Chương 27 - Chương 30:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27

Trời chợp tối, Huyết Tử vừa trở về từ rừng trúc thì hắc miu đủng đỉnh chạy đến, đôi mắt hoảng hốt trợn to. Nàng thấy vậy liền đến bế nó lên xem xét. Con mèo mập này cả ngày ngoài ăn rồi chỉ có ngủ chẳng có bắt chuột hay đi lung tung nơi đâu, không hiểu sao hôm nay lại ra như thế này tình trạng.

Huyết Tử xem tứ chi nó, kiểm tra mắt cùng thân nhiệt một lượt sau đó mới phát hiện trên chiếc cổ ứ mỡ đầy lông của nó có dắt vào một mẫu giấy nhỏ. Nàng ngạc nhiên rút lấy rồi mở ra.

“Mộ mẫu thân”

Trên mặt giấy chỉ ngắn gọn ba chữ. Nhưng vừa đọc thấy thì máu huyết của nàng đều dường như ngưng lưu thông.

Nàng hoảng hốt buông tay, hắc miu bất ngờ bị rơi xuống chạm phải nền đá lạnh thì phát một tiếng “Meo!” rồi đủng đỉnh chạy đi.

Mộ mẫu thân nàng làm sao? Ai là kẻ muốn thông báo cho nàng?

Sau một khắc hoang mang, nàng trấn định tinh thần rồi sáng suốt suy nghĩ. Người có thể vào vương phủ này bắt hắc miu không thể là người ngoài. Hoàng đế hiện vẫn đang còn cùng Trịnh Phi Vũ bàn nghị sự, vậy người có khả năng nhất chỉ có thể là Tam vương gia Vĩnh Dương!

Mẫu thân hắn là hoàng thái hậu, cùng với Trần Tố Như là tỷ muội thân thiết, chuyện nàng không phải tam nữ Lâm gia hắn đương nhiên biết. Nàng là con hoang của Lâm Bình hắn cũng biết. Nhưng muốn dụ nàng đến là như thế nào mục đích?

Trong lòng rối như tơ vò, Huyết Tử nhíu chặt đôi mày liễu.

Không cần biết Vĩnh Dương vì sao nhắm vào nàng, không cần biết thông tin kia là thật hay giả, nàng nhất định phải đến xem mộ mẫu thân có được an toàn không.

Trời đêm lạnh giá âm u một màu tối đen.

Đường lớn người đi thưa thớt, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ các khung cửa sổ chiếu hắt ra chút ánh sáng.

Trên các mái nhà cao cao, một thân huyết y đỏ rực tà váy bay bay linh động di chuyển nhanh chóng. Gương mặt trắng hồng được che bởi tấm sa lụa, chỉ lộ một đôi mắt lãnh như băng. Thoáng thấy Lâm phủ từ xa, nàng nhanh chân chuyển hướng khinh công về phía hậu viên, nhảy qua tường cao vọt vào trong.

Rừng trúc xanh mướt xào xạc trong đêm lạnh. Mặt hồ nhấp nhô những cánh sen. Bên gốc anh đào một nấm mồ nho nhỏ nằm lặng cô độc. Khung cảnh quen thuộc gần gũi vô cùng khiến tâm trạng Huyết Tử không còn bất an như lửa đốt vừa rồi. Tuy nhiên, bất giác nhìn đến nam nhân cao lớn hắc y bào trong đình viện đang xoay lưng về phía nàng, thần kinh vừa được thả lỏng lại căng lên lần nữa.

- Nhanh như vậy đã đến?

Vĩnh Dương trên tay cầm một cành sen đưa lên mũi thưởng thức.

- Chỉ một mình? Cứ tưởng nàng sẽ đưa thêm tên Trịnh Phi Vũ theo hoặc giả Bá cường, Bùi Lực hay tên gì gì Sâm!

Hắn vẫn không xoay người, một mình độc thoại.

Huyết Tử không trả lời. Nàng nhẹ bước đến, tay rút ra thanh nhuyễn kiếm đã lâu không dùng.

Vĩnh Dương nhạy bén phát hiện sát khí liền quay người, vừa lúc đỡ được một kiếm của Huyết Tử. Thấy người đến không phải một thân bạch y nữ tử mà là sát thủ nổi tiếng khắp chốn, xiêm y đỏ rực, nhuyễn kiếm sáng bóng, hắn nhất thời kinh ngạc trợn mắt.

- Huyết Tử?

Bị kêu đến tên, nàng vẫn im lặng không nói, lần nữa nhanh chóng hướng kiếm về hắn. Vĩnh Dương không đùa nữa mà vận công dùng hai tay chấp một, chính xác giữ kiếm của nàng giữa hai lòng bàn tay.

- Tại sao lại là ngươi?

- Sát thủ, nhận ngân lượng liền đồng ý giết người!

Huyết Tử ngắn gọn giải đáp.

Nàng lo lắng cho mẫu thân mộ phần nhưng không thể ra mặt, chỉ có thể dựa vào “Huyết Tử” để hành động. Nhưng kẻ trước mặt tàn ác, thâm độc làm sao không liên hệ được hai việc với nhau mà suy ra của nàng thân phận thực sự. Vì vậy, nàng mới chọn lấy cái cớ này!

- Là ai? Kẻ muốn ngươi giết ta là ai?

Thấy nàng im lặng hắn lại tiếp:

- Là tân Cửu vương phi?

- Ta trước nay đều không quan tâm người đến, chỉ cần có ngân lượng liền ra tay!

Xem ra hắn không phát hiện hay thậm chí nghi ngờ nàng chính là Lâm Tịnh Nhi.

- Vậy hôm nay ngươi chỉ có thể một đi không trở lại, thất hẹn với kẻ kia vậy!

Vĩnh Dương lộ ra nụ cười thập phần tà ác, đồng thời xoay hai tay làm chệch đường kiếm của nàng rồi một chưởng hướng bụng nàng nhắm đến. May mắn trong khoảnh khắc, nàng di thân tránh được.

Kẻ kia được dịp lại khoái trá buông một câu “Không tồi!” rồi vụt đến trước mặt nàng, bất ngờ đưa tay giật tấm sa lụa xuống. Vừa lúc nắm được tấm sa lụa nhưng chưa kịp ngước mắt nhìn đến dung nhan sát thủ thì đã bị một đạo kình phong mạnh mẽ ập đến. Vĩnh Dương xoay người vận công chống lại.

Thoắt cái, một bóng trắng từ đâu đột nhiên nhanh như chớp hạ xuống rồi ôm Huyết Tử nhảy vọt đi.

Sự việc diễn biến chỉ trong khoảnh khắc nên khiến Vĩnh Dương hắn không kịp trở tay. Nhìn tấm sa lụa đỏ trên tay, hắn hậm hực vo chặt. Vốn dĩ dung nhan sát thủ kia hắn có thể nhìn thấy lại bị kẻ bạch y nhân kia mang đi mất, cơn hận này hắn biết trút cho ai?

Bỗng một tia sáng chợt lướt qua suy nghĩ, Vĩnh Dương chậm rãi đưa tấm sa lụa đã vị vò nát lên mũi.

Mùi hương này, rất quen...

---

Trong tân phòng vẫn treo vải đỏ cùng ngào ngạt hương sen, Trịnh Phi Vũ ôm Huyết Tử xiêm y đỏ rực vào phòng rồi nhanh chóng khóa cửa.

- Nàng tại sao lại khinh suất như vậy?

Trịnh Phi Vũ đè nén cơn giận, hằn học nói từng tiếng. Từ trước đên nay chỉ có mỗi mình nữ nhân này khiến hắn phải đau đầu lo lắng cùng tức giận.

- Nếu ta không đến kịp, nàng có tưởng tượng nổi hậu quả không? Tên Vĩnh Dương kia là người như thế nào ta chưa nói qua với nàng sao?

- Chẳng phải ngươi đã đến rồi?

Trịnh Phi Vũ quả thật muốn nổ tung.

- Lý lẽ gì vậy? Nàng có chuyện tại sao không báo cho ta biết lại tự ý...

- Cảm ơn ngươi!

Huyết Tử cúi mặt.

Trịnh Phi Vũ vẫn đang còn muốn giáo huấn nàng một lúc thì đã bị câu nói kia chặn họng, bao nhiêu điều định nói quên bén mất.

Nàng đúng là khắc tinh của hắn!

Trịnh Phi Vũ thở dài một hơi rồi nhẹ tiến đến ôm nàng.

Huyết Tử bất ngờ bị ôm theo phản xạ đẩy hắn ra lại càng làm cho hắn siết chặt hơn.

- Ngươi...

- Ta đã rất lo lắng!

Trịnh Phi Vũ ôn nhu nói khẽ vào tai nàng.

- Vừa nhìn thấy mẫu giấy nàng làm rơi trên mặt đất, ta liền biết ngay đây là cái bẫy của Vĩnh Dương, mà nàng, dù biết rõ thì nhất định vẫn cố chấp chạy đến. Giây phút thấy hắn tung chưởng vào nàng, tim ta như ngừng đập. Thề rằng nếu hắn đả thương nàng, ta dù thân bại danh liệt cũng sẽ băm nát thây hắn ra để trả hận.

Huyết Tử trước nay là người ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đối với những điều Trịnh Phi Vũ vừa nói nàng cần nhiều thời gian để tiêu hóa và ngẫm nghĩ.

Hắn bất ngờ gục đầu lên vai nàng, khẽ gọi:

- Huyết Tử!

Một hồi sau, Huyết Tử phản ứng chậm mới đáp một tiếng “Ừ!”.

Trịnh Phi Vũ im lặng một lúc, cân nhắc lắm cuối cùng cũng thốt thành lời:

- Làm sao đây? Ta thích nàng mất rồi!

Lần này rõ ràng như vậy, Huyết Tử đương nhiên hiểu được liền đưa tay lần nữa đẩy hắn ra. Nhưng cũng một lần nữa nàng bị hắn ôm chặt hơn trong đôi tay cùng vòm ngực rộng lớn. Bên tai vang lên tiếng cười tà mị của hắn:

- Muộn rồi! Nàng bây giờ có muốn cũng không thể thoát khỏi ta nữa! Tuyệt đối không!

---

Trong rừng trúc sau hậu viên, Huyết Tử thẫn thờ ngắm nhìn những đóa lạp mai vàng ươm trong gió. Những điều Trịnh Phi Vũ nói đêm qua khiến nàng suốt đêm trằn trọc.

Nàng trước nay có chút mở lòng cùng hắn chỉ vì có cảm giác hắn như “vịt mẹ”, sau bao năm lại cho nàng biết thế nào là tình người. Nhưng hắn nói hắn thích nàng, làm sao có thể!

- Nàng đang nghĩ gì vậy?

Huyết Tử đang thất thần, nghe thấy tiếng nói phát ra sau lưng thì giật mình nhìn lại, miễn cưỡng thi lễ:

- Thỉnh an Tam vương gia!

- Không cần đa lễ! Chúng ta dù sao cũng là biểu huynh muội, không cần khách sáo làm gì!

Vĩnh Dương tươi cười đi đến, đôi con ngươi linh động quan sát.

Huyết Tử nhận thấy liền cảnh giác lấy cớ tránh xa. Hắn dù có hay không biết thân phận của nàng nhưng chưa vạch trần thì nàng cũng sẽ biết điều phối hợp mà giữ khoảng cách.

- Tiểu nữ không quấy rầy nhã hứng của người, xin cáo lui trước!

Nói rồi nàng nhanh chóng di bước. Nhưng vừa lướt qua người hắn, cổ tay liền bị nắm chặt.

Nàng kinh ngạc, dứt khoát rút tay ra nhưng không được.

- Tam vương gia, thỉnh tự trọng!

- Da tuy lán mịn nhưng lòng bàn tay có vết chai, chứng tỏ là người luyện kiếm!

Vĩnh Dương thản nhiên buông lời.

- Người có ý gì?

- Khinh công nhanh nhẹn nhưng nội công không có!

- Người ám chỉ điều gì, ta không biết cũng không muốn biết. Chỉ xin người giữ lễ mà buông tay tiểu nữ, hạ nhân nhìn thấy liền có điều tiếng không hay!

Chưa đợi Huyết Tử hết lời, Vĩnh Dương bất ngờ mạnh mẽ đưa tay ngang hông nàng, siết chặt rồi kéo đến áp sát người hắn. Sát khí đột nhiên ào ạt, lực đạo ở tay ôm nàng cũng không hề ít, chỉ sợ mạnh hơn, xương hông liền gãy.

Mà Huyết Tử vốn nhạy bén với sát khí, theo phản xạ liền rút đao nhỏ trong tay áo, vừa bị Vĩnh Dương kéo đến áp sát thì vụt đưa lên cổ hắn thị uy. Đôi mắt trở nên băng lãnh vô cùng.

Nhưng kẻ kia chỉ lộ ra nét cười âm hiểm:

- Huyết Tử, cuối cùng cũng bắt được nàng!

---

28

Rừng trúc tĩnh vắng, hồ không có sen.

Tuy nhiên, hương thơm thanh nhã của những đóa sen cứ vương vấn mãi nơi đầu mũi Vĩnh Dương hắn. Căn nguyên chính là nữ nhân đang ở ngay sát trước mắt hắn đây. Nàng là Lâm Tịnh Nhi cũng chính là sát thủ đoạt mệnh kinh hồn, Huyết Tử.

Không quan tâm đến trên cổ mình đã có máu rỉ ra chảy thành dòng, Vĩnh Dương nhếch miệng cười:

- Trịnh Phi Vũ hắn thật có phúc, làm sao lại tìm ra một nữ nhân đặc biệt như nàng?

Dứt lời, hắn liền dùng lực giơ tay gạt mũi đao trên cổ xuống, đồng thời đẩy Huyết Tử ra.

- Hừ, đúng là Huyết Tử ra tay liền không lưu tình! Tiểu đao bé thế kia mà cổ ta suýt nữa đã lìa khỏi cổ.

Huyết Tử lãnh đạm nhìn hắn. Nàng trước nay chưa bao giờ giết người bằng cách chặt đầu, chỉ cắt đứt động mạch cổ. (_ __!!) Tuy nhiên, hôm nay nàng không có hứng nhuốm máu, đơn giản vì nàng đang vận bạch y. Hơn nữa, đối với kẻ trước mặt, nàng dù muốn cũng chưa chắc có thể lấy của hắn sinh mạng.

- Nàng không có gì nói với ta sao?

Thấy nàng vẫn im lặng, Vĩnh Dương lên tiếng.

- Chẳng hạn như... dùng điều gì đó trao đổi với ta để giữ lấy bí mật này!

Huyết Tử thu lại con đao nhỏ vào ống tay áo rồi mới từ từ hướng hắn trả lời.

- Ở ta có thứ gì đáng giá mà người cần sao?

- Là nàng!

Nghe Vĩnh Dương khẳng khái đáp, nàng thật kinh ngạc nhìn hắn.

- Người cần Cửu vương phi làm nội gián bên cạnh Trịnh Phi Vũ, cần Lâm Tịnh Nhi giả mạo tiểu thư Lâm gia hay cần sát thủ Huyết Tử làm thuộc hạ?

- Ta muốn tất cả!

Hắn vừa nói vừa đưa tay hướng đến sợi tóc bên mai nàng bay bay, có ý giúp nàng vuốt lại. Đột nhiên, cánh tay hắn sắp chạm đến tóc nàng bất ngờ bị một bàn tay khác gạt ra, một nam nhân thân áo nhiều màu từ đâu xuất hiện sau lưng Huyết Tử, nhìn hắn cười nói:

- Dù là ai thì nàng cũng không nguyện theo người đâu, Tam vương gia!

- Ngươi dám nghe lén?

Vĩnh Dương mặt không đổi sắc nhìn Đinh Nhân Sâm nhưng ánh mắt lộ rõ một tầng sát khí.

- Thân là hộ vệ của vương phi, tiểu nhân đương nhiên không thể cách người quá xa!

Đinh Nhân Sâm cũng một bộ thản nhiên trả lời. Thật ra là hắn vốn định ra đây luyện đàn không ngờ gặp phải cảnh này. Cái chức hộ vệ kia cũng là hắn tự mình phong.

- Đó cũng là câu trả lời của nàng?

Kẻ kia hướng Huyết Tử, muốn chính nàng khẳng định.

- Không sai!

Nàng đạm bạc trả lời.

Nhận được đáp án, Vĩnh Dương chỉ mỉm cười sau đó di bước rời đi. Lúc ngang qua người Đinh Nhân Sâm, hắn vỗ vai người kia một cái:

- Đinh hộ vệ, tạm thời nhờ ngươi chăm sóc nàng!

- Đấy là trách nhiệm của tiểu nhân, đương nhiên làm tốt!

Đinh nhâm Sâm nụ cười không đổi hơi liếc về Vĩnh Dương.

- Ha ha ha...

Hắc y bào nam nhân bỏ lại một tràng cười vang vọng rồi rời đi.

Hắn vừa khuất sau lối ra của hậu viện, Đinh Nhâm Sâm liền bất ngờ quỵ xuống, hộc ra một ngụm máu tươi.

- Đinh Nhâm Sâm!

Huyết Tử cả kinh ngồi xuống nhìn hắn. Hắn một tay chống gối, tay kia xua xua ý bảo không sao, đừng lo lắng.

- Là hắn vừa rồi đối ngươi ra tay nặng như vậy?

Sau một hồi điều khí ổn định hô hấp, Đinh Nhâm Sâm mới lau đi vết máu trên miệng, từ từ đứng dậy, nhăn mặt nói:

- Huyết Tử!

- Ừ!

- Ta...

- Ngươi thấy nơi nào không ổn?

Huyết Tử thật tâm lo lắng.

- Ta đói rồi!

“...”

---

- Vương phi, Cửu vương gia cho gọi người đến tả viên!

Huyết Tử đang đọc sách trong phòng thì đột nhiên có thuộc hạ đến thông báo. Nàng từ lúc đến đây, ngoài việc dạo quanh vườn trúc nghe Đinh Nhâm Sâm tấu vài khúc nhạc thì cũng chỉ biết ngồi phòng ngâm cứu thơ tự.

Nàng gấp sách, đứng dậy đi theo tên thuộc hạ.

Vương phủ rộng lớn chia ra bốn khu vực chính. Mặt tiền chính là một khoảng sân rộng lát đá nối liền vào đại sảnh. Hậu viên là nơi có vườn trúc cùng hồ nước trong veo. Hai bên là tả viên, hữu viên cạnh các dãy phòng của phủ. Đặc biệt hữu viên là nơi gần với tân phòng được trồng rất nhiều hoa cỏ thuộc dòng thảo dược, xuân hạ thu đông bốn mùa đều xanh tốt.

Bốn khu vực đều thông với nhau bằng các đường trường lang nối dài. Đâu đó còn có các loại cây quý hiếm từ khắp bốn phương được các vương quan mang đến dâng tặng. Trịnh Phi Vũ có nói “Những cây này nếu không phải tham quan thì cũng là vương giả quý tộc thừa tiền mới mang đến, mong sau này trên chốn quang trường ta sẽ nhẹ nhàng lưu tay.”

“Ngươi nhận tức sau này sẽ lưu tay?”

Hắn lúc đó cười cười: “Nàng thấy ta có khả năng đó sao?”

Nàng lắc đầu.

“Đúng rồi, nàng thật hiểu ta nha! Này ta danh chính ngôn thuận nhận là nhận của biếu tặng, họ có tham ô là việc hại nước hại dân rành rành, không thể nào bỏ qua!”

Nói rồi hắn hắc hắc cười lớn.

Không giống như hữu viên ngập tràn hoa cỏ, tả viên lại là nơi rộng rãi, thoáng đãng vô cùng.

Tên thuộc hạ dẫn nàng đi hết trường lang thì đứng nghiêng người tránh sang một bên, cúi đầu nhường nàng bước qua.

Huyết Tử ngước mắt liền nhanh chóng phát hiện giữa sân kia là một thân hình nam nhân cao lớn cuồn cuộn toát ra khí chất vương giả. Nàng đứng bất động nhìn nghiêng Trịnh Phi Vũ, hắn đang giương cung nhắm vào bia tròn cách đó khá xa.

Trịnh Phi Vũ bạch y bào thân mình thẳng tắp nhẹ nhàng kéo dây cung. Tư thế vừa mang vẻ cương nghị mạnh mẽ lại phảng phất nét phong trần lãng tử.

“Vút!”

Mũi tên rời khỏi cung dứt khoát xé gió lao đi, cắm phập chính xác vào tâm điểm hình tròn màu đỏ phía trước.

- Tịnh Nhi, mau lại đây!

Hắn hạ cung, hướng nàng gọi.

Huyết Tử theo đó tiến tới.

- Có việc gì?

- Giúp nàng học bắn cung!

Hắn hơi cong khóe miệng, mang chiếc cung trên tay giao vào tay nàng.

- Tại sao phải học?

Huyết Tử nắm cây cung, mơ hồ hỏi.

Nàng dù gì cũng là sát thủ dùng kiếm, tuy không phải xếp vào hàng độc cô nhưng muốn ám hại nàng cũng không phải chuyện dễ. Hà cớ gì còn phải dùng đến loại vũ khí này!

- Nàng từ nay đã không còn là sát thủ nữa, định cứ hễ có biến liền rút kiếm ra sao? Những lúc chưa cần thiết thì nên dùng cung tiễn tấn công từ xa, hiệu quả cao lại còn an toàn.

- Ngươi biết ta không biết dùng cung?

- Hừ, xem cái cách nàng vứt bỏ cánh cung dưới đất, tay không mà nắm mũi tên nhắm vào cổ Đinh Nhân Sâm trong lần truy bắt hắn vì nhầm là đại dâm tặc ta còn không rõ sao?

Trịnh Phi Vũ cao giọng giải đáp.

Nhân lúc Huyết Tử hơi lơ đễnh nhớ lại cảnh kia, hắn nhanh chóng lắc người vọt về sau lưng nàng, nắm lấy tay trái đang giữ thân cung của nàng giương lên. Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn rút một mũi tên rồi nắm luôn bàn tay phải còn lại của nàng đưa tên vào dây cung.

Không phải lần đầu cùng Trịnh Phi Vũ hắn tiếp xúc gần nhưng Huyết Tử vẫn là không quen, gượng gạo để hắn nắm tay điều chỉnh.

- Tập trung nhìn về trước!

Hắn cúi xuống tai nàng nói nhỏ, vành tai nhạy cảm liền đỏ bừng.

Trịnh Phi Vũ trông thấy biểu hiện này của nàng thì thập phần hứng thú, nhân cơ hội hít lấy hương thơm thoang thoảng trên mái tóc đen dài mượt của nàng. Lại vờ như bản thân đang rất chú tâm tiếp tục nói:

- Lưng thẳng, hai chân mở rộng vừa phải, hơi nghiêng người. Đúng vậy, tay trái giữ cung chắc chắn, tay phải kéo cung nhẹ nhàng!

Cảm nhận hơi ấm từ sau bao phủ lấy dường như toàn bộ cơ thể, hơi thở có phần nhiệt nóng phả vào cổ, Huyết Tử không được tự nhiên khẽ run người. Hơn nữa, bên tai rõ ràng vang lên tiếng “Thịch thịch!” không biết là từ vòm ngực rộng của kẻ sát phía sau hay của chính bản thân nàng.

- Không tập trung sẽ khiến mũi tên bay chệch hướng!

Huyết Tử bừng tỉnh khi nghe âm thanh trầm thấp lần nữa lọt vào tai. Nàng mơ hồ nhìn đến bia bắn phía trước, mũi tên đã rời cung từ lúc nào. Nó so với mũi tên của Trịnh Phi Vũ có khoảng cách khá xa.

- Ngươi để ta tự luyện tập!

Huyết Tử lộ rõ ý muốn kẻ kia nhanh nhanh đi chỗ khác, khoảng cách quá gần đúng là khiến nàng không thể chú tâm. Không ngờ lại tạo điều kiện để hắn hoang tưởng về bản thân, tỏ vẻ đã thông hiểu:

- Ai nha, là ta hồng nhan họa thủy, làm lệch đường tên của nàng, nên tránh, nên tránh!

Nói rồi, lùi về ngồi ghế đã chuẩn bị phía sau, nhàn nhã thưởng trà ấm trong ngày đông se lạnh.

29

Những giọt mưa đêm qua vẫn còn đọng trên lá tựa như những viên thủy minh châu kì diệu trong suốt. Không gian ngập tràn hơi ẩm cùng giá rét, không khí càng lên cao càng trong lành.

Trên vùng núi phía tây, quan binh triều đình vây kín một vòng lớn ở chân núi, bảo vệ cho hoàng đế cùng các vị vương gia, quý tộc đang tham gia một cuộc đi săn.

Huyết Tử cưỡi một con hắc mã, thân áo bạch y trắng muốt phiêu linh bay bay trong gió. Song hành bên cạnh nàng là Trịnh Phi Vũ cũng một tấm áo bào trắng như tuyết thêu một cánh nhim ưng bằng chỉ bạc. Hắn điều khiển con huyết mã bờm đỏ chầm chậm đi cạnh nàng.

Bất ngờ Trịnh Phi Vũ nhoài người sang Huyết Tử, nàng theo phản xạ nghiêng người tránh cánh tay kia đang hướng đến.

- Yên nào!

Trịnh Phi Vũ trừng mắt sau đó nhanh chóng nắm lấy sợi dây trên tấm áo khoác lông thú mềm mại của nàng buộc chặt lại.

- Trên núi rất lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn!

Huyết Tử ngượng ngùng nhìn quanh, rất nhiều người đã dời tầm mắt về phía hai người họ. Thấy vậy, nàng lóng ngóng đẩy cánh tay đang ở trên cổ áo kia ra rồi hơi cúi mặt:

- Ta có thể tự làm!

- Ta biết!

Trịnh Phi Vũ mặt dày không chịu buông tay, tiếp tục thắt xong dây áo cho nàng theo kiểu rườm rà nhất rồi cong cong đuôi mắt:

- Nhưng ta vẫn là muốn giúp nàng buộc!

Huyết Tử gương mặt ửng hồng, hận không thể một cước liền đá bay kẻ kia lăn khỏi ngựa. Đã biết nàng không thích chốn đông người lại một mực kéo nàng theo đi săn, còn ngay trước mặt nhiều như thế này người tỏ hành động thân mật.

- Phi Vũ, ngươi đừng bày trò làm nhiễu loạn lòng quân!

Phía trước, hoàng đế ca ca của hắn ngoảnh mặt lại nở nụ cười thập phần quái đảng, không còn dáng vẻ oai nghiêm của bậc vua thường ngày.

- Thần chỉ là đang thử lòng quân thôi, thưa hoàng thượng! Xem lòng quân dưới trướng có đủ vững không, nếu có thì sẽ không vì một chút hành động của thần mà loạn được!

Nhận ra ý châm biếm trong lời nói đùa của hoàng đế, Trịnh Phi vũ cũng tươi cười thản nhiên đáp lại.

- Đời người có bao lâu, hưởng thụ được ngày nào thì cố ngày ấy!

Mang theo điệu cười quỷ dị, Vĩnh Dương vốn đi phía sau nay thúc ngựa tiến lên. Lúc đi ngang Huyết Tử, hắn như có như không nhếch miệng cười cùng nháy mắt với nàng. Sau đó một mạch đi về trước.

Trịnh Phi Vũ nhíu mày nhìn kẻ hắc y bào kia rồi trầm giọng quay sang Huyết Tử.

- Hắn đã biết thân phận của nàng, nàng nên cẩn thận!

- Làm sao ngươi biết hắn đã nhận thức được của ta thân phận?

- Hừ, thiên hạ có chuyện gì mà Phi Vũ ta không thấu!

Trịnh Phi Vũ tự cao nói. Nhìn cái bộ dạng tên Nhân Sâm bị người ta làm cho nội thương, dù đã khỏi bảy phần nhưng vẫn giả bộ, lười biếng cáo bệnh nằm ở phủ, hắn làm sao không nhận ra.

Nói rồi, Trịnh Phi Vũ liền tung người nhảy luôn sang ngựa của Huyết Tử khiến nàng một phen bất ngờ.

- Vẫn là như thế này mới có thể bảo an nàng tốt tốt!

Nàng kiềm chế nắm đấm trong tay áo đang giữ dây cương, đè thấp chất giọng vốn lành lạnh:

- Trở về ngựa của ngươi ngay!

Mà kẻ kia dường như không biết đến hai từ “vô sỉ”, mỉm cười dụ hoặc, cúi đầu nói nhỏ vào tai thân hình mềm mại trong lòng:

- Ta dù sao cũng đã lỡ nhảy sang rồi, nàng bảo ta nhảy về lại là muốn Cửu vương gia ta bị thiên hạ chê cười sao? Hơn nữa... (nhảy qua nhảy về như khỉ!! :D )

Nói đến đây, hắn bất ngờ vươn cánh tay dài của mình nắm lấy bàn tay nàng đang giữ cương:

- Sử dụng bạo lực với vương gia còn là phu quân thì thập phần trái với luôn thường đạo lí! Nàng vẫn là nên cố gắng chịu chút ủy khuất giúp ta giữ thể diện, được không?

Không đợi nàng trả lời, hắn liền xoay người ra lệnh cho Bá Cường, Bùi Lực đã biết ý ngay từ đầu đi cách họ khá xa phía sau:

- Các người dắt con huyết mã này đi!

Nói rồi vui vẻ ôm mỹ nhân trong lòng thúc ngựa, thong dong đi lên núi. (Phi Vũ, ta khinh!! -_- )

Cuộc đi săn bắt đầu, cả đoàn nhân mã chia đều ra theo các hướng mà dấn sâu vào rừng. Trịnh Phi Vũ sau nửa ngày ngồi chung ngựa với Huyết Tử bây giờ mới chịu trở về ngựa của mình.

- Huyết Tử, chúng ta trước hãy cùng thi đua ngựa đi! Xem xem sát thủ như nàng khi phi ngựa có nhanh như lúc đoạt mạng người không!

Phía sau chỉ có Bá Cương cùng Bùi Lực đi theo bảo vệ, Trịnh Phi Vũ không câu nệ gọi thẳng tên nàng.

- Nếu ta thắng, ngươi liền từ nay về sau không được tự ý như lúc nãy?

- Còn ta thắng?

Trịnh Phi Vũ thập phần tự tin hỏi lại.

Huyết Tử trầm ngâm một lúc mới lãnh đạm đáp lại:

- Tùy ngươi!

- Vậy được, chúng ta cùng thi!

Trịnh Phi Vũ hứng thú nhìn nàng. Hắn nhất định thắng, như thế thì mới có thể tiến thêm bước nữa trên con đường gõ cửa lòng của nữ nhân này.

Huyết Tử dùng hai chân ép mạnh vào bụng ngựa, hắc mã hí lên một tiếng rồi tung vó phi vào rừng. Trịnh Phi Vũ bên cạnh hai mắt sáng rõ hưng phấn cũng liền thúc ngựa đuổi theo.

Gió núi réo vút bên tai, thổi tung mái tóc đen tuyền tựa thác, mượt mà hơn nhung của nữ nhân bạch y cưỡi hắc mã. Giữa sắc trời xám bạc của trời đông, nàng như một đóa ban rừng trắng muốt mang nét hoang dại lại thanh tao vô cùng.

Trịnh Phi Vũ phi ngựa song song với nàng, ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Không biết hai người đã đi bao lâu, chỉ biết đã qua rất nhiều tầng rừng, qua rất nhiều con suối. Bá Cường và Bùi Lực không theo kịp đã bị bỏ lại ở nơi nào.

Đột nhiên, Trịnh Phi Vũ cả kinh thét lên:

- Cẩn thận!

Lời vừa dứt, con hắc mã của Huyết Tử bất ngờ dừng vó cự lại, tung hai chân trước lên cao. Huyết Tử không kịp phản ứng liền bị nó hất ra xa. Tuy nhiên, bóng hình nam nhân bạch bào vút một cái liền đưa bàn tay cứng cáp ôm trọn nàng vào lòng. Trịnh Phi Vũ trước đó cảm nhận được sự kì lạ nên đã nhanh chóng đỡ được nàng.

Chưa kịp hoàn hồn, hắn lại nghiêm túc gạt nàng lùi lại bảo vệ sau lưng, đôi mắt sắc bén như diều hâu liếc quanh bốn phía quan sát. Ngựa bất ngờ không chạy nữa có nghĩa phía trước tồn tại nguy hiểm có thể uy hiếp đến nó. Huyết Tử cũng sâu sắc cảm nhận được sự thay đổi bất thường này của hắn, im lặng nghe ngóng.

“Gào... gào...”

Một chuỗi âm thanh mang đầy sức mạnh dội vào không trung.

“Roẹt!”

Cả hai đồng thời rút kiếm, phối hợp xoay lưng vào nhau bảo vệ phía sau của đối phương, bình tĩnh xem xét tình hình.

Đột nhiên, Trịnh Phi Vũ bất ngờ thu kiếm, rút lấy bộ cung tiễn dắt trên mình con huyết mã trước khi nó bỏ chạy. Hắn một lần dùng ba cung tiễn cho vào dây cung rồi kéo căng cánh cung nhằm về phía phát ra tiếng động. Huyết Tử theo đó nhìn lại thì được một phen trố mắt kinh ngạc.

- Đó là...

Nàng lên tiếng hỏi. Vốn là sát thủ quen hành động ban đêm, ít khi ra ngoài tiếp xúc, nàng đương nhiên không biết đến những sinh vật sống sâu trong rừng trước mắt.

- Sư tử! Một loài được xưng tụng là chúa tể sơn lâm!

- Sư tử?

Nàng đã từng nghe qua sự hung hãn của loài này nhưng bây giờ được gặp tận mắt, quả còn hơn suy nghĩ của nàng nhiều.

- Loài này sống theo đàn giống như một gia đình. Con cái thường làm nhiệm vụ săn mồi, con đực thủ lĩnh chỉ cần giữ lãnh thổ. Những con không có bờm kia là con cái, có lẽ đang đi kiếm thức ăn .

Trịnh Phi Vũ sơ lược giải thích.

-. Nàng bây giờ chỉ cần đứng đằng sau ta, đừng kinh động chúng!

Tuy nhiên, đàn sư tử kia không như hai người bình tĩnh, động vật thường rất nhạy cảm với nguy hiểm. Chúng gầm gừ chia ra quan sát hai sinh vật lạ mặt xâm phạm vào lãnh thổ của mình.

Liệt hai kẻ trước mắt vào diện con mồi, bầy sư tử đói trong mùa đông lạnh giá mấy ngày chưa có thức ăn liền lườm lườm tiến đến gần.

Xung quanh toàn là cây cổ thụ cao vút, không thể khinh công chạy trốn nên Trịnh Phi Vũ cùng Huyết Tử đều tập trung vào đối phó mấy kẻ to lớn trước mặt.

“Vút!”

Ba mũi tên của Trịnh Phi Vũ chính xác cắm vào họng một con sư tử khiến nó trong tích tắc đã lăn đùng ra chết. Những con còn lại thấy động thì nhất loạt dồn lên tấn công.

Trịnh Phi Vũ cùng Huyết Tử dùng khinh công chạy sâu vào rừng, vừa chạy vừa dùng tiễn bắn chết thêm mấy con đang đuổi theo.

Tuy nhiên trời không chiều lòng người, con sư tử đực thủ lĩnh dũng mãnh nhất từ đâu nhảy chồm ra quật ngang người Trịnh Phi Vũ.

30

“Sạt...”

Con sư tử đực to lớn, bờm xù đầy lông chồm lấy Trịnh Phi Vũ khiến hắn trượt trên mặt đất một đoạn dài, đám cỏ cũng bị dẹp thành một đường thẳng. Cung tiễn trong tay bị hất văng.

- Trịnh Phi Vũ!

- Đừng qua đây!

Trịnh Phi Vũ quát lớn, hai tay chắc chắn bóp mồm con vật to lớn lại tránh để nó ngoạm lấy.

Huyết Tử nghe vậy cũng không tiến đến nữa, thay vào đó nàng nghĩ cách đối phó đám sư tử cái còn lại đang có ý định lăm le bắt mồi. Chỉ cần con đực áp đảo được Trịnh Phi Vũ, chúng nhất định cả bầy bâu vào cấu xé. Tuy nhiên, bây giờ lũ dã thú này đang trong trạng thái hưng phấn, muốn ngay tức khắc mở tiệc máu tanh nên hầm hè rủ nhau quay sang nàng.

“Gào!”

Một con sư tử cái nhanh như chớp gầm lên rồi lao đến Huyết Tử.

“Soẹt” một tiếng, nàng chính xác nhắm ngay chiếc mõm há to đầy răng nhọn kia đang lao đến mà xoay kiếm chọc vào.

“Gáo...o...”

Huyết Tử theo đà con sư tử kia lao đến mà mạnh mẽ bị quật ngã về sau cả trượng. Tấm lưng bị ma sát nóng bỏng cả lên. Tuy nhiên, con vật to lớn đang đè nặng trên người nàng kia chỉ có thể kịp gầm lên một tiếng đau đớn cuối cùng rồi chết. Mũi kiếm của nàng trực diện găm thẳng vào họng nó rồi xuyên thủng lên vai, lộ ra nơi đó một góc kiếm sắc nhọn. Xác của con dã thú này to nặng đè lên người khiến nàng dường như nghẹt thở.

Những con còn lại chứng kiến con cái to lớn bị đâm chết thì hoảng sợ lùi về sau mấy bước. Sau đó, chúng thấy nàng từ từ ngồi dậy đẩy cái xác của đồng loại qua một bên mới đồng loạt khụy chân trước nhe răng hù dọa, ánh mắt giận dữ.

“Gào!”

Lần này là cả ba con còn lại cùng xông lên một lượt với tốc độ kinh người.

Huyết Tử mắt vụt thấy sợi cây dây leo xanh thòng lòng trên một cây cổ thụ gần đó liền khinh công nhảy lên nắm lấy. Vừa lúc bọn sư tử vồ tới, nàng đạp chân vào thân cây, xoay người dốc đầu xuống đất đồng thời cầm chắc kiếm đâm trúng đỉnh đầu của một con. Nhưng sau đó, nàng ngay tức khắc bị một con khác dùng chi trước mạnh mẽ quạt rách cánh tay nắm dây leo.

Bất ngờ bị thương, Huyết Tử thập phần bất đắc phải buông cánh tay đau nhức ra, cả cơ thể cùng kiếm liền rơi xuống đất. Sư tử là bậc thầy trong lĩnh vực săn mồi, thấy nàng bị động rơi xuống thì hai con còn lại vụt đến vồ lấy.

“Bụp!”

Trịnh Phi Vũ vẫn đang vật lộn với sư tử đực bên kia thấy nàng gặp nguy liền vứt bỏ phòng thủ, khinh công nhảy sang đá bay con cái. Nhận phải lực đá quá mạnh khiến nó dập đầu vào thân cây chết ngắt. Tuy nhiên ngay sau đó, Trịnh Phi Vũ hắn nhanh chóng trả đủ.

- Cẩn thận!

Huyết Tử hoảng hốt kêu lên.

Trịnh Phi Vũ vừa nhào sang đá chết sư tử cái đồng thời ôm nàng tránh khỏi con còn lại liền bị sư tử đực phía sau vồ đến, dùng móng vuốt sắc nhọn quất mạnh vào lưng. Cả hai theo đó bị đánh bật lùi một đoạn.

Lăn trên đất mấy vòng, Trịnh Phi Vũ lại nhanh chóng ôm Huyết Tử đứng dậy rồi thận trọng nhìn hai con sư tử một đực một cái cuối cùng đang bị chọc giận lồng lộn mà gầm gừ vang trời.

- Mau lùi lại!

Trịnh Phi Vũ lưng thẳng đứng hiên ngang như thân tùng, lau đi vết máu trên miệng rồi lạnh lùng ra lệnh.

 - Ngươi bị thương rồi, không thể cùng lúc đối phó cả hai con dã thú này, để ta giúp ngươi một tay!

Huyết Tử nhìn hai vai áo của hắn bị sư tử cào cho rách nát cùng tấm lưng trọng thương máu chảy ròng ròng, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác khó giải thích.

- Hừ, ta trước nay hành sự chỉ có “muốn” hoặc “không muốn”, chưa bao giờ có chuyện “không thể”!

Trịnh Phi Vũ cười nhạt.

Tuy nhiên, Huyết Tử lại không để ý đến lời hắn mà đưa ra quyết định:

- Không cần biết ngươi trước nay thế nào, bây giờ ngươi và ta nhất định phải cùng sống trở về!

Nghe được lời này, Trịnh Phi Vũ như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh mới, khóe miệng cong thành một đường yêu diễm rồi khẳng khái đáp một tiếng:

- Được!

Nói rồi hắn hạ thấp trọng thân, hai tay hơi dang ra, cong cong, tư thế như muốn nhào đến ôm con sư tử đực to lớn kia.

Hắn vẫn chăm chú nhìn trước nhưng hướng đến người sau trao đổi:

- Ta đánh lạc hướng hai con vật này, nàng nhanh chóng lại kia lấy bộ cung tên ta làm rơi rồi bắn chết chúng.

- Vậy ngươi cẩn thận!

Huyết Tử không nhiều lời, chỉ bỏ lại một câu rồi chờ Trịnh Phi Vũ động thân liền khinh công hành động.

“Vút!”

Mũi tên của Huyết Tử bắn xuyên ngang đầu con sư tử cái, nó gầm lên một tiếng rồi quỵ xuống tức tưởi chết đi. Sau đó, nàng tiếp tục rút mũi tên nhắm con đực còn lại. Tuy nhiên, Trịnh Phi Vũ đang tay không vật lộn với nó, xuống xuống lên lên đảo lộn vị trí khiến kẻ mới sử dụng cung như nàng không thể dứt khoát buông tay.

Trịnh Phi Vũ vốn là dùng kế hoạch kia để lừa Huyết Tử chạy đi, thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ nàng nhanh như vậy thực hiện.

Cũng tốt, nữ nhân hắn thích nào có thể là người tầm thường!- Tình thế nước sôi lửa bỏng, kẻ kia vẫn ngang nhiên hoang tưởng.

Trịnh Phi Vũ bị đè dưới đất, hai tay nắm chặt hai chi trước sư tử, cong người tụ lực dùng chân đạp mạnh vào mồm nó, đá nó ra xa một khoảng. Tiếp đó, hắn nhanh chóng bật ngửa người dậy nhào đến chồm lên thân dã thú, hai chân vòng quanh kẹp chặt bụng nó, một tay đè đầu nó xuống, tay kia rút lấy thắt lưng của mình.

Vừa thả tay kia ra, sư tử đực hung dữ đã quặt đầu lại cạp trúng một miếng thật sâu vào bắp chân hắn. Tuy nhiên, kẻ ăn một trả mười như Trịnh Phi Vũ liền nhân cơ hội con dã thú đó cắn chân mình, dùng thắt lưng vòng quanh cổ nó, siết chặt.

“Gáo...ó... Gáo...”

Sư tử bất ngờ bị thắt nghẹt cổ, không thở được phải thả miếng mồi, lồng lộn gầm lên, quẫy đạp mạnh mẽ khiến Trịnh Phi Vũ vật vã vận lực chế trụ. Đôi tay rắn chắn một lần lại một lần gia tăng lực đạo kéo căng dây thắt lưng.

Sau hơn một khắc, tiếng gầm rung trời của dã thú yếu dần rồi tắt hẳn.

Nó đã chết!

Trịnh Phi Vũ thở hồng hộc buông xác con sư tử to lớn, lăn về một bên ngửa mặt lên trời hít lấy không khí. Lâu rồi hắn mới lại được kịch liệt như vậy giao chiến một trận thật sảng khoái.

Hắn trở mình xoay người sang vỗ vỗ cái xác bên cạnh:

- Giết ngươi thật tiếc, ta thích ngươi lắm đấy sư tử!

- Có thích bằng Mã Văn Tài không?

Huyết Tử tiến đến cạnh hắn, bất ngờ nói một câu. Trịnh Phi Vũ nghe thế liền trợn to mắt vùng dậy:

- Cái gì mà thích bằng Mã Văn Tài? Ta đây chỉ thích...

Định nói là “chỉ thích nàng” nhưng vừa nhìn thấy vết thương trên cánh tay Huyết Tử thấm đỏ một vạt áo, hắn không còn tâm trạng đùa nàng mà vội vã lật xem.

- Không nặng!

Huyết Tử ngoảnh mặt đi đồng thời thu lại tay áo.

- Không đưa xem ta liền xé đi cánh tay áo này, đằng nào cũng xem được!

(Tà: “đồ bỉ ổi!” Phi Vũ: “Bỉ ổi không ăn được, không quan tâm!” )

Nói rồi không đợi nàng kịp phản ứng, hắn liền bắt lấy cánh tay kia.

- Thế này mà không nặng?

Trịnh Phi Vũ nghiến răng hỏi nàng. Hắn nhìn đến ba vết dài sâu, một vết nông trên cánh tay trắng nõn đang tuôn máu thì muốn thu lại lời vừa rồi cùng con sư tử kia. Hắn đáng phải róc thịt chúng ra từng mảnh mới hả dạ

- Mau trở về chữa trị!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro