Oneshots

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dương tỷ, đang làm gì?"

Vào chiều Chủ nhật, Hứa Dương Ngọc Trác, người đang nhàn rỗi và mốc meo, nhận được một tin nhắn từ Quách Sảng, một thành viên trong nhóm của công ty.

"Nằm đâu."

Tắt đi giao diện xem video, trả lời tin nhắn đối phương, muốn nhìn một chút đối phương muốn nói cái gì.

"Đi ra ngoài chơi sao?"

Hứa Dương Ngọc Trác lập tức ngồi dậy.

"Đi chỗ nào chơi?"

"Công viên nước."

"Tới liền!"

Hứa Dương Ngọc Trác nhanh nhẹn mà thu thập tốt, nàng cũng thật lâu không có hảo hảo chơi qua, trước đó vài ngày đón một khách hàng lớn vội vàng đến khi trời đất tối sầm, lúc này mới vừa rảnh rỗi. Mặc dù cô ấy là một trưởng nhóm lập kế hoạch kiên quyết và mạnh mẽ trong công ty, nhưng là rốt cuộc vẫn là cái hai mươi mấy tuổi tiểu cô nương, luôn là mang theo chút vui đùa tâm tính.

Thật xa Quách Sảng liền thấy đứng ở cửa chờ đợi Hứa Dương Ngọc Trác, muốn nói Hứa Dương Ngọc Trác ở công ty, làm các nàng sợ hãi là thật sự, nhưng là làm các nàng thích cũng là thật sự, lại thích làm nũng lại thích mời mọi người ăn cái gì, không có việc gì lại ôn ôn nhu nhu đại tỷ tỷ ai không yêu thích a?

Cho nên bất luận có cái gì hoạt động, các nàng cũng đều thích gọi đối phương.

Quách Sảng lôi kéo bên người vài người vừa chạy vừa hướng nàng phất tay.

"Dương tỷ!"

"Quách Sảng! Các em như thế nào mới đến?"

"Ai da, kẹt xe a, này nghỉ hè chị lại không phải không biết."

"Nhưng đã là giờ này, đều chơi không được bao lâu, ngày mai còn muốn đi làm đâu!"

"Không quan hệ không quan hệ, chúng ta hiện tại nắm chặt thời gian đi."

"Đúng đung đúng."

Lâm Thư Tình mấy cái tiểu hài tử cũng ở bên cạnh đồng thanh, vây quanh Hứa Dương Ngọc Trác hướng lối vào đi đến.

"Wow! Dương tỷ, ngươi này áo tắm cũng quá độc đi!"

"Hứa Dương Ngọc Trác yyds!" (YYDS: vĩnh viễn là thần)

"Ô ô ô ô ô quá yêu!"

Đổi xong áo tắm ra tới lúc sau Hứa Dương Ngọc Trác nghe mấy người kia kinh ngạc cảm thán cũng có chút lâng lâng, đương nhiên gật gật đầu.

"Không có chuyện gì, chạy nhanh đi thôi."

Nghỉ hè công viên trò chơi đều sẽ có rất nhiều người đến, nhìn một đám người như sủi cảo giống nhau nhảy xuống bể bơi Hứa Dương Ngọc Trác nhăn lại lông mày.

Nói thật, có chút khó chịu.

Nhìn Quách Sảng các nàng đã chạy trước, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn xem thời gian quyết định chờ một lát lại đi xuống, chính mình đi trước mua gì đó ăn.

Hứa Dương Ngọc Trác cắn cốc trà sữa trong tay, cảm thấy rất tức giận, chắc chắn những thứ ở những nơi này đều không ngon và đắt tiền.

Bất quá thời gian cuối cùng là trôi đi qua, nhìn mặt trời đang dần lặn, Hứa Dương Ngọc Trác từ chối vô số người hỏi cô trên WeChat, sau khi ném trà sữa vào thùng rác, cô sẵn sàng xuống nước.

"Dương tỷ, nghe nói một lúc nữa sóng sẽ khá lớn, chị có thể bơi được không? Không sao đúng không?"

"Khinh thường chị?"

Quách Sảng thấy Hứa Dương Ngọc Trác xuống nước lúc sau liền bơi lại đây hỏi nàng.

"Úc, kia vậy đi, em không cho chị chuẩn bị áo phao."

Nói xong Quách Sảng liền hướng Lâm Thư Tình bên kia bơi đi qua, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn em ấy bơi đi, có chút sinh khí, nhớ tới chính mình mèo ba chân bơi lội kỹ thuật, vì chính mình đổ mồ hôi.

Em mặc kệ như thế nào cũng trước cho chị một cái a.

Hứa Dương Ngọc Trác chứng kiến ​​ngày càng nhiều người xây dựng hồ tạo sóng, bơi về phía Quách Sảng và cô ấy, muốn một cái áo phao.

Nước do súng nước áp suất cao phun ra không ngừng đập vào mặt Hứa Dương Ngọc Trác bản thân Hứa Dương Ngọc Trác cũng cảm thấy như vậy.

Cảm ơn, biết ta không dám dầm mình trong cơn mưa nhẹ, làm ta thể nghiệm một phen dầm mưa to cảm giác, cảm giác không tồi.

Lau nước trên mặt, Hứa Dương Ngọc Trác thấy Quách Sảng liền ở phía trước.

"Ai, Quách Sảng, áo phao ......" Còn nhiều hay không.

Hứa Dương Ngọc Trác còn chưa nói xong, sóng đã đánh tới nàng trước mặt, trước khi nhắm mắt lại nàng suy nghĩ, nếu bắt lấy được Quách Sảng cũng không thành vấn đề.

Cô đưa tay ra nhưng bắt được trống không, bị đám đông chen chúc, Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy mình sắp chạm đáy vực sâu không biết bao nhiêu, sĩ diện không có mặc áo phao nàng không ngừng vùng vẫy trong nước.

Ngay khi cô bắt đầu khai báo mật khẩu thẻ ngân hàng của mình cho Chúa, cô cảm thấy có đôi tay đang ôm chặt cô và kéo cô về phía biên hồ bơi.

"Uy, nữ sĩ, cô không sao chứ nữ sĩ?"

Hứa Dương Ngọc Trác mơ mơ hồ hồ cảm giác được có người vỗ vỗ nàng mặt, nàng mở to mắt hộc ra mấy ngụm nước, thấy trước mắt ăn mặc áo phao cùng chính mình giống nhau ướt dầm dề người.

Nước từ tóc người bên kia rơi xuống mặt, Hứa Dương Ngọc Trác cau mày nhìn xem đối phương.

Giống như tiểu cẩu nga.

"Dương tỷ, Dương tỷ, chị không sao chứ?"

Nàng còn không có tới kịp nói chuyện liền nghe thấy quách sảng các nàng thanh âm.

"Chị không có việc gì."

Hứa Dương Ngọc Trác sặc mấy ngụm nước, người kia vỗ vỗ nàng lưng, một bên từ chính mình trên người cởi xuống áo cứu sinh.

"Nếu bơi không tốt lắm, chúng tôi vẫn khuyên bạn nên mặc áo phao. Ở đây có nhiều vũng sóng và rất dễ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cố gắng ở chung với bạn bè."

Sau khi giúp nàng đem áo cứu sinh mặc tốt, đối phương hướng nàng cười cười, cùng Quách Sảng các nàng gật gật đầu liền đứng dậy rời đi.

Sau khi Hứa Dương Ngọc Trác phản ứng, cô ấy không còn thấy người kia nữa, cô ấy nhìn vào địa điểm đông đúc và cố gắng tìm người, đến khi rời đi cuối cùng một giây cũng không nhìn thấy.

Trên xe trở về.

"Uy, Dương tỷ, Dương tỷ, chị thật sự không có việc gì đi? Chị nói nói với chúng em a?"

Hứa Dương Ngọc Trác không kiên nhẫn mà vỗ Quách Sảng mặt.

"Chị không có việc gì."

"Kia ngày mai muốn hay không giúp chị xin nghỉ?"

Quách Sảng cảm thấy Hứa Dương Ngọc Trác thiếu chút nữa chết đuối cũng là liên quan một chút chính mình, cho nên vẫn luôn quan tâm nàng.

"Không cần, chị thật sự không có việc gì, là chị chính mình không cẩn thận."

Nói xong Hứa Dương Ngọc Trác ngăn lại đối phương muốn ở mở miệng ý tưởng, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ ban đêm.

Chỉ là thật tiếc nuối.

Ta cũng không biết cô ấy tên là gì.

Hứa Dương Ngọc Trác đi làm với đôi mắt thâm quầng sau khi mất ngủ cả đêm.

Nàng cấp trên mở họp thời điểm bị hoảng sợ, hỏi nàng có chuyện gì sao.

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn đồng hồ đang nhảy.

"Ừm, tôi có chuyện."

Lúc này cô dùng sức làm việc năng nổ và hoạt bát, cô xin phép sếp cho nghỉ buổi chiều, sếp thấy cô không ổn nên đã chấp thuận, vừa rời khỏi công ty, cô lập tức bắt taxi đến công viên nước của ngày hôm qua.

Tôi phải tìm thấy cô ấy.

Hứa Dương Ngọc Trác mặc trang phục công sở và tỏ ra chán nản sau khi dạo gần một nửa công viên nước dưới ánh nhìn của vô số người.

Cô không tìm thấy đối phương, trong màn đêm lờ mờ tối qua, cô chỉ nhớ đến đôi mắt như tiểu cẩu và nụ cười của người kia.

Đang định rời đi, cô chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô cau mày đang suy nghĩ xem đã nghe thấy ở đâu thì nhìn thấy có người đi qua trước mặt cô đang trò chuyện với mọi người xung quanh.

"Là cẩu cẩu!"

Hứa Dương Ngọc Trác không nghĩ nhiều tiến lên ôm người kia, đột nhiên không nhớ ra mình định nói gì, một hồi sau người nọ lại nhìn cô cười.

"Là cậu."

Mọi người bên cạnh hỏi nàng nhận thức sao, nàng gật gật đầu lại tỏ vẻ người kia đi trước.

"Cậu còn nhớ tớ?"

Sau khi người đó rời đi, Hứa Dương Ngọc Trác đã khôi phục lại sự tỉnh táo.

"Hãy nhớ rằng, bạn bè của cậu rất quan tâm đến cậu."

Hứa Dương Ngọc Trác nhớ tới ngày hôm qua Quách Sảng các nàng ghé vào bên người nàng quỷ khóc sói gào tựa như nàng muốn chết giống nhau.

"Haha ... họ chỉ quan tâm đến tớ nhiều một chút."

" Ngài hôm nay tới là có chuyện gì sao?"

Người kia nhìn vào trang phục công sở của cô.

"A! Tớ tới tìm cậu!"

"Tìm tôi?"

"Vâng, tớ có thể thêm WeChat của cậu không?"

Đối phương ngẩn người.

"Để cảm ơn cậu ngày hôm qua đã cứu tớ, tớ nghĩ muốn mời cậu một bữa cơm."

"Ân."

"Tớ gọi Trương Hân."

"Tớ gọi Hứa Dương Ngọc Trác."

"Nàng thật sự giống như cẩu cẩu nga."

Hứa Dương Ngọc Trác về đến nhà dọn dẹp mọi thứ xong liền nằm lên giường lại mở lên vòng bạn bè của người kia, vòng bạn bè của Trương Hân rất phong phú, có cà phê, bắn cung, quần áo in hình chó và phong cảnh do cô ấy chụp.

Tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ, Hứa Dương Ngọc Trác nghe tiếng điều hòa ngoài cửa sổ hoạt động, nghĩ đến nụ cười của Trương Hân, đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn khi tìm được người kia, có điều không thể giải thích được mà vui vẻ.

"Quách Sảng, trước khi tan sở có thể kiểm tra những thứ còn lại, chị có việc, đi trước."

Hứa Dương Ngọc Trác đặt một vài tập tài liệu trên bàn của Quách Sảng liền rời đi.

Sau khi Hứa Dương đi rồi, Quách Sảng nhíu nhíu lông mày, hỏi một vài người khác.

"Các ngươi có cảm thấy hay không, từ khi chúng ta từ công viên nước trở về lúc sau, Dương tỷ liền không quá thích hợp."

Lâm Thư Tình gật gật đầu, người thứ nhất đáp lại.

"Xác thật, luôn là có việc gì đó."

"Đúng vậy, lần trước chúng ta hẹn nàng ăn ếch cũng không có đi."

"Chính là nói liền trong công ty cũng là trừ phi tất yếu đều không có đi."

Quách Sảng híp mắt xoa lấy sợi râu không tồn tại trên cằm.

"Xem ra, Dương tỷ có tình huống."

Hứa Dương Ngọc Trác lái xe ra khỏi tầng hầm với tâm trạng vui vẻ, sẵn sàng đón Trương Hân sau khi tan sở và cùng nhau lên kế hoạch xem bộ phim mới phát hành.

Từ lần trước lấy danh nghĩa cảm tạ ơn cứu mạng hẹn Trương Hân ra tới ăn một bữa cơm về sau, cả hai đã trở thành những người bạn tâm sự về mọi thứ.

Hứa Dương Ngọc Trác mới biết được Trương Hân là sinh viên đại học H, nghỉ hè đi công viên nước làm thêm, thích uống cà phê, am hiểu bắn cung, ngày thường không chỉ có thích mặc, còn thích mặc một ít áo sơmi.

Trương Hân mới biết được đối phương là vừa tốt nghiệp hai năm liền trở thành kế hoạch tổ trưởng, thích uống trà sữa, thích ăn thịt ếch, không có việc gì thời điểm thích sơn móng tay, ngày đó thiếu chút nữa chết đuối là vì sĩ diện.

Quen thuộc lúc sau hai người cho dù cách vài tuổi cũng có một loại chỉ hận gặp nhau quá muộn cảm giác, Hứa Dương Ngọc Trác ngẫu nhiên sẽ tan tầm mang đối phương đi ăn cơm, Trương Hân ngẫu nhiên không lên lớp buổi tối liền sẽ trước đi một nhà ăn gọi tốt bữa tối chờ đối phương.

Cho dù hai người khẩu vị có khác biệt, Hứa Dương Ngọc Trác cũng có thể kinh ngạc cảm thán Trương Hân trước khả năng cân bằng hoàn hảo khẩu vị của hai người họ.

Ngày tháng giống như liền như vậy từng ngày qua đi, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không có cảm thấy không ổn, ngược lại còn ảo tưởng mình trẻ hơn.

"Bạn của tớ các nàng nói phim này cũng không tệ lắm."

"Tớ ở trên mạng xem bình luận bộ phim cũng nói là ổn."

Trương Hân cầm hai ly đồ uống cùng Hứa Dương Ngọc Trác cùng nhau đi vào rạp, thuận tiện thảo về nhận xét chính mình nghe được đánh giá.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, Hứa Dương Ngọc Trác đặt đồ xuống và bắt đầu đọc tin nhắn trên điện thoại, ứng phó xong lão bản cùng ba mẹ, khóa màn hình và nói chuyện phiếm với Trương Hân.

"Cậu làm thêm còn phải làm bao lâu a?"

"Nhanh, còn có hai tuần liền kết thúc."

"Phải không? Như vậy đến lúc đó chúng ta cùng đi du lịch đi?"

"Cậu muốn đi chỗ nào?"

Hứa Dương Ngọc Trác vừa muốn trả lời, chợt phát hiện có điều gì đó không ổn, lúc bình thường anh ấy quá bận rộn, tôn trọng khái niệm cơm áo gạo tiền, anh ấy đã dành cả tuổi thanh xuân để không ngừng trở thành lợi hại hơn nhân vật, nhưng là vừa rồi phần quảng cáo mở đầu của rạp phim, quảng cáo du lịch đột nhiên nảy sinh ý tưởng xin nghỉ phép năm để đi du lịch cùng đối phương.

"Ân?"

Trương Hân không nhận được câu trả lời, quay lại nhìn cô.

Quảng cáo kết thúc, rạp chiếu tối sầm lại, trên màn hình chiếu lên phim, Hứa Dương Ngọc Trác cũng quay lại nhìn cô, trong rạp mờ mịt, cô nhìn bộ dạng nghiêm túc của Trương Hân, liền nhớ tới chuyện trước đó, lại nghĩ tới đêm trước đó buổi tối.

"Có hay không có người từng nói, cậu thật sự rất giống cẩu cẩu."

Hứa Dương Ngọc Trác quay mặt qua chỗ khác, không hề nhìn Trương Hân, nghiêm túc mà xem phim.

"Không có, ngươi là người đầu tiên."

"Kia các nàng nhất định bị mù."

Chủ đề du lịch đã biến mất, Hứa Dương Ngọc Trác không nhắc lại, Trương Hân cũng không hỏi lại nàng.

Hết phim, đèn sáng lên lúc sau, Trương Hân thu dọn đồ của hai người, đứng dậy vươn tay kéo đối phương.

"Đi thôi Hứa Dương Ngọc Trác."

Trương Hân kỳ thật so Hứa Dương Ngọc Trác cao hơn không ít, thỉnh thoảng Hứa Dương Ngọc Trác đi giày cao gót cũng không dễ nhận ra, nhưng thỉnh thoảng khi đi giày bệt liền sẽ bị đối phương dùng bàn tay so sánh đầu cô đến vị trí nào trên người mình, sau đó cười trêu ghẹo nói.

"Hứa Dương Ngọc Trác, cậu so với tớ ăn nhiều mấy năm cơm vẫn là so với tớ lùn a."

Lúc này, cô đứng thẳng dưới ánh đèn, ngược sáng mà nhìn xem Hứa Dương Ngọc Trác, trên mặt nhẹ nhàng lộ ra một trăm điểm kiên nhẫn và ôn nhu, Hứa Dương Ngọc Trác trở nên bối rối, ngồi tại chỗ nghĩ đối phương còn có khác biểu tình sao, nàng giống như vẫn luôn đều như vậy.

Nàng vươn tay vỗ vỗ đối phương, đứng lên đi ra ngoài.

"Tớ chính mình biết rồi, cậu vừa mới biểu tình tựa như hỏi tớ có muốn hay không trốn nhà theo trai giống nhau."

Ngày hôm sau Hứa Dương Ngọc Trác vừa mới ngồi vào bàn làm việc mấy cái tiểu hài tử liền như vậy xúm lại đây.

"Làm gì?"

Hứa Dương Ngọc Trác một bên sửa sang lại văn kiện một bên mở miệng hỏi.

"Dương tỷ, thành thật trả lời, chị gần nhất có phải hay không có tình huống?"

"Tình huống như thế nào?"

"Liền, tinh yêu kia phương diện a......"

Hứa Dương Ngọc Trác nhíu mày, dùng tập tài liệu gõ đầu.

"Tình yêu, yêu đương tình huống, chị xem các em đầu óc nhưng thật ra yêu cầu chút tình huống, hôm nay nhiệm vụ có xem chưa, có rảnh liền chuẩn bị tư liệu, mỗi ngày liền chỉ biết bát quái."

Đuổi đi mấy cái tiểu hài tử, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn xem chính mình phương án, vài phút lúc sau đóng lại văn kiện ngã vào trên ghế.

Những đứa trẻ này thực sự bát quái, mình có tình huống? Ta có thể có tình huống như thế nào, cùng người khác dắt tay đều là 800 năm kiếp trước.

Hứa Dương Ngọc Trác bĩu môi, bỗng nhiên lại nghĩ tới Trương Hân ngày hôm qua ở rạp chiếu phim cái kia biểu tình cùng câu hỏi của chính minh.

Kỳ thật Trương Hân cũng có rất nhiều biểu tình, như khó chịu sau khi mũi tên bị bắn lệch đi, vui vẻ sau khi mua được cà phê có hương vị không tồi, có đối xử người thường kiên nhẫn, có bỏ lỡ tàu điện ngầm mất mát.

Còn gì nữa không?

Hứa Dương Ngọc Trác tan tầm lúc sau thấy Trương Hân chờ ở nơi đó, thấy chính mình tới, lập tức cao hứng nhìn về phía chính mình vẫy tay.

"Hứa Dương Ngọc Trác!"

Cô chợt nhớ ra.

Và niềm vui sau khi nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác và sự dịu dàng đối với Hứa Dương Ngọc Trác.

Trương Hân đi qua đường đến bên cạnh nàng thời điểm, nàng đột nhiên nhớ tới Quách Sảng các nàng buổi sáng chất vấn.

"Chị có phải hay không có tình huống?"

"Cậu như thế nào đứng phát ngốc?"

Bên tai chất vấn cùng trong đầu thanh âm trùng hợp đến cùng nhau, Hứa Dương Ngọc Trác lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Xong đời.

Nàng giống như thích Trương Hân.

Sau khi Hứa Dương Ngọc Trác nhận ra sự thật này, phải rất lâu sau cô mới chấp nhận sự thật này.

Sau khi chuẩn bị tinh thần, một ngày nào đó đi làm khi kêu mấy cái tiểu hài tử lại đây thành thành thật thật công đạo.

"Ha?! Liền lần trước ở công viên nước cứu chị cái kia nhân viên cứu hộ?"

"Không phải đâu Dương tỷ! Chị quá nhanh!"

"Dựa vào cái gì hiện tại mới nói cho chúng em biết?"

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn trước mặt ríu rít vài người, che lại cái trán tưởng, vì cái gì hiện tại mới nói cho các ngươi các ngươi trong lòng không hiểu sao?

Quách Sảng là là người đầu tiên bình tĩnh lại, làm mọi người an tĩnh lúc sau nàng nhìn Hứa Dương Ngọc Trác hỏi.

"Vậy chị hiện tại là nghĩ như thế nào đâu?"

Nói thật lòng, Hứa Dương Ngọc Trác chính mình cũng không biết.

Nàng cũng không phải như vậy người xưa, cũng không phải bởi vì đối phương giới tính lại do do dự dự, chỉ là họ sống trong một môi trường hoàn toàn khác nhau, cũng cách nhau vài tuổi. Khoảng cách về kinh nghiệm sống khiến cô không khỏi lo lắng có phải hay không qua một lần vui vẻ thì sau đó vô cùng vô tận phiền não liền sẽ tìm tới chính mình, nàng không nghĩ ở chính mình đã vốn là bận rộn sinh hoạt lại cho chính mình thêm một phen rắc rối nữa, còn có nhiều hơn là không nghĩ cái kia cẩu cẩu đánh mất về tình yêu hết thảy tốt đẹp tưởng tượng.

"Chị không biết."

"Ai nha, em biết, Dương tỷ chị chính là chết ngạo kiều không muốn chính mình chủ động nói."

"Đúng vậy, Dương tỷ, chị quên chị lần trước ở công viên nước chính là bởi vì......"

Tưởng Thư Đình còn không có nói xong đã bị Lâm Thư Tình bưng kín miệng.

"Ha ha, Dương tỷ, em biết, chị còn không phải là muốn cho đối phương chủ động sao? Này còn không dễ dàng, nhà của chúng em Tiểu Tiểu luôn giả cao lãnh thời điểm em liền sẽ đi ôm nhà khác cẩu cẩu, nó chính mình liền sẽ chạy lại đây."

"Nhà các em Tiểu Tiểu có thể cùng anh dũng nhân viên cứu hộ người ta so sao?"

Quách Sảng người thứ nhất không đồng ý.

"Có thể."

Hứa Dương Ngọc Trác nghiêm túc gật gật đầu.

Tiễn đi các tiểu hài tử lúc sau Hứa Dương Ngọc Trác chính mình ngồi phát ngốc, các nàng xem như giải quyết chính mình một vấn đề, nhưng là kỳ thật căn bản nhất vẫn là chính mình căn bản không biết có nên hay không bước ra kia một bước.

Viên Nhất Kỳ không biết khi nào đi vòng vèo trở về, nhìn nàng uể oải ỉu xìu bộ dáng thở dài.

"Cách nhau vài tuổi lại có cái gì vấn đề, chị do dự cùng băn khoăn mới là ở giữa lớn nhất trở ngại, hai mươi tuổi chỉ nghĩ yêu chính minh người yêu nhất, thay vì nghĩ về những tương lai tàn khốc hão huyền ở cái tuổi mà chúng đáng được trân trọng. Điều chị có thể làm là dành thời gian cho cô ấy nhiều hơn. Chị có thể làm chính là càng tốt mà ở bên nàng cùng nhau vượt qua, mà không phải trước tiên liền cho đối phương một cái thẻ bài đang chờ xử lý."

Ở chân chính nhận rõ chính mình tâm ý lúc sau, Quách Sảng các nàng đề ra vài cái tác chiến kế hoạch, cuối cùng Hứa Dương Ngọc Trác chọn lựa chọn một trong những người cảm thấy đáng tin cậy nhất.

"Dương tỷ, không phải người ở công ty bên cạnh thường xuyên theo đuổi chị sao? Đừng từ chối quá trực tiếp, để Trương Hân phát hiện, khiến cô ấy ghen tuông khiến cô ấy hối hận, sau đó sẽ đến thổ lộ tâm ý với chị. !"

Hứa Dương Ngọc Trác nhướng mày, sẽ không thừa nhận kỳ thật là chính là muốn nhìn cẩu cẩu ghen thôi.

Sau đó Hứa Dương Ngọc Trác cố ý tìm một ít lấy cớ cự tuyệt Trương Hân lời mời, đem chính mình đang ở bị theo đuổi tin tức truyền lại cho đối phương.

Nhưng đối phương giống như vẫn luôn đều không có cái gì tỏ vẻ, xem Quách Sảng các nàng trong lòng cũng rất gấp gáp.

Hứa Dương Ngọc Trác gần như cảm thấy Trương Hân kỳ thật căn bản không thích chính mình, nhưng là nhớ tới Trương Hân ở rạp chiếu phim cái kia ánh mắt, lại an ủi chính mình.

Cẩu cẩu chỉ là tương đối thẹn thùng.

Hứa Dương Ngọc Trác hôm nay không có lái xe, hôm nay Trương Hân nói muốn tới đón nàng đi ăn cơm.

Xuống lầu thời điểm mới vừa thấy Trương Hân lại vừa vặn thấy một chiếc quen thuộc xe ngừng ở trước cửa, Hứa Dương Ngọc Trác nhướng mày, cơ hội tốt, cái này ngu ngốc nam nhân rốt cuộc cũng có công dụng.

"Hứa Dương, cùng anh cùng đi ăn cơm đi, anh đã đặt món ăn mà lần trước em ở vòng bạn bè nói muốn đi ăn cái nhà hàng kia gà."

Người đàn ông trên xe thấy cô đi xuống thì vội vàng xuống xe chạy tới, Hứa Dương Ngọc Trác nhìn Trương Hân ở cách đó không xa, cố ý do dự nói.

"A...... tôi có một cuộc hẹn với bạn tôi."

"A? Xem ra là anh suy xét không chu toàn, không hỏi rõ ràng liền chạy tới, có cần anh đưa các em đi không?"

Trương Hân lúc này đã đi tới, nghe thấy hắn nói như vậy cau mày cự tuyệt.

"Không cần."

Hứa Dương Ngọc Trác vốn nghĩ rằng nàng sẽ có chút không thoải mái, nhưng là lại cảm giác đối phương không có gì cảm xúc dao động.

Tới quán ăn, Hứa Dương Ngọc Trác hỏi nàng cái này cuối tuần có tính toán gì không.

"Không có gì tính toán."

"Không bao lâu việc làm thêm liền kết thúc đi?"

"Đúng vậy."

Hứa Dương Ngọc Trác nhíu mày, cái này tiểu hài tử hôm nay như thế nào nói chuyện làm người cảm thấy có điểm chán ghét, nhìn đối phương không có biểu tình bộ dáng lại phản ứng lại đây.

Úc, không tồi, rốt cuộc bắt đầu có nguy cơ cảm giác sao.

Tâm tình tốt mà nhướng mày.

"Tớ có cái vấn đề muốn hỏi cậu."

"Ân."

"Cậu lúc trước đã cứu tớ, đó có phải hay không hẳn là đối tớ phụ trách?"

Trương Hân nhất thời phản ứng không kịp đối phương là có ý tứ gì.

"Tớ là nói, cậu cũng thấy, gần nhất có người theo đuổi tớ theo đuổi thật sự lợi hại, điều kiện cũng không tồi, cậu cảm thấy tớ muốn hay không đáp ứng."

Ăn cơm địa phương là trong một nhà hàng lẩu sôi động, hai người ngồi đối diện nhau, làn nhiệt trắng giữa họ không ngừng phát ra, Trương Hân một lúc lâu không lên tiếng.

Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy chính mình muốn thất bại thời điểm rốt cuộc nghe được đối phương mở miệng。

"Không cần đáp ứng hắn."

Qua làn khói nóng Hứa Dương Ngọc Trác thấy không rõ nàng biểu tình, cái bàn không lớn, Trương Hân duỗi qua tay nắm lấy nàng.

"Không cần đáp ứng hắn, tuy rằng hắn thật sự thực không tồi, tớ cũng không có biện pháp bảo đảm tớ về sau có thể hay không trở nên cùng hắn giống nhau lợi hại, nhưng là làm ơn, cầu cậu không cần đáp ứng hắn, cậu chờ một chút tớ."

Hứa Dương Ngọc Trác rốt cuộc nghe được đối phương đáp lại, trả lời nàng.

"Hảo."

Hai người cũng không có lập tức nhanh chóng ở bên nhau, chỉ là lại ăn rất nhiều lần cơm, xem rất nhiều phim ảnh lúc sau, Trương Hân ở mỗi một lần rạp chiếu phim, phim sắp kết thúc thời điểm nói cho Hứa Dương Ngọc Trác, chính mình đã nhận được một công việc từ một công ty hàng đầu trong ngành, bắt đầu thực tập.

Hứa Dương Ngọc Trác còn không có tới kịp chúc mừng nàng, phim hết đèn sáng lên, Trương Hân đứng lên nghĩ thật lâu phía trước như vậy hướng nàng vươn tay.

"Như vậy Hứa Dương Ngọc Trác tiểu thư, cậu nguyện ý cùng ta bỏ trốn sao?"

"Tớ nguyện ý, người hùng của tớ"

Hứa Dương Ngọc Trác vẫn luôn cho rằng Trương Hân ở công viên nước làm thêm là nhân viên cứu hộ, cho nên trừ bỏ cẩu cẩu ngẫu nhiên cũng sẽ dùng người hùng tới xưng hô nàng, nhưng kỳ thật Trương Hân cũng không phải, Trương Hân là đại sư tạo sóng nước, chỉ là ngày đó buổi tối chính mình bằng hữu một hai phải nói muốn tới thử xem.

Trương Hân chính là ở lúc ấy thấy Hứa Dương Ngọc Trác, bị sóng nước cuốn vào, cô nhắm mắt lại, cảm thấy như đang hưởng thụ...

Nàng cảm thấy rất thú vị, không bao lâu liền thấy đối phương bị chìm vào bên trong giây giụa, nàng không chút suy nghĩ liền nhảy xuống.

Chỉ là Hứa Dương Ngọc Trác như vậy lãng mạn mà cảm thấy nàng cẩu cẩu là từ trên trời giáng xuống anh hùng, Trương Hân cũng không muốn đánh phá nàng ảo tưởng, chỉ là nàng nhất định không thể tưởng tượng được Hứa Dương Ngọc Trác ban đầu chỉ cảm thấy nàng giống cẩu cẩu.

Nhưng là bất luận như thế nào Trương Hân đều chỉ là anh hùng cẩu cẩu của Hứa Dương Ngọc Trác mà thôi.

Nói đến ngươi khả năng không tin.

Ta ở công viên nước dầm một hồi mưa to, thu hoạch một con cẩu cẩu người yêu.

The End!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro