Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Edit :Đám mây màu xanh

Vì là lần đầu edit nên chắc chắn sẽ có sai sót, nếu sai mong mn góp ý cho tui nha, xin đừng nói lời cay đắng, trái tim toi mong manh lắm. >.<

“Anh chết rồi.”

Vương Đông nhìn thiếu nữ trước mặt không có bất cứ biểu tình gì nói với anh ta những lời này, nếu đối diện là đàn ông thì anh ta đã đánh qua rồi.
“Tôi nói thật đấy, anh đã chết rồi.” Cô gái chỉ về phía thi thể ở trên giường bệnh nói với Vương Đông: ”Anh xem, thân thể của anh ở kia.”

Vương Đông thuận theo tay thiếu nữ quay đầu qua, nhìn thấy chính mình nằm trên giường bệnh, khuôn mặt vàng như nến không hề có huyết sắc, ngực cũng không có một tia phập phồng, đã không còn bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào.

Vương Đông phảng phất cảm thấy bản thân đang xem một bộ phim kinh dị, hoặc là không cẩn thận nằm mơ phải cơn ác mộng nào đó, nhưng tiềm thức của anh ta lại tin lời nói của cô gái, bởi vì anh ta biết rõ bản thân mình gần đây đã trở nên suy yếu, đến nằm mơ cũng có vẻ khó khăn, chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng như hiện tại.

Lúc này thiếu nữ vừa mới nãy còn không mang bất cứ biểu tình gì đột nhiên thay đổi gương mặt, cười một cách rất ôn hòa, đôi mắt to tròn cũng cong thành trăng non, thoạt nhìn vừa ấm áp lại đáng yêu, hai tay cô gái khép bụng, hơi hơi khom lưng  nói với Vương Đông, “Hoan nghênh sử dụng chết già phục vụ của địa phủ, tôi là người chỉ dẫn linh hồn của ngài Mạc Linh, xin hỏi ngài còn có tâm nguyện cuối gì hay không?

Vương Đông nhìn thấy rốt cuộc có người phát hiện chính mình tử vong, sau đó bị thiếu nữ trước mặt mang theo xuyên qua bác sỹ và y tá đang nôn nóng đi qua đi lại thậm chí người nhà của anh ta, anh ta hốt hoảng nghe thấy ở phía sau bên trong phòng bệnh từng tiếng khóc rống và bi thương vang lên, “Tâm nguyện của tôi là…”

“Cảm ơn ngài lần này đã sử dụng chết già phục vụ của địa phủ, hài lòng xin hãy cho 5 sao, cảm ơn.”
Nhìn thấy Vương Đông ở trên hư không điểm chọn 5 sao sau đó bị Hắc Bạch Vô Thường đưa đi, Mạc Linh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhìn nhìn bên ngoài trời đã sáng, Mạc Linh nhanh chóng về nhà thay đồ đi làm ra, sửa sang lại bản thân một chút, chuẩn bị nghênh đón những kẻ đó đến.

Tính ra, hôm nay vừa đúng ngày thứ 8 cha mẹ qua đời, vừa qua khỏi đầu thất mà những kẻ đó liền kìm nén không nổi rồi, cũng thật là…. ghê tởm!
Ở kiếp trước, chú thím chính là hôm nay xúi giục bà nội tới, con trai lớn và con dâu vừa qua đầu thất, mẹ ruột liền nghe theo lời xúi giục của con trai nhỏ và con dâu, tới cướp đoạt nhà của cháu gái, thậm chí ngay cả tài sản mà con trai và con dâu lưu lại cũng muốn cướp.

Suy cho cùng, thì bởi vì Mạc Linh là con gái, mà con trai nhỏ và con dâu sinh được là con trai.
Ở thời đại hiện nay, trọng nam khinh nữ cái vấn đề này ở thời đại này, đặc biệt là còn ở tại duyên hải thành thị như thành phố Khôn cởi mở như vậy, nói ra, cũng làm người ta chê cười, huống chi khinh thường con gái lại là bà nội, cũng là phụ nữ.
Trước kia Mạc Linh có cha mẹ che chở, hơn nữa chú thím còn cần dựa vào sự quan tâm của cha mẹ, sẽ nhắc nhở bà, Mạc Linh ngược lại cũng không chịu quá nhiều ủy khuất.

Cho nên cô mặc dù cũng cảm giác được bà nội có chút trọng nam khinh nữ, nhưng trong lòng lại không nghĩ đến sẽ đến mức này.

Ở kiếp trước khi bà nội đem theo chú thím đánh tới cửa, cô ấy hoàn toàn là trở tay không kịp, hơn nữa cô vẫn chưa từ trong bi thương vì đột nhiên mất đi cha mẹ tỉnh táo lại, lúc phục hồi lại tinh thần, chú thím đã trở thành người giám hộ trên pháp luật của cô ấy, công khai mang theo em họ đến,  giống như nghiễm nhiên coi mình thành chủ nhân nhà của họ vậy.

Nếu như không phải cô quật cường không chịu nhượng bộ, nói không chừng còn bị bà nội bắt ép đem sửa lại tên trên giấy chứng nhận bất động sản, cũng may là mẹ để giấy chứng nhận bất động sản và hộ khẩu cất rất kỹ, chú thím từ trên xuống dưới tìm mất cả một tuần, vẫn không tìm được.
Mạc Linh thật ra biết giấy chứng nhận bất động sản để ở đâu, nhưng cô ấy cũng biết từ bảo vệ mình, vẫn luôn nói dối là không biết, chú thím có lẽ cũng cảm thấy đồ vật quan trọng trong nhà làm sao một đứa trẻ có thể biết được, cũng không ép hỏi quá nhiều, chỉ là hùng hùng hổ hổ vài câu, trong lòng nghĩ rằng dù gì bọn họ cũng dọn vào rồi, thế nào cũng sẽ tìm được.

Nhưng mà cho dù là như vậy, Mạc Linh cũng là ở cái nhà này nhận hết mọi sự khi dễ, bị bà nội và thím bắt làm việc nhà, còn bị em họ cười nhạo nói cô ấy là đứa trẻ không có mẹ, thứ lỗ vốn, lúc mà em họ mắng cô ấy, bà nội ở bên cạnh cười, còn khen em họ là thông minh nhanh nhạy, miệng lưỡi sắc bén.

Mạc Linh sau này thật sự chịu không nổi nữa, vào lúc lớp 12 sắp khai giảng, thừa dịp trong nhà không có ai, cầm lấy hộ khẩu CMND còn có giấy tờ bất động sản và thẻ ngân hàng chạy đi.
Tài khoản tiết kiệm của cha mẹ Mặc Linh đã bị chú thím lấy thân phận người giám hộ tiếp quản rồi, cô ấy nghĩ cũng không cần nghĩ tới, nhưng may mắn là từ nhỏ mẹ Mặc Linh đã giáo dục cho cô ấy phải độc lập, cho cô ấy lập tài khoản tiết kiệm riêng, lúc trước thì dùng CMND của cô ấy. Nhưng Hoa Hạ quy định là trẻ vị thành niên 13 tuổi thì có thể làm CMND, đợi đến khi Mạc Linh 13 tuổi mẹ cô ấy đã cho cô ấy làm CMND, sau đó mở tài khoản tiết kiệm, đem tiền tích cho từ cô từ khi còn nhỏ chuyển vào tài khoản tiết kiệm, nói là cho cô ấy sau này gây dựng sự nghiệp.

Theo cha mẹ buôn bán dần đi vào quỹ đạo, từ khi mới bắt đầu 1 năm 5000 ngàn, sau đó 1 năm 1 vạn, sau đó nữa là 1 năm 5 vạn, tiền của năm nay vẫn chưa kịp tích, nhưng trong thẻ cũng đã có 50 vạn rồi.

Đủ để Mạc Linh ở bên ngoài có thể sống tốt. Nhưng mà Mạc Linh cũng không còn nhỏ nữa, biết được đạo lý tiền không nên để lộ ra ngoài, huống chi cô ấy trước mắt vẫn là vị thành niên, bằng cấp cũng không cao, rất nhiều chuyện cũng không làm được. Đoạn thời gian vừa chạy ra khỏi đó, Mạc Linh sợ chú thím tìm đến, không dám đi đến trường học, lại không thể tự mình làm thủ tục chuyển trường, đành phải từ bỏ việc thi đại học đi Bắc Kinh làm công.

Tiền trong thẻ ngân hàng là số tiền cuối cùng của cô ấy, không thể dễ dàng lấy ra dùng, vì thế nên cô ấy trước sau đã làm rất nhiều công việc phát giấy, bán hàng vỉa hè, tạp vụ, rửa chén, phục vụ....
Bởi vì Mạc Linh lớn lên xinh đẹp, lại biết ăn nói, làm việc cũng biết tiến lùi, sau đó hưởng ứng lệnh triệu tập làm phục vụ ở một khách sạn tinh cấp, cô ấy dùng thời gian hơn 6 năm để từ nhân viên phục vụ ngồi lên chức vị giám đốc, sau đó lại tự học thi lấy bằng chính quy pháp luật chuyên nghiệp, sau này còn lấy  được hộ khẩu tại Bắc Kinh.

Nhưng thứ cô ấy luôn tâm tâm niệm niệm vẫn là muốn lấy lại công ty nhỏ của bố mẹ và nhà của cô ấy, đó đều là những thứ mà bố mẹ để lại cho cô ấy, chứ không phải để người khác chiếm đi, nếu như chú thím đối tốt với mình, thì cũng liền thôi, nhưng mà dựa vào cái gì bản thân bị ức hiếp còn không thể đánh trả đây ?

Mạc Linh vẫn còn đang trong hồi ức của kiếp trước, cửa đã vang lên tiếng gõ thịch thịch, Mạc Linh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, tới rồi ! Mạc Linh đứng dậy sửa sang quần áo một chút, cất bước đi đến trước cửa mở cửa phòng ra.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra, Mạc Linh giả vờ kinh ngạc hỏi :” Bà nội, chú, thím, sao mọi người lại tới đây ?” Nếu như không phải vì diễn kịch, cô ấy căn bản cũng không muốn gọi mấy người này, những kẻ này làm sao có thể là người thân của cô ấy đây ?

Cùng với kiếp trước giống y như đúc, lão thái thái vừa vào cửa liền lườm Mạc Linh một cái, “Thật đúng là không có mắt nhìn, không thấy chúng ta một đường đến đây mệt như thế nào à? Ngay cả một ly nước cũng không biết rót. Đúng là thứ của nợ khắc chết cha mẹ ruột, một chút phép tắc cũng không hiểu.”

Thím của Mạc Linh Vương Xuân Mai nhanh chóng chạy tới hòa giải nói :”Mẹ đừng nóng giận nữa, tiểu Linh không phải còn nhỏ sao? Trong nhà không có người lớn, khó tránh khỏi có chút sơ sót.”

Kiếp trước Mạc Linh sớm đã bị dọa ngốc rồi, trước kia bà nội dù chưa từng có sắc mặt tốt đối với cô, nhưng cũng chưa từng mắng cô ấy như vậy, bỗng nhiên nhìn thấy, căn bản vẫn chưa phản ứng lại được, thế cho nên sau đó vẫn luôn bị 3 người lớn nắm đi, mơ màng hồ đồ liền ký vào thư đồng ý người giám hộ.

Hoa Hạ chính là quy định dù là người giám hộ hợp pháp, nhưng mà nếu người bị giám hộ đủ 12 tuổi, thì cần phải có được sự đồng ý của người bị giám hộ, nếu không thì không có quyền giám hộ, lúc đó dù Mạc Linh có thông minh hơn, thì đột nhiên thay đổi cũng không thể phản ứng lại, bị mấy người này chui chỗ trống, đánh một gậy rồi cho một viên đường, lừa dối để cô ấy đem thư đồng ý ký rồi.
Nhưng mà Mạc Linh đã trải qua 1 lần khổ, lại thong thả ung dung ngồi trên sofa, đối với mẹ chồng nàng dâu kẻ xướng người hợp này xem như không thấy.

“Nhìn xem, nhìn xem như thế này giống bộ dáng gì, hai vợ chồng lão đại dạy dỗ con cái như thế nào đây, một chút lễ phép cũng không hiểu” Lão thái thái lúc nãy còn cố làm ra vẻ, lúc này thật sự bị thái độ của Mạc Linh làm tức điên lên.
Vương Xuân Hoa lại ước gì Mạc Linh như vậy đâu, cô ấy càng không được lão thái thái thích, thì đối với bọn họ càng có lợi.

“Mẹ, người cũng đừng giận, tiểu Linh cũng còn nhỏ, còn có thể dạy.” Vương Xuân Hoa lại ám chỉ nói.

“Đúng vậy, anh cả đi rồi, vẫn còn có người chú là con đây, con sẽ chăm sóc, dạy dỗ cháu gái thật tốt.” Chú của Mạc Linh Mạc Vĩnh Cường vẻ mặt không có ý tốt đánh giá căn phòng nửa ngày sau đó tiếp nhận câu chuyện. Ông ta thật ra cũng không phải chưa từng tới, nhưng mà lúc trước tới, là nhà của anh và chị dâu, nhưng sau này nó lại là nhà của ông ta, tự nhiên phải thưởng thức nhiều hơn chút.

Lúc trước ông ta là hâm mộ ghen tị hận a, lúc này trong lòng lại là vui sướng, những thứ này về sau đều là của ông ta cả rồi, chỉ cần đem Mạc Linh nắm trong tay, cách lúc nó thành niên còn một năm nữa, thời gian một năm này chính là cơ hội đem căn nhà thật sự lấy về tay.

Mạc Linh giống như là không hề nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng không tiếp lời, vẫn còn đang làm việc riêng của mình, cô ấy vốn dĩ cũng không tính tiếp tục cùng với bọn họ duy trì thứ tình thân căn bản không hề tồn tại này. Cũng liền không cần lại phải dấu diếm vòng vo gì nữa.

“Mày ... ...” Lão thái thái bị thái độ này của Mạc Linh hoàn toàn chọc giận điên lên, đứng dậy chỉ vào cô ấy liền bắt đầu mắng.

Trong mắt Vương Xuân Hoa đều là vui sướng khi người gặp họa, bà ta trước khi tới sợ hãi lão thái thái niệm chút tình cảm đâu, không nghĩ tới con gái của anh cả lại thật quá phối hợp như vậy, một chút cũng không thấy sự thông minh hiểu chuyện của thường ngày, chẳng lẽ nó thật sự bị tin cha mẹ mất hù dọa?

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Mạc Linh không đếm xỉa đến tư thế mắng người của lão thái thái, đi đến cửa đem cửa mở ra, tới thật đúng lúc.

“Tiểu Linh, chúng tôi tới rồi.”

Theo sự nhiệt tình tiếp đón, năm người trẻ tuổi vạm vỡ dồn dập tiến vào, người nào cũng cao to, đem theo bao lớn bao nhỏ hành lý.

“Nơi này thật rộng rãi a.”

“Trang trí cũng rất đẹp.”

“Không tệ, thật sự không tệ.”

Mấy người vừa vào cửa vừa bỏ hành lý xuống vừa nhìn xung quanh một chút, một bên bình luận.

Mạc Linh cuối cùng cũng mở miệng nói ra câu thứ 2 kể từ khi bọn họ tới lâu như vậy, vẻ mặt vô tội nói với bà nội, chú, thím :”Đây là khách thuê nhà của chúng ta.”

“Mày ... ... Mày đem phòng ở cho thuê.” Lão thái thái tức giận đến tay đều run lên “Ta không đồng ý.”

Mạc Linh cũng không đáp lời, cười nhìn người dẫn đầu cao to sau đó liếc mắt một cái.

Người đàn ông cao to lấy hợp đồng từ trong túi ra, “Giấy trắng mực đen hợp đồng cũng đã ký rồi, chúng tôi đã nói rõ thuê 5 năm, cũng không thể quỵt nợ a.” nói xong, thuận tiện còn vỗ vỗ cơ bắp, anh ta ngược lại còn muốn thể hiện tay không đập ghế các thứ, nhưng chỉ sợ lão thái thái chịu không nổi thôi.

“Không thể nào, nó còn chưa thành niên, phòng ở này phải cần có người giám hộ ký thì mới được thuê vào ở.” Vương Xuân Hoa vì căn nhà này nhưng thật ra đem những tri thức pháp luật có liên quan đều tìm hiểu một chút, ngay lập tức liền phản bác lại, hơn nữa bà ta hoài nghi những ánh Mạc Linh và mấy người đàn ông nhìn nhau từ nãy đến giờ là vì bọn họ đã thông đồng hết với nhau rồi.

Đúng là họ đã thông đồng với nhau, nhưng xác thực là nhà cũng đã cho thuê rồi, Mạc Linh rất bình tĩnh trả lời lại bọn họ :” Người giám hộ của tôi cũng đã ký tên rồi.”

Vương Xuân Hoa và Mạc Vĩnh Cường nghe thấy câu này, ngay tức khắc sợ ngây người, hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, mới hỏi tới, “Người giám hộ của mày là ai?”

Theo như bọn họ biết, mẹ của Mạc Linh lúc đầu người vì trong nhà không đồng ý nên mới bỏ trốn theo anh cả đến thành phố Hải, mười mấy năm không liên lạc với gia đình rồi, cũng nhất định không biết con gái mình để lại tài sản, đến đoạt quyền giám hộ chứ ?

Việc này không cần các người quản, nói chung là căn nhà này tôi đã cho người ta thuê rồi, vừa rồi tôi còn đang chuẩn bị đóng gói đồ đạc chuyển tới nhà bạn học, với lại qua khoảng thời gian này tôi cũng phải khai giảng, nên trực tiếp trọ ở lại trường luôn.” Mạc Linh nói.

Vương Xuân Hoa và Mạc Vĩnh Cường nghe được lời này, hận không thể đem Mạc Linh treo lên đánh một trận, miếng thịt ở ngay miệng rồi mà cứ thế mất đi, bọn họ vậy mà đều không biết, sớm biết như vậy đã không quan tâm hàng xóm rảnh rỗi nhiều chuyện nói để qua đầu thất hãy tới, hạ táng xong liền tới lừa Mặc Linh ký thư đồng ý, bây giờ nói không chừng đều đã dọn vào nhà này rồi.

“Hồ nháo, căn nhà này tốt như vậy, mày không cho chú thím mày ở, cho em họ ở, làm cái gì mà lại đưa cho người ngoài?” Lão thái thái cuối cùng cũng phản ứng lại đây, “Còn nữa, ai cho mày tự tìm người giám hộ? Chú thím của mày không phải là người giám hộ tốt nhất đây à? Ngay lập tức đi sửa đổi lại cho tao.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro