Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1982, tại huyện Nguyên Hoa, thành phố Thượng Dương, tỉnh Lâm Xuyên.

Ở thôn Dương Liễu vây quanh ba mặt đều là núi, một con sông lớn chảy từ tây sang đông vắt ngang, gọi là sông Liệu. Bên bờ sông, tốp năm tốp ba phụ nữ đang giặt quần áo, trong tay cầm chày gỗ đập không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi.

" Các bà nói xem nhà lão trưởng thôn có phải phạm vào Thái Tuế hay không. Chưa đến hai năm mà đã chết ba người. Đầu tiên là Liễu Như Ngọc, lên núi hái nấm liền trượt chân rớt xuống hố không may lại đập đầu vào tảng đá liền bỏ mạng."

"Lại nói tới Cố Nam Vọng, ở thôn chúng ta có mỗi hắn là có tiền đồ nhất. Mặc quân trang ra chiến trường xong lập tức có thể thăng chức thành phó doanh. Thời điểm nói hy sinh vậy mà liền hy sinh. Lão Cố liên tiếp những tin dữ đó, vợ vừa mới mất chưa bao lâu mà bây giờ lại nghe tin nhi tử hy sinh, làm sao có thể chịu nổi? Suy sụp không đỡ được liền trực tiếp ngã xuống, nằm trên giường bệnh chưa tới nửa tháng liền cùng đi theo vợ và nhi tử. Aiii, các bà xem đây đều là những chuyện gì!"

Lão trưởng thôn họ Cố, tên là Cố Trường Phú. Thời trẻ, khi thôn Dương Liễu vẫn là đại đội sản xuất Dương Liễu đã là đại đội trưởng. Sau khi qua thời kỳ bao cấp, danh hiệu đại đội trưởng liền theo đó đổi thành trưởng thôn vẫn là do hắn nhậm chức.

Hắn là một người công chính, thích làm việc thiện đã vì thôn Dương Liễu làm không ít việc, trong thôn cũng được lòng của mọi người. Bởi vậy, Lưu Ái Hoa vừa truyền ra ngoài câu chuyện này đã khiến những người ở đây đều thấy thương cảm.

"Đáng hận nhất vẫn là Lâm Thục Tuệ. Các ngươi nhìn toàn bộ thôn Dương Liễu này xem nhà ai có con dâu may mắn như cô ta. Tới đây gả cho Nam Vọng mười mấy năm, cô ta ở Cố gia đã làm những gì? Không nói tới xuống đất làm việc, chính ở trong nhà những công việc bình thường nhiều như vậy cô ta cũng không thấy động qua mấy lần. Mấy năm trước là mẹ chồng làm. Đến khi em chồng lớn là tới em chồng làm. Chính Cố Nam Sóc là em chú cũng làm nhiều hơn cô ta. Trong cái thôn này ai mà không hâm mộ cô ta?"

"Lão Cố gia đối đãi cô ta tốt như vậy nhưng kết quả thì sao, Nam Vọng xương cốt còn chưa lạnh, cha chồng vừa mới hạ táng, cô ta liền chạy đã vậy lại còn cuốn gói tiền bạc của Cố gia trộm đi hết!"

Có người nóng tính, chày trên tay đập quần áo cũng mạnh hơn vài phần: "Phi! Mấy năm trước đã khôi phục lại thi đại học. Những thanh niên trí thức xuống nông thôn đều nháo lên đòi phải về lại thành phố. Những người kết hôn còn ồn ào muốn ly hôn. Lúc đó thấy cô ta không có động tĩnh gì vẫn nguyện ý ở lại đây sinh hoạt. Ta còn tưởng cô ta là người tốt đó!"

Lưu Ái Hoa khịt mũi: "Lâm Thục Tuệ làm vậy cô như thông minh đó. Cô ta đã 30 tuổi rồi, có về thành phố đi nữa thì có thể tìm được cái dạng người nào? Cố Nam Vọng khi đó đã là trung đội trưởng, chờ thăng chức thành phó doanh trưởng thì cô ta có thể đi theo tùy quân. Chẳng nhẽ trong doanh trại quân đội lại không mạnh được bằng trong thành? Hơn nữa cô ta sống ở nhà họ Cố quá là thư thái. Củi gạo mắm muối trong nhà không cần cô ta phải nhọc lòng, mỗi tháng Nam Vọng còn cho cô ta 20 khối tiền tiêu vặt ."

Có người hít nhẹ một hơi. 20 khối, chính là 20 khối nha! Đó đã là tiền lương non nửa tháng của một công nhân bình thường rồi.

Lưu Ái Hoa tiếp tục nói: "Nhìn đi, Nam Vọng vừa qua đời cô ta đã không chịu nổi rồi! Trước đấy ta đã thấy cô ta cùng nhà mẹ đẻ không thích hợp lắm. Nói tới vội là để chịu tang. Nhưng bọn họ làm thông gia tới vội nhưng cũng không làm việc gì giúp đỡ lại chỉ biết ăn uống. Một đám lấm la lấm lét, lôi kéo Lâm Thục Tuệ vào trong phòng không biết thậm thụt cái gì. Giờ thì rõ rồi, đây là cả nhà đấy tính kế xem làm thế nào ăn trộm được tiền của Cố gia để chạy lấy thân."

Có người ai thán: " Đáng thương Nam Vọng còn có ba hài tử nữa! Lâm Thục Tuệ này một mình chạy đi thế mà cốt nhục của chính mình cũng bỏ lại. Vốn dĩ lão Cố xem như là người đứng đầu thôn ta. Hiện tại lại có biến cố như vậy nhìn cảnh nhà họ như thế thật là đáng thương."

Nghe vậy có người liền bật cười: " Ngươi sao lại có thể nhàn rỗi để nhọc lòng như vậy chứ. Không phải là vẫn còn Cố Nam Sóc hay sao?"

Lưu Ái Hoa nhíu mày: "Về sau ba đứa trẻ điều phải tiêu tiền, đây không phải là một khoản nhỏ, bên dưới lại có một muội muội chưa lấy chồng. Nam Sóc một thân một mình muốn nuôi sống đại gia đình này cũng không dễ dàng gì."

.....

Cố gia.

Cố Nam Huyền đứng nhìn Cố Nam Sóc đem trứng tráng ăn, thấy anh tinh thần không tồi, lúc này mới yên tâm. Cô một bên thu dọn chén đũa, một bên nói: "Tam ca cũng nghỉ chút đi, đừng mải đọc sách nữa. Kể cả muốn soạn bài thì cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt trước đã."

Cố Nam Sóc ngoài miệng đáp ứng, chờ Cố Nam Huyền đi ra ngoài, anh duỗi tay xoa xoa thái dương. Thở dài, thở dài, lại thở dài.

Ai có thể nghĩ đến, một ngày trước, anh vẫn là ông chủ nhỏ ở thế kỷ 21, một ngày sau đã biến thành người sống trong một huyện nhỏ của thập niên 80 nghèo khó chứ? Thời đại thay đổi, thời không thay đổi, thân phận cũng thay đổi. Trong đầu anh tự dưng nhiều thêm ký ức của một người khác.

Nguyên chủ cũng tên là Cố Nam Sóc, 21 tuổi, đứng thứ ba trong nhà. Phía trên có một anh trai, một chị gái, phía dưới có một cô em gái. Tuy rằng sống ở nông thôn, nhưng anh trai là một quân nhân, cha là thôn trưởng, điều kiện gia đình không tồi, chưa từng phải chịu qua khổ sở. Sau khi khôi phục thi đại học năm đầu tiên thì nguyên chủ đi tham gia thi cửa cùng với phần lớn người đi học, không thi đỗ khoa chính quy, nhưng cũng đỗ được một đại học chuyên ngành không tồi, sau khi tốt nghiệp thì về quê nhà nhậm chức tại một trường cấp 3.

Hai đoạn ký ức va chạm vào nhau, làm anh đầu váng mắt hoa, nhức hết cả não.

Anh vật lộn cả ngày mới dung hợp được hai phần ký ức với nhau.

Hiện tại Cố Nam Sóc cảm giác vô cùng kỳ diệu. Ký ức của thế kỷ 21 rõ ràng trước mắt, mà ký ức của nguyên chủ cũng vô cùng rõ ràng, bao gồm cả tình cảm của nguyên chủ, vô cùng chân thật.

Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết rốt cuộc mình là ai.

Vốn dĩ anh tưởng là mình đoạt xác của nguyên chủ, giờ lại cảm thấy vốn dĩ anh chính là nguyên chủ, chỉ là đột nhiên thức tỉnh ký ức đời trước.

Cũng may, anh không phải là một người hay rối rắm. Tới đâu hay tới đó vậy.

Cố Nam Sóc nhanh chóng tiếp thu hiện thực, tầm mắt của anh dần dần rơi xuống quyển sách đang cầm trên tay. Quyển sách này là sau khi anh hạ sốt tỉnh lại xuất hiện ở đầu giường của mình. Quyển sách có tên là "Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều"

Ngoài anh ra không ai có thể xem được sự thật của quyển sách này. Nó có thể tùy ý biến hóa thành mọi hình thái. Ví như vừa rồi, trong mắt của Cố Nam Huyền nó chỉ là một quyển sách giáo khoa phổ thông bình thường.

Nhưng thực tế khác xa nó không giống với quyển sách giáo khoa, nó có ba phần sách đính liền với nhau, độ dày có thể so với cuốn từ điển Tân Hoa.

Cố Nam Sóc ánh mắt tối lại không muốn thừa nhận lại không thể không thừa nhận hắn đã trở thành một nhân vật trong quyển sách này.

Quyển sách có hàng trăm vạn chữ, kéo dài qua ba mươi năm, miêu tả Cố Kiều từ khi còn là một cô bé ngây thơ hồn nhiên đến tuổi thiếu nữ và khi trưởng thành trở thành một thế hệ nữ gia nhân giàu có số một, sự nghiệp và tình yêu được coi là một giai thoại.

Quả thật, Cố Kiều hạnh phúc. Cô có vận may trời sinh, mặc dù trên con đường thành công gặp phải khó khăn trắc trở, cũng có thể gặp dữ hóa lành. Không những bản thân có vận khí tốt ngập trời, còn có thể mang vận may tới cho người bên cạnh.

Thực đáng tiếc. Cố Nam Sóc với cô cùng họ còn có huyết thống gần nhưng lại không phải người cô mang tới vận may cho.

Trong quyển sách, Cố Nam Sóc chưa từng được chính thức xuất hiện, tất cả đều chỉ là thông qua lời nói của các nhân vật xuất hiện. Nói về anh không quá 1000 từ. Anh giống như chỉ là một người đưa nữ chính gặp được kỳ ngộ. Mới bắt đầu quyển sách thì đã chết.

Mà hiện tại còn cách ngày anh chết không tới một năm nữa

Cố Nam Sóc:.....

Muội muội của anh Cố Nam Huyền cùng ba đứa cháu trai suất diễn còn nhiều hơn cả anh. Đáng tiếc lại đều là đệm lưng cho nữ chính, mặt khác ba đứa cháu trai đều là vai ác

Cuối cùng muội muội chết oan chết uổng. Ba đứa cháu trai một đứa đi chết, một đứa tai nạn xe cộ, đứa còn lại ở tù mọt gông.

Cố Nam Sóc:.....

Thảo (một câu chửi/ một loại thực vật :))) ví dụ như cmn )

Hai tay anh run rẩy nỗ lực ngăn chặn mới miễn cưỡng đem nỗi phẫn nộ trong lòng đè ép xuống.

Cố Nam Sóc không biết chính mình xuyên qua như thế nào, cũng không biết tại sao quyển sách lại xuất hiện ở đây. Nhưng nếu như đã để anh hiểu rõ tất cả, anh sẽ không để chính mình cùng với người thân đi tới kết cục bi thảm trong quyển sách.

Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, lại một lần nữa mở sách ra, cẩn thận xem xét lại cốt truyện những việc nhỏ không đáng kể nhưng lại làm cho anh phát hiện ra một chuyện

Hai ngày trước, anh cùng em gái phát hiện Lâm Thục Tuệ cầm tiền trong nhà chạy trốn liền đuổi theo lên huyện thành. Đáng tiếc đã chậm một bước. Khi tới nhà ga, xe lửa đã khởi hành đi.

Bọn họ cũng đã từng nghĩ trực tiếp tới nhà mẹ đẻ của Lâm Thục Tuệ. Nhưng lại không bắt quả tang được ở hiện trường, bọn họ không có bằng chứng, lấy cái gì để cùng người Lâm gia đối chất? Người Lâm gia có cắn chết cũng nói đó là tiền của Lâm gia khi đó bọn họ phải làm thế nào? Thành phố Vinh cũng không phải là thôn Dương Liễu của bọn họ. Đó là địa bàn của người Lâm gia. Đến lúc đó đừng nói là tiền không lấy về được còn bị bọn họ cắn ngược lại một cái.

Suy nghĩ mọi hướng rơi vào đường cùng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Nhưng hôm nay anh từ trong nội dung sách biết được thời điểm người nhà họ Lâm khi đào tẩu qua lối nhỏ được nửa đường mẹ Lâm bị tiêu chảy làm trì hoãn thời gian, bọn họ cũng không thể đuổi kịp được thời gian xe lửa chạy.

Hiện tại giao thông không tiện lợi giống như tương lai. Số tàu xe lửa không nhiều trong phạm vi vài huyện cũng chỉ có huyện Nguyên Hoa có ga tàu hỏa, muốn đi tới thành phố Vinh phải qua trạm ở nơi này mới có thể tới. Bỏ lỡ chuyến đi này lần kế tiếp phải chờ ba ngày.

Cố Nam Sóc bấm tay tính toán.

Hôm nay vừa đúng lúc là ngày thứ ba. Thời gian xe lửa tới trạm là 4 giờ chiều. Hiện tại mới là 10 giờ sáng. Nói cách khác, anh còn có 6 tiếng đồng hồ.

Tới kịp! Khóe miệng Cố Nam Sóc hơi vểnh lên.

*********************************

Ga tàu hỏa, dòng người qua lại chen chúc xô đẩy.

Lâm đại ca cùng Lâm nhị ca mang theo hành lý đi phía trước, còn Lâm Thục Tuệ đỡ Lâm mẹ đi ở phía sau. Ba người bước nhanh hướng tới sân ga. Đột nhiên một bóng người che trước mặt bọn họ.

Sắc mặt Lâm Thục Tuệ khẽ biến: "Nam Sóc?"

Cố Nam Sóc cười khẽ: "Đại tẩu!"

Lâm mẫu thấy vậy vội gọi hai anh em Lâm gia tới. Hai người lớn lên cao to thô kệch, lưng hùm vai gấu. Chỉ cần đứng cũng có thể uy người khác. Cố Nam Sóc làm sao có thể không biết rõ ý định của bọn họ. Ở trước hai tên to con này, làm sao có thể cho anh một thư sinh mặt trắng đánh thắng được? Cũng may anh đã chuẩn bị từ trước, hô to một tiếng: "Tìm được người rồi!! Ở đây này!"

Vừa dứt lời, trong đám người có một trận náo động, mười mấy nam tử cao lớn bước ra, đem 4 người nhà họ Lâm vây lại. Những người này Lâm Thục Tuệ đều biết, đây đều là trai tráng lao động ở thôn Dương Liễu!

Hai anh em Lâm gia trong nháy mắt liền tiêu tan khí thế, trong lòng cũng lo sợ.

Lâm Thục Tuệ hai mẹ con thể hiện rõ hơn, sắc mặt phát tím, tựa như gan heo, ảo não không nói nên lời.

Còn kém vài bước, kém có vài bước nữa là có thể bước chân lên xe lửa. Vậy mà đúng lúc này lại gặp ngay phải tên quỷ Cố Nam Sóc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro