Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đứng xung quanh để xem trò hay thấy thế vội vàng lui về phía sau, sợ bị lan đến mình.

Có rất ít người đi chủ động đi trêu chọc học sinh của hệ triệu hoán . Một là đánh không lại, hai là đắc tội với bọn họ.

Mặc dù đối phương thoạt nhìn còn không có có thức tỉnh , chân chính trở thành một triệu hoán sư , nhưng ai có thể xác định hắn sau này liền không thể thức tỉnh?

Cho dù là triệu hoán sư cấp bậc thấp nhất đi chăng nữa cũng được rất nhiều gia tộc chào mời.
Nếu không cần thiết , thường thì gặp bọn họ đều sẽ tránh đường.

Các học đàn anh đàn chị của hệ lịch sử và văn hoá tới dẫn đường cho tân sinh viên rất kinh ngạc ,  vội vàng kêu lên:

"Dừng tay!"

Loại tình huống này , bọn họ không phải lần đầu tiên gặp gỡ, hệ triệu hoán rất nhiều người từ trước đến nay đều khinh thường bọn họ.

Bọn họ bình thường là có thể tránh liền tránh, có thể nhẫn liền nhẫn.Này cơ bản đã trở thành thủ tục cơ bản ở hệ bọn họ.
Chỉ là không nghĩ tới lần này rất là  ngoài ý muốn, rốt cuộc vẫn là tân sinh viên , không có đủ nhận thức, thiếu kiên nhẫn.

Tuy rằng mắng bọn hắn thì trong lòng cũng thực sảng khoái, rốt cuộc trong hệ của bọn họ không có mấy ai có hảo cảm với đám người bên hệ triệu hoán . Đặc biệt là loại này, còn chưa  có trở thành triệu hoán sư, gia hoả liền chạy đến chỗ này diễu võ dương oai càng là làm người ghét.

Diệp Hàn Sương không chú ý bọn họ, khi Phương Tuấn công kích đã đến trước mắt, nghiêng người một tránh, nhanh chóng nhấc chân, hung hăng đá qua.

Mọi người chỉ cảm thấy giống như hoa mắt, bên tai liền truyền đến tiếng vật nặng bị đập xuống đất.


Nhìn lại , người mà bọn họ còn cho rằng sẽ thắng , lại nằm chổng vó trên mặt đất?

Diệp Hàn Sương vươn chân tạm dừng trên không trung , ngay sau đó nhanh chóng thu chân lại , giả bộ như chính mình cái gì cũng chưa làm, ánh mắt lại là có chút cổ quái.

Ninh Tất đang chuẩn bị xông tới kéo cậu tránh thoát cũng phải trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, đầu óc đều không kịp loading.

"Sương, Sương Sương, cậu, cậu thật là lợi hại a."

Người chung quanh cũng là có chút ngây ngốc, hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ là như thế này.

Theo bọn họ thấy được , cái tân sinh viên của hệ lịch sử và văn hóa dám  khiêu khích học sinh của hệ triệu hoán , xác định vững chắc là tiêu đời , khai giảng ngày đầu tiên phải bị đánh, tuyệt đối trốn không thoát , kết quả...

Diệp Hàn Sương giọng  điệu nhẹ nhàng :

" Tôi cũng không nghĩ tới, tôi lợi hại như vậy. "

Tới tinh tế, hắn không cùng người khác đánh nhau , theo hiểu biết đến nay , bất luận là người  tinh tế cao thâm tinh thần lực hay là thể chất, đều phải so với người  địa cầu bọn họ cao hơn rất nhiều.

Nhưng hắn không phải là kiểu người tự đại khinh địch , càng không phải là người cố toả ra ngầu lòi . Lần này bản thân cậu mang theo một chút cố ý  chọc giận đối phương, muốn thử xem cái gọi là khác biệt ở đâu.

Mà cậu dám làm như vậy, tự nhiên là có át chủ bài bảo vệ chính mình chu toàn .
Chỉ là... Nhìn về phía người đang ngã trên mặt đất, nhính chân, muốn bò dậy . Đây có thật là cái được gọi là thiên tài không vậy ?

Phương Tuấn trong lúc nhất thời vẫn  không có phản ứng lại bọn họ , có điểm mờ mịt , vẫn là đau đớn trên mặt truyền đến mới làm hắn hoàn hồn. Mặt hắn vặn vẹo xoay người bò dậy, tinh thần mạnh mẽ bùng nổ:

" Tìm chết "

Ánh mắt hung ác nham hiểm lại lần nữa liến nhìn đối diện , hắn hiện tại trong  đầu chỉ có suy nghĩ hung hăng đánh chết người đối diện , dám làm cho hắn xấu mặt, không thể tha thứ.

Người chung quanh bị tinh thần thô bạo của hắn đè ép đến mức biểu tình thay đổi , nhanh chóng lùi thật xa.

Ninh Tất gian nan hô to: " Sương Sương mau tránh ra "

" Đàn em, đi mau "

" Đàn em, mau tránh đi "

" Đàn em! "

Lúc trước Diệp Hàn Sương có thể đánh trả đối phương, bọn họ tuy rằng kinh ngạc, nhưng không ai cảm thấy hắn có thể lại lần nữa may mắn như vậy, chỉ cảm thấy là đối phương quá mức tự đại khinh địch.

Diệp Hàn Sương sắc mặt hơi nghiêm túc , hắn cảm giác không khí có chút kỳ quái, thời điểm đối phương công kích hắn, tựa như có lực lượng nào đó.

Tốc độ so với lúc trước càng nhanh , nắm đấm chớp mắt liền đến trước mặt hắn , Diệp Hàn Sương cũng không phải ngu ngốc , nhanh chóng duỗi tay bắt lấy, không lùi mà tiến tới, túm chặt tay đối phương, hung hăng thực hiện một cú quăng vai.

Thời điểm bị cánh tay Phương Tuấn hắn căn bản không để trong lòng, nhưng khi bị túm lên , mới có điểm hoảng hốt , vội vàng ở không trung xoay người, trở tay một quyền hướng Diệp Hàn Sương đấm tới, khiến cho đối phương tránh né đồng thời buông hắn ra.

Diệp Hàn Sương buông tay tránh ra, trong lòng kinh ngạc.

Người này, cũng có chút mạnh . Nhưng, còn chưa đủ mạnh.

Lúc này khơi dậy tính khiêu chiến của hắn bấy lâu nay , ánh mắt cũng trở nên thú vị nhìn đối phương. Không chờ đối phương ra tay, trực tiếp đấm tới .

Diệp Hàn Sương phản kích là điểm mà tất cả mọi người không có đoán trước được, thậm chí tương đối khiếp sợ.
Đặc biệt là nhìn hai người đang đánh nhau túi bụi , không, nói đúng ra, là một người đè nặng đánh một người khác.

Nếu đơn chỉ là như vậy, cũng không có cái gì hiếm lạ, nhưng cái kia đè nặng đánh người, lại là phế vật của hệ lịch sử và văn hóa. Mà bị đè nặng đánh, còn lại là thiên tài của chuyên ngành hệ triệu hoán , này thật sự là làm người khó mà tin được.

Theo hai người đánh nhau , vòng chiến được mở rộng ra , mọi người vây xem không thể không lại phía sau, Phương Tuấn phóng xuất ra tới tinh thần lực có tính công kích quá mức , làm cho bọn họ rất khó chịu.

“Từ từ, vì cái gì cái tân sinh viên kia không có chịu ảnh hưởng?”

Một câu nghi vấn, nháy mắt ở chung quanh người trung nổ tung.Đúng vậy, vì cái gì hắn không có chịu ảnh hưởng?

Không thấy hệ lịch sử và văn hóa  đều đã hô hấp khó khăn trốn thật xa sao? , người  này cũng là học sinh hệ lịch sử và văn hóa như thế nào không khoa học như vậy ?

" Cậu ta có thật là thuộc hệ lịch sử và văn hóa hệ không vậy ? "

" Cậu ta không phải là học sinh của hệ triệu hoán đó chứ ? "

" Không phải, bọn họ đều xếp hàng ở đội hệ lịch sử và văn hóa hệ "

Phương Tuấn chật vật né tránh một kích, căm tức nhìn Diệp Hàn Sương: " Mày không phải hệ lịch sử và văn hóa , mày thuộc hệ nào ? "

" Ai nói tôi không phải hệ lịch sử văn hóa"
Diệp Hàn Sương một bên đáp , một bên đuổi theo đánh, hắn không tuân theo cái quy tắc quân tử động khẩu bất động thủ

Lúc này. nếu là ở cổ mộ còn chú trọng nhiều như vậy, nếu không đã sớm chết bao nhiêu lần.

Át chủ bài của cậu chính là cậu từ nhỏ đã  cùng gia tộc cổ có truyền thống võ thuật tập võ . Cũng ít nhiều vì hắn lựa chọn cái chuyên nghiệp này.

Suy xét đến sẽ đi theo giáo sư trèo đèo lội suối, chạy khắp các địa phương người trong nhà liền lo hắn cho cậu , liền cố ý đi thăm hỏi gia tộc cổ lúc ấy.

Suốt mười mấy năm ròng rã, không có nói một quyền có thể đánh chết một con gấu , nhưng cũng đủ để cậu cùng vật lộn chơi chơi cùng con gấu bự cũng không thành vấn nạn đề.

Ba mẹ hắn có thể nói là vì hắn mà rầu thúi ruột.

Ân? Ba mẹ hắn , rõ ràng... Diệp Hàn Sương nhíu mày, vì cái gì cảm giác giống như có chút không nhớ ra nỗi?
Nhưng giờ phút này cũng không phải thời điểm để  cậu tự ngẫm lại vì sao , thu lại suy nghĩ , xem chuẩn thời cơ, một chân đá qua.

"A!" Phương Tuấn trực tiếp bay đi ra xa, hung hăng đập xuống nền đất, bắn lên một mảnh bụi đất.

Bầu không khí tĩnh mịch . Qua một lúc lâu, mới vang lên một tiếng lẩm bẩm nói nhỏ.

" Sao có thể? "

Đúng vậy, sao có thể? Hệ lịch sử và văn hóa sao có thể đem học sinh hệ triệu hoán đánh đến nằm bò ra đất được?

Còn là một cái tân sinh viên, người còn lại , lại là đàn anh trên khoá.

" Mày có tinh thần lực, mày gạt tao! "

Phương Tuấn gian nan từ trên mặt đất bò dậy, bên trái mặt bị thương, xuất hiện vài chấm máu , má phải cũng không khá hơn bầm tím một mảnh , bị nhiễm bụi bẩn , cả người thập phần chật vật.

Diệp Hàn Sương lắc lắc cổ tay , thong thả ung dung sửa sang lại quần áo có chút rối loạn vì vừa mới vận động:

" Lừa mày ? Mày  cho rằng ngươi là thứ gì, còn lừa ngươi, thiếu tự mình đa tình "
Phương Tuấn: " Không có khả năng! Ngươi không có tinh thần lực sao có thể đánh quá ta "

Những người khác cũng không tin, không có tinh thần lực sao có thể chống đỡ được áp lực đến từ tinh thần lực cấp A cơ chứ?

Thầy giáo tuần tra nghe báo tin lập tức chạy tới , cũng tràn đầy nghi hoặc , hắn tới đã được một lúc rồi , lúc đầu còn gấp gáp , kết quả sự việc cùng hắn tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau nên hắn không có tiến lên, đứng ở phía sau xem.

Cùng nhau tới còn có thầy chủ nhiệm của hệ triệu hoán , Tất Lãng Hoa, cũng đang  là tìm tòi nghiên cứu không thôi.

" Cái gì có khả năng hay không có khả năng, chính mình phế vật, còn trách người khác ưu tú sao? "

Ninh Tất chạy nhanh chạy tới, đặc biệt kiêu ngạo mà hất cằm lên , tràn đầy khinh bỉ, trong mắt tất cả đều là kích động. Bạn cùng phòng của hắn, thật là lợi hại a.

Học sinh hệ lịch sử và văn hóa giờ phút này cũng là tràn đầy sùng bái, liên tục gật đầu.

" Đúng là phế vật "

" Quá mất mặt "

" Mất công hắn còn là đàn anh của hệ triệu hoán , vậy mà đến cả đàn em của hệ lịch sử và văn hóa mới vào trường cũng đánh không lại , chậc "

Phương Tuấn nghe bọn họ nói, biểu tình càng thêm dữ tợn, vốn tinh thần lực còn không có bình tĩnh xuống , lại lần nữa bạo động , cuồng bạo hung mãnh hướng tới công kích tất cả mọi người xung quanh.

" A! "

" Mau tránh ra "

" Đây là mất khống chế sao? "

Mọi người sắc mặt đều kinh sợ , thầy chủ nhiệm hệ triệu hoán thấy thế lập tức triển khai tinh thần lực, sắc mặt lạnh lẽo : " Phương Tuấn! "

Phương Tuấn đang phẫn nộ bỗng nhiên ngưng lại , nhìn về phía người hắn : " Chủ nhiệm"

Ngay sau như đó nghĩ đến cái gì, chỉ vào Diệp Hàn Sương, phẫn nộ khiếu nại:

" Thầy chủ nhiệm, nó là người không có tinh thần lực , nó dùng thuốc cấm , quy phạm nghiêm trọng đối với nội quy của trường , nên đuổi học hắn "

" Ngươi nói bậy gì đó "

Ninh Tất tức muốn chết , nên muốn cùng hắn đại chiến 300 hiệp, lại bị Diệp Hàn Sương giữ chặt. Nguyên chủ xác thật dùng thuốc cấm ,  nhưng những việc đó  đều đã qua mấy ngày trước , thuốc trong người cũng đã sớm bị tan hết.

Lại nói, hắn cũng không có tinh thần lực .

Vừa muốn nói chuyện, đối phương hỏi trước:

" Trò lần trước thí nghiệm tinh thần lực là khi nào? "

" Ân? "

Diệp Hàn Sương nghĩ nghĩ : " Hai tháng trước "

Nguyên chủ lúc sau kì thi tốt nghiệp l đã đi khám sức khỏe tổng thể .

Kết quả như cũ là không có thức tỉnh tinh thần lực , nguyên chủ liền sử dụng thuốc cấm vi phạm lệnh cấm "

Nhưng dược vật kia sở dĩ bị cấm bởi vì có độ nguy hiểm cực cao, 98% người  dùng đều sẽ vì sụp đổ biển tinh thần lực mà chết

Dư lại 2% người thức tỉnh được cũng phải chịu tác dụng phụ cực cao , tinh thần lực không thể thăng cấp, còn sẽ tổn thương thân thể . Cho nên hoàng gia đã  cấm loại thuốc này lưu thông , chỉ ở chợ đen mới có, số lượng còn cực nhỏ.

Nguyên chủ cũng là vận may tốt mua được, lại cũng vì vận may không tốt mà chết .

Tất Lãng Hoa: " Chúng ta trước nên  đi làm kiểm tra "

" Được ạ " Diệp Hàn Sương đối với việc này không có ý kiến gì , bọn họ vốn dĩ chính là tới để làm kiểm tra đo lường.

Diệp Hàn Sương đi theo thầy chủ nhiệm , hoàn toàn làm lơ Phương Tuấn.

Phương Tuấn oán hận cắn răng, cũng khập khiễng đuổi theo , thù này hắn nhất định phải báo . Những người khác liếc nhau, nhanh chóng đuổi theo. Phòng kiểm tra này  người làm kiểm tra cũng không nhiều, hệ khác đã sớm kiểm tra xong rồi, liền dư lại rải rác một vài người cùng với học sinh hệ lịch sử và văn hóa.

Tất Lãng Hoa dẫn người tiến vào, thầy giáo phụ trách ở phòng kiểm tra lập tức liền thấy được , tò mò hỏi: " Lão Tất , đây là có chuyện này sao? "

" Tôi mang bạn học sinh này đến đây làm  kiểm tra đo lường một chút " Tất chủ nhiệm nói, đối với Diệp Hàn Sương vẫy vẫy tay:

" Trò Diệp , tới đứng ở nơi này , không cần kháng cự, nếu cảm nhận được áp lực khó chịu liền ấn cái nút màu đỏ này "

Diệp Hàn Sương từ khi tiến vào liền chú ý tới trong phòng đặt ba cái cùng khoang phi thuyền cùng loại với nhau , nghe lời liền đi qua đó . Tất Lãng Hoa khởi động dụng cụ. Mấy người đi theo tới , sôi nổi thăm dò nhìn vào trong , muốn là người đầu tiên xem được kết quả.

Ninh Tất cũng khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng không ngừng cầu nguyện , nhất định phải có tinh thần lực, nhất định phải có tinh thần lực, bằng không cái tên đáng ghét kia nhất định sẽ bám lấy thôi buông

Chỉ là chờ rồi lại chờ,  đèn kiểm tra đo lường chậm chạp không sáng lên

Mọi người liếc nhìn , hai mặt nhìn nhau.
Đây là không có tinh thần lực đi?

Ninh Tất sắc mặt đại biến. Phương Tuấn kích động:

" Nó quả nhiên dùng thuốc cấm "

" Nói bậy, đừng có bôi nhọ người khác "  Ninh Tất lập tức phản bác, thấy phía trước Tất chủ nhiệm cùng thầy giáo phụ trách đo lường đều xem , hắn gấp gáp hỏi :

" thầy ơi , Sương Sương cậu ấy không có dùng thuốc cấm , cậu ấy... "

Lời còn chưa có nói xong , đèn đo lường đột nhiên sáng lên .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro