Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tốt  , thật là quá tốt" Hiệu trưởng từ ái nhìn về phía Diệp Hàn Sương đang nằm nhắm mắt trong khoang đo lường , tràn đầy tán thưởng.

Tất chủ nhiệm vừa muốn gật đầu, trên màn hình số liệu đột nhiên bắt đầu tăng lên, cũng nhanh chóng bắt đầu hạ xuống, cuối cùng biến thành 0. Bên cạnh trị số thể năng , cũng đi theo hiện ra tới.

Như cũ là một số 0 chói lọi

Mấy người bọn họ còn đang cảm xúc dâng trào, lập tức khựng lại

" Sao lại thế này? "  Thầy phụ trách kiểm tra há hốc mồm nhìn số liệu tinh thần lực kiểm tra đo lường ra 0, thể năng kiểm tra đo lường cũng ra 0 , phản ứng không kịp.

Hiệu trưởng cũng nhíu mày, lại nhìn về phía Diệp Hàn Sương vẫn như cũ nhắm mắt còn không có tỉnh lại , không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mà Diệp Hàn Sương ở bên trong khoang kiểm tra , sau khi điên cuồng khen Thủy Hoàng bệ hạ nhiều đến mức đủ viết được một bài văn thì chính là ngoan ngoãn ngồi ở trên xe đồng thau , mắt trông mong nhìn đối phương , cùng Tần Thủy Hoàng thương lượng cách để che chắn Tần hoàng lăng ra khỏi đầu cậu

Hoàn toàn không biết bên ngoài đã bởi vì số liệu thần kỳ của cậu làm cho hai người đứng đầu tinh tế phải ngây ngư phỏng

" Tổ tông, tổ tông vĩ đại oai hùng mạnh mẽ tuyệt đối không ai bì nổi của con , cháu trai tốt xấu cũng coi là người giữ mộ của ngài , ngài liền đối với con tốt hơn một chút đi , giúp con ngủ có một giấc ngủ yên ổn , như vậy con mới có thể có tinh thần , thủ mộ cho ngài "

Từng câu từng chữ phảng phất đều đang  nhắc nhở chính mình đã chết Tần Thủy Hoàng khóe miệng giật giật , cái đứa cháu trai này , thật đúng là không muốn nhận

" Tổ tông? "

" Thủy Hoàng ba ba? "

Diệp Hàn Sương cẩn thận kêu, ánh mắt điên cuồng ám chỉ.

Tần Thủy Hoàng Hải mắt nhìn hắn , vung tay lên,  " việc của mình thì tự chính mình làm, cút cút cút "

Diệp Hàn Sương còn muốn nói cái gì, liền cảm giác trước mắt nhoáng lên, ngay sau đó tầm mắt liền thay đổi

Nhìn chằm chằm phá lê trong suốt trước mặt cùng những người cách đó không xa , thực tốt , đã trở lại. Đợi lát nữa, không phải, tổ tông của cậu lời nói kia là có ý tứ gì?

Mặc kệ cậu?

Vậy nữa buổi trời cậu cố tình kết giao tình cảm , cả ba ba đều kêu rồi thế mà không có tí tác dụng nào . Không được , người nam nhân này cũng thật khó hầu.

Không được, hắn nhất định phải cùng tổ tông tái chiến 300 hiệp.

" Học trò Diệp , có khỏe không? "  Tất Lãng Hoa thấy người tỉnh lại, vội vàng hỏi.

Diệp Hàn Sương ý niệm chuẩn bị tiếp tục đi tìm tổ tông bỗng dừng lại , quét về phía những người ở đây , thiếu chút nữa đã quên cậu còn đang là làm kiểm tra

Từ khoang kiểm tra bước ra , cười nói: "khá tốt ạ "

Trừ bỏ gặp được đại lão nói tên ra có thể hù chết người khác

Dư quang liếc nhín số liệu ở bên cạnh, vừa nhìn thấy hai cái con số 0 to tổ bố hiện ở kia, lập tức cảm thán: " em đã nói rồi , em không có tinh thần lực "

Thầy giáo phụ trách hơi hơi hé miệng, còn chưa có nói chuyện , liền nghe cậu vui vẻ nói: " số liệu này còn rất chỉnh tề, xinh đẹp "

" Học trò Diệp , kỳ thật... "

" Học trò Diệp phải không, bảo trì tâm trạng như vậy, thực không tồi "  Hiệu trưởng đánh gãy lời nói của Tất Lãng Hoa, mang theo ý cười nói :

" Thầy thực xem trọng em , tương lai đáng mong chờ "

" Vậy ạ , vậy cảm ơn ngài hiệu trưởng "

Diệp Hàn Sương thật ra không có nghĩ nhiều, chỉ là thực ngoan ngoãn tỏ vẻ , "Em sẽ nỗ lực, em có thể đi rồi sao?"

"Ừm , đi chơi đi " Hiệu trưởng gật đầu.

Tất Lãng Hoa nhìn theo bóng dáng của Diệp Hàn Sương muốn nói lại thôi, chờ đám người rời đi, lập tức hỏi: " Hiệu trưởng, vì cái gì không nói cho trò ấy biết , trò ấy đang trong giai thức tỉnh tinh thần lực? "

Hiệu trưởng: " Trò ấy hiện tại đang ở giai đoạn thức tỉnh , tiềm lực cũng rất cao, đột phá 3S, nhưng mà các cậu đều đã biết rõ quá trình thức tỉnh , trò ấy có khả năng vĩnh viễn không thức tỉnh được, cũng có thể thật sự thức tỉnh thành 3S, ai cũng không dám bảo đảm, nếu kết quả còn không có chính xác ra tới, liền không cần gia tăng áp lực cho trò ấy , ngược lại đối với trò ấy càng bất lợi, hơn nữa..."

Hiệu trưởng không có tiếp tục nói, có chút tiếc nuối.

Tất Lãng Hoa trong lúc nhất thời không có chút không hiểu được , vội vàng nói  tiếp: " Hơn nữa cái gì? Hiệu trưởng, không thể chờ chính trò ấy thức tỉnh được , nếu là chờ thì cần chờ đến khi nào, chúng ta hẳn là trước tiên huấn luyện, giúp trò ấy thức tỉnh "

" Không được " Hiệu trưởng còn không có mở miệng, Tô Nhược Nhã đã nói trước :

" Trò ấy thể năng là 0, mặc dù là thức tỉnh, cũng triệu hoán được bất kỳ chiến sủng nào , thân thể căn bản không chịu nổi, đây là cái rất lớn vấn đề, nếu là giải quyết không được... "

Chỉ sợ cũng làm linh vật..

Hơn nữa nếu tính Diệp Hàn Sương thức tỉnh được tinh thần lực, cũng vô dụng, nếu thực sự thức tỉnh được tinh thần lực cấp cao hơn , ngược lại còn sẽ trở thành bùa đòi mạng cậu

Tinh thần lực quá cao, thể năng lại quá thấp , căn bản chịu đựng không nổi tinh thần lực cường đại như vậy . Tình huống tốt cũng sẽ triệt để trở thành phế nhân, không thể động đậy, không thể nói chuyện , tình huống xấu sẽ trực tiếp trở thành người thực vật, vĩnh viễn vẫn không tỉnh lại.

Nói cách khác, tiềm lực của Diệp Hàn Sương cũng chỉ để chúng cho đẹp , không bất luận giá trị thực tế nào, còn có khả năng trở thành đối tượng nghiên cứu cho thế lực nào đó.

Hiệu trưởng nhìn về phía thầy phục trách : " Tin tức này chỉ bốn người chúng ta biết được , khoá lại số liệu, ai dám tiết lộ, tôi liền đưa người đó hầu toà án quân sự của Hoàng gia "

" Rõ,  hiệu trưởng " thầy phụ trách liên tục gật đầu.

Tất Lãng Hoa cũng bình tĩnh xuống , hắn vừa nãy là hắn nóng vội , chỉ là nghĩ đến một năm rồi một năm chiến tranh càng thường xuyên hơn , cao cấp văn minh ức hiếp , làm hắn nhịn không được.

Thở ra một hơi : " Tôi đã biết nên làm như thế nào "

Hiệu trưởng: " Rất tốt, không chú ý quá nhiều đến Diệp Hàn Sương , thuận theo tự nhiên là được rồi "

Miễn cho làm người khác phát hiện, khiến cậu vướn vào tai bay vạ gió.

*

Diệp Hàn Sương vừa ra tới, liền thu hút thật nhiều ánh mắt.

" Sương Sương cậu ra rồi, thế nào thế nào, kết quả ra sao? " Ninh Tất vội vàng chạy đến , chờ mong hỏi.

Những người khác cũng dựng lỗ tai lên nghe , Phương Tuấn càng là nắm chặt nắm tay

Diệp Hàn Sương nhún vai, vẻ mặt không sao cả nói: " Song 0 nha "

" Hả? Song 0? "

Ninh Tất chớp mắt, không hiểu.

Những người khác cũng không hiểu , cái gì song 0? Song 0 là cái gì?

Diệp Hàn Sương gật đầu: " Thể năng 0, tinh thần lực 0, tên gọi tắt song 0 đó "

" Cái gì! " Ninh Tất kinh ngạc.

Những người ở đó cũng mở to hai mắt, tràn đầy không thể tưởng tượng nhìn hắn

Tinh thần lực 0, thể năng 0.

Đây là như thế nào làm được?

Diệp Hàn Sương nhìn mọi người sắc mặt kỳ quái , nhướng mày: " Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao? "

Có cái gì không đúng? Nhưng quá không đúng rồi.

Hiện nay người ở tinh tế , tuy rằng rất nhiều người không có thức tỉnh được tinh thần lực, nhưng thể năng cơ bản đều có thể đạt tới E, vô dụng nhất cũng là F, cho dù là thức tỉnh không được, thể năng cũng không phải là 0.

Đây là sự thật họ chưa từng nghe bao giờ

Ninh Tất tới gần cậu , lặng lẽ nói: " Toàn bộ tinh tế, không có người nào sống 0 "

" Vậy tôi đây chẳng phải là độc nhất vô nhị? "

Diệp Hàn Sương ngộ ra . Không ngờ cậu lại phế như vậy nha

Nếu là đặt ở hiện đại, cậu sẽ bị xem là hàng hoá hiếm lạ , bị vô số người vây xem.

" A, biết chính mình là phế vật ngàn năm khó gặp , coi như mày còn biết tự mình hiểu lấy "

Phương Tuấn sau khi khiếp sợ liền liên tục cười lạnh lẽo : " Tao khuyên mày  vẫn là ngoan ngoãn thu thập tư trạng , từ nơi này cút đi, tao còn có thể không truy cứu việc mày dùng thuốc cấm , nếu không "

Một cái phế vật song 0 , căn bản không có khả năng thắng hắn.

Chỉ có dùng thuốc cấm

Hắn thật muốn nhìn hiện tại ai còn có thể đứng về phía Diệp Hàn Sương

Tự nhiên, cũng sẽ không có người lại dùng khác thường ánh mắt nhìn hắn.

Tại  đoạn thời gian này , không ít người lén lút nhìn hắn, cười nhạo hắn, quả thực đáng chết

" Đúng rồi, nếu cậu ta nói cậu ta là song 0 , vậy căn bản không có khả năng đè nặng đánh đàn anh a "

" Sẽ không thật sự là dùng thuốc cấm đó chứ? "

" Không thể nào, cậu ấy lớn lên đẹp như vậy, hẳn là sẽ không làm việc như vậy đi "

" Việc này cùng cậu ta lớn lên đẹp hay không đẹp có quan hệ gì, mê trai "

" Vậy cậu ta có phải hay không phải bị trường học đuổi học rồi? Chẳng phải là lại mất đi một mỹ nhân đẹp mắt? "

" Cậu ta là người lớn lên đẹp mắt nhất tôi nhìn thấy a , thật đáng tiếc "

" Lớn lên đẹp có ích lợi gì, còn không phải một cái phế vật thôi sao "

" Xác thật ,  là chưa từng nghe thấy, người này phẩm hạnh cũng không được, thế nhưng đi đường ngang ngõ tắt "

" Chúng ta trường học chính là có quy định rõ ràng , sẽ không thu loại học sinh như vậy , cậu ta khẳng định sẽ bị đuổi học "

Phương Tuấn nghe chung quanh khe khẽ nói nhỏ, tràn đầy khoái ý.

Ninh Tất sốt ruột rống giận: " Câm miệng, không có chứng cứ, như thế nào có thể nói như vậy "

" Này kết quả còn không phải là chứng cứ, đừng giảo biện, phế vật không chỉ có là phế vật, còn  là rác rưởi "  Phương Tuấn làm càn trào phúng, không cho chút cho mặt mũi.

" Mày "

" Ninh Tất "  Diệp Hàn Sương người lại , mang theo không tán đồng: " cậu cùng chó chửi mắng làm gì , chó  lại nghe không hiểu tiếng người "

" Mày nói ai là chó đó " Phương Tuấn sắc mặt biến đổi.

Diệp Hàn Sương nhàn nhạt nhướng mày: " Nói vậy còn không rõ ràng? "

‘ phốc ’

Trong đám người cũng không biết là ai cười ra tiếng, ngay sau đó một tiếng lại một tiếng, tiếng cười nhạo trong rất có điểm thật cẩn thận lại có vẻ trắng trợn táo bạo.

Phương Tuấn mặt đỏ lên, liền phải phát tác, mấy người hiệu trưởng đi ra tới , nhìn một đám người đứng cười ở chỗ này hỏi : " mấy đứa cười chuyện gì chó vậy? "

" Hiệu trưởng, chủ nhiệm, ngài đã tới, người này cậu ta dùng thuốc cấm , hiện tại kết quả ra tới, mong thầy lập tức đem cậu ta đuổi khỏi trường học " Phương Tuấn vừa thấy người, chỉ vào Diệp Hàn Sương liền nói.

Bùi hiền sắc mặt bất biến, thanh âm hiền hoà: " Diệp Hàn Sương không có dùng thuốc cấm "

Phương Tuấn: "Sao có thể?"

Những người khác cũng kinh ngạc dựng lên lỗ tai. Người này là song 0, còn không có dùng thuốc cấm , lại thắng đàn anh song A?

Phương Tuấn căn bản không tiếp thu kết quả này, lại lần nữa nói: " Hiệu trưởng, cậu ta.... "

" Phương Tuấn " Tất chủ nhiệm trực tiếp đánh gãy lời nói của Phương Tuấn , sắc mặt không vui :

" Em là đang nghi ngờ lời nói của chúng tôi sao? Thua không tính là cái gì, cũng không mất mặt, trên chiến trường, thắng thua chưa bao giờ là định số , nhưng thua không tự thân tìm nguyên nhân lại trách tội người khác, trường học không có dậy em như vậy , thầy giáo cũng không có dạy em như vậy "

Phương Tuấn hơi hơi hé miệng, nhưng đối với Tất chủ nhiệm thần sắc nghiêm nghị , đành phải ngậm lại, trong lòng lại cực kỳ không cam lòng.

Sao có thể có kết quả như vậy , đừng nói hiện tại không có, chính là từ xưa đến nay chưa từng có qua. Bọn họ nhất định là đang thiên vị Diệp Hàn Sương

Còn không phải là trong nhà có tiền sao, còn không phải cái phế vật.

Tất chủ nhiệm nhíu mày, Phương Tuấn thần sắc hắn thấy rõ bất quá, nội tâm lắc đầu, như thế không ổn trọng, tính tình nóng nảy, nếu là lên chiến trường, chỉ sợ...

" Được rồi , mọi người đều tan đi, đừng vây quanh ở này, nên đi kiểm tra thì đi kiểm tra , ngày mai đã có thể muốn bắt đầu huấn luyện tân sinh , hy vọng mọi người lấy cho mình một thành tích chói mắt cho chính bản thân "

Bùi hiền cười ha hả hoà giải, lại vỗ vỗ bả vai Phương Tuấn : " Tương lai còn rất dài, không cần so đo trước mắt thắng thua , hãy nhìn về phía trước "

Lại chuyển hướng Diệp Hàn Sương, tươi cười càng thêm ôn hòa: " Có đôi khi con số cũng không đại biểu hết thảy, chúng nó tồn tại là hợp lý, lại không phải tuyệt đối, hết thảy đều quyết định bởi bản thân mình "

Diệp Hàn Sương ánh mắt hơi lóe, cũng giơ lên gương mặt tươi cười: " Cảm ơn hiệu trưởng dạy bảo, học trò nhớ kỹ "

Nhìn về phía Phương Tuấn đang hận không thể một ngụm cắn chết mình , "Học trưởng, cùng nỗ lực nha "

" Mày! " Phương Tuấn tức muốn chết, nếu không phải hắn bị hai người bạn học đè lại, đã sớm xông lên đánh tên hỗn đản này.

Diệp Hàn Sương cười nhạo một tiếng, không nhìn hắn, nói với Ninh Tất: " Tất Tất còn chưa làm kiểm tra , chúng ta đi thôi "

" Kiểm tra , đi đi đi "  Ninh Tất lập tức chạy tới, lôi kéo Diệp Hàn Sương liền đi.
Diệp Hàn Sương đối hiệu trưởng bọn họ gật gật đầu, đi theo rời đi.

Ninh Tất khí thế hừng hực vừa đi ra khỏi toà nhà , liền uể oải xuống , lo lắng nhìn bạn cùng phòng: " Sương Sương, ngày mai huấn luyện thì phải làm sao, cậu như vậy không có bất cứ năng lực nào tự bảo vệ mình , vạn nhất gặp gỡ đồng đội khó tính , vậy quá khó khăn rồi "

Trường quân đội, thực chú trọng thực lực vi tôn. Quá yếu, cho dù là chunh một đội, đều sẽ bị xa lánh.

Diệp Hàn Sương sờ sờ cằm, hướng tới trong đầu kêu: ' tổ tông, lão tổ tông, Thủy Hoàng ba ba, ngài có đó không? '

Tần Thủy Hoàng đỡ trán : ' nói '

Diệp Hàn Sương nghe được đáp lại, trong lòng vui mừng: ' tổ tông, ngài nghe được đúng không , cháu trai của ngài muốn thảm , ngài lão nhân gia không phải nên nói một chút gì hoặc làm chút gì đó à?

'

ngài xem xem, người ta là một người ngoài còn như vậy quan tâm con , ngài là tổ tông của con , ngài thực sự không cho con một vài bảo bối gì đó , tỷ như rồng nè, phượng nè .... Con không kén chọn đâu '

Tần Thủy Hoàng: '....'

' A '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro