Chap 2: Vô cùng nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào, tôi là Thương Giới. "

Vào thời điểm đàn ông  nói những lời này, chiếc ô hơi hơi nâng lên, cặp mắt anh đào mê người đầy khí thế nhưng lại phảng phất nguy cơ tiềm ẩn chết người.

" Xin chào." Giang Tỉnh Tỉnh phòng bị nhìn hắn:" Tiên sinh ngài có việc gì sao?"

Ngón tay dưới ống tay áo trái của Thương Giới vô thức vặn vẹo, lông mày thanh kiếm nhấc lên nhìn Giang Tỉnh Tỉnh.

Giang Tỉnh Tỉnh mặc váy ngủ con thỏ nhỏ, chớp chớp đôi mắt hạnh trong suốt đơn thuần.

"Nhớ tôi không?"

Giang Tỉnh Tỉnh mờ mịt lắc lắc đầu.

Tay phải Thương Giới cầm theo túi thuốc:" Ngày hôm qua xe của tôi đụng phải em khiến em bị trầy da tay nên cố ý đến đưa thuốc cho em."

Giang Tỉnh Tỉnh bỗng nhiên mở to hai mắt, tỉ mỉ đánh giá hắn một phen.

Dưới bầu trời đêm, làn da hắn có chút trắng, ngũ quan anh tuấn, mũi cao thẳng, không giống như người thường có thể gặp trên đường.

Nhân gia phú quý ôn nhuận như nước mới có thể nuôi ra đàn ông  tinh điêu ngọc thế như vậy.

Giang Tỉnh Tỉnh thầm nói, khó trách cảm thấy được ánh mắt xinh đẹp kia đặc biệt quen mắt, hóa ra là vị chủ chiếc xe Rolls-Royce kia.

" Tiên sinh, ngài đích thân tới đưa thuốc cho tôi?"

Đây là cái gì tiết mục bá đạo tổng tài gì?!

Thương Giới hạ giọng, nói:" Có thể vào trong rồi nói không?"

" Có thể." Giang Tỉnh Tỉnh vội vã bỏ then cửa xuống, vô cùng cung kính mà đưa vị đại ca này vào nhà.

Quả nhiên là người có tiền đeo hào quang khiến người tôi thân thiết tâm sinh thiện cảm.

Giang Tỉnh Tỉnh suýt nữa không chút do dự liền coi vị đàn ông  lạ này là người nhà mình, lại lo lắng làm như vậy có thích hợp hay không, dù sao bọn họ chỉ mới gặp mặt một lần, hơn nữa hiện tại là đêm khuya 11:32, bên ngoài mưa nhỏ......

Kẻ có tiền còn có thể là người xấu sao?

" Ai nha, mì ăn liền của tôi vẫn còn để trong nồi!"

Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng chạy vào phòng bếp, đem mì sắp nát trong nồi bỏ vào bát, bưng lên bàn.

Thương Giới vẫn còn nhìn quanh phòng của cô. Phòng ở rất nhỏ, khoảng năm mươi mét vuông, phòng ngủ với phòng khách là một, phòng bếp dẫn ra một toilet nho nhỏ.

Bàn trang điểm chất đầy chai và lọ khác nhau dành cho các cô gái, những cuốn sách cũ dày được chất đống trên tủ, tất cả đều liên quan đến kịch và biểu diễn.

Vách tường được thắp sáng bằng đèn ngủ màu đỏ, bao quanh toàn bộ căn phòng là sựu kiều diễm, giữa phòng khách và phòng ngủ có bức rèm che rách rách.

Có khách tới chơi, Giang Tỉnh Tỉnh liền mở tất cả đèn trong phòng lên, trong nháy mắt căn phòng sáng rực.

" Vì tiết kiệm điện." Cô ngượng ngùng cười cười:" Tiên sinh mời ngài ngồi."

Thương Giới ngồi trên sô pha, hình như có cái gì đó, hắn đưa tay đi tìm, lôi ra một cái Bra tơ tằm màu đen.

Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng đưa tay đoạt lấy, xoay người nhét vào trong tủ quần áo chật ních:"Thật... Thật xin lỗi! Bình thường trong nhà không có ai tới."

" Không sao."

Gương mặt Giang Tỉnh Tỉnh hơi phiếm hồng, không chút chú ý tới ngón áp út tay trái của Thương Giới đang vô thức mà di chuyển tốc độ cao.

" Tiên sinh, ngài tìm tôi có việc gì sao?"

" Lại đây."

" Ngô..."

Giang Tỉnh Tỉnh đi đến trước mặt Thương Giới, không kịp đề phòng bất ngờ bị hắn bắt tay. Cô chấn kinh, đang muốn rút về, chỉ thấy hắn lật tay cô lên, lộ ra vết thương dưới cổ tay.

Hắn xé băng keo cá nhân, miệng vết thương không chảy máu, nhưng vẫn còn một vài vết xước dài bằng cái móng tay.

Hắn dùng tăm bông chấm thuốc mỡ, thật cẩn thận bôi nó lên vết thương của cô.

"Tê."

Đau một chút, Giang Tỉnh Tỉnh theo bản năng rút tay về lại bị hắn giữ lại với lực lớn hơn: "Đừng nhúc nhích."

Lòng bàn tay hắn ấm áp, nhiệt độ cơ thể hai người khắc biệt khiến Giang Tỉnh Tỉnh đặc biệt chân thực mà cảm nhận hắn.

Ấn đường hắn nhíu lại, lông mi dày đặc mà dài rủ xuống che đi mí mắt, đôi mắt caffee chuyên chú chăm sóc vết thương, bôi thuốc cho cô.

" Mỗi một tấc da thốn thịt của cơ thể phụ nữ đều cần phải giữ gìn thật tốt."

Tiên sinh, tôi nhớ rõ ngài ngày hôm qua không phải nói như vậy, ngài nói chính là ' Mỗi một tấc da thịt trên người diễn viên, đều phải giữ gìn cho tốt', không phải 'phụ nữ'."

Đàn ông  phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường --

Hắn thì biết cái rắm.

Sau khi bôi thuốc, Giang Tỉnh Tỉnh rút tay về, mất tự nhiên hỏi:" Ngài tìm tôi chỉ để đưa thuốc cho tôi sao?"

Đại ca anh tuấn Rolls-Royce tự mình tìm tới cửa đưa thuốc, chân tướng của tiết mục bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình a.

Thực ra, cho tiền thì sẽ tốt hơn.

Đàn ông  phủ nhận:" Đương nhiên không phải."

Ách. Quả nhiên chuyện tốt không tới phiên cô.

"Xem tin tức chưa?"

" Tin tức gì?" Giang Tỉnh Tỉnh mờ mịt:" Tôi vừa rồi luôn tập diễn, chưa kịp xem TV."

Thương Giới dựa trên ghế sofa, đôi chân thon dài tùy ý mở, thoải mái tự tại, nghiễm nhiên coi nơi này như nhà của mình.

Mà Giang Tỉnh Tỉnh đang dùng ứng dụng Baidu tìm tư liệu của Thương Giới.

Người thừa kế trẻ nhất của tập đoàn Thương Thị,một trong mười người trẻ tuổi giàu nhất thế giới, một trong số những đàn ông  mà phụ nữ Giang Thành muốn được gả đến nhất......

Trên điện thoại là Thương Giới trong bộ vest, mặt không biểu tình, khí chất lạnh lùng mà nghiêm cẩn.

Người đàn ông trước mặt, đáy mắt chứa ý cười nhưng lại có chút không đứng đắn.

Mặc dù nét mặt không đúng lắm, bề ngoài lại giống nhau như đúc, tóm lại đúng là hắn.

" Ngày hôm qua anh cả tôi đã đến đồn cảnh sát để báo án, tuyên bố tôi mất tích. Bác sĩ riêng của tôi đã thông báo với tất cả các phương tiện truyền thông rằng tôi bị bệnh tâm thần và cực kỳ nguy hiểm."

Khi hắn nói chuyện, Giang Tỉnh Tỉnh cũng vừa lúc xem đến tin tức này.

Mất tích, hai nhân cách, cực độ nguy hiểm, tính nghiện....

"Mà trên thực tế, hôm nay ở bệnh viện anh cả cùng bác sĩ của tôi mưu đồ bí mật hãm hại tôi, muốn vây tôi ở bệnh viện tâm thần. Diệt trừ tôi, hắn liền có thể trở thành người thừa kế tập đoàn Thương Thị."

Giang Tỉnh Tỉnh một bên nghe hắn kể chuyện, một bên bưng mì ăn liền tới khò khè ăn lên.

Đây là tiết mục cẩu huyết hào phú tranh đoạt gì?"

" Tôi thừa dịp bọn họ không chú ý, chạy đến đây." Hắn khoanh chân và thở phào nhẹ nhõm: "Hiện tại cảnh sát bên ngoài còn có anh của tôi đều tìm tôi. Nếu bọn họ đưa tôi về, tôi sẽ bị giam giữ đến chết."

Giang Tỉnh Tỉnh uống một ngụm nước mì, bán tín bán nghi hỏi:" Thương tiên sinh, tôi có thể làm gì cho ngài?"

" Tôi cần có một nơi để trốn, và .. Hắn dừng một chút và đôi mắt quét qua cô: "Một người phụ nữ thông minh, đáng tin cậy."

Giang Tỉnh Tỉnh chớp chớp mắt, còn không suy nghĩ cẩn thận vì sao nhất định phải là phụ nữ mà không phải đàn ông .

Thương Giới thẳng thắn:" Tôi cần em trợ giúp."

Giang Tỉnh Tỉnh buông bát, đầu óc còn có chút mơ hồ:" "Ý anh là ... muốn trốn trong chỗ tôi? Nhưng tôi không quen anh, anh không có bạn bè nào khác à?"

" Tôi hiện tại không thể tin bất luận kẻ nào, bằng hữu của tôi trong quá khứ, có thể đã bị anh tôi mua chuộc, hơn nữa, tôi không có bằng hữu."

Thật đáng thương.

Giang Tỉnh Tỉnh không khỏi nghĩ, tuy rằng cô nghèo đến không xu dính túi, tốt xấu gì cũng có mấy người bạn tốt ở đoàn kịch cùng nàng nếu giàu sang phú quý vẫn không quên nhau.

Vị phú hào cấp thế giới hổ lạc Bình Dương này lại không có một người bạn đáng tin cậy nào.

Cho nên vị vua đứng trên đỉnh thế giới tất nhiên đi cùng phải là sự cô đơn lạnh lẽo.

Mà giờ phút này, vị vương giả đại ca tịch mịch như tuyết này đột nhiên lại gần khuôn mặt Giang Tỉnh Tỉnh, ngũ quan anh tuấn từ từ phóng đại khiến hô hấp của Giang Tỉnh Tỉnh ngừng hai giây.

Đừng! Trong đầu Giang Tỉnh Tỉnh cảnh báo bốn chữ" Vô cùng nguy hiểm"!

Mỹ nam kế... Rất nguy hiểm !

Ánh mắt "Nguy hiểm" của đàn ông  kia nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô.

Giang Tỉnh Tỉnh không hiểu cảm giác nhịp tim tăng nhanh, hô hấp khó khăn này là gì.

" Tôi không tin bất luận kẻ nào nhưng xem ra, cô thực sự rất thiếu tiền. Mà tôi, rất có tiền."

"Ách."

Thật sự là chọc vào điểm yếu của cô.

Giang Tỉnh Tỉnh còn đang do dự mà ngón tay khớp xương rõ ràng kia chợt vén tóc cô lên, lộ ra vết sẹo trắng hình trăng lưỡi liềm kia.

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn lên. Không biết hắn định làm gì.

Đầu ngón tay của Thương Giới nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo của cô,ôn nhu trước giờ chưa từng có trong ánh mắt. Không không chỉ có ôn nhu. Con ngươi dường như còn có chút quyến luyến --

" Tôi có thể đưa em trở thành tinh quang cuối cùng mọi người chú ý. Tôi đưa em đi lên."

**

Tiếng dòng nước ào ào truyền đến từ phòng vệ sinh, đàn ông  đang tắm. Giang Tỉnh Tỉnh đem chăn bông để trên sô pha, nhẹ nhàng trải nó lên.

Thật sự là điên rồi, cư nhiên để cho một đàn ông  xa lạ trong nhà tắm rửa còn muốn còn muốn để hắn qua đêm!

Tuy hắn thực sự cho cô rất nhiều điều kiện khiến người tôi khó có thể cự tuyệt, nào là cho cô vô số của cải giá trị, đưa cô trở thành ngôi sao muôn người chú ý, chỉ cần cô muốn, hắn đều có thể cho cô.

Nhưng mạ̀ hiện tại hắn cũng khó bảo vệ chính mình, tất cả đều là lời hứa suông hả.

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi xuống, bắt đầu bình suy nghĩ rõ ràng --

Hiện tại có hai khả năng, một là hắn nói thật, anh cả của hắn và bác sĩ tư nhân cấu kết hãm hại hắn, muốn mưu tài sản, như vậy hoàn cảnh của hắn lại vô cùng nguy hiểm.Hai là Thương Giới nói dối, hắn thật sự là người nhân cách phân liệt, còn có chứng nghiện tình dục, như vậy hiện tại người đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, là cô.

Nghĩ đến đây, Giang Tỉnh Tỉnh bỗng dưng đứng dậy, đi một vòng quanh nhà, tìm thấy một cây gậy được sử dụng làm đạo cụ diễn gậy độc, thật cẩn thận tới chỗ cửa toilet.

Cánh cửa phòng tắm là thủy tinh, sương mù và giọt nước nằm trên kính, loáng thoáng có thể thấy thân hình đàn ông .

Đàn ông  không biết từ đâu lấy được giai điệu làng quê. Giang Tỉnh Tỉnh hơi nhíu mày, càng cảm thấy không thích hợp, đàn ông  này cợt nhả lỗ mãng, cùng bản tin của truyền thông cao lãnh nghiêm túc tổng tài Thương Thị, là hai người!

Đột nhiên, giai điệu véo von của đàn ông  thình lình chấm dứt.

" Nếu em lại nhìn lén , tôi liền mở cửa cho em thấy rõ ràng."

Giọng hắn thấp thuần, mang theo từ tính khêu gợi không gì sánh được.

Giang Tỉnh Tỉnh vội vã lùi về sau, thiếu chút nữa đã quên, cửa toilet trong suốt, cô có thể thấy rõ hình dáng đen tuyền của hắn, hắn tất nhiên cũng có thể nhìn thấy ngồi cạnh cửa.

A! Thật mất mặt!

Giang Tỉnh Tỉnh: "Tôi chỉ là muốn hỏi một chút anh có cần cái gì không, ví dụ như đồ ngủ và vân vân gì đó chẳng hạn."

"Em nhắc tôi mới nhớ." Thương Giới nói: "Tuy rằng tôi thích ngủ khỏa thân, nhưng lo lắng vì trong nhà có phụ nữ, quả thực cần một bộ đồ ngủ nam, vậy phiền Giang tiểu thư mua giúp tôi một bộ.

Giang Tỉnh Tỉnh: ......

Cho nên cô là đem suy nghĩ của mình cùng với quá khứ để hắn chủ trì sao?

"Thương tiên sinh, tiền mua áo ngủ......"

Cô là một nghèo hai trắng Giang Tỉnh Tỉnh, mỗi ngày dựa vào cơm hộp của đoàn làm phim để sống đó.

Cửa mở ra một khe hở, trên tay mang theo âu phục màu đen Armani ướt sũng.

"Khi chạy trốn trên người không mang bao nhiêu tiền mặt, tự cô tìm."

Giang Tỉnh Tỉnh tìm tòi toàn bộ túi áo của âu phục, ngoài thẻ ID và một vài thẻ vip đen của ngân hàng, một phân tiền cũng không tìm được.

"Thương tiên sinh, nếu chúng tôi hiện tại là châu chấu cùng thuyền, ngài cho tôi biết mật mã thẻ ngân hàng được không?"

-------------------------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thương tiên sinh: Không ngại, của anh chính là của em, anh cũng vậy của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro