Chương 1: Phù Dung trướng(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành đi vào mùa đông, một trận tuyết lớn rơi lúc đêm khuya, cho đến khi trời hửng sáng, tuyết trắng rơi đầy sân, phủ kín trên cành cây tùng.

Sáng sớm ở Phù Dung lâu không náo nhiệt như ban đêm, xung quanh lặng ngắt như tờ, vì sợ quấy nhiễu quý khách nghỉ ngơi, ngay cả những người dậy sớm bận việc cũng phải đi thật nhẹ nhàng.

Bên ngoài yên tĩnh, trong phòng càng yên tĩnh hơn, chỉ có khói từ trong lư hương bay lượn lờ trong phòng.

Triệu Vân ngủ không được sâu, sớm đã tỉnh rồi, nửa người trên dựa vào đầu giường, nhìn người nằm bên gối có chút bàng hoàng. Tay hắn như có như vân vê tóc của người kia, cảm giác mềm mại hệt như lông tơ của thú nhỏ.

Triệu Vân nhặt một sợi, đặt ở chóp mũi ngửi một cái, còn có thể ngửi được từ tóc của người này một mùi thơm thoang thoảng.

Người này có một bộ khuôn mặt hoàn hảo, ngũ quan được chạm khắc tựa ngọc, hết mực thanh nhã, xinh đẹp tuyệt trần, trên người y hiện giờ chỉ mặc trên người trung y làm bằng kiện tơ tằm, đêm qua bị Triệu Vân xé đến không còn nguyên vẹn, lúc này còn ở trên người y.

Mỗi một tấc trên thân thể gầy yếu này, đêm qua Triệu Vân đều hôn qua, hiện tại không tính là quen biết, nhưng cũng không tính là xa lạ.

Làn da bên dưới lớp trung y tựa như ngọc, được dưỡng trắng nõn sạch sẽ, người này bên ngoài nhìn rất gầy, lúc Triệu Vân ôm y, còn cảm nhận được sự mảnh mai của y, không tin được từ ngực tới bụng y rất mực cân xứng, ẩn chứa sức mạnh, không hề tầm thường giống tiểu quan.

Triệu Vân còn sờ được trên những ngón tay của tiểu quan này có vết chai, có thể là người dùng kiếm.

Triệu Vân thật sự không nghi ngờ y có phải là thích khách gì đấy không, bằng không thì đêm qua hắn đã sớm chết dưới tay y rồi, cũng có cơ hội động thủ mà. Đại khái vì con cháu thế gia ở kinh thành coi trọng nhất là phong độ, khẩu vị cũng có chút đặc biệt, ngay cả 'đồ chơi' ở dưới khố đều dạy dỗ tốt đến như vậy, văn võ đều thông.

* đồ chơi: từ này mình nghĩ là một ý khá là 'thâm sâu' nên mình để nguyên như vậy luôn á

Có điều, sợ chỉ là dạy dỗ công phu ở dưới giường, còn công phu ở trên giường mới lạ cực kì.

Triệu Vân vốn muốn y đến hầu hạ mình, có thể hồi tưởng tỉ mỉ một phen, hôm qua hình như là hắn hầu hạ người này.

Đêm qua, tổng thương quản sự của Dương Châu thiết yến tại Phù Dung lâu, mời Triệu Vân đến uống rượu thưởng nhạc, rượu là Nhất Hồ Bích, khúc là Dương Xuân Tuyết, đều là thượng phẩm.

Triệu Vân nhất thời vui vẻ, uống đến say mèm, tổng thương quản sự liền dặn dò hai tên người hầu dìu hắn xuống, đến nhã gian* ở bên trong nghỉ ngơi cho tỉnh rượu.

*nhã gian: là một căn phòng sạch sẽ, yên tĩnh

Lúc đi lên lầu thứ hai, Triệu Vân bỗng nghe thấy dưới chính đường xướng lên khúc《Kim lôi cổ》, một âm thanh cao vút phát ra từ người hóa trang đang đứng trên sân khấu, chấn động đến mức cả sảnh đường reo hò khen hay.

Hắn cũng thích nghe giọng hát này, liền đuổi người hầu lui ra, chỉ ôm một bình rượu, dựa vào thanh tựa, vừa uống rượu vừa nghe khúc ngay tại hành lang.

Vừa xong một khúc, Triệu Vân cũng say hơn, cuối cùng phải nhờ tiểu quan của Phù Dung lâu đỡ mới vào được nhã gian ngủ.

Hắn thuận miệng hỏi tên của tiểu quan này.

Tiểu quan cũng trả lời hắn, tên y là Trường Hoài.

Triệu Vân hỏi y là hai chữ Trường Hoài nào, có thể viết đưa cho hắn nhìn một chút được không, nhưng đáng tiếc hắn say đến lợi hại, không thể nghe rõ ràng y nói thế nào.

Hắn này ngủ một giấc đến nửa đêm mới tỉnh, trời ban đêm hanh khô khiến cả người hắn thấm đẫm mồ hôi, Triệu Vân uống một ngụm trà, nghiêng người sang bên cạnh mới phát hiện ra Trường Hoài cũng nằm bên cạnh hắn ngủ.

Triệu Vân nhìn có chút say mê khiến dưới thân trở nên nóng hơn, hắn lập tức xé nát xiêm y của Trường Hoài, đem y ôm vào lòng.

Trong bóng tối, lưng Trường Hoài dán vào lồng ngực của Triệu Vân, hai người đều không thấy rõ mặt nhau.

Đối với Triệu Vân mà nói, người trong lòng hắn lúc này cùng lắm chỉ nơi để hắn phát dục mà thôi, hắn cũng không quá yêu thích, cũng vì thế chẳng có chút dịu dàng lẫn nhu tình nào, hạ bộ dưới thân hắn sớm đã nóng muốn bỏng, muốn được giải thoát lắm rồi. Hắn chẳng nói năng gì, chỉ hướng tới hậu huyệt của người kia mà đỉnh vào.

Trường Hoài vốn vẫn đang ngủ, hạ thân y đau đến tỉnh táo, theo bản năng trốn tránh, dương vật mới vừa cắm phân nửa liền thoát ra, đau đớn bên trong khiến y tê dại. Trường Hoài thở hổn hển, lúc mở miệng liền phát giận: "Ngươi làm cái gì vậy? Buông tay."

Triệu Vân nghe lời nói tức giận của y, cơ hồ cho rằng y đang ra lệnh cho hắn .

"Tiểu lang quân nhà ngươi, sao còn bất ngờ với ta?"

Triệu Vân cũng không tức giận, từ trước tới giờ hắn thấy rất nhiều người ở trước mặt hắn nịnh nọt hắn đủ điều, bỗng nhiên có một người lớn gan như vậy, Triệu Vân đột nhiên nhìn y có chút đáng yêu.

Hắn mặc dù không được xem là người ôn nhu gì đó, mà ở chuyện ái ân này cũng không muốn trêu đùa mất vui, cộng thêm dạo gần đây Triệu Vân lại sắp thăng quan tiến chức, tâm tình vô cùng tốt, bỏ ra ba phần kiên trì cho Trường Hoài, không tiếp tục đi vào y.

Đỉnh đầu của vật kia chạm vào giữa hai chân của Trường Hoài mà cọ xát, chầm chậm thâm nhập, chốc chốc lại đỉnh lộng.

Không cần xem, Trường Hoài cũng có thể cảm nhận được rõ ràng vật dưới thân của Triệu Vân hùng vĩ cỡ nào, y nhắm chặt mắt lại, hiển nhiên có chút kinh hoảng.

Cách lớp quần áo, Triệu Vân sờ mó khiến trái tim y nhảy đến lợi hại, hắn cười cười, cố ý đưa tay dò vào bên trong trung y của Trường Hoài, cười hỏi: "Có lạnh không?"

Đương nhiên là lạnh rồi, lạnh đến mức khiến Trường Hoài run run một cái, y vội đè lại cái tay Triệu Vân: "Ngươi..."

Cũng muốn nói chuyện, hơi thở của Triệu Vân phả vào phía sau tai của y, hô hấp ấm áp gãi đến mức hông của Trường Hoài mềm nhũn, y liền nhắm mắt lại, rụt gáy, tiếng than nhẹ bật ra ở miệng y.

Triệu Vân khiến y lúc nóng lúc lạnh, đúng là dằn vặt người khác, vừa khiến y tỉnh táo lại vừa khiến y ý loạn tình mê.

Triệu Vân chậm rãi đưa tay xuống phía dưới, thấp giọng nói: "Vừa hay, muốn ngươi cho ta sưởi ấm một chút, Trường Hoài à."

Cũng không biết vì sao, Triệu Vân nói xong câu đó, cả người Trường Hoài cứng đờ, xoay đầu lại, yên lặng nhìn Triệu Vân trong phút chốc.

Triệu Vân biết đôi mắt của tiểu quan này thật là đẹp, con ngươi đen láy lại ánh lên ánh sáng sáng như tuyết, ở trong bóng tối cũng phát ra ánh sáng được.

Trong lòng hắn nóng lên, vội cúi đầu xuống mà hôn một cái lên môi của Trường Hoài, hỏi: "Mắt của tiểu hồ ly nhà ngươi, nhìn ta làm gì?"

Trường Hoài đáp lại: "Gọi ta một lần nữa."

——

  Lời của tác giả:

1v1. Ngoại trừ định mệnh, tạm thời hoàn không có gì to lớn.

Bùi Trường Hoài không phải tiểu quan, là Chính Tắc Hầu đương triều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro