Ta thuộc về nhau ( Truyện les)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta thuộc về nhau.

Nó đang khóc, nó khóc vì người nó thương yêu đã rời xa nó. Vì sao? Là do nó là les...

….

2năm trước, nó và Tú gặp nhau, khi ấy nó vừa chuyển từ Hà Nội vào tp HCM học để theo bố mẹ công tác. Lần đầu gặp mặt Tú, nó đã có cảm giác rất khác lạ, nó chưa bao giờ yêu chàng trai nào và giờ đây khi gặp Tú nó biết nó không như những người con gái khác.

Nó và Tú học cùng một lớp và lại được sắp ngồi chung bàn nên điều đó khiến nó và Tú trở nên than thiết với nhau một cách dễ dàng.

14.2 năm đó nó đã chính thức tỏ tình với Tú. Nó hoang mang lo lắng khi chăm chút nhìn theo nét mặt của Tú sau khi nghe nó nói. Tim nó như vỡ ra khi Tú cũng đồng ý nhận lời yêu nó.

Hạnh phúc không kéo dài được bao lâu thì gia đình Tú phát hiện chuyện giữa nó và Tú yêu nhau. Họ đã bắt Tú phãi chia tay nó. Tú vì không chấp nhận điều đó nên gia đình cô buộc lòng tách hai đứa ra bằng cách cho Tú đi sang Pháp du học.

Ngày tú xuất cảnh, nó chỉ dám đứng từ xa nhìn theo mà lòng đau nhói. Nó khóc cho tình yêu đầu đời của nó, khóc cho hoàn cãnh bất hạnh cũa nó, khóc cho cái xã hội đáng trách này. Và nó trách bản thân nó sao không phãi là một đứa con trai thực thụ…

Từ sân bay về nhà, Nó bước đi như người vô hồn. Về tới nhà là nó nằm dài ra giường. Lòng nó đau lắm, đau đến nổi không thể cất thành tiếng được. Nó nhớ Tú. Nhớ nhiều lắm. giờ đây nó không biết phãi làm sao nữa. Và rồi nó ngất đi trong tiếng khóc…..

Nắng sớm tràn vào ngập phòng nó, Chói mắt nên đó thức dậy.

Nó bước đi vào toilet một cách uể oải. Hôm nay là ngày đầu nó vào trường cấp ba. Nếu như cách đây 1 tháng thì có lẽ nó đã rất mong chờ vào ngày này, thế nhưng Tú ra đi khiến cho  đời đối với nó không còn gì để vui cả. Nó buồn bã ra khỏi nhà và lên xe chạy đến trường.

Nó cảm thấy rất trống vắng khi phải lái một mình. Nó nhớ những ngày được chở Tú đi học. Nhớ những cái ôm siết nhẹ của Tú khi ngồi sau nó, nó nhớ tất cả những gì với nó và Tú. Bỗng nó thấy mắt mình ươn ướt. Nó lấy tay lau ngay nhưng giọt nước ấy không cho nó rơi xuống. Nó không muốn ai thấy nó khóc cả.

Chạy được một lúc thì nó cũng đã tới trường, một không gian mới đã mở ra cho nó. Và nó tự hứa là sẽ tập quên Tú mặc dù lòng nó không muốn điều đó xảy ra.

Nó được sắp vào một lớp khá của trường do điểm thi của nó củng thuộc loại giỏi. Và nó được cô chủ nhiệm sắp ngồi kế bạn lớp phó kỉ luật của lớp.

-         Bạn tên gì vậy? Mình là An Vi. – An Vi quay sang nhìn nó hỏi.

-         Mình là Tùng Anh- nó đáp trả An Vi một câu ngắn ngọn như thế rồi cười một cách gượng gạo.

-         Tụi mình được sắp ngồi kế nhau như vậy chắc mai mốt phãi giúp đỡ nhau nhiều hén? An Vi nhìn nó hỏi

-         Uhm.

An Vi mỉm cười sau câu trả lời của nó. An Vi có một nụ cười rất đẹp. Nhìn vào An Vi lòng nó chợt thấy nhói, An Vi rất giống với người con gái mà nó đã yêu. Thế rồi nó kìm lòng mình quay mặt về phía cửa sổ nhìn ra ngoài.

….

Sáng hôm sau, nó vội vã chạy vào trường với mồ hôi như tắm.

Hôm nay nó dậy trể vì hôm qua nó không ngủ được vì nhớ Tú.

-Hôm nay đi trễ ah'? Bạn cẩn thân đó, lần này tui tha chứ lần sau là vào sổ kỉ luật của lớp đó nha. An Vi nhìn nó nhắc nhở.

-uh biết rồi! Nó nhăn mặt trả lời An Vi. Nó thầm nghĩ: Xui thật, ngồi kế bà già khó tính rồi!

….

Vào học đã được một tháng nhưng nó vẫn chưa hòa đồng với các bạn trong lớp. Nó luôn tự tạo cho nó một vẻ ngoài lạnh lùng, thờ ơ với mọi người xung quanh. Điều này khiến cho các bạn trong lớp cũng chẵng ai muốn kết bạn với nó.

     …

     An vi được cô chủ nhiệm giao cho giữ sổ đầu bài của lớp nhưng từ sang tới giờ An Vi tìm mãi mà không thấy. An Vi nhớ là đã cất nó trong học bàn rồi nhưng sao giờ nó biến đâu mất tiêu rồi. Cô lo lắng vì lát nữa khi giáo viên cho điểm thì không biết phãi nói làm sao vì sỗ đầu bài là rất quan trọng. nếu mất nó thì coi như lớp bị mất hạng thi đua.

-An Vi sỗ đầu bài đâu em. Đưa đây cho cô ghi điểm cho lớp nào! - Cô chủ nhiệm hỏi.

-Dạ…. em.. em làm …- An Vi lúng túng gãi đầu sợ sệt trả lời

-em làm sao? –Cô chủ nhiệm hỏi

-Dạ thưa cô em xin lỗi, em làm mất rồi ạ! An Vi trả lời lí nhí vì sợ sệt

-Sao làm mất?

Trong lúc An Vi lúng túng lựa câu trả lời thì có tiếng nói vang lên:

-Dạ thưa cô là do em làm ạ! – Nó đứng lên trả lời

-Là em làm sao Tùng Anh? – Cô chủ nhiệm ngạc nhiên hỏi

- Dạ em định giấu sỗ đầu bài để chọc An Vi chơi thôi nhưng giờ đễ đâu thì em không nhớ ạ!

Nó trả lời tỉnh bơ trước con mắt ngạc nhiên của cô giáo và An Vi.

-Nếu là em làm thì em xuống phòng giám thị viết kiểm điểm cho cô!

Nó ra khỏi lớp với vẻ mặt bình tĩnh. An Vi nhìn theo với ánh mặt đầy sự biết ơn và hối lỗi.

..,

Chuông reng hết giờ, An Vi liền chạy xuống phòng giám thị gặp Tùng Anh.

-sao bạn làm vậy? An Vi hỏi

- Có gì đâu. Thấy bạn sợ nên tui nói giúp bạn thôi. Nó trả lời

- nhưng làm vậy tui thấy có lổi với bạn lắm.

-không sao đâu! Chuyện nhỏ mà

Nói xong nó bỏ về, không đợi An Vi nói tiếng nào.

Nó đi tới chân cầu thang thì nó tiếng An Vi gọi:

-         Này, Tùng Anh chờ mình với!

-         Có chuyện gì nữa hả?

-         Vì bạn giúp tui lúc nãy nên giờ tui khao bạn chầu kem nghen!

-         Thôi không cần đâu, tui bận lắm!

-         Bận là sao? Đi nha! – An Vi nhìn nó với khuôn mặt nan nỉ

Và sau một hồi lưỡng lự, nó gât đầu vì có lẽ nó không muốn nhìn thấy gương mặt dễ thương đó thất vọng.

-Vào ăn quán này đi, quán này ngon nè. An Vi kéo nó vào 1 quán kem trên đường Trần Hưng đạo.

Nó lẽo đẽo theo sau. Sau khi 2 đứa đã kiu món rồi thì An Vi lên tiếng hỏi?

-         sao trong lớp thấy Tùng Anh lạnh lùng quá vậy?

-         uhm. Nó trả lời chỉ có vậy.

-         sao Tùng Anh không hòa đồng với mọi người, lúc nào cũng ngồi có 1 góc, ngay cả ngồi kế Vi mà củng ko thèm nói chuyện lun.

-         Tại tui không thích.

-         Sao vậy?

-         Không thích thì không thích. Sao cứ hỏi hoài thế! Nó trả lời gắt lên,

-         Không thích thì thôi, xin lổi vậy. Vi trả lời với ánh mặt hờn dỗi.

Nó trông thấy hình như nó có phần hơi quá lố nên vội cười nhẹ nói:

-         Vi cho tui xin lỗi, tui kì cục quá!

-         Hứ kệ bạn, tui không quan tâm nữa

-         Cho xin lỗi đi mà! Nha nha – nó giả bộ làm mặt dễ thương

An Vi vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.

-Vi, cho Tùng Anh xin lỗi mà, nan nỉ đó.

Nhìn vẻ mặt của nó thấy tội tội nên An vi nói:

-uh, tha cho đó.

-Nó mừng ra mặt nên bật cười

An Vi nhìn nó cười mà như có cái gì đó cuốn hút, nó cười quá đẹp, đẹp như 1 thiên sứ vậy. Nó ngưng cười nãy giờ mà An Vi vẫn nhìn nó say sưa nên nó hỏi:

-         Làm gì nhìn Tùng Anh say sưa thế?

    An Vi giật mình, chợt đỏ mặt quay sang hướng khác không nói gì. Thế là cả hai lại im lặng, không biết nó thế nào nhưng đối với An Vi thì sao cô thấy tim mình đập quá nhanh, cứ thỉnh thoảng nhìn trộm nó. An Vi thầm nghĩ: Ui đúng là điên mất rồi.

-         Chúng ta về thôi!  Nó lên tiếng.

-         Uhm. Cũng muộn rồi.

Nó chờ An Vi tính tiền xong thì bước ra ngoài lấy xe.  An Vi bước tới nói:

-         Tùng Anh chở Vi về nha! Giờ này tối Vi không dám về một mình đâu.

Hơi lưỡng lự một chút nhưng nó cũng đồng ý. Vi leo lên phía sau nó ngồi và cười thật tươi.

Việc An Vi ngồi sau nó khiến nó có một cãm giác gì đó thật thân quen. Và nó lại nhớ Tú, đang say sưa nhớ lại kỉ niệm thì An Vi lên tiếng:

-         tới rồi Tùng Anh.

 Nó dừng xe lại và An Vi trả nón cho nó, chào nó rồi bước vào nhà.

Trên đường về nhà nó suy nghĩ. Lâu rồi mình mới có cảm giác này và cũng lâu rồi mình mới ra ngoài chơi kễ từ khi…

Bước vào nhà với tâm trạng buồn bã,  nó leo lên phòng mở máy tính lên xem lại hình cũa nó và Tú cho đỡ nhớ. Đang rưng rưng nước mắt khi ôn lại nhưng kỉ niệm thì điện thoại nó reo lên. Có tin nhắn. Nó thầm nghĩ : Giờ này ai nhắn tin cho nó ta? Từ ngày Tú đi, có đâu có lien lạc với ai đâu, chắc là tin rác của tổng đài thôi.

Nó mở điện thoại lên thì thấy có số máy lạ

-         về nhà chưa? Kem hôm nay ngon ko?

Nó bật cười, thì ra là số của An Vi. Nó nhắn lại:

-         về nãy giờ rồi. kem ngon lắm. tks

-         uhm. Hihi. ấy đang làm gì zạ?

-         đag chơi vi tính

-         uah. Hihi. Tui cũng vậy

-         ủa sao Vi biết số của tui vậy?

-         bí mật :D

Vi tra trong sổ lien lạc của lớp thấy số của Tùng Anh nên mới có đó chứ. Vi thầm nghĩ.

-         Tùng Anh có bạn trai chưa?

-         Chưa. Nó trả lời một cách nhanh chóng, vì nó biết nó là ai mà.

Đọc tin nhắn trả lời của Tùng Anh mà An Vi cảm thấy vui ghê. Cô không hiễu tại sao lòng mình lại như vậy nữa. thế rồi An Vi nhắn lại:

-uhm. An Vi cũng vậy! nhắn xong thì An Vi mới thấy ngạc nhiên rằng tại sao mình lại nhắn như vậy cớ chứ? Khi không lại thông báo tình trạng độc thân cũa mình cho ngta nghe. Ui bó tay.

….

- Uhm. Thôi Tùng Anh buồn ngủ rồi. bye Vi nghen. G9

-ok. Pp, g9. Vi khẽ mĩm cười rồi chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.

Về phía nó, đêm nay nó cãm thấy không hề cô đơn như những đêm trước. lí do tại sao thì nó không biết, nhưng thôi kệ cứ cho là tại hôm nay đi chơi về mệt đi. Rồi chính những suy nghĩ miên man đó đã dắt nó vào giấc ngủ.

6h sáng… pip.. pip

Tiếng tin nhắn điên thoại cũa nó rung lên :

Ai lại nhắn tin giờ này thế trời? nó nhăn mặt đọc:

-         Tùng Anh ơi. Hôm nay xe Vi hư rồi, Tùng Anh qua chỡ Vi đi ké một hôm được không? :D

Nó tính từ chối nhưng nghĩ lại đi một mình cũng buồn với lại nhà An Vi cũng tiện đường nên nó đồng ý.

Chạy đến con hẽm ngay nhà An Vi thì nó đã trông thấy An Vi đứng đó. An Vi leo lên xe và nó đưa cã 2 đến trường. Vào bãi giữ xe, An Vi đưa vào tay nó gói xôi nói:

-         nè trả công cho bạn nè. Tks nghen.

-         Thôi tui ko lấy đâu. Vi ăn đi- nó trả lời

-         Vi có rồi nè – Vi giờ gói xôi còn lại lên

-         Tùng Anh ăn đi cho Vi vui.

Nó cười đáp lại, nhận lấy gói xôi rồi lên lớp ăn.

…Hôm nay nó có bài kiểm tra đại số. ôi môn nó ngán nhất đây.

Trong lúc kiểm tra, An Vi quay sang thấy nó bỏ giấy trắng nên nhắc nó cách làm, xui thay giáo viên môn Toán thấy nên bắt nó và Vi xuống phòng giám thị, đồng thời cho cả 2 con zero bài kt 1 tiết.

-         Nè sao nhắc bài cho tui chi rồi bị như vậy lun. Mình tui bị zero thì không sao còn Vi là lớp phó mà bị là bị rầy đó.

-         Không sao đâu, coi như Vi trả ơn lần trước đó.

-         ủa lần đó trả chầu kem rồi mà?

-         ờ.. uh thì thấy chưa đủ nên them :d

-         Vi làm vậy tui thấy ngại quá. Tại tui mà Vi bị vậy. Nó nói với vẻ mặt buồn xo.

-         Thôi không sao đâu mà, lần này thấp thì lần sau kéo, có gì đâu. Vi cười nói

-         Uhm, nhưng tui thấy áy náy sao ak.

-         Áy náy hả? vậy chiều nay tan học chở Vi đi chơi đi. ở nhà hoài buồn quá ah'.

-         Uh, nếu vi thích.

…….

Chuông reo báo hết giờ tan học, nó ra lấy xe còn An Vi đứng chờ nó ngoài cổng.

-         mình đi đâu đây Vi? Nó hỏi.

-         đi hóng mát đi. Qua bên đồi q7 ak. Giờ này bên đó mát lắm. Vi nói với giọng hào hứng.

-         lên xe đi. Nó nói với giọng hờ hững.

suốt dọc đường Vi ngồi phía sau nó hát ríu rít :



Tìm lại nụ cười đôi khi bỏ quên trong ta những mệt nhoài

Vì cuộc đời này còn bao niềm vui và ước mơ

Và hãy tin rằng hạnh phúc rồi sẽ tìm đến với ta

Chạnh lòng bồi hồi đôi khi nhìn về tương lai còn xa lắm

Nhiều lần chợt buồn để cho lòng ta phải đắn đo

Đừng vội khóc nào ngày mai trong ta còn bao khát khao

Dù buồn vui giận hờn

Dù nước mắt nụ cười


Nào cùng hãy trào dâng và hát lên,…

Mãi say sưa hát cho đến khi An Vi nghe giọng Tùng Anh:

-         tới rồi cô nương, hát hoài. =,=!

-         Uhm, hihi, Tùng Anh đi cất xe đi, Vi đứng đây chờ. :D

Nó vào gởi xe rồi ra ngoài sánh bước cùng An Vi. Nhắc tới nơi này là nó đã buồn rồi, huống chi giờ nó lại đang ở nơi này.

-         Sao buồn quá vậy? không muốn đi chơi với tui hả?

-         Không phải vậy, tại đang bận nghĩ tí chuyện.

-         Có gì không? Nói Vi nghe với!

-         Thôi không có gì đâu. Mình lên quả đồi kia ngối cho mát đi. Nó lãng qua chuyện khác.

-         Ok. Lên thôi, An Vi nắm tay nó chạy lên đồi ngồi.

Trong lúc, An Vi say xưa “tự sướng” vài píc với cái điện thoại thì nó ngồi im một góc nhìn về phía xa xăm, đầu nghĩ ngợi.

-         “Giờ này Tú đang làm gì? Có biết Tùng Anh nhớ Tú lắm không? Hiện tại Tùng ANh đang ngồi ở nơi mà ngày xưa chúng mình hay ra đây thả diều nè. Thời gian trôi cũng lẹ quá Tú nhỉ? Cũng 4 tháng rồi mình không gặp nhau rồi còn gì. Giá như có một tin nhắn gì đó từ Tú thì hay biết mấy.” nó thấy mắt mình ươn ướt, hình như nó sắp khóc. Chợt một bàn tay đặt lên vai nó:

-         Sao vậy? An Vi làm Tùng Anh buồn ah'? An Vi nhìn nó với vẻ tò mò

-         Không phải AN Vi làm mà Tùng Anh buồn chuyện riêng thôi.

-         Chuyện gì vậy? nói cho Vi nghe đi. Thấy Tùng Anh buồn Vi lo lắm.

-         Thôi, chuyện của mình có gì để đáng nói đâu. Vi đừng bận tâm.

-         Sao lại không bận tâm, bộ Tùng Anh không coi Vi là bạn sao?

-         Có chứ nhưng chỉ…

-         Không nhưng nhị gì hết, không nói ra thì Vi đi bộ về ah? Nói rồi An Vi đứng dậy định bỏ về thì nó kéo An Vi trở lại ngồi xuống với nó.

-         Sao chịu kể không? An Vi hỏi với vẻ đắc thắng

-         Uhm. Nhưng vi hứa là khi nghe xong thì đừng giận tui nghen.

-         Ok. Chuyện nhỏ

-         Nói Vi nghe đi. Buồn gì?

-         Tùng Anh nhớ người yêu.

-         Chời tưởng gì, nhớ thì gọi điện hay đi gặp người ta, có gì đâu!

-         Không được, người đó không còn ở đây nữa. người đó đi sang nước ngoài rồi

-         Oh. Thế khi nào người đó về?

-         Không biết nữa. có thể là không về nữa.

-         Oh. Vi xin lỗi khi chạm vào nổi buồn của Tùng Anh.

-         Có gì đâu, Tủng Anh củng thấy thoải mái khi nói ra mà. Vi biết không? Chỗ này là chổ mà ngày xưa Tùng Anh hay đi cùng người đó đến đây đó.

Lúc này An Vi không nói gì nữa, bất chợt cô thở dài :

-         người con trai đó thật hạnh phúc khi được Tùng Anh yêu thương.

-         Không, người Tùng Anh yêu thương không phải là con trai.

-         ủa? không là con trai vậy?? An Vi tròn xoe mắt nhìn Tùng Anh ngạc nhiên

-         là con gái… nó đáp lại một cách  buồn bã.

-         vậy không lẽ Tùng Anh là…- An Vi nghẹn ngào nói không ra lời

-         đúng Tùng Anh là les

An Vi im lặng rất lâu, cô trầm tư suy nghỉ rất nhiều. Lấy tay vò nắm cỏ dưới chân mình, cô cất tiếng:

-         -. Và cũng chính điều đó đã làm Tùng Anh mất cô ấy phải không?

-         Uhm. Gia đình cô ấy biết chuyện nên đã tách Tùng Anh và cô ấy phải xa nhau.

-         Thôi Tùng Anh đừng buồn nửa, mọi chuyện sẽ qua thôi mà. Nói rồi, bàn tay An Vi kẽ siết nhẹ lấy bàn tay của Tùng Anh.

Chỉ một cái siết nhẹ thế thôi cũng khiến cho Tùng Anh thấy ấm áp hơn nhiều. trong vô thức, nó nắm lại bàn tay ấy.

An Vi bất ngờ rụt tay lại, cô cãm thấy mặt nóng bừng, tim đập nhanh hơn rất nhiều.

-         ý , tùng anh xin lỗi. Nó gãi đầu, cười trừ

-         không sao đâu. An Vi quay sang hướng khác đễ không cho nó thấy rằng cô đang đỏ mặt.

-         thôi trời sắp tối rồi, mình về thôi. Nó lên tiếng.

-         uhm. An vi kéo nó đứng dậy rồi ra về.

xe chạy tới đầu hẽm nhà An vi, cô xuống xe thì nó lên tiếng:

-         cảm ơn vi nhiều!

-         hả. sao lại cảm ơn

-         cảm ơn vì đã lắng nghe Tùng Anh. Cảm ơn vì không kì thị nhửng người như Tùng Anh. Cảm ơn vì tất cả. nói xong nó mở một nụ cười

An Vi nhìn thấy nụ cười đó trông mới đẹp làm sao. Nó như tỏa sang cả một góc trời. Tim lại đập nhanh, đầu thì chứ như say nắng, cô vội nói khẽ:

-         uhm. Thôi Vi vào nhà đây. Bye. Nói rồi cô nhanh chóng quay lưng vào trong.

BƯỚC vào nhà, An Vi nhanh chóng chạy lên phòng, tay đặt lên ngực. Sao nó đập nhanh khi thấy nụ cười của Tùng Anh vậy nhỉ? Ui mình điên mất. sao không khí nóng nực quá vậy? ui đi tắm thôi!

….

Còn về phía nó, về tới nhà là nằm bẹp xuống giường, ngước nhìn tấm hình nó và Tú chụp để trên đầu giường và mĩm cười:

-         Hôm nay Tùng Anh đã đỡ buồn hơn rồi đó Tú.

Nói rồi nó ngồi dậy, mở tủ, lấy quần áo đi tắm. Tắm xong nhìn đồng hồ đã gần 8h. Nó xuống nhà nấu mì gói ăn. Gia đình nó có ba mẹ nó vs nó. Thế nhưng ba mẹ nó luôn luôn bận công tác, nên số ngày ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ăn xong nó chui về phòng, mở tivi xem. Mai là t7 được nghĩ học nên nó không cần phãi học bài. Đang bật tới kênh nghe nhạc thì chương điện thoại nó reo lên. Là số của An Vi

-         đang làm gì vậy?

-         đag coi tivi thôi ah.

-         Tùng Anh ăn cơm chưa?

-         Ăn rồi, tks, Vi ăn chưa?

-         Vừa ăn xong lun nè.

-         Uh, call tui có gì ko?

-         Hứ, bộ có gì mới gọi được hả? biết thế không them gọi hỏi thăm. Giọng Vi vờ hỡn dỗi.

-         Ơ, ý tui không phãi vậy, mà tại ngạc nhiên khi hôm nay Vi gọi tui thôi.

-         Hihi. Uhm chán quá nên gọi Tùng Anh chơi thôi. Có phiền gì ko?

-         Phiền gì chứ. ở nhà một mình cũng buồn mà.

-         Mai thứ 7 Tùng Anh bận gì ko?

-         Ko có. Có gì sao Vi?

-         Hihi, tui qua nhà Tùng Anh chơi đc ko? ở nhà buồn quá à.

-         Ơ.. cái này thì..

-         Không tiện hả? vậy thôi. Không sao đâu.

-         À không, nếu Vi thích thì qua chơi. Có sao đâu.

-         Uhm vậy cho Vi địa chỉ nhà ấy đi, mai Vy qua chơi.

-         Uhm số X đường y,..

-         Mà mai có ai ở nhà tùng anh ko?

-         Không, ba mẹ tui đi công tác òi.

-         Ok, quyết định vậy đi. Bye, mai gặp. g9

-         Uhm.

Cúp máy điện thoại mà lòng An Vi cứ lâng lâng sao đó, cô mĩm cười một mình rồi mong cho trời mau sang. Tự nhiên lại muốn gặp Tùng Anh. Ui chả hiễu nổi mình.

Còn nó thì hơi thắc mắc, khi không lại muốn qua nhà mình. Ui chời. bó tay, thôi kệ,  có người qua nói chuyện cũng đỡ buồn.

 Cả hai mien man theo những suy nghĩ cũa mình rồi cùng chìm vào giấc ngủ.

….

Bing bong… chuông nhà nó reo lên. Đang trong chăn ngáy ngủ, nó vội vàng thức dậy ngay. Nó cằn nhằn: Sáng sớm mà ai tới vậy chời! mệt ghê.

Bước ra mở cửa với một mắt nhắm mắt mở, đầu tóc thì bù xù mặc cã bộ pyzama, chưa kịp nhìn đó là ai thì nó đã nghe tiếng cười khúc khích. Vội mở mắt ra thì nó trông thấy An Vi đang nhìn nó cười thích thú. Hết hồn, nó chạy vào trong nhà nói vọng ra:

-         Vi vào nhà đi, đợi Tùng Anh tí nha. Cứ tự nhiên hén.

An Vi vừa dắt xe vào, vừa cười tỉm tĩm vừa thầm nghĩ:

-         bê bối mà sao trông đáng iu thế nhỉ. Nói rồi cô cũng tự cười với chính suy nghĩ của mình.

 dắt xe vào trong, Vi bước vào bên trong ngôi nhà. Xung quanh được trang trí toàn màu trắng, trông khá là khang trang và đầy đủ tiện nghi.

-         Tìm nhà có khó không? Tùng Anh bước ra với áo thun, quần ngố, trông khá cute.

-         Không khó lắm đâu. An Vi trả lời nhìn nó cười rất tươi.

-         Sao qua sớm quá vậy, mới 8h ah'. Tùng Anh hỏi

-         Uhm. Tính qua rủ ấy ăn sang nè. Đi không?

-         Uhm đi. Đầu đường có quán bún thịt nướng ngon lắm. vi ăn không?

-         Ok. Vi thích món đó đó. An Vi hưởng ứng ngay.

Nói rồi cả hai ra khỏi nhà đi bộ ra hẻm. Trên đường đi, thỉnh thoảng An Vi cứ hay quay sang nhìn trộm Tùng Anh rồi cười. Nó thì cứ lo ngắm đường phố nên có hay biết gì đâu.( đúng là đồ vô tình. Hehe)

-         Tới rồi đó, Vi băng qua đường được không? Nó chọc

-         Chời, chuyện nhỏ, Vi đâu phải học sinh tiểu học. Vi trả lời với vẻ mặt tự tin.

-         Uhm. Vậy qua đường. nó đáp

nói rổi Vi bước qua trước nó. Đag băng qua thì có một đứa chạy chiếc tay ga lao tới.

-         Vi.. coi chừng. Nó hét toáng lên.

Két,… may mà tên đó thắng kịp. Nó vội vả né sang bên khác bỏ chạy. để lại Vi đứng giữa đường chết trân vì sợ

-         nè thằng kia đứng lại! Nó la lên nhưng tên kia đã phi mất rồi. Sực nhớ tới An Vi, nó chạy lại:

-         có sao ko? Qua đường không cản thận gì hết! xém nữa là tiêu rồi.

An Vi nghe giọng nó thì như hoàng hồn

-         không sao đâu. Hơi sợ tí ah'

-         thôi đưa tay đây, tui dắt qua cho, nguy hiễm quá.

An Vi ngại ko dám đưa thì nó đẵ nắm lấy bàn tay cô bước đi. Nó thì vô tư không biết gì nhưng trong lòng một người đã có một luồng sóng điện lớn. Hai mặt An Vi đỏ bừng, tim đập nhanh.

Vào tới quán, ngồi xuống mà Tùng Anh vẫn cứ nắm tay cô. Cô thấy ngại nên phãi nói:

-         Tùng Anh buông tay Vi ra được không?

-         ủa. à, ừ xin lỗi,quên mất. hehe

-         không sao! An Vi cười đáp lại ( nói không sao chứ trong người cứ như có điện ak. Tê tê. He he)

-         cô ơi cho 2 tô bún. Tùng Anh gọi chũ quán.

-         Hôm nay Vi ở nhà Tùng Anh tới chiều hén, Tùng Anh bận gì không?

-         Không có. Nó cười

-         Vậy tí đi siêu thị mua food về nấu trưa ăn đi

-         Ok.

Ăn xong cã 2 tính tiền rồi rời khỏi quán. Nó và An Vi về nhà lấy xe rồi chạy ra siêu thị, vừa lựa đồ ăn tụi nó vừa đùa giỡn ( trông như 2 ng' iu nhau ý . hehe)

-Ý đừng mua cái đó, không ngon đâu, Vi lên tiếng

- cái này ngon mà. Nó đáp

- dở lắm. Vi tiếp lời

- không dám, cáo kia mới dở. Nó cũng ko vừa.

Hai đứa cứ lấy cái này, bỏ cái kia ra .

Bỗng An Vi rút mạnh tay quá nên làm đỗ cả mớ hang xuống đất. Cả hai vội vàng ngồi xuống lượm tất cả lên sợ người ta trông thấy. Do lúi cúi nhặt nên vô tình đầu của An Vi va trúng đầu của Tùng Anh.

-         Ui da, đau quá! An Vi la lên

-         Ý xin lỗi, có sao không? Tùng Anh tỏ vẻ lo lắng

Nhìn thấy gương mặt lo lắng cuả Tùng Anh dành cho mình, An Vi thấy trong lòng vui lắm. Nhưng cô vẫn giả vờ tỏ vẻ trách móc:

-         đau chứ sao không đau, tại Tùng Anh đó. Đền đi

-         ơ. Tùng anh xin lỗi nha. Nó gãi đầu đáp

-         không. AN Vi dứt khoát

-         thôi mà! Nan nỉ đó. Tùng Anh nhìn An Vi cầu khẩn

An Vi không hiểu sao mỗi lần nhìn cái vẽ mặt đáng yêu kia là không thể nào làm khó Tùng Anh được. nhiều khi cô muốn chọc Tùng Anh chơi một tí mà cũng không được. lúc nào cô cũng bị cái vẻ mặt thiên sứ kia làm gục ngã. Cô nói:

-         được rồi, tha cho đó.

Tùng Anh nghe thế liền cười thật tươi

-         Cam ơn người đẹp nghen!

An Vi nghe Tùng Anh khen mình, lòng vui khôn xiết, lại được nhìn thấy nụ cười ấy nữa khiến cho con tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Vội ngó sang hướng khác tránh cho Tùng Anh thấy đươc gương mặt đang bỏ bửng lên của mình.

….

Cả hai đi siêu thị xong thì về nhà Tùng Anh nấu ăn,  An Vi có dịp trổ tài của mình cho Tùng Anh xem ( không biết tin được không chời J)) nên nói:

-         Tùng Anh làm bt chưa? Chưa làm thì làm đi, An Vi nấu cho.

-         Vậy được không? Tùng Anh gãi đầu hỏi

-         Được mà, cứ yên tâm.

Nói rồi An Vi đi xuống bếp bắt đầu công việc của mình, đễ lại Tùng Anh ngồi làm bài trên phòng khách.

1h sau…

2h sau.,,

-         Vi ơi! Có cơm chưa zậy? lâu quá ah. Nó lên tiếng

-         Xong rồi nè, 5p nửa là ok. An Vi đáp vọng lên

-         Rồi Tùng Anh xuống ăn đi. Xong xuôi hết rồi nè.

Nghe gọi, nóvội gom sách vở lại và đi xuống bàn ăn. Nó hỏi:

-         ủa nấu món gì vậy Vi?

-         ăn món canh chua cá- Vi đáp

-         uh, ngon ak. Nói rồi nó lấy giá múc canh,  nó lại ngẩng đầu lên hỏi:

-         ủa canh chua cá mà sao không thấy cá vậy?

An Vi cười gượng nói:

-         Lúc nãy có mua cá nhưng mà hồi nãy làm cá ak, nó trơn quá nên lở tay buông nó ra, nó rơi xuống cống rồi. :D. Tùng Anh ăn đỡ canh chua không đi. Cũng ngon lắm ak.

-         Ơ. Vậy cũng đc. ( hic tội nghịp nó) Vậy còn món này là gì vậy? Nó chỉ món kế bên hỏi?

-         Là chả giò chiên. Vi đáp

-         Nhưng sao đen thui vậy? Nó hỏi

-         Tại đang chiên mà lo niêm canh nên khét 1 tí, nhưng ko sao đâu, nhìn bề ngoài nó như vậy chứ ăn được mà!

-         Thế còn dĩa rau này là sao?

-         Gì mà dĩa rau, nó là mì ý đó. Mì ý xào thịt bò với cải bẹ xanh đó.

-         Sao toàn thấy cải không àh?

-         Tại.. mấy cọng mì to quá nên Vi bằm nhuyễn chung với thịt bò luôn rồi!

-         Chời ạ. Nó khẽ reo lên

-         Yên tâm đi, bảo đảm ngon mà. Vi cất tiềng

-         Uhm, chịu thôi. Không ăn đói sao. (>.<)

Tùng Anh lấy một muổng canh húp thử.

-         Oh my god, chua quá!  Kiễu này ăn vào là đi sút ruột chứ chẳng chơi đâu! Nó nhăn nhó la lên.

-         Ơ.. vậy ăn mì ý đi. An Vi cười trừ

Nó lại gắp lấy 1 đũa mì.

-         Chời ơi. Vị gì kinh quá! Nói xong là nó nôn ran ngay.

-         Vi xin lỗi! (=,=)

Thế là cuối cùng 2 đứa đã chọn 1 cách ngắn gọn đó là… nấu mì gói ăn.

….

Ăn xong cã hai dọn chén bát và cùng nhau đi rửa. An Vi hậu đậu sao mà lúc rữa chén làm vở chén nên bị xướt một miếng vào tay chảy máu.

-         AAAA. Đau quá Tùng Anh chơi.

Đang rửa quay sang thấy tay An Vi chãy máu nó vội chạy đến, ngậm lấy ngón tay bị thương đó. Trong khoảnh khắc ấy, An Vi không còn nhớ đến ngón tay bị thương của mình nữa mà tâm trí cô đã dành cho Tùng Anh. Ánh mắt cô nhìn Tùng Anh thật trìu mến, nó chứa sự say mê, nể phục trong đó. Tùng Anh nhả tay cô ra và bước ra phòng khách lấy bông băng vào băng bó cho cô. Trong lúc Tùng Anh tập trung băng cho An Vi, cô đã không kiềm lòng mình được nên đã lấy tay còn lại vuốt lên tóc Tùng Anh, Tùng Anh do tập trung chuyên môn nên không để ý gì mấy đến chuyện đó. Thế nhưng không chỉ dừng lại tại đó, An Vi đã chồm lên phía trước hôn nhẹ lên trán Tùng Anh.

-         ơ Vi làm gì vậy? Tùng Anh giật mình, hai mắt tròn xoe nhìn An Vi

-         Vi rất thích Tùng Anh, Tùng Anh có biết không? Thích nhiều lắm, thích từ lúc mới gặp nhau kìa, càng ngày tình cãm đó càng lớn dần trong tim mình. và bây giờ mình không thể kiềm nén nó nửa.

-         Vi… Tùng anh bối rối

-         Tùng Anh làm người yêu mình nhé? An Vi cướp lời

-         Nhưng.. tụi mình không thể. Vi biết Tùng Anh không bình thường mà!

An Vi vội chạy đến nắm tay Tùng Anh nói:

-         đừng nói vậy, chính Vi củng không bình thường từ khi gặp Tùng Anh, nhưng Vi không thể lừa dối con tim mình nữa. Vi thích Tùng Anh

Tùng Anh gạt tay Vi ra nói:

-         Xin lỗi, Tùng Anh khổng thể đưa Vi vào thế giới này, khi bước vào thì Vi sẽ không thế thoát ra được. Sẽ không có tương lai đâu. Xã hội này không chấp nhận loại tình cãm của chúng ta đâu

-         Nhưng Vi thích Tùng Anh là được rồi. mặc kệ cái xã hội này.  Vi nói mà rưng rưng nước mắt.

-         Xin lỗi, Tùng Anh không thể.

Nó vừa dứt lời thì cũng là lúc An Vi bỏ chạy ra khỏi nhà với hai hàng nước mắt. Nó đứng sững lai. Nó không đuổi theo, nó muốn đuỗi theo lắm chứ. Nhưng đuỗi theo thì nó sẽ nói gì với An Vi đây? Thôi thì cứ từ từ đợi Vi nguôi giận đã.

Còn về phía An Vi, cô về tới nhà là bay vào phòng ngồi khóc. Cô đau lắm chứ. Lấn đầu tiên cô biết thích một người là như thế nào, biết nhớ nhung, thế mà lại bị từ chối. Cãm giác mọi thứ như sụp đổ. Nằm trên giường khóc, mệt quá nên cô thiếp đi trong nước mắt.

Tùng Anh lặng lẽ bước lên phòng mình, ngồi xuống giường, nhìn lại tấm hình của nó và Tú chụp mà lòng nó rối bời. Nó nói với Tú:

- Hôm nay Vi đã thỗ lộ lòng mình ra cho Anh, thế nhưng Tùng Anh vẫn chưa sẵn Sàng Tú ah'. Tùng ANH vẫn chưa thể mỡ lòng mình ra với bất cứ tình yêu nào khác được, Tùng Anh vẫn còn yêu Tú. Nói đến đây thì nước mắt nó cũng bắt đầu rơi. Nó với tay cầm lấy tấm hình trên đầu giường ôm vào lòng. Và nó cũng thiếp đi trong nước mắt….

Sáng vào t2 vào đến lớp, Tùng Anh chợt mĩm cười khi nhìn thấy An Vi đang nhìn mình.

-         Vi sao rồi, chuyện hôm rồi, mình.. – nó hỏi

-         Không sao đâu, Vi quên rồi – Vi đáp

-         Vi không sao chứ, Tùng Anh xin lỗi. Nó hơi cuối mặt xuống.

-         Vi bình thường mà. Tùng Anh đừng lo cho Vi – Vi trả lời với vẻ mặt tỉnh bơ.

-         Vậy mình vẫn là bạn chứ? Nó nhìn thẳng vào mắt An Vi.

-         Uhm. Vẫn là bạn. Cô trả lời. ( trả lời vậy chứ trong đầu An Vi đã nghĩ “ Vi không muốn chúng mình là bạn, Vi muốn mình là 1 đôi”)

Cả tuần nay, kễ từ cuộc nói chuyện hôm đó, nó và Vi đã có phần xa cách nhau hơn. Mặc dù ngồi kế nhau nhưng chả ai nói gì với ai, mổi lần chuông vừa reo hết giờ là nó lại xách cặp bước đi ra khỏi lớp nhanh chóng, không đợi Vi theo cùng như mọi khi nửa. Nó không biết tại sao nó lại muốn trốn tránh Vi nữa, nhưng nó buộc lòng phãi làm vậy. Riêng An Vi cô buồn lắm khi thấy Tùng Anh tránh né mình, nhưng cô không biết phải làm sao nên cứ đành nghĩ đó cũng là cách tốt đễ cô quên đi Tùng Anh.

Hôm nay là sinh nhật lớp trưởng Hòa. Hòa rủ các bạn trong lớp cùng đi karaoke để vui cùng HOà. SInh nhật lớp trưởng thì tất nhiên phải có lớp phó kỉ luật Vi theo rồi. Tùng Anh định nói với các bạn là về có việc nhưng tụi nó cứ leo kéo mãi cuối cùng Tùng Anh cũng phãi đành đi theo. Vào phòng karaoke. Mỗi người sẽ phãi bóc thăm xem ai sẽ phãi hát đầu tiên, Những tờ phiếu được đưa xoay vòng thì đến tay Vi. Thật bất ngờ. Vi là người hát đầu tiên. Vi lúng túng gãi đầu định không hát nhưng tụi bạn nan nĩ quá với lại hôm nay là sinh nhật Hòa nữa nên Vi hát coi như tặng sinh nhật Hòa lun.

-         Vi sẽ hát một bài nhạc buồn, đây là bài Vi thích nhất, VI hát ko hay các bạn đừng cười nghen. Coi như quà Vi tặng HOà lun nghen. Vi sẽ hát bài I love you.

NHạc vang lên, Vi cất giọng, cã phòng im lăng lắng nghe giọng hát của Vi. Giọng Vi thật cao, thật hay và rất có hồn, nó cũng bị cuốn vào bài hát ấy.

Một vì sao đang bay ngang qua
Nói với em rằng anh đã đi rất xa
Ngôi sao kia như đang một mình
Như chính em đang ở đây

Từng cơn mưa đang rơi rơi nhanh
Nhớ đến những lần đôi ta tay nắm tay
Bước chân một đường có anh bên cạnh em

Thời gian trôi còn lại tôi chiếc hôn theo mưa cuốn trôi
Nụ cười anh với cánh tay ôm đôi vai gầy
Được gần anh, được yêu anh với em là một giấc mơ
Đừng xa em, đừng quên em anh nhé

Lại gần để giây phút ấm áp
Hãy để em được ôm anh trong 1 ngày
Em sẽ đi, đi rất xa 
Vài giọt nước mắt sẽ ướt đẫm khỏe mắt ướt nhòa
Yêu anh yêu trọn đời
Anh có nghe chăng lời em nói bên cạnh
I love you !

Lại gần đây .. Hãy để em được ôm anh dù chỉ 1 lần ..

 

An Vi hát quá nhập tâm vì bài hát đó cô muốn một người nghe, và dường như người đó cũng hiểu được ý muốn của cô. Vừa hát, thĩnh thoảng cô thường đưa mắt nhìn thái độ cũa Tùng ANH. Tùng Anh thì trầm tư ngồi lắng nghe, sao lời bài hát lại tác động đến tâm trí mình đến như vậy? – Tùng ANh tự hỏi. Bỗng dưng nó thấy lòng mình hoang mang đến cực độ, phãi chăng chính nó cũng có cãm tình với cô nhưng vì nó sợ phãi chấp nhận điều đó. Không thễ như vậy được, chĩ yêu Tú thôi mà, đối với nó Tú mới là người nó yêu, và rồi nó nhanh chóng chấp nhận rằng nó chỉ yêu Tú mà thôi, tình cãm của nó đối với Vi chỉ là tình yêu thương đối với người bạn thân của mình mà thôi, không có gì hơn cã. Hoang mang trong suy nghĩ cũa mình, An Vi đã kết thúc bài hát cũa mình từ lúc nào rồi và ngồi xuống cạnh bên nó. Đến khi nghe tiếng vổ tay của các bạn nó mới biết rằng bài hát đã kết thúc. Đang vui thì Huệ, cô bạn đi cùng với An Vi bảo phãi về sớm nên phải ra về trước, nhưng do Huệ chở Vi cùng đi nên giờ Huệ nhờ nó đưa Vi về dùm, điều đó cũng dễ hiễu chỉ vì trong lớp nó ngồi kế Vi và nếu nhìn vào thì cũng đoán được là tội và Vi là bạn thân của nhau mà. Tình thế như vậy thì khó từ chối nên cuối cùng nó đành gật đầu chấp nhận. Suốt buổi tiệc, ngồi kế nó mà Vi không hề mở một lời, cứ tập trung ngồi uống bear cùng tụi bạn. Nó thấy lo lắm nhưng cũng chã biết cản làm sao khi hôm nay là sinh nhật Hoà thì mọi người vui 1 tí cũng chả sao. Tiệc tàn thì củng là lúc Vi say mèm, mọi người chia tay nhau ra về, nó cũng đỡ Vi ra chỗ lấy xe. Trên đường về, Vi cứ ngất ngưỡng đòi nôn ói, mấy lần nó phãi dừng xe lại cho Vi nôn mấy cái bia bọt kia ra khỏi cơ thể. Chở Vi ngồi phía sau, Nó nói :

-         Vi không sao chứ, ráng một tí đi, sắp tới nhà rồi. rồi nó làu bàu:

-         Lớp phó gì mà hư quá, nhậu đến cả say khướt.

   Tưởng Vi say không thể nói được gì nhưng không, người ta bảo rượu vào thì cũng là lúc càng say lại càng tỉnh, là lúc người ta dễ dàng bộc bạch suy nghĩ của mình. Vi thốt lên:

-         Tùng Anh ghét Vi lắm sao mà cứ trốn tránh Vi mãi vậy? Có biết làm vậy là Vi buồn lắm không? Vi có làm gì sai chứ. VI gắt lên

-         Không vi không sai, chỉ vì Tùng Anh ngại thôi. Nó thốt lên.

Rồi sau đó, An Vi dựa vào vai nó không nói gì cho đến khi về đến nhà. Tới nhà, đang đỡ người An Vi xuống thì Vi ôm chầm lấy nó và khóc.

-         Sao lại đối xữ với Vi như vậy? Vi không đáng để được Tùng Anh yêu thương hay sao?

-         Vi say rồi đó, vào nghỉ đi. Nó lên tiếng

-         Không, chưa bao giờ Vi tỉnh như lúc này. Hãy để cho Vi nói. Tùng Anh hãy cho Vi biết tại sao lại không chấp nhận tình cãm của Vi?

-         Vì định kiến của xã hội Vi àh! Nó đáp lại.

-         Không đúng, định kiến xã hội gì chứ. Ngày xưa Tùng Anh cũng yêu Tú đó còn gì? Với lại Vi đã nói là mặc kệ cái xã hội thối nát này cơ mà, Vi chỉ cần Tùng Anh thôi hiễu không?

Không đợi nó đáp, Vi đã ngủ say trên người nó. Nó nhấn chuông gọi bố mẹ Vi ra mang Vi vào thì nó mới về nhà.

Trên đường về nhà, nó cứ suy nghĩ, nó đang tìm câu trả lời cho câu hỏi của Vi. Tại sao nó không thể chấp nhận Vi? Nó chợt nhận ra cái câu trả lời do định kiến xã hội chỉ là một thứ ngụy biện cho suy nghĩ hèn nhát của nó. Đơn giản chỉ vì nó không dám yêu một lần nữa. một lần với nó đã là quá đủ rồi, và rồi suy nghĩ ấy chỉ thoáng quá trong đầu nó. Nó lắc đầu và khẽ nói với chính mình:

-         Mày không chấp nhận Vi đơn giản chỉ vì mày còn yêu Tú. Nói tới đó thì nó rồ ga phóng như bay về nhà.

….

 Sáng hôm sau đi học, vào lớp mà chẳng thấy Vi đâu, nó bắt đầu lo lắng, giờ ra chơi là nó vội chạy vào nhà về sinh lấy điện thoại ra và gọi cho Vi. Chờ điện thoại đổ chương mà tim nó cứ đập thình thịch. Rồi một giọng nói quen thuộc vang lên:

-         Alo vi nghe đây!

-         Là Tùng Anh đây, sao Vi không đi học?

-         Àh sang nay dậy nhức đầu quá, Vi nghỉ một buổi.

-         Hôm wa Vi say quá chắc là hôm nay bệnh rồi đó. Nó nói với giọng lo lắng

-         Vi không sao đâu, cãm ơn Tùng Anh quan tâm.

-         Vi cứ nghĩ ngơi đi, chiều tan học, Tùng Anh ghé thăm Vi nhé. Nó nói

-         Thôi không cần phiền Tùng Anh đến vậy đâu, mai Vi khõe là đi học lại được mà.

-         Không được, Vi bệnh thì Tùng Anh phãi tới thăm chứ. Dù sao mình cũng là… nó hơi lưỡng lự ko biết nên dùng từ thế nào cho đúng.

-         Là gì? Vi hỏi dồn

-         Là bạn thân chứ gì. Nó đáp nhanh.

-         Uhm, vậy cũng được. Nó nghe rõ sự thất vọng trong giọng nói của Vi nhưng đành vậy chứ biết sao giờ.

-         Thôi quyết định vậy nghen, vào học rồi, bye vi nghen

-         Ok.

Tung mình khỏi giường, bao mệt mỏi ban sáng chợt tiêu tan đi mất. chỉ còn lại sự nôn nao mong chờ thời gian nhanh hơn nữa. Vi mong trời mau chiều, vì lúc đó Tùng Anh sẽ đến thăm cô. Còn gì vui hơn bằng được người mình thương yêu quan tâm cơ chứ. Và cứ thế cô vui vẻ suốt cã ngày.

Chuông vừa reo là Tùng Anh chạy như bay xuống nhà xe lấy xe qua nhà Vi. Trên đường nó còn ghé chợ mua trái cây cho Vi nữa. Nó mua cam vì cam rất tốt cho người bệnh và đặc biệt là Vi cũng thích cam nữa.

Vi ngồi trong nhà nghe có tiếng chuông bấm thì đoán được ngay người đó là ai. Vì biết chiều nay nó đến nên Vi mắc một bộ đổ khá dễ thương. Quần soóc áo pull. Vi mời nó vào nhà chơi. Vừa vào nó liền hỏi:

-         Vi sao rồi, khá hơn không? Vi làm Tùng Anh lo quá!

-         Cãm ơn nghen, không sao. Vi khõe rồi, mai là đi học được thôi!

-         Tùng Anh có mua cam cho Vi nè, đễ Tùng Anh xuống pha cho Vi nghen.

-         Chà được hầu hạ vậy Vi muốn bệnh hoài. Vi chọc nó

-         Đừng có nói bậy cô nương, bệnh hoài tui không có hầu cho đâu. Không đợi Vi đáp, nó xách bịch cam xuống phía sau làm nước cho Vi.

Ngồi trên nhà đợi Tùng Anh lên mà trong lòng Vi vui quá dỗi. ít ra cô cũng biết được một điều rằng Tùng Anh cũng quan tâm đến cô đó chứ. Rồi cô đứng lên đi về phía nhà sau nơi Tùng Anh đang lay hoay làm nước cho cô. Cô đứng dựa vào tường nhìn ngắm bóng hình đang ngự trị trong tim mình, sao cô thấy yêu Tùng Anh quá đỗi. cô nhận ra rằng mình rất yêu Tùng Anh. Hình ảnh nào của Tùng Anh cũng được cô cho rằng là quá hoàn hảo. Nhìn Tùng Anh mà cô cảm tưỡng rằng đó là hình dáng của một thiên sứ. Chợt Tùng Anh quay lại trông thấy cô

-         Sao không lên ghế ngồi nghỉ đi, xuống đây làm gì.

-         Trên đó buồn quá, nên xuống đây phụ Tùng Anh. Nói rồi An Vi bước tới.

-         Thôi khỏi, xong rồi nè. Nó lấy hai cái li ra chế nước cam vào và đặt lên khay bưng lên phòng khách. Vi bước theo sau nó.

Đặt 2 li nước cam lên bàn, nó ngồi xuống ngã lưng lên ghế. Vi bước xuống, ngồi kế bên hỏi:

-         Mệt lắm hả?

Nó gật đầu

-         Hôm nay giờ thể dục thầy bắt chạy 8 vòng nên hơi mệt tí, Vi uống nước cam đi, coi ngon không? Dứt lời, nó chồm lấy 1 li trước mắt nốc một hơi sạch trơn. Vi nhìn theo mĩm cười.

-         Sao ko uống đi, ngồi đó cười nữa cô? Nó uống xong thì hỏi

-         Ok. Uống đây. Vi uống một cách ngon lành. Không biết do nước ngon thật hay cãm giác của Vi nữa. Cãm giác cũa Vi bây giờ rất vui. Cô cãm thấy ấm áp khi nhận được sự chăm sóc cũa nó. Nó lên tiếng:

-         Đói bụng quá ah'. Nhà Vi có gì ăn không?

-         Vi bệnh sáng giờ nên đâu có nấu gì đâu, có mì gói ăn đỡ nha.

-         Ok. Đễ Tùng Anh xuống nấu.

-         Không Tùng Anh ngồi đó đi, để Vi làm cho.

-         Nhưng Vi đang bệnh, sao làm được.

-         Được mà. Vi quả quyết.

-         Thấy vậy nên nó đành ngồi im cho Vi xuống nhà nấu

Một lúc sau, Vi từ dưới nhà bước lên với tô mì bốc khói, đặt lên bàn thì trông thấy nó đã ngủ say từ lúc nào. Có lẽ là do nó quá mệt nên mới ngủ say đến vậy. Cô không dám đánh thức nó dậy mà lặng lẽ tiến tới ngồi sát bên nó. An Vi ngồi nhìn ngắm gương mặt thiên thần đó. Khẽ chạm tay vào gương mặt ấy. Vi cảm nhận từng ngón tay cũa mình như run lên. Khoảng cách gần quá. Đây là lần đầu tiên Vi được nhìn ngắm Tùng Anh gần đến như vậy. Tùng Anh đẹp, rất đẹp điều này khiến cho con tim cô nhịp đập không yên. Chợt lướt mắt xuống đôi môi Tùng Anh đang khẽ hỡ ra theo từng nhịp thở. Đôi môi ấy thực sự rất hấp dẫn đối với An Vi lúc này. Cô vội nhanh chóng đưa mặt mình lại gần đôi môi hấp dẫn ấy. Hơi phân vân một chút nhưng rồi cô cũng rụt rè đặt môi mình nhẹ lên đôi môi ấy. dứt môi ra khỏi môi Tùng Anh mà cô như người đang say, tim cô đập nhanh không thể tả, một cãm giác hạnh phúc bao quanh tràn ngập lấy cô. Tay cô tìm đến tay Tùng Anh khẽ nắm lại, mĩm cười vui sướng.

Tùng Anh đã thức giấc từ nãy giờ, chỉ là vì nó muốn nhắm mắt xem An Vi sẽ làm gì thôi. Và nó cũng rất bất ngờ khi An Vi hôn trộm nó. Và nó cũng ngạc nhiên tại sao nó không đẩy Vi ra mà lại muốn kéo dài nụ hôn đó hơn.Những suy nghĩ đó khiến nó  nằm yên suy nghĩ như đang ngủ. Chỉ tội An Vi không biết rằng Tùng Anh đang thức nên nói khẽ vào tai Tùng Anh:

-         em yêu Tùng Anh lắm, có biết không?

Tùng Anh nghe điều đó thì mắt cũng đỏ lên, nó không muốn mở mắt ra làm cho Vi ngại nên vờ quay lưng vào trong ngủ. được một lúc thì nó ngồi dậy vờ như ngủ quên.

-         ý Tùng Anh ngủ quên nãy giờ hả? Sao không gọi Tùng Anh dậy?

-         tại thấy Tùng ANH ngủ ngon quá nên không dám kêu dậy nè. Qua thăm người ta mà ngủ không hà. Vi vờ trách nó.

-         Hê hê, tại mệt quá chứ bộ. Nói rồi nó nhìn vào đồng hồ,

-         ui trời, 8h rồi, thôi Tùng Anh về đây. Tối rồi.

Vi tiễn nó ra cửa rồi bước vào với một nụ cười trên môi. Nụ hôn đầu đời của cô đã trao cho đúng người cô yêu, dù nó chỉ xuất phát từ một phía.

… Về phần nó, về tới nhà mà tim nó vẫn còn đập nhanh. Một cãm giác nôn nao xuất hiện khiến nó muốn nghe thấy giọng Vi. Không kịp suy nghĩ, nó rút điện thoại ra và gọi cho An Vi.

Đang ngồi trên bàn học ngắm sao và nhớ lại cảnh hôn Tùng Anh lúc nãy, An Vi mĩm cười rồi lấy tay gõ nhẹ đầu mình. Chợt điện thoại cô reo lên, nhìn qua màn hình, thì ra đó là số của người cô đang nghỉ tới. Vội bắt máy:

-         alo Vi nghe, có gì sao Tùng Anh?

-         Không có gì, chỉ là muốn báo với Vi là Tùng Anh về đến nhà rồi.

Biết là Tùng Anh không có lí do gì gọi cho mình nên mới nói vậy nên An Vi cố tình trêu:

-         sao khi không lại báo cho Vi?

-         Thì tại Tùng Anh sợ Vi lo. Nó trả lời ấp úng.

-         Vi không lo đâu. Vi đáp và cười khúc khích

-         Không lo cho Tùng Anh vậy sao lúc nãy,… định nói tiếp nhưng nó sợ hố vụ nó vờ ngủ nên im

-         Sao, lúc nãy sao? Vi hỏi dồn

-         Không có gì. Ngủ ngon. Nó cúp máy cái rụp

Phía bên kia đầu dây thì mĩm cười hạnh phúc.

Nó để tay đặt lên tim mình và tự hỏi:

-         dạo gần này mình hay nghĩ về An Vi nhiều lắm, lo lắng cho cô ấy, và lúc nãy, mình đã để yên cho cô ấy hôn, và thậm chí lúc đó mình còn muốn nụ hôn ấy kéo dài nữa. Không lẽ… Không thể như vậy được. Nhưng sao lúc đó, hình ãnh của Tú trong mình đã tan biến, không còn tồn tại trong tim mình nữa. ôi khó hiễu quá. Nó ôm đầu nằm lăn lóc trên giường.

Còn vài ngày nữa là noel, nó gọi điện cho rạp cinema đặt 2 vé phim hài. Nó đã có quyết định của mình, đêm noel nó sẽ chính thức bày tỏ tình cảm của nó vs An Vi.

Sáng 22.12

Cầm trên tay 2 vé xem phim bước đi mà trong lòng nó hồi hộp. Không biết Vi có đồng ý đi xem phim với mình không nữa. đi đi lại lại trong sân trường, cuối cùng nó cũng quyết định đi tìm Vi để mời xem phim. Đang đi trên hành lang, nó nhìn thấy phía xa xa Vi đang đứng nói chuyện với ai đó, bước tới gần thì thấy Vi đang nói chuyện với lớp trưởng Hòa, nó tiến lại gần xem họ nói gì. Đứng đằng sau cây cột nó nghe loáng thoáng rằng Hòa mời Vi đi ăn kem đêm noel. Chưa kịp nghe Vi đáp lại thì nó đã bỏ vào trong lớp. Tự dưng nó thấy khó chịu quá, bực bội nũa chứ, bỗng dưng nó thấy ghét Hòa quá, và nó muốn giận luôn cã Vi nữa. Đang ngồi vò đầu bức tóc thì Vi bước vào với vẻ mặt hớn hở. Thấy nó đang ngồi nên Vi lại ngồi kế bên nói :

-         Tùng Anh có người mới rủ Vi đi chơi noel kìa.

-         Biết rồi.! nó đáp lại một cách khó chịu.

-         Sao biết? à nghe lén đúng không? Vi hỏi nó

-         Không phãi nghe lén, tại đi ngang qua nghe thôi. Nó thờ ơ đáp

-         Vậy Tùng Anh có muốn Vi nhận lời người ta không?

-         Chuyện của Vi thì Vi tự biết chứ sao tui biết. nó tỏ vẻ hờ hững

Biết nó giận nên An Vi nắm tay nó nói:

-         Nhưng Tùng Anh nên biết người Vi cần là ai. Vi chỉ muốn Tùng Anh bên cạnh thôi. Vi nhìn thẳng mắt nó nói.

Nó khẽ mĩm cười rồi quay lưng vào mở cặp mang ra 2 vé xem phim nói:

-         vậy noel Vi đi xem phim với Tùng Anh nghen.

-         Đồng ý ngay . Vi đáp nhanh chóng.

….

Rồi ngày noel cũng tới, suốt cã buổi sáng, nó lay hoay tìm bộ quần áo nào đó thích hợp cho buổi tối quyết định ngày hôm nay. Đang muốn nổ tung trong đống quần áo kia thì nó nảy ra một ý định táo báo.

Nó nhanh chóng đi ra tiệm cắt tóc bảo anh thợ cắt kiểu tomboy cho nó. 10p sau..

Nó không tin vào mắt mình nữa. TrÔNG nó khá điển trai, nhìn mình trong gương, nó mĩm cười tự khen mình. Cuối cùng nó cũng chọn được cho mình một bộ đồ khá teen. Quần skinny, áo thun và khoác bên ngoài chiếc áo nón màu đõ đậm chất noel. Như đã hẹn trên đường đi, nó ghé vào shop mua 1 cặp nhẫn đôi. Bước ra tiệm với cặp nhẫn ưng ý, Nó muốn tạo bất ngờ cho An Vi nên không chạy qua đón Vi mà bảo Vi tự đón xe đến rạp.

Đứng chờ trước rạp gần nữa tiếng, nó bắt đầu sốt ruột, gọi mãi và ko thấy Vi bắt máy. Nó thây vừa bực vừa lo. Phim đã bắt đầu chiếu mà Vi vẫn khọng thấy đâu. Nó đứng chờ thêm 15p nữa thì tức tối vào lấy xe ra về. Chạy đến ngã tư gần rạp chiếu, chợt thấy có một nhóm bu đông người, chạy gần lại xem thì đó là một vụ tai nạn giao thông, nó chạy lướt qua thì trông thấy một dáng người quen quen. Quay đầu xe lại, nó lách vào bên trong đám người đó. Nó không tin vào mắt mình nữa, người nằm dài trên đất đó chính là An Vi.

Nó vội chạy tới kêu tên nàng:

-         An Vi…

Nó chạy đến bên người con gái đang nằm trên đất kia, nó hoảng loạn thật sự. Trước mặt nó là người con gái mà nó yêu thương nằm bất tỉnh. Một cách nhanh chóng, nó bế An Vi dậy và gọi xe cứu thương. Ngồi trong xe nhìn An Vi được cấp cứu mà nước mắt nó cứ rơi. Tay nó cứ siết chặt lấy tay Vi, nó như muốn níu giữ ở lại cùng với nó.

-         Vi, cố gắng lên, đừng rời xa Tùng Anh.

Xe cấp cứu dừng lại trước cổng bệnh viện, Vi được các bác sĩ và y tá mang lên băng ca đẫy vòng phòng cấp cứu, nó chạy theo sau mà nước mắt cứ rơi. Cánh cữa phòng cấp cứu đóng lại mà nó cứ như người điên, nó mún chạy vào trong với Vi nhưng các bác sĩ không cho phép. Lúc này nó thực sự hoảng loạn, chỉ biết đứng bên ngoài và cầu nguyện. Sực nhớ ra là nó cần phải báo cho ba mẹ Vi biết chuyện nên nó lấy điện thoại ra và bấm số.

-         Dạ chào bác, con là bạn của An Vi

-         Có gì không cháu? Giọng ba An Vi hỏi

-         Dạ, An Vi gặp tai nạn trên đường đi ạ. Giọng nó run run

-         Sao? Cháu nói sao, con Vi bị tai nạn à? Rồi nó đang ở đâu? Giọng ông sốt sắng

-         Dạ cháu đang ở bệnh viện Phú Thọ ạ. Bác đến ngay nhé.

-         Uhm, bác tới ngay. Nói xong ông vội cúp máy, báo với vợ và lấy xe chạy đến bệnh viện ngay.

15p sau thì ba mẹ An Vi cũng có mặt, mẹ An Vi cứ như người mất hồn, thấy bà đứng không vững nên ông vội đỡ bà. Nó bước tới:

-         Dạ hai bác bình tĩnh ạ. Vi đang được cấp cứu trong đó, các bác sĩ đang cố gắng hết sức ạ. Nó trấn an ba mẹ An Vi mà cũng như tự trấn an chính nó, nó biết lúc này nó cần phải tỉnh táo và bình tĩnh.

….

2 tiếng trôi qua. Thời gian như trôi một lúc chậm đi. Bên trong phòng cấp cứu kia, một người con gái đang chống chọi với cái chết. Trong kí ức của cô, từng hình ãnh của cô và Tùng Anh cứ hiện lên. Cô rất sợ rằng mình sẽ phãi rời xa Tùng Anh. Đó không phãi là điều cô muốn. Cô không muốn mình sẽ chấm dứt cuộc đời tại thời điễm này, cô muốn được ở cạnh bên Tùng Anh, chăm sóc cho Tùng Anh. Vì những điều đó, mà cô đang cố găng thoát khỏi bàn tay của thần chết. Bên tai An Vi nghe văng vẵng giọng nói:

- Cố lên nào cô bé, thở đi, cố lên. Đừng rời bỏ tất cả…

…..

Hơn một giờ đồng hồ sau, các bác sĩ bước ra với vẻ mặt mệt mỏi.

 Nó cùng ba mẹ An Vi chạy đến hỏi:

-         An Vi sao rồi bác sĩ?

Vị bác sĩ già lấy tay lau mồ hôi rồi đáp lại nhanh chóng:

-         Bệnh nhân tạm thời đã qua khỏi thời kì nguy hiểm. Nhưng hiện tại đang hôn mê. Bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng hồi sức sau cấp cứu. Nói xong thì vị bác sĩ bỏ đi. Phía trong phòng cấp cứu An Vi cũng được đẩy ra. Cả ba người đều trông thấy, mẹ An Vi nhìn thấy cảnh con mình như vậy nên cũng ngất xỉu….

Khi An Vi được đưa vào phòng hồi sức thì có công an đến điều tra vụ tai nạn.

Theo người dân kể lại thì trên đường đi, An Vi từ phía bên này băng qua đường để ghé vào siêu thị bên đường mua hàng thì có một nhóm thanh niên đua xe chạy tới. Một tên trong đó do lách không kịp nên đã va vào An Vi. Lúc đó tên đó cũng đã té ra đất nhưng do đồng bọn đã bỏ chạy hết nên tên đó cũng đứng dậy xách xe bỏ chạy luôn.

-         Chúng tôi đến đây để hỏi thăm sức khỏe của cô An Vi rồi điều tra luôn vụ tai nạn.

-         An Vi hiện tại đang trong tình hình hôn mê các ông ạ. Khi nào cháu tỉnh. Gia đình chúng tôi sẽ báo cho các ông hay. Ba của An Vi lên tiếng.

-         Vậy cũng được. khi nào cổ tỉnh lại thì bác báo cho chúng tôi biết để tiến hành điều tra nhá. Nói xong thì hai viên công an chào rồi ra về.

Lúc này thì chỉ còn ba An Vi và nó, Rồi ông lên tiếng:

-         Cháu ở lại trông con Vi dùm bác, bác phãi sang khu bên kia xem bác gái sao đã. Thiệt là khổ hết sức.

-         Dạ bác cứ đi đi ạ, để An Vi cháu trông cho ạ. Nó đáp lai

-         Uhm, vậy cãm ơn cháu. Ông nói xong thì bước ra ngoài đóng của lại ( đây là phòng chăm sóc đặc biệt, một phòng một giường).

Lúc này đây trong phòng chỉ còn An Vi và nó. Nhìn thấy An Vi nằm trên giường mà lòng nó đau đớn không xiết, nó chợt thấy tim nó nhói lên từng cơn. Bước đến và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường An Vi nằm, Nó nắm lấy bàn tay nhỏ còn lại không bị băng kín. Nó đặt lên đó một nụ hôn, nó nhìn lên gương mặt thiếu nữ xinh đẹp kia, nó thấy nước mắt mình đang rơi. Nó gục mặt lên vai An Vi mà khóc. Nó trách nó quá ngốc nên mới cho An Vi tự đi đến chỗ đó, tại sao nó lại không đến đón cô ấy cơ chứ. Nó đúng là đồ ngốc nhất thê gian.

-         Vi ơi, tỉnh lại đi. Tùng Anh đáng trách lắm đúng không? Tại Tùng Anh ngốc nên mới từ chối tình cảm của An Vi. Đúng là ngốc thật. Vi hãy tỉnh lại đi, Tùng Anh thích Vi rồi, thích nhiều lắm. Vi hãy tỉnh dậy mà nhận chiếc nhẫn Tùng Anh mua cho chúng mình nè…

Nó nói mà khóc trong nước mắt, đáp lại câu nói của nó chỉ là sự im lặng trong hôn mê của An Vi. Nó đâu biết rằng những điều nó nói An Vi đều nghe được cã đó chứ. Chỉ là cô không thể nào mở mắt ra mà ôm chấm lấy nó được. Cả cơ thể cô như bất động, muốn ngồi dậy đáp lấy lời Tùng Anh nhưng không thể được và như thế khóe mắt cô rơi ra một giọt lệ…

Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi đưa An Vi vào bệnh viện, cô vẫn luôn trong trạng thái hôn mê. Gia đình cô và nó đang hết sức lo lắng, nó quyết định đi hỏi bac sĩ điều trị cho An Vi

-         Dạ bác cho cháu hỏi khi nào thì An Vi mới có thể tỉnh lại được ạ?

-         Hiện tại cô ấy đang trong trạng thái hôn mê sâu, chưa thể nào biết được khi nào có thể tỉnh dậy.

-         Vậy khi nào cô ấy tỉnh ạ? Nó bắt đầu lo lắng

-         Có thể là ngày mai, một tuần, một tháng hoặc một năm, cái đó tùy vào tình hình sức khỏe của cô ấy nữa. Vị bác sĩ đáp.

Nó cảm ơn vị bác sĩ rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Nó bước dọc trên dãy hành lang bệnh viện một cách nặng nề, lòng nó nặng trĩu nỗi buồn và sự lo lắng. Vào phòng chăm sóc bệnh nhân, nơi An Vi đang nằm hôn mê bất tỉnh, nó chợt rơi nước mắt. Những giọt nước mắt của sự đau khổ. Nó đang rất đau khổ, người con gái mà nó thương đang phải đối mặt giữa sự sống và cái chết mà nó không có cách nào giúp được. Nó thấy mình đáng trách quá, nó tự nhận thấy mọi lỗi lầm đều do nó gây ra. An Vi là một thiên thần đáng được yêu thương trân trọng nhứ không đáng phải nằm như thế này. Nó ước giá mà nó có thể chịu đựng thay cho An Vi.

Ngồi xuống bên cạnh giường của An Vi, nó lấy tay mình đặt lên tay An Vi. Nó áp mặt mình vào bàn tay yêu thương ấy. Chợt nó thèm thấy nụ cười của An Vi, muốn được nghe giọng nói của An Vi. Chợt miệng nó khẽ hát lên một bài hát. Đó chính là bài hát của An Vi đã từng hát cho nó nghe, bài hát hôm sinh nhật Hòa. Từng câu từng chữ của bài hát lúc này sao nó thấy thấm thía quá. Khẽ đưa tay vuốt tóc An Vi. Nó nhìn ngắm gương mặt ấy, nó muốn đặt lên đó một nụ hôn. Đang khẽ rướn người lên, chợt nó nghe có tiếng mở cửa nên nó đành đứng lên. Thì ra đó là bố mẹ An Vi đến. Nó khẽ gật đầu chào hai người rồi đi lại gần bên cửa sổ phòng đứng. Nhìn thấy hình ảnh ba mẹ An Vi xanh xao gầy guộc nó cãm thấy thương họ vô cùng. Chợt mẹ An Vi quay sang hỏi nó:

-         cháu đi hỏi bác sĩ dùm bác là khi nào con Vi tỉnh dậy đi

-         dạ cháu hỏi rồi. bác sĩ nói là sẽ sớm tỉnh lại thôi ạ. Nó giấu hai bác vì sợ 2 người lo.

Ba An Vi nói với nó:

-         mấy ngày qua nhờ có cháu, chứ không có cháu hai bác không biết làm sao. Con An Vi may mắn khi có một người bạn như cháu.

-         Dạ sao bác lại nói vậy chứ, Cháu mới đúng là người may mắn khi được làm bạn cùng An Vi chứ ạ. Nó đáp

-         Uhm. Cảm ơn cháu. Mẹ An Vi trả lời mà giọng sụt sùi nước mắt. Tội nghiệp con gái tôi. Bị thế này thì học hành dỡ dang. Trách cái quân nhẫn tâm đụng người ta rồi bỏ chạy. Lúc này thì bà không kiềm được xúc động nên đã bật khóc, ông chạy đến ôm bà an ủi. Nhìn cảnh tượng này ai mà không đau lòng cơ chứ.

Ba an Vi nói với nó:

-         trông cháu mệt rồi, về nhà nghĩ đi. An Vi ở đây có hai bác lo rồi.

-         dạ con còn khỏe mà bác. Nó nói

-         thôi cháu về đi, phiền cháu quá. Ba An Vi giục nó

-         vâng vậy cháu về, mai tan học xong cháu lại tới ạ. Có gì hai bác gọi cho cháu ạ Chào hai bác. Nó nói rồi bước ra về. Trên đường về, điện thoại nó reo lên, thì ra đó là số của lớp trưởng Hòa. Cậu ấy hỏi thăm sức khỏe của Vi rồi mai hẹn Tủng Anh sẽ đưa cã lớp cùng đi thăm.

Trở về nhà, nằm rút trong phòng, nó mang chiếc hộp đựng hai chiếc nhẫn ra xem. Lấy một chiếc đeo vào tay, nhìn chiếc còn lại mà nó buồn biết bao nhiều. Nó thấy nhớ An Vi nhiều lắm, nhớ không thể tả luôn, và nó chỉ biết cầu trời phù hộ cho cô ấy mau bình phục. quay lưng lại nhìn thấy hình nó và Tú trên bàn,  nó tự hỏi lòng, lâu nay nó đã quên hẳn được Tú, thế nhưng nay nhìn lại hình Tú, nó thấy sao có lỗi quá. Nó hứa là  sẽ chờ Tú cơ mà??? Tự dằn vặt mình theo những suy nghĩ mơ hồ, cơn mệt mỏi nhanh chóng tìm đến nó. Nó thã hồn mình theo những cơn buồn ngủ và thiếp mặt lại…

….

Chuông reo báo hiệu hết giờ học, nó , Hoà cùng vài đứa bạn trong lớp đến thăm An Vi. Vì cô nàng chưa tỉnh nên tụi bạn chỉ có ghé một tí rồi vội vã ra về. lúc này đây thì chỉ còn lại nó và lớp trưởng Hòa. Cả hai kéo nhau ra băng ghế đá bệnh viện ngồi nói chuyện. Hòa bắt chuyện trước:

-         Tùng Anh biết không, Hòa rất thích An Vi. Hòa thích từ lâu lắm rồi mà chưa có dịp nói ra. Giờ nhìn An Vi như vậy Hòa buồn lắm.

Nghe Hòa nói vậy mà nó cãm thấy cơ thễ nóng bừng lên, tim nó nhói lên. Cố lấy lại bình tĩnh, nó nhỏ nhẹ hỏi Hòa:

-         Hòa thích An Vi ở điễm nào?

-         Mình không biết, nhưng một phần có lẽ vì Vi dễ thương, học giỏi lại hiền lành nữa, thật đúng với mẫu bạn gái lí tưởng của Hòa.

Nghe câu trả lời ấy, nó cũng đặt ra câu hỏi cho chính nó:

-         Mày thích An Vi ở chỗ nào vậy Tùng Anh? Thế nhưng khác với Hòa, nó không tìm ra được câu trả lời cho chính mình. đang như vướng vào đám tơ vò, thấy nó im lặng nên Hòa tiếp:

-         Tùng Anh là bạn thân của Vi nên cho Hòa hỏi Vi có bạn trai chưa vậy?

Nó nghe thì muốn trả lời là có rồi nhưng lại không dám, dù sao thì An Vi và nó cũng chưa là gì của nhau mà. Nó chưa ngỏ lời cùng cô, vậy nghĩa là Vi vẫn còn độc thân. Không biết phãi nói thế nào nên nó đành phãi lắc đầu không biết.

Hòa lại nói:

-         vậy khi nào An Vi hồi phục, Tùng Anh hứa giúp mình tiếp cận Vi nha, trong lớp ngoài Tùng Anh ra thì không có ai giúp được mình đâu.

Nó không muốn nhận lời giúp đỡ đó nhưng vì phép lịch sự nên nó đành gật đầu miễn cưỡng.

Kễ từ chiều hôm ấy, cứ chiều nào tan học về là Hòa lại cũng với nó đến trông An Vi thay cho bố mẹ AN Vi về nhà nghĩ tí. Tính hơn đã gần 1 tháng rồi mà Vi vẫn chưa có dấu hiệu gì hồi tỉnh cả, điều này khiến nó lo lắng. nhưng điều khiến nó lo sợ hơn cã là thái độ của Hòa. Hòa dành mọi việc chăm sóc cho Vi mỗi khi có thể, nào là đúc nước… còn nó thì chỉ đứng phía sau xem xét. Dù biết Hòa không cố ý nhưng điều đó vẫn làm nó đau chứ, nó muốn chính nó là người phãi chăm sóc cho Vi chứ không phãi là Hòa…

… một ngày kia, hôm nay là thứ sáu nên sáng thứ bảy nó được nghĩ học. nó xin phép ba mẹ An Vi cho nó ở lại cùng Vi đêm nay, nó sẽ trông An Vi giúp cho hai bác. Khi ba mẹ An Vi rời khỏi phòng, nó nhẹ nhàng đến bên An Vi, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói:

-         Mau bình phục Vi nhé, Tùng Anh chờ vi.

Bất chợt nó cãm thấy tay An Vi như có cử động. Ngón tay AN VI chuyễn động. nó mừng rỡ vội chạy đi báo với bác sĩ. Sau khi đến kiễm tra tỗng quát cho An Vi, vị bác sĩ gất đầu rồi nói với nó:

-         Tình hình có dấu hiệu khả quan đó. CỨ Tiến triển thế này thì vài ngày nữa bệnh nhân sẽ có dấu hiệu tỉnh lại.

Nghe tin đó nó vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì An Vi cũng khỏe lại, có thể sẽ lại bên cạnh nó. SUốt đêm đó nó nằm gục nắm tay Vi ngủ một cách ngon lành.

..

Nắng sớm chiếu qua những khe cửa sỗ trong căn phòng, tiếng chim hót ríu rít báo hiệu một buổi sáng thật đẹp. Ngồi dậy vươn vai, ngáp một cái thật to, nhìn đồng hồ thì thấy mới có 6h30. Qươ tay dụi mắt cho tỉnh ngủ, nó nghe một giọng nói quen thuộc:

-         Dậy rồi đó hả?

 Không tin vào mắt mình, nó lắc đầu mấy cái, trước măt nó, An Vi đã tỉnh lại. Nó ngạc nhiên. Vội chạy đi tìm bác sĩ.

Bac sĩ đến kiễm tra xong thì quay sang nói:

-         Xin chúc mừng, cô bé bình phục nhanh hơn tôi tưởng tượng đó.

Nó chạy đến ngồi bên cạnh cô, khẽ cười nói:

-         Cuối cùng Vi cũng đã tỉnh lại, Tùng Anh lo lắm biết không? Sợ vi khôngthể tỉnh lai được.

Vi không đáp mà mĩm cười lại, có lẽ vì cô còn mệt. Nhìn nhau một chút nữa, nó bảo:

-         Vi nghĩ đi, mỡi tĩnh lại thỉ phãi tịnh dưỡng chứ, nằm nhắm mặt lại đi, tí nữa ba mẹ Vi vào thằm.

Nghe nó nói xong thì An vi cũng nghe theo nhắm mắt lại nghĩ ngơi. Nhìn Vi ngủ mà môi nó mỡ một nụ cười hạnh phúc. Đứng ngắm gương mặt thiên thấn ấy một chút rồi nó bước nhẹ ra khỏi phòng lấy điện thoại bấm số gọi cho ba mẹ AN Vi.

………

Chiều nay tan học nó bận đi tìm mua món gà tiềm thuốc bắc ở tiệm mà An Vi thích dù hơi xa một tí, điều đó đồng nghĩa với việc nó ghé thăm Vi muộn hôm mọi ngày. Vì là quán nổi tiếng nên khá đông khách, xếp hàng mãi mới tới lượt nó, mua xong từ quán chạy về bệnh viện cũng hơn 7h rưỡi ( 2h rưỡi đi mua thức ăn => hâm mộ thật). Xách gầu mênh thức ăn đi vào trong dãy hành lang, nó nghĩ :

-         chắc An Vi thích lắm đây, vừa tốt cho sức khỏe cô ấy lúc này nữa.

 Bước đến trước cửa phòng, vừa mở cửa vào thì nó trông thấy Hoà đang đút cháo cho An Vi.  Nó cảm nhận một cãm giác tức ở lồng ngực, tim nó đau nhói, tay nó run run,  Nó thấy buồn và thất vọng, nhưng rồi nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trước khi bước vào phòng nó đặt khay thức ăn ngoài cửa phòng bệnh ( chắc là tránh làm khó cho An Vi đây mà! Cao thượng quá!). Lúc này thì Hòa và An Vi đã trông thấy nó, cô vội ngưng không cho HOà đút nữa, cô nhìn Tùng Anh cười nói:

-         sao hôm nay Tùng Anh đến trễ vậy?

Nó cười gượng đáp:

-         tại Tùng Anh có việc bận tí nên trễ.

-         Hòa đến đây khi nào thế? Lâu chưa. Nó hỏi tiếp

-         Hòa đến được khoảng hơn nữa tiếng òi, nghĩ Vi chưa ăn gì nên mang đồ ăn đến cho Vi nè, Vi kén ăn quá trời, ép mãi mới đút được cho Vi vài muỗng đó. Nói xong Hòa nheo mắt vs nó.

-          Hứ ai kén ăn chứ? Vi nhéo Hòa rõ đau.

-         Á á, Hòa kén ăn được chưa? Hòa chịu thua.

-         Uh tha cho đấy! . vi liếc Hòa rồi nói

Nó đứng nhìn hai người nãy giờ mà thấy tủi thân vô cùng, nó thấy mình như người thừa trong phòng lúc này, định chào hai người về thì điện thoại nó reo. Bước ra ngoài bắt máy, thì ra là nhầm số ( rãnh dễ sợ) định bước vào chào ra về thì nó thấy Hòa hôn lên trán An Vi một cái rồi đứng lên ra về để lại An Vi với vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên. Có lẽ cô không cũng không chuẫn bị trước được hành động của Hòa. Nó thấy cãnh tượng đó trước mắt mà mún khóc, nó sock quá dỗi. Trong lòng nó hoang mang, Vi có còn thương nó không? Liệu nó có còn cơ hội nào vs Vi nữa không? Trong lòng nó hiện lên một nỗi buồn cùng sự thất vọng vô tận. nó muốn chạy đến đễ hỏi Vi mọi thắc mắc trong nó nhưng không thể, nó có phải là gì của Vi đâu mà có thể hỏi những câu như vậy. Bước vào phòng thì An Vi đang chờ nó vào, định chào Vi ra về sớm thì ba mẹ An Vi bước vào với tay xách theo ca thức ăn của nó. Mẹ An Vi hỏi:

-         Hộp thức ăn này của ai mà bỏ trước cửa phòng con vậy Vi?

-         Ơ con đâu biết. vi đáp

Không nói gì, bà mang hộp thức ăn đó vào mở ra xem

-         là gà tiềm thuốc bắc. đúng là món con thích đó Vi, lại là của tiệm Hoàng mà con hay ăn nữa đó.

Nói đến đây, Vi nhìn sang Tùng Anh, nãy giờ nó đứng im không nói gì hết sợ lộ. Như hiễu được mọi chuyện, An Vi khẽ lườm nhìn nó một cái rồi không nói gì cả. Không đợi An Vi lên tiếng, nó đã lên tiếng trước.

-         Dạ chào  hai bác cháu về.

-         Sao về sớm thế cháu? ở lại chơi tí rồi về

-         Dạ cháu có việc bận ạ.

-         Tùng Anh bận gì thế? An Vi hỏi

-         Bận tí việc riêng thôi, đáp xong là nó biến nhanh ra khỏi cửa. để lại An Vi với ánh nhìn ngơ ngác.

Trên đường về nhà, nó cố phóng ga thật nhanh cho khuây khỏa nỗi khó chịu trong lòng, nó như muốn hét lên thật to. Nhìn thấy Vi được người khác chăm sóc, điều đó không khác gì mũi kim đâm vào tim nó. Bỗng dưng nó thấy giận An Vi nhiều thật, Vi vô tình quá. …

Đêm ấy nó nào có ngủ được đâu, cứ loay hoay trên giường, đầu nó như muốn nổ tung ra. Có nhiều việc đễ suy nghĩ quá. Sự thật là nó thấy hoang mang. Chợt nó nhìn vào hai chiếc nhẩn đựng trong hộp, nó quyết định là sẽ hoãn binh thêm một thời gian nữa để xác định lại tình cảm của Vi dành cho nó và cũng như của nó dành cho cô….

Sáng hôm nay nó được nghĩ học nên vào bệnh viện với An Vi.  Giờ này còn khá sớm nên ba mẹ cô chưa vào. Gần đây An Vi đã gần bình phục và có thễ đi lại được trong phòng. Nó mang đến 2 phần ăn sáng. Ngồi ăn cùng vs An Vi mà nó không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thỉnh thoảng An Vi cũng có nhìn nó. Cuối cùng An Vi cũng đành phá vỡ bầu không khí yên lặng đó:

-         Hôm nay Tùng Anh sao thế? Có gì không vui àh? Kể Vi nghe đi.

-         Làm gì có, Tùng Anh bình thường mà. Nó vờ vui vẻ

-         Không phãi vậy, nhìn vào mắt Tùng ANh, Vi cãm nhận được cái gì đó không bình thường mà. Vi quả quyết

-         Tùng Anh không giấu Vi chuyện gì đâu, yên tâm đi. Nó cười

-         Thật không? Vi nghi ngờ

-         Thật mà. Nó cười một cái thật tười cho Vi yên tâm

-         Vậy Vi hỏi Tùng Anh chuyện này nhé? Vi nhìn nó chăm chú

-         Uhm. Hỏi đi. Nó gật đầu đáp

-         Hôm qua, phần thức ăn đó của Tùng Anh phải không?

-         Phần thức ăn nào? Nó vờ ngạc nhiên

An Vi im lặng nhìn nó dò xét. Khiến nó cũng sợ lộ nên vờ đáp

-         A. cái hộp thức ăn hôm qua bác gái mang vào đó hả? Tùng Anh đâu biết đâu. Chắc ai đễ quên đó.

An Vi không nói gì. Cô quay mặt đi

-         An vi, sao vậy? Nó hỏi khi thấy An Vi có vẻ dỗi

Đáp lại đó cũng là sự im lặng. Biết Vi giận nên nó xuống nước năn nỉ

-         Sao vậy? Tùng Anh có làm gì đâu?

-         Hứ, rõ ráng cái đó là của Tùng Anh mang vào, sao lại nói không phải chứ.?

-         Ơ.. Tùng Anh.. – nó lúng túng

-         Sao giấu Vi? Đã mang vào cho Vi mà lại mang ra vứt là sao. Giọng Vi lộ vẽ sự hờn dỗi

Thấy đường cùng nên cuối cùng nó đành nói thật.

-         uhm, là Tùng ANh mang vào đó.

-         Vậy ra hôm qua Tùng Anh đến trễ là vì đến đó mua thứ về sao? Vi hỏi

 Nó gật đầu thay cho lời đáp. Vi tiếp lời:

-         Vậy sao không mang vào luôn chứ?

-         Lúc đó thấy Vi có thức ăn rồi, lại được phục vụ tận tình nữa, Tùng Anh đâu dám làm kỳ đà. Giọng nó thoáng vẻ buồn cùng hờn dỗi.

An Vi phần nào đoán được tâm ttạng của nó nên bước đến nắm tay nó bảo:

-         Ngốc quá, dù có đang làm gì hay sao thì Vi cũng chỉ chờ Tùng Anh thôi. Vi đâu muốn ăn món của Hòa mang tới, chỉ tại Hòa ép Vi quá trời với lại Vi cũng vì phép lịch sự nửa. Người Vi cần là Tùng Anh cơ mà. Nói rồi cô nhìn vào đôi mắt Tùng Anh thật nồng ấm và đầy sự tin yêu. Nó nói tiếp:

-         Hôm qua vô tình Tùng Anh thấy Hòa hôn Vi? Vậy là sao?

-         Uhm thì Vi cũng không thể biết được HOà sẽ làm vậy, lúc đó Vi cũng bất ngờ nữa. Lần sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Hứa đó

. Vi đưa tay ra hiệu cho nó móc nghéo. Nó mĩm cười móc lại giử lấy lời hứa.  Chỉ vài câu nói của An Vi ban nãy thôi đã xóa tan đi trong nó những buồn lo, hoang mang do chính nó dựng ra. Nó đã hiễu được lòng An Vi , và cũng hiểu được rằng nó cần An Vi đến thế nào. CHính vì thế, trong đầu nó lập ra một kế hoạch tuyệt vời, kế hoạch cho nó và An Vi…

Hơn một tuần sau là An VI đã được xuất viện, hôm đưa Vi về cũng có mặt của Hòa. Nhìn thái độ ân cần của Hòa với An Vi khiến nó cảm thấy khó chịu. An Vi cũng nhận ra điều đó nhưng cô không nói ra, vì chính cô cũng muốn xem thái độ của nó ra sao nữa. thấy nó hơi không vui, cô cũng thấy vui vui trong lòng vì ít ra cô biết mình cũng có chút gì trong tim nó. Vài lần nó thấy sự chăm sóc thái quá của Hòa dành cho Vi khiến nó cãm thấy buồn bực vô cùng nhưng nghĩ tới kế hoạch sắp tới của nó, nó lại mĩm cười toe toét.

13.2

Lom khom ngồi trong nhà với đống bong bóng màu hồng đang phải thổi. Nó mệt muốn bở hơi tai, nhưng điều đó không làm nó nản chí. May là nó dùm đồ bơm mà còn mệt đến vậy, nghĩ tới việc phải thổi bằng sức thì có mà nó nhập viện. Ngồi trong phòng từ chiều tới tối. Bơm xong gần cả trăm quả bong bóng thì cũng gần 7h. Nhìn đồng hồ thì nó chợt giật mình. Vội vã gom đồ lại rồi xách ra chạy ra ngoài. Đi loanh quanh các khu mua sắm, cuối cùng nó cũng mua được vài thứ cần thiết. Xách túi đồ lủng lẵng đổ bên trong như: băng rôn, dây trang trí, nến…, mặc dù hơi nặng nhưng trên miệng nó vẫn luôn nở nụ cười. Về đến nhà, vội bay vào phòng, nó bắt đầu vào việc. Móc từng quả bong bóng vào dây trang trí rồi treo vào trần nhà, viết chữ lên băng rôn, sắp nến lên sàn nhà thành hình trái tim. Hoàn thành xong nó mĩm cười đắc chí.

Về phía bên kia, An Vi cũng đang lang thang ở khu mua sắm. Chọn tới chọn lui cuối cùng cô cũng hoàng thành việc tuyển chọn nguyên liệu về làm kẹo cho Tùng Anh..

Cả hai ai cũng bận rộn cho việc riêng của nhau nên chả ai để ý đến thời gian nữa. Khi cả hai hoàn thành thì cũng đã gần 11h. Nó mệt mỏi nhìn lên đồng hồ thì giật mình phát hiện nó chưa gọi điện hẹn với An Vi. Vội lật đật tìm điện thoại bấm số cho cô nàng ngay.

Còn An Vi thì sực nhớ ra thì cô tìm điện thoại xem có cuộc gọi nhở nào không thì thấy có vài cuộc gọi nhở và tin nhắn của HoÀ. Chưa vội đọc thì điện thoại cô reo lên, nhìn thấy số của Tùng Anh là cô vội bắt máy ngay.

-         Alo, Vi nghe

-         Là Tùng Anh đây! Mai Vi có bận gì không?

-         Có gì không Tùng Anh? Vi vờ ngốc

-         Mai là ngày đặc biệt, Tùng Anh muốn mời Vi đi chơi, có được không? Giọng nó rụt rè

-         Hơ không biết nữa. An Vi vờ tỏ ra lưỡng lự

-         Ơ, nếu Vi bận thì thôi vây. Nó nói giọng buồn

Đến lúc này thì An Vi mới bất cười, cô nói:

-         uhm, mai mấy giờ qua đón Vi nè?

-         Hả? ờ 7h nghen. Nó mừng rỡ

-         Ok. 7h. ngủ ngon nghen. Vi trả lời

-         Uhm, Vi cũng vậy. Nó cúp máy, lòng nhẹ nhõm

Phía bên kia cũng có người đang đỏ mặt vì hạnh phúc. Sực nhớ ra chưa đọc tin của Hòa, Vi liền mở ra xe,

Tin 1: mai Vi rãnh không?

Tin 2: đang bận nên không trả lời hả

Tin 3: vậy thôi Hòa nói luôn, có gì Vi trả lời Hòa nghen. Mai Vi đi chơi với HoÀ nha! Hòa có chuyện muốn nói.

Còn là là mấy cuộc gọi nhỡ từ Hòa. Vậy là nó tra danh bạ và tìm số gọi cho Hòa.

-         Alo, giọng Hòa vang lên

-         Vi đây, mai Vi có việc rồi, không đi với Hòa được đâu, xin lỗi nghen. Giọng cô tỏ vẻ tiếc nuối.

-         Oh, vậy cũng được. Giọng Hòa rõ buồn. Thôi Hòa ngủ đây, bye Vi. Không đợi nó đáp, HoÀ cúp máy.

Vi biết Hòa buồn nhưng đành vậy chứ sao giờ, thà để nó xảy ra trước còn hơn quá muộn. Nghĩ như vậy nên cô cũng thấy thanh thản hơn một chút.

……

Sáng hôm sau, cả hai người thức dậy với tâm trạng phấn khởi và nôn nao. Cả hai đang chờ buổi tối đẹp đẽ hôm nay. Cả buổi sáng, cả hai đều lo chọn trang phục thật đẹp để diện cho đêm nay…

6h 30 chiều, nó xách xe ra khỏi nhà với bộ quần áo cực bảnh. Nhìn nó lúc này khá cô nhìn theo mê mẫn. Ghé shop mua một bó hồng, nó nhanh chóng chạy như bay đến nhà An Vi.

Bấm chuông xong thì An Vi bước ra mở cửa, hôm nay cô quá đẹp. Nó ngây người trố mắt ra nhìn, khẽ vội dụi mắt vài cái.đến khi An Vi nhéo má nó một cái thì nó mới tỉnh ra. Nhớ bó hoa cầm trên tay nó trao cho cô khẽ nói

-         tặng An Vi, chúc An Vi luôn xinh đẹp như thế này.

-         Cảm ơn Tùng Anh nhiều. Vi có vẻ hơi xúc động, cô nói tiếp- giờ mình đi đâu đây Tùng Anh.

-         Đi ăn nghen, Tùng Anh có đặt chổ rồi.

Cả hai lên đi đến một quán khá ngon trên đường Trần Hưng đạo. ăn xong Vi lại hỏi:

-         Giờ lại đi đâu nữa vậy.

Nó cười rồi nói:

-         Bí mật, cứ ngồi im đi, hehe

-         Gian quá ah'. Vi nhăn mặt

-         Không hề, yên tâm đi, nghiêm túc đó.

Nói rồi nó phóng xe vèo trên đường.

-         Sao lại đến nhà Tùng Anh? Vi ngạc nhiên

-         Uhm. Dắt xe vào nhà. Nó bảo Vi đứng yên cho nó bịt mắt lại, Xong xuôi nó bảo Vi đứng chờ nó một tí, nói rồi nó biến đâu mất tiêu. Thì ra là nó chạy lên phòng thắp những ngọn nến mà nó đã chuẫn bị sẵn từ trước. Hoàn tất, nó bước xuống nhà dắt An Vi lên phòng. An Vi dù tò mò cũng đành phải từ từ bước theo sự hướng dẫn cũa nó. Đến khi cửa phòng mở ra, cô vẫn chưa được tháo khăn bịt mắt ra, Rồi cô nghe giọng nó phát ra từ phía đối diện mình cô mới tháo khăn ra.

An Vi hoàn toàn ngạc nhiên, tim cô như ngừng đập, một căn phòng tràn ngập những ngọn nến lung linh, những trái bong bóng xung quanh trần phòng, một tiếng nhạc nhỏ bài CAN YOU FEEL THE LOVE TONIGHT vang lên. Nó đứng chỉnh giửa trái tim hình nến ấy. An Vi cãm thấy mình hạnh phúc tuyệt đối, cô thật sự xúc động trước cảnh tượng này. Con tim cô vốn đã dành cho Tùng Anh nay lại tan chảy hoàn toàn trước tình cảnh này. Rối nó bước đến kéo An Vi vào trong vòng trái tim, nó lên tiếng:

-         Vi ah', những thứ này là do chính tay Tùng Anh làm cã ngày hôm qua đấy. Nó cũng như là một món quà Valentina mà Tùng Anh muốn dành tặng cho Vi đó. Tùng Anh có một điều muốn nói với Vi là

-         Anh yêu em. Em có đồng ý làm bạn gái anh chứ? Nói đến đây, nó quì xuống, mang trong người ra chiếc hộp đựng nhẫn. Vi đồng ý chứ?

An Vi xúc động nên bật khóc, cô khóc vì hạnh phúc. Cô kéo Tùng Anh đứng lên và khẽ đánh vào vai nó.

-         đồ ngốc, sao giờ anh mới chịu nó ra chứ, có biết em mong chờ những câu nói này từ anh lâu lắm rồi biết không?

-         Anh xin lỗi, lẽ ra anh phãi nói sớm hơn. Vậy em đồng ý chứ? Nó hỏi.

-         Vâng, em đồng ý. Vi gật đầu cười hạnh phúc.

Nó mừng rỡ nắm lấy tay An Vi, khẽ đặt lên đó một nụ hôn.

-         em mang chiếc nhẫn này nhé. Nó nói

đáp lại nó An Vi chìa tay ra cho nó mang vào, rồi cô cũng mang nhẫn vào cho nó.

-         Từ nay mình là của nhau rồi anh nhé. Hứa là yêu em mãi anh nhé. An Vi rúc đầu vào lòng nó nhỏ nhẹ nói

-         Anh hứa sẽ bên em đến khi nào anh còn sống. Anh yêu em!

-         Em cũng vậy.

Cả hai nhìn sâu vào mắt nhau, trong mắt nhau lúc này chỉ tồn tại mỗi hình bóng của người đối diện mình. Khẽ cuối đầu xuống, nó chạm môi nó vào môi An Vi, cô nhắm mắt để tận hưỡng hương vị tình yêu mà cô đã chờ đợi suốt bao nhiêu lâu nay. Và như thế, môi họ lại quấn quýt bên nhau cho đến khi ngộp thở thì cả hai mới rời môi nhau ra. Gương mặt An Vi đỏ lên vì ngượng, trông cô lúc này đáng yêu không thể tả. Tùng Anh hạnh phúc khi có cô lúc này, khẽ rướn người đặt một nụ hôn lên má An Vi, Tùng Anh khẽ nói

-         Cảm ơn em, vỉ đã đồng ý làm người yêu cũa anh.

-         Em yêu anh! An Vi đáp lại.

Rồi môi lại tìm môi, họ lại một lần chạm môi vào nhau, những nụ hôn dài và sâu cứ nối tiếp nhau. Bên họ giờ đây thời gian như ngừng đọng lại, chỉ còn sự hạnh phúc tồn tại xung quanh.

Rời khỏi môi nhau, AN Vi khẽ tựa đầu vào vai nó, tận hưởng sự ấm áp đang lan tỏa cả hai…. Một chốc sau, nó rời An Vi đi xuống nhà, lúc nó trở lại thì mang theo một chiếc bánh kem sôcôla.

-         Nè quà Valentine cho em nè, nó nheo mắt.

-         Ý em quên mất, còn quà của em làm cho Anh nữa. Cô rút tron giỏ ra một hộp sôcôla làm từ hôm qua. Trông nó thật đáng yêu và hấp dẫn

-         Nó lên tiếng : trông ngong quá, hấp dẫn y như em. Cười gian

Nó bước tới, vô tình vấp phải quả bóng nên ngã nhào vào người An Vi. Trong khoãnh khắc đó, mặt họ kề sát nhau, cãm nhận từng hơi thở dồn dập của nhau, cơ thể cả hai đang nóng bừng lên. Mắt họ say mê nhìn nhau chan chứa yêu thương, khẽ áp môi nó lên môi An Vi, cảm nhận sự ngọt ngào trên đôi môi cô, An Vi cũng đáp lại nó một cách nồng nhiệt, lưỡi lại tìm lưỡi, cả hai hôn nhau trong đê mê nồng cháy, bàn tay nó bắt đầu sờ soạng khắp người An Vi. Nó gỡ từng cúc áo trên người cô và An Vi cũng thế .Cho đến khi cả hai không còn gì che trên cơ thể, nó ngừng hôn cúi xuống hỏi:

-         Em có đồng ý cho anh chứ?

Nhìn vào mắt nó, An Vi gật đầu rồi khẽ nói

- Em tin anh, em yêu anh, và cuộc đời này em chỉ dành cho anh.

Được sự đồn ý của An Vi, cả hai bắt đầu lao vào trò chơi tình yêu, nó nhẹ nhàng khẽ lướt môi dọc cơ thể An Vi, nó nâng niu cơ thể cô như một báu vật. Những tiếng rên nhỏ phát ra từ cổ họng An Vi khiến nó càng thêm say sưa, trước khi khám phá vào nơi thiêng liêng nhất của người con gái nó khẽ nói :  Anh yêu em.

 Và thế, đêm valentine lạnh lẽo ở ngoài kia đã được sưỡi ấm bởi những cơn sóng tình trong căn phòng kia của hai cô gái. Xung quanh chỉ còn vang lên những âm thanh của hạnh phúc….

…..

An Vi bừng tỉnh dậy sao đêm nồng cháy hôm qua, tâm trạng cô lúc này thật thoải mái, khẽ liếc mắt sang bên cạnh không trông thấy Tùng Anh đâu cả, cô ngồi dậy mắc quần áo vào và bước xuống giường. Trông thấy Tùng Anh đang đứng dùng café ngồi ban công, cô nhẹ nhàng bước đến ôm phía sau Tùng Anh. Cái lạnh của buổi sáng sớm đã được xóa tan bởi cái ôm siết nhẹ của An Vi. Tùng Anh quay lưng sang ôm choàng lấy cô, An Vi tựa đầu mình vào lòng Tùng Anh lắng nghe từng nhịp thở của nó rồi cô lên tiếng:

-         Từ giờ chúng ta thuộc về nhau rồi đó, hứa là không rời xa em đi.

-         Không, không hứa đâu. Tùng Anh bắt đầu trêu

-         Anh dám không hứa hả? chết anh nè, dứt lời An Vi nhéo lấy tai Tùng Anh kéo vào phòng.

-         Dạ được rồi,anh hứa, với điều kiện. Nó đáp

-         Điều kiện gì? An Vi nhìn nó với ánh mắt hoài nghi

-         Là cho anh hôn cái. An Vi chưa kịp phản ứng là nó đã đè cô ấy xuống giường nó hôn lên đôi môi mọng đỏ ấy.

Đùa giỡn với nhau cũng khá lâu, chợt sực nhớ ra là hôm qua tới giờ Vi chưa báo với ba mẹ là khuya cô không về nhà, vội lục đục kéo Tùng Anh đứng lên giục chở cô về. Trước khi vào nhà cô còn quay lại “mi”  cho nó một cái rồi mới bước vào. Nó tủm tỉm mĩm cười ra về trong hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#invisibe