Chương 7 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lý của Dương Ngạn nghiêm trang đứng trước mặt Hà Phong, tay đẩy đẩy gọng kính trên mặt, đầy vẻ nghiêm túc lật xem từng trang giấy trên tay, "Phu nhân khỏe, ta được Dương tổng ủy thác tới giúp ngài chọn vài món đồ sinh hoạt. Hiện tại ta giúp ngài giới thiệu vài món, đầu tiên giúp ngài chọn kiểu dáng size và độ rung lớn nhỏ cộng với khả năng co duỗi, hoàn toàn có thể xâm nhập sâu massage giúp ngài thư giản cả thể xác lẫn tinh thần. Sau là..."

"Phốc, đầu óc hắn có bệnh a. Đây là cái quỷ gì hả, sao giống khiêu đản**, còn có đầu nối USB nữa, thực sự là khiêu đản** sao." Hà Phong tiện tay cầm lấy một cái khiêu đản silicon tròn dẹp màu tím, chọc chọc cái nút phía trên, khiêu đản ngay lập tức rung rung đồng thời còn lóe ra ánh đèn nhiều màu. "Ha ha ha, cái khiêu đản** này cũng nhanh quá đi, mắt của ta cũng muốn mù luôn rồi."

Trợ lý nhíu mày, "Phu nhân, cắt ngang khi người khác đang nói là hành vi rất rất không tốt, hi vọng ngài sau này phải chú ý, mặt khác, cái ngài cầm trong tay chính là khiêu đản điều khiển từ xa bằng kết nối USB mới nhất với 6 độ rung, có thể tùy lúc khiến ngài tiến nhập trạng thái. Mỗi tần suất khác nhau sẽ có các màu sắc khác nhau, tùy theo tâm trạng của ngài mà khiêu đản trong xx sẽ thay đổi màu sắc phù hợp, kích cỡ là 60 x 50 mm, đặc biệt thích hợp cho người mới bắt đầu, cộng với việc tùy lúc có thể mang theo bên mình, di động không điện cũng có thể..."

"Ha ha ha ha, ta không xong rồi, ngươi còn kêu ta lấy cái này đi sạc điện cho di động? Ngươi làm bí thư thật sự đáng tiếc a, đi bán hàng khuyến mãi tốt hơn a.". Hà Phong ôm bụng cười tê liệt ngã trên sô pha, làm một Beta trợ lý tận chức trách, thực sự nhìn không được cái vị Omega này một chút cũng không có tính tự giác của Tổng tài phu nhân, liền khom người chuẩn bị đi, "Phu nhân, tất cả đồ dùng sinh hoạt đều ở đây, nếu ngài có gì không hài lòng thì có thể..."

"Đi mau đi mau, ha ha ha ha, ta thật sự là chịu không nổi mà." Hà Phong cười đau cả bụng, hướng trợ lý vung tay. Trợ lý từ trong căn hộ đi ra vẻ mặt kém như bị táo bón mấy ngày, cư nhiên cắt đứt lời nói của hắn ba lần, thật quá đáng, ngay cả tổng tài cũng không dám cắt ngang lúc hắn đang nói!

Hà Phong vừa cười vừa lăn lộn, gửi cho Dương Ngạn một cái tin nhắn ngắn, "Tổng tài đại nhân, trợ lý của ngài quả thật giống ngài a, đều là nhân tài. Ta phục rồi. O(∩_∩)O ha ha ha." Di động trên bàn vừa rung rung, Dương Ngạn đang ngồi họp liếc qua nội dung tin nhắn, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, "Tổng tài phu nhân, buổi tối tắm rửa sạch sẽ nằm chờ ta về thử mấy món đồ kia, có cái nào không hài lòng liền bắt trợ lý trong bảy ngày đổi đến khi nào hài lòng mới thôi." "Được a, cả người nếu ta thử mà không hài lòng, ta cũng phải tìm lão ca trong bảy ngày đổi trả hàng a." "Không được rồi, phu nhân, ngài đã qua bảy ngày kỳ hạn đổi trả rồi, không đổi hàng được nữa."

"Dương tổng, Dương tổng, Dương tổng..." Nhân viên trong phòng họp đều ngạc nhiên, Dương tổng của bọn họ cho tới bây giờ đều là vẻ mặt nghiêm túc, khi cười cũng sẽ không cười, ngày hôm nay vậy mà nhìn di động ngẩn người. Trợ lý đẩy Dương Ngạn, "Ân? Họp xong rồi sao? Vậy tan họp."

Hà Phong nghiên cứu thùng đồ tình thú mà trợ lý "Táo bón" mang đến mất cả nửa ngày, suy nghĩ một chút, không đúng, dựa vào cái gì mà mấy món đồ này đều dùng trên người hắn, bị dằn vặt chính là hắn, kẻ hưởng thụ lại là Dương Ngạn, liền vội vã gọi điện cho Khuê Mật.

"Mau ra ngoài một chút, tui có thứ tốt cho cô nè."

"Ơ, tiểu thiếu gia mấy khi mà nhớ tới cho tui đồ nha."

"Đến tiệm cà phê chúng ta hay đến ấy, ít người, tui cho cô mở mang tầm mất."

Khuê Mật trắng mắt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hà Phong, "Ông lại chọn cái tiệm cà phê hữu tình này mà đi nghiên cứu cái thùng đồ chơi tình thú, thật cmn còn có chút tiền đồ nào không?" Hà Phong ức chế không được bị đống đồ vật trước mắt hấp dẫn giống như mở ra một thế giới mới, "Tui còn tìm được một cái hai đầu, tự động, rất thích hợp cho cô cùng với Omega lăn lộn trên giường, quả thực là tuyệt phối." "Thực sự, mau cho tui xem." Khuê mật nói xong liền cảm giác bị hắn dời đi chú ý, xoa xoa trán, "Ông gần đây cùng Dương Ngạn ở chung sao rồi? Trên người toàn là mùi của hắn, tui nghe mà khó chịu."

"Tạm ổn, kỳ thực ở chung với người khác cũng không khó."

"Chúc mừng a, một lần nữa đạt được nhận thức mới về Omega."

"Thân thể của tui tiếp nhận được nhưng mà tâm lý thì không được, nếu không phải ứng phó với kỳ động dục sắp đến, tui sao phải thỏa hiệp chứ?"

"Ầy, dù sao hai người cũng là kẻ thù truyền kiếp, tuy nói đều là vì lợi ích, thế nhưng cũng phải chú ý tốt một chút, được rồi, hắn trở về?"

Hà Phong ngừng động tác mở rương, âm thanh mạc danh có chút suy sụp, "Trở về không phải là chuyện rất bình thường sao?" "Tui còn chưa nói hắn là ai mà."

Đặt cái rương lên bàn, Hà Phong đột nhiên có chút không muốn trò chuyện, "Đồ vật này nọ cô lấy đi, tui đi về trước." Khuê Mật nhận thấy giọng nói của hắn có chút không đúng lắm, "Gần đây cẩn thận một chút."

Chờ Dương Ngạn đi xã giao xong mang theo chút men say về đến nhà đã là buổi tối, đi vào nhà liền phát hiện gian phòng tối đen như mực, vốn tưởng rằng Hà Phong đã ngủ, không nghĩ tới trong phòng ngủ chợt lóe chút ánh sáng, đẩy ra cửa phòng, người nào đó đan nằm trên giường ngủ, trong tay còn nắm "trứng rung" đang lóe lên chút ánh tím. Dương Ngạn áp thân lên, lấy đồ tới cẩn thận nghiên cứu, nguyên lai hắn thích kiểu dáng như vậy, cùng hắn thật giống nhau, đều đặc biệt.

Chấm gel bôi trơn lên ngón tay rồi trạc trạc vào cái miệng xx đang ngủ say kia, nới rộng hết mức, đem khiêu đản đang phát ra ánh đèn màu tím chậm rãi nhét vào, "Umh... Ngứa quá." Hà Phong cả người run rẩy bị từng trận rung động dưới mông truyền đến làm tỉnh ngủ, mới kịp phản ứng Dương Ngạn cư nhiên đem hắn ra thử đồ, "Ta dựa vào, ngươi thật lấy ta làm thí nghiệm sao, mau lấy ra cho ta." Dương Ngạn buồn cười vỗ vỗ cái mông đang lộn xộn, "Chính mình còn tự giác ngộ nắm lấy khiêu đản chờ ta trở lại, ta sao có thể không thỏa mãn tâm nguyện của ngươi chứ? Chẳng phải uổng công mang tiếng chồng ngươi sao?"

Hà Phong ảo não đấm đấm ga giường, lúc hắn quay lại phòng khách thì thấy cái khiêu đản vẫn còn ở đó, nghĩ nhàm chán liền lấy nó ra nghiên cứu, không nghĩ tới đang nghiên cứu vậy mà ngủ mất, thật sự làm bậy không thể sống a.

Dương Ngạn xoa nắn cánh mông trắng nõn, vết máu ứ đọng đã tan hết, bảo dưỡng vài ngày nay không nghĩ tới sờ lên tốt như vậy, vừa mềm lại co giãn, "Thả lỏng, vừa mới đi vào phần đầu thôi."

"Thả lỏng cái đầu ngươi, a... Hô... Hỗn đản, ngươi hạ xuống tần suất nhỏ nhất cho ta." Hà Phong khó chịu nhích tới nhích lui, "Ta đang suy nghĩ, nếu đem cái này nhét hết vào mông của ngươi, ngươi nghĩ nó có thể phát quang hay không, vậy không phải giống đom đóm ban đêm phát sáng sao?" Dương Ngạn miệng vừa nói trên tay liền dùng lực toàn bộ nhét vào hết, "A...A... Ta muốn giết ngươi." Hà Phong xoay mạnh người lại ghìm chặt cổ Dương Ngạn, bổ nhào xuống giường, cắn quần áo Dương Ngạn, ngay tại lúc hai người lăn qua lăn lại muốn đại chiến ba trăm hiệp, Hà Phong liền ngừng động tác lột quần áo Dương Ngạn, mặt dại ra nhìn Dương Ngạn, "Nó, nó như thế nào không rung nữa?" "Hửm, cái gì?" "Đệt, không phải là hết điện đi, trợ lý của ngươi không phải là mua nhầm hàng giả chứ, liệu có bị rò rỉ điện không a."

"Ha ha, ngươi muốn ta gọi điện hỏi hắn bây giờ sao?" Dương Ngạn nhìn vẻ nhăn nhó của Hà Phong, cười đến chỗ đó cũng mềm xuống, ôm cổ hắn, một bàn tay bắt đầu chậm rãi vói vào đem khiêu đản lấy ra, "Bà xã à, thứ này xem ra cũng hữu dụng đó chứ, ít ra chỗ này của em cũng ướt nha." Hà Phong cầm gối đầu liền đè lên mặt của cái kẻ chỉ biết nói mát chọc hắn, "Ngươi chịu chết đi." Ngón tay cầm khiêu đản cố tình không ra ngoài, tựa như gãi ngứa mà khơi dậy cảm xúc nơi sâu nhất trong thân thể Hà Phong, hô hấp nóng ấm của Dương Ngạn phun lên tai hắn, "Hà Phong, cái này hết điện rồi, chúng ta đổi một cái khác không cần điện mà có độ ấm, được không?"

Hết Chương 7

**: mình giải thích chỗ này chút, trong raw thì tác giả không dùng từ khiêu đản mà là một từ khác, cơ mà mình không biết phải chuyển nó sang tiếng việt như nào cho hợp lý nên mình mượn từ khiêu đản này, cao nhân nào đi qua biết thì chỉ tớ với, thank nhiều nà, mà khiêu đản là trứng rung á, để cái kia nó trần trụi quá nên tớ để vậy luôn =))))))))))

Trong không khí phiêu tán mùi hoa nhè nhẹ, Hà Phong ghé vào trên người Dương Ngạn, hai tay chống hai bên đầu y, đầu gối đỉnh giữa hai chân y, xuyên qua bức màn cửa sổ là chút ánh trăng mỏng manh, Hà Phong nhìn hình ảnh ngược của mình trong mắt Dương Ngạn, vuốt ve gương mặt y, môi không tự chủ được mà hôn lên ánh mắt, chóp mũi, mãi cho đến bờ môi của y, mới nhẹ nhàng mút vào, giữa răng môi lưu lại mùi rượu Brandy từng chút khếch tán trong đầu Hà Phong, phảng phất như hắn vừa bước vào khu vườn đầy hoa sơn chi tử, Dương Ngạn nằm trên cỏ gắt gao ôm chính mình, hương Brandy nồng đậm từ đôi môi mềm mại của Dương Ngạn rót đầy vào thân thể hắn, gió nhẹ thổi qua, cả vườn hoa sơn chi tử nhẹ nhàng rơi xuống xung quanh bọn hắn, rơi trên người bọn hắn.

..........................

Chờ Hà Phong tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm, tựa vào trong lòng Dương Ngạn, có chút ảo não chính mình vậy mà làm đến nữa đường lền ngất đi, từ khi hắn trở thành Omega đến giờ chưa có trải qua kỳ phát tình mà làm chuyện kia, một lần là đau đến sắp chết, còn lần này thì như sa vào hũ rượu say ngất, chưa từng trải qua yêu thương như vậy, quá mức ngọt nị có chút không chân thật.

"Tỉnh?" Dương Ngạn vuốt tóc Hà Phong, với y trước kia mà nói... Yêu thuần túy chỉ là phát tiết dục vọng mà thôi, không có một Alpha nào có thể chống lại kỳ phát tình của Omega, thế nhưng Hà Phong còn chưa đến kỳ phát tình, giữa bọn họ rõ ràng không giống việc bị bản năng chi phối chỉ muốn phát tiết, nhưng không biết vì sao lại... Dương Ngạn không muốn suy nghĩ tiếp, cũng không muốn suy nghĩ. "Ngày mai theo ta cùng đi đo size thử y phục." Hà Phong quay đầu nhìn Dương Ngạn, "Thử y phục làm gì?" "Lẽ nào kết hôn không cần y phục?" Hà Phong thật sự trợn trắng mắt với y, "Ngươi không thể hảo hảo nói chuyện được à." Dương Ngạn mắt không dời nhìn đôi môi còn sưng đỏ của Hà Phong, dục vọng trong nội tâm liền không tự chử xông ra, "Phía dưới của ta nhất định sẽ hảo hảo nói chuyện." "Ngô...Ngươi...lại.."

Hà Phong thăt lưng đau chân nhuyễn ngồi trên sô pha, giận dỗi trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ đem hắn còn chưa tỉnh ngủ kéo đến đây. Dương Ngạn coi như không nhìn thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm laptop trên đầu gối vừa gõ chữ vừa nói, "Clare, ngươi giúp hắn thiết kế, thuận tiện chuẩn bị luôn y phục cho tiệc rượu tối nay cho tốt."

Clare nhìn Hà Phong từ trên xuống dưới giống như nhìn vật phẩm, "Có thể đem Dương ca kéo vào phần mộ ái tình quả nhiên là một Omega không giống bình thường, so với các Omega khác thì anh tuấn tiêu sái hơn nhiều." "Nhanh lên một chút, ta không có nhiều thời gian."

"Không thành vấn đề, ta đảm bảo sẽ chưng diện cho hắn khiến hắn vừa bước ra liền làm cho mọi người đều mù mắt luôn. Đi thôi, soái ca."

"Ta không trang điểm đâu, đi chung cùng thắn thôi cũng đủ hù chết mọi người rồi."

Hà Phong cởi áo khoác, đứng thẳng người, để lộ ra vết tích trên cổ, hai tai tùy ý mở ra để Clare ở trên người hắn sờ loạn, "Soái ca, làm rất kịch liệt nha." Clare nói xong còn nhân cơ hội sờ soạng mông Hà Phong mấy cái, quả nhiên xúc cảm so với hắn tưởng tượng giống nhau, vừa mềm lại co giãn. Hà Phong nhíu nhíu lông mày, "Tiểu miêu trong nhà móng vuốt quá lợi hại chứ sao."

Clare cố ý chọn đồ tây và áo sơ mi trắng với họa thật đơn giản, "Bộ này trăm phần trăm thích hợp với ngươi." Hà Phong đứng trong phòng thử đồ nhìn chính mình trong gương, gương mặt xa lạ khiến hắn có chút không nhận ra chính mình, trước đây mặc tây trang giày da thì lạnh lùng nghiêm nghị gương mặt góc cạnh phân minh, hiện tại trái lại nhìn ôn hòa đi nhiều, lại không biết chính mình khi nào thì trở nên trắng nõn như vậy, này cmn chẳng phải biến thành "Tiểu bạch kiểm" dịu dàng a, trước đây còn có bộ dáng nam nhân tinh anh, càng xem càng khiến Hà Phong cảm thấy có một nỗi ưu thương nhàn nhạt.

"Ai, soái ca, thay y phục xong chưa, sao còn chưa đi ra." Clare gõ gõ cửa phòng thử đồ thúc giục Hà Phong ra ngoài, Hà Phong khó khăn mở cửa bước ra, "Thật cmn, ta nói bộ quần áo này quả thật chính là làm cho ngươi mà, này chân..., vừa dài vừa thẳng, ta đã nhiều năm không thấy." Con mắt của Clare như muốn phát quang, may bộ y phục đơn giản thể hiện hết vóc một người, không nghĩ tới vị Omega này dáng tốt như vậy, này cái mông cong."Nhanh lên, ta giúp ngươi làm tóc, quả thật là soái ngốc luôn."

Hà Phong bất đắc dĩ thở dài, thật khoa trương, chính mình sao lại thấy khó coi muốn chết.

"Surprise!" Clare đẩy Hà Phong ra ngoài, Dương Ngạn đang nhìn màn hình máy tính tùy ý phiêu mắt lên nhìn, đập vào mắt chính là đôi chân thon dài của Hà Phong được bộ tây trang bao lấy, hướng lên trên một chút là cái mông cong vểnh mượt mà, hướng lên chút nữa lộ ra phần gáy trắng nõn.

Bị nhiệt độ trong phòng thử đồ hun cho nóng người không thở nổi Hà Phong kéo kéo caravat, sắc mặt mất tự nhiên hồng hồng, không biết có phải do đêm qua mới làm chuyện ân ái xong, Hà Phong trong mắt lộ ra điểm biếng nhác khiến Dương Ngạn có loại xúc động muốn tiến lên bao hắn lại không cho ai nhìn thấy.

"Dương ca, thế nào, thích không?" Clare hướng Hà Phong huýt sáo, "Tạm ổn." Dương Ngạn đứng dậy đi qua giúp Hà Phong chỉnh lại caravat, "Người đã lớn như vậy rồi mà ngay cả caravat cũng không thắt được." Hà Phong có chút xấu hổ nhìn ngón tay Dương Ngạn, "Ai, trước đây có người giúp ta làm..., ách, ta không phải nói ý kia." "Umh, không cần phải nói cho ta nghe ngươi trước đây có bao nhiêu tình nhân, đi, đến muộn quá cũng không tốt lắm."

Sau khi Hà Phong theo Dương Ngạn tiến vào hội trường vẫn có chút không thích ứng, dù sao những người ở đây đều quan hệ với Dương gia, bên ngoài đều biết quan hệ giữa Hà gia va Dương gia luôn luôn bất hòa. Tuy rằng hắn và Dương Ngạn sắp kết hôn, thế nhưng bên trong đến cùng là thế nào cũng không ai rõ ràng lắm, trong hội trường có chút lời nói vẫn tránh không được truyền vào tai hắn.

"Vị kia chính là con trai út của Hà gia ư, nghe nói bây giờ là vị hôn phu của Dương tổng."

"Không thể nào, bọn họ không phải luôn luôn bất hòa sao, chẳng lẽ trước đây đều là giả vờ."

"Ai muốn cùng tiền mà trở mặt đâu, dù sao hắn bây giờ đã là Omega, sớm muộn cũng phải tìm Alpha thôi."

"Chậc chậc, nói không chừng Dương Ngạn thích thể loại nhìn thì giống Alpha nhưng thực chất lại là Omega."

Hà Phong cũng lười nghe bọn họ nói những lời làm mình khó chịu, cầm ly rượu trái cây, tựa vào cửa sổ trong góc nhìn cảnh đêm bên ngoài mà đờ người, một cỗ tin tức tố Alpha cường đại vừa xa lạ vừa quen thuộc tỏa ra chung quanh hắn, ly rượu bị chạm phát ra tiếng vang khiến Hà Phong nhíu mày, bên tai truyền đến âm thanh khiến tay cầm ly rượu của hắn không khống chế được mà run rẩy, "Đã lâu không gặp, xem ra ngươi sống rất tốt, lại còn biến thành Omega, ngươi nói cái này có phải báo ứng hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro