Tiểu Thần Tiên phong thần ký - Cô Độc Thượng Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 Tiểu Thần Tiên phong thần ký 
☁️ Tác giả: Cô Độc Thượng Lộ 
☁️ Edit: Bạch Đơn 
☁️ CP: Tạ Tuyệt Hợp Ảnh - Đế quân Tạ Doãn x tiểu thần tiên Thời Ảnh
☁️ Thể loại: đoản văn hoàn 1 chương, niên thượng, song khiết, thịt thơm
☁️ Vui lòng không reup ở bất cứ đâu!

🌸🐲🐰🌸

Lần đầu tiên Thời Ảnh lên thiên đình nên hơi khẩn trương, y là tiểu thần tiên trên núi Cửu Nghi, từ nhỏ đến lớn chưa từng xuống núi tiếp xúc với bên ngoài, hiện giờ tuổi tròn mười tám, được Đế quân Tạ Doãn khâm điểm lên điện nhận phong thần, sau khi chính thức "phong thần", y liền có thần hàm thuộc về chính mình, trở thành thần quan trên thiên đình, nếu không cũng chỉ là một tán tiên.

(Tán tiên 散仙: chỉ thần tiên trên thiên giới chưa được trao quan tước. Hoặc chỉ một vài tiên nhân tán tu không sư môn, không đệ tử. Đạo thuật tiên pháp đều là dựa vào tự học, tán tiên tiêu dao khoái hoạt, thanh nhàn không gò bó, không chức tước, vô danh không địa vị, không bị thần linh khác quản chế. "Tán" là rộng lượng thoải mái, lời nói hài hước, tự do tự tại, an nhàn thư thái.)

Y vốn là hoàng thái tử Không Tang, long huyết phượng tủy, thân phận hiển quý, từ khi sinh ra đã được ký thác kỳ vọng cao, vì phụ mẫu không muốn y bị hồng trần quấy nhiễu, cách xa phân tranh triều đình nên từ nhỏ đã đưa y đến núi Cửu Nghi tu hành. Ở trên núi Cửu Nghi, Thời Ảnh không buồn không lo, chuyên tâm nghiêm túc, suốt ngày làm bạn với hoa cỏ chim thú bên cạnh, con nai con thỏ trong núi đều là bằng hữu của y. Bởi vì một lòng tu hành, không nhiễm thế tục nên Thời Ảnh tuệ căn thâm hậu, ngộ tính cực cao, tuổi còn trẻ đã đắc đạo thành tiên, tuổi của y như vậy mà đã được lên điện phong thần đúng là hiếm thấy. Bởi vì từ xưa đến nay, thông thường từ thành tiên đến phong thần đều phải trải qua một đoạn thời gian rất dài, tiểu thần tiên non nớt như Thời Ảnh, nhìn thế nào cũng đều không đủ tư cách lên điện thụ phong, nhưng do Đế quân khâm điểm nên chúng thần không khỏi tò mò, vị tiểu thần tiên khiến Đế quân phá lệ này rốt cuộc có dáng vẻ gì.

Khi thân ảnh thanh tuyển cao gầy kia nhanh nhẹn đi đến, chúng thần không khỏi ngừng thở, không hẹn mà cùng duỗi dài cổ, không bao lâu sau trên điện liền truyền ra một tràng tiếng hút không khí, hết đợt này đến đợt khác, chỉ vì tiểu thần tiên kia thật sự rất đẹp, phong thái thần tiên.

(Thanh tuyển 清隽: tươi mát xinh đẹp tuyệt trần.)

Thế gian thường dùng "Dung mạo tựa thiên tiên" để hình dung người đẹp, bởi vì đa số thần tiên đều đẹp, đẹp không phải vì bọn họ vốn sinh ra đã đẹp mà là vì bọn họ có được pháp lực, biết biến ảo tướng mạo, vì cầu mỹ quan, bình thường sẽ không lấy nguyên hình để hiện thành người, nhưng lên điện thụ phong cần phải lấy nguyên hình. Cho nên bọn họ biết Thời Ảnh vốn đã như vậy, vẻ đẹp của y không phải biến ảo thành ảo ảnh mà là tồn tại chân thật, thậm chí pháp thuật mà bọn họ thường dùng cũng không thể biến ra vẻ đẹp như vậy, nói là tuyệt sắc khuynh thành cũng không quá đáng.

Thời Ảnh có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt rơi trên người mình, thuở nhỏ khi y rời xa phụ mẫu, ngoại trừ sư tôn thì chưa từng tiếp xúc với người ngoài, lúc này bị nhiều người nhìn chằm chằm, động tác nhất trí như vậy không khỏi cảm thấy căng thẳng. Hơn nữa đã từng nghiên tập thiên thư, trong sách ghi Thiên Đế Tạ Doãn là thần thượng cổ, pháp lực vô biên, sát phạt quyết đoán, là độc tôn tam giới, tính tình cao ngạo lạnh nhạt không dễ tiếp cận, thường nghiêm mặt, không có ai thấy hắn cười qua, chúng thần đối với ngài tôn kính mà không dám gần gũi, yêu ma nghe tên liền biến sắc, ho khan một tiếng cũng có thể kinh động đến nhân vật Cửu Trùng Thiên.

Lúc này Đế quân đang nghiêm túc đứng trong đại điện, trước mắt bao người, đối mặt với đại điện không giận mà uy, Thời Ảnh không khỏi có chút sợ hãi, quy quy củ củ quỳ sát đất hành lễ: "Thời Ảnh núi Cửu Nghi bái kiến Đế quân."

Không người trả lời, đại điện một mảnh tĩnh mịch.

Thời Ảnh chần chừ một lát rồi ngẩng đầu lên, bỗng dưng cùng Đế quân bốn mắt nhìn nhau, cả người bất giác rùng mình một cái. Không thể phủ nhận, Đế quân là người soái nhất mà y từng gặp, tuy rằng từ nhỏ đến lớn người mà y gặp qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng y biết sau này hẳn là cũng sẽ không xuất hiện người soái hơn Đế quân, Đế quân cũng là người có khí tràng cường đại nhất mà y gặp qua, chỉ vội vàng liếc mắt một cái như vậy mà cả người y đã như rơi vào hàn đàm, hầu như trong nháy mắt liền rũ mi xuống.

Trực giác nói cho y biết Đế quân không vui, tuy rằng y không biết trong chút thời gian ngắn ngủn này, rốt cuộc mình đã phạm sai gì chọc tới vị chí tôn cửu thiên này, chẳng lẽ do mình nhìn thẳng hắn khiến hắn mất hứng? Bởi vì lúc nãy, rất rõ ràng là Đế quân đã nhíu mày. Cũng phải, y chỉ là một thần tiên nho nhỏ không có danh tiếng gì, nào có tư cách nhìn thẳng thánh nhan, vốn được khâm điểm lên thiên cung thụ phong, trong lòng y liền nhảy nhót và chờ mong nho nhỏ, thử hỏi người tu tiên nào mà không sùng bái Đế quân? Lúc thụ phong, Đế quân sẽ rót thần lực vào người đó, đây là ân huệ rất lớn, sợi thần lực này là "giấy thông hành" để lên thiên đình, có được sự trợ giúp này, tu vi sẽ tăng gấp bội, là ước mơ của chúng tiên, nhưng hiện giờ trong lòng y chỉ còn lại ủy khuất.

Thôi vậy, Đế quân không thích ta thì ta liền trở lại núi Cửu Nghi của ta làm tiểu tán tiên sung sướng đi, không bị hạn chế ràng buộc, nhàn nhã tự tại. Nghĩ đến điều này, y không tự chủ mà mím mím môi. Trên điện lại là một mảnh tiếng hút không khí, Đế quân chưa gọi y đứng dậy nên y cũng không dám đứng, theo bản năng liền liếc nhìn một hàng thiên thần đứng bên cạnh, bọn họ chưa từng thấy thần tiên "phong thần" sao, vì sao luôn ngạc nhiên, hay là do dung mạo của mình rất kỳ quái?

"Đế quân...... Ta......" Thời Ảnh bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức có chút nóng mặt, mới vừa ngập ngừng mở miệng muốn nói y không cần phong thần nữa, y muốn về núi Cửu Nghi của y. Kết quả lời mới ra khỏi miệng, toàn bộ chúng thần trong điện đều biến mất, Thời Ảnh kinh ngạc mở to hai mắt, nhịn không được nhìn xung quanh, "Đế quân...... bọn họ?"

"Tiểu Ảnh."

Thời Ảnh toàn thân chấn động, cho rằng mình nghe lầm, Đế quân đang gọi y sao? Lúc này toàn bộ cung điện, ngoại trừ y và Tạ Doãn cao cao ngồi trên đế vị thì không còn người khác, mặc dù có chút sợ sệt nhưng y vẫn không thể không nhìn về phía Tạ Doãn: "Đế...... Đế quân, lúc nãy ngài, gọi ta sao?"

Không biết có phải do ảo giác hay không, y cảm giác dường như Đế quân hơi cười một chút, khuôn mặt lạnh lùng cũng nhu hòa không ít: "Tiểu Ảnh, đứng lên."

Tiểu Ảnh? Y nhất thời có chút kinh ngạc, đầu óc ngốc ngốc mà đứng dậy, đây là phụ hoàng và mẫu hậu mới có thể gọi, phải là người rất thân thiết mới gọi y như vậy, sao Đế quân lại......

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh cường đại nâng y lên đưa y đến trước mặt Đế quân, nhìn khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mắt, Thời Ảnh trừng lớn mắt: "Đế quân......"

Ngay sau đó y liền rơi vào một cái ôm ấm áp, chờ đến khi y ý thức được thì mình đã ngồi trên đùi Đế quân rồi, cả khuôn mặt đều sắp bốc khói, y chưa từng thân mật với bất kỳ ai như vậy, cho dù là sư tôn của mình, còn có phụ hoàng mẫu hậu: "Đế quân......"

"Tiểu Ảnh muốn cái gì?" Cằm bị bàn tay to của Đế quân nhẹ nhàng nâng lên, ngón tay cái khô ráo chà xát trên môi y, cặp con ngươi lãnh tựa hàn tinh kia trở nên tối tăm.

"Cái gì?" Trên mặt Thời Ảnh hiện lên một mảnh mờ mịt, bây giờ đầu óc của y rất loạn, tim đập rất nhanh.

"Pháp lực, đất phong, quyền lợi...... hoặc là cái gì khác, em muốn ta đều có thể cho em." Đế quân xoa môi y, đột nhiên đến gần cần cổ y ngửi một cái, "Bất kể là người hay thần, đều sẽ có dục vọng."

"Đế quân cũng sẽ có sao?" Thời Ảnh hỏi vô thức, không dấu vết mà trốn về sau, rõ ràng giọng nói của Đế quân rất ôn nhu nhưng nhìn ánh mắt của hắn lại rất nguy hiểm, như muốn ăn y luôn vậy.

"Sẽ." Tạ Doãn nói không chút do dự, giơ tay đè lại gáy của y không cho y trốn, lại sáp đến lần nữa, ngửi ngửi cần cổ y, "Thơm quá......" Âm thanh của hắn khàn khàn, trên mặt anh tuấn hiện ra vảy rồng nhàn nhạt, không biết từ lúc nào mà thần bào trắng tinh không tì vết đã biến thành hắc y, pháp lực màu đen không ngừng cuồn cuộn tuôn trào từ trên người hắn, nhất thời toàn bộ Thần Điện đều tối sầm, Thời Ảnh mở mắt trừng trừng nhìn trên đầu Đế quân hiện ra một đôi sừng rồng, cả người đều ngây dại, "Đế...... Đế quân."

"Sợ sao?" Một bên gương mặt của y được bàn tay to khô ráo nâng lên, ngón tay cái xoa nhẹ trên mặt y, Đôi mắt đen nhánh của Tạ Doãn không hề chớp mà nhìn chằm chằm y, không biết sao Thời Ảnh vẫn chưa cảm thấy sợ, cho dù biết pháp lực màu đen đại biểu cho tà ác, có liên quan đến Thiên Ma nhưng vạn năm trước, Thiên Ma đã sớm bị Đế quân chém giết rồi, "Rốt cuộc Đế quân là thần hay là...... ma?"

"Thần."

"......" Thời Ảnh nhìn chằm chằm khuôn mặt cười như không cười của hắn, cố gắng tìm ra một chút sơ hở từ trên mặt hắn.

"Không tin?" Tạ Doãn hơi nhếch khóe miệng, "Ta sẽ không nói dối em, đây là nguyên hình của ta, trên đời này chỉ có em mới có thể nhìn thấy."

"Vì sao chỉ có ta?"

"Bởi vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, ta liền biết em chính là thê tử của ta."

Thời Ảnh ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy hoang đường, trái tim lại đập rất nhanh rất nhanh, hoảng sợ luống cuống lảng tránh ánh mắt của Tạ Doãn: "Đế quân đừng nói đùa, ta...... ta là nam nhân."

"Nam nhân thì thế nào?"

"Thất tình lục dục là tu tiên tối kỵ."

"Thần tiên không được yêu nhau với phàm nhân, nhưng thiên thần có thể kết hợp song tu, hiệu quả sẽ làm ít công to."

"Song tu?" Thời Ảnh thật sự không biết, từ nhỏ đến lớn sư tôn cũng không cho y xuống núi, không cho y tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, chỉ dạy y muốn thành tiên cần phải đoạn tình đoạn dục, quả thật không hiểu chút nào, "Thần tiên cũng có thể kết làm phu thê sao? Đây không phải là thế gian mới có sao?"

Bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ, Thời Ảnh ngửa đầu nhìn thoáng qua vị thần cao cao tại thượng kia, bắt được một tia trêu ghẹo trong mắt hắn, nhất thời có chút xấu hổ buồn bực: "Đế quân đừng trêu đùa ta nữa."

"Em thật đáng yêu." Tạ Doãn lại cúi đầu hôn lên trán y một cái, không thể tưởng tượng nói, "Sao lại đơn thuần như vậy?"

Chưa từng có người làm loại hành động như vậy với y, Thời Ảnh vô thức tránh tránh, cố gắng đè xuống khác thường trong lòng, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng sức lực của Đế quân quá lớn, dường như y bị một luồng sức mạnh vô hình áp chế chặt chẽ, vốn không có cách nào tránh thoát, khuôn mặt không chịu khống chế mà càng ngày càng nóng: "Ta không hiểu những lời này của Đế quân."

"Không hiểu cũng không sao, ta có thể dạy em." Âm thanh của Đế quân hơi khàn khàn, ép tới thấp thấp, rất từ tính, lúc nói chuyện, môi liền ở bên tai y như gần như xa, thỉnh thoảng dán vào y. Thời Ảnh cảm thấy thân thể của mình trở nên rất kỳ quái, trên người nóng nóng, xương cốt mềm mềm, đây là cảm giác mà từ nhỏ đến lớn y chưa từng có khiến y cảm thấy khó xử, phong thần cần phải làm những điều này sao? Y không muốn phong thần nữa, y chỉ muốn nhanh chóng trở lại núi Cửu Nghi của y: "Đế quân...... Những người khác đâu? Lúc nãy còn ở đây, bọn họ đều là thần quan sao?"

Nam nhân nhíu nhíu mày, trước đó không lâu, nét mặt này đã xuất hiện qua, chính là vẻ mặt khiến Thời Ảnh kinh hồn táng đảm, suýt chút nữa liền muốn lên đường hồi phủ, y biết Đế quân lại mất hứng, sao mình lại chọc tới hắn nữa rồi? Quả thật nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra: "Đế quân, ngài...... sao không nói lời nào?"

Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của y liền bị bàn tay to của Đế quân bóp lại, rõ ràng sắc mặt của Đế quân không vui, giọng nói cũng nặng chút: "Em còn có tâm tư quản người khác à?"

Thời Ảnh nhíu nhíu mày, xương cằm bị bóp hơi đau một chút: "Đế quân......"

Tạ Doãn thả lực đạo, đổi thành dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về nơi bị hắn bóp đỏ, giọng nói mềm xuống: "Làm đau em rồi?"

"A......" Thời Ảnh gật gật đầu, không biết sao trong lòng lại ê ẩm trướng trướng, rõ ràng cũng không cảm thấy đau như thế nhưng lúc này lại đặc biệt không chịu nổi, ngay cả viền mắt cũng bất tri bất giác đỏ lên, canh cánh trong lòng nói, "Vì sao Đế quân tức giận? Có phải Đế quân...... không thích ta không?"

Trên mặt Tạ Doãn hiện lên vẻ kinh ngạc: "Ta không thích em? Sao em nhìn ra như vậy?"

"Ta khiến ngài không vui, lúc nãy ta hành lễ với ngài, ngài cũng tức giận, ta nhìn ra được." Trong giọng nói của Thời Ảnh có ủy khuất mà chính mình cũng không phát hiện ra.

"Em là bé ngốc thì có thể nhìn ra cái gì?" Tạ Doãn bị y chọc cười, nhịn không được véo gò má trắng nõn của y một cái. Thời Ảnh bị đau, ủy ủy khuất khuất che mặt lại: "Không phải sao?"

"Ta tức giận là vì ta không thích người khác nhìn em, còn có không thích lực chú ý của em ở trên người người khác." Đế quân vừa nói vừa cầm một bàn tay của y lên, hôn một cái trong lòng bàn tay y, toàn thân Thời Ảnh như bị điện giật, run run, vô thức muốn rút về nhưng Đế quân không cho, hắn hôn lòng bàn tay xong lại hôn đến mu bàn tay y, sau đó hôn lên từng ngón từng ngón tay thon dài của y, ngay cả đầu ngón tay cũng không buông tha, "Đẹp quá...... Mặt của em, tay của em...... mọi thứ của em đều khiến ta mê muội."

Thời Ảnh bị hắn hôn đến mức ngón tay đều cuộn lên, trên người càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng mềm, bất lực nói: "Đế quân...... Ưm!" Cuối cùng môi cũng bị hôn lên, Đế quân không cho y cơ hội nói chuyện, bàn tay to ôm cái ót của y, nắm lấy mái tóc dài sau đầu kéo xuống, ép y phải ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhận sự chiếm đoạt của hắn, "Ưm ưm......"

Thời Ảnh cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi, nơi chưa bao giờ bị người đến thăm đều bị đầu lưỡi của Đế quân tùy ý khuấy động , cái lưỡi bị ngậm mút, hắn hôn môi y, cường thế xâm phạm bên trong khoang miệng mềm mại của y.

Rốt cuộc lúc được buông ra, Thời Ảnh đã sớm nước mắt lưng tròng, môi sưng đến kỳ cục, thở mạnh cũng thở không được, trong âm thanh tràn đầy lên án: "Đế quân làm...... làm cái gì!"

"Hôn em." Hắn vừa nói vừa không tự chủ mà đến gần, Thời Ảnh theo bản năng giơ tay lên che kín miệng lại bị không cho phép mà kéo ra, Đế quân lại hôn lên lần nữa, cũng may lần này chỉ lướt qua liền ngừng, "Còn hồng mắt nhìn ta như vậy, ta sẽ không nhịn được mà hôn em đến khóc."

Thời Ảnh sợ tới mức lập tức duỗi tay che lại khuôn mặt nhỏ: "Vậy ngươi đừng nhìn ta!"

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ, y cảm giác cánh tay vòng bên hông mình lại siết chặt một chút, Đế quân bắt đầu hôn tai y, cổ y, không hề kết cấu mà rậm rạp: "Không kiềm chế được, Tiểu Ảnh quá đáng yêu, thơm quá...... Vì sao trên người em lại thơm như vậy? Là cố ý ăn mặc xinh đẹp như vậy, thơm như vậy đến câu dẫn ta sao?"

"Ta không có!" Thời Ảnh thật sự muốn khóc, sao Đế quân không giống như tưởng tượng của y vậy, sao lại càn rỡ như thế, nhưng y lại không phản kháng được, quả thật vừa thẹn vừa bực, không biết nên làm sao cho phải, "Đừng trêu đùa ta nữa."

"Ngoan...... Đây không phải trêu đùa, là thật sự, Tiểu Ảnh thật sự rất thơm, cũng rất đáng yêu, còn rất đẹp." Đế quân kéo tay nhỏ che mặt của y xuống, ôm y khẽ hôn mặt y, ôn nhu dỗ nói, "Khen em sao lại có thể nói là trêu đùa? Nguyên nhân chính là vì ta thích Tiểu Ảnh."

"Ta không phải nữ tử."

"Nhưng em đáng yêu xinh đẹp hơn tất cả nữ tử mà ta đã gặp."

"Đừng nói nữa......" Y lại muốn che mặt, trên người nóng quá.

"Được, không nói."

Thời Ảnh mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Đế quân lại xoay đầu y qua, đột nhiên không kịp đề phòng mà hôn môi y, một bàn tay còn vuốt ve xoa nắn trước ngực y, trong chốc lát liền từ vạt áo mò vào, cách áo lót hơi mỏng mà xoa nắn đầu vú của y.

"A a...... ưm......" Miệng bị ngăn chặn, Thời Ảnh không kêu được, thỉnh thoảng chỉ có thể rên rỉ ra vài tiếng khí âm mơ hồ không rõ từ lỗ mũi, trên người y trở nên thật kỳ quái, tê tê dại dại, muốn chạy trốn lại trốn không thoát, trong chốc lát đai lưng đã bị rút đi, tầng tầng sa y trên người đều bị lột ra, tiết khố cũng bị cởi ra. Từ nhỏ y đã nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cẩn tuân sư mệnh, từ trước đến nay xem nhục dục như hồng thủy mãnh thú, ngay cả thủ dâm cũng chưa từng có, giờ phút này vật non nớt giữa hai chân lại bị bàn tay to của Đế quân bao lại xoa nhẹ, tùy ý thưởng thức, quả thật khiến y xấu hổ và giận dữ muốn chết, rốt cuộc vẫn bị ăn hiếp đến khóc, "Đế quân, đừng......"

"Ngoan......" Nam nhân hôn hôn đuôi mắt ướt nhẹp của y, "Tiểu Ảnh đừng sợ, sẽ rất thoải mái."

"Ta không cần...... Có thể thả ta ra không." Y cảm thấy thẹn đến mức rúc thành một cục, tay nhỏ đan chéo che lại cảnh xuân lộ ra ngoài trên ngực mình, chân cũng co chặt, giống như con tôm nhỏ bị chưng chín, trong chốc lát liền bị Đế quân thả vào vương tọa rộng lớn, nam nhân trên cao nhìn xuống y, mổ mổ lên gương mặt đỏ bừng của y, trong mắt tràn đầy yêu thương, "Thật đáng yêu, sao lại mẫn cảm thành như vậy? Tiểu Ảnh chưa từng tự chơi sao?"

Thời Ảnh liều mạng lắc đầu, nước mắt che phủ nói: "Đế quân thả ta đi, ta muốn về núi Cửu Nghi."

"Trở về làm gì? Ở lại nơi này, làm thê tử của ta." Đế quân nắm tay y lên hôn hôn, lại đẩy tóc mái trên trán y ra, hôn cái trán trơn bóng của y, lấy bàn tay đang che ngực của y ra, đặt đôi chân thon dài của y lên trên tay vịn, cúi đầu liếm láp đầu vú của y.

"Hức a...... đừng...... Hu hu thật kỳ quái, đừng như vậy." Thời Ảnh vươn cánh tay ra che mặt, nghĩ đến đây là nơi nào càng cảm thấy thẹn thêm, cửa còn mở lớn, tuy toàn bộ đại điện đều bị sương đen lượn quanh che phủ nhưng y vẫn sợ có người sẽ nhìn thấy, "Đế quân đừng...... Xin ngài."

Đế quân ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng dùng môi lưỡi dâm loạn đầu vú của y, hôn bụng nhỏ của y, thậm chí còn ngậm vật giữa hai chân y vào trong miệng liếm mút. Thời Ảnh tựa như cá trên thớt, mặc người xâu xé, ngay cả đứng dậy y cũng không làm được, Đế quân quá cường đại, ở trước mặt hắn, mình không thể dùng chút pháp thuật nào. Đế quân ngại hai chân của y không ngừng muốn khép lại quá vướng bận, thậm chí còn dùng pháp thuật định trụ hai chân của y, chỉ có thể ở trạng thái mở rộng cửa ra, trong chốc lát Thời Ảnh đã bị chơi bắn, người nọ còn không buông tha y, thậm chí dùng đầu lưỡi liếm hậu huyệt của y, tiến vào lật khuấy: "Không được...... Không được, nơi đó không được, đừng như vậy mà hu hu......" Thời Ảnh khóc đến đầy mặt đều là nước mắt, bị ăn hiếp đến thật đáng thương, y cảm thấy từ trong ra ngoài của mình đều đang bị Đế quân dâm loạn, y không hiểu vì sao Đế quân muốn làm loại chuyện này với y, rõ ràng y lên điện thụ phong, vì sao phải mọi cách làm nhục y.

Có lẽ thấy y khóc quá đáng thương, Đế quân sinh lòng thương xót, cuối cùng cũng buông tha y, ôm người vào lòng một lần nữa, xoay khuôn mặt nhỏ ướt đầm dề của y qua hôn hôn: "Được rồi được rồi, đừng khóc...... Sao lại khóc thành như vậy?"

"Đế quân đừng khinh nhục ta nữa." Thời Ảnh khóc đến nấc, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người đối xử như vậy, cảm giác xa lạ khiến y cảm thấy thấp thỏm lo âu, "Có thể...... có thể thả ta không?"

"Đây không phải là khinh nhục, là thương em." Tạ Doãn có chút bất đắc dĩ, "Tiểu Ảnh không cảm thấy thoải mái sao?"

Thời Ảnh chống lại đôi mắt hơi mang trêu chọc của hắn, nhất thời có chút chột dạ: "Không...... không thoải mái."

"Bé lừa đảo, em thoải mái." Tạ Doãn yêu thích không buông tay mà ôm sát người vào lòng, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của y, "Không thoải mái thì sao nơi này lại khóc chứ?"

A...... Đế quân lại giơ tay khảy vật giữa hai chân y, nơi đó đã nửa cứng, rõ ràng mới vừa phát tiết xong, lúc này lại muốn đứng lên, Thời Ảnh sợ hãi mà duỗi tay nắm lấy cổ tay của Đế quân, buồn rầu nói: "Đừng sờ, đừng chơi nơi đó."

"Vì sao không chơi, rõ ràng Ảnh Ảnh rất thoải mái, ta đây cũng chơi với em được không?" Ngay sau đó tay nhỏ của Thời Ảnh liền bị nhét vào một cây cự vật cứng rắn nặng trĩu, cúi đầu nhìn, suýt chút nữa dọa hồn của y bay đi, quá lớn...... là Đế quân......

Y lại cúi đầu nhìn chính mình, cảm thấy vừa xấu hổ vừa không thể tưởng tượng nổi, vì sao vật kia có thể dài lớn đến như vậy, bởi vì là Đế quân sao?

"Thích không?" Đế quân mang theo tay nhỏ của y loát động trên cây quái vật khổng lồ dọa người kia của hắn, "Đây là của một mình Tiểu Ảnh."

Y mới không cần đâu! Thời Ảnh lại muốn khóc, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm khiến y nổi da gà, rốt cuộc Đế quân đang làm gì, sao bọn họ lại có thể làm chuyện dơ bẩn như thế ở nơi thánh khiết như vậy: "Đế quân, ngài tha cho ta đi, thả ta đi được không, ta không muốn làm thần quan nữa."

"Được, không làm thần quan thì làm Đế hậu của ta."

"Đế quân......"

"Xuỵt......" Đế quân vươn một ngón tay đè lại môi y, "Gọi ta là phu quân, hoặc là...... gọi tên của ta."

"Đế quân...... A!" Thời Ảnh mới vừa mở miệng lại bị nam nhân hôn môi, dường như là trừng phạt vì y chưa nghe lời, lần này Tạ Doãn hôn rất ác, như muốn ăn y luôn vậy, bàn tay to nâng mông y lên để y tách chân ra quỳ gối bên hông hắn, một tay tìm được hậu huyệt đã được liếm mềm của y, khuếch trương cho y. Thời Ảnh cảm giác phía sau của mình chảy nước, đợi đến khi ngón tay của hắn rút ra, một vật nóng gì đó liền chống lên miệng huyệt mềm nhũn của y, cuối cùng Thời Ảnh cũng biết được Đế quân muốn làm gì, y muốn giãy giụa nhưng lại bị Đế quân dùng pháp thuật giới hạn động tác, chỉ có thể bày ra vẻ mặt xin tha nhìn hắn, sau đó bị đè xuống, từ từ nuốt vào cây cự vật kích cỡ to lớn không phải người kia hoàn hoàn toàn toàn: "Không...... Quá lớn."

"Hít...... giỏi quá, Tiểu Ảnh thật lợi hại." Tạ Doãn sướng đến mức khuôn mặt anh tuấn trở nên hơi hơi vặn vẹo, vảy rồng trên mặt trở nên càng thêm rực rỡ rõ nét, từ bên mặt một đường tràn đến cổ rồi đến lồng ngực rắn chắc.

Thời Ảnh toàn thân run lên, ngồi trên cây dương vật kia của hắn, không dám làm ra một cử động nhỏ nào, cả người mềm đến mức dường như không còn xương cốt, đầy mặt bất lực mà bám vào bả vai rộng lớn của hắn, nức nở nói: "Đế quân......"

"Còn gọi Đế quân?" Tạ Doãn xoay cằm y, hôn hôn lên khóe miệng y, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của y, "Không nghe lời liền phạt em dùng cái miệng này ăn."

Thời Ảnh sợ tới mức hồn phi phách tán, khóc kêu một tiếng "Phu quân". Tạ Doãn giật mình, trong nháy mắt tròng mắt đen nhánh liền trở nên đỏ đậm, Thời Ảnh còn chưa kịp sợ hãi thì đã bị một luồng sức mạnh khổng lồ nhấc lên lên lên xuống xuống trên người Tạ Doãn, y bị nâng lên ngã sấp vào trên vai Tạ Doãn, ngay cả tiếng khóc cũng phá thành mảnh nhỏ: "A a...... Quá...... hu hu quá nhanh a a a......"

Đế quân đi vào rất sâu, hầu như mỗi lần đều rút ra nguyên cây lại hung hăng cắm vào tận đáy khiến Thời Ảnh vô cùng rõ ràng ý thức được y đã bị phá thân hoàn hoàn toàn toàn, thân thể của y không còn thuộc về chính mình, trong ngoài thậm chí cả linh hồn đều bị nam nhân trước mắt này chiếm hữu cường thế vô cùng. Y bị bắt cuốn vào bể dục mãnh liệt, cùng trầm luân với nam nhân trước mắt này, cảm giác tràn đầy tội ác thổi quét y, lúc y cho rằng tu vi của mình sắp bị hủy hoại thì ngạc nhiên phát hiện linh lực cường đại, cuồn cuộn không ngừng truyền từ trên người Đế quân chảy vào khắp người y, thân thể và linh hồn đều bị tưới, khoái cảm cực hạn thổi quét y khiến y hoàn toàn mất lý trí.

Tiếng khóc đè nén dần dần biến thành âm thanh rên rỉ, Thời Ảnh cảm thấy mình không biết xấu hổ còn hơn kỹ nữ trong câu lan, trong miệng kêu không cần nhưng lại không tự chủ mà vịn bả vai của Đế quân, vội vàng ngồi vào cây nghiệt cây mang y đến cực lạc từng lần từng lần kia. Cuối cùng bị Đế quân ấn vào vương tọa đâm vào từ phía sau, thậm chí y còn chủ động nâng mông lên, hoàn toàn trở thành dâm phụ. Cuối cùng bị thao đến mức không quỳ được nữa, lại bị Đế quân bế lên đứng thao đến mức phía trước không bắn ra gì nổi nữa, khóc lóc phun nước tiểu, hậu huyệt phun ra một luồng dâm thủy, giây tiếp theo lại bị Đế quân rót đầy tinh dịch, cả người run rẩy ngã xuống trên người nam nhân.

(Câu lan 勾栏: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.)

Đầu óc của Thời Ảnh rơi vào khoảng không ngắn ngủi, y được nam nhân ôm ngồi trở lại vương tọa, Đế quân nắm tay y hôn hôn, mút hôn từng chút từng chút lên khuôn mặt nhỏ trống rỗng của y, ôn nhu gọi y: "Tiểu Ảnh...... Bảo bảo."

Thời Ảnh phục hồi tinh thần lại, cùng Đế quân bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên ủy khuất và mất mát trước nay chưa từng có nảy lên trong lòng, Thời Ảnh không chịu khống chế mà khóc lên, y không biết mình bị sao nữa, chính là cảm thấy rất ủy khuất, trong lòng chua xót: "Người khác cũng như vậy sao?"

"Cái gì?" Trong mắt Tạ Doãn hiện lên tia nghi hoặc, cúi đầu hôn nước mắt trên mặt y, "Ngoan, đừng khóc, không làm em nữa."

"Đây là nghi thức phong thần sao?" Thời Ảnh vừa nói vừa khóc càng dữ, dường như y muốn biết vì sao Đế quân muốn làm vậy với y, Đế quân muốn cơ thể của y cũng cho y pháp lực, y có thể cảm nhận được, mỗi một người thụ phong đều sẽ được Đế quân ban pháp lực, cho nên......

"Nghĩ gì vậy?" Đầu óc của Tạ Doãn xoay chuyển nhanh, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận, quả thật có chút dở khóc dở cười mà đánh gãy suy nghĩ của y, "Em cảm thấy ta cũng sẽ làm vậy với người khác sao?"

Trong mắt Thời Ảnh chứa nước mắt, miệng bẹp bẹp, rất ủy khuất: "Không phải sao?"

"Phải cái đầu em, em cho rằng phu quân của em là sắc ma sao?" Tạ Doãn tức giận đến mức muốn cắn y, "Sao ta lại yêu bé ngốc như em chứ?"

Thời Ảnh ngẩn ngơ, biết mình bị mắng, nhất thời trở nên tức giận: "Ta không phải bé ngốc."

"Ừ ừ ừ...... Em không phải bé ngốc, em là tiểu tâm can bảo bối của phu quân." Tạ Doãn thấy y tức giận, liền vội ôm người vào lòng dỗ, nắm tay nhỏ của y hôn không ngừng, trịnh trọng thanh minh nói, "Loại chuyện này chỉ làm với một mình Tiểu Ảnh."

"Vì sao?"

"Bởi vì Tiểu Ảnh là ái phi của ta chứ sao...... Phi phi ngốc nghếch."

"Không được nói ta ngốc, ta không ngốc!" Y tức giận đến mức nhịn không được dùng nắm tay nhỏ đánh vào ngực Tạ Doãn, quả thật to gan lớn mật, sau đó lại bị Tạ Doãn cầm tay nhỏ hôn hôn. Hừ, còn nói mình không phải sắc ma, Thời Ảnh nhìn thế nào cũng thấy Đế quân giống tên sắc ma!

Náo loạn trong chốc lát, Thời Ảnh liền ngủ trong lòng Đế quân rồi, đến khi y tỉnh lại, trên người đã được mặc xiêm y đàng hoàng, toàn thân đều rất sạch sẽ, y vẫn còn nằm trong lòng Đế quân, cũng không thấy sừng rồng trên đỉnh đầu của nam nhân nữa, vảy rồng cũng đã rút đi, một thân bạch y hào hoa quý giá, không khỏi khiến y hoài nghi lúc nãy mình chỉ mơ một giấc mộng hoang đường: "Đế quân......"

"Phải gọi ta là gì?" Nam nhân cười như không cười nhìn y, có một loại uy áp vô hình, Thời Ảnh rụt rụt cổ, ngoan ngoãn gọi, "Phu quân."

"Ngoan." Tạ Doãn cúi đầu hôn hôn môi y, nhấc y từ trong lòng ngực lên, Thời Ảnh xoa xoa đôi mắt, chờ y thấy rõ cảnh tượng trong điện liền cả kinh, cả người đều lên tinh thần, không biết khi nào mà những thần quan biến mất đó đã trở lại trong điện.

"Còn không bái kiến Đế hậu Thời Ảnh?" Tạ Doãn nhướng mày, chúng tiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vội vàng quỳ xuống không ngừng, đồng thanh nói, "Tham kiến Đế hậu."

- Hoàn -

🌸🐲🐰🌸

Fic kia vẫn đang suy nghĩ nên edit hay không nên mình edit fic này trước cho các đồng râm đỡ thèm 😂

Fic này cũng là rồng, đáng tiếc không có 2 jj như fic kia thôi 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro