Chương 58: Yêu giang sơn hơn yêu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thiên Linh quốc vô cùng thần bí, rất ít qua lại với các nước khác, liên lạc với bên ngoài chỉ là 12 Thánh Sứ Thiên Linh. Bình thường, cần liên lạc với nước khác, Thiên Linh chỉ phái ra một vị Thánh Sứ, mà lần này, lại phái ra sáu vị, có thể thấy được những người này đến đây không có ý tốt.

"Mặc, ngươi thấy sao?" Hoa Hồ Điệp cà lơ phất phơ nói.

"Không phải phụ hoàng thả Tứ đệ ra rồi sao? Giao cho hắn đi!" Quân Mặc Hiên đạm mạc nói. Trước đó vài ngày phụ hoàng vừa giao công việc ngoại giao cho Quân Mặc Việt, lần này vừa đúng lúc Thiên Linh tới thăm liền phái hắn đi làm.

Chuyện như vậy giao cho Quân Mặc Việt có thích hợp không? Quân Mặc Hiên này có thể yên tâm sao. Phải biết rằng Quân Mặc Việt cũng là hoàng tử, nếu lúc này để hắn có được cơ hội kiêu ngạo, vậy bọn họ sẽ rất thua thiệt.

"Ngươi cho rằng đây là vị trí đáng để ghen tị sao?" Dạ Hi lạnh lùng lên tiếng.

Nghe vậy, Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên hiểu ra, vui mừng nói: "Vẫn là Hi Nhi thông minh, lúc này đúng là không không thích hợp để Hiên Vương ra mặt."

Mà nay, trong Hiên Vương phủ đã muốn vỡ tung rồi, huống chi là trong hoàng cung. Giờ phút này, Quân Thiên Dịch có thể nói là sứt đầu bể trán rồi. Trong lúc mơ hồ, hắn biết Thiên Linh đến Thiên Thần làm gì. Nhưng mà hắn lo lắng, lấy tính cách của Hiên nhi, sợ là sẽ đưa Thiên Thần tới họa diệt quốc mất.

Thật may là, lần này Quân Mặc Việt chỉ vì cái trước mắt mà chủ động ôm lấy trách nhiệm này, Quân Thiên Dịch mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc kệ nói thế nào, nếu đã đến rồi, không phải bọn họ vẫn nên tiếp đón chu đáo sao.

Vì vậy, mấy ngày sau, lúc sứ giả của Thiên Linh tới, Quân Thiên Dịch tự mình ra đón. Hơn nữa, sự phô trương này cũng không kém so với tân hoàng đăng cơ là bao nhiêu.

Vậy mà, sáu Sứ giả Thiên Linh lại chỉ cười khẩy, tiến lên lướt qua Quân Mặc Việt đang nghênh tiếp, đi thẳng tới trước mặt Quân Thiên Dịch, phách lối nói Di3n đ@n (Lee quys đoon): "Quốc vương Thiên Thần, chắc hẳn ngài cũng đã biết mục đích chúng ta đến đây rồi. Hôm nay chúng ta tới đây chính là để đón Dạ Hi đến Thiên Linh, đương nhiên, chỉ cần Dạ Hi trở thành Thái tử phi của chúng ta, Thiên Thần và Thiên Linh sẽ vĩnh viễn là hữu nghị chi bang, nếu không......"

Nói chuyện là một người trung niên lớn tuổi nhất trong sáu Sứ giả Thiên Linh, nhìn dáng vẻ, là thủ lĩnh bọn họ. Đây còn đang đứng trên địa bàn của người khác, đã phách lối như vậy, không thể không nói, Thiên Linh quả thật là có tư cách kiêu ngạo.

Nghe vậy, mọi người dân Thiên Thần đều thổn thức một hồi, lời nói này giống như là công khai giành Hiên vương phi của bọn họ! Thiên Linh có phải có chút quá kiêu ngạo rồi hay không, nhưng vì ngại lực uy hiếp của Thiên Linh quốc, cứ thế mà không có một ai dám lên trước ngăn cản.

Quân Mặc Hiên đang ngồi ở phía xa đã đứng lên, vẻ mặt làm như muốn đánh nhau mà nhìn Thiên Linh lục Sứ, giành thê tử của Quân Mặc Hiên hắn, chính là tự tìm cái chết.

Dạ Hi kéo Quân Mặc Hiên, ý bảo hắn đừng xúc động, nhìn phụ hoàng một chút xem ông xử lý chuyện này như thế nào?

Mà trên đài cao, Quân Thiên Dịch rối rắm nhìn Thiên Linh lục Sứ. Hắn biết mục đích của bọn họ là Dạ Hi, nhưng là hắn không nghĩ Thiên Linh lại để Dạ Hi làm Thái tử phi. Điều này sao có thể, Dạ Hi là con dâu của hắn, làm sao có thể đến Thiên Linh làm Thái tử phi.

"Thánh Sứ, ngài đang nói đùa sao, Hi Nhi là con dâu của trẫm, là thê tử của Hiên nhi, ngay cả con trai bọn họ cũng có rồi. Để cho nàng đến làm Thái tử phi của các ngươi e rằng không thích hợp rồi." Quân Thiên Dịch uyển chuyển nói.

Thật ra thì trong lòng hắn cũng rối rắm, đồng minh với Thiên Linh, Thiên Thần bọn họ có thể tránh đi rất nhiều chiến tranh. Có Thiên Linh che chở, Tuyết Nhung và Tề quốc cũng sẽ không dám tùy tiện xuất binh với Thiên Thần. Hy sinh một Dạ Hi đổi lấy sự thái bình cho Thiên Thần, cũng là là một cuộc mua bán vô cùng có lời.

Nhưng mà, lấy tình cảm của Hiên nhi đối với Dạ Hi, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý để Hi Nhi gả cho Thái tử Thiên Linh. Hơn nữa để cho con dâu mình gả đi nước khác, đây không phải là tự mình tát mình một bạt tai sao!

"Thế nào, Hoàng đế Thiên Thần không vui, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, cuộc mua bán này Thiên Thần các ngươi kiếm được lời, không lỗ nha!" Sứ giả Thiên Linh kiên nhẫn nói. Thừa dịp lúc này bọn hắn có thời gian, có thể không dùng võ lực giải quyết, là tốt nhât.

Quân Thiên Dịch nghe vậy, tức giận nói: "Thiên Linh quốc có phải khinh người quá đáng rồi không, nếu như Dạ Hi chưa lập gia đình, làm Thái tử phi của các ngươi thì có thể, nhưng bây giờ nàng đã là con dâu của trẫm, Thiên Linh không phải ngang ngược không nói lý như vậy chứ?"

" Hoàng đế Thiên Thần, bổn tọa không phải tới tìm ngài thương lượng, mà là trực tiếp tới báo cho ngài biết, Dạ Hi này, Thiên Linh chúng ta nhất định phải có được." Vẻ mặt Thánh Sứ Thiên Linh phách lối nhìn Quân Thiên Dịch.

Sứ giả vừa nói ra lời này, Dạ Hi nổi giận, Quân Mặc Hiên cũng nổi giận. Dù sao cũng là về bản thân Dạ Hi nàng, nàng ngăn cản động tác của Quân Mặc Hiên lại.

Chậm rãi đi lên trước, quan sát tỉ mỉ sáu Sứ giả của Thiên Linh, nàng lạnh lùng lên tiếng nói: "Giọng điệu Thiên Linh quốc thật lớn, cũng không sợ gió to quá chém gãy đầu lưỡi."

Nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt, trong mắt Sứ giả Thiên Linh hiện vẻ nghi ngờ, suy nghĩ hồi lâu, mới hiểu ra, nữ tử trước mắt chính là Dạ Hi. Ngay sau đó, thản nhiên lên tiếng nói: "Ngươi chính là Dạ Hi, vừa vặn, theo chúng ta về thiên Linh làm Thái tử phi thôi."

Nghe vậy, Dạ Hi thật sự rất muốn cười, đám người kia có phải quá tự đại rồi hay không. Vì vậy, Dạ Hi cười khẽ một tiếng: "Các ngươi dựa vào cái gì để bổn vương phi đến Thiên Linh, hả?"

"Dựa vào cái gì? Đương nhiên là ba chữ Thiên Linh quốc rồi, ta cũng không tin là thân phận Thái tử phi Thiên Linh, hoàng hậu tương lai của Thiên Linh quốc, Hiên vương phi sẽ không động lòng?" Sứ giả Thiên Linh dõng dạc nói.

Dạ Hi nhếch miệng lên một nụ cười như có như không, châm chọc nói: "Chẳng lẽ Thiên Linh quốc các người không có nữ nhân sao? Đường đường là Thái tử lại đi giành vương phi của người khác."

Nam Cung Trần ngươi được lắm, mặc dù hắn đã giúp nàng nhiều lần, nhưng không có nghĩa là hắn có thể ỷ thế hiếp người. Không phải chỉ là Thái tử của Thiên Linh quốc thôi sao? Cho dù vua của Thiên Linh quốc tới, Dạ Hi nàng cũng sẽ không mất bình tĩnh.

"Hiên vương phi, chú ý giọng điệu của ngươi!" Trong mắt Sứ giả Thiên Linh đã có chút không nhịn được, lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo không nghe vậy thì đừng trách lòng dạ bọn họ độc ác.

"Bổn vương phi chính là giọng điệu này, ngươi muốn sao?" Dạ Hi khép hờ mắt nhìn Sứ giả Thiên Linh, cả người lộ rõ khí thế, mà khí thế kia so với Quân Thiên Dịch còn lớn hơi mấy phần.

"Bổn vương cũng muốn hỏi một chút, Thiên Linh quốc muốn thế nào?" Quân Mặc Hiên lười biếng nói. Chậm chạp tiến lên ngang ngược ôm lấy Dạ Hi, vẻ mặt phách lối nhìn đám người Sứ giả Thiên Linh.

Hừ, Thiên Linh quốc thì thế nào, mặc dù rất cường đại, nhưng không có nghĩa là Thiên Thần chúng ta sẽ sợ bọn họ. Die nd da nl e q uu ydo n Lúc này cũng đã công khai giành thê tử, nếu Quân Mặc Hiên hắn có thể nhịn thì thật đúng là không phải nam nhân mẹ nó rồi.

"Hiên Vương rất gan dạ sáng suốt, không biết Hiên Vương có thể tiếp nhận thách đấu của bổn tọa hay không?" Vẻ mặt Thánh Sứ cầm đầu nhìn Quân Mặc Hiên khiêu khích, Thiên Thần có thể có được bản lĩnh cũng là nhờ Quân Mặc Hiên, chỉ cần đánh bại Quân Mặc Hiên, như vậy Dạ Hi tự nhiên sẽ ngoan ngoãn đi theo.

"Nếu muốn tìm cái chết, Bổn vương thành toàn cho ngươi." Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói.

Rất nhanh, đoàn người đã đi đến học viện Hoàng Gia, mặc dù đây là nơi các vương tôn đi học, nhưng đây cũng là lôi đài thi đấu tranh tài của Thiên Thần.

Hoàng tộc Thiên Thần, văn võ bá quan đều ở đây. Nhìn lại Thiên Linh quốc, ngoài sáu sứ giả Thiên Linh, chỉ còn lại chừng trăm tên binh hèn tướng nhát. Ngoài sáu Sứ giả Thiên Linh, Quân Mặc Hiên nhận thấy những người còn lại trong đó rõ ràng đều là một vài nhân vật nhỏ bình thường mà thôi.

Một đám người như vậy, cũng dám tới giương oai ở Thiên Thần, đúng là phong bế quá lâu, đều quên, trời cao bao nhiêu thì đất dày bấy nhiêu rồi.

"Hiên vương, mời!" Sứ giả Thiên Linh lễ phép nói, nhưng trong mắt lại là vẻ khinh thường.

Khóe miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên một nụ cười thản nhiên, chậm rãi đi lên lôi đài. Thật ra hắn đã âm thầm vận dụng nội lực thử thăm dò nội tình của người này, nhưng mà, khiến hắn ngạc nhiên chính là, Sứ giả Thiên Linh lại đánh bật nội lực của hắn trở về.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Quân Mặc Hiên biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ nặng nề, vốn tưởng rằng mấy người này võ công chỉ cùng một loại, không ngờ chỉ là chọn ra một người tùy ý, võ công lại sâu không lường được.

Ít nhất thì lúc này Quân Mặc Hiên cũng không có cách nào thăm dò được thực lực chân chính của kẻ địch.

Dạ Hi ở dưới đài quan sát cuộc chiến, cũng lạnh lùng nhìn lên trên đài. Mặc dù nàng không có nội lực, nhưng nhìn dáng vẻ của Quân Mặc Hiên, nàng cũng có thể đoán được, võ công của Sứ giả Thiên Linh rất cao.

Chỉ là nàng tin tưởng Quân Mặc Hiên, nhất định hắn sẽ giành được chiến thắng.

Trên đài, không biết là người nào ra tay trước, chưa được bao lâu, hai người đã đánh đến khó phân thắng bại. Bọn họ đều không sử dụng binh khí, mà là trực tiếp vật lộn.

Dạ Hi biết, cường giả chân chính so chiêu, dùng binh khí gì cũng đã không còn quan trọng. Bởi vì, trước mặt cường giả, binh khí nào cũng đều vô dụng, bọn họ là liều nội lực, nội lực của ai mạnh hơn, người đó sẽ chiến thắng.

Những người khác cũng lo lắng cho Quân Mặc Hiên, Quân Mặc Hiên là quốc vương tương lai của bọn họ, dĩ nhiên bọn họ hi vọng hắn sẽ chiến thắng, dù sao có thể đánh thắng Sứ giả Thiên Linh, đó là một chuyện vinh dự biết bao.

Nhất thời, tinh thần của mọi người trên khán đài trở nên hăng hái, ngay cả các quan văn vẫn luôn chỉ biết đến văn ngôn, cũng rối rít đứng lên nhìn Vương gia nhà mình tỷ võ.

Quả nhiên, Quân Mặc Hiên đã không khiến mọi người thất vọng, hắn xuất toàn bộ nội lực tấn công tới, trán Sứ giả Thiên Linh đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Quân Mặc Hiên thì ngược lại, vẻ mặt hắn thoải mái tự nhiên, không có một chút vẻ mệt mỏi vì tiêu hao quá nhiều nội lực. Cuộc tranh tài đến lúc này, người sáng suốt đều đã có thể nhìn ra ai thắng ai thua.

Quân Mặc Hiên vốn không có ý định bỏ qua cho người này, chỉ là ngoài mặt, Quân Mặc Hiên vẫn không lộ ra nửa điểm khả nghi, nhưng mặt khác lại kích thích sự giận của Sứ giả Thiên Linh.

Mà Sứ giả Thiên Linh bởi vì không chịu thua trước Quân Mặc Hiên tuổi nhỏ so với hắn, trong lòng tức giận không thôi, lại càng liều mạng ra tay.

Phải biết rằng, liều mạng nội lực, cũng không thể tùy ý chém lung tung như người múa đao, có chút xíu sai lầm, sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Quả nhiên, Sứ giả Thiên Linh nóng nảy đánh mất lý trí, lại dùng hết toàn bộ nội lực. Một lát sau, hắn bất ngờ Tẩu Hỏa Nhập Ma, miệng phun máu tươi mà chết.

Thấy thế, khóe miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên một nụ cười lạnh. Hừ, giành nữ nhân của hắn là phải trả giá thật lớn. Tẩu Hỏa Nhập Ma mà chết đã xem như là tiện nghi cho hắn rồi, nếu không phải hắn thấy không thích hợp cứng đối cứng với người của Thiên Linh ở Thiên Thần, hắn mới không phải dùng nhiều quỷ kế như vậy, một chưởng trực tiếp đánh chết hắn đơn giản hơn nhiều.

Dưới đài, Dạ Hi cẩn thận quan sát trận so tài, khóe miệng run lên, nam nhân chết tiệt này thật là phúc hắc, vậy mà lại khiến một người đang sống sờ sờ ra đó tức giận đến Tẩu Hỏa Nhập Ma.

Đừng tưởng rằng nàng không biết, mỗi một lần Quân Mặc Hiên tấn công đều không dùng toàn lực, lại vừa có thể ngăn chặn sự tấn công của Sứ giả Thiên Linh. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Mà Thiên Linh Sứ giả, nghĩ mình chỉ thua một chiêu, nhất định sẽ dốc hết toàn lực tấn công. Nhiều lần như vậy, lại thêm áp lực trong lòng, Sứ giả Thiên Linh không bị Tẩu Hỏa Nhập Ma mới là chuyện lạ đấy.

Mà ở phía xa, thấy huynh đệ của mình Tẩu Hỏa Nhập Ma mà chết ở trên đài tỷ võ, đám người Sứ giả Thiên Linh rối rít lên đài. Toàn bộ suy nghĩ của năm người đều đặt ở trên người huynh đệ đã chết, vốn không chú ý tới những thứ khác.

Quân Mặc Hiên thấy thế, ánh mắt hiện lên tia sáng, hắn chính là đợi bọn họ đi lên.

Mọi người ở dưới đài vẫn đang trầm lặng trong sự vui sướng khi Quân Mặc Hiên giành được chiến thắng, vốn không nhận ra động tác của Quân Mặc Hiên. Chỉ thấy, Quân Mặc Hiên âm thầm thúc giục nội lực, thừa dịp không có ai chú ý đến, năm hòn đá không sai lệch đánh trúng vai phải của năm người kia.

Nháy mắt, tay phải của năm người bị trật khớp. Không có tay phải, lực tấn công của bọn hắn giảm đi rất nhiều.

Mặc dù tay phải của đám người sứ giả Thiên Linh trật khớp, nhưng lại không biết là ai làm, hơn nữa nhìn vẻ mặt thản nhiên của Quân Mặc Hiên, cũng không giống là người sẽ làm ra loại chuyện xấu xa này.

Vì vậy, mấy người bọn họ cũng không lên tiếng, bởi vì tay phải bị trật khớp, đám người khiêng huynh đệ đã chết cũng có chút phí sức. Đang lúc bọn họ muốn rời đi thì Quân Mặc Hiên lên tiếng.  

  "Hi Nhi, không phải bọn họ đã nói dõng dạc rằng sẽ đưa nàng đến Thiên Linh làm Thái tử phi gì đó sao? Để cho bọn họ nhìn một chút, nữ nhân Bổn vương, có phải thái tử Thiên Linh của bọn họ có đủ khả năng hay không đi!" Quân Mặc Hiên phách lối nói.

Thiên Linh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, sao không nhân cơ hội này để Dạ Hi lập uy, cứ như vậy, đề cao uy danh của Hi Nhi ở trong lòng bách quan. Nếu ngày khác Thiên Thần với giao chiến Thiên Linh, Hi Nhi cũng sẽ không trở thành hồng nhan họa thủy, bị người nhục mạ.

Nhưng mà, Quân Mặc Hiên có lẽ đã suy nghĩ quá đơn giản, chuyện sau này, liệu có ai biết được đây.

Chỉ có điều, Dạ Hi cũng hiểu được suy nghĩ của Quân Mặc Hiên, cho dù hắn không làm như vậy, Dạ Hi cũng sẽ ra tay. Hừ, dám đánh chủ ý lên người nàng chưa chịu chút giáo huấn nào đã muốn rời đi, không có cửa đâu!

Vì vậy, Dạ Hi nhanh chóng tiến lên, chặn đường đi của năm người, khó hiểu nói: "Mặc, hình như chàng quá coi thường thiếp."

"Giảm nguy hiểm xuống đến mức thấp nhất, không phải là điều vi phu nên làm sao?" Quân Mặc Hiên bình tĩnh nói. Nói xong, nhanh chóng đi xuống võ đài, nhường chiến trường lại cho Dạ Hi.

Một mình Hi Nhi đối chiến với năm cao thủ nội gia, hắn không yên tâm, chỉ khi phế bỏ cánh tay của bọn họ, như vậy, Dạ Hi mới có thể giành được chiến thắng mà không nguy hiểm đến tánh mạng dưới mọi tình huống.

Mặc dù, Hi Nhi có thực lực đối phó với năm người này, thế nhưng, hắn vẫn không muốn mạo hiểm như vậy.

Có Quân Mặc Hiên giúp đỡ, Dạ Hi đối phó với năm người này quả thật còn đơn giản hơn so với bóp chết con kiến. Chỉ một lát so chiêu, năm người đã bị Dạ Hi đánh ngã trên mặt đất.

Dạ Hi không có nội lực, không thể một chưởng đánh chết, nhưng mà, một trăm lẻ tám miếng vải rách treo trên người Sứ giả Thiên Linh, đây chính là một bạt tai cứng rắn quét trên Thiên Linh.

Năm người, áo quần từng người đều rách nát, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu trên da thịt, bộ dáng kia thật giống như là bị người ngược đãi. Nhưng mà, đối với một võ giả mà nói, sỉ nhục như vậy, còn nghiêm trọng hơn so với giết bọn họ.

Vì vậy, từng người đều tức giận nhìn Dạ Hi, trong lòng không phục nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo bọn hắn khinh thường, bị kẻ địch ám toán chứ? Binh Bất Yếm Trá, là bọn hắn đánh giá thấp trình độ giảo hoạt của Thiên Thần. Rơi vào kết cục như thế, bọn họ coi như đáng đời.

Chú thích: Binh bất yếm trá = chiến tranh không ngại dối lừa; việc quân cơ không nề dối trá

Lúc này, bọn hắn chỉ hy vọng Dạ Hi sẽ giết chết bọn họ. Bọn họ như vậy, cho dù có trở lại Thiên Linh, cũng không thể ngẩng đầu lên làm người.

Nhưng cố tình chính là Dạ Hi lại không để cho bọn họ đi tìm chết. Bọn họ chết rồi, ai sẽ trở về báo tin cho Nam Cung Trần chứ.

"Hai nước giao chiến không chém sứ giả, hơn nữa Thiên Thần và Thiên Linh cũng chưa giao chiến! Bổn vương phi đương nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi. Người tới, tặng y phục đã chuẩn bị cho các vị Sứ giả, đưa bọn họ ra khỏi Kinh Thành." Vẻ mặt Dạ Hi vô tội nói. Giống như nàng không có một chút liên quan nào với chuyện vừa rồi.

Nghe vậy, mọi người trong chốc lát cảm thấy quạ bay đầy trời, có cần vô sỉ như vậy hay không, cũng đã sớm lột sạch đồ của người ta, lại còn nói không làm khó bọn họ? Lời này mà vương phi nhà bọn họ cũng nói ra được. dieen dann lequy donn Chỉ là, thấy Dạ Hi chỉnh người phúc hắc vô sỉ như vậy, trong lòng bách quan cũng tự hào.

Một mình quyết đấu với năm cao thủ, Dạ Hi có thể dễ dàng giành chiến thắng như thế, đã trở thành chiến thần trong lòng bách quan, mà Vương phi lại có thể khiến lục Sứ của Thiên Linh chịu nhục nhã như vậy, đây càng là thần tượng trong lòng mỗi người dân Thiên Thần.

Lập tức, uy danh của Hiên vương phi Dạ Hi tăng vọt lên, cũng nhanh chóng vượt qua Chiến thần Quân Mặc Hiên. Mà sau khi chuyện này truyền ra, Dạ Hi lập tức trở thành đối tượng cho mọi nữ tử của Thiên Thần noi theo.

Nhưng mà, người Thiên Linh ảo não rời đi, lúc gần đi, vẫn không quên dõng dạc nói: "Thiên Thần, các ngươi được lắm, một khi đã như vậy, hãy chuẩn bị chịu đựng sự tức giận của Thiên Linh đi."

"Trở về nói cho Quốc chủ của Thiên Linh, bổn Vương phi ở Thiên Thần chờ hắn!" Dạ Hi phách lối nói, Thiên Linh, nàng không sợ, cho dù có cường hãn đi nữa, nàng cũng không sợ.

Nhưng mà, từ đầu đến cuối Dạ Hi đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Thiên Linh ở đại lục Long Đằng, lực uy hiếp ở trong lòng mỗi người.

Bảy ngày sau, khi Thiên Linh sứ giả trở về, Thiên Linh truyền tin tức đến lần nữa.

Hai mươi vạn đại quân đã đến gần biên giới, đóng quân ở ngay sát vùng biên giới với Thiên Thần. Mà chủ soái của bọn họ ngang nhiên kêu gọi đầu hàng: "Trong vòng một tháng, giao ra Dạ Hi ra, nếu không hai mươi vạn đại quân của Thiên Linh sẽ san bằng toàn bộ Thiên Thần."

Trong nháy mắt, dân chúng ở Thiên Thần nổi giận. Bọn họ cũng mặc kệ quốc gia đại sự, Hiên vương phi là ai, vừa nghe được hai mươi vạn đại quân Thiên Linh chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ Thiên Thần. Lòng của bọn họ đã rối loạn rồi.

Đặc biệt là người dân của kinh thành, cả ngày bị vây trong sợ hãi. Bọn họ đang ở kinh thành, rất rõ ràng từng biến động nhỏ của Kinh Thành, mà lý do Thiên Linh xuất binh tấn công Thiên Thần, họ cũng biết rõ.

Nhất thời, tình hình vừa thay đổi thì người vốn rất sùng bái Dạ Hi đã rối rít chửi rủa Dạ Hi là tai họa của Thiên Thần. Mà những chuyện cũ năm xưa của nàng như hoa si phế vật cũng bị họ moi ra. Không tới 1 ngày, cái tên Dạ Hi này từ anh hùng đã trở thành sao chổi của Thiên Thần quốc, thậm chí, còn có người khuyên Quân Mặc Hiên để hắn giao Dạ Hi ra.

Sau đó không lâu, lời kêu gọi của bách tính đã truyền tới tai của các quan lại, đúng lúc để cho bọn hắn có thể lấy một cái cớ chính đáng, khiến cho Quân Mặc Hiên phải giao Dạ Hi ra. Nhất là Quân Mặc Việt cầm đầu phái chủ hòa, giờ phút này đang ở trong đại điện khuyên hoàng thượng giao Dạ Hi ra.

"Phụ hoàng, hôm nay tiếng oán than của dân chúng Thiên Thần tràn ngập ở khắp nơi, lòng binh lính cũng hoang mang, vì sự an nguy của Thiên Thần, nhi thần đề nghị hãy giao tam tẩu ra." Vẻ mặt của Quân Mặc Việt nghiêm túc nói.

Năm năm yên tĩnh đã khiến cho tính tình của hắn càng thêm đen tối, lòng dạ cũng càng ngày càng sâu. Một cơ hội tốt để loại bỏ Quân Mặc Hiên như vậy, Quân Mặc Việt làm sao có thể bỏ qua chứ.

"Chuyện này....... Không tốt đâu." Vẻ mặt của Quân Thiên Dịch bối rối, giao Hi Nhi ra, hắn cũng đã nghĩ tới, nhưng mà Hiên nhi phải làm sao. Ai có thể tìm kiếm vương quốc thần bí giúp hắn chứ.

Nhưng mà, nếu không giao Dạ Hi ra, ngày đó Thiên Thần sẽ gặp phải chiến tranh. Hơn nữa, đối chiến với Thiên Linh, nhưng nói Thiên Thần không có chút phần thắng nào, đến lúc đó dân chúng của Thiên Thần sẽ......

"Xin phụ hoàng hãy suy nghĩ cho muôn dân trong thiên hạ!" Quân Mặc Việt công bằng nói, chiếm được rất nhiều sự tán thành của các đại thần. d.đ_LQĐ Hiên vương phi xuất sắc hơn nữa, lúc đó cũng không liên quan đến ích lợi của bọn họ bị hạn chế, hiện tại tình hình cấp bách, ai còn quản Dạ Hi xuất sắc hay không xuất sắc.

Trong lúc nhất thời, bách quan góp lời, đều đề nghị Quân Thiên Dịch giao Dạ Hi ra.

Mà bên cạnh, Quân Mặc Hiên lạnh lùng nhìn tất cả một màn này, một đám lão già nịnh hót, muốn để hắn giao Dạ Hi ra, không bao giờ. Cho dù thật sự có một ngày như thế, hắn tình nguyện diệt quốc.

"Nói đủ chưa, có phải nên nghe một chút ý kiến của Bổn vương rồi hay không!" Vẻ mặt Quân Mặc Hiên không có gì thay đổi nhìn bách quan.

Hắn vừa nói ra lời này, mọi người mới nhớ ra, lúc này là đang lâm triều, Hiên vương cũng ở đây, bọn họ tích cực đề nghị hoàng thượng giao Hiên vương phi như vậy, Quân Mặc Hiên không tức giận mới là lạ.

Vì vậy, từng người một đều biết điều mà câm miệng lại.

"Tiếp tục đi, sao không tiếp tục nữa. Tất cả đều nghe kỹ cho Bổn vương, ta tuyệt đối sẽ không giao Hi Nhi ra, cho dù là diệt quốc!" Quân Mặc Hiên phách lối nói.

Quân Mặc Hiên vừa nói ra lời này, vẻ mặt mọi người sợ hãi nhìn Quân Mặc Hiên, có phải hắn bị điên rồi hay không. Tình nguyện diệt quốc cũng không giao ra Dạ Hi, nữ nhân có nhiều, nhưng giang sơn chỉ có một mà thôi. Không có nữ nhân, có thể tìm thêm lần nữa, nhưng mà không có giang sơn, vậy thì cái gì cũng sẽ không có.

Ngay cả Quân Mặc Việt ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc vì quyết định của Quân Mặc Hiên, dù sao giả ngốc hai mươi năm, chính là vì ngôi vị hoàng đế này, bây giờ lại vì một nữ nhân mà nói ra lời như vậy, Dạ Hi, quả nhiên là một yêu nữ.

"Tam ca, lời này của ca, đặt dân chúng của Thiên Thần ở chỗ nào, đặt phụ hoàng ở chỗ nào, không lẽ có thê tử thì dòng họ của mình là gì cũng đã quên mất rồi sao?" Quân Mặc Việt chất vấn. Thật ra thì trong lòng hắn đang ước gì Quân Mặc Hiên nói như vậy, yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, một quân vương như vậy, dân chúng Thiên Thần sẽ không cần.

"Bổn vương có nói sai sao? Nếu ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được, còn nói gì tới chuyện bảo vệ quốc gia. Như vậy, Bổn vương tình nguyện chết trận." Quân Mặc Hiên kiên định mà nói.

Thấy Quân Mặc Hiên kiên định như vậy, hoàng thượng biết có khuyên nữa cũng vô ích. Thôi, đời người luôn có một lần lần tức sùi bọt mép vì hồng nhan như vậy. Năm đó cũng bởi vì hắn mềm yếu, Tuyết Nhi mới rời đi. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Hôm nay con của bọn họ, nếu dũng cảm thế này, người làm cha như hắn há có thể không ủng hộ.

Vì vậy, Quân Thiên Dịch đứng dậy, uy hiếp nói: "Chư vị, Hi Nhi là Hiên vương phi của Thiên Thần chúng ta, nếu thật sự giao Hi Nhi ra, như vậy Thiên Thần ta còn mặt mũi nào mà đứng trên đại lục Long Đằng chứ. Mọi người trở về suy nghĩ thật kỹ, việc dất nước ta chịu nhục nhã như thế, là điều Thiên Thần nên làm sao?"

Nói xong, Quân Thiên Dịch phất tay, ý bảo bọn họ lui ra.

Nếu hoàng thượng cũng đã bày tỏ thái độ, Quân Mặc Việt cũng không tiện nói thêm gì nữa. Lúc gần đi, liếc mắt hung ác nhìn Quân Mặc Hiên, trong lòng âm thầm tính toán, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn khiến cho phụ hoàng đổi ý.

Quân Mặc Hiên buông lời, hoàng thượng cũng đã bày tỏ thái độ, nhất thời, những người vốn chủ trương giao Dạ Hi ra cũng không dám nhiều lời nữa. Vậy mà, ngay tại thời khắc yên ổn này, Quân Mặc Việt lại bắt đầu rải tin đồn khắp nơi.

Sau một ngày yên bình, không biết là người nào truyền tới, sở dĩ Thiên Linh tấn công Thiên Thần, là bởi vì hai vợ chồng Hiên vương quá kiêu ngạo, đắc tội với sứ giả Thiên Linh, khiến cho Thiên Linh tức giận.

Khi đám dân chúng nghe được tin tức này thì lại bắt đầu xao động. Hơn nữa có Quân Mặc Việt châm ngòi thổi gió, một buổi sáng tinh mơ, cửa Hiên vương phủ chật ních vô số dân chúng.

Nhao nhao công khai lên án đòi Hiên vương giao Dạ Hi ra để làm dịu sự tức giận của Thiên Linh quốc.

Mà lúc này, trong Hiên vương phủ, hai vợ chồng Quân Mặc Hiên đang ngủ say, chợt nghe có người đến báo.

Vẻ mặt Dạ Hi không kiên nhẫn đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Dân chúng nhìn thấy Dạ Hi ra ngoài, càng thêm kích động, lớn tiếng la lên: "Giao Hiên vương phi ra, bình ổn lửa giận của Thiên Linh, giao Hiên vương phi ra, bình ổn lửa giận của Thiên Linh...... "

Nhìn một nhóm người đông đúc, Dạ Hi lập tức liền cảm thấy đau đầu nhức óc. Nhưng mà, nàng cũng không phải là kẻ ngu, dân chúng không thể nào lại vô duyên vô cớ đến tụ tập ở Hiên vương phủ.

Nhất định có người kích động châm lửa.

Quả nhiên, Dạ Hi mắt sắc quét thấy Quân Mặc Việt ở phía xa, mặc dù hắn rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Dạ Hi phát hiện. Trong nháy mắt, Dạ Hi nhếch lên một nụ cười lạnh, ngay sau đó, giễu cợt lên tiếng: "Các ngươi rất muốn để bổn vương phi đến Thiên Linh?"

"Hiên vương phi, nếu không phải ngừơi đắc tội Sứ giả Thiên Linh quốc, Thiên Linh cũng sẽ không trả thù, lúc này, lẽ ra người nên đứng ra." Trong đám người, không biết là người nào, sắc bén ra tiếng.

"Tốt, bổn vương phi có thể đến Thiên Linh!" Dạ Hi nhẹ nhàng nói.

Dạ Hi vừa nói ra lời này, mọi người đều mang vẻ mặt coi như ngươi thức thời mà nhìn Dạ Hi, ngay cả Quân Mặc Việt ở phía xa khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười nhạt. Vậy mà một giây tiếp theo, lời Dạ Hi nói lại đánh bọn họ rơi vào địa ngục.

"Nếu bổn vương phi trở thành Thái tử phi của Thiên Linh, việc đầu tiên chính là dẫn đầu trăm vạn đại quân đạp bằng Thiên Thần. Tin tưởng bổn vương phi ra tay, các ngươi ngay cả sức đánh trả cũng không có." Dạ Hi khí phách nói, ánh sáng nơi khóe mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Quân Mặc Việt. 

  Nghe vậy, vẻ mặt mọi người hoảng sợ nhìn Dạ Hi, rốt cuộc đây là người kì cục gì vậy. Không phải lúc này nàng ấy nên sợ hãi, còn Hiên vương bây giờ không phải sẽ không chịu nổi áp lực từ dư luận, giao Dạ Hi ra sao?

Vậy mà, biểu hiện hai người này bày ra cũng không theo lẽ thường, một người vẫn còn đang ngủ say ở trên giường, người kia ác hơn, thậm chí còn công khai nói sẽ san bằng Thiên Thần.

Dạ Hi giương mắt nhìn mọi người, trấn an nói: "Các ngươi cũng đừng quá khẩn trương, chỉ cần bổn vương phi ở Thiên Thần, thì nhất định sẽ cùng chống lại Thiên Linh đến cùng, tuyệt đối không để các ngươi trở thành nô lệ mất nước."

Có Dạ Hi bảo đảm, tất cả mọi người vẫn cảm thấy không đáng tin. Lúc này, Quân Mặc Hiên tới trễ, mà lời nói của hắn, lại thành công xua tan đi suy nghĩ của mọi người.

"Dân chúng Thiên Thần yên tâm, ta và Hi Nhi quyết sẽ không để Thiên Thần bị diệt quốc. Sao mọi người không suy nghĩ một chút, nói không chừng Thiên Thần chúng ta có thể hủy diệt Thiên Linh đấy chứ. Đến lúc đó cả đại lục Long Đằng, còn ai dám lấn chiếm Thiên Thần ta nữa?" Quân Mặc Hiên cao giọng nói. Giờ phút này quan trọng nhất là ổn định lòng dân, cố định lòng quân.

Quân Mặc Hiên vừa nói ra lời này, quả nhiên đã khiến dân chúng Thiên Thần động lòng, ngay cả Quân Mặc Việt ở phía xa cũng hiểu, khích bác quan hệ Quân Mặc Hiên và Dạ Hi, hắn coi như đã hoàn toàn thất bại.

Vậy mà, đây vẫn chưa ngừng lại, ngày thứ hai, hắn mới biết cái gì mới thật sự là thất bại.

Thấy mọi người dao động, Dạ Hi cười lạnh thành tiếng: "Còn chưa đi, muốn ở lại vương phủ ăn cơm trưa sao?"

Nghe vậy, mọi người lập tức giải tán.

Dạ Hi ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Quân Mặc Việt, kế tiếp đã đến phiên quật khởi Việt vương rồi. Vậy mà, Dạ Hi còn chưa kịp ra tay, Quân Tư Mặc đã bắt đầu hành động.

Qua mấy ngày quan sát, rốt cuộc Quân Tư Mặc cũng đã hiểu rõ, những người chửi mắng mẫu thân hắn đều là do tứ thúc Quân Mặc Việt giở trò quỷ.

Vì vậy, đêm đó, Quân Tư Mặc dẫn theo Tiểu Bạch, bắt mấy bao chuột đi tới Việt vương phủ.

"Tiểu Bạch, chúng ta đi vào như thế nào?" Quân Tư Mặc nhìn cửa chính của Việt vương phủ đóng chặt, trầm giọng nói.

Mà bên cạnh, Tiểu Bạch cõng vài chiếc bao tải to, vẻ mặt uất ức nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng cảm thán: chủ nhân có thể đáng tin một chút hay không, buổi trưa nó vồ chuột một hồi rất mệt mỏi, bây giờ còn cõng vài chiếc bao bố, vậy mà chủ nhân lại nói với nó là không biết đi vào như thế nào.

Nhìn vẻ mặt uất ức của Tiểu Bạch, Quân Tư Mặc cũng cảm thấy hỏi vấn đề này rất không đáng tin, nhưng mà, hắn lại không biết khinh công, cửa chính lại đang đóng, hắn cũng không biết đi vào như thế nào.

Mọi người im lặng, ngươi đây là đi làm chuyện xấu đấy, vậy mà còn muốn quang minh chánh đại đi cửa chính, Quân Tư Mặc, ngươi còn có thể ngu ngốc hơn nữa hay không.

Rối rắm một lát, đột nhiên, hai mắt Quân Tư Mặc tỏa sáng, sao hắn lại quên mất chỗ đó chứ?

"Tiểu Bạch, đi, chúng ta đi chui lỗ chó." Quân Tư Mặc kích động nói. Nhưng hắn lại quên, thân thể Tiểu Bạch khổng lồ như vậy, làm sao có thể chui qua được lỗ chó.

Vì thế, một màn lúng túng như vậy xuất hiện, thân thể to lớn của Tiểu Bạch cắm ở bên trong lỗ chó, vào không được, ra cũng không ra được. Cũng may, Quân Tư Mặc đã lôi mấy bao chuột đi vào trước, nếu không, bao bố Tiểu Bạch mang sẽ cùng nhau bị mắc kẹt, đó mới gọi là tiêu đời đấy. d I E n. d@n' L E q U y d0n

Bên cạnh, vẻ mặt Quân Tư Mặc đau đầu nhìn Tiểu Bạch, khiển trách: "Bình thường bảo ngươi ăn ít một chút, ngươi không nghe, nhìn đi, dài mập như vậy, bây giờ mắc kẹt rồi."

"Hu hu hu......." Tiểu Bạch uất ức nức nở ra tiếng. Nó vô tội có được hay không. Thân thể của hổ so với chó vốn lớn hơn nhiều mà, cho dù nó không ăn không uống thì thể tích cũng sẽ không biến nhỏ như chó được đâu.

"Ngươi còn dám uất ức, nhìn ngươi xem, toàn thân đều là thịt béo, bản thân cũng không chú ý giảm cân. Cẩn thận cân nặng vượt chỉ tiêu không có hổ cái nào cần ngươi." Quân Tư Mặc giống như ông cụ non khiển trách Tiểu Bạch.

Đồng thời, cũng không quên lôi Tiểu Bạch đi vào. Thế nhưng thể tích quá lớn, thử rất nhiều lần, Quân Tư Mặc cũng không thể kéo Tiểu Bạch vào Việt vương phủ được.

Bất đắc dĩ, Tiểu Tư Mặc chỉ có thể hành động một mình, để Tiểu Bạch ở lại bên ngoài canh gác.

Vẻ mặt Tiểu Bạch uất ức cào đất, ý bảo nó muốn đi theo vào bên trong. Đáng tiếc, Quân Tư Mặc căn bản không nghe được tiếng lòng của nó.

Vì vậy, bên trong Việt vương phủ, tiểu tử Quân Tư Mặc này cực khổ kéo bốn bao chuột, khó khăn đi về phía trước, vừa đi, vừa không ngừng lảm nhảm: "Tiểu Bạch đáng chết, bắt nhiều chuột như vậy làm gì chứ, nặng như vậy, mệt chết tiểu gia ta rồi."

Mà Tiểu Bạch ở bên ngoài Việt vương phủ đang gầm thét trong lòng: rõ ràng là chủ nhân sai nó bắt nhiều chuột, buổi chiều còn chê nó bắt quá ít mà?

Nhưng mà, bốn bao chuột thật sự rất nặng, đi được một nửa, Quân Tư Mặc thật sự kéo không đi nữa. Vì vậy, dừng lại nghỉ ngơi, nào biết ngay khi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, con chuột thoát ra khỏi bao, điên cuồng chạy trốn.

Quân Tư Mặc vốn định kéo đến sân viện của Quân Mặc Việt thả, nhưng giữa đường đám chuột lại tự mình chạy trốn, hắn cũng không có cách naò khác. Thôi, mặc kệ, chuột cũng đã thả, cần phải nhanh chóng thoát đi.

Vậy mà, Quân Tư Mặc không biết, trong lúc hắn vô tình thả chuột vào hậu viện Việt vương phủ, vừa đúng lúc, Quân Mặc Việt lại qua đêm ở chỗ trắc phi.

Lúc này, Quân Mặc Việt đang cao hứng thì một bầy lớn chuột xông tới. Nháy mắt, trắc phi thét ra tiếng chói tai, ngay sau đó, ở các hậu viện của các phi tử thị thiếp khác cũng cùng lúc truyền đến tiếng thét chói tai.

"Mẹ nó, chuột ở đâu ra vậy?" Quân Mặc Việt tức giận gào thét, lập tức đứng dậy phân phó người bắt chuột.

Mà bên này, Quân Tư Mặc đã thoát đi thành công, chỉ là vẻ mặt hắn thật sự rối rắm, không chỉnh được Quân Mặc Việt, hắn rất không cam lòng, ngay sau đó lại bắt đầu nghĩ biện pháp mới.

Đột nhiên, ánh mắt Quân Tư Mặc lóe sáng, ừ, cứ làm như vậy đi. Vì vậy, hắn dẫn theo Tiểu Bạch đi tới trước cửa Việt vương phủ ngồi chờ. Lúc này đã gần sáng, không biết đợi bao lâu nữa, hay là vận động tình cảm đi.

Mãi cho đến khi chân trời hửng sáng, Quân Tư Mặc liền căng giọng gào khóc thảm thiết.

"Hu oa oa....... Tiểu Tư Mặc sắp trở thành đứa trẻ không cha không mẹ rồi......." Quân Tư Mặc lớn giọng kêu gào, thành công thu hút sự chú ý của người đi đường.

Lúc này, người bán hàng rong dậy sớm, đại thẩm đại mụ mua thức ăn tương đối nhiều. Chỉ chốc lát, đã tụ tập rất nhiều người vây ở cửa Việt vương phủ.

Nhìn thấy đứa bé dễ thương khóc lóc đau lòng như thế, nháy mắt, lòng đồng cảm mọi người lan tràn.

"Ôi, bé ngoan, cháu làm sao vậy, sao lại khóc đến đau lòng như thế?" Một đại mụ lớn tuổi tiến lên lo lắng hỏi.

Quân Tư Mặc thấy có người hỏi, càng khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc, lại vừa kể khổ: "Hu hu....... Đại thẩm tốt bụng, tiểu Tư Mặc sắp trở thành đứa bé không có mẹ....... Hu hu....... Việt vương gia muốn đưa mẫu thân tiểu Tư Mặc đi......."

"Cái gì, tại sao Việt vương lại độc ác như vậy?" Giọngnói đại thẩm phù hợp, nhìn dáng vẻ uất ức này của Quân Tư Mặc, cả lòng đều mềm nhũn.

Nghe Quân Tư Mặc giải thích, đám người nhao nhao bàn tán Quân Mặc Việt. Nào là bắt nạt trẻ nhỏ, kẻ tiểu nhân làm càn phá hủy gia đình nhà người ta...... Những lời khó nghe đều được tuôn ra.

Thấy thế, Quân Tư Mặc vốn uất ức, ánh mắt thoáng hiện ánh sáng, ngay sau đó lại càng khóc lóc thê thảm hơn.

"Các vị đại thúc đại thẩm, các người phân xử giúp. Ta mới bốn tuổi rưỡi, Việt vương gia đã muốn tách ta ra khỏi mẫu thân, hu hu...... Hắn còn tung tin đồn khắp nơi, nói mẫu thân là sao chổi, đắc tội Sứ giả Thiên Linh, nhưng ta và mẫu thân vừa mới trở về, giẫm lên đất còn chưa kịp nóng, làm sao có thể đắc tội với ai chứ! Hu hu......." Quân Tư Mặc tiếp tục thêm dầu thêm mỡ nói, nhìn bộ dáng kia còn thê lương hơn so với phụ thân qua đời. di3n,dan. l/e q,uy d/on

Trong nháy mắt, mọi người càng ngày càng đồng tình với tiểu Tư Mặc. Đột nhiên, có người tinh mắt nhận ra thân phận của Quân Tư Mặc, cả kinh kêu lên: "Đây không phải là con trai của Hiên vương sao?"

Lúc này, mọi người mới nhìn kỹ Quân Tư Mặc, xác định hắn thật sự là con trai của Hiên vương. Nghĩ tới chuyện đã xảy ra những ngày gần đây, bọn họ cũng hiểu vì sao Quân Tư Mặc lại khóc đến thê thảm như vậy.

Vốn bị Dạ Hi uy hiếp và được Quân Mặc Hiên khích lệ, bọn họ đã bỏ đi suy nghĩ giao Dạ Hi ra. Bây giờ, nhìn bộ dạng này của Quân Tư Mặc, làm sao bọn họ có thể nhẫn tâm giao Dạ Hi ra chứ.

Hơn nữa, có Quân Tư Mặc nói bóng nói gió, mọi người cũng hiểu, lời đồn đãi lúc trước đều là do Quân Mặc Việt bịa đặt. Trong nháy mắt, mọi người càng hận loại tiểu nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn Quân Mặc Việt này hơn.

Nhất thời, tiếng chửi rủa lan tràn trong đám người.

Vậy mà, khi Quân Mặc Việt bắt chuột cả đêm, đang lúc chuẩn bị ra cửa, nhưng lại phát hiện cửa đại môn đầy ấp người. Hơn nữa từng người một đều đang tức giận nhìn mình.

Quân Mặc Việt sửng sốt một chút, khi thấy một màn khóc thê thảm của Quân Tư Mặc, thì lập tức hiểu ra đây là chuyện gì, ngay sau đó cặp mắt tức giận nhìn Quân Tư Mặc.

"Hoàng thúc, người thật hung dữ......" Quân Tư Mặc cố ý uất ức nói. Trong lòng oán thầm: cho ngươi mắng mẫu thân ta, cho ngươi bắt mẫu thân ta đến Thiên Linh, ngươi chịu mắng đi, đáng đời.

Nghe vậy, mọi người nhìn ánh mắt của Quân Mặc Việt thì càng tức giận hơn. Càng lấn tới, có người cầm rau cải, trứng gà ném về phía Quân Mặc Việt, nhất thời, quần áo Quân Mặc Việt vốn chỉnh tề, biến thành mảng xanh, mảng trắng.

"Tất cả đều dừng tay lại cho Bổn vương." Quân Mặc Việt gầm thét. Đưa tay muốn kéo Quân Tư Mặc qua một bên. Nào biết, Quân Tư Mặc đã sớm chạy trốn, lúc này đang ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch quay mặt về phía hắn làm mặt quỷ.

Thấy thế, Quân Mặc Việt thiếu chút nữa bị tức chết, căm phẫn nhìn chằm chằm Quân Tư Mặc, trong lòng thầm mắng: Quân Mặc Hiên, ngươi chờ đó cho ta, món nợ này, Bổn vương nhớ kỹ.

Bị Quân Tư Mặc náo loạn như vậy, không còn ai đề nghị giao Dạ Hi ra nữa, nhưng mà, dù sao hai mươi vạn đại quân Thiên Linh áp cảnh cũng là sự thật. Bầu trời Thiên Thần, vẫn bao phủ một lớp hoang mang.

Để bình ổn vẻ hoang mang của mọi người, Quân Mặc Hiên nói: nếu thật sự khai chiến, hắn sẽ tự mình dẫn binh, chống lại Thiên Linh xâm nhập. Mấy ngày sau, Quân Mặc Hiên cũng đều ở trong quân doanh luyện binh, nhất thời, khí thế binh lính Thiên Thần dâng cao.

Nửa tháng cứ như vậy trôi qua, Thiên Thần đã chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận với Thiên Linh. Nhưng đúng vào lúc này, hoàng thượng Quân Thiên Dịch nhận được thư Thiên Linh gửi đến.

Đêm đó, Dạ Hi được mời vào hoàng cung. Mà lúc này, Quân Mặc Hiên đang luyện binh ở quân doanh, vì vậy cũng không đi cùng với nàng.

Mặc dù nhận được tin tức thì Dạ Hi có chút bất ngờ, nhưng thái độ thường ngày của Quân Thiên Dịch rất rõ ràng, cho nên cũng không nghi ngờ hắn. Nàng ngược lại không hề chuẩn bị mà đi tới hoàng cung.

Vừa tới hoàng cung, Dạ Hi có cảm giác dựng tóc gáy, tối nay hoàng cung yên tĩnh đến kỳ lạ. Càng đến gần Ngự Thư Phòng, cảm giác này càng mãnh liệt. Vậy mà, khi Dạ Hi phát hiện nguy hiểm, muốn thoát đi thì đã không còn kịp nữa.

Chỉ thấy, hơn mười người áo đen từ bốn phía xông tới, vây quanh Dạ Hi. Đồng thời, Quân Thiên Dịch cũng đi ra từ Ngự Thư Phòng, trên mặt hiện vẻ áy náy, nhưng không có ý định bỏ qua cho Dạ Hi.

"Tại sao?" Dạ Hi lạnh giọng hỏi.

"Không tại sao cả, Thiên Thần không chịu nổi sự tức giận của Thiên Linh mà thôi." Quân Thiên Dịch lạnh nhạt nói. Còn nguyên nhân chân chính là gì, hắn sẽ không nói cho Dạ Hi.

Nghe vậy, Dạ Hi cười lạnh, thì ra là Quân Thiên Dịch cũng không phải thật lòng yêu thương Quân Mặc Hiên. Ở trước mặt, rất rõ ràng, giữa quốc gia và con trai, Quân Thiên Dịch sẽ lựa chọn người trước. Điểm này, Dạ Hi cũng không tức giận, nàng không thể nào tiếp nhận được chính là, ngoài mặt Quân Thiên Dịch theo Quân Mặc Hiên, nhưng lại vụng trộm, ra tay độc ác.

Ra vẻ đồng ý đánh một trận với Thiên Linh, sau lưng lại cấu kết Thiên Linh, hãm hại nàng, hành động như vậy, nàng khinh thường.

"Nếu không phải nể ngươi là bề trên của Quân Mặc Hiên, giờ phút này ngươi đã là một cỗ thi thể rồi." Dạ Hi lạnh lùng nói. Nói xong, nhanh chóng rút băng ti ra, bắt đầu tấn công.

Mười người áo đen, Dạ Hi vẫn không để trong mắt. Vậy mà, khi nàng đánh nhau với người áo đen, mới phát hiện, mười người này cũng không phải Ảnh Vệ bình thường. Mà đã đạt đến trình độ trên cả cao thủ.

Cao thủ siêu phàm, Thiên Thần cũng chỉ có Thương Diên và Dạ Đại Sơn mà thôi, khi nào thì xuất hiện nhiều như vậy. Không cần đoán cũng biết, những người này không phải người Thiên Thần.

"Hoàng thượng vậy mà lại dẫn sói vào nhà, không sợ sơ ý một chút mạng nhỏ cũng không còn sao?" Dạ Hi châm chọc nói, người mạnh mẽ như vậy, Quân Thiên Dịch cũng dám dẫn dụ đến. Không thể không nói, lá gan của hắn không phải lớn bình thường.

"Thiên Thần và Thiên Linh là hữu nghị chi bang, sao lại là dẫn sói vào nhà chứ?" Quân Thiên Dịch hờ hững nói.

"Hèn hạ!" Dạ Hi giận dữ, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, nhanh chóng huy động băng ti trong tay tấn công về phía người áo đen, nhưng mà, mười cao thủ siêu phàm, làm sao Dạ Hi có thể đánh thắng được.

Biện pháp duy nhất, chỉ có thể dùng súng. Vì vậy, Dạ Hi rút súng lục ra, bắn về phía người áo đen. Sáu phát đạn liên tục bắn ra, nhưng không trúng một ai.

"Mẹ nó!" Dạ Hi khẽ nguyền rủa, ngay sau đó lại bắn ra vài viên đạn.

Lần này ác hơn, chỉ thấy một người quần áo đen trong đó, thúc giục nội lực ngưng tụ ở trong hai lòng bàn tay, tay không chặn lại đạn của Dạ Hi, vung tay lên, sáu viên đạn y nguyên bắn về phía Dạ Hi.

Thấy thế, Dạ Hi nhảy vọt vài cái, tránh thoát đạn tấn công.

Giờ phút này nàng thật sự muốn chửi mẹ nó, rốt cuộc cao thủ siêu phàm là tồn tại như thế nào, lại có thể ngăn lại đạn của nàng. Nhất thời, trong lòng Dạ Hi mất bình tĩnh, biết rõ số mạng hôm nay sẽ bị bắt không chạy thoát được rồi.

Thế nhưng, Dạ Hi sao có thể là người cúi đầu trước số mạng chứ, chưa đến phút cuối cùng, nàng quyết không buông tay.

Thấy súng lục không dùng được, Dạ Hi thử thúc giục dị năng, thế nhưng, cho dù nàng nghĩ cách tập trung như thế nào, cũng không thể thúc giục dị năng. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dùng băng ti tấn công, trong lòng cầu nguyện Quân Mặc Hiên có thể chạy tới nhanh một chút.

Vậy mà, giờ phút này Quân Mặc Hiên lại chẳng hay biết gì, vốn không biết chuyện gì xảy ra. Khi hắn nhận được tin tức thì đã không còn cách nào xoay chuyển nữa rồi.

Mà Dạ Hi bên này, mười người áo đen thấy Dạ Hi cố chấp cứng đầu như thế, đã vô cùng bực mình. Nếu không phải Dạ Hi rất quan trọng đối với thái tử của bọn họ, sợ là đã sớm bị mười người này xé nát.

Bởi vì, toàn bộ đại lục Long Đằng, không có một ai dám khiêu khích uy nghiêm của cao thủ siêu phàm. Vậy mà, Dạ Hi, lại một lúc chọc giận mười cao thủ siêu phàm.

Vì vậy, những người áo đen rat ay không nể mặt nữa, chỉ cần Dạ Hi không chết, gãy tay gãy chân cũng đâu có quan hệ gì với bọn họ. Ngay sau đó, mười người càng tấn công mãnh liệt hơn. di3n.d@n l3^quy/d0n^

Đột nhiên, một người quần áo đen trong đó bước nhanh về phía trước, thúc giục nội lực tấn công về phía Dạ Hi. Lực tấn công của người mặc quần áo đen rất mạnh, Dạ Hi không kịp né tránh, trúng chiêu.

Nhất thời, phun ra một ngụm máu tươi, Dạ Hi che ngực, vẻ mặt tức giận nhìn người áo đen, huy động băng ti phát động tấn công lần nữa.

Nhưng mà, Dạ Hi bị thương, lực tấn công yếu đi, người áo đen bắt được băng ti, ngăn chặn nàng tấn công. Cùng lúc đó, một người áo đen khác tiến lên, bắt Dạ Hi, vung tay đánh lên cổ của nàng.

Dạ Hi hôn mê bất tỉnh.

Thấy thế, mười người áo đen nhanh chóng đem theo Dạ Hi rời đi, lúc gần đi, một người quần áo đen trong đó lạnh lùng lên tiếng: " Hoàng thượng Thiên Thần, chúng ta cũng không biết Nam Cung Tuyết ở đâu, nhưng mà, có điều nàng ta có lẽ vẫn còn sống."

Vừa dứt lời, mười người áo đen đã biến mất không thấy, cùng lúc đó, một bóng đen từ nơi bí mật đuổi theo.

Mà Quân Thiên Dịch ở một bên xem cuộc vui đột nhiên thay đổi, trong mắt đều là vẻ cô đơn. Hắn bị gạt, Thiên Linh cũng không biết Tuyết Nhi ở đâu, nhưng hắn lại vì mạng sống của một người, tự tay giao Dạ Hi cho Thiên Linh.

Nhất thời, Quân Thiên Dịch không nhịn được đau buồn.

Đến lúc Quân Mặc Hiên vội vàng đi đến, chỉ thấy trên đất một vũng máu lớn, mà Quân Thiên Dịch đang đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, ngay cả Quân Mặc Hiên đến cũng không nhận ra.

"Đã xảy ra chuyện gì, Hi Nhi đâu?" Quân Mặc Hiên gào thét, hắn đang ở quân doanh luyện binh thì nghe có người báo Hi Nhi gặp nguy hiểm. Hắn lập tức không ngừng thúc ngựa chạy tới. Mặc dù như vậy, nhưng hình như hắn vẫn tới chậm.

"Hi Nhi, chết rồi!" Quân Thiên Dịch đau lòng nói. Dù sao cũng bị người của Thiên Linh đưa đi rồi. Đây so với cái chết, đâu có gì khác nhau. Chẳng bằng nói nàng chết rồi, Quân Mặc Hiên cũng sẽ thôi hi vọng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro