Chương 3: Yêu Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Ngư
Biên: Châm Phu Nhân

7 giờ tối, An Bộ xong việc trở về nhà để tắm rửa. Ngoài rau quả mua bên ngoài, cô nấu thêm một món canh. Giá trị dinh dưỡng của món canh vừa giúp bổ huyết bổ khí vừa tăng điểm sinh khí nhất định. Sau khi nạp sinh lực xong An Bộ tràn đầy năng lượng đeo balo lên bước ra khỏi cửa.

Với An Bộ, một ngày có 24 giờ thì hết 20 giờ cô cảm thấy thân thể mình tồn tại như một cái xác chết. Một chương trình hoạt động phong phú là không thể thiếu với cô. Thế nên ban ngày cô dùng để làm việc còn buổi tối cô buông thả mình ở quán bar.

Bành Phái là quán bar nằm trên một con đường trung tâm chợ giải trí. Tuy quy mô quán bar không lớn lắm nhưng phong cách thiết kế rất đặc sắc. Một năm trước, khi An Bộ đặt chân đến thành phố này, quán bar đầu tiên An Bộ đi chính là "Bành Phái", lúc đó quan hệ của cô và chủ quán cũng không tệ.

"Mẹ kiếp! Bộ Bộ cô lại đổi phong cách à!" Một thanh niên nhuộm tóc màu xanh mặt đầy ngạc nhiên từ trong phòng nghỉ bước ra trước An Bộ thốt lên.

Thanh niên tóc dài đứng bên cạnh hắn cười nói:" Mỗi lần thấy hình dáng của Bộ Bộ thì tôi cảm thấy thẩm mỹ của mình thật thiếu sót".

Ba người khác cũng hết sức tán thành, tất cả đều dở khóc dở cười nhìn An Bộ.

Lúc này, trên người An Bộ mặc một cái áo lót trong màu trắng, khoác bên ngoài một cái áo đen, bên dưới mặt một cái quần short jean phối với một cái thắt lưng được khảm ngọc lộng lẫy. Ngực đẹp, eo thon, chân dài nhìn cô thật xinh đẹp và gợi cảm.

Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là lớp trang điểm trên mặt cô với phấn mắt màu tím đậm, son môi màu đỏ quất, cạnh mắt phải vẽ một đóa hoa hồng xanh, những cành mây màu vàng quấn quanh dây leo phủ đầy gương mặt. Sự phối hợp màu sắc này cực kỳ cay mắt, tạo ra một loại tác động mị hoặc. Nếu vào lúc đêm khuya vắng người, ai đó bất chợt thấy một gương mặt như vậy đảm bảo sẽ bị dọa đến tiểu ra đầy người.

Thực tế, kiểu trang điểm này không phải do An Bộ cố ý chẳng qua là vì thị giác của cô bất thường. Vốn dĩ cô không thể phân biệt được các loại màu sắc. An Bộ chỉ nhìn thấy ba màu là xám, đen và trắng, tất cả mọi người trong mắt cô đều có làn da màu xám, ngoại trừ người da đen.

Năm người đứng trước mặt An Bộ là thành viên của dàn nhạc "Bành Phái". Họ biểu diễn ba lần mỗi tuần, thỉnh thoảng An Bộ sẽ lên khán đài biểu diễn cùng bọn họ nhưng mà cô không phải là ca sĩ chính, cũng không phải tay ghita hay tay Keybord mà là một tay trống.

Tay trống nữ tương đối hiếm, bởi vì tay trống có yêu cầu rất cao về thể lực mà thể lực của nữ giới sinh ra vốn kém hơn nam giới. Biểu diễn trong thời gian ngắn thì không có vấn đề gì nhưng để biểu diễn liên tục hai ba giờ liền thì tương đối khó khăn.

Giá trị sức mạnh của An Bộ phụ thuộc vào điểm sinh khí cao hay thấp, càng tích cực vận động thì càng giúp phát huy sức mạnh. Chỉ cần kịp thời bổ sung dinh dưỡng, bảo đảm cơ thể cô không rơi vào trạng thái đói thì cô có thể liên tục bức phá cả một thế kỷ.

"Được rồi. Đừng làm loạn nữa, chuẩn bị lên sân khấu đi." Chủ xướng Verus gọi một tiếng dẫn theo vài người đi lên sân khấu.

Khoảng 10 giờ tối là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu. An Bộ theo những thành viên dàn nhạc lên sân khấu. Khói xông vào khuôn mặt Gothic và đặc biệt là dưới ánh đèn nhiều màu sắc thì khuôn mặt đó lại lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị. Mặc dù vị trí của cô cũng không dễ quan sát nhưng với lớp trang điểm lấp lánh trên mặt cô khiến cô là người đầu tiên thu hút ánh nhìn của mọi người, nhất là những người có gu thẩm mỹ.

Tuy nhiên, ở trong môi trường xa hoa đồi trụy, ăn chơi thác loạn này bất luận cái gì tồn tại không theo trào lưu cũng không ai cảm thấy lạ. Hầu hết để bày tỏ thiện ý thì mọi người sẽ hú thét lên, huống chi còn có một nhóm người vốn có trào lưu thẩm mỹ khác thường.

Ca sĩ Verus chào hỏi mọi người một cách khéo léo. Cô sử dụng ngôn ngữ khôi hài để kích thích không khí hiện tại, sau đó đánh tay ra làm một cử chỉ để bắt đầu màn trình diễn bùng nổ trong tiếng gào thét lớn.

An Bộ đứng trước bộ trống phối hợp với tiết tấu âm nhạc, cánh tay vung vẩy giao nhau, thoải mái đánh trống một cách tự do, toàn thân đều phát ra lực. Mỗi một tiếng đều đúng lúc, từng động tác tuyệt đẹp mà rất có tính thưởng thức.

Trước đó đám người kia còn bàn tán về gương mặt của An Bộ nhưng lúc này bọn họ đều bị tiếng trống kích động chìm đắm vào trong quay cuồng.

Một ca khúc sắp kết thúc, ca sĩ đang hát bỗng dưng ngừng lại, những loại phối nhạc khác cũng dừng lại, phút giây ngắn ngủi trong không trung, chỉ nghe được chuỗi tiếng trống đập liên hồi, như sấm sét cuồng phong. Hai cánh tay mảnh khảnh biểu diễn hết sức điêu luyện, trong nháy mắt gần như muốn nổ tung sân khấu. Bầu không khí cứ đà như vậy tăng vọt, An Bộ đạt được không ít giá trị sinh lực.

"A a a a a --" từng tiếng thét chói tai này thay nhau vang lên, mọi người sôi trào một lần nữa.

A a a, Verus, tôi yêu cô! Yêu Yêu, cô đẹp lắm!"

"Yêu yêu, hãy đánh thêm một lần nữa đi!"

"Yêu Yêu" là biệt danh của An Bộ trong ban nhạc. Mặc dù số lần cô biểu diễn không nhiều, nhưng với cách trang điểm quái dị cùng những kỷ xảo điêu luyện của mình đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người.

Buổi biểu diễn kết thúc, An Bộ bước xuống sân khấu và tay trống ban đầu của ban nhạc cũng lên thay thế. Ca khúc thứ hai sắp bắt đầu nhưng mọi người luôn cảm thấy giống như thiếu đi thứ gì đó, hình như không có nhiệt huyết sôi trào chấn động trước đó...

"Bộ Bộ, cầm lấy, rượu trái cây này đặc biệt điều chế vì cô đấy, cô gái phấn hồng váy lụa ạ." Ông chủ quán bar Hoa Áo mang một ly rượu từ trên quầy đẩy đến trước mặt An Bộ.

"Cảm ơn" An Bộ vẫn thường phải đối mặt với khuôn mặt nhăn nhó của những kẻ đê tiện diêm dúa, cô cầm ly rượu lên bình tĩnh thưởng thức rượu trái cây. Cô chỉ có thể uống rượu trái cây có 18 độ trở xuống và không được uống quá mức nếu không sẽ bị giảm điểm sinh khí. Trên thực tế, bất kỳ loại thức uống nào qua miệng nàng cũng như nước sôi, không mùi không vị, chẳng qua thức uống chỉ là cách bày tỏ tình cảm.

"Bộ Bộ, thật sự cô nên cân nhắc việc gia nhập ban nhạc?" Hoa Áo cười nói "Với kỹ thuật của cô, nếu cô xuất hiện chắc chắn sẽ thành công trong tương lai."

An Bộ nghiêng người dựa vào quầy bar, ngón tay cô chậm rãi lướt qua mép ly, miễn cưỡng nói : " Nếu tôi muốn xuất hiện thì đã xuất hiện từ sớm rồi."

Tham gia vào một công việc phổ biến là một trong những cách nhanh nhất để tăng điểm sinh khí. Không cần nói cũng biết, người trong ngành giải trí nổi tiếng là điều dĩ nhiên, nhưng An Bộ không thể trở thành minh tinh, nói chính xác thì cô không thể lộ mặt để trở thành bất kỳ một nhân vật của công chúng nào. Cô không già đi, một người bình thường duy trì mười năm thanh xuân là điều bình thường nhưng không có bất kỳ sự thay đổi nào trong hai mươi ba mươi năm, vậy thì điều đó sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Để tránh những rắc rối không cần thiết, An Bộ chỉ có thể nhịn đau mà từ bỏ con đường trở thành minh tinh, khiêm tốn mà tích góp nhân khí tinh hoa trên trái đất.

"Ôi, thật đáng tiếc'" Hoa Áo nửa thật nửa giả xúc động nói một câu.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, từ bên ngoài quầy rượu bỗng có một đám người JC mặc quần áo thường dân khí thế hung hăng xông vào, Một người đứng đầu giơ giấy chứng nhận ra, hô lớn: "JC kiểm lâm đây, tất cả mọi người im lặng, đứng tại chỗ, chờ kiểm tra cơ thể."

Ở quán bar, nơi này tốt xấu lẫn lộn, thường xuyên xuất hiện những người buôn bán ma túy hoặc hút ma túy. Cho nên cứ cách một khoảng thời gian thì JC sẽ tiến hành kiểm tra đột xuất.

An Bộ không phản đối việc kiểm tra nhưng với điều kiện cô không có mặt ở đó.

Hoa Áo thấy khuôn mặt lấm la lấm lét của An Bộ, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ cô..."

"Không có, chỉ là ta không tiện để kiểm tra." Kiểm tra độc tính xem cũng như tốt, những thứ không kiểm tra được mới đáng sợ.

Hoa Áo không hỏi, chỉ chỉ phía sau quầy bar: " Bên kia có một lối đi an toàn, nhân lúc nơi đây đang hỗn loạn, cô hãy nhanh đi đi."

"Cảm ơn anh." Đột nhiên An Bộ kéo nơ của Hoa Áo lại rồi hôn lên mặt hắn. Sau đó, cô nhanh chóng đi vào lối đi phía sau quầy bar.

"Cô gái này, tùy tiện trêu ghẹo người khác vậy sao." Hoa Áo nhỏ giọng đánh giá thấp một câu, trong mắt ngầm cười. Nếu hắn trẻ lại mười tuổi nhất định sẽ không bỏ qua yêu nghiệt này.

Quán bar Bành Phái có hai lối đi an toàn, một cái nằm ở đường sáng, một cái nằm ở đường tối, không bị JC chặn lại.

Rời khỏi quán bar lúc hơn 11h, đối với An Bộ thì ít ra còn 4 tiếng để hoạt động.

Cô vừa dạo bước trên đường phố vừa suy nghĩ có nên chạy về không?

Đúng lúc này, điện thoại bỗng reo lên, người gọi dến là Tân Nghiên.

Lạ thật, chẳng phải hôm nay cô ấy đi đón bạn trai sao? Bây giờ có lẽ đang ân ái cùng bạn trai ở trong nhà hoặc ở nhà khách, sao lại gọi điện thoại cho cô làm gì?

An Bộ nhận cuộc gọi và alo một tiếng thì nghe được đầu dây bên kia vang đến một giọng nói lạ: "Xin chào, tôi là Nguyên Nguyên chủ cửa hàng tiện lợi. Chủ của chiếc điện thoại này uống say trong cửa hàng của tôi, không biết bạn có thể đến đón cô ấy không?"

"Cửa hàng tiện lợi?" An Bộ cho rằng mình nghe lầm. "Sao cô ấy lại uống rượu trong cửa hàng của bạn? Còn uống say nữa?"

"Đúng vậy." Giọng của chủ của hàng nghe có vẻ đau khổ "Hy vọng cô đến đây sớm."

"Được rồi, phiền bạn gửi địa chỉ cho tôi."

Mười lăm phút sau, An Bộ vội chạy tới của hàng tiện lợi Nguyên Nguyên. Vừa tới cô thấy Tân Nguyên say khướt nằm ở dưới đáy bàn, hai tay ôm chân băng ghế thê thảm khóc cạn nước mắt. Bên cạnh cô còn mấy cái vỏ chai rượu quăng tứ tung, dưới đất còn có một bãi ói phát ra mùi hôi khó chịu cho người khác.

Cách đó không xa, một người đàn ông dáng vẻ thật thà, đau khổ nghiên mình nhìn về phía này. Thấy An Bộ bước vào, không những không thư giãn mà trái lại còn lo lắng hơn. Nguyên nhân rất đơn giản vì An Bộ còn chưa kịp tẩy trang, lối ăn mặc trên người tối tăm, nhìn một là biết loại con gái hư hỏng, hay là loại con gái hư hỏng trong hai giai đoạn bệnh thời kỳ cuối.

" Bạn... Bạn có phải là cô gái vừa nói chuyện điện thoại với tôi không?" Chủ của hàng không chắc chắn hỏi.

"Đúng vậy." An Bộ thấy vẻ mặt kỳ lạ của chủ của hàng, tự cho mình hiểu tâm trạng hắn. Một của hàng tiện lợi tốt quả thật bị một con ma men chiếm giữ làm cho những người khách khác không dám bước vào. Dù là ai cũng không vui vẻ dược. Nhưng mà bây giờ hắn lại bị kiểu trang điểm không giống người của An Bộ dọa.

"Xin lỗi vì gây ra phiền phức cho bạn." An Bộ vừa đỡ Tân Nghiên dậy vừa bày tỏ áy náy với chủ của hàng. Tính ra Tân Nghiên cũng tài thật, uống say ở của hàng tiện lợi! Người ta không báo cảnh sát cũng là nhân hậu lắm rồi.

"Không có gì, cô đưa cô ấy đi là tốt rồi." Trái lại, chủ của hàng là một người tốt, chân thành khuyên nhủ " Cô bé tuổi còn nhỏ, chưa nghĩ thấu đáo."

"Anh nói đúng, trở về tôi sẽ nói lại với cô ấy." An Bộ dừng bước, từ trong túi lấy ra một trăm đô "Đây là một khoản bồi thường nho nhỏ, hy vọng cô ấy không gây nhiều tổn thất cho anh."

"Không cần, không cần đâu, các cô về nghỉ ngơi sớm đi." Chủ của hàng vội khoát tay.

An Bộ cũng không nhiều lời, cất tiền vào rồi đỡ Tân Nhiên rời khỏi của hàng tiện lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro