Chương 6: Ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hoshi Shiori
Biên: Hàn Phong Vũ

"Sao cô ta lại đến đây?" Nguyên Thi Thi quay sang nhìn vị hôn phu của mình, đã thấy hắn ngơ ngác nhìn cổng như người mất hồn.

Sự tức giận lóe lên trong mắt Nguyên Thi Thi, cô đi đến nắm cánh tay Lương Hòa Phủ, lạnh giọng hỏi: "Anh đưa thiếp mời cho cô ta?"

Lương Hòa Phủ lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt không tốt của vị hôn thê, vội nói: "Không có."

"Vậy sao cô ta lại xuất hiện ở đây?" Nguyên Thi Thi căm giận nhìn hắn.

"Làm sao anh biết được?" Lương Hòa Phủ khá bất mãn với thái độ chất vấn của cô, nhịn không được lại nhìn thoáng qua Tân Nghiên.

Nguyên Thi Thi thấy thế, càng thêm tức giận, nhưng không trút giận tại chỗ, mà là kéo cánh tay Lương Hòa Phủ thật chặt, lạnh lùng nhìn Tân Nghiên đang đi đến bên này.

Đinh Di bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Vị kia chính là vị hôn thê cũ của anh sao? Không phải anh nói cô ta chỉ là người bình thường thôi sao? Trang phục của cô ta không phải thứ người bình thường có thể mặc lên đâu."

Nguyên Thi Thi cười nhạo: "Ai biết cô ta tìm được tên tiêu tiền như rác nào chứ."

Mẹ nó đáng ghét! Mới vừa rồi cô còn chế giễu "bạn gái cũ" của vị hôn phu với hội chị em, kết quả vừa đảo mắt người ta đã xuất hiện đầy hoa lệ, đẹp át toàn trường, trong vài phút đã đoạt lấy danh tiếng của cô, ai không biết còn tưởng rằng cô ta mới là nhân vật chính của hôm nay đấy!

"Ha ha." Đinh Di cười không nói.

Tân Nghiên chậm rãi đi đến trước mặt Lương Hòa Phủ, những ngón tay nắm chặt có hơi đau nhức, thẳng lưng, dùng hết sức lực toàn thân giữ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Chúc mừng anh, 'học trưởng'."

Lương Hòa Phủ nhìn cô, ánh mắt sáng rực, xưa nay không biết cô cũng có một mặt xinh đẹp động lòng người như vậy. Cô của trước kia, giống như một món trang sức lỗi thời, vì đã dùng quen, cho nên thỉnh thoảng cô bị hắn mang theo tô điểm một chút. Mà cô của bây giờ, giống như một viên ngọc tuyệt đẹp được điêu khắc tỉ mỉ, bỏ đi tì vết, cho thấy phong thái mê người nhất.

Lương Hòa Phủ gặp qua rất nhiều mỹ nữ, Tân Nghiên cũng không tính là đẹp nhất, nhưng trước kia và bây giờ tương phản rất lớn, trong nháy mắt lật đổ ấn tượng của hắn về Tân Nghiên, mang đến cho hắn sự đả kích không nhỏ.

Nguyên Thi Thi nhìn bộ dạng thất thần của Lương Hòa Phủ, giận không chỗ trút, âm thầm véo hắn một cái, hỏi thăm đầy ý riêng: "Tân Nghiên tiểu thư, không biết ai đã đưa thiếp mời cho cô?"

Tân Nghiên không liếc nhìn cô ta tới một cái, chăm chú nhìn Lương Hòa Phủ, trong mắt có nhiều lời muốn nói, u buồn mà nồng ấm. Cô luôn ghi nhớ lời nhắc nhở của An Bộ, lúc gặp mặt, chỉ cần chú ý đến Lương Hòa Phủ, những người khác đều là bối cảnh sân khấu.

Sự coi thường của Tân Nghiên khiến Nguyên Thi Thi cảm thấy nhục nhã, đang muốn trút ra, lại nghe Tân Nghiên nói: "Ngày hôm nay, tôi chỉ làm một 'học muội', đến để nói một câu chúc phúc. Chân tình thế gian khó cầu, một khi gặp gỡ, hi vọng anh có thể cố gắng trân quý, không nên uổng phí hết hai ba năm không công, cuối cùng lại chọn vứt bỏ."

Lương Hòa Phủ đau xót trong lòng, há miệng muốn nói, lại bị Nguyên Thi Thi đưa tay ngăn cản. Cô ta tiến lên một bước, hùng hổ dọa người: "Tôi và Hòa Phủ đương nhiên có thể thật dài thật lâu, không cần cô lo lắng. Hi vọng cô cũng có thể tìm thấy một bạn trai phù hợp, cuộc sống 'ổn định', không nên ôm lấy ảo tưởng không thực tế gì kia. Đã là gà rừng, cho dù phủ thêm áo gấm rực rỡ, cũng không thể thành phượng hoàng."

"Cô nói đúng." Giờ khắc này Tân Nghiên thanh tỉnh chưa từng thấy, lãnh ngạo liếc Nguyên Thi Thi một chút, "Gà rừng có khoác thêm áo gấm rực rỡ, cũng không phải phượng hoàng."

Câu nói này cải biến mấy chữ, lại phối hợp ánh mắt của cô, trong nháy mắt biến thành mỉa mai Nguyên Thi Thi, ám chỉ cô ta chỉ là một con gà rừng sinh ra trong ổ phượng hoàng.

Mấy người bên cạnh nhỏ giọng cười trộm, Nguyên Thi Thi sững sờ, lập tức cả giận nói: "Cô..."

Đang chuẩn bị chế giễu lại, một nữ bồi bàn bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô, đứng ở giữa cô và Tân Nghiên.

Tân Nghiên nhìn thấy nữ bồi bàn này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức thấy đối phương bí mật ném ánh mắt xinh đẹp về phía cô, lại không nhịn được muốn cười, tâm tình khẩn trương lập tức bình tĩnh lại.

Nữ bồi bàn này dĩ nhiên chính là An Bộ tạm thời cosplay bà tiên đỡ đầu, cô nhấc mâm trong tay, Tân Nghiên ngầm hiểu, cầm một ly rượu trong khay, nói với Lương Hòa Phủ: "Học trưởng, tôi mời anh một ly."

Ánh mắt Lương Thi Thi bị ngăn trở: Bồi bàn này ở đâu ra vậy, quá mẹ nó chướng mắt!

Lương Hòa Phủ giơ ly lên, một bên thầm khen Tân Nghiên am hiểu lòng người, một bên phong độ nhẹ nhàng chạm ly cùng cô.

Đúng lúc này, Tân Nghiên bỗng nhiên giương tay một cái, dội toàn bộ rượu vang đỏ trong ly lên mặt hắn, đồng thời gằn từng chữ nói: "Chúc Lương thiếu gia và Nguyên tiểu thư trăm năm hảo hợp, hạnh phúc mỹ mãn." Ngón tay buông lỏng, ly rượu không chậm rãi trượt xuống, đánh xoảng một tiếng vỡ thành vô số miếng.

Tay Lương Hòa Phủ đóng băng giữa không trung.

Nguyên Thi Thi trợn mắt há mồm.

Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung về bên này, thấy khuôn mặt chật vật của Lương Hòa Phủ, vẻ mặt vừa giận vừa sợ lẫn lộn của Nguyên Thi Thi, và bóng dáng xinh đẹp ngẩng cao đầu rời đi.

An Bộ âm thầm tán thưởng soái khí bức người và phong cách rời đi của cô, sau đó ẩn vào đám người nhanh như gió. Không ai để ý sự rời đi của một bồi bàn nhỏ bé, duy chỉ có Giản Ninh Huyên lập tức phát hiện cô rời đi sau khi đi được bảy tám mét, dư quang cuốn qua, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa.

Phần sau bữa tiệc phát triển thành cái dạng gì, An Bộ đã không quan tâm. Lấy thủ đoạn của Lương gia, vẫn dư sức ứng phó với tình cảnh này, huống hồ sự việc chỉ xảy ra không tới vài phút ngắn ngủi, chỉ có mấy người đứng gần nhìn thấy đại khái, đa số người sẽ chỉ bán tán nhất thời, Lương gia cũng không đến mức gây khó xử cho một cô gái chỉ vì việc này. Có điều, chỉ sợ trong lòng Nguyên Thi Thi và Lương Hòa Phủ không thoải mái như vậy. Mặc dù điều này còn lâu mới đủ đền bù cho tổn thương Tân Nghiên chịu, nhưng cũng xem như một chấm dứt gọn gàng linh hoạt.

Ra khỏi khách sạn, An Bộ tìm thấy Tân Nghiên ở một góc ven đường rất nhanh. Cô ngồi xổm trên mặt đất, thấp giọng thút thít, giống như đang gửi lời chia buồn cuối cùng cho mối quan hệ này.

"Được rồi, về nhà thôi." An Bộ cởi áo khoác, phủ lên đầu cô.

Tân Nghiên kéo góc áo, ủ rũ cúi đầu đứng lên, đứng bên cạnh An Bộ như nàng dâu nhỏ.

An Bộ nắm tay cô, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Chỉ trong một lát, chiếc xe thể thao phổ biến đưa Tân Nghiên đến trước đó vèo một tiếng dừng lại trước mặt hai người.

An Bộ mở cửa xe, đỡ Tân Nghiên lên xe trước, sau đó mới lên.

Trầm mặc một lát, Tân Nghiên bỗng nhiên rầu rĩ nói: "Bộ Bộ, nếu cậu là đàn ông, cậu nhất định sẽ là người 'bạn trai' hoàn mỹ nhất trong lòng các cô gái."

"Cho dù không phải đàn ông, tôi cũng có thể trở thành 'bạn trai' hoàn mỹ nhất." An Bộ vẫn có chút tự tin về điểm này.

Tân Nghiên dừng một chút, chần chờ nói: "Tôi không có hứng thú với con gái, không phải lesbian." Cho nên dù Bộ Bộ rất tốt, tôi cũng sẽ không thay đổi tính hướng.

"... Cô suy nghĩ nhiều rồi." Mạch não của cô gái này nhiều khi không thể lý giải nổi.

Tân Nghiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói: "Cô nói xem, lần này tôi bêu xấu Lương Hòa Phủ, hắn có thể cho người trả thù tôi không?" Hiển nhiên, Tân Nghiên làm xong chuyện xấu, lại bắt đầu sợ.

"Yên tâm đi." An Bộ khẳng định nói, "Lương Hòa Phủ tuy là cặn bã, nhưng không có thói quen bắt nạt phụ nữ." Nhưng vị hôn thê kia của hắn thì rất khó nói.

Tân Nghiên gục đầu xuống, ánh mắt mơ màng, dường như lại chìm vào hồi ức của quá khứ.

An Bộ không quấy rầy, buông bỏ một đoạn tình cảm không dễ dàng, lúc nào có thể buông bỏ phải xem chính bản thân Tân Nghiên.

An Bộ đưa Tân Nghiên về nhà mình, giúp cô dọn dẹp một gian phòng khách.

Tân Nghiên tắm rửa xong, sắp xếp xong lễ phục, giày, trang sức, cẩn thận trả lại cho An Bộ.

"Bộ Bộ, cám ơn cậu."

"Đây đều là mua cho cậu, cậu giữ đi."

Tân Nghiên lắc đầu: "Ma pháp của cô bé lọ lem giúp nàng có được tình yêu của hoàng tử. Mà tôi, lại dùng ma pháp này kết thúc một đoạn tình cảm lưu luyến buồn cười. Không thuộc về tôi, cuối cùng cũng không thuộc về tôi. Chỉ có những thứ thực sự tồn tại, mới là đáng để quý trọng. Giống như bạn tốt Bộ Bộ, cho tôi mười Lương Hòa Phủ tôi cũng không đổi."

An Bộ khinh bỉ nhìn cô: "Một gã đàn ông cặn bã cậu còn sợ không đủ? Còn muốn mười gã?"

"Hiểu bằng tinh thần nha." Tân Nghiên cười, kéo cánh tay của cô, "Tôi muốn cho cô biết, cô là tốt nhất!"

Trải qua chuyện lần này, Tân Nghiên ngu ngốc đến mấy cũng biết An Bộ không phải người bình thường. Nhưng với thân phận của An Bộ, Tân Nghiên cũng không hỏi nhiều, cũng không có ý định hỏi. Cô không hi vọng tình bạn của cô và An Bội biến chất vì tiền tài, càng không thể xem sự giúp đỡ của An Bộ là lẽ đương nhiên.

An Bộ sờ đầu Tân Nghiên, lão hoài an lòng*.

*Nguyên văn: 老怀大慰 (Lão hoài đại úy) - hài lòng, thỏa mãn; là cảm xúc của người lớn tuổi với người trẻ. (Internet)

"Đúng rồi." Tân Nghiên bỗng nhiên nói, "Tôi định thi đại học lần nữa."

"Ồ? Không tệ đó." An Bộ biểu hiện ủng hộ.

Tân Nghiên thở một hơi thật dài, nhìn trần nhà: "Trước kia vì nhà tôi xảy ra biến cố, không thể không bỏ học, về sau vì để xứng với Lương Hòa Phủ, tôi rất muốn có được một công việc thể diện, có thành tựu trên công việc. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn cố gắng một lần vì bản thân, thi đậu vào trường đại học lý tưởng, từng bước một theo đuổi mục tiêu của mình."

"Cần giúp một tay không?"

"Không cần." Tân Nghiên cười nói, "Mấy năm nay tôi không từ bỏ việc học, cũng tiết kiệm được một ít tiền, huống hồ tôi còn có thể làm thuê, hoàn thành việc học hẳn không phải vấn đề."

Nói đến đây, trên mặt cô không khỏi hiện lên biểu cảm tự tin.

An Bộ nằm nghiêng trên giường, cười híp mắt nhìn Tân Nghiên. Chỉ cần giữ vững thuần khiết và tự mình cố gắng này, tin rằng trong tương lai cô nhất định sẽ trở thành một người phụ nữ vô cùng xuất sắc.

Đêm khuya, hai người đối diện máy tính, tràn đầy phấn khởi so sánh ưu khuyết của các trường đại học, thảo luận đến gần sáng.

Vài ngày sau, Tân Nghiên chọn một trường đại học ở tỉnh lân cận, thế là nghỉ việc ở nhà hàng, dự định chuyển đến càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho kì thi lớn hai tháng sau đó.

Vốn dĩ Tân Nghiên không nỡ rời xa An Bộ, chọn một trường đại học ở trong tỉnh, nhưng An Bộ cảm thấy cô đến tỉnh khác sẽ tốt hơn, miễn cho Nguyên Thi Thi tới cửa làm phiền, cho nên cuối cùng cô mới thay đổi chủ ý.

Trước khi đi, hai người đi chơi khắp thành phố cả ngày, chụp rất nhiều ảnh, sau đó nói chuyện trân trọng, lưu luyến chia tay.

Tiễn Tân Nghiên đi, An Bộ rửa toàn bộ ảnh chụp, dán từng cái vào trang sách nhật ký, sắp xếp theo thời gian tiếp nối. Dưới bức ảnh đầu tiên của Tân Nghiên, An Bộ viết: Tân Nghiên, 24 tuổi, vào tháng hai năm 2174 dương lịch, gặp và kết bạn tại lớp đào tạo CNC VM...

Trong hộc tủ của An Bộ, còn xếp sáu cuốn, bảy mươi cuốn nhật ký dày và một con chip dự phòng, ghi chép lại những người và chuyện cô đã gặp trong mười năm qua. Vì trí nhớ của cô nhất định phải xem xét lại nhiều lần, nếu không chẳng mấy chốc sẽ quên, cho nên mỗi khi đi qua một chỗ, quen biết người nào, gặp qua chuyện gì, đều sẽ nhớ kỹ.

Bảy mươi lăm quyển nhật ký và con chip dự phòng đều được cô lưu trữ trong két sắt ngân hàng, ngoài mang theo ảnh chân dung gia đình bên mình, ký ức mười năm trước cơ bản đã mơ hồ. Nhưng mà, chỉ cần cái két sắt kia vẫn còn, những thứ cô xem là trân bảo sẽ không mất đi.

Cất giữ ký ức tốt đẹp về Tân Nghiên xong, rất nhanh sau đó, An Bộ đã nhận được một công việc bán thời gian mới — đóng giả linh vật của công viên trò chơi: Gấu Bảo Bảo mặt đơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro