Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trên ghế, Tề Tinh Xán có chút ngây ngốc nhìn tin nhắn của Sở Hoài Cẩn trong điện thoại di động, nội tâm rung động không thua gì nhìn thấy đại kỳ tích thứ 9 của thế giới.

Truy tinh?

Sở Hoài Cẩn... Truy tinh?

Nhưng hắn nhìn bộ dáng chuyên nghiệp cầm điện thoại kia của Sở Hoài Cẩn, xác thực... Không giống như là nói đùa.

<< Vampire >> vẫn còn tiếp tục trên sân khấu.
"Tựa như tiếng vọng kéo dài từ phương xa
La/lituanie/a/un /effet /aussi/long/que/la/distance,

Dans /une/ténébr EUse/et/profonde /unité."

<< Vampire >> ban đầu là ca khúc mang phong cách ma quỷ, sau khi đội Phương Tầm Du biên múa lại thì mang thêm chút cảm giác mê huyễn từ điện tử Rock n' Roll .

Theo cao trào, sân khấu ánh đèn từ đỏ sậm biến thành đỏ đậm.

Dưới khán đài cuối cùng khán giả cũng thấy rõ mặt của bảy người trên sân khấu.
Dưới đài nháy mắt vang lên tiếng thét.

"Aaaaaaa--!!! Ta ch.ết đây!!!!"

"Nhóm này thật bùng nổ!giá trị nhan sắc cũng thật cao! ! ! Trẫm còn khoẻ,ái khanh mau tới dìu ta!!!!

Trên màn hình lần lượt hiện lên hình ảnh của từng người theo chân tiết tấu của bài nhạc .
"A anh này rất đẹp trai! A anh này cũng rất đẹp trai nữa!"
Ống kính chuyển động quanh từng người một.

Bảy người giá trị nhan sắc cao cùng bày ra vẻ mặt của mình , từ xa nhìn lại, mấy người áo đen tóc đen, theo âm nhạc chỉnh tề nhảy, cường độ đúng chỗ, phối hợp với bối cảnh nhuốm một màu đen cổ quái rách nát đầy mạng nhện trên sân khấu làm cho cảm giác không khí kéo căng đến cực điểm.

"Cảm giác mang lại thật tốt nha!!"

"Đây là đại lão level max đến rán cá đi?! Cái này cùng màn biểu diễn trước đó hoàn toàn không cùng đẳng cấp a? Cái này, sao họ không trực tiếp được xuất đạo?!"

"Nhóm này thật trâu bò! Ta tia được vài cái tiểu soái ca, một cái so một cái đẹp mắt, nhảy cũng đủ, Ô Ô Ô làm ta trở về cũng vui vẻ."

Mà Sở Hoài Cẩn ở dưới đài, hắn nhìn Phương Tầm Du, không biết vì cái gì, nhịp tim có chút nhanh.
Nó xao động không phải vì nhịp trống, cũng không phải là bởi vì bản thân hắn đã hòa cùng với âm nhạc điện tử cùng bối cảnh sân khấu.
Sở Hoài Cần ngẩng đầu nhìn sân khấu bên trên khi thấy Phương Tầm Du, đột nhiên có một loại cảm giác, bản thân hắn giống như thật lâu trước đây đã từng gặp phải cảnh này . Có lẽ đây là hiện tượng Deja-vu? (Hiện tượng mà 1 người cảm thấy khung cảnh hiện tại đã trải qua trong quá khứ)

Sở Hoài Cần nở nụ cười nhàn nhạt, cảm giác bản thân hắn có lẽ đã nhìn qua quá nhiều trận đấu trên sân khấu mà sinh ra ảo giác. Âm nhạc vẫn còn tiếp tục.

Kỳ thật « Vampire » là sân khấu biểu diễn vũ đạo, cũng không cần mic, nhưng theo yêu cầu của Phương Tầm Du , toàn thể đội viên nhất dùng nó.

Đây là cả một cái sân khấu hát nhảy.

Phương Tầm Du không hiểu nhiều về thể loại ngôn ngữ này cũng không biết bởi vì khẩn trương hay là bởi vì lần này mọi người quá dùng sức, thể lực dùng để nhảy tiêu hao quá lớn, hắn nghe bên trong mạch truyền đến âm thanh rõ ràng hơi thở của đồng đội.

Tới phần Điệp khúc tiết tấu càng thêm rõ ràng, động tác cũng kịch liệt hơn.

Phương Tầm Du tâm lên cao, trong đầu cấp tốc nghĩ đến đối sách.

Mười lăm vạn của hắn.

Hắn không thể để cho bất kỳ một đồng đội nào tụt lại phía sau.

Nhưng Phương Tầm Du không có biện pháp giúp đối phương hát hộ 1 phần.

Hắn xuyên đến nơi đây cũng không lâu, cũng không quá hiểu về ngôn ngữ kia, hắn muốn hát phần kia cũng là dựa vào cách nhớ kỹ phát âm.

Mà hắn cũng không thể quá tận lực cứu tràng, nếu thế sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt .

Phương Tầm Du nghĩ nghĩ, thừa dịp hắn ở thời điểm cạnh góc , khi tiến vào khe hở điệp khúc , không chút do dự, sử dụng âm điệu ôn tồn.

Nương theo lấy tiết tấu, âm thanh to rõ phối hợp càng thêm kịch liệt với vũ đạo, để cảm xúc người xem nháy mắt mang lên cao nhất.
Nguyên bản thể lực Lâm Tinh Vũ đang bị tiêu hao dần thấy Phương Tầm Du cất tiếng hát, hắn nháy mắt mừng rỡ.

Ba ngày luyện tập hình thành sự ăn ý mười phần, những người khác liếc nhìn nhau, đồng thời mở miệng

"Ta thỉnh cầu có một cái khoái đao,

J" AI/demandé/un/couteau/Rapide,

Chặt đứt xiềng xích trả ta tự do,

J" AI/aussi/la/liberté /de/ démanteler/la/cha? ne,

Ta thỉnh cầu có một tễ độc dược,

J" AI/demandé /un /médica ment /tox IQue,

Đến đem ta mềm yếu cứu viện.

Je/v Als/m" Alder/à l/a/f AIblesse."

Bài hát nguyên bản mang cảm giác quỷ quyệt sau lại trở nên thông thuận mềm mại như thanh âm tơ lụa thành công vượt qua đến điệp khúc tiết tấu mạnh.

Mấy người cùng nhau hợp xướng kết hợp cùng Phương Tầm Du rất có lực âm thanh xuyên thấu cao, người xem toàn trường quay nháy mắt có cảm giác bị mang đi.

Thậm chí có người xem còn đứng lên, lớn tiếng cùng hát theo.

Bầu không khí hòa hợp giống như hiện trường nhảy disco cỡ lớn .
"V-a-m-p-i-r-e! Vampire!!"

Khán giả nương theo trên khán đài âm nhạc cùng một chỗ hô to.

Giờ này khắc này, dưới đài người xem cũng toàn tâm toàn ý hưởng thụ lấy cảm giác mà sân khấu này mang lại, các nàng cũng không muốn quản trong tay mình cầm chính là cái gì, các nàng chỉ muốn thỏa thích hoà nhập cùng giai điệu, một bên hát một bên cầm đèn bài đong đưa.

Tất cả áp lực giống như là theo âm nhạc phóng xuất ra. Sân khấu << Vampire » xác thực giống như là Hấp Huyết Quỷ, chỉ là hút không phải máu, mà là cảm xúc hắc ám trong lòng mỗi người.

"Nguyên lai đây chính là sân khấu thần cấp sao!" Đám người một bên gào thét một bên trao đổi, "Ta ta cảm giác huyết dịch cả người đều sôi trào lên! !"

"Đây chính là sân khấu mị lực! !" Một người khác lớn tiếng hô hào, "Ta vĩnh viễn yêu sân khấu!"

Sục sôi bởi điệp khúc qua đi âm nhạc chậm dần bắt đầu hòa hoãn.

"Mênh mông như đêm tối, lại như huy quang,

Vaste/co mme/la/nuit/et/co mme/la/clarté,

Ý thức, cảm giác, mùi, quấn quít nhau, chiếu rọi tương giao.
Les/parfums, les /coul EUrs /et/les/sons /se/répondent."

Bầu không khí vừa mới sôi sục dần dần thư giãn, dưới võ đài khán giả dần dần ngồi xuống, giống như là tín đồ thành kính trong bóng tối.

Theo sự chuyển biến ca từ cùng vũ đạo, sau cùng sắc điệu không còn quỷ dị, giống như là tràn ngập hi vọng vào cuộc sống mới.

Nhẹ nhàng rơi xuống câu hát cuối cùng, sân khấu bên trên hào quang màu đỏ như tảng sáng ,dần dần sáng lên, đám người đón ánh đèn từng người đứng vững, theo ống kính đảo qua từng người, bày ra sự hoàn mỹ của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro