Chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cậu dần dần tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên cỏ xanh mướt và kì lạ. Cậu đang định cử động thì thấy mình ko động đậy được, trong lúc Du Viên Viên đang suy nghĩ thì có một giọng nới trong đầu vang lên: " Ta đã biến cậu trở thành một đứa bé và cho cậu hiểu ngôn ngữ ở đây luôn".
Khi nghe xong thì cậu ko mỉm cười nổi vì cậu đang ở trong rừng và ko có ai ở gần đây cả ( T ~ T ). Cậu bắt đầu khóc , tiếng khóc oa oa của cậu lại có người nghe thấy. Người đó đang đứng trên thanh kiếm bay thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Người này ko ai khác là trưởng lão của Thất Bảo Lưu Ly tông, phong hào đấu la Trần Tâm, hiệu là kiếm đấu la.

Lúc hạ xuống thì kiếm đấu la giật mình vì một đứa bé đang nằm cạnh cây cổ thụ. Ông đến gần đứa trẻ thì ngạc nhiên khi thấy mặt đứa bé. Ông từ từ bế đứa bé lên và nhìn kĩ hơn, ông thấy đứa bé có vài cọng tóc màu xám nhạt, một đôi mắt màu xanh nước biển nhàn nhạt và các giác quan hài hòa đến hoàn hảo, ông mỉm cười.

Kiếm đấu la thấy cậu ngừng khóc và cười cười với ông, Trần Tâm thấy Du Viên Viên cười với ông thì ông cười to một tiếng: " Ha ha, ta với con gặp nhau coi như là duyên số nên ta đặt tên cho con là Trần Viên Viên đi."( "trăng ko bao h bị vấy bẩn" ad ns thế thôi nha chứ đừng chửi ad ngu nha tại ad đang hok cấp 3 thui)

Sau khi Du Viên Viên nghe thấy tên mình được đạt ở thế giới này thì bất chợt cậu ngủ thiếp đi. Cậu tỉnh dậy trong vòng tay của Kiếm đấu la, cậu ngó nhìn xung quanh thì thấy nhiều người đang vây quanh cậu. Cậu sợ hãi khóc oa oa, mọi người nhìn thấy cậu khóc nên bắt đầu lui tản ra. Một người lên tiếng hỏi:" Kiếm thúc, thúc nói thúc thấy đứa bé này ở gần tông môn của chúng ta?", người này là Trữ Phong Trí; là tông chủ của thất bảo lưu ly tông. Người bên cạnh cười đùa :" Ta tưởng là cháu của ngươi đó". Người vừa cười cười đó là đại trưởng lão Cốt đấu la Cổ Dung.

Kiếm đấu la cau mày : " Ta thấy đứa bé nằm đười cây gần tông môn chúng ta, ta thấy bé nó đáng thương nên mới mang thằng bé về", mọi người nghe thế thì giật mình vì chỗ đó là chỗ nguy hiểm không thể lường trước được điều gì. Trữ Phong Trí mìm cười thở dài : " Nếu như là thế thì coi như là duyên phận đi".

Trần Viên Viên khi nghe câu nói của Trữ tông chủ thì mỉm cười, thấy cậu cười thì mấy người xung quanh cậu thất thần một lúc, thấy mọi người thất thần thế thì Viên Viên kêu ai nha ai nhaddeer hồi thần cho mọi người.

Sau khi hồi thần lại thì Cổ Dung cười to:" Haha, có vẻ chúng ta nhặt được bảo bối rồi". Trữ Phong Trí cũng gật đầu đồng tình với Cốt đấu la.

Trữ Phong Trí lại mỉm cười :" Thế là Vinh Vinh có đệ đệ rồi ( ^ v ^ )". Khi nghe xong câu nói đó thì Viên Viên lại bắt đầu thấy buồn ngủ và ngủ thiếp đi mà không hề hay biết.

_______________________________________

Ad viết chap này hơi ngắn vì tuần sau khảo sát nên pk ôn thi rồi huhu

Nên mọi người cíu ad vs , ad ngu toán lắm . SOS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro