Chương 1: Xuyên tới chuồng heo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời xanh rộng lớn vô cùng.

Ma La Quốc, Thanh An Thành.

"Chỉ bằng ngươi cũng muốn làm người thừa kế? Còn muốn gả cho Mộ Dung phong? Trước tiên hãy tự xem lại bộ dạng dính đầy phân với nước tiểu heo của mình đi! Đồ xấu xí!"

Phượng gia đại tiểu thư Phượng Vô Tâm cầm trong tay hỏa tiên, không thể nào che lấp sự tức giận trên mặt, một roi quật vào mặt của nữ tử bị cầm tù trong lồng heo, nữ tử trong lồng sắc mặt tái nhợt, thân hình nhỏ yếu.

Phượng Vô Tà đau đến gần ngất!

Trong nháy mắt, ngọn lửa theo roi lan tràn ra, miệng vết thương trên mặt Phượng Vô Tà bắt đầu phỏng, một đường máu đen tuyền cứ như vậy chảy dài huỷ hoại dung nhan nàng, vốn dĩ dung mạo được thế nhân khen ngợi là như hoa như trăng, miệng vết thương bị bỏng rát còn mang theo một mùi tiêu hồ, hai bên làn da rách hở thịt ra ngoài, thảm không nỡ nhìn.

Một roi này quất xuống, Phượng Vô Tâm sử dụng hồn lực.

"Đại tỷ tỷ, Phượng Vô Tà ngoan ngoãn, đừng đánh Vô Tà"

Phượng Vô Tà ngu dại một bên phun máu, một bên rơi nước mắt, ủy khuất mà nhìn Phượng Vô Tâm, vốn dĩ là vô tội nhưng trong ánh mắt dần dần lộ ra sự cầu xin, trí lực rất thấp nàng hoàn toàn không hiểu, vì cái gì đại tỷ tỷ lại đột nhiên dùng roi đánh mình?

Phượng Vô Tâm đang lúc tức giận, há có thể nghe lọt tai lời nàng nói?

Ở trong mắt Phượng Vô Tâm, Phượng Vô Tà cũng chỉ là một đứa ngốc có cũng như không của phượng phủ.

Ở Ma La Quốc, Thanh An Thành, dù là một đứa trẻ ba tuổi đều đã có hồn lực, càng không cần nói đến bọn họ, hàng năm đấu lôi đài đều có thể chiến thắng thành danh đệ tam thế gia.
Đường đường phượng phủ, dựa vào võ học nội tình của mình thâm hậu, mấy trăm năm qua vẫn luôn giữ vững tôn chỉ bồi dưỡng dòng chính làm người thừa kế, Phượng Vô Tâm từ nhỏ đã biết rõ này điểm, được mẫu thân cùng sư phụ dạy dỗ, từ khi bắt đầu đã chuyên chú học tập thao tác hồn lực, tu luyện võ học!

Trong 15 năm, nàng rốt cuộc trở thành Hồn Thuật Sư thiên tài có hồn lực cấp bặc cao nhất trong các con cháu của Phượng phủ.

Nhưng nàng vẫn không được chọn để trở thành người thừa kế của Phượng gia!

Lý do đơn giản bởi vì nàng không phải dòng chính!

Nàng oán hận mà trừng mắt nhìn nữ tử bị nhốt ở trong lồng heo, người luôn cùng ăn cùng ngủ với heo, toàn thân đều tỏa ra mùi hôi khó chịu, tay chân run run rẩy rẩy, Phượng Vô Tà.

Tất thảy đều là do Phượng Vô Tà! Kẻ phế tài không có nổi một tia hồn lực! Kẻ ngu ngốc trí thông minh rất thấp! Đây là nỗi sỉ nhục của gia tộc! Đây là trò cười của cả thành Thanh An!

Nhưng Phượng Vô Tà lại là dòng chính!

Cho dù nàng là phế tài, ngu ngốc, sỉ nhục, trò cười, lão gia chủ vẫn như cũ sủng ái nàng lên tận trời!

Không chỉ lựa chọn người thừa kế là Phượng Vô Tà, còn lấy truyền thừa võ thư của gia tộc là phi phượng ngự thiên, làm của hồi môn, đem nàng đính hôn với đệ nhất thế gia, Mộ Dung gia tộc - dòng chính thiếu chủ, Mộ Dung phong.

Nàng có thể không hận sao?

Phượng Vô Tâm tưởng tượng đến công tử thanh nhã như gió, tuấn mỹ vô song, lại thanh danh hiển hách, nàng liền hận không thể giết chết Phượng Vô Tà.

Gia chủ bế quan ba năm, trong ba năm này, nàng mua chuộc hạ nhân phụ trách quản lý lồng heo, trộm đem Phượng Vô Tà nhốt vào lồng heo thối hoắc này, bắt Phượng Vô Tà mỗi ngày đều cùng heo sinh hoạt!

Ai kêu nàng trời sinh dại dột giống như heo?

Hôm nay Phượng Vô Tâm lại một lần nữa nhìn thấy Mộ Dung thiếu chủ - Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong lúc ấy vẻ mặt tiếc nuối mà nói với nàng: "Đáng tiếc, bản thiếu chủ cùng tiểu muội ruột thịt của nàng - Phượng Vô Tà đã sớm có đính hôn, nếu không chắc chắn sẽ ngưỡng mộ Phượng đại tiểu thư người có tư chất hồn tu cùng với dung mạo xinh đẹp như tiên tử, đáng tiếc, thật đáng tiếc."

Lúc ấy nàng vừa nghe đến lời này, hỏa khí liền nổi lên!

Phượng Vô Tà, vì sao ngươi chỉ là một kẻ hèn, một kẻ phế tài thiểu năng trí tuệ, lại ở đây ngáng đường ta?

Vẫn chưa hết giận, Phượng Vô Tâm truyền bảy phần hồn lực vào hỏa tiên trong tay, tiếp tục hướng tới Phượng Vô Tà quất xuống.

Hỏa tiên quất vào lồng sắt tạo ra các tia lửa sáng chói mắt, một roi lại một roi, liên tục không ngừng đánh vào mặt, thân thể của Phượng Vô Tà.

Máu tươi đầm đìa, đau không thể đã, da tróc thịt bong!

Rất nhanh, hơi thở của Phượng Vô Tà trở nên thoi thóp.

"Đại tỷ tỷ Vô Tà sai rồi"

Phượng Vô Tà hèn mọn mà cầu xin, nói một chữ, liền phun ra một ngụm máu lớn, nàng muốn dùng tay bắt lấy góc váy của Phượng Vô Tâm.

Nhưng tay nàng quá bẩn, còn có mùi hôi, vừa mới đụng tới váy của Phượng Vô Tâm, làm Phượng Vô Tâm càng thêm tức giận.

"Cút ngay!"

Trong đáy mắt của Phượng Vô Tâm tràn ngập khinh thường, ghét bỏ, nâng một chân lên đạp vào Phượng Vô Tà.

Lần này, Phượng Vô Tà hoàn toàn không còn tạo ra tiếng động.

Mắt thấy Phượng Vô Tà ngã vào trong lồng heo, thật lâu sau không có động đậy, Phượng Vô Tâm nắm chặt nắm tay, thật cẩn thận bước từng bước một lên phía trước, cố nén mùi gây buồn nôn bên trong lồng heo, duỗi tay kiểm tra mạch đập của Phượng Vô Tà.

Chết rồi?!

Không xong rồi, nhất thời không kìm được, xuống tay quá tàn nhẫn, Phượng Vô Tà đang sống sờ sờ nay đã bị đánh đến chết!

Việc này nếu bị lão gia chủ biết, nàng nhất định phải trả giá thê thảm!

Đến lúc đó, đừng nói là vị trí người thừa kế, chỉ sợ rằng nàng còn bị trục xuất khỏi gia tộc!

Gia quy điều thứ nhất là: Phàm là con cháu của Phượng gia, tuyệt không thể xuất hiện chuyện huynh đệ tương tàn!

Phượng Vô Tâm sợ, nhìn quanh trái phải nửa ngày, xác định chung quanh không có ai, chạy thật nhanh rời khỏi.

Một thi thể đầm đìa máu tươi, cứ như vậy nằm ở lồng heo trong hậụ viên Phượng phủ, thật lâu không có người hỏi thăm.

Thẳng đến tối hôm đó, trời đầy sao.

Đột nhiên! Một dải ánh sáng kinh người cắt qua phía chân trời, trong không trung đêm tối lưu lại một đường sáng bức người, rơi vào nhân gian.

Ánh sáng lớn chợt lóe rồi biến mất, yên tĩnh chưa kịp có người biết.

Thi thể bên trong lồng heo nhẹ nhàng cử động ngón tay giật giật.

Phượng Vô Tà đột nhiên mở mắt ra!

Ánh mắt kia hoàn toàn không giống với ánh mắt yếu đuối lúc trước, khiếp đảm, ngu si, nhút nhát vốn dĩ vẩn đục, thế nhưng giờ lại trở nên sáng trong giống như đáy cốc hồ sâu.

Ánh mắt đầu tiên nàng nhìn đến chính là bên cạnh người mình là một đàn heo.

"Trời ơi!" Nội tâm Phượng Vô Tà nhịn không được rít gào mắng chửi: "Chiến đấu cơ nổ lớn thế mà mình còn chưa có chết?! Nơi này là nơi quỷ quái nào đây! Ta mẹ nó bị heo vây quanh?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh