Chương 11 - 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

“Thích khách! Có thích khách!”

Cuồng phong sắc bén lướt qua, trong hoàng cung người ngã ngựa đổ. Rất nhiều binh sĩ dũng mãnh phóng về phía người vừa từ trên trời bay xuống. Người nọ tay cầm trường đao, nơi đi qua là thi thể xuất hiện. Gió to thổi bay chiếc mũ trên đầu nó, gương mặt mang chiếc lồng che mắt dưới ánh sáng lúc tỏ lúc mờ làm cho kẻ khác sợ hãi.

“Đại nhân! Là tên đó, chính là tên đó!” Xa xa truyền đến tiếng hét kinh sợ.

Nhiễm Mặc Phong vừa vung trường đao trong tay, vừa tiến thẳng đến kho lúa. Trong hoàng cung tổng cộng có ba nghìn năm trăm binh sĩ, trong đó có hơn một ngàn là quân Man, bọn họ tiến lên vây quanh “thích khách”, nhưng căn bản không thể lại gần thân mình của nó. Quá nhanh, trường đao trong tay “thích khách” quá nhanh. Ánh sáng vừa lóe lên, tên binh gần kề còn chưa kịp phản ứng, đã đầu lìa khỏi cổ. Gió to tựa hồ như có sinh mệnh, biến thành lưỡi dao sắc bén, đâm thủng thân hình bọn họ, lưu lại một khối thi thể tràn đầy máu loãng.

“Giết!”

“Quỷ tướng đến đây! Giết hắn!”

“Giết! Giết! Giết!”

Tựa hồ lại nhớ tới chiến trường đã lâu, khi đó nó không biết vì cái gì mà giết, sinh mệnh của nó trừ bỏ máu me thì chẳng có thứ gì khác. Mà kiếp này của nó, nó đã tìm được lý do để giết, vì để có thể ở cùng một chỗ với phụ vương vĩnh viễn, nó phải giết hết tất cả những địch nhân đang ngăn cản trước mặt nó. Chỉ có Bắc Uyên nắm giữ thiên hạ, thì nó mới không bị tách rời khỏi phụ vương. Phụ tử ở cùng nhau là đúng hay sai, nó không quan tâm, cũng không để ý, điều nó muốn chính là có thể ở cùng với phụ vương. Ngã xuống bao nhiêu người? Nó không nhớ rõ, phụ vương, con  không phải là Quỷ tướng, con là Nhiễm Mặc Phong của người, chỉ muốn làm Nhiễm Mặc Phong của người.

“Bảo hộ kho lúa! Bảo hộ kho lúa! Mau đi điều binh điều binh!”

Bàng Hữu hét lớn khàn cả giọng, dưới sự hộ tống của ba gã thị vệ mà bỏ chạy về phía cửa cung. Một câu này của gã, đã đưa tới sự chú ý của người nào đó. Chặt bỏ đầu của hai gã quân Man, Nhiễm Mặc Phong quay đầu lại tìm kiếm, chỉ giây lát liền phát hiện ra Bàng Hữu. Đao phong chuyển ngược lại, một tay cầm lấy mấy cây trường mâu đến về phía nó, dụng lực một chút, trường mâu liền biến thành từng khúc. Nhóm binh sĩ vây quanh nó bước lùi về sau hai bước, mắt trái màu đen của Nhiễm Mặc Phong nhìn chằm chằm vào người đang bỏ chạy ở phía trước. Nó tung người bay lên, dùng sức phóng ‘Phong Lãnh’ ở trong tay ra ngoài.

“Bàng đại nhân! Cẩn thận!”

Bàng Hữu quay đầu nhìn lại, liền sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần, mà cái liếc mắt này, cũng là cái liếc mắt cuối cùng trên cuộc đời này của gã. Một thanh trường đao theo từ xa xa bay tới, đâm xuyên qua cổ gã. Tiếp theo một bóng người nhảy tới, khi nó rút trường đao dính đầy máu ra, thì Bàng Hữu đã sớm tắt thở. Không hề nhìn người đã chết đi, Nhiễm Mặc Phong xoay người đi về phía kho lúa. Nói không rõ vì sao phải giết người này, nhưng chỉ vừa nhớ đến những lời người này đã nói vào tối hôm qua, thì trường đao trong tay nó liền mất đi sự khống chế.

Cho dù là quân Man nổi tiếng dũng mãnh cũng bị tên thích khách này làm cho kinh sợ, một người một đao xâm nhập hoàng cung, lấy một người chọi ngàn người, xoay chuyển nhẹ nhàng. Cuồng phong so với dĩ vãng càng thêm rét lạnh, nó tựa như lưỡi đao sắc bén cắt qua thân thể bọn họ, chém đứt tay chân bọn họ, mà trường đao ở trong tay người nọ tựa như chiếc búa đòi mạng trong tay Diêm La, đụng tới, chính là chết.

“Giết! Giết! Giết!”

Mắt trái màu đen biến thành màu đỏ, đối mặt với mấy ngàn địch quân, khí thế của Quỷ tướng đã ngủ đông trong cơ thể Nhiễm Mặc Phong mười mấy năm toàn bộ trào ra, gương mặt trong ngày thường không chút biểu tình thì giờ đây phủ đầy ngoan lệ. Trên đời này, chỉ có một người có thể ngăn cản trường đao trong tay nó, nhưng mà người đó lại ở cách đây hơn ngàn dặm. Tiếng gió mang theo tiếng kêu của quỷ dữ, ánh trăng cuối cùng cũng ngoi ra khỏi đám mây đen, cũng là lúc hoàng cung đã im lặng trở lại.

Kéo lê trường đao dính đầy máu, Nhiễm Mặc Phong bước qua thi thể đầy đất đi đến trước kho lúa, ném cây đuốc trong tay vào đó. Gió ngừng, mùi máu tanh nồng bay lượn khắp không trung. Bên tai nó vẫn còn vang lên “Giết! Giết! Giết!”, nó tháo cái lồng che mắt xuống, đôi mắt màu đỏ giống như quỷ dữ giống như yêu tinh, trong hoàng cung cơ hồ không còn ai sống sót, ngoài cung, những binh mã vừa tụ tập đang tiến đến.

Sau khi đốt xong kho lúa, Nhiễm Mặc Phong mang lồng che mắt lên lần nữa. Nó đi vào một cung viện, vươn chân đá văng cánh cửa phòng đang đóng chặt ra, vác đao lên vai bước vào phòng. Ngay khi người trong phòng nhìn thấy nó mà trở nên sợ hãi, nhưng chưa kịp kêu lên, đã bị đánh cho hôn mê. Nhiễm Mặc Phong cắt đứt dây thừng trên người hắn, khiêng hắn lên, ở trước khi binh lính xông tới, nhẹ nhàng rời khỏi hoàng cung. Đêm đó, khoái mã tám trăm dặm đưa tin từ Thanh Thành đến Bách Nghiệp.

“Tướng Quân, đưa hắn đến chỗ của phụ vương.” Vuốt ve chiến hữu của mình, Nhiễm Mặc Phong giao cho người vừa tỉnh lại một phong thư. Người nọ run rẩy tiếp nhận, không thể tin được mình cứ như vậy mà được cứu thoát.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Nghe được đối phương nói phụ vương, người vừa tỉnh lại sợ hãi hỏi, không biết có phải mình vừa thoát miệng hổ đã vào bụng sói không?

“Nhiễm Mặc Phong, phụ vương của ta là Nhiễm Mục Lân.” Dưới ánh nhìn chăm chú đầy hoảng sợ của đối phương, nó thản nhiên nói, “Vũ Văn Cát cũng ở đó, có phụ vương ta ở đó, ngươi sẽ an toàn.”

“Vũ Văn Cát?” Người nọ khàn khàn nói, tiếp theo bắt lấy bả vai của Nhiễm Mặc Phong, “Vũ Văn Cát mà ngươi nói là con của Vũ Văn Liệt? !”

“Ân.”

“Vũ Văn Cát . . . . Vũ Văn Cát . . . . Vũ Văn Liệt . . . . Ta đã hại hắn. . . . . .” Hắn nghẹn ngào lên, mặc dù vẫn rất sợ hãi, nhưng hắn quyết định cược một lần.

Từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hắn dứt bỏ thân phận trong quá khứ của mình, đối với vị Quỷ thế tử Bắc Uyên nổi danh này dập đầu một cái thật mạnh. “Ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật giấu ở trong kho tàng, cầu xin thế tử cứu đứa con Đông Li của ta ra. Chỉ cần có thể cứu Đông Li ra, bất cứ thứ gì ta cũng không cần.”

“Ta sẽ tự mình tìm ra kho tàng, ngươi phải lập tức rời đi, ta không thể hộ tống ngươi trở về.” Kéo người đứng lên, Nhiễm Mặc Phong đẩy hắn lên ngựa, không để cho hắn có cơ hội nhiều lời, nó vỗ vào mông Tướng Quân một cái.

“Tướng Quân, đưa hắn bình an đến chỗ của phụ vương.”

“Hí!!” Tướng quân thấp giọng hí lên một tiếng, phóng như bay về phía trước.

Người trên lưng ngựa hốt hoảng, liền ôm lấy cổ Tướng Quân, quay đầu lại nhìn người đang đứng ở chỗ kia mà hô to lên: “Thế tử, van cầu ngươi, cứu con ta ra!”

Nhiễm Mặc Phong không có đáp lại, đội mũ lên, rồi biến mất ở trong rừng cây tối đen.

. . . . . . . . . . . . . . .

Tuy Tướng Quân không ở bên người, nhưng hành trình của Nhiễm Mặc Phong cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Đi được năm ngày, thì nó đi tới một thôn trang nhỏ có tên là “Vưu Thôn”. Càng đi về phía bắc, trời càng lạnh, thôn trang này không bị nạn tuyết xâm hại, nhưng bởi vì chiến tranh lan đến, nên người trong thôn trốn a trốn, chết a chết, Vưu Thôn nguyên bản chỉ có hơn mười hộ gia đình, hiện tại không còn một bóng người. Nhưng điều này đối với nó mà nói là quá tốt, nó có thể lấy lồng che mắt xuống, từ từ tìm kiếm cái thứ nó muốn tìm.

Nhiễm Mặc Phong vẫn luôn có loại cảm giác kỳ quái, sau khi nó nhìn thấy bức tranh ở trên lưng Vũ Văn Cát, nó liền có loại cảm giác này, nhất là khi nó bước vào Vưu Thôn, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, tựa hồ có người chỉ dẫn nó tìm được cái thứ gọi là kho tàng kia. Không cần hồi tưởng đến bức tranh kia, nó cũng biết phải đi đường nào, phải đẩy tảng đá nào ra, phải làm sao phá trận. Sau khi nó dùng thời gian một ngày để tìm được mật đạo, thì nó càng thêm khẳng định có người đang chỉ đường cho nó.

Tranh, trong đầu nó lập tức nghĩ tới cái người đã rất lâu không có tiến vào trong mộng của nó. Người kia làm cho nó hiểu được lực lượng trong người nó, làm cho nó nhớ lại quá khứ, hiện giờ, lại chỉ dẫn nó đến nơi đây. Tranh, Nanh, hắn cùng với nó đến tột cùng có quan hệ như thế nào? Tranh, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?

Mật đạo âm u ẩm ướt tựa hồ không có điểm cuối, Nhiễm Mặc Phong rút trường đao ở trên lưng ra, chậm rãi đi về phía trước. Bên tai nó chỉ có tiếng bước chân của nó cùng tiếng giọt nước rơi xuống, không có cơ quan, cũng không có lối rẽ. Không biết đã đi được bao lâu, phía trước xuất hiện một khối đá chắn ngang trước mặt nó. Nhiễm Mặc Phong không chút suy nghĩ, hai tay nắm đao, ngưng tụ lực vào Phong Lãnh.

Theo trường đao hạ xuống, khối đá ‘oanh’ một tiếng vỡ vụn, sau khi tro bụi tán đi, trường đao trong tay nó rơi xuống dất, nó kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước, trong hang động trên một tảng đá đang cắm một thanh trường đao mà nó cảm thấy vạn phần quen thuộc.

“Quỷ tướng! Là Quỷ tướng! Quỷ tướng đến đây!”

“Giết! Giết Quỷ tướng!”

“Giết! Giết! Giết!”

“Quỷ Khiếu” – trường đao trên tay Quỷ tướng đã chém qua vô số địch nhân, đang lẳng lặng đứng thẳng ở trước mắt Nhiễm Mặc Phong. Trong mộng, nó cầm trong tay “Quỷ Khiếu”, chặt bỏ đầu của một đám địch nhân, chặt đứt tứ chi của một đám địch nhân.

Mật đạo được chôn sâu dưới nền đất bỗng nhiên có gió thổi lên, Nhiễm Mặc Phong đi từng bước từng bước tiến lên trước. Ngay khi tay của nó chạm vào chuôi đao, thì trong đầu nó hiện lên rõ ràng hình ảnh của một kiếp mà nó đã đi qua. Gió theo bốn phương tám hướng thổi tiến vào, trong đầu nó không hề có ý nghĩ gì, hình ảnh hỗn loạn đang chiếm cứ lấy nó. Ngay sau khi hết thảy đều bình ổn, nó nắm chặt chuôi đao, rút “Quỷ khiếu” đang cắm sâu trong tảng đá ra.

‘Oanh!’ Tảng đá nổ tung, cùng với vài tiếng hí vang lên, sau khi một ngựa đen chân đạp trên ngọn lửa màu đỏ chạy quanh trên đỉnh đầu Nhiễm Mặc Phong một vòng, thì biến mất ở trong “Quỷ Khiếu”, thân chuôi đao đang trơn nhẵng liền xuất hiện đồ đằng  ngựa và ngọn lửa.

Đôi mắt dị sắc lóe ra ánh sáng, Nhiễm Mặc Phong nhìn chằm chằm vào đồ đằng kia, bất động thật lâu. Bảo bối giấu trong kho tàng chẳng lẽ là “Quỷ Khiếu” của nó? Nhưng vì sao Quỷ Khiếu lại dừng ở Yến Quốc? Vì sao phải dẫn nó đến lấy? Vì sao phải đem vũ khí nó để lại ở kiếp trước giao lại cho nó thêm lần nữa? Hết thảy những điều này đến tột cùng dự báo điều gì? Qua một hồi lâu, Nhiễm Mặc Phong vác “Quỷ Khiếu” lên, bước nhanh rời đi. Mặc kệ hết thảy những điều này dự báo cái gì, trong kiếp này nó vẫn có chuyện cần phải làm.

Lấy bản đồ ra, tìm đường ngắn nhất đến Bách Nghiệp, Nhiễm Mặc Phong mang trường đao trên lưng, tay cầm “Quỷ Khiếu”, đội mũ, rất nhanh biến mất khỏi Vưu Thôn.

Một người nhìn vào “gương nước” theo dõi nhất cử nhất động của Nhiễm Mặc Phong, thẳng đến khi nó rời đi, hắn mới quậy mặt nước, đứng dậy rời đi. Nanh, kiếp này của ngươi có thể thoát khỏi nỗi khổ luân hồi hay không, còn phải xem Nhiễm Mục Lân đối với ngươi là thật tâm hay là giả ý.

—-

Lúc này Nhiễm Mặc Phong đang ở Sở Quốc xa xôi nên còn chưa biết – có một âm mưu to lớn đang lan dần tới gần nó và phụ vương. Sau ngày thứ ba nó rời khỏi Vưu Thôn, thì thái tử Nhiễm Lạc Thành ở trên đường chuyển lương thảo bị tập kích, và đã bị bắt đi, rơi xuống nơi không rõ.


Chương 12

Kinh thành Bách Nghiệp của Sở Quốc là một tòa thành trì lớn nhất trong năm nước. Bất đồng với sự phồn hoa huyên náo của Giáng Đan Bắc Uyên, khắp nơi trên Bách Nghiệp đều tràn ngập sự khẩn trương của chiến tranh cùng sự gian khổ của phía bắc. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Sở Quốc phải đem binh đi xâm chiếm nước khác ─ chính là để chiếm càng nhiều lãnh thổ phì nhiêu cùng đoạt lấy càng nhiều của cải.

Sau khi tin tức từ thủ đô Thanh Thành của Yến Quốc cũ được đưa đến Bách Nghiệp, thì thủ vệ ở các nơi đều gia tăng lên gấp đôi, nhất là trên đường hướng về phía Bách Nghiệp, có mấy ngàn quân Man bị tập kích, toàn bộ đều chặt tay chặt chân, làm cho quân Man ở Sở Quốc thần hồn nát thần tính, trong kinh thành năm bước một trạm gác, mười bước một tốp, nhưng lòng người vẫn cảm thấy bất an.

Ở trong một cái ngõ nhỏ cách hoàng cung khoảng chừng hai trăm thước, có một người đang nằm trên đống cỏ khô, áo bông trên người rách te tua, đang vùi đầu vào giữa hai khủy tay, thấy không rõ mặt. Nạn tuyết năm nay khiến cho kinh thành xuất hiện rất nhiều loại người vô gia cư như thế này, nhóm vệ binh trong kinh thành sau khi phát hiện trên mặt người này tràn đầy những hạt đậu thì đem người này đuổi tới nơi này.

Mặt trời dần dần xuống núi, người nằm trên đống cỏ khô vẫn không nhúc nhích, giống như đã bị đông chết. Ngõ nhỏ này thực hẻo lánh, người này đã ngây người ở trong này năm sáu ngày, nhưng không ai phát hiện ra người này, hoặc là nói không ai dư thừa tâm lực mà đi để ý đến người này. Khi bầu trời trở nên tối đen, người này đột nhiên giật mình, đầu vẫn vùi thấp từ từ nâng lên, lộ ra gương mặt tràn đầy những hạt đậu màu đen màu đỏ, mắt phải có vết thương dài, làm cho mí mắt dính vào cùng nhau, không thể mở ra. Mà con mắt trái ở trên gương mặt đáng sợ đó lại cực kỳ sáng ngời. Người này ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, rồi tiếp theo tiếp tục vùi đầu xuống, vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên đống cỏ khô.

Bông tuyết lại nhẹ nhàng rơi xuống, trên các con đường bị đại tuyết bao phủ còn chưa kịp dọn dẹp. Trời càng về đêm, gió lạnh cuốn theo bông tuyết càng ngày càng mạnh lên, người này rốt cuộc cũng rời khỏi đống cỏ khô, cong người đi sâu vào phía trong ngõ nhỏ. Người này nhảy lên vách tường của một ngôi nhà, quen thuộc mà tiến vào trù phòng, tìm được hai cây cà rốt và hai cái bánh bao cứng ngắt, cùng một chút nước còn ấm ở trên lò, đây là bữa ăn đầu tiên trong một ngày của người này.

Không hề phát ra một chút tiếng động, ở trong trù phòng tối đen, động tác của người này chẳng giống người đang bị bệnh nguy kịch. Sau khi ăn xong, người này múc hai gáo nước lạnh như băng ở trong chậu, bắt đầu rửa mặt. Khi người này đi ra khỏi trù phòng thì trên mặt chẳng còn chút gì của bệnh đậu mùa, trên gương mặt sạch sẽ là ngũ quan xinh xắn, đôi mắt dị sắc trong màn đêm phát sáng lanh lợi. Người này không phải là ai khác, mà chính là Nhiễm Mặc Phong.

Sau khi rời khỏi Vưu Thôn, Nhiễm Mặc Phong đi bộ đến Bách Nghiệp. Càng đi về phía Sở Quốc, thì gặp được càng nhiều quân Man. Nó tránh ở nơi không người, chờ khi trời tối, thì tập kích quân Man, nơi nó đi qua, gà bay chó sủa. Đối với quân Man, Nhiễm Mặc Phong quyết không nương tay. Ở biên quan mười mấy năm, nó biết rõ tham lam cùng tàn bạo của Man tộc. Man tộc suy yếu, sẽ kéo theo Sở Quốc suy yếu. Không có Tướng Quân ở bên người, nó càng thêm linh hoạt, không ai có thể bắt được nó.

Nó đánh lén tổng cộng hơn mười ngàn quân Man, còn có một ít quân Sở, toàn bộ đều bị giết sạch. Vua Sở – An Lăng rất giận dữ, sai người trong vòng một tháng phải bắt cho được nhóm đánh lén này. Không ai tin rằng chuyện này do một người gây nên, trừ bỏ một vài người ở xa, còn lại tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là do những binh sĩ Yến Quốc cũ không chịu đầu hàng gây nên, cầm đầu chính là thái tử Yến Quốc cũ – Hoài Đông Li đã mất tích. Bọn họ làm như thế, là để báo thù cho Yến Quốc bị diệt, là để cứu quốc quân Yến Quốc – Hoài Tắc ra ngoài.

Cởi áo bông rát trên người ra, Nhiễm Mặc Phong chỉ mặc áo lót, rồi quay lại chỗ đống cỏ khô mà nó nằm khi nãy, rút trường đao cùng “Quỷ Khiếu” mà nó đã giấu ở trong đống cỏ khô ra. Mang trường đao lên lưng, vác “Quỷ Khiếu” lên, nó nhảy lên nóc nhà, nhẹ bước phóng về phía hoàng cung. Năm ngày này nó đã quan sát kỹ địa hình của Bách Nghiệp cùng hoàng cung, đêm nay, nó sẽ dẫn Hoài Đông Li ra ngoài, sớm quay về Thú Thành.

Trên đường đi tới Sở Quốc, nó mơ hồ nhận ra tình huống hiện tại của Bắc Uyên. Trừ bỏ phụ vương ra, không ai biết nó đi đâu, đi làm cái gì. Nhưng hình như quân Sở đã biết nó đến đây, tuy bọn họ cũng giữ rất kín, nhưng thủ vệ trong kinh thành lại một mực âm thầm lùn bắt một nam tử có đôi mắt khác thường. Trực giác của nó mắc bảo rằng bọn họ đang tìm nó. Quân Man cùng quân Sở bị tập kích, không một ai còn sống, thì làm sao đối phương biết nó ở Sở Quốc? Chẳng lẽ do Hoài Tắc để lộ ra? Nếu là Hoài Tắc nói ra nó đến Sở Quốc, vậy thì người nào sẽ đem tin tức đó truyền tới đây?

Trong đôi mắt dị sắc tràn đầy lo lắng. Nếu là do địch nhân đoán được, nó cũng không lo lắng; nhưng nếu là do người cố ý tiết lộ ra, vậy chứng tỏ ở Thú Thành có mật thám của địch nhân. Thú Thành có gián điệp, vậy phụ vương sẽ cực kỳ nguy hiểm. Ở Sở Quốc không ai có thể giúp nó truyền tin tức trở về, nó phải lập tức cứu Hoài Đông Li ra, rồi mau chóng quay trở về.

Khi canh ba tới, thủ vệ trong cung sẽ đổi ca. Thừa dịp đó, Nhiễm Mặc Phong tựa như một bóng ma lặng lẽ lẻn vào trong con mương lạnh như băng được đào ra để bảo vệ thành. Mùa đông ở Sở Quốc rất lạnh, nước trong mương bảo vệ quanh bờ thành sẽ bị kết băng, vì bảo hộ hoàng cung, mỗi ngày các binh sĩ sẽ thay phiên nhau đâm lủng tầng băng, như vậy lại càng thuận tiện cho Nhiễm Mặc Phong. Nó không sợ lạnh, sau khi tiến vào trong mương, nó điều động khí nhật hoa trong cơ thể để làm ấm thân mình, rồi mới từ đáy mương bơi tới chỗ thông nước vào trong hoàng cung, rồi từ nơi đó tiến vào hoàng cung.

Vào cung, Nhiễm Mặc Phong tìm nơi thay vào một bộ y phục thái giám mà lúc trước nó đã giấu sẵn ở đây. Trong cung đèn đuốc sáng trưng, thay xong bộ y phục thái giám, nó men theo đường nhỏ u ám bước về phía tẩm cung của An Lăng. Mắt của Nhiễm Mặc Phong có thể nhìn xa đến mấy trăm thước, bởi vậy nó rất dễ dàng né tránh thủ vệ trong cung. Mấy ngày trước đây nó đã điều tra rõ, cứ mỗi đêm Hoài Đông Li sẽ bị đưa tới tẩm cung của An Lăng. Nghĩ đến Hoài Đông Li, con mắt phải của Nhiễm Mặc Phong trở nên đỏ bừng. Cho dù Hoài Tắc không có cầu nó cứu Hoài Đông Li, nhưng biết được tình cảnh của y như thế,  nó nhất định cũng sẽ đến cứu y.

Đi chừng hai khắc chung (30’), từ xa xa Nhiễm Mặc Phong đã thấy được tẩm cung của An Lăng. Trước tẩm cung có rất nhiều thị vệ canh gác, ước chừng một ngàn người. Trên nóc nhà cùng trên cành cây cũng có rất nhiều cao thủ cùng cung tiễn ẩn thân, ngay cả chung quanh núi giả cũng có người. Nếu muốn đi vào trong, có thể nói là vạn phần khó khăn. Bất quá nó cũng không lo lắng, kiên nhẫn đứng ở chân tường bắt đầu đếm số: 1, 2, 3, 4, 5 . . . . Lấy lồng che mắt ra, mang vào . . . . . 33, 34, 35 . . . . . Rút “Quỷ Khiếu” ở phía sau ra, cởi bỏ miếng vải đen quấn quanh “Quỷ Khiếu” . . . . . 60, 61, 62 . . . . . Cởi bỏ bộ y phục thái giám, và khi nó đếm tới 122, thì cửa tẩm cung được mở ra, một vị công công từ bên trong đi ra, tiếp theo một vị công công canh giữ ở cửa đứng dậy rời đi, chỉ chốc lát sau, vài cung nữ thái giám nâng thùng nước cùng bồn tắm gỗ đi ra từ phía sau tẩm cung, rồi lục tục tiến vào trong tẩm cung.

Ước chừng qua nửa canh giờ, người vừa mới đi vào lại lục tục đi ra .

Chính là lúc này!

Không trung đột nhiên nổi lên cuồng phong thét gào, toàn bộ đèn lồng treo ở trên hành lang đều bị thổi rơi xuống mặt đất. Đèn cung đình tắt, cây đuốc trong tay thị vệ tắt. Thau đồng, gáo gỗ rơi trên mặt đất, tiếng hét kinh sợ vang lên.

Ngay khi tẩm cung bị trận cuồng phong thình lình nổi lên ở bên ngoài làm cho lâm vào trong bóng tối, thì ánh đao lóe lên, một bóng người tựa như ngọn gió, xẹt qua bên người thị vệ đứng canh ở trước cửa cung.

“Thích khách! Có thích khách! Bảo hộ bệ hạ!”

“Mau thắp đèn! Mau thắp đèn!”

“Cây đuốc! Cây đuốc! Tất cả đều tập trung đến cửa tẩm cung đi!”

Mắt trái ở trong bóng đêm có thể thấy rõ ràng mỗi một địch nhân. “Quỷ khiếu” ở trong cuồng phong ‘vù vù’ xẹt qua xẹt lại. Các cao thủ đại nội bị gió thổi cho ngã trái ngã phải, bị cát cuốn theo gió tạt vào mặt không sao mở mắt ra được. Bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của thị vệ, nhưng không thể biết được người tới đến tột cùng quỷ dị ra sao.

“Hộ giá! Hộ giá!”

Ngọn đèn ở trong tẩm cung vẫn còn sáng, Nhiễm Mặc Phong vừa vọt vào trong, đã bị bốn gã cao thủ ở trong phòng chặn lại. Gió bên ngoài gào thét, ngọn đèn trong phòng lay động qua lại.

“Ngươi là ai? Dám can đảm xâm nhập vào tẩm cung của bệ hạ!” Những cao thủ đồng loạt vọt lên, “Quỷ Khiếu” như có sinh mệnh mà xoay tròn ở trong tay chủ nhân, ngọn đèn liền dập tắt, sau khi tiếng kêu thảm thiết qua đi, trong tẩm cung trở nên im lặng, mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp không trung.

Cuồng phong theo mỗi bước chân của Nhiễm Mặc Phong tiến tới mà thổi vào trong tẩm cung, bất kỳ ai nhìn thấy nó, cơ hồ đều chết ở dưới “Quỷ Khiếu”. Nhiễm Mặc Phong cũng không ham chiến đấu, nó mang theo cuồng phong xâm nhập vào trong phòng ngủ của An Lăng ở phía sâu trong tẩm cung. Trên giường đã không còn ai, một cái chăn bị kẹt ở giữa ván giường và khung giường. Nó vung đao bổ tới, ván giường ‘bùm’ một tiếng bị cắt thành mấy khối, bên dưới rõ ràng xuất hiện một cái đường hầm. Nó không chút nghĩ ngợi, liền nhảy vào trong.

Nhiễm Mặc Phong chạy vài bước, thì thấy ở phía trước mơ hồ có ánh lửa, nó đuổi theo ánh lửa đó, rất nhanh, nó thấy được năm người. Một người là công công vừa đi ra khi nãy, hai người là hộ vệ, hai người còn lại trong đó có một người được hộ vệ dìu đi, một người thì chạy ở phía trước. Hai người này đang mặc trung y, một nam tử trong đó có đầu tóc muối tiêu chính là vua Sở – An Lăng, nam tử còn lại hai chân vô lực được hộ vệ dìu đi chính là thái tử Yến Quốc – Hoài Đông Li. Bước chân của Nhiễm Mặc Phong rất nhẹ, tại loại thời khắc khẩn trương này, người ở phía trước căn bản không thể nghe được ở phía sau đang có người cách bọn họ càng ngày càng gần .

‘Đông’, Đột nhiên ở phía sau vang lên một tiếng kỳ quái, vị công công đi ở cuối cùng quay đầu nhìn lại, liền “A” lên một tiếng sợ hãi, cũng ngay lúc đó, đầu của gã lìa khỏi cổ, đến chết gã cũng không biết mình đã chết như thế nào. Ba người ở phía trước cũng quay người lại.

“Bệ hạ! Ngài đi trước!”

Hai gã thị vệ phản ứng cực nhanh, nhìn thấy tên thích khách độc nhãn đã đuổi tới gần, tên thị vệ đang dìu người liền giao người đó cho An Lăng, rồi rút đao ra. An Lăng kích động nhìn thoáng qua tên thích khách cùng gã thái giám cận thân đã chết, rồi đỡ lấy Hoài Đông Li chạy trốn. Ngay lúc này, Hoài Đông Li vẫn không hề phản ứng đột nhiên giãy dụa thoát ra. Một gã thị vệ vừa muốn ra tay đánh xĩu y, thì nghe một tiếng ‘vù vù’, cánh tay của gã rơi trên mặt đất. Gã kêu lên thảm thiết, ôm lấy cánh tay ngã xuống mặt đất, ngay sau đó, gã cũng không còn kêu được nữa.

“Bệ hạ! Ngài đi mau!” Tên thị vệ còn lại vung đao chém về phía Nhiễm Mặc Phong. Nháy mắt “Quỷ Khiếu” chém đứt đao của gã, bổ đầu của gã làm đôi.

An Lăng cực kỳ sợ hãi, hai chân của gã như nhũn ra mà bước lùi về phía sau từng bước, người trong lòng gã vẫn còn đang giãy dụa, trên gương mặt gầy yếu là quyết tâm liều chết. “Không cần lo cho ta, giết hắn! Giết hắn!” Hoài Đông Li khàn giọng hét lên, trên hai cánh tay đang cố gỡ bàn tay trái của An Lăng ra tràn đầy dấu răng cùng vết bầm xanh tím. Chủy thủ trong tay An Lăng vì y giãy dụa mà cắt qua cổ y, thế nhưng Hoài Đông Li căn bản không biết đau, y cố hết sức hét lên, muốn Nhiễm Mặc Phong giết chết An Lăng.

Trong mật đạo truyền đến tiếng bước chân ‘rầm rầm’, bọn thị vệ đang chạy đến.

Sau khi An Lăng nghe được liền nở nụ cười, chủy thủ đâm đâm vào cổ Hoài Đông Li. “Ngươi ngon thì tới cứu hắn đi. Buông đao của ngươi xuống, nếu không trẫm giết hắn.”

Trên cổ Hoài Đông Li lại xuất hiện thêm mấy đạo vết thương nữa.

“Tráng sĩ, không cần lo cho ta, giết hắn, giết hắn!” Hai mắt Hoài Đông Li đỏ bừng, y không ngừng kêu lên, trên chiếc áo tuyết trắng dần dần loang lổ vệt máu loãng.

Nhiễm Mặc Phong không chút biểu tình mà nhìn An Lăng, tiếng bước chân ở phía sau càng ngày càng gần, nó vứt bỏ “Quỷ Khiếu”. Ngay khi bọn thị vệ cầm đao xuất hiện, An Lăng “ha ha” cười phá lên. Tiếp theo gã âm ngoan quát: “Bắt hắn cho trẫm!”

Mật đạo thực hẹp, đứng một hàng nhiều nhất chỉ có thể đứng ba người. Ngay khi ba gã thị vệ đứng ở trước nhất chuẩn bị xông lên bắt Nhiễm Mặc Phong, thì trong mật đạo đột nhiên nổi lên gió to cuồn cuộn. Nháy mắt, toàn bộ cây đuốc đều bị tắt. An Lăng chỉ cảm thấy cổ tay của mình chợt lạnh, còn chưa kịp chờ gã có được cảm giác đau đớn, thì người trong lòng gã đã biến mất, tiếp theo gã bị người đá bay ra ngoài, ở giây phút gã rơi xuống đất thì gã mới phát hiện tay phải của mình đã không còn. Sau đó, có một đạo lạnh lạnh gì đó xẹt qua cổ gã.

Gió ngừng, tiếng ‘vù vù’ thê lương vẫn còn quanh quẩn trong mật đạo, tay trái Nhiễm Mặc Phong ôm Hoài Đông Li, tay phải nắm “Quỷ Khiếu”, bước qua thi thể An Lăng chạy nhanh ra phía ngoài mật đạo. Cả người Hoài Đông Li phát run, nhưng không phát ra một chút tiếng động nào. Phía sau bọn họ, thị vệ vẫn đang đuổi theo, có lẽ bọn chúng đã phát hiện ra An Lăng đã chết, cho nên càng trở nên điên cuồng.

Trong mật đạo tối đen đến nổi không thấy được năm ngón tay, nhưng Nhiễm Mặc Phong chẳng bị ảnh hưởng gì mà cứ chạy đi về phía trước. Trực giác của dã thú ở tại thời điểm này đang phát huy tác dụng, nó rất nhanh tìm được lối ra khỏi mật đạo. Bước tới lối ra, nó cũng không lập tức đi ra ngoài, mà là buông Hoài Đông Li xuống, kéo y ra phía sau lưng mình.

“Nằm úp sấp lên trên lưng của ta.”

Gở trường đao mà phụ vương sai người làm ra cho nó xuống, rồi nó ngồi xổm xuống. Hoài Đông Li bị đông lạnh đến tứ chi cứng ngắc nằm úp sấp lên lưng nó. Sau khi y nằm úp sấp vững vàng, thì Nhiễm Mặc Phong đứng lên, dùng dây lưng cột Hoài Đông Li dính chặt vào người mình, sau đó một cước đá văng cửa mật đạo ra. Ngoài cửa, vô số cung thủ đang vây quanh nó, phía sau cung thủ là mấy trăm kỵ binh, phía sau kỵ binh là mấy ngàn thủ vệ binh tay cầm binh khí.


Chương 13

Gió lạnh hiu quạnh, vua Sở bị thích khách xâm nhập dễ dàng chém bay đầu, nếu không bắt được tên thích khách này, thì mặc kệ là ai cũng sẽ bị tai nạn xét nhà diệt tộc, cho dù bắt được, bọn họ cũng khó thoát tội. Ngay khi thống lĩnh thị vệ – Triệu Duẫn biết được tin tức bệ hạ bị giết thì đã phun ra ngụm máu tươi, còn thiếu chút nữa là ngất đi. Gã điên tiết lên, sai thủ vệ bao vây các lối ra của mật đạo, mặc kệ là dùng biện pháp gì, cũng phải bắt cho được tên thích khách to gan lớn mật đáng bị thiên đao vạn quả này.

Ngay khi thích khách bước ra khỏi mật đạo, Triệu Duẫn cởi ngựa tiến lên trước, lạnh lùng nhìn người ở trên lưng thích khách nói: “Hoài công tử, nếu hiện tại ngươi quay lại, thì sau khi thái tử điện hạ trở về, Triệu mỗ sẽ báo cáo với thái tử điện hạ rằng chuyện này là do Hoài công tử nhất thời hồ đồ, còn nếu ngươi vẫn cứ ngoan cố, thì đừng trách Triệu mỗ không niệm. . . . . .tình Tiên hoàng đã đối với ngươi sủng ái.” Khi nói đến Tiên hoàng, thanh âm Triệu Duẫn trở nên nghẹn ngào .

Hoài Đông Li chán ghét mà nhìn Triệu Duẫn, khi nghe gã nói tới “Tiên hoàng”, y đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cười ‘ha hả’, cười đến nước mắt đều chảy ra. “Triệu đại nhân . . . . Chết thì đã làm sao? Nếu không phải vì phụ hoàng, sao Đông Li lại phải sống tạm đến ngày hôm nay? Có thể giết được An Lăng, cho dù Đông Li chết, cũng đáng.”

Dưới ánh sáng của cây đuốc, trên gương mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng của Hoài Đông Li khó che dấu được dung mạo tuyệt thế của y. Mặc dù là đang phẫn nộ, nhưng hai tròng mắt của y vẫn long lanh động lòng người như cũ, cũng khó trách An Lăng sẽ dấy mạng của Hoài Tắc để áp chế Hoài Đông Li đi vào khuôn khổ, ngày ngày triệu y thị tẩm. Nếu lúc trước không phải An Lăng ngẫu nhiên nhìn thấy Hoài Đông Li, thì có lẽ Yến Quốc sẽ không bị diệt vong mau như vậy.

“Chính là . . . . Làm phiền vị tráng sĩ này  . . . .” Thanh âm Hoài Đông Li nháy mắt hạ thấp xuống, y ghé sát vào tai Nhiễm Mặc Phong nhẹ giọng nói, “Tráng sĩ . . . . . đặt ta xuống đi. Bọn họ sẽ không giết ngài, giết ngài, An Trọng Thiên trở về chắc chắn sẽ trị tội bọn họ, bọn họ sẽ chỉ biết bắt sống ngài. Tráng sĩ, không có Đông Li, ngài nhất định có thể lao ra ngoài. Đông Li . . . . .” Y bi thương cười rộ lên, “Đông Li đã là tấm thân đổ nát, sống cũng là vì phụ hoàng  . . . . . Phụ hoàng . . . . . Tráng sĩ, nếu, nếu ngài thương hại Đông Li, thì xin ngài giúp Đông Li, cứu phụ hoàng ra. Nói cho phụ hoàng . . . . . Nói cho phụ hoàng biết, Đông Li . . . . . Cũng không hối hận . . . . . Ngô!”

Tay trái Nhiễm Mặc Phong nhanh chóng giữ chặt cổ của Hoài Đông Li, dùng sức một cái, miệng Hoài Đông Li bị đau mà mở ra, máu loãng từ trong miệng y chảy ra. Nguyên lai ngay sau khi biết được An Lăng đã chết, Hoài Đông Li cũng không định sẽ sống thêm. Những lời nói vừa rồi chính là di ngôn của y. May mắn Nhiễm Mặc Phong ra tay đúng lúc giữ chặt cổ của y, bằng không Hoài Đông Li đã cắn lưỡi tự sát. Mặc dù vậy, y vẫn cắn bị thương đầu lưỡi của mình.

Khí nhật hoa xuyên thấu qua thân thể Nhiễm Mặc Phong truyền vào trong thân mình đã bị đông cứng của Hoài Đông Li, dần dần sưởi ấm cho y. Thẳng đến khi thân mình của y nóng lên, Nhiễm Mặc Phong mới lên tiếng. “Ta có thể mang ngươi đi ra ngoài.”

Gỡ tay của Hoài Đông Li ra, làm cho cánh tay của Đông Li luồng xuống dưới nách của nó, để cho y dựa vững lên trên người mình. Sau đó tay trái nó cầm lấy trường đao, tay phải nắm chặt “Quỷ Khiếu”.

“Hoài Tắc đang đợi ngươi, ta mang ngươi đi gặp hắn.”

Tay Hoài Đông Li đang ôm Nhiễm Mặc Phong nháy mắt dùng sức, hô hấp của y trở nên dồn dập, không tin được điều mình vừa nghe thấy.

“Nắm chặt.”

Hoài Đông Li nuốt xuống lời muốn nói ra, hai tay bấu chặt.

“Bắt sống!” Triệu Duẫn hung dữ hạ lệnh. Kỵ binh ở phía sau cung thủ vọt tới, bộ binh quát to một tiếng cũng theo đuôi phóng qua. Gió, lại nổi lên.

Mặc kệ là quân Sở hay là Hoài Đông Li, cũng chưa có ai từng thấy qua giết chóc như vậy. Một người độc nhãn cũng không cao lớn, ở giữa ngàn quân, múa may hai thanh trường đao trong tay, máu loãng văng tung tóe đầy trời, cước bộ vững chãi xuyên qua đám người. Mỗi một bước của nó đều là đi thẳng về phía cửa cung, tựa hồ chắc chắc chính mình có thể mang theo người ở trên lưng bước ra khỏi hoàng cung. Khi con mắt trái lộ ra bên ngoài của nó biến thành màu đỏ tươi tựa như tấm áo trắng nhiễm đầy máu loãng của Hoài Đông Li, thì những người ở đây đều kinh hoảng đến rụng rời.

Hoài Đông Li nhìn không thấy được ánh mắt của Nhiễm Mặc Phong, nhưng theo biểu tình trên mặt của mọi người chung quanh, thì y có thể đoán được người đang cõng y này đã làm cho kẻ khác kinh sợ, kỳ thật cũng không cần đi đoán bộ dáng hiện tại của người này ra sao, chỉ cần nhìn đám tử thi nằm xuống bên chân y, thì cũng biết được người này đã làm cho kẻ khác sợ tới mức chết khiếp.

Ngay khi “Quỷ Khiếu” chặt bỏ đầu của tên địch nhân đầu tiên, thì trong đầu Nhiễm Mặc Phong cũng chỉ còn một chữ – Giết! Tựa như sự tồn tại của nó là để “Giết”. Máu tanh cùng tứ chi văng tung tóe không chỉ không làm cho nó ghê tởm, mà ngược lại càng thêm kích thích ham mê giết chóc ở trong cơ thể nó. Khí nhật hoa cùng cuồng phong lần lượt thay đổi, “Quỷ khiếu” cùng Phong Lãnh chém đứt thân thể địch nhân, bổ nát đầu địch nhân. Không ai có thể ngăn cản nó.

Cũng giống như hoàng cung Thanh Thành, hoàng cung Bách Nghiệp chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành âm tào địa phủ. “Quỷ Khiếu” và Phong Lãnh là 2 chiếc bùa đòi mạng của hắc bạch vô thường, cuồng phong gào thét là quân đội của Nhiễm Mặc Phong. Gió càng lúc càng lớn, thổi cho người ngã ngựa đổ, mũi tên do cung thủ bắn ra – chỉ vừa mới rời khỏi cung đã bị thổi bay mất, thì làm sao còn có thể đả thương người? Thống lĩnh thị vệ – Triệu Duẫn còn chưa kịp điều binh khiển tướng thì ngựa đã bị chặt bỏ, sau khi tiếng kêu thảm thiết ở trong hoàng cung dần dần tắt lịm, những tàn binh còn lại thu dọn hiện trường thì phát hiện thi thể của gã ở dưới thân một con ngựa chết.

Hoài Đông Li bị gió to thổi trúng không thể mở mắt ra được, y nhớ rõ lời tráng sĩ nói, cho nên hai tay y vẫn cố sức bấu chặt, mặc kệ máu tanh ở trên người khiến cho y muốn ói, nhưng y vẫn cố nhịn xuống, y áp chế không cho chính mình nhúc nhích, không cho chính mình phát ra một chút thanh âm nào, không cho chính mình trở thành gánh nặng. An Lăng đã chết, phụ hoàng còn sống, y gặp được một vị tráng sĩ dũng mãnh tựa như thần thánh, cho dù cứ như vậy mà bị người giết chết, y cũng không oán. Ngay khi gió to thổi trúng mặt đến phát đau dần dần dừng lại, y mới phát giác tiếng ầm ĩ bốn phía đã không còn. Người cõng y trên lưng đang chạy nhanh về phía trước, hô hấp của người này rất vững vàng, tựa như y chẳng có một chút trọng lượng nào. Chóp mũi y tràn đầy mùi máu tanh, máu loãng thuận theo cổ y chảy xuống, y phân không rõ là máu của mình hay là máu của người khác. Một lát sau, y ngẩng đầu lên, liền khiếp sợ khi phát hiện chung quanh bọn họ đã không còn tên thị vệ nào, nhìn nhà cửa cùng những con đường xa lạ đang xẹt qua trước mắt, Hoài Đông Li giật mình một cái. Y, đã thoát?

Nhiễm Mặc Phong phóng nhanh về phía trước, cửa thành đã xuất hiện ở ngay trước mắt nó, nó vận khí nhảy lên nóc nhà. Cho dù thấy không rõ người, nhưng Hoài Đông Li lại thấy được ở phía trước có rất nhiều ánh sáng của cây đuốc, từ đó có thể đoán được nơi đó tụ tập rất nhiều binh sĩ. An Lăng bị giết, đừng nói là kinh thành, mà cả Sở Quốc sẽ bị kinh động, nhưng y lại thản nhiên cười tươi, bấu chặt hai tay.

“Nếu ta vướng bận, ngài cứ thả ta xuống.” Y nói.

Người cõng y không lên tiếng, cước bộ vẫn lao nhanh về phía trước. Hoài Đông Li quay đầu lại nhìn về phía hoàng cung ở xa xa, mặc kệ người này bởi vì cái gì mà đến cứu y, chỉ cần y sống một ngày, thì y sẽ tụng kinh niệm phật cầu cho người này bình an. “Quỷ Khiếu” phát ra tiếng ‘vù vù’, Hoài Đông Li biết mình đã tới cửa thành rồi.

“Nắm chặt.”

“Ân.”

“Đông. . . . . .”

. . . . . . . . .

Không ai có thể ngờ được vua Sở An Lăng – bá chủ một thế hệ lại bị chết thảm ở trong mật đạo ngay trong tẩm cung của mình. Sau một đêm, thủ đô Bách Nghiệp của Sở Quốc biến thành biển máu. Nếu không phải thái tử An Trọng Thiên đi sứ đến Bắc Uyên mà tránh được một kiếp, thì có lẽ Sở Quốc cứ như thế mà kết thúc. Khoái mã tám trăm dặm truyền tin đến Bắc Uyên, An Trọng Thiên ở xa ngàn dặm còn chưa biết được kinh thành đã xảy ra rất nhiều chuyện. Sở Quốc phái ra hơn một vạn binh sĩ vây giết thích khách độc nhãn, mà vào lúc đó, thích khách đang cưỡi một con ngựa vừa nhặt được, mang theo Hoài Đông Li cao chạy xa bay.

Trời đã sáng, trên tấm áo màu xanh của Nhiễm Mặc Phong đều là vết máu khô cạn, Hoài Đông Li cũng chẳng tốt hơn gì. Lúc bị An Lăng mang đi, thì y vừa mới bị lăng nhục qua, chỉ mặc mỗi chiếc áo trung y, ngay cả hài cũng chưa kịp mang. Xiêm y màu trắng biến thành màu đỏ, đặc biệt gây cho người chú ý. Nếu không phải Nhiễm Mặc Phong vẫn luôn làm ấm thân mình của y, thì y nhất định đã bị đông chết.

Sau khi chạy ra khỏi kinh thành, hai người tìm được một hộ nông gia, trong sự chiêu đãi nơm nớp lo sợ vì bị hù đến sắp chết của đối phương mà rửa mặt chải đầu, thay đổi xiêm y. Nhiễm Mặc Phong cũng không gây khó dễ cho dân chúng, nó đem mấy đồng tiền ở trên người mình đưa cho đối phương, xem như là cảm tạ, rồi mang Hoài Đông Li tiếp tục chạy đi.

Phía sau là hơn ngàn vạn truy binh, cuộc hành trình này sẽ cực kỳ gian khổ. Nhiễm Mặc Phong chỉ cầm theo mấy cái bánh bao, tìm cho Hoài Đông Li một con ngựa, rồi hai người cứ như vậy mà chạy đi.

Trải qua một đêm chém giết, Hoài Đông Li ngược lại bình tĩnh rất nhiều. Y hiểu rõ trên đường đi sẽ có rất nhiều hung hiểm cùng gian nan, nhưng sau khi trải qua loại chém giết của đêm qua, thì còn có gì là không thể đối mặt chứ? Mặc kệ đã từng trải qua bao nhiêu lăng nhục cùng thương tổn, y chỉ cảm thấy, có thể còn sống, thật tốt.

“Tráng sĩ, kẻ hèn họ Hoài, tên Đông Li, không biết tên của ngài là gì?” Lên ngựa, Hoài Đông Li hỏi.

“Nhiễm Mặc Phong.”

Hoài Đông Li yên lặng nhẫm nhẫm cái tên này, đột nhiên mắt y sáng ngời, bất quá y cái gì cũng không nói, chỉ nhìn đối phương hơi hơi gật đầu, sau khi ngựa của đối phương phóng nhanh về phía trước, y vung roi ngựa lên.

Phía trước có quân địch, phía sau có truy binh, Nhiễm Mặc Phong mang theo Hoài Đông Li giết hết từng nhóm vây bắt mình. Trên đường chạy đi hai người rất ít khi ngừng lại, chỉ khi nào Hoài Đông Li chịu không nổi nữa, thì Nhiễm Mặc Phong mới tìm nơi không ai, bắt mấy con chuột đồng. Lần đầu tiên ăn thịt chuột đồng, Hoài Đông Li phải cố áp chế cảm giác nôn mửa, nhưng qua ba bốn lần, y đã có thể giống như Nhiễm Mặc Phong, thoải mái mà ăn thịt chuột đồng.

Ngày hôm nay, Hoài Đông Li lại trụ không nỗi nửa. Bầu trời lại rơi đại tuyết, Nhiễm Mặc Phong tìm được một khe núi cản gió, sau khí an trí ổn thõa cho Hoài Đông Li, nó để lại trường đao cho đối phương, còn mình thì vác “Quỷ Khiếu” đi ra ngoài tìm thức ăn. Thiên còn sáng, Nhiễm Mặc Phong đào từ trong tuyết ra một ít nhánh cây còn chưa bị ướt đẫm, chút nữa còn phải nướng thịt chuột đồng. Đi được một đoạn, nó đột nhiên nghe được tiếng ưng kêu, ngửa đầu nhìn lên, một con ưng đang ở trên đỉnh đầu nó lượn quanh vài vòng, rồi bay về phía nó.

Nháy mắt thấy con ưng đó bay xuống, Nhiễm Mặc Phong liền nâng tay trái lên, con ưng đó thuần thục mà đậu lên trên cánh tay của nó. Nhìn thấy con ưng này, Nhiễm Mặc Phong đang sầu lo mấy ngày này liền giảm bớt, con ưng này là của Trú, sau đó bị nó đưa cho Nhiễm Lạc Nhân, có con ưng này, nó có thể truyền tin cho phụ vương. Con ưng này tựa hồ đã tìm kiếm Nhiễm Mặc Phong thật lâu, nên thực gầy, sau khi hạ xuống liền nhìn Nhiễm Mặc Phong kêu lên không ngừng, rất là lo lắng. Nhiễm Mặc Phong tìm được ống trúc ở trên đùi chim ưng, rồi lấy thư ở bên trong ra.

Mặc Phong:

Thái tử ca ca chuyển lương thảo bị tập kích, đã mất tích, sinh tử chưa biết, Ngô thống lĩnh bị trọng thương, Hoắc tướng quân đầy nguy hiểm rủi ro, huynh hoài nghi trong triều có gian tế. Chỉ sợ Thái tử ca ca là dữ nhiều lành ít, đệ không cần trở về, để phòng biên quan có biến, trong cung đã có huynh và sư phó, huynh sẽ âm thầm điều tra.

Mặc Phong, đệ không thể xảy ra chuyện gì.

Lạc Nhân

Ngày ở lạc khoản là hai mươi ngày trước.

Nhiễm Mặc Phong quăng củi trên tay xuống, xoay người chạy như điên.

────
Chương 14

Hoài Đông Li không biết Nhiễm Mặc Phong muốn dẫn mình đi đâu. Ngay khi Nhiễm Mặc Phong với sắc mặt ngưng trọng chạy trở về, bảo y lập tức lên ngựa, rồi phóng đi, thì y lựa chọn không hỏi cùng tín nhiệm. Thiếu niên này nhỏ hơn y 5 tuổi nhưng rất chững chặc, không hề lỗ mãng. Cho nên mặc kệ đối phương muốn dẫn y đi đâu, y cũng không hỏi nhiều, y tin tưởng, thiếu niên này sẽ dẫn y đi gặp phụ hoàng.

Nhiễm Mặc Phong ở trên đường đào mấy quả trứng chim cho chim ưng ăn no bụng, bởi vì không có giấy bút, nên nó xé một mảnh vải trên áo lót, rồi rạch đứt ngón tay, viết cho phụ vương một phong thư, sai chim ưng mang đến cho phụ vương. Sau khi chim ưng bay xa, nó mang Hoài Đông Li đi về phía đông nam. Nhiễm Lạc Thành mất tích, nó không biết ai là người đứng ở phía sau sai sử, nhưng mặc kệ có bao nhiêu gian nan, nó cũng phải tìm được Nhiễm Lạc Thành, cho dù là thi thể của hắn.

Trời đông giá rét, Nhiễm Mặc Phong lo lắng chính là làm sao thu xếp cho Hoài Đông Li. Tuy y chưa từng than khổ, nhưng nó biết y đang cố gắng gượng. Mang theo y, hành trình sẽ chậm đi rất nhiều, ngoài ra những vết thương khi Hoài Đông Li ở cung Sở Quốc bị thương vẫn chưa lành, lại thêm phong hàn, nên hai ngày nay vẫn luôn ho khan.

“Mặc Phong, ngươi đừng lo cho ta. Thân thể của ta ta rất rõ, qua vài ngày sẽ tốt thôi. Ta chưa từng cưỡi ngựa rong ruổi trong tuyết như thế này, không ngờ cảm giác lại tuyệt như thế. Mặc Phong, thực xin lỗi, ta liên lụy ngươi.” Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Hoài Đông Li nói.

Nhiễm Mặc Phong không lên tiếng, chuyên tâm nướng gà rừng và thỏ mà nó đã thật vất vả mới tìm được. Đã quen với lặng yên của nó, Hoài Đông Li cũng không để ý, y ngồi co ro bên đống lửa, ngửi ngửi mùi thịt, bụng rầm rì bãi công.

Đây là căn nhà gỗ do thợ săn dựng ở trên núi. Đã thật lâu không có ai ở, nên trong phòng đầy tro bụi. Không cho Hoài Đông Li động tay, Nhiễm Mặc Phong tự mình thu dọn sạch sẽ, tính sẽ ở trong này ngủ qua một đêm. Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, mặc kệ là ngựa hay là Hoài Đông Li, đều cần nghỉ ngơi. Mà nó cũng cần thời gian để suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào. Có Trú và Lạc Nhân ở hoàng cung, nó không cần lo cho an nguy của hoàng bá, nhưng Nhiễm Lạc Thành bị tập kích, lại làm cho nó hết sức lo lắng cho phụ vương.

Phụ vương, người nhất định phải chờ con trở về.

Đống lửa ‘bập bùm’ vang lên, Hoài Đông Li lặng yên một hồi, rồi nhẹ giọng hỏi: “Mặc Phong, phụ hoàng ta. . . . . . có khỏe không?”

“Ân.”

“Người. . . . . . Là do ngươi cứu sao?”

“Hắn ở Thú Thành.” Nó tin chắc Tướng Quân sẽ đưa Hoài Tắc đến Thú Thành bình an.

Hơi thở của Hoài Đông Li có chút nghẹn ngào: “Mặc Phong, cám ơn ngươi, cám ơn . . . . . ngươi.”

Nhiễm Mặc Phong xé xuống cái đùi thỏ nhiều thịt nhất, dung cây que xuyên qua, rồi đưa cho Hoài Đông Li.

Hoài Đông Li cắn một ngụm, hít sâu mấy hơi, rồi hỏi: “Là phụ hoàng . . . . . cầu ngươi tới cứu ta sao?” Nhất định là vậy. Bằng không, thế tử của Bắc Uyên sao lại chạy đến Bách Nghiệp cứu y ra chứ.

“Ân.” Nhiễm Mặc Phong không ăn gì cả, nó đặt con thỏ đã nướng chín sang một bên, rồi chuyên tâm nướng gà rừng.

“Mặc Phong . . . . . Ngươi có biết . . . . . Ta và phụ hoàng . . . . .” Y không hối hận, nhưng y không muốn người bạn duy nhất của y bởi vì chuyện đó mà chán ghét y.

“Ân.” Vẫn là không có cảm xúc phập phồng gì, Nhiễm Mặc Phong lại nghĩ tới phụ vương.

Hoài Đông Li nhìn gương mặt bình tĩnh của Nhiễm Mặc Phong, vẫn nhịn không được mà hỏi. “Mặc Phong, ngươi có thấy được ta ghê tởm không? Cùng phụ hoàng của mình . . . . . . nghịch luân.”

Nhiễm Mặc Phong nhíu mày một chút, nhìn về phía Hoài Đông Li, nó không hiểu ý trong lời nói của y.

Hoài Đông Li chua sót mà nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: “Người khác đều tưởng phụ hoàng cưỡng bức ta . . . . . . Thế nhưng bọn họ lại không biết, là ta yêu phụ hoàng trước. Yêu phụ hoàng đối với một mình ta sủng nịch, yêu phụ hoàng đối với một mình ta ôn nhu. Mặc Phong. . . . . . Nếu không phải vì ta, phụ hoàng sẽ không mất đi trung tâm của triều thần, sẽ không mất đi giang sơn Yến Quốc. An Lăng thả nội giám ở bên người ta, khi biết được tâm tư của ta, liền lấy ta uy hiếp phụ hoàng. Nếu Yến Quốc không chịu quy thuận Sở Quốc, thì hắn sẽ chiêu cáo khắp thiên hạ, làm cho người trong thiên hạ biết được ta thích câu dẫn phụ hoàng của mình. Phụ hoàng một lòng muốn để Yến Quốc lại cho ta, người nói nếu người chết đi, để lại một mình ta, nếu không có Yến Quốc ta sẽ bị người khác khi dễ. Mặc Phong, ta căn bản không cần Yến Quốc, cũng không để ý thanh danh của mình, nếu phụ hoàng chết đi, ta sẽ đi theo người. Nhưng vì ta, phụ hoàng đồng ý yêu cầu của An Lăng, quy thuận  Sở Quốc. Chuyện này làm cho các vị triều thần đối với phụ hoàng vạn phần bất mãn, thế nhưng phụ hoàng đều gánh vách tất cả, thậm chí không để ý mọi người phản đối mà phong ta làm thái tử. Mặc Phong, ta thực vô dụng đúng không? là ta đã hủy hoại phụ hoàng.”

Hoài Đông Li cúi thấp đầu, trên bùn đất dưới chân dần dần xuất hiện giọt nước.

“Thế nhưng sau đó ta mới biết được, An Lăng muốn không phải là thần phục của Yến Quốc, mà là cả Yến Quốc. An Lăng phái người ở giữa các đại thần thả tin tức ra, nói ta cùng phụ hoàng nghịch luân, bọn họ bức phụ hoàng thoái vị, bức phụ hoàng giết ta. Phụ hoàng âm thầm phái người đưa ta đi, còn giao cho ta một tấm bản đồ chứa kho tàng, nhưng ta không chịu. Ta đưa tấm bản đồ đó cho người bạn thân, còn ta tính sẽ cùng chết với phụ hoàng. Thế nhưng phụ hoàng làm cho ta bị hôn mê, sai Bàng Hữu đưa ta ra khỏi thành, chính là phụ hoàng cũng không ngờ, Bàng Hữu đã sớm âm thầm đầu phục An Lăng. Hắn giao ta cho An Lăng. Sau đó, quân Sở đánh vào Yến Quốc, ta không còn nhìn thấy phụ hoàng nữa. An Lăng nói, chỉ cần ta nghe lời hắn, hắn sẽ không giết phụ hoàng. Hiện tại nghĩ lại . . . . . . đều là do ta liên lụy đến phụ hoàng.” Hiện tại, lại liên lụy đến ngươi.

“Mặc Phong. . . . . .” Hoài Đông Li ngẩng đầu, trên mặt đầy nước mắt, y cười nói, “Nãy giờ nói với người nhiều như thế, ta, cũng đã nghĩ thông suốt, ta không đi theo ngươi, ta không muốn lại liên lụy đến phụ hoàng. Ta đã bị An Lăng . . . . . Cũng không còn mặt mũi để gặp lại phụ hoàng. Nếu sau này ngươi gặp được người, ngươi nói ta đã chết.”

Nhiễm Mặc Phong nghe không hiểu Hoài Đông Li nói ‘y đã bị An Lăng’ là chuyện gì xảy ra, nó không thể lý giải, Hoài Đông Li không thể rời khỏi Hoài Tắc thì tại sao lại không muốn gặp hắn? Nó với phụ vương là không thể không tách rời, còn Hoài Đông Li lại là vì cái gì?

“Ta sẽ đưa ngươi đến Thú Thành. An Lăng đã chết.”

Hoài Đông Li lắc lắc đầu, nước mắt càng không ngừng rơi xuống: “Mặc Phong, ngươi không hiểu. Ta không thể gặp lại phụ hoàng. Chỉ cần ta còn ở một chỗ với phụ hoàng, thì phụ hoàng sẽ bị người đời nhạo báng cùng nhục mạ. Mặc Phong, ta yêu phụ hoàng, nên ta không thể tiếp tục tùy hứng để rồi lại gây ra thương tổn cho người nữa. Bởi vì ta, phụ hoàng đã đánh mất Yến Quốc, còn xém tí nữa là mất mạng.”

Nhiễm Mặc Phong nhíu chặt mi tâm, nói: “Hoài Tắc không có chết, ngươi có thể gặp lại hắn. Chuyện giữa ngươi và Hoài Tắc là chuyện giữa hai người các ngươi, lời nói của người khác chẳng cần phải quan tâm. Cho dù Yến Quốc không bị Sở Quốc tiêu diệt, thì cũng sẽ bị ta tiêu diệt, Bắc Uyên sẽ thống nhất thiên hạ.”

Hoài Đông Li kinh ngạc mà nhìn thẳng vào thiếu niên độc nhãn, vẻ mặt của nó cực kỳ nghiêm túc, lời nói ra cũng cực kỳ khẳng định. Thế nhưng y lại đối với thiếu niên quyết định tiêu diệt Yến Quốc này lại chẳng có một chút cảm giác tức giận nào.

Qua một lúc lâu sau, y có chút phức tạp nói: “Bắc Uyên . . . . . Cũng chuẩn bị thống nhất thiên hạ à? Vậy mà ta đã nghĩ rằng Nhiễm Mục Kì không có tâm tư này.” Nghe phụ hoàng nói, nam tử kia rất đẹp, lại không có dã tâm.

“Chỉ có Bắc Uyên thống nhất thiên hạ, thì ta với phụ vương sẽ không còn bị tách rời, mà phụ vương cũng sẽ không còn bị nguy hiểm.”

Những lời này của Nhiễm Mặc Phong đã làm cho Hoài Đông Li kinh sợ đến nổi đánh rơi cái đùi thỏ trong tay. Y trừng lớn hai mắt, môi mở ra ngậm lại, nói không nên lời.

Nhiễm Mặc Phong nhặt đùi thỏ bị rơi trên mặt đất lên, thổi thổi bay bụi ở mặt trên, rồi bỏ lên lửa nướng lại. “Có lẽ sẽ không còn cơ hội ăn được thịt, ngươi phải ăn nhiều một chút.” Dứt lời, nó lại xé một cái đùi thỏ sạch sẽ đưa cho Hoài Đông Li.

Hoài Đông Li đờ đẫn nhận lấy, y giương mắt nhìn thiếu niên đang bắt đầu ăn cái đùi thỏ bị rớt bẩn kia, tâm y như bị ai đó dùng búa gõ mạnh vào.

“Mặc Phong. . . . . .”

“Đêm nay ngươi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta phải đi sớm. Ta sẽ dẫn ngươi đến Thú Thành gặp Hoài Tắc. Ngươi cùng hắn có thể đến Nhân Xương, bên kia sẽ không có ai nói gì cả. Hoài Đông Li, ta phải mau chóng chạy tới Hòe Bình, nếu ngươi không muốn cản trở ta, thì đừng để cho mình bệnh nặng thêm, ta không thể trì hoãn.”

Nhiễm Lạc Thành là cùng Hoắc thúc gặp chuyện, nếu gặp Hoắc thúc, nó có thể biết được một ít sự tình đã xảy ra trong lúc đó, mà nó cũng có thể tạm thời giao Hoài Đông Li cho Hoắc thúc, như vậy nó có thể rảnh tay mà đi thăm dò nơi Nhiễm Lạc Thành rơi xuống. Còn có thể nói Hoắc thúc phái người đi tìm phụ vương, báo cho phụ vương biết – trước khi nó trở về không nên rời khỏi Thú Thành.

“A, ân.” Hoài Đông Li ngơ ngác cắn đùi thỏ, thiếu niên căn bản không nghe lời y nói, vẫn cố chấp muốn mang y đi gặp phụ hoàng. Tâm y lại bắt đầu dao động, ăn mấy miếng, lúc này mới nhớ tới thiếu niên đang ăn chính là cái đùi thỏ mà y vừa làm rơi trên mặt đất, đang muốn lấy lại, thì thấy thiếu niên đã ăn đến lòi xương.

“Mặc Phong, ta ăn không được nhiều, ngươi ăn đi.” Hốc mắt Hoài Đông Li cay xè. Đem gà rừng đã nướng chín đưa tới trước mặt thiếu niên.

“Ta có thể ăn vỏ cây và cỏ cái.” Thiếu niên đem gà rừng cùng con thỏ đặt trước mặt Hoài Đông Li, nhai nuốt luôn xương, “Trời lạnh, ăn không hết cũng sẽ không bị hư, ngươi cất vào, mang đi ăn dọc đường.”

“Mặc Phong. . . . . .” Hoài Đông Li nén nước mắt đang sắp trào ra, xé một cái đùi gà đưa cho thiếu niên, lại bị thiếu niên đẩy trở về.

“Ngươi ăn no rồi, thì đi ngủ trước đi.” Thiếu niên rút bản đồ ở trong ngực ra, không để ý Hoài Đông Li nữa.

Hoài Đông Li lau nước mắt, rồi cố gắng ăn cho no bụng, y học theo thiếu niên nhai nuốt luôn xương. Thiếu niên đã đủ mệt mỏi, sao y còn muốn gây phiền phức cho thiếu niên chứ? Mặc kệ thân thể của y có bao nhiêu bẩn, mặc kệ y có bao nhiêu yếu nhước, chỉ cần thiếu niên không có ngại y trói buộc, y sẽ cố gắng chịu đựng.

“Mặc Phong, ngươi cũng không muốn cùng phụ vương của ngươi tách ra sao?” Nằm trên tấm ván gỗ duy nhất ở trong phòng, Hoài Đông Li hỏi người đang ngồi ở trước đống lửa vừa ăn cỏ cái, vừa xem bản đồ.

“Ân.” Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu khỏi tấm bản đồ, mắt trái lộ ra ngoài lóe sáng, “Ta và phụ vương sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

Lặng yên một hồi lâu, Hoài Đông Li run giọng hỏi: “Mặc Phong . . . . . . Ngươi cũng, yêu phụ vương của ngươi sao?” Trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Y nhìn chằm chằm vào mặt thiếu niên.

Nhiễm Mặc Phong có chút hoang mang. Phụ vương bắt nó nói yêu người, nhưng nó lại không hiểu như thế nào là yêu.

“Ta không thể rời khỏi phụ vương.” Nó nhìn về phía Hoài Đông Li, không rõ vì sao đối phương lại trở nên thực kích động, tiếp tục nói, “Phụ vương nói người yêu ta, ta không hiểu yêu là gì. Nhưng ta biết mình không thể rời khỏi phụ vương. Chờ thiên hạ thống nhất, ta sẽ không cần rời khỏi phụ vương nữa.”

Hoài Đông Li cắn chặt răng, trong mắt là vui mừng. Tựa như đi xa quê gặp được người cùng quê, y không ngờ rằng, thiếu niên cứu y thoát khỏi hoàng cung Sở Quốc, thế nhưng cũng giống như y.

“Phụ vương nói, hai chúng ta là người thân cận nhất trên đời này. Chỉ có phụ vương mới có thể thân cận cùng ta.” Nhiễm Mặc Phong thành thực nói ra quan hệ giữa nó và phụ vương. Hoài Đông Li nhắm mắt lại, trong lòng không thể nào bình tĩnh được. Nghĩ rằng y đã ngủ, Nhiễm Mặc Phong cúi đầu tiếp tục vừa ăn cỏ cái vừa xem bản đồ.

“Mặc Phong.”

“Ân.”

“Cám ơn ngươi.” Hoài Đông Li xoay người, đưa lưng về phía Nhiễm Mặc Phong nói.

“Ngươi còn có thể ngủ bốn canh giờ.” Nhiễm Mặc Phong nhắc nhở.

Hoài Đông Li không lên tiếng, y lặng lẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt, trong lòng không ngừng nói: cám ơn ngươi, Mặc Phong, cám ơn ngươi.


Chương 15

Thái tử Sở Quốc – An Trọng Thiên cùng vương tử Man tộc – Sa Dĩ Đát tiến đến Giáng Đan cứu người cùng nghị hòa đang bị nhốt trong dịch quán không được tự do. Hai người không ngờ rằng sự tình lại vượt xa so với bọn hắn đã dự đoán. Không chỉ không cứu được Sa Bột Đô, mà ngược lại còn chọc giận một người mà bọn họ căn bản không muốn trêu chọc.

Thời gian trở lại ngày thứ ba sau khi Đoạn Lương đưa công chúa Nhiễm Tiên trở lại kinh thành. Đội ngũ đưa dâu ở trên đường bị tập kích, nếu không phải lúc trước Nhiễm Mặc Phong dự cảm bên trong có mưu đồ, viết thư cho phụ vương, nói phụ vương bố trí thỏa đáng trước, thì hậu quả sẽ không thể chịu nổi. Đưa Nhiễm Tiên đi hòa thân, nguyên bản trong lòng Nhiễm Mục Kì đã đầy lửa giận, mặc dù y không phải là phụ thân tốt, nhưng vừa trải qua năm mới lại bắt y đối diện với loại sự tình này nên y cực kỳ thống hận, hiện giờ vì an bình tạm thời, y không thể không tự tay đưa nữ nhi đi hòa thân, tất nhiên đã làm cho y cực kỳ bực bội.

Mà chuyện ở Cam Trữ cốc, chỉ cần nhìn thái độ của Sở Quốc là biết có liên quan đến chuyện này, nên đã làm cho Nhiễm Mục Kì tức giận công tâm. Thân mình y dưới sự điều dưỡng của Trú đã tốt lên rất nhiều, nhưng thân mình y ở quá khứ đã bị phá hư đến bị thương căn bản. Sau khi cùng hoàng hậu đi tới cửa thành đón Nhiễm Tiên, y liền bị phong hàn, đêm đó y triệu kiến Đoạn Lương, nghe Đoạn Lương đem chuyện lúc trước gã với Nhiễm Mặc Phong đã phân tích ra kể lại – chuyện này hoàn toàn là một âm mưu của Sở Quốc cùng Man tộc lập ra, vì muốn châm ngòi chiến tranh giữa Bắc Uyên và Kim Quốc. Sau khi Nhiễm Mục Kì nghe xong, liền cực kỳ nổi giận, cộng thêm lúc sáng bị phong hàn, hai thứ dồn một, dẫn tới y ngã bệnh không dậy nỗi.

So với căn bệnh ói mữa trong dĩ vãng mà nói, lần này Nhiễm Mục Kì bị bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là ho khan không ngừng, ăn uống không tốt, sắc mặt tái nhợt. Nhưng nhìn ở trong mắt Trú lại là chuyện không thể dễ dàng tha thứ mà cũng là tuyệt đối không bao giờ tha thứ. Hắn luôn luôn không nhúng tay vào chuyện thế tục lại tự mình thẩm vấn Sa Bột Đô, Lưu Thừa và Cố Nghi. Người trong nhà lao kiêng kị thân phận của ba người này, nên không dám dụng hình, thế nhưng Trú lại cóc cần quan tâm, một ngọn lửa nện xuống, Cố Nghi liền phun ra hết. Đúng y như Nhiễm Mặc Phong đã dự đoán, cái gọi là quân Kim căn bản là quân Sở giả trang, bọn họ muốn châm ngòi chiến tranh giữa Bắc Uyên và Kim Quốc. Đầu mùa xuân này, Sở Quốc tính sẽ xuất binh đánh vào Kim Quốc, vì phòng ngừa Bắc Uyên xuất binh cứu Kim Quốc, nên Sở Quốc cùng Man tộc nghĩ ra chủ ý này.

Khi An Trọng Thiên cùng Sa Dĩ Đát đi vào Giáng Đan, thì hai người cũng không biết là Nhiễm Mục Kì đã biết được chân tướng. Dù sao với thế lực của Sở Quốc, Nhiễm Mục Kì không có khả năng dám làm gì với đám người Sa Bột Đô. Lo lắng cho sự nghiệp thống nhất thiên hạ, Sở Quốc tính toán tạm thời không cùng Bắc Uyên trở mặt. Vậy mà khi hai người tới Giáng Đan, Nhiễm Mục Kì cự tuyệt không gặp, chỉ phái Trương Chiêu Xương cùng Ngũ Vũ Khôn tiến đến chiêu đãi. Hai người nhận được thánh chỉ, làm cho An Trọng Thiên cùng Sa Dĩ Đát có đến mà không có về, giết hay không giết thì chưa nói, nhưng tuyệt không thể thả bọn họ ra ngoài.

“Trọng Thiên, chúng ta phải nghĩ biện pháp chạy thoát khỏi đây. Chúng ta đã lâu không có truyền tin tức ra ngoài, vì sao phụ hoàng ngươi còn chưa phái binh tới?” Sa Dĩ Đát đứng ở bên cửa sổ nhìn lén người giám thị bọn họ ở bên ngoài cửa sổ, nhíu mi nói.

An Trọng Thiên cũng không lo lắng như Sa Dĩ Đát, tay trái gã cầm sách dạy đánh cờ, tay phải cầm con cờ màu đen, chính mình cùng chính mình chơi cờ.

“Sa Dĩ Đát, chúng ta đã xem nhẹ lời nói của người kia, hắn nói Trú ở bên cạnh hoàng đế Bắc Uyên, bảo chúng ta cần phải cực kỳ cẩn thận, một khi để cho Trú ra tay, thì chúng ta chỉ gặp phải bất lợi. Hiện giờ xem ra, hoàng đế Bắc Uyên hẳn là đã biết. Chung quanh nơi này đều là người của bọn họ, hai ta muốn đi ra ngoài, chỉ sợ rất khó. Còn bên phụ hoàng . . . . . Hẳn là bị việc gì đó giữ chân đi, bất quá ta tin không bao lâu nữa, đại quân của Sở Quốc và Man tộc sẽ tiến tới Bắc Uyên. Mặc dù Bắc Uyên có vài vị đại tướng xuất sắc, nhưng nếu chiến tranh nổ ra, cũng không phải là đối thủ của Sở Quốc.” Gã ở Giáng Đan xa xôi, còn chưa biết vua Sở đã chết.

“Trọng Thiên, ngươi không lo lắng chút nào sao?” Ngồi xuống đối diện với An Trọng Thiên, Sa Dĩ Đát vì đối phương quá bình tĩnh mà cảm thấy buồn bực.

An Trọng Thiên nhìn Sa Dĩ Đát cười nhẹ, rồi đặt một con cờ đen lên bàn cờ.

“Ta đang đợi.”

“Đợi?”

“Đừng quên, ở nơi này chúng ta có một quân cờ rất có giá trị. Hắn sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra ngoài, có lẽ hiện tại hắn đã nghĩ ra cách.”

Ánh mắt Sa Dĩ Đát đột nhiên sáng ngời, thấp giọng hỏi: “Ngươi tin hắn?”

“Sự tình đã đi đến bước này, hắn căn bản không thể thoát thân, hắn là người thông minh, vì bảo hộ chính hắn, hắn nhất định sẽ mau chóng đưa chúng ta đi. Sa Dĩ Đát, chúng ta đến đây và bị như thế này, coi như là đã hết lòng quan tâm đối với Sa Bột Đô, không thể cứu được hắn, cũng chỉ có thể trách hắn quá ngu ngốc.” Trong mắt An Trọng Thiên hiện lên oán hận. Nếu không phải do con heo ngu ngốc kia tự tiện hành động để rồi bị bắt, thì gã và Sa Dĩ Đát cũng không phải chạy đến đây cứu con heo đó, để rồi chính mình phải bị vây hãm trong tù ngục.

Sa Bột Đô lạnh nhạt nói: “Phụ vương bảo ta tới cứu hắn, ta không thể trái nghịch ý của phụ vương, hiện giờ như vậy, ta cũng coi như kết thúc chức trách của mình, phụ vương không thể trách ta.”

“Sa Dĩ Đát, ba đại tiên nhân thì hết hai người ở tại Bắc Uyên, đây là chuyện phiền toái nhất. Người kia sẽ không ra tay giết Trú và Dịch, vì hai người này ở lại Bắc Uyên thì đối với hắn chỉ có lợi. Nhưng ngược lại đối với chúng ta lại là trở ngại lớn nhất. Nhất là Trú tiên nhân lại ở bên cạnh hoàng đế Bắc Uyên. Có hắn ở đây, Sở Quốc rất khó đánh chiếm Bắc Uyên. Nói không chừng, Trú tiên nhân và Dịch tiên nhân sẽ giúp đỡ Bắc Uyên, ta không tin Nhiễm Mục Kì không có dã tâm thống nhất thiên hạ.”

“Đừng quên còn có Nhiễm Mục Lân và đứa con quỷ tữ của hắn – Nhiễm Mặc Phong.”

Sa Dĩ Đát cầm quân cờ trắng, đặt xuống chính giữa mấy con cờ đen, bên cờ đen liền bị gã ăn hết 4 dãy.

“Nhiễm Mục Lân cùng Nhiễm Mặc Phong, thì người kia sẽ lo liệu. Chỉ cần Nhiễm Mục Lân chết đi, thì Nhiễm Mặc Phong cũng chẳng còn gì đáng ngại. Nói thẳng ra, hắn bất quá là dựa vào thân phận của phụ vương hắn, cộng thêm một chút võ nghệ. Chuyện năm đó là thật hay là giả, cũng chỉ là suy đoán. Phía bên Vệ Quốc cũng không chứng thực được tin tức Viên Trì Chính bị thương là do Nhiễm Mặc Phong gây nên, huống chi Viên Trì Chính đã chết, cũng chẳng còn ai biết rõ chân tướng. Ta lo lắng nhất chính là Trú tiên nhân và Dịch tiên nhân. Bọn họ không ra tay thì tốt, nếu ra tay thì . . . . . .”

Quân cờ đen lại ăn mấy quân cờ trắng.

“Bọn họ là tiên nhân, chúng ta làm thế nào để diệt trừ bọn họ?” Quân cờ trắng trong tay Sa Dĩ Đát không có chỗ để hạ xuống.

An Trọng Thiên thần bí cười, ghé vào Sa Dĩ Đát, hạ thấp giọng nói: “Bức người kia thay chúng ta ra tay.”

Sa Dĩ Đát híp mắt lại, ở góc bàn cờ đặt quân cờ trắng xuống: “Ta nhớ rõ Trú tiên nhân có một tên đồ đệ, là tam hoàng tử Nhiễm Lạc Nhân.”

“Chỉ cần Trú tiên nhân chết đi, thì người kia sẽ cùng chúng ta liên thủ mà diệt trừ Dịch tiên nhân.”

“Nhưng bọn hắn là tiên nhân, làm thế nào diệt trừ?”

“Cái này phải xem người chúng ta xếp vào trong hoàng cung sẽ ra tay thế nào.”

Bảy ngày sau, một phong thư mật được đưa tới tay An Trọng Thiên, sau khi xem xong, gã không nhịn được mà cười ‘ha hả’ lên, rồi gã giao thư cho Sa Dĩ Đát.

“Thật sự là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!”

Sa Dĩ Đát xem xong thư, trên mặt cũng lộ ra vui sướng mà đã nhiều ngày không thấy, cười nhẹ nói: “Nhiễm Lạc Thành ở trên tay chúng ta, hoàng đế Bắc Uyên chắc chắn phải thả chúng ta đi.”

——

Hoàng cung Bắc Uyên, sau khi Nhiễm Mục Kì nhận được một phong thư mật, thì y liền nhốt mình vào trong Ngự thư phòng, không cho bất luận kẻ nào được tiến vào, Trú cũng không ở bên cạnh y. Khi trời chạng vạng tối, Trú từ ngoài cung trở về mới biết được việc này, hắn lập tức đá văng cửa Ngự thư phòng ra, cường thế ôm Nhiễm Mục Kì cả một ngày không ăn uống gì, trở về Vô Tam điện.

“Chuyện gì?”

“Trú . . . . .” Nhiễm Mục Kì túm chặt lấy vạt áo của Trú, hai mắt phiếm hồng, “Lạc Thành đã xảy ra chuyện.” Nói xong, y giao mật thư cho Trú, “Nó đang đi trên đường thì bị tập kích, Khương Vịnh trọng thương, Hoắc Bang cũng gặp chuyện rủi ro. Thích khách này là nhắm vào Lạc Thành, nó vì cứu Hoắc Bang, mà dẫn thích khách rời đi, rồi rơi xuống nơi nào không rõ. Trú. . . . . . đối với Lạc Thành, ta. . . . . .” Nhiễm Lạc Thành bây giờ đã không còn là đứa con luôn gây cho y cảm giác chán ghét trước kia nữa, đối với đứa con này, y rất coi trọng.

Trú xem thư xong, trong tay dấy lên ngọn lửa, đốt cháy thư. Một tay hắn ôm Nhiễm Mục Kì, một tay bấm đốt ngón tay, qua một lát, hắn ôm lấy Nhiễm Mục Kì, đặt y lên trên giường, rồi sai người đem thức ăn tới.

“Trú, Lạc Thành nó . . . . .” Nắm chặt tay Trú, Nhiễm Mục Kì khẩn trương hỏi.

“Lạc Thành đã được định sẵn phải có trận kiếp nạn này.”

“Nó sẽ . . . . .” Chết sao? Nhiễm Mục Kì hỏi không nên lời.

Trú hôn lên đôi môi đang run rẩy của y, đợi đến khi đôi môi lạnh lẻo của y trở nên ấm áp, thì hắn mới nói: “Không chết được.”

“Trú. . . . . .” Tâm lo lắng khẩn trương cả một ngày cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, Nhiễm Mục Kì ôm chặt lấy Trú, hôn lên môi hắn, “Đừng rời xa ta.” Nếu không có người này, y không dám nghĩ sau này chính y sẽ phải sống ra sao.

“Kì, ta muốn ngươi hứa với ta một việc.” Trú hôn lên vành tai của Nhiễm Mục Kì, nói.

“Chuyện gì?”

“Chờ sau khi thiên hạ thống nhất, ngươi thoái vị, đi theo ta.”

Nhiễm Mục Kì không có lập tức đáp ứng, y đẩy Trú ra, nhìn vào ánh mắt của đối phương, qua một lúc lâu sau, y nhẹ cười lên tiếng: “Ta thích nơi có nhiều nước, mỗi ngày thức dậy, đều phải nhìn thấy nước.”

“Chuyện đó có gì khó?”

Đôi môi của hai người chậm rãi dán vào nhau, nụ hôn nhẹ đuổi dần trở nên kịch liệt, ở trước khi mất đi khống chế, Nhiễm Mục Kì tránh ra, thở dốc nói: “Trú, Lạc Thành là con của ta, ngoài trừ ta ra, không ai có thể giết nó.” Trong mắt y là tàn nhẫn.

Trú vuốt ve mặt y, cũng không nói gì. Ở trong mắt hắn, hết thảy mọi thứ trong thiên hạ này đều đã được định sẵn. Hắn không thể nhúng tay vào chuyện thế tục, nhưng hắn có thể bảo hộ người này, không ai có thể thương tổn y.

Nhớ đến đôi mắt dị sắc kia, hai tròng mắt của Trú nháy mắt hiện lên ánh sáng bạc.

. . . . . . . . .

Dưới ngọn đèn, Nhiễm Lạc Nhân nhíu chặt mi tâm, nghiêm túc nhìn mấy phong thư ở trên bàn. Xích Đồng đứng ở bên tay trái của nó, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

“Điện hạ, thái tử điện hạ có thể gặp chuyện không may không?”

Nhiễm Lạc Nhân vẫn nhíu chặt mi tâm: “Ta không biết. Xích Đồng, ngươi nói xem là ai nhất quyết trăm phương ngàn kế muốn hại thái tử ca ca? Thái tử ca ca chết đi, ai sẽ là người có lợi nhất?”

Xích Đồng nghĩ nghĩ, sắc mặt khẽ biến, lắc lắc đầu.

Tiểu Hổ ngồi ở bên tay phải Nhiễm Lạc Nhân, vuốt cằm than thở: “Cái này còn phải hỏi sao? Thái tử điện hạ là thái tử. Hắn chết đi, Bắc Uyên sẽ không có thái tử.”

Xích Đồng giật mình một cái, cắn chặt răng.

“Người hy vọng Bắc Uyên không có thái tử nhất là ai?” Nhiễm Lạc Nhân lại hỏi.

Tiểu Hổ nhăn mặt nhíu mày nói: “Này  . . . . Ta cảm thấy là Man tộc. Chúng ta bắt nhị vương tử của Man tộc, cho nên bọn họ cũng muốn bắt thái tử điện hạ của chúng ta.”

Nhiễm Lạc Nhân lại lắc đầu, nói: “Tiểu Hổ, trước kia thái tử ca ca đã từng gặp qua một lần tập kích, nếu không có sư phó và Mặc Phong, thì thái tử ca ca đã chết .”

“Vậy là ai?” Đầu óc Tiểu Hổ đơn thuần không suy nghĩ sâu xa được.

Thần sắc Nhiễm Lạc Nhân cực kỳ ác liệt, nó đốt mấy phong thư kia, lẩm bẩm nói: “Hy vọng không phải như ta đã nghĩ.”

“Xích Đồng, Tiểu Hổ.”

“Ân ( Có )”

“Hai người các ngươi không được hành động một mình, tốt nhất ở cùng một chỗ. Có người hỏi các ngươi cái gì, các ngươi đều phải cẩn thận ứng đối, nếu không thì cứ nói không biết, nhất là chuyện liên quan đến Mặc Phong. Cho dù là Nhị ca, hay là tứ đệ hỏi, các ngươi cũng nói không biết.”

“Đã biết.”

Lúc này, có người gõ nhẹ cửa sổ, Tiểu Hổ lập tức đứng dậy, mở cửa sổ ra, một người nhẹ nhảy vào.

“Thước Nguyên?” Nhiễm Lạc Nhân nhìn thấy đối phương liền vui vẻ lên, “Tra được gì không?”

Thước nguyên nhìn nó cười ảm đạm, bước đi thong thả đến trước án thư, không nhanh không chậm nói: “Ta còn chưa ăn cơm chiều.”

Nhiễm Lạc Nhân nhìn y nhe răng, từ sau cái ngày nó hảo tâm “bố thí” cho đối phương năm mươi lượng bạc, thì đối phương liền đi theo nó, thậm chí còn lẻn vào hoàng cung, thế mà chẳng ai phát hiện ra. Nhiễm Lạc Nhân thấy y công phu tốt, lại không có nơi để đi, cả ngày chỉ mặc mỗi xiêm y đơn bạc, một bộ dạng chết đói, liền động lòng trắc ẩn. Vừa lúc trên tay nó không có ai có công phu tốt, liền giữ y lại, giấu ở trong tẩm cung của mình. Dù sao nơi này của nó trừ bỏ mẫu phi cùng Nhị ca ra, cũng chẳng có ai tới, rất an toàn. Chẳng qua có đôi khi người này sẽ làm cho nó tức giận đến nghiến răng.

Xích Đồng đi trù phòng cầm chút thức ăn tới.

Thước Nguyên vẫn là bộ dáng thong thả sau khi ăn xong, lại uống hết hai chén trà nóng, mới tính thỏa mãn mà lên tiếng. “Nhiễm Lạc Tín bị tập kích, ngày mai tin tức sẽ truyền tới kinh thành; Nhiễm Lạc Nghĩa thì mỗi ngày ở kinh thành tuần tra, buổi tối thì ở trong phòng luyện công, không có tiếp xúc với người ngoài nhiều lắm.”

“Nhị ca cũng bị tập kích?” Nhiễm Lạc Nhân rất là kinh ngạc.

“Tuy hắn không biết võ, nhưng bị thương không nặng, chỉ bị đâm xuyên bả vai thôi.” Thước Nguyên thản nhiên nói, cầm lấy bát trà của Nhiễm Lạc Nhân, uống hết tràn trong bát của nó.

“Đâm xuyên bả vai mà còn không nặng?” Nhiễm Lạc Nhân đoạt lại bát trà của mình, không rõ vì sao đối phương luôn thích cướp nước uống của nó. Tiếp theo nó nhíu mi trầm tư, nỗi băn khoăn trong lòng càng ngày càng nhiều, ngay cả Nhị ca cũng bị tập kích, vậy đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ nó đã đoán sai?

“Lạc Nhân, ngươi tốt nhất không cần ra khỏi cung. Thái tử điện hạ cùng nhị điện hạ đều bị đâm, ta sợ bọn họ cũng sẽ tới ám sát ngươi.” Tiểu Hổ lo lắng nói.

“Điện hạ, có nên nói cho Trú tiên nhân biết không?” Xích Đồng cũng thực lo lắng cho an toàn của Nhiễm Lạc Nhân.

Nhiễm Lạc Nhân nói: “Sư phó cũng chỉ để ý tới chuyện của phụ hoàng. Đối phương dám ám sát hoàng tử, cũng sẽ dám ám sát phụ hoàng. Sư phó vẫn ở bên người phụ hoàng là tốt nhất. Ngày mai tin tức sẽ truyền tới kinh thành, đêm nay nên để cho phụ hoàng nghỉ ngơi thật tốt đi. Còn phần ta. . . . . .” Hắn xoa xoa mi tâm, “Ta là một hoàng tử vô dụng, không có quyền không có thế, hiện tại giết ta đối với bất kỳ ai cũng không có lợi, ngược lại sẽ chọc giận Mặc Phong cùng sư phó, đối phương sẽ không ngốc như vậy. Chính là ta có chút tò mò, vì sao bọn họ phải ám sát Nhị ca chứ?”

Nó suy nghĩ một lúc thật lâu, cũng không có đầu mối, giương mắt lên lại phát hiện Thước Nguyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó, bất quá nó cũng không nghĩ sâu xa hơn, nói: “Thước Nguyên, ngươi có thể giúp ta âm thầm bảo hộ Lạc Nghĩa không? Hắn là chất tử của Triệu tướng quân, với tình hình hiện nay cũng rất nguy hiểm.”

Thước nguyên nhìn nó một lúc, rồi thản nhiên cười nói: “Được.”

“Cám ơn ngươi, Thước Nguyên.”

“Vậy còn ngươi, Lạc Nhân.” Tiểu Hổ lo lắng nói.

“Ta?” Nhiễm Lạc Nhân cười rộ lên, “Ha hả, chỉ cần sư phụ và Mặc Phong ở đây, sẽ không có ai dám thương tổn ta.” Nó thực tự tin nói.

“Nhưng mà hiện tại Mặc Phong đâu có ở kinh thành.” Tiểu Hổ cũng không có lạc quan như Lạc Nhân vậy.

“Cái này ngươi sẽ không hiểu đâu.” Nhiễm Lạc Nhân đột nhiên nghiêm túc nói, “Nếu có người tổn thương ta, cho dù là lên trời hay xuống đất, thì sư phụ và Mặc Phong vẫn sẽ báo thù cho ta. Tổn thương ta đối với bọn họ mà nói là một chuyện cực kỳ không có lợi, ngược lại sẽ phá hủy chuyện tốt của bọn họ. Cho dù là muốn giết ta, cũng không phải bây giờ. Chính là ta có chút lo lắng cho Mặc Phong và sư phó.”

“Tiểu Phong sẽ không có việc gì, không ai có thể thương tổn hắn. Trú tiên nhân là tiên nhân, càng không thể.” Tiểu Hổ nói.

“Nhưng ta vẫn lo lắng a.” Nhiễm Lạc Nhân lẩm bẩm nói, “Ta sẽ viết thư cho Mặc Phong, nói đệ ấy phải cực kỳ cẩn thận. Ân, sáng mai ta đi gặp sư phụ, nói với ngài ấy một chút.” Dứt lời, nó lấy giấy bút ra, bắt đầu viết thư cho Mặc Phong.

Trên gương mặt cười mỉm của Thước Nguyên hiện lên cái gì đó, nhưng chỉ thoát qua rất nhanh, không ai có thể nhìn thấy. Y đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Nhiễm Lạc Nhân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro