Chương 21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Bắc Uyên – kinh đô Giáng Đan.

Khi ba nước – Vệ, Kim, Nam – đánh bất ngờ Bắc Uyên được 20 ngày, ngày 7 tháng 11 năm thứ 9 Bắc lịch, Nhiễm Mục Kì cuối cùng nhận được tin tức từ Nhân Xương. Ở trong tiếng ồn ào của quần thần, Triệu Hiền trong bốn ngày ba đêm một đường chạy về kinh thành, được người nâng đỡ đi vào Thừa Minh điện.

“Bệ hạ, ” Triệu Hiền đã mỏi mệt tới cực điểm, cố giữ vững tinh thần, nói, “Vương gia tự mình mang binh trợ giúp thần phá vây, Vương gia mệnh thần bẩm báo bệ hạ – không cần lo cho Nhân Xương, thỉnh bệ hạ lập tức phái binh đi Hòe Bình trước, Sở Quốc chắc chắn sẽ đối với Bắc Uyên ta xuất binh.”

“Rầm rì” Trong đại điện vang lên tiếng sợ hãi.

Nhiễm Mục Kì lại cực kỳ trấn định mà nhìn Triệu Hiền đang thuật lại lời của Nhiễm Mục Lân, gã vừa nói được một nữa, lại thấy Nhiễm Mục Kì như thế, liền ngậm miệng.

“Trẫm đã biết. Triệu tướng quân một đường vất vả, đưa Triệu tướng quân lui xuống nghỉ ngơi.”

Triệu Hiền mang thâm ý mà nhìn nhìn bệ hạ, được người nâng đỡ lui xuống.

“Bệ hạ! binh mã của Xa tướng quân còn chưa tới Nhân Xương, hiện tại phái người đuổi theo nhất định vẫn kịp.”

Ngũ Vũ Khôn lập tức khải tấu, Trương Chiêu Xương cũng tiến lên phụ họa. Các đại thần kinh hoảng mà thỉnh cầu bệ hạ phái người đi thông tri Xa Kim Hoàn đang trên đường đi tới Nhân Xương.

Nhiễm Mục Kì lại nói: “Đợi trẫm hỏi rõ tình hình chiến đấu của Nhân Xương, rổi phái người đi cũng chưa muộn. Bãi triều đi, các ngươi tùy thời chờ trẫm sai phái.”

“. . . . . . Dạ” Các đại thần giương mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao bệ hạ chẳng khẩn trương chút nào, chỉ đành phải lui ra.

“Bệ hạ!” Ngũ Vũ Khôn còn chưa nói gì, đã thấy Hoàng Thượng rời đi khỏi, gã im lặng xoay người. Mới vừa đi ra Thừa Minh điện, một tiểu thái giám chạy tiến lên, thấp giọng nói: “Tể tướng đại nhân, bệ hạ mệnh ngài đến Sùng Hoa các.”

Ngũ Vũ Khôn vừa nghe, hai tròng mắt tỏa sáng, vội vàng đi theo qua.

Trong Sùng Hoa các, Ngũ Vũ Khôn, Trương Chiêu Xương, Ngự Sử thần y Diệp Trung Tường đang quỳ trước mặt hoàng thượng, đối với việc bệ hạ chỉ triệu ba người bọn họ tiến đến, ba người hiểu được, bệ hạ có một số việc không thể nói thẳng trên triều.

Đợi trong chốc lát, lại có người tiến vào, ba người nhìn lại, chính là Triệu Hiền lui xuống nghỉ ngơi. Tuy gã tiều tụy như trước, nhưng đã thay đổi thân xiêm y mới, rửa mặt chải đầu một phen, thoạt nhìn có tinh thần rất nhiều .

Vừa tiến đến, Triệu Hiền liền quỳ xuống nói: “Bệ hạ, theo Giao Dương đi tới vùng núi Đại Quy có thể trực tiếp tiến vào lãnh thổ Kim Quốc. Vương gia phái thần trở về còn có một cái mục – chính là dẫn người tiến vào vùng núi Đại Quy, rồi xâm nhập vào Kim Quốc, như vậy quân Kim ở Miên Châu, Tắc Dương chắc chắn phải rút lui, nguy hiểm ở Nhân Xương cũng có thể hóa giải. Nhưng vùng núi Đại Quy địa thế hiểm trở, con đường đó cực kỳ nguy hiểm, cho nên Vương gia phái mạt tướng trở về.”

“Bệ hạ!”

Ba người khác vừa nghe thế, liền vạn phần kích động, giống như vừa được uống dược an thần. Bọn họ nhìn về phía Hoàng Thượng, chỉ thấy đối phương vẫn như cũ hờ hững lạnh nhạt.

Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, tiếp theo, y nhìn về phía Triệu Hiền: “Vì sao ngươi không trở về sớm một chút? Trẫm đã phái Xa Kim Hoàn dẫn theo bốn ngàn binh mã tiến đến núi Đại Quy.”

Bốn người trong phòng giật mình chấn kinh, Triệu Hiền nhìn bệ hạ, rùng mình một cái.

“Bệ. . . . . . Bệ hạ. . . . . . Chẳng lẽ thế tử điện hạ. . . . . .”

Nhiễm Mục Kì thống khổ nói: “Chuyện này trẫm không giấu được, Phong Nhi nó đã biết. Chín ngày trước, Phong Nhi thừa dịp đêm khuya ra cung, trước khi đi nó để lại cho trẫm một phong thư, nói trẫm đem mười vạn Ngự lâm quân phái đến Hòe Bình. Cũng nói về núi Đại Quy, còn để lại một tấm bản đồ, trên đó vẽ rất rõ ràng đường đi của vùng núi đó, thậm chí còn ghi rõ những nơi có hiểm trở. Trẫm sợ trong triều có nội gian, cho nên âm thầm mệnh Xa Kim Hoàn dẫn người đi núi Đại Quy. Các ngươi vẫn cứ nghĩ hắn mang bảy vạn binh mã đi Nhân Xương, kỳ thật ở nửa đường hắn liền đi vòng qua Giao Dương. Còn bảy vạn binh mã kia được Phan Việt đưa đến Hòe Bình.”

Lời Kì đế nói ra nghe vào trong tai ba người khác lại như một đạo sấm rền, tên quỷ kia luôn làm cho người ta e ngại, chỉ mới năm tuổi, thế nhưng đã sớm nghĩ tới những điều này!

Mà Triệu Hiền cũng là xụi lơ trên mặt đất: “Bệ hạ. . . . . . Tướng quân mệnh mạt tướng trở về còn có một việc. . . . . .” Triệu Hiền mặt như đưa tang, nói, “Mệnh thần đi thăm thế tử, bảo nó phải nghe lời.” Xong rồi, toàn bộ xong rồi.

“Trẫm đã phái người đi dọc theo con đường đến Nhân Xương tìm kiếm nó, Phong Nhi nhất định là đi tìm Lân .” Nhiễm Mục Kì ôm một tia hy vọng nói ra, thì đã thấy Triệu Hiền lắc đầu.

“Bệ hạ, Tiểu Phong nhất định sẽ không đi Nhân Xương.” Gã rất hiểu đứa nhỏ kia, “Nó sẽ đi Tây Bá hoặc Chiết Côn, nếu không cũng là đi Lạc Bắc cùng Quan Ti, nó chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp giải vây cho Nhân Xương.” Triệu Hiền đứng lên, quỳ nói, “Bệ hạ, thỉnh cho phép thần dẫn người đi tìm thế tử.”

Nhiễm Mục Kì nghĩ nghĩ nói: “Ngươi vừa trở về, vẫn là ở kinh thành nghỉ ngơi đi, trẫm lập tức phái người đi.”

Nửa canh giờ sau, Triệu Hiền cùng Phó thống lĩnh thị vệ Dung Châu, mang theo mấy trăm cấm quân cưỡi ngựa phóng nhanh ra kinh. Đối với Triệu Hiền mà nói, cho dù mệt chết cũng còn hơn nằm ở trên giường lo lắng hãi hùng, vạn nhất Vương gia biết được việc này, không chỉ mông của tiểu Phong bị xưng phù, mà gã cũng không có đường sống.

—-

Đêm khuya, bên trong thành Chiết Côn – trừ bỏ quân doanh của quân Nam cùng với những nơi bị bọn chúng chiếm giữ có tiếng động phát ra, còn lại những nơi khác cực kỳ yên tĩnh. Sau khi quân Nam đánh hạ Chiết Côn cùng Tây Bá, liền đốt giết đánh cướp, sau đó hướng theo phía bắc tiếp tục tấn công Lạc Bắc cùng Quan Ti. Bọn chúng để lại Chiết Côn gần hai vạn binh mã, còn hai vạn binh mã của Tây Bá đang ngăn cản viện quân đến Nhân Xương. Vào lúc này, trừ bỏ các binh sĩ đang tuần tra ra, các tướng lãnh cùng các quân lính khác đều đi ngủ. Một bóng đen nho nhỏ ở khi đám lính tuần tra vừa xoay người, liền nhanh chóng nhảy sang bên kia, lặng yên không một tiếng động, không ai có thể phát giác, chỉ có cây đuốc hơi hơi lay động một chút. Trong bóng đêm chỉ thấy hai điểm đỏ sáng lòe lòe đang từng chút di chuyển tới gần kho lúa.

Tránh ở trong một góc tối âm u, nó cẩn thận quan sát mười mấy thủ vệ đang canh giữa ở phía trước cửa kho lúa, còn có vài đội binh lính tuần tra đi qua đi lại. Nó cẩn thận xem xét bốn phía một hồi, rồi lặng lẽ lui rút lui.

Phóng lên nóc nhà, nó tìm được trù phòng của quân Nam, xốc mái ngói lên, khi thấy trong trù phòng không có ai, nó liền nhảy xuống. Sau khi ăn một ít cơm thừa canh cạnh, nó đẩy ngã thùng dầu, từ trong ngực lấy ra một cái mồi lửa.

Chỉ chốc lát sau, khói đặc cuồn cuộn theo trong trù phòng bốc ra ngoài, vừa lúc đêm nay có phong, ngọn lửa lủi đi cực nhanh. Nhóm vệ binh vừa mới phát hiện tại trù phòng bị cháy, thì ngọn lửa đã lan tới chỗ các đầu bếp nghỉ ngơi, rồi tiếp theo là phòng ốc của quân Nam nghỉ ngơi, chuồng trại…. Trong thành Chiết Côn yên tĩnh – ngọn lửa bổ vây bốn phía, mọi người đang ngủ đều phải thức dậy.

“Xảy ra chuyện gì?” Phó tướng của Nam Quốc đóng ở Chiết Côn khoát ngoại sam từ trong lều đi ra.

“Bẩm tướng quân, có người ở trong thành phóng hỏa. Đốt mấy chục nơi của chúng ta.” Một gã thị vệ đã chạy tới nói.

“Lương thảo thế nào?”

“Thỉnh tướng quân yên tâm, lương thảo vô sự. Có thể là loạn dân của Bắc Uyên.”

“Mau chóng bắt được những người này.”

“Dạ, tướng quân.”

Phó tướng nhìn nhìn ngọn lửa cách đó không xa đang bốc lên tận trờo, nhíu mày quay trở về trong quân trướng.

“Sưu!”

“Bính!”

Một tiếng trầm đục vang lên, phó tướng vừa mới tiến vào quân trướng, liền ngã ngưỡng mặt ra bên ngoài, trên cổ xuyên qua một mũi tên, đã tắt thở .

“Thích khách! Có thích khách!”

Các nhóm binh sĩ chung quanh loạn cả lên, có người vọt vào trong lều trại, nhưng không thấy bất kỳ ai, chỉ thấy trên lều trại có một lỗ hổng to, thích khách thừa dịp phó tướng đi ra, cùng bọn thị vệ bị lửa cháy dẫn đi sự chú ý, liền rạch lều trại chui tiến vào.

Lập tức, Chiết Côn loạn cả lên, khắp nơi đều là binh sĩ dập lửa cùng bắt thích khách. Thủ lĩnh vừa chết, quân tâm đại loạn. Ngay tại lúc bọn lính xôn xao chạy loạn bốn phía tróc nã thích khách cùng loạn dân, thì một đứa bé quần áo tả tơi cuộn mình trong một góc tối, cách kho lúa không xa, nằm ngủ cùng với mấy tên khất cái, đôi mắt bị miếng vải lớn che khuất hơi hơi mở ra, bên trong ánh sáng đỏ hiện ra.

Đợi thật lâu, một đội nhân mã đi vào kho lúa, mang đến tin tức thủ lĩnh bị giết. Quân Nam quyết định đem lương thảo dời đi, để tránh đêm dài lắm mộng. Ngay tại lúc đội nhân mã này cùng thủ vệ kho lúa bàn bạc đối sách, thì trong đám khất cái ngủ say thiếu đi một người.

Quân Nam suốt đêm đem toàn bộ lương thảo vận chuyển ra ngoài thành, bên trong Chiết Côn thành rắn mất đầu, quân tâm hỗn loạn, bởi vì vẫn chưa bắt được thích khách cùng loạn dân, nên tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu, nhất là vài tên tiểu tướng còn lại. Mà ngay tại lúc bọn họ thần hồn nát thần tính, thì ngoài thành truyền đến tin tức làm cho bọn họ hoàn toàn đánh mất quân tâm ── lương thảo được chuyển dời ra ngoại thành, ở buổi tối ngày thứ hai bị đốt trụi. Không ai ngờ được, có đứa nhỏ trốn ở dưới xe lương thảo, theo xe lương thảo cùng nhau tiến nhập vào trong kho lúa chung. Trời khô nóng, chỉ cần một miếng vải tẩm dầu là có thể thiêu hủy cả kho lúa.

Nhiễm Mặc Phong cưỡi con ngựa vừa trộm được, dựa theo bản đồ ghi nhớ trong đầu mà chạy tới Nhân Xương. Nó không sợ nguy hiểm, không sợ khổ, nhưng nó tuyệt đối sẽ không cùng phụ vương tách ra, tuyệt đối không thể nghe lời phụ vương nói.

Vào thu, gió lạnh thổi tới trên người Nhiễm Mặc Phong ăn mặc đơn bạc, nó một đường cũng chưa ngừng lại, trên lưng là kiếm gỗ phụ vương làm cho nó, cùng ‘Mặc Kim’ hoàng bá cho, còn có cung tiễn cùng chủy thủ ở chỗ quân Nam trộm được, nó muốn chạy đến phía ngoài Nhân Xương để nhiễu loạn, nơi đó có bốn mươi vạn đại quân của Vệ Quốc.

Ngày 15 tháng 11 năm thứ 9 Bắc lịch, ở khi trăng tròn vừa mới xuất hiện, Nhiễm Mục Kì lục tục thu được chiến báo của các biên quan.

“Chiết Côn, Tây Bá đại thắng! Thủ lĩnh Chiết Côn bị giết, lương thảo ở đó bị đốt, ngay cả lương thảo ở Tây Bá cũng bị đốt, quân Nam rút khỏi.”

“Báo ~~ Hoắc tướng quân dẫn quân đánh vào thủ đô Thanh Thành của Yến Quốc, quân Sở rút quân mặc kệ Yến Quốc, Hoắc tướng quân đã lui về thủ ở Hòe Bình, Hòe Bình an toàn.”

“Báo ~~ Xa tướng quân mang quân đánh vào Kim Quốc, Vương tướng quân dẫn năm vạn binh mã cùng Xa tướng quân nội ứng ngoại hợp, đánh vào Kim Quốc, Kim Quốc đại loạn, quân Kim ở Miên Châu, Tắc Dương đều lui binh.”

Ba ngày sau, Bắc Uyên quốc lại thu được một đạo tin tức phấn chấn lòng người từ biên quan truyền đến. Nhiễm Mục Lân không còn bị vây hãm, phái ra năm vạn binh mã trợ giúp Lạc Bắc cùng Quan Ti, thu hồi Chiết Côn cùng Tây Bá. Lạc Bắc Quan Ti tạm thời an toàn.

“Ba!”

Một chưởng đánh ở trên bàn, Nhiễm Mục Lân giận dữ mà trừng mắt nhìn phong thư trong tay do hoàng huynh phái người đưa tới, ở thời điểm hắn đang suy nghĩ làm sao đánh lui quân Vệ, thì gia khỏa này lại nói cho hắn biết – đứa con bảo bối của hắn mất tích.

“Vương gia?” Quân sư Vương Phủ Khâu hỏi.

Đem thư xé tan nát, Nhiễm Mục Lân hung hăng nói: “Truyền lệnh của ta! Ngày mai giờ Thìn, bổn vương quyết định cùng quân Vệ tử chiến!”

“Vương gia! Trăm triệu không thể!” Vương Phủ Khâu vội la lên, “Vương gia vừa mới phái ra năm vạn binh mã đi Lạc Bắc cùng Quan Ti, trước mắt Nhân Xương còn lại chỉ có mười bốn vạn binh mã, Vệ Quốc mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn có hơn ba mươi vạn binh mã, lúc này không phải là lúc có thể xuất binh, chúng ta nhất định phải đợi quân Nam rút khỏi Lạc Bắc cùng Quan Ti, rồi mới có thể tấn công Vệ Quốc.”

“Không đợi !” Nhiễm Mục Lân quát, “Phong Nhi mất tích! Người đánh lén Chiết Côn cùng Tây Bá nhất định là nó! Nó nhất định sẽ đi tìm quân Vệ, tiếp tục đợi nữa, con ta sẽ không còn. Xuất binh!”

“. . . . . .” Vương Phủ Khâu kinh hãi.

Nhiễm Mặc Phong! Con tốt nhất cầu nguyện phụ vương đã đoán sai đi, bằng không. . . . . . Nhiễm Mục Lân ở trong phòng đi qua đi lại, tóc mai chỉ trong một đêm đã bạc trắng rất nhiều.

—-

Ở bên cạnh doạnh địa do Vệ Quốc đóng quân, có một đứa nhỏ đã ở trong bụi cỏ nằm úp sấp hai ngày. Khát, nó liền liếm sương sớm trên lá, đói bụng liền ăn rau dại. Chính những người này đã làm cho nó không thể ở cùng với phụ vương, nó phải giúp phụ vương, nó muốn phụ vương không còn lý do gì để đem một mình nó bỏ lại kinh thành.


Chương 22

Lại là đêm khuya, nhưng bất đồng với Chiết Côn yên tĩnh cùng Tây Bá khẩn trương, Nhân Xương đêm nay phá lệ làm cho người ta nôn nao. Ngày mai sẽ cùng quân Vệ tử chiến, đối với thần võ Đại tướng quân khi mười hai tuổi đã chinh chiến ở biên quan mà nói, quyết định này là cực kỳ lỗ mãng cùng ngu ngốc. Nhưng đối Nhiễm Mục Lân khi chín tuổi mất mẫu thân, mười tuổi bị phụ hoàng đuổi tới biên quan mà nói, đối với hắn đứa con là người thân nhất trên đời này, hắn không thể mất đi đứa con.

“Vương gia, đại chiến sắp tới, ngài nên đi ngủ một chút đi. Tiểu Phong so với đứa nhỏ cùng tuổi giỏi hơn gấp trăm lần, nó sẽ không để cho mình bị nguy hiểm, để ngài phải lo lắng.”

Cùng Nhiễm Mục Lân đồng dạng ngủ không được, Vương Phủ Khâu khuyên nhủ.

Nằm ở trên án kỉ, Nhiễm Mục Lân lo lắng trận pháp ngày mai có thể gặp phải trạng huống gì, trong óc thường thường nghĩ đến con, nghĩ đến con có thể đã đi đến đâu, hi vọng nó sẽ không tới quân doanh Vệ Quốc.

“Từ Tây Bá đến Nhân Xương nếu là kỵ mã nhiều nhất khoảng hai ngày đường. Tây Bá bị đốt lương thảo đã qua năm ngày. Phong Nhi tuyệt đối sẽ không theo Tây Bá đi thẳng đến Nhân Xương. . . . . Nó sẽ nghĩ biện pháp tìm được ngựa, rồi mới đến Nhân Xương. . . . . .”

Nhiễm Mục Lân vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm.

“Vì sao Tiểu Phong sẽ không đi Lạc Bắc hoặc Quan Ti?” Vương Phủ Khâu nghi hoặc, vì sao Vương gia nhận định Tiểu Phong sẽ tới Nhân Xương.

Nhiễm Mục Lân nhìn cũng không nhìn gã, không chút do dự nói: “Phong Nhi sẽ không theo Chiết Côn đến Tây Bá, rồi quay lại Chiết Côn đi Lạc Bắc cùng Quan Ti. Hơn nữa ta ở Nhân Xương, nó nhất định sẽ tới Nhân Xương.” Nhiễm Mục Lân thống hận chính mình quá hiểu đứa con, “Phong Nhi nhất định đã tới Nhân Xương rồi! Thế mà nó cũng dám không đến tìm phụ vương!”

Hắn gấp đến độ lại bắt đầu ở trong phòng bước tới bước lui, theo Giáng Đan đến Nhân Xương, đứa con đã chịu bao nhiêu cực khổ? Nhiễm Mục Lân hận không thể bỏ lại hơn mười vạn đại quân, đi ra ngoài tìm đứa con.

“Vương gia, nếu Tiểu Phong thật sự đã tới Nhân Xương rồi, thì ngài rối loạn đầu trận tuyến sẽ chỉ làm cho Tiểu Phong càng thêm nguy hiểm.”

Nhiễm Mục Lân ngừng lại, nhìn về phía Vương Phủ Khâu, rồi mới hung hăng chà xát mặt mình, trở lại án kỉ: “Ngươi nói địa đúng. Nếu Nhân Xương thất thủ, Phong Nhi lại càng không thể tìm đến ta. Phủ Khâu, quân Vệ mặc dù nhiều hơn quân ta, thế nhưng lương thảo của bọn chúng cũng không sung túc như quân ta, thế nên sức lực sẽ không bằng quân ta. Phủ Khâu, ta tính toán đêm nay sẽ dẫn người đi thiêu lương thảo của quân Vệ. Ngày mai song phương giao chiến, quân Vệ tuyệt đối sẽ không ngờ được chúng ta sẽ tập kích đêm nay.”

“Vương gia!” Vương Phủ Khâu đứng lên, “Thuộc hạ tuyệt không cho ngài tự mình đi, ngày mai khai chiến, thuộc hạ không thể để cho Vương gia đi mạo hiểm.”

“Phủ Khâu, ngươi đừng khuyên ta, ta chủ ý đã định, kêu Mạch Khiêm đến.”

“Vương gia.”

“Nhanh đi nhanh đi.”

Nhiễm Mục Lân phất tay đuổi nhân, hắn đã gửi chiến thiếp cho quân Vệ, nếu đêm nay có thể thành công, thì ngày mai sĩ khí của Vệ Quốc sẽ giảm rất nhiều, một trận chiến này, vì hắn cùng đứa con, hắn phải thắng.

Đêm trước đại chiến, trong quân trướng của Đại tướng quân Vệ Quốc – Viên Trì Chính cũng đồng dạng ánh nến chiếu sáng. Vài vị phó tướng đều ở trong trướng, thương thảo trận đấu sẽ diễn ra vào ngày mai.

“Đại tướng quân, Nhiễm Mục Lân đột nhiên hướng quân ta tuyên chiến, xem ra Bắc Uyên đã không thể kéo dài thêm nữa.”

“Đại tướng quân, Sở Quốc, Kim Quốc đã rút quân, còn Nam Quốc cũng lui giữ, tình hình đối với chúng ta bất lợi. Quân ta nhiều hơn quân Bắc, trận chiến này có thể nói là cơ hội do Nhiễm Mục Lân đưa tới.”

“Đại tướng quân, thỉnh cho phép mạt tướng ngày mai cùng Nhiễm Mục Lân đối chiến.”

“Đại tướng quân. . . . . .”

Đối mặt với quyết chiến vào ngày mai, các phó tướng đã liên tục nhiều ngày công thành không có kết quả, đều muốn ra trận để xả hết uất nghẹn trong lòng. Đại tướng quân Viên Trì Chính nhíu mi trầm tư, quốc chủ tìm Kim Quốc cùng Nam Quốc đạt thành hiệp nghị, đánh bất ngờ Bắc Uyên, mắt thấy tình hình chiến đấu đều diễn ra theo hướng đã dự đoán lúc trước, đột nhiên nữa chừng thì Kim Quốc cùng Nam Quốc rút quân, Sở Quốc cũng bị bức trở về, Vệ Quốc trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan. Bất quá tình hình này chỉ là tạm thời, lần này Nhiễm Mục Lân liều chết khiêu chiến, thuyết minh Bắc Uyên đã không thể điều thêm binh lực .

“Gia tăng thủ vệ kho lúa, đề phòng quân Bắc đánh lén.”

Quân Nam ở Tây Bá cùng Chiết Côn là vì bị đốt lương thảo, mà trở nên bị động.

“Dạ, Đại tướng quân.”

“Đêm nay tất cả các tướng sĩ làm tốt chuẩn bị nghênh chiến, bất luận kẻ nào cũng không được một mình rời khỏi đơn vị.”

“Tuân lệnh”

“Đại chiến ngày mai, cần thiết nhất chính là giết chết Nhiễm Mục Lân.”

“Dạ!”

Tướng lãnh quân Vệ ở trong quân trướng, không ai buồn ngủ cả. Những binh sĩ công thành mấy ngày liền ở đêm trước đại chiến đều mặc giáp mà ngủ, tháng 11 ở biên quan gió lạnh hiu quạnh, những cây đuốc chiếu sáng cả doanh quân ở trong gió lay động. Vệ binh ở trên đài canh gách co ro thân mình mà tuần tra chung quanh. Một đội lính nhỏ kéo một xe chứa đầu heo, dê còn sống tiến vào doanh địa. Đêm trước giao chiến, các tướng sĩ phải được ăn no để lấy đủ sức chiến đấu, bởi vì không biết có còn được ăn lần nữa không. Nhóm thủ vệ cẩn thận xem xét xe ngựa một chút, phát hiện không có gì khác thường, mới cho đi qua. Chiếc xe chậm rãi tiến vào quân doanh, hướng trù phòng ở phía trong cùng đi tới.

“Mau mau mau, đem này những gia súc này đuổi vào chuồng đi, lập tức nấu nước.” Đại trù ra lệnh cho thủ hạ đem gia súc dỡ xuống xe, một chiếc trên xe chở mấy con dê ở cuối cùng giật giật, nhưng vẫn không khiến cho những người khác chú ý, một cái bóng đen theo dưới bụng dê rớt xuống, rồi nhảy vào một góc tối trong lều trại.

Nhiễm Mặc Phong thật vất vả mới trà trộn vào đây được, nó đè thấp thân thể, thối lui tới một cái sông nhỏ cách trù phòng không xa, chậm rãi lặn xuống. Quân Vệ phòng giữ nghiêm ngặt, nó là một đứa nhỏ, không thể giả dạng làm vệ binh để trà trộn vào bên trong doanh, may mắn gặp được xe ngựa chở gia súc. Đầu tiên nó thừa dịp những người đó nghỉ ngơi dọc đường mà chui xuống dưới xe, rồi ở trước khi tiến vào doanh địa nó đu người ở dưới bụng dê, tránh thoát vệ binh kiểm tra, bất quá hiện tại nó một thân đầy mùi dê, rất dễ bị bại lộ. Nhưng vận khí của nó khá tốt, gần nơi này có một con sông nhỏ.

Nhiễm Mặc Phong chậm rãi bơi men theo con sông tiến lên phía trên, rất nhanh tìm được quân trướng của Viên Trì Chính. Nó ở bên ngoài quan sát hai ngày, đã thăm dò được tình hình quân Vệ. Đối với bốn mươi vạn quân Vệ mà nói, chỉ cần Đại tướng quân của bọn họ bị chết, thì bọn họ sẽ rối loạn đầu trận tuyến. Nhưng quân trướng của Viên Trì Chính lại nằm ở giữa phía trong doanh địa, chung quanh tất cả đều là thủ vệ, rất khó tới gần. Nhiễm Mặc Phong lặn vào trong con sông cũng không sâu, chịu đựng băng hàn thấu xương mà chậm rãi bơi dần lên.

—–

Bên cạnh tường thành Nhân Xương, hai ngàn tinh binh ở dưới sự dẫn dắt của Nhiễm Mục Lân lén lút tuột xuống tường thành, hướng doanh địa của quân Vệ chạy tới. Bọn họ một thân quần áo màu đen gọn nhẹ, mang theo chủy thủ cùng cung tiễn, nép người trong những tùng cỏ ven ngoài thành Nhân Xương, chậm rãi tiếp cận quân địch.

Nhiễm Mục Lân bịt mặt, chỉ lộ ra 2 con mắt, thỉnh thoảng lại nhìn về bốn phía, hy vọng có thể gặp được đứa con không nghe lời ở đâu đó. Trừ bỏ thân tín của Nhiễm Mục Lân ra, không ai biết được con hắn mất tích. Mà ngay tại vừa rồi, hắn thu được tin của Triệu Hiền từ Lạc Bắc gửi tới, Lạc Bắc cùng Quan Ti cũng không có tung tích của đứa con.

Phong Nhi, con thật sự muốn cho phụ vương lo lắng mà chết sao? Vì sao không đến tìm phụ vương? Phụ vương biết con giận phụ vương, giận phụ vương để con ở lại một mình trong kinh thành, để cho con phải ở cùng với mấy con dê con xấu xa kia. Chỉ cần con đi ra, phụ vương hưá với con, cho dù là chết, cũng tuyệt không bỏ lại con một mình thêm lần nào nữa.

Liền ngay cả Vương Phủ Khâu là người hiểu Nhiễm Mục Lân nhất, cũng không thể rõ trong lòng Nhiễm Mục Lân có bao nhiêu lo lắng. Tối nay, Nhiễm Mục Lân quyết định đến địch doanh đốt lương thảo, mục đích là vì tìm đứa con, hắn có dự cảm, con hắn ở ngay tại nơi này. Nếu làm cho Nhiễm Mục Lân lựa chọn, hắn sẽ mang theo con cùng Kì rời xa Bắc Uyên, đến một nơi không ai biết bọn họ mà ẩn cư. Bắc Uyên không phải là đất nước của hắn, mà là nơi hắn hận nhất.

Trong doanh địa bay ra mùi thịt nồng đậm, những binh sĩ tinh thần mệt mỏi liền tỉnh táo. Đại trù trước tiên ra lệnh cho thủ hạ đem mấy khối thịt ngon nhất đưa tới cho các tướng quân, rồi mới đem tất cả nồi canh thịt còn lại nâng đến trong doanh địa. Nhóm thủ vệ trông coi kho lúa sẽ thay phiên nhau đi ăn thịt, ở trong đêm khuya rét lạnh thế này mà được uống một chén canh thịt to nóng ấm thì thật sự là vạn phần hạnh phúc.

Nhiễm Mục Lân cùng bộ hạ tránh ở xa xa nhìn quân Vệ ở trong doanh địa ăn thịt, hắn quan sát nhóm thủ vệ bên cạnh kho lúa, rồi giơ tay ra hiệu, tất cả đều nép người thật thấp chậm rãi tiến lại gần. Ở lúc sắp tiếp cận bên cạnh doanh địa, Nhiễm Mục Lân lấy cung tiễn ra, nhắm ngay một tên lính đang đưa lưng về phía hắn, cúi đầu ăn canh thịt.

“Sưu” một tiếng, tên phá không mà đến.

“Có tập binh! Cẩn thận!”

“Ở bên kia!”

“Chú ý lương thảo!”

Mấy ngàn danh quân Vệ hướng phương hướng Nhiễm Mục Lân đuổi theo qua, Nhiễm Mục Lân mang theo bộ hạ rất nhanh hướng phía sau chạy đi, dụ quân Vệ rượt theo, phân tán sự chú ý của bọn chúng. Mà bên kia, do những tướng lãnh khác dẫn dắt một ngàn binh sĩ vượt rào chắn, tiến thẳng đến kho lúa.

“Xảy ra chuyện gì?” Nghe được tiếng la hét, Viên Trì Chính đi từ trong quân trướng đi ra, quát hỏi.

“Tướng quân, có người đánh lén.”

“Đánh lén?” Viên Trì Chính nhìn nơi ánh sáng cách đó không xa, lập tức nói, “Cẩn thận trúng kế điệu hổ ly sơn của địch nhân!”

“Đại tướng quân! Có người phóng hỏa đốt chuồng ngựa! Vài tên thủ vệ bị thương, chạy mất mấy chục con ngựa!”

Lúc này, một gã binh sĩ chạy tới bẩm báo. Viên Trì Chính vừa nghe, vội vàng hét lên: “Mục đích của bọn họ là ngựa, lập tức phái người đến đó!”

“Dạ, Đại tướng quân!”

“Đại tướng quân lệnh chúng ta đi chuồng ngựa!” Tên binh sĩ vừa tiến lên báo tin kia chạy ra xa, rồi đột nhiên hô to lên một tiếng, tất cả binh lính đang chạy về hướng kho lúa, đều chuyển hướng về phía chuồng ngựa.

Viên Trì Chính vừa nghe xong, liền cảm thấy bất an mà nhìn về phía tên binh sĩ xa lạ kia.

“Đem người kia bắt lại!”

Khi mọi người ở đây tìm kiếm người mà Đại tướng quân lệnh cho bọn họ tróc nã, thì kho lúa ở phía xa xa phát ra một tiếng nổ “bùm” thật lớn, ngọn lửa nảy cao lên không trung uốn lượn rồi hạ xuống.

“Kho lúa cháy ! Mau lấy nước!”

Khi mọi chuyện đã xảy ra thì Viên Trì Chính hiểu được – địch nhân là dương đông kích tây.

“Lập tức phong tỏa đại doanh, không cho bất luận kẻ nào chạy ra! Trái phải đều thủ vệ thật kỹ, rồi suất lĩnh ba nghìn người truy kích và tiêu diệt quân địch!”

Viên Trì Chính bình tĩnh phân phó đi xuống, rồi nhảy lên ngựa. Một bên chỉ huy người đi kho lúa dập tắt lửa, một bên trấn an quân tâm.

Ngay tại lúc quân doanh của quân Vệ hết sức hỗn loạn, một đứa nhỏ cả người ướt đẫm trên tay bưng một chén canh thịt nóng, đi xuyên qua đám binh lính đang chạy ngược chạy xui. Không ai chú ý tới nó, hoặc là nói – không ai rảnh đi chú ý một đứa nhỏ vừa dơ vừa ướt này, nghĩ nó là người trong trù phòng phái ra. Đứa nhỏ hướng về phía Đại tướng quân đang đứng ở giữa trung tâm chỉ huy binh lính mà chậm rãi đi đến, khi gần đến nơi, nó trốn vào góc tối bên cạnh quân trướng, ném bát canh đi, trèo lên trên quân trướng.


Chương 23

Khi tiếng chém giết ở phía sau càng ngày càng mơ hồ, Nhiễm Mục Lân mang theo những binh sĩ dụ địch liền tách lẻ ra, bốn phía đào thoát. Mà ngay tại lúc hắn thoát khỏi truy binh, chạy trốn tới một chỗ trên sườn núi thì trong ngực đột nhiên nảy lên một cỗ cảm xúc mãnh liệt, khiến hắn phải quay đầu lại nhìn về phía đại doanh đang bốc lửa tận trời của quân Vệ, mà một cái liếc mắt này, làm cho hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẻo.

“Phong Nhi! !”

Nhiễm Mặc Phong dựa vào trên đỉnh lều trại, đè thấp thân mình nhìn chằm chằm vào Viên Trì Chính đang ngồi trên lưng ngựa chỉ huy binh lính. Doanh địa quân Vệ đột nhiên xuất hiện rối loạn đã tạo cơ hội cho nó, tuy rằng không nhìn thấy phụ vương, nhưng nó biết nhất định là người do phụ vương phái tới, phụ vương và nó có chung một suy nghĩ. Phụ vương đã thành công, còn phần nó chính là phải chặt đứt hoàn toàn ý niệm xâm chiếm Bắc Uyên của quân Vệ.

Bên người Viên Trì Chính có bốn năm tên thủ vệ, vài đội kỵ binh ở trước mặt gã chạy qua chạy lại, không ai chú ý trên đỉnh lều trại có gì khác thường. Từng chút từng chút trượt đi xuống, ở lúc Nhiễm Mặc Phong trượt gần đến mép dưới của nóc lều trại, thì nó đột nhiên dùng sức búng người lên nhảy xuống, dừng ở bên cạnh ngựa của Viên Trì Chính.

“Đại tướng quân!”

“Hí. . . . . .”

Những binh sĩ chung quanh nhìn thấy một cái đứa nhỏ đột nhiên rớt xuống, trong lúc nhất thời kinh ngạc vạn phần, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy đứa nhỏ kia cầm trên tay một thanh chủy thủ thì vội vàng ùa lên. Mà ngựa của Viên Trì Chính đã bị kinh hách, nó lồng lộn chồm hai chân trước lên, khiến cho gã không có chuẩn bị lập tức té xuống, khi vó ngựa hạ xuống một cước dẫm nát cánh tay trái của gã.

“Bảo hộ Đại tướng quân!”

“Giết đứa nhỏ kia!”

Mắt thấy Đại tướng quân bị thương, những binh sĩ hô to, một đám người đem Viên Trì Chính từ dưới chân ngựa kéo ra ngoài, bảo hộ gã lui dần về phía sau, còn một đám khác thì bổ đao về phía đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện.

Nhiễm Mặc Phong nhảy qua một bên, né tránh đao phong hạ xuống, trong chớp mắt, nó nhìn thấy Viên Trì Chính té bị thương đang lui dần vào trong lều trại. Nó giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, giết chết Viên Trì Chính.

Miếng vải đen che khuất mắt phải của nó ở khi nó lăn lộn né tránh thì bị rớt mất, cặp mắt dị sắc ở trong ánh lửa chiếu rọi phá lệ khiếp người, làm cho người ta kinh hãi. Nhiễm Mặc Phong giống như một con tiểu thú hung mãnh, không sợ đao kiếm bên người hạ xuống, ở trong khe hở luồn lách, hướng Viên Trì Chính phóng tới.

“Phong Nhi! ! !”

Cái thân ảnh nho nhỏ từ trên đỉnh lều trại nhảy xuống kia nhất định là con hắn! Nhiễm Mục Lân điên loạn mà hướng doanh địa quân Vệ chạy tới. Hắn chẳng quan tâm mình có thể bị chết hay không, hắn chỉ biết phải giết hết những ai ngăn cản hắn, con hắn ở phía trước! Các binh lính khác cũng không chút do dự sẽ bị giết mà theo sát hắn quay lại, mà quân Vệ đuổi giết bọn họ, sau khi nhận thấy doanh trại xuất hiện dị trạng cũng vội vàng quay về.

Viên Trì Chính kinh sợ nhìn đứa nhỏ cách gã càng ngày càng gần kia, trong con mắt màu đỏ kia chỉ có một ý niệm, giết chết gã! Gã bị cặp mắt kia làm cho kinh sợ, quên mất đi đau đớn ở cánh tay trái, cũng quên luôn việc phải rút trường kiếm bên hông ra.

“Bảo hộ Đại tướng quân! Mau giết chết đứa nhỏ kia!”

Nhóm phó tướng hét lớn lên, bọn họ chưa bao giờ lo lắng quá như thế, mấy trăm người nhưng không một ai có thể giết chết đứa nhỏ kia. Mà trên người đứa nhỏ kia vết đao càng ngày càng nhiều, nó lại chẳng có chút gì biểu hiện đau đớn, bọn họ không tin đó là đứa nhỏ, kia căn bản là sát thủ do trời sinh hình thể nhỏ bé.

Một mũi tên theo xa xa phóng tới, ‘Phốc’ một tiếng đâm vào trong thân thể nhỏ bé yếu gầy kia. Nhiễm Mặc Phong kêu rên một tiếng, thừa dịp mọi người nghĩ rằng nó sẽ dừng lại thì nó đột nhiên đè thấp thân thể, luồn qua khe hở từ giữa hai người trước mặt.

“Đại tướng quân!”

‘Bính đương!’

Ở thời khắc ‘tánh mạng ngàn cân treo sợi tóc’, Viên Trì Chính rút trường kiếm ra chặn được chủy thủ đâm tới bụng gã. Cũng trong nháy mắt đó, mấy cái trường mâu đâm tới trên lưng Nhiễm Mặc Phong. Ngay tại lúc bọn họ nghĩ rằng – lần này có thể giết chết “đứa nhỏ” đáng sợ này thì người nọ chẳng biết làm sao có được khí lực bật người nhảy lên cao, ở khi mọi người thấy được cặp mắt hai màu đáng sợ của nó mà phát ra tiếng hô kinh sợ, thì nó đã nhảy tới bên cạnh Viên Trì Chính, giơ chủy thủ lên đâm vào vai gã.

“Đại tướng quân!”

Một thanh kiếm đâm thật sâu vào vai trái Nhiễm Mặc Phong, mà chủy thủ trong tay Nhiễm Mặc Phong cũng đâm qua bàn tay Viên Trì Chính đâm xuyên vào ngực gã. Màu đỏ tươi theo bàn tay Viên Trì Chính chảy xuống, cánh tay trái bị thương của gã ở thời khắc nguy cơ cố vươn lên bảo vệ tâm mạch, thế nhưng chủy thủ kia vẫn đang đâm sâu vào trái tim gã. Tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả gã phó tướng đâm bị thương Nhiễm Mặc Phong kia.

Nhiễm Mặc Phong bị thương vai trái, nên vô lực rút chủy thủ ra bồi thêm một đao nữa, nó hướng thân mình ra sau, rút vai trái ra khỏi thanh kiếm đâm thủng nó, tay phải nhanh như chớp rút cây trâm gài tróc trên đầu Viên Trì Chính xuống, đâm thật mạnh vào cổ gã, tiếp theo thừa dịp mọi người vì khiếp sợ mà chết đứng sửng sờ, nó nhảy khỏi người Viên Trì Chính, vội vàng chạy thoát thân.

Quân doanh quân Vệ nổ tung, vô số tên bắn về phía đứa nhỏ đang chạy trốn kia, nhóm kỵ binh ra sức đuổi theo tên yêu hài ám sát Đại tướng quân của bọn họ. Từ khi nó nhảy xuống lều trại, đến khi nó làm trọng thương Viên Trì Chính bất quá chỉ ngắn ngủn mấy phút, thế nhưng đã làm kinh sợ tất cả tướng lãnh Vệ Quốc nhìn thấy nó. Nếu Nhiễm Mặc Phong là một sát thủ bình thường, thì tối nay có lẽ nó đã thất bại, thế nhưng nó lại là một đứa bé nhỏ gầy, cho nên mới càng làm cho mọi người mất bình tĩnh, tạo ra nhiều cơ hội cho nó xuống tay.

Trong quân doanh Vệ Quốc, một thân ảnh nho nhỏ màu đen ở trong làn mưa mũi tên ra sức chạy nhanh, tựa hồ không có bất luận kẻ nào có thể làm cho nó dừng lại, tựa hồ không có bất luận kẻ nào có thể ngăn lại nó.

Nhiễm Mặc Phong không biết trên người mình trúng bao nhiêu mũi tên, nhưng nó biết – chính mình không thể chết được, nó còn chưa nhìn thấy phụ vương. Nhiễm Mặc Phong nhờ vào tiếng gió truyền đến bên tai mà tránh thoát những mũi tên trí mạng, nó cẩn thận bảo vệ hai chân mình, chỉ cần nó còn chạy được, thì nó có thể chạy thoát ra ngoài. Nhanh lên, nhanh chút nữa, nó còn chưa nhìn thấy phụ vương.

Phía sau truyền đến rối loạn, nhưng Nhiễm Mặc Phong chẳng quan tâm, nó chỉ biết – cứ chạy mãi về phía trước là nó có thể nhìn thấy phụ vương. Có người truy ở phía sau nó, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Nhiễm Mặc Phong cố gắng xuất ra hết thể lực không còn nhiều lắm mà rất nhanh chạy trốn, nó đã chạy ra khỏi địch doanh, sắp chạy được đến nơi của phụ vương.

Nhiễm Mục Lân chẳng quan tâm binh lính cùng quân địch chém giết ở phía sau, hắn vươn kiếm chém chết một tên địch nhân chắn trước mặt hắn, rồi đoạt lấy một con ngựa. Trên người con hắn cắm đầy mũi tên, cả người toàn vết thương, lại còn phải ra sức chạy trốn, hắn hiểu được điều gì đang chống đỡ cho đứa con không ngừng chạy. Thế nhưng hắn không thể gọi, vạn nhất đứa con dừng lại, có lẽ ngay sau đó sẽ bị một mũi tên bắn thủng thân mình nho nhỏ của nó.

“Giết chết quân Vệ! Đánh vào Thượng Tân!”

“Các tướng sĩ Bắc Uyên, đem quân Vệ đuổi về Thượng Tân!”

“Các tướng sĩ phía trên, bảo hộ Vương gia a!”

Tiếng la đinh tai nhức óc theo bốn phương tám hướng truyền đến, tiếng vó ngựa ầm ầm cùng tiếng bước chân dồn dập gây cho Nhiễm Mục Lân hy vọng, hắn nghe được thanh âm Triệu Hiền, nghe được thanh âm Vương Phủ Khâu, nghe được thanh âm Mạch Khiêm.

“Đám con dê con này, sao giờ mới đến.” Nhiễm Mục Lân sắp bật khóc lên, hắn hướng về phía đứa con đã mất gần hết khí lực nhưng vẫn cố chạy trốn, hét to lên, “Phong Nhi! Phụ vương ở chỗ này, Phong Nhi! Phong Nhi! !”

‘Thùng thùng!’

Nhiễm Mặc Phong lộn hai vòng, té lăn trên đất, ngay thời khắc quân Bắc xuất hiện đó, một tia khí lực cuối cùng trong cơ thể nó cũng biến mất chẳng còn gì.

“Phong Nhi! ! !”

Phụ vương. . . . . . Phụ vương ở trong này. . . . . . Nhiễm Mặc Phong nghĩ muốn ngẩng đầu lên, lại chỉ có thấy hắc ám vô tận.

“Phong Nhi! ! ! !”

Nhiễm Mục Lân không thèm kéo dây cương ngựa, cứ thế ngã nhào xuống dưới, rồi chạy vội tới bên cạnh đứa con cả người toàn là máu. Ghé vào bên cạnh thân mình nho nhỏ của đứa con, cả người Nhiễm Mục Lân run rẩy, hô to: “Phong Nhi! Là phụ vương! Là phụ vương! Phong Nhi, đừng bỏ lại phụ vương, Phong Nhi, mau mở mắt ra nhìn phụ vương a, Phong Nhi, Phong Nhi!” Hắn thậm chí không dám chạm vào đứa con, nhìn đứa con hấp hối, Nhiễm Mục Lân lâm vào tuyệt vọng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới gặp lại đứa con sẽ là hoàn cảnh này.

“Vương gia, mau đem Tiểu Phong trở về thành!”

Vương Phủ Khâu cưỡi ngựa chạy tới, xuống ngựa vội vàng nói, Nhiễm Mục Lân bối rối nhìn gã một cái, đầu tiên là vô thần, rồi mới giựt lấy dây cương ngựa trong tay Vương Phủ Khâu, một tay cẩn thận nâng đứa con lên, rất nhanh lên ngựa, hướng bên trong thành chạy đi. Đem cuộc chiếc đang lúc cao trào nhất ném qua một bên, con hắn là mạng sống của hắn!

Nhìn Vương gia đi xa, Vương Phủ Khâu không ngừng cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ tới kịp lúc. Quay đầu nhìn lại, mặc dù không biết Tiểu Phong làm cái gì, nhưng quân Vệ giờ phút này đã sớm tan rã, không phải là đối thủ của bọn họ, trận chinh chiến này, Bắc Uyên ở trong hiểm nguy đắc thắng.

Quân Bắc suốt đêm thừa thắng truy kích, tựa hồ thật sự muốn tiến công vào thủ đô Thượng Tân của Vệ Quốc, mà bên trong thành Nhân Xương lúc này, thần võ Đại tướng quân Nhiễm Mục Lân vì đứa con sinh tử chưa biết, mà nổi điên.

Trong phòng Nhiễm Mục Lân, bốn năm tên quân y đang ra sức cướp lại người từ trong tay Diêm Vương. Thương thế Nhiễm Mặc Phong rất nặng, nếu không phải ôm ý niệm phải trở về gặp phụ vương thì nó đã sớm ngã xuống. Các tướng lĩnh ở Nhân Xương đều rõ ràng – Vương gia yêu thương con trai đến ai cũng phải sợ, đứa nhỏ lặng yên ít nói lại vô cùng thông minh dũng cảm, mà lúc này, bọn họ đối với đứa nhỏ này lại có một cái nhìn mới.

Quân Bắc cùng quân Vệ đánh một trận vô cùng hoành tráng, đến cuối cùng Viên Trì Chính sinh tử không rõ, còn quân Vệ thì sức cùng lực tận. Thế nhưng Nhiễm Mục Lân cái gì cũng không quan tâm, mặt hắn âm u mà ngồi ở trên ghế trong góc phòng, nhìn nhóm quân y xử lý miệng vết thương trên người đứa con; nghe nhóm quân y thương lượng làm sao để bảo trụ mạng của đứa con; nhìn máu trên người đứa con không ngừng chảy ra; nhìn những vết thương to nhỏ nông cạn trên người đứa con; càng nhìn càng làm cho trong đầu hắn không ngừng hiện lện một ý niệm điên cuồng.

“Truyền của ta lệnh.”

“Vương gia.”

“Tàn sát hàng loạt dân trong thành.”

“Vương gia?”

“Đánh hạ tất cả thành trì của Vệ Quốc, tàn sát hàng loạt dân trong thành.”

“. . . . . . Dạ, Vương gia.”


Chương 24

Một đêm này, thành Nhân Xương không ai có thể ngủ. Mười bốn vạn binh mã của Nhân Xương lấy thế chẻ tre đánh vào lãnh thổ Vệ Quốc. Vệ Quốc hoàn toàn không dự đoán được Nhân Xương có lực phản kích, biên quan chư thành hốt hoảng ứng chiến, cũng đã là không kịp .

Mà trong một căn phòng ở phía tây nam trong quân doanh của quân Bắc ở Nhân Xương, nhóm quân y bận rộn một lúc thật lâu mới rời đi, người ngồi ở bên giường chờ khi bốn bề hết sức vắng lặng, mới biểu lộ ra đau xót tận đáy lòng.

“Phong Nhi, Con không cần phụ vương sao? Con muốn bỏ lại phụ vương sao?”

Nhiễm Mục Lân cẩn thận nắm lấy tay con, thấp giọng khóc rống.

“Vương gia. . . . . . Thuộc hạ vô năng, hết thảy. . . . . . chỉ có thể nghe thiên ý. Tâm phế của thế tử điện hạ đã bị tổn hại, có thể chống đỡ đến hiện tại, đã là kỳ tích.”

Nam nhi không rơi lệ, chính là chưa chạm tới chỗ thương tâm nhất mà thôi. Nhiễm Mục Lân vẫn luôn bảo trì bình tĩnh, ở khi tất cả mọi người lui ra, liền phát tiết ra toàn bộ nỗi đau. Hắn không phát tiết nỗi hận lên nhóm quân y này, chỉ phất tay cho bọn họ lui ra, để cho hắn có thể ở riêng một mình với đứa con. Hắn không phải không hận, mà hắn càng hận chính mình nhiều hơn.

“Phong Nhi, phụ vương đáp ứng con, tuyệt không bỏ lại con một mình thêm lần nào nữa, Phong Nhi, tỉnh lại nhìn nhìn phụ vương. . . . . .”

Nhiễm Mục Lân thương tâm muốn chết, Phong Nhi của hắn, con của hắn, hiện giờ lạnh như băng lãnh nằm ở trước mặt hắn, bảo hắn làm sao chịu đựng nổi.

“Phong Nhi. . . .” Đem con thân thể gầy nhỏ của con ôm lên trên người mình, Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy có người đang cầm dao đâm từng nhát vào tim hắn, “Phong Nhi. . . . . là phụ vương a . . . . Phong Nhi, không phải chúng ta đã thống nhất với nhau rồi sao? Cả đời này cũng không tách ra, chúng ta sẽ ở tại biên quan, sống tự do thoải mái. . . . . . Phong Nhi. . . . . . phụ vương sai rồi, phụ vương không nên để con lại một người trong kinh thành.”

“Phong Nhi, con có thể không để ý tới phụ vương, có thể giận phụ vương, nhưng con đừng không nhìn phụ vương a. . . . . . Phong Nhi. . . . . . Phụ vương thích nhất đôi mắt của Phong Nhi, thích nhất. . . . . .”

Phúc Quý ngồi xổm ngoài cửa, lệ rơi không ngừng, theo Vương gia mười mấy năm, gã là người hiểu rõ tâm của Vương gia đối với thế tử nhất. Vương gia xem thế tử như chính đứa con mình sinh ra mà yêu thương mà sủng ái. Một tiếng khóc thảm kia của Vương gia, đập vào lòng người nhức buốt.

“Ông trời, xin ông thương xót. Chủ tử của con cũng đã quá khổ rồi, ông đừng mang thế tử đi. . . . . . Phúc Quý cầu xin ông, xin ông thương xót.”

Phúc Quý quỳ trên mặt đất, dập đầu khẩn cầu, bên tai là tiếng khóc áp lực đầy bi thống phát ra từ phòng trong.

Phụ vương. . . . . .

Ở trong bóng tối bao la, Nhiễm Mặc Phong nghe được tiếng khóc của phụ vương. Sao phụ vương lại khóc? Nó chưa bao giờ nhìn thấy quá.

Phụ vương. . . . . .

“Phong Nhi, phụ vương biết cái con thỏ con xấu xa Lạc Thành ở trong cung khi dễ con, chờ phụ vương quay về kinh, nhất định sẽ báo thù cho con. Ai cũng không được phép khi dễ Phong Nhi của phụ vương.”

Lấy chăn bao kín đứa con cả người quấn đầy vải trắng, Nhiễm Mục Lân nhẹ nhàng đung đưa đứa con. Khi mới vừa nhặt được đứa con trở về, hắn đi theo thê tử của bộ hạ học cách làm sao ôm đứa con, làm sao ru đứa con ngủ, nhìn con nhìn nhìn mình rồi chậm rãi đi vào giấc ngủ, lúc đó trong lòng hắn như có một luồng nước ấm chảy qua.

“Ngô. . . . Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Lân bi thống khổ sở, “Phong Nhi . . . . con thích Lạc Nhân sao? Vậy thì phụ vương nhất định sẽ tìm tất cả danh y trong thiên hạ này trị bệnh cho nó. Phong Nhi, con mở mắt ra nhìn phụ vương a. . . . . . Phong Nhi. . . . . .”

Phụ vương. . . . . .

“Phong Nhi, Phong Nhi, Phong Nhi của phụ vương . . . . . Phụ vương cầu con, đừng bỏ lại phụ vương, đừng bỏ lại. . . . . . Phụ vương. . . . . .”

Những kẻ ngu dại đều e ngại đôi trân châu dị sắc tuyệt thế vô song này, nhưng nó lại là hết thảy của hắn, và cũng là thứ hắn cần phải có.

“Phong Nhi . . . .” Nhiễm Mục Lân ôm đứa con đang mê man, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, muốn hắn làm sao thừa nhận đứa con ở trong lòng hắn sẽ chết đi. Là Vệ Quốc, Kim Quốc, Nam Quốc, Sở Quốc giết con hắn, nợ máu trả bằng máu!

Phụ vương. . . . . . Nhiễm Mặc Phong ở trong bóng đêm lần mò di chuyển, ở phía xa xa, nó nhìn thấy một nam tử mặc trường y màu trắng đang đi về phía nó, khi người nọ dần dần đến gần, nó nhìn thấy con mắt của người nọ, như ngọc lưu ly bảy màu lóng lánh. Người nọ đi đến trước mặt nó, nâng tay đặt lên trên trán nó.

“Kiếp này chỉ mới vừa bắt đầu thôi.”

Ngày 25 tháng 11 năm thứ 9 Bắc lịch, quân Bắc công phá Cẩm Đức, Hoành Lâm, Xích Châu của Vệ Quốc, tàn sát hàng loạt dân chúng trong 3 thành ba này. Cẩm Đức, Hoành Lâm, Xích Châu trong lúc nhất thời trở thành địa ngục trần gian. Mà quân Bắc lại nhận được mệnh lệnh của Nhiễm Mục Lân, tiếp tục tiến công Vệ Quốc, nơi quân Bắc đi qua là một mảnh xơ xác tiêu điều.

Vệ Quốc lần này dốc hết binh lực tấn công Nhân Xương, bốn mươi vạn binh mã do Viên Trì Chính sở lĩnh đều tan rã, Vệ Quốc không hề có lực chống cự. Ngày 26 tháng 11, quốc quân Vệ Quốc – Quảng Nghiêu Vũ phái người đi Giáng Đan gửi thư nghị hòa.

—-

Đứng ở trên ban công cao ngất, Nhiễm Mục Kì nhìn xem toàn bộ hoàng cung, một giọt lệ theo khóe mắt của y rơi xuống, phía sau, Khương Vịnh lo lắng nhìn y chăm chú. Biên quan đại thắng, thế nhưng y lại nghe được một hồi ‘tinh phong huyết vũ’ (gió tanh mưa máu).

“Việc Phong Nhi. . . . . . Trẫm cũng có một phần lỗi. Khương Vịnh, trẫm biết Lân rất sủng ái Phong Nhi, thế nhưng trẫm lại không biết. . . . . . Lân đối với Phong Nhi, lại là đau đến tận xương tủy. Sợ là ngay cả đứa con do đệ ấy sinh ra, cũng chưa chắc sẽ được đệ ấy yêu thương đến như thế.”

Tàn sát hàng loạt dân trong thành, ngay cả y cũng đều bị sự phẫn nộ của Lân biểu hiện ra ngoài mà cảm thấy sợ hãi, Lân không phải là loại người tùy tiện có thể cho người khác nhìn ra tâm tư của mình, hiện giờ, đệ ấy lại đem sự phẫn nộ của mình biểu hiện ra ngoài rõ ràng như thế, này là . . . . . .

“Khương Vịnh, nếu Phong Nhi thật sự mất đi, trẫm không dám nghĩ Lân sẽ biến thành bộ dáng gì.”

Bắc Uyên thoát vây, công của đứa nhỏ kia không nhỏ, có lẽ ngay cả ông trời cũng đối với nó có ý sợ hãi, nên muốn sớm đem nó thu hồi Thiên triều.

Nhiễm Mục Kì đứng trên ban công trong phòng Nhiễm Mặc Phong, hứng lấy gió lạnh mùa đông, khẩn cầu trời xanh buông tha cho đứa nhỏ kia, buông tha cho đệ đệ của y.

Ngày 28 tháng 11, khi quân Bắc đánh hạ Phàm Đan của Vệ Quốc, Nhiễm Mục Lân đã lâu không lộ diện, lại ôm đứa con đang “ngủ say” cưỡi ngựa xuất hiện ở trong đoàn quân. Tóc hai bên thái dương của hắn bạc trắng, đôi mắt hãm sâu dăng đầy tơ máu, chòm râu nhiều ngày chưa cạo làm cho hắn nhìn qua trông vô cùng tiều tụy. Thế nhưng trong mắt hắn tràn đầy thị huyết, khóe môi nhếch lên hung tàn, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã sợ hãi, không thể nghĩ rằng hắn chính là Vương gia hòa ái vui vẻ lúc trước.

“Vương gia, sao ngài lại mang Tiểu Phong ra đây .” Triệu Hiền cẩn thận nhìn trên mặt đất, trong lòng không yên.

“Bắt được bao nhiêu người?” Nhiễm Mục Lân nhảy xuống ngựa, tay trái ôm con, tay phải cầm đại đao.

“Vương gia, ” Vương Phủ Khâu đứng bên cạnh Triệu Hiền nhìn ra Nhiễm Mục Lân có chỗ không thích hợp, liền nhìn vài tên phó tướng gần đó nháy mắt ra hiệu một cái, nói, “Lần này bắt được một vạn quân Vệ, thuộc hạ đã phái người đem bọn họ mang đi.”

“Ở đâu.” Nhiễm Mục Lân mắm chặt đại đao, mở miệng hỏi.

“Vương gia, ” Vương Phủ Khâu chậm rãi tới gần, “Ngài trước tiên mang Tiểu Phong đến trong doanh trướng đi, bên ngoài gió lớn, Tiểu Phong bị thương, nếu lại bị phong hàn, có thể sẽ rất nguy hiểm.”

“Phong hàn. . . . . .” đôi mắt Nhiễm Mục Lân lóe sáng, giây tiếp theo hắn vội vàng bỏ đao xuống, kéo áo choàng qua bọc kín đứa con lại, “Phong Nhi, con lạnh à. Đều do phụ vương bất cẩn, chỉ lo tìm đến mấy con dê thối này báo thù cho con, mà quên mất con sẽ bị lạnh.”

Triệu Hiền cùng Vương Phủ Khâu thấy thế liền kinh hãi, bộ dáng này của Vương gia nhìn sao cũng thấy không thích hợp a.

“Vương Phủ Khâu.”

“. . . . . . A, có thuộc hạ.”

Nhiễm Mục Lân cởi áo choàng xuống, bao kín đứa con lại, trịnh trọng giao cho Vương Phủ Khâu, đôi mắt nhưng vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của đứa con.

“Ngươi mang Tiểu Phong qua đó trước đi, không được có gì sơ xuất!”

“Vương gia, ngài một đường mệt nhọc, không bằng ngài mang Tiểu Phong đi về trước nghỉ ngơi một lát. Có chuyện gì, cứ giao cho thuộc hạ đi.”

Vương Phủ Khâu một bên cẩn thận ôm lấy tiểu Phong, một bên trấn an Vương gia.

Nhiễm Mục Lân nhíu chặt mi, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt đứa con, ám ách nói: “Phủ Khâu. . . . . . Ngươi thay ta coi chừng Tiểu Phong, ta phải làm một chút gì đó, nếu không, ta thật sự phát điên mất.”

Tất cả mọi người nghe một câu như thế đều trợn to hai mắt, rồi bọn họ thối lui sau hai bước, tránh ra một bên. Vương Phủ Khâu gật gật đầu, ôm chặt người nhẹ đến không còn gì trong lòng, thấp giọng nói: “Vương gia, Tiểu Phong còn sống a, ngài cũng không thể đánh mất hy vọng. Ngài đi phát tiết nỗi hận đi, thuộc hạ sẽ bảo vệ tốt Tiểu Phong.”

Liếm liếm đôi môi khô nứt, Nhiễm Mục Lân nhặt đại đao lên, nhìn đứa con một cái, rồi xoay người gọi qua một gã phó tướng. Trừ phi đứa con tỉnh, nếu không, hắn sẽ một đường giết chóc đến Thượng Tân!

Ba canh giờ sau, Nhiễm Mục Lân một thân toàn máu đỏ xuất hiện ở trong doanh trướng. Trên đao của hắn, máu loãng thuận theo lưỡi dao chảy róc rách xuống, cả người nhìn qua tựa như vừa bước ra từ trong Diêm La điện vậy, liền ngay cả nhóm phó tướng giết chóc đến đỏ mắt cũng không dám tới gần.

“Phong Nhi đâu?” Nhiễm Mục Lân bỏ đao qua một bên, rồi hỏi Vương Phủ Khâu trong mắt đang lộ ra kinh hoàng.

Vương Phủ Khâu nuốt nuốt nước miếng, cố lấy giọng bình tĩnh nói: “Ở. . . . Ở trong lều của thuộc hạ.” Nói xong, gã liền vội vàng nghiêng người tránh xa quỷ la sát một chút, rồi dẫn đường cho hắn tới lều của mình.

“Cho người nâng thùng nước vào, ta muốn tắm rửa.”

“Dạ, Vương gia.”

Tiến vào lều của Vương Phủ Khâu, Nhiễm Mục Lân cởi xiêm y dính đầy máu ra. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường.

Đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, lại đốt một chút huân hương, Nhiễm Mục Lân lên giường đem đứa con ôm vào trong lòng. Thân mình nho nhỏ luôn nóng hầm hập, hiện giờ lạnh lẻo như băng. Nhiễm Mục Lân không có đi thử hơi thở của con, cũng không sờ mạch đập của con. Cho dù con đã chết, hắn cũng sẽ đem con mang theo trên người, đây là hắn từng hứa qua với nhi tử.

“Phong Nhi, Phong Nhi, Phong Nhi. . . . . .”

Nhiễm Mục Lân ôm chặt đứa con, không ngừng nhẹ giọng gọi tên con, hắn đã muốn phân không rõ chính mình đang làm cái gì, đang ở nơi đâu. Theo cái ngày hắn ôm con trở về, chỉ cần con tỉnh dậy, chỉ cần hắn ở đó, trong mắt con cũng chỉ có hắn, cũng chỉ là hắn. Thế nhưng hiện tại, hắn đã không thể nhìn thấy chính mình ở trong cặp mắt xinh đẹp của đứa con nữa. Nhiễm Mục Lân không phải sắp điên, mà là hắn đã điên rồi.

Phụ vương. . . . . .

Trong lòng không ngừng gọi phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nghĩ muốn mở mắt ra, nhưng không có một tia khí lực. Phụ vương, phụ vương, phụ vương. . . . . .

“Phụ. . . . . .”

Nhiễm Mục Lân đang trầm mình trong nỗi thống khổ nhớ về dĩ vãng cùng con sống hạng phúc, không có nghe được một tiếng gọi cực kỳ mỏng manh này.


Chương 25

“Điện hạ! Điện hạ!”

Xích Đồng hoảng hốt thất thố, cả mặt đầy nước mắt đang từ bên ngoài chạy vào.

“Xích Đồng?”

Nhiễm Lạc Nhân nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, vội vàng ngồi dậy, Xích Đan đang hầu hạ nó uống dược, cũng đứng lên.

“Tam điện hạ. . . . .” Xích Đồng quỳ gối bên giường, vừa khóc vừa nói, “Nô tài, nô tài vừa rồi nghe người ta nói, nói. . . . . ” thanh âm của Xích Đồng đột nhiên cao lên, “Chủ tử ngài ấy, chủ tử ngài ấy bị trọng thương. . . . . mạng sống đang trong nguy kịch. . . . .”

“Cái gì?”

“Chủ tử! !”

Chén thuốc theo trong tay Nhiễm Lạc Nhân rớt xuống đất, dược nước đen thùi văng đầy lên trên đệm giường cùng trên bục. Xích Đan cũng choáng váng, cái khay trên tay ‘keng’ một tiếng rớt xuống đất.

“Mặc. . . . . . Mặc Phong. . . . . . Mặc Phong. . . . . .”

Nhiễm Lạc Nhân khó chịu ôm chặt ngực, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh trắng.

“Điện hạ, điện hạ!”

Xích Đồng phóng tới đỡ lấy Nhiễm Lạc Nhân đang muốn ngã khỏi giường, Xích Đan ngây ngốc đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, nước mắt chảy ra như ‘suối’, miệng thì cứ lẩm bẩm: “Chủ tử, chủ tử.”

“Mặc Phong. . . . . . A a! ! !” Nắm chặt lấy áo của Xích Đồng, Nhiễm Lạc Nhân kêu to lên, “Mặc Phong! Mặc Phong!”

“Điện hạ!” Cung nữ cùng Lí mẫu ở ngoài phòng nghe được tiếng la của nó vội vàng chạy vào, lại bị bộ dáng của nó dọa cho hoảng sợ.

“Mặc Phong!” Nhiễm Lạc Nhân dùng sức lắc đầu, vừa kêu vừa khóc, khóc đến khàn cả giọng.

“Điện hạ, điện hạ.” Xích Đồng sợ hãi, gã vừa khóc vừa ôm chặt lấy Nhiễm Lạc Nhân.

“Mặc Phong. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .”

“Tam điện hạ!”

“Điện hạ!”

Trong Diên Viên, Nhiễm Lạc Nhân sau khi biết được tin tức Nhiễm Mặc Phong gặp chuyện không may, bệnh tim tái phát, nhưng lần này, nó không như những lần trước suýt tý nữa đi gặp Diêm Vương, mà ngược lại dục vọng muốn sống của nó vô cùng mãnh liệt.

Mặc Phong. . . . . . Đệ nói sẽ trở về tìm huynh mà, huynh chờ đệ. . . . . .

—-

Lân vương thế tử Nhiễm Mặc Phong có tên gọi là quỷ tử, năm ấy năm tuổi, bằng năng lực bản thân ám sát phó tướng Nam Quốc, thiêu hủy lương thảo Nam Quốc, khiến cho Nam Quốc phải triệt binh khỏi Tây Bá cùng Chiết Côn. Sau đó, làm trọng thương Đại tướng quân Vệ Quốc Viên Trì Chính, tạo cơ hội cho Bắc Uyên diệt bốn mươi vạn đại quân Vệ Quốc. Mà trong lá thư nó để lại cho Hoàng Thượng Nhiễm Mục Kì là kế hoạch đánh tan âm mưu của Sở Quốc cùng Kim Quốc nhân cơ hội ‘cháy nhà mà đi hôi của’ công chiếm Bắc Uyên.

Không ai tin điều này, một đứa nhỏ năm tuổi sao có thể làm đến thế, tất cả mọi người cho rằng điều này chỉ là tin vịt bịa đặt mà thôi, là Bắc Uyên vì chính mình gặp được vận may tìm ra lý do mà thôi. Rất nhiều người, ngay cả Sở Quốc, Kim Quốc cùng Nam Quố đều đối với điều này cười nhạt. Mà sau khi Vệ Quốc truyền tin tức ra, Viên Trì Chính xác thật suýt nữa bị một sát thủ giống như hài đồng ám sát, thì lại có thêm nhiều lời đồn đãi được tung ra.

Thế nhưng vô luận lời đồn đãi là như thế nào, hậu cung Kì đế vì biên quan đưa tới tin tức mà trở nên cực kỳ trầm tĩnh. Nhất là hoàng hậu Ngũ thị cùng Trương phi. Mà so với bọn họ càng trầm tĩnh hơn chính là Ngũ Vũ Khôn cùng Thái úy Trương Chiêu Xương.

Trương Chiêu Xương chủ hòa, ở sau khi chiến sự bắt đầu, vẫn luôn dưới cơ Ngũ Vũ Khôn, tựa hồ Kì đế đối với chủ trương lúc trước của gã có chút bất mãn, thường ở trên một ít việc vặt mà trách cứ gã, hơn nữa ngay cả tẩm cung của Trương phi cũng không đến. Thế nhưng Ngũ Vũ Khôn cũng không vì vậy mà đắc ý vênh váo, bởi vì vài câu nói của thái tử, làm cho Kì đế hung hăng răn dạy hoàng hậu một phen, nói nàng không biết cách dạy con, cô phụ thánh ý, thu hồi một nửa quyền lợi trên tay hoàng hậu, giao cho Triệu phi cùng Nghiên phi vừa được thăng lên quý phi không lâu.

Kỳ thật Nhiễm Lạc Thành cũng không nói cái gì, ấn theo “giao tình” giữa hắn và Nhiễm Mặc Phong, khi nghe nói đối phương bị trọng thương, sắp chết, nhân cơ hội vui sướng khi người gặp họa một chút, cũng không có gì quá đáng. Nhưng khổ nỗi lại rơi vào trong tai Kì đế, này cũng là sơ suất hơi bị lớn một chút.

Nếu so sánh nhóm phi tử hậu cung thì được lợi nhiều nhất chính là Nghiên phi. Nhiễm Lạc Nhân thương tâm quá độ mà bệnh tim tái phát, ở ngày thứ hai, Nhiễm Mục Kì hạ chỉ phong Nghiên phi làm quý phi.

Địa vị các nương nương trong cung tựa hồ vì Nhiễm Mặc Phong mà đã xảy ra biến hóa, có người hy vọng nó sớm ngày chết đi, có người lại hy vọng nó có thể khỏe lại.

—–

Nhưng mặc kệ trong cung như thế nào, đối với một người mà nói, người nằm trong lòng kia mới là hết thảy hắn để ý, cũng là mạng sống của hắn.

Ngày 9 tháng 12 Bắc lịch, sau khi quân Bắc đánh hạ bốn thành của Vệ Quốc, một thành của Kim Quốc, thì Kì đế nhận được thư cầu hòa của Vệ Quốc cùng Kim Quốc, y mệnh Nhiễm Mục Lân ở tại chỗ đợi lệnh, lại không có ý trả lại thành trì. Nhiễm Mục Lân nghe lệnh, sau nửa tháng, ngay tại lúc Vệ Quốc, Kim Quốc chuẩn bị phái sứ giả đi Bắc Uyên đàm phán việc bị chiếm thành trì, thì Nhiễm Mục Lân đột nhiên lệnh quân đội ở Tây Bá, Chiết Khôn, Quan Ti cùng Lạc Bắc thừa dịp đêm khuya đánh bất ngờ quân Nam. Nam Quốc bị chiếm hai quận, năm vạn binh mã bị giết, ba vạn nhân bị bắt.

Tiếp theo, Nhiễm Mục Lân cầm trong tay hơn mười vạn binh mã một lần nữa điều phối, tăng cường phòng giữ ở Quan Ti cùng Tây Bá, cũng hướng Vệ Quốc công chiếm, Kim Quốc cùng Nam Quốc phái ra những đội binh tinh nhuệ đóng ở các thành quận, nghiễm nhiên không thể chống lại được quân Bắc. Mà chuyện làm cho kẻ khác e ngại nhất chính là hắn giết tất cả binh sĩ của 3 nước bị bắt. Quân lính ở biên quan vừa nghe thấy tên Nhiễm Mục Lân liền biến sắc.

—-

“Vương gia, Tiểu Phong nên uống dược .”

Vương Phủ Khâu bưng chén dược, tiến vào quân trướng, Nhiễm Mục Lân đang ngồi ở trên giường vừa ôm đứa con vừa xem các tấu thư được gửi tới từ các nơi, hắn lập tức buông thư tín trong tay xuống, tiếp nhận chén dược. Mỗi ngày, Nhiễm Mục Lân đều ôm đứa con như thế, một khắc cũng không buông tay.

“Vương gia, Tiểu Phong hôm nay thế nào?”

“Thân mình ấm chút .” Nhiễm Mục Lân thổi thổi dược nước, trên mặt lộ ra sắc thái vui mừng.

Ngồi xuống, Vương Phủ Khâu tinh tế xem xét đứa nhỏ bị bịt kín mít kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đã không còn trắng bệch như trước đây, hơi lộ ra một chút hồng nhuận. Nhóm quân y đều nói chỉ có thể nghe thiên ý, không có thuốc nào cứu được, nhưng đứa nhỏ này hình như biết phụ vương đang rất thống khổ, nên vẫn kiên trì, không buông xuôi. Vương Phủ Khâu ở trong lòng thở dài thật sâu, Tiểu Phong, mau tỉnh lại đi. Hiện giờ Vương gia đã biến thành la sát thị huyết, thề sống chết vì đứa con báo thù.

“Phủ Khâu, Phong Nhi có thể nghe thấy ta nói chuyện.” Thổi nguội dược xong, mắt Nhiễm Mục Lân lộ ra vui mừng mà nhìn về phía Vương Phủ Khâu, “Tối hôm qua ta gọi nó, đầu ngón tay nó động động, Phủ Khâu, Phong Nhi nó luyến tiếc rời khỏi ta, nó thật luyến tiếc.” Nhiễm Mục Lân – người không ra ngườ, quỷ không ra quỷ – khàn khàn nói, rồi mới nâng đầu đứa con lên, mở miệng của nó ra, từng chút từng chút đem dược rót vào trong miệng con.

Vương Phủ Khâu lấy khăn lau đi dược nước chảy ra hai bên khóe miệng của Nhiễm Mặc Phong, gã chờ Nhiễm Mục Lân đút xong dược, mới nói: “Đúng vậy, Phong Nhi cho tới bây giờ đều luyến tiếc rời khỏi Vương gia. Vương gia, ngài nằm xuống ngủ một hồi đi.” Từ lúc Tiểu Phong gặp chuyện không may, Vương gia cơ hồ chưa từng nghỉ ngơi.

Trải qua đoạn thời gian này, không còn ai dám hoài nghi tình yêu thương của Nhiễm Mục Lân đối với đứa con nhặt được này.

Nhiễm Mục Lân nhẹ nhàng đung đưa đứa con trong lòng, nói: “Ta không sao. Phủ Khâu, ngươi phái người truyền lệnh cho đám người Triệu Hiền, ai đem thành trì của Vệ Quốc cùng Nam Quốc trả lại, thì đem đầu tới gặp ta.”

Nhiễm Mục Lân ôm con, dẫn theo bốn vạn binh mã đóng tại Xích Châu, Phàm Đan bắc, tây, đông, Cẩm Đức, Hoành Lâm toàn bộ đều rơi vào tay quân Bắc.

“Vương gia, Vệ Quốc phái ra một trăm người đi Giáng Đan, cùng bệ hạ đàm hòa. Bắc Uyên lần này thắng trong hiểm trở, bệ hạ đồng ý đàm hòa cùng trả lại thành trì, để tránh Sở Quốc liên thủ với 3 nước còn lại nhân cơ hội xuất binh.”

Bắc Uyên khuếch trương quốc thổ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng phía đông còn có một Sở Quốc cường đại, bọn họ phải phòng ngừa chu đáo, không thể hành động theo cảm tình.

Nhiễm Mục Lân sờ sờ râu quai nón của mình, cầm lấy một phong tấu thư, không chút để ý nói: ” Hạ lệnh cho quân tại biên quan là điều không thể. Phủ Khâu, ta không điên, ta biết mình đang làm cái gì. Bắc Uyên cần thời gian để điều dưỡng sức lực, cho nên lần này phải đánh cho bọn chúng tàn phế, làm cho bọn chúng trong vòng mười năm cũng không thể chống lại Bắc Uyên. Phủ Khâu, ta liền cùng ngươi nói thẳng.” Trong mắt Nhiễm Mục Lân đích phát ra hàn quang, “Mấy con dê con này, ta sẽ chậm rãi nuốt toàn bộ.”

Vương Phủ Khâu kinh hãi, gã nghĩ rằng Vương gia bị uất hận đến điên rồi, nên mới một lòng vì Tiểu Phong báo thù, không nghĩ tới hắn lại suy nghĩ sâu xa như vậy. Giờ khắc này, Vương Phủ Khâu cảm thấy được gã căn bản không hiểu được Nhiễm Mục Lân – người mà gã đã phụ tá trong nhiều năm.

“Phủ Khâu, ” Nhiễm Mục Lân cúi đầu nhìn đứa con, thanh âm khàn khàn, “Ta không vì cái gì khác, ta chính là không thể lại nhìn Phong Nhi vì ta mà gặp phải hiểm nguy nữa. Lần này nếu không phải Nhân Xương bị vây, tứ phía thụ địch, nó làm sao sẽ đi ám sát Viên Trì Chính. Nó sẽ trực tiếp tới tìm ta, nó sẽ tới tìm ta. . . . .” thanh âm Nhiễm Mục Lân thấp dần xuống, hắn vuốt vuốt gương mặt ôn lạnh của con, trên mặt tràn đầy thống khổ.

Vương Phủ Khâu cầm lấy cái chén rỗng, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Bầu trời âm âm trầm trầm, tựa như tuyết sắp rơi. Gã phân phó nhóm thủ vệ ở bên ngoài không được lơi lỏng, rồi đi về phía quân trướng của mình. Cuộc chiến lần này, vô luận là đối với Bắc Uyên, hay là đối với 4 nước kia mà nói – đều là lưỡng bại câu thương. Mà hôm nay, gã cuối cùng hiểu được một chuyện mà gã đã nghi hoặc từ lâu.

Nhẹ đung đưa con, Nhiễm Mục Lân thấp giọng nói: “Phong Nhi, con có thể nghe phụ vương nói chuyện không? Phong Nhi, khi nào con mới tỉnh lại a, phụ vương. . . . . . con đã bao nhiêu ngày không nhìn phụ vương rồi? Phụ vương, đã rất nhiều ngày không thấy đôi mắt xinh đẹp của Phong Nhi a . . . . . . Phong Nhi. . . . . .” Nói đến cuối cùng, Nhiễm Mục Lân vạn phần thống khổ mà khóc lên.

Phụ vương. . . . . .

Nhiễm Mặc Phong thực lo lắng. Hình như nó bị cái gì đó vây khốn, nó có thể nghe được phụ vương nói chuyện, có thể nghe được những người khác nói chuyện, thậm chí có thể cảm nhận được phụ vương, cảm nhận được vị đắng của dược, thế nhưng làm cách gì cũng không gọi ra tiếng được, cũng không động đậy được.

Còn người kia là ai? Vì sao lại nói với nó như vậy. Hơn nữa, nó đối người nọ có một loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu, thế nhưng nó biết, chính mình chưa bao giờ gặp qua người nọ.

Ngay khi Nhiễm Mặc Phong nghe được thanh âm thống khổ của phụ vương, liền tạm thời đem cái người cũng có đôi mắt dị sắc bỏ qua một bên, liều mạng giãy dụa trong vây khốn, nó nhất định phải tỉnh lại, nếu không cũng phải làm cho phụ vương nghe được một chút thanh âm của nó.

“Phụ. . . . . .”

Cũng giống lần trước, một tiếng kêu cực thấp từ trong yến hầu của Nhiễm Mặc Phong phát ra, mà Nhiễm Mục Lân đang lâm vào trong cực độ bi thương lại nghe được.

“Phong Nhi. . . . . . Phong Nhi!”

Nhiễm Mục Lân đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hắn điên cuồng cầm lấy tay con, hắn nghĩ rằng mình nghe lầm, nhưng khi nhìn thấy con hơi hơi nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hắn liền đầu váng mắt hoa.

“Phong Nhi, Phong Nhi, Phong Nhi. Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại! Phong Nhi, mau tỉnh lại!”

Nhiễm Mục Lân ở bên tai con gấp gáp gọi, càng không ngừng lắc lắc tay con.

“Phụ. . . . . . Phụ. . . . . . Vương. . . . . .”

Ngực như có gì đó vỡ ra, Nhiễm Mặc Phong dùng hết toàn lực hô lên. Một trận cuồng phong lượn quanh quân trướng, bên ngoài truyền đến ồn ào, mà Nhiễm Mục Lân lại tựa như chẳng cảm giác được gì, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của con.

“Phụ. . . . . . Vương. . . . . .”

Tiếng gọi lần này so với lần trước rõ ràng cùng hữu lực hơn, Nhiễm Mặc Phong nắm chặt lấy bàn tay to của phụ vương.

“Phong Nhi. . . . . . Phong. . . . . .”

Như có cái gì đó chẹn ở cổ làm cho Nhiễm Mục Lân nói không ra lời, khuôn mặt của hắn cuối cùng đã hiện lên rành mạch ở trong đôi con ngươi xinh đẹp của đứa con.

“Phụ vương. . . . . .”

Nước mắt từ trong mắt phụ vương chảy vào trong mắt của nó, Nhiễm Mặc Phong tỉnh lại, vô cùng suy yếu cất tiếng gọi, cũng kiên định cố chấp nhìn phụ vương. Giọt nước theo khóe mắt nó rớt xuống, nó chảy xuống nước mắt của phụ vương.

“Phong Nhi, con là thằng nhóc không nghe lời. . . . . .” Nhiễm Mục Lân không để ý uy nghiêm phụ thân mà khóc rống thành tiếng, ôm đứa con vào trong lòng thật chặt, nhiều ngày lo lắng đến hãi hùng, làm cho hắn hận không thể đem mông của con thỏ nhỏ này đánh thành bốn cánh hoa.

“Phụ vương. . . . . .” Nhiễm Mặc Phong vẫn chỉ cất tiếng gọi phụ vương. Rồi sau đó một người không ngừng hôn ở trên mặt nó, trên cổ, trên tay, phàm là nơi nào lộ ra bên ngoài, đều bị chòm râu cọ xát qua.

“Phong Nhi, Phong Nhi, Phong Nhi. . . . . .” Nhiễm Mục Lân vừa hôn vừa gọi, hắn càng không ngừng phát run, đó là cực độ sợ hãi cùng cực độ kích động.

“Phụ vương. . . . . .” Lúc này dẫn theo một chút khẩn cầu.

Nhiễm Mục Lân đương nhiên biết đứa con sợ nhất là hắn lấy râu cọ cọ nó, thế nhưng hồn của hắn bị đứa con dọa bay mất hơn phân nửa, hắn nhất định phải nghiêm trị!

“Phụ vương. . . . . .”

“Phong Nhi. . . . . .”

Vẫn là không thể nhẫn tâm tiếp tục trừng phạt con, Nhiễm Mục Lân ám ách giọng, kề sát vào mặt con, nhẹ giọng gọi: “Phong Nhi, Phong Nhi, Phong Nhi, Phong Nhi. . . . ”

Phụ vương. . . . . . Nhiễm Mặc Phong cảm thấy mệt mỏi mà nhắm mắt lại, nó nắm lấy đầu ngón tay của phụ vương, phụ vương, lần sau nó sẽ không chật vật như thế nữa, nó sẽ không bao giờ lại làm cho phụ vương thống khổ như giống lúc này nữa.

Cẩn thận đưa tay thử hơi thở của con, Nhiễm Mục Lân cúi đầu chôn mặt vào cổ con, khóc không ra tiếng. Con đã tỉnh, con hắn . . . . . cuối cùng đã tỉnh. Hắn cũng không biết chính mình còn có thể kiên trì bao lâu. Phong Nhi, Phong Nhi, phụ vương muốn dùng thiên hạ này đổi bình an vô sự của con.

────

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro