Quyển 1: Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

“Điện hạ! Thế tử! Đừng đánh , xin đừng đánh !”

Một đám thái giám người hầu vây xung quanh hai người con trai ôm nhau thành một đoàn lo lắng mà hô to. Có người tiến lên nghĩ muốn đem hai người tách ra, nhưng khi nhìn đến ánh mắt phẫn nộ của đứa nhỏ, liền sợ tới mức rụt trở về.

Trên mặt đất, một đứa nhỏ không biết lượng sức mà vung quyền nện vào mặt của một đứa nhỏ khác so với nó lớn hơn một chút, nắm tay cứ vung xuống liên tục, mặc kệ thân phận của đối phương ra sao. Mà đối phương cũng không chút nào yếu thế, đem hết sức mình, xoay người đem đứa nhỏ kia đặt ở dưới thân, há miệng liền cắn xuống.

Đứa nhỏ bị cắn đau cũng không lên tiếng, hai đùi dùng sức đem đối phương đá văng ra, tiếp theo lại là một quyền vung qua.

“Chuyện này là sao?”

Ngay tại thời điểm hai người con trai đánh nhau túi bụi, có người đột nhiên “A” một tiếng. Nhìn người đang đi tới, những người đang vây quanh vội vàng quý xuống : “Hoàng Thượng tha mạng ….”

Mà hai đứa con trai đang đánh nhau lại giống như không hề nghe thấy, vẫn như trước tiếp tục đánh nhau.

“Còn không mau đem bọn họ tách ra?” Hoàng đế Nhiễm Mục Kì hét lớn.

Ngay tại lúc những người quỳ xung quanh muốn đứng dậy tách hai người con trai ra, thì có một người so với bọn hắn nhanh hơn, nhanh nhẹn đi đến trước mặt hai người con trai, không bận tâm mà đem cái đứa lớn hất qua một bên, mặc cho hắn ngã trên mặt đất, rồi mới nhanh tay đem đứa nhỏ còn muốn chồm người qua đánh tiếp ôm vào trong lòng ngực, vỗ vỗ an ủi, cười nói: “Phong Nhi, sao lại cùng thái tử đánh nhau vậy?”

Đứa nhỏ nguyên bản vẫn còn đang giãy dụa, sau khi nghe được thanh âm bên tai, liền ngẩng đầu nhìn lại, sau khi nhận ra là ai, nó liền đột nhiên ôm lấy đối phương, vùi đầu vào cổ của đối phương. Nó không có trả lời câu hỏi của người nọ, chính là ôm thật chặt đối phương, thân mình nho nhỏ cương cứng ngắt, bả vai kịch liệt phập phồng, không biết là do dùng quá nhiều sức hay là đang phẫn nộ.

“Thái tử, con nói xem, xảy ra chuyện gì? Vì sao lại cùng Phong Nhi đánh nhau!” Nhìn thái tử bị bầm tím con mắt cùng với khóe miệng và má phải sưng đỏ, Nhiễm Mục Kì chất vấn.

Thái tử quỳ trên mặt đất, phẫn hận mà nhìn người đang được ôm, cúi đầu nói: “Phụ hoàng, nhi thần vừa rồi thấy Mặc Phong ngồi ở chỗ kia, nhi thần liền tiến lên cùng hắn nói chuyện, hắn không chỉ không để ý tới nhi thần, còn đá nhi thần, nhi thần nhất thời tức giận, nên đã cùng hắn đánh nhau.”

“Ha ha.” Thái tử vừa nói xong, Nhiễm Mục Lân – người vừa rồi tách hai đứa nhỏ ra – cười ha hả, coi như hai đứa nhỏ vừa rồi đánh nhau chỉ là đùa giỡn, cũng không giống như huynh trưởng tỏ ra tức giận, hắn vỗ vỗ đứa nhỏ đang buộc chặt thân mình trong lòng ngực, cúi đầu đối với nó nói: “Phong Nhi, con không để ý tới thái tử thì thôi, sao lại có thể đá người chứ?”

Nhiễm Mục Kì quay đầu nhìn về phía bào đệ, thấy hắn vẫn cúi thấp đầu đùa đứa con, y liền quay đầu lại hỏi thái tử: “Đúng vậy, Phong Nhi không phải không để ý tới con sao? Vì sao lại đá con?”

Thái tử nháy mắt, lộ ra vẻ mặt khẩn trương, khom người quỳ rạp trên mặt đất, nói: “Nhi thần ….”

“Thôi thôi.” Nhiễm Mục Lân lại mở miệng, không quan tâm mà xua xua tay, nói: “Bất quá là hai đứa nhỏ đánh nhau, hoàng huynh cũng không tất phải tra hỏi. Hai chúng ta trước kia cũng không phải thường xuyên cãi nhau cùng đánh nhau sao? Đều đứng lên đi.”

Ra hiệu cho nô tài ở phía sau đem thái tử nâng dậy, Nhiễm Mục Lân lộ ra vẻ không đành lòng, “Phong Nhi, sau này phụ vương sẽ không mang theo con tiến cung nữa, con xem xem, con đem mặt thái tử đánh thành cái gì rồi?” Đứa nhỏ nãy giờ vẫn im lặng nằm úp vào trên người hắn, cũng không giải thích, chỉ là ôm lấy phụ vương càng chặt hơn.

“Lân, để thái y xem Phong Nhi có bị thương chỗ nào không?” Phất tay để người hầu đem thái tử dẫn đi, Nhiễm Mục Kì đi đến trước mặt Nhiễm Mục Lân, muốn nhìn đứa nhỏ hiển nhiên còn đang tức giận ở trong lòng ngực hắn. So sánh thái độ của Nhiễm Mục Kì đối với thái tử, y càng hướng về cha của đứa nhỏ này.

“Hoàng huynh, ngài nên xem chính là thái tử, không phải Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân bước lui sau từng bước, né tránh tay của Nhiễm Mục Kì, nói: “Đệ mang Phong Nhi hồi phủ.” Nói xong cũng không chờ hoàng đế lên tiếng, Nhiễm Mục Lân xoay người rời đi, đi được hai bước, hắn quay đầu lại đối với hai tên nô tài còn quy trên mặt đất, nói: “Còn không đứng lên? Hay muốn ở lại trong cung làm nô tài?” Lời này chỉ là Nhiễm Mục Lân vui đùa nói ra, nhưng hai tên người nô tài lại vội vàng theo trên mặt đất đứng dậy, run rẩy mà đi theo sát hắn.

Ôm chặt đứa con, Nhiễm Mục Lân bước đi. Nhiễm Mục Kì vẫn nhìn theo hắn, thẳng đến khi không thấy còn hắn, y mới xoay người lại, ngồi lên trên ghế dựa mềm mại mà nô tài vừa đưa đến, nhìn chằm chằm ba gã tiểu thái dám đang quỳ trên mặt đất,

“Tốt lắm, mọi người đã đi rồi, nói đi, chuyện như thế nào?” Hơi tò mò hỏi, con ngươi Nhiễm Mục Kì nhiễm một tầng âm u xa cách, làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc.

“Bẩm … bẩm hoàng thượng, thái tử điệm hạ … thấy … thấy thế tử ngồi ở chỗ kia …” Một gã thái giám trong ba gã mở miệng nói, rồi chỉ chỉ ghế đá cách đó không xa.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lện …” Nhiễm Mục Kì miễn cưỡng nói, rồi mới ngoắc ngoắc ngón tay, hộ vệ bên người y đi lên trước, đem tên thái giám vừa nói kéo lên, một quyền đánh vào bụng gã.

“Nói thật … Trẫm muốn nghe chính là lời nói thật.” Nhiễm Mục Kì cười mà không cười nhìn tên thái giám bị đánh phun ra bụm máu tươi kia, nói.

“Hoàng. . . Hoàng Thượng tha mạng. . .” Tên nô tài đó vẫn không dám nói, lại trúng một quyền.

“Nói thật, nhanh lên, kiên nhẫn của trẫm có hạn.” Lại vung tay một cái, tên nô tài cầu xin tha thứ lại bị đánh bay ra xa, hôn mê bất tỉnh.

“Thực thích bị đánh.” Đôi mắt Nhiễm Mục Kì vừa chuyển, chuyển tới trên người một tên nô tài khác, người nọ sợ tới mức hét lớn lên, “Hoàng thượng tha mạng!”

“Vậy nói cho trẫm biết – rốt cuộc vì sao thái tử cùng thế tử lại đánh nhau, trẫm tò mò.” Theo trên người lấy ra một túi mứt hoa quả, Nhiễm Mục Kì là một bộ dáng nghe diễn. Mà thị vệ bên người y đã đem tên thái giám kia kéo lại gần ngay trước mặt y.

“Hoàng. . . Hoàng Thượng tha mạng. . .”

“Tốt, trẫm tha cho ngươi, vậy ngươi phải làm cho trẫm cao hứng.”

Nhiễm Mục Kì đem hột của mứt hoa quả phun ra, thúc giục nói.

“Bẩm … bẩm hoàng … hoàng thượng … là … là thái tử điện hạ nói … nói thế tử là dã loại, là quỷ tử … là ….”

“Đủ rồi.”

Nhiễm Mục Kì nhướng mi, cười: “Trẫm biết ngay chuyện là như thế.” Rồi y đứng dậy duỗi duỗi thắt lưng, đem mứt hoa quả còn lại thả lại trong túi, đối với thị vệ nói, “Tốt lắm, thả hắn ra đi. Đem tên bên kia cũng nâng xuống đi. Ba nô tài này lưu lại cũng là chết, vậy đưa đến phủ vương gia đi, làm cho người đó hết giận đi.”

Lười nhác mà nói xong, Nhiễm Mục Kì chậm rì rì bỏ đi. Tuy không nói rõ là làm cho ai hết giận, nhưng mọi người đều hiểu rõ ràng.

Chương 2

Hoàng hậu Ngũ thị là chất nhi (cháu) của nguyên lão Ngũ Văn Trung, nữ nhi (con) của tể tướng Ngũ Vũ Khôn. Lúc trước Nhiễm Mục Kì có thể lật đổ thái tử đi lên ngôi vị hoàng đế, ngoại trừ công lao của Nhiễm Mục Lân, còn có một phần nhờ vào sự ủng hộ của Ngũ Văn Trung, bởi vậy Ngũ thị thuận lý thành chương mà trở thành hoàng hậu, con trai của nàng trở thành thái tử.

Ngũ thị là một người rất hiểu biết, có chừng mực, cũng rất ít cùng nhóm phi tử của Nhiễm Mục Kì tranh dành tình cảm, khả con trai của nàng – thái tử Nhiễm Lạc Thành lại không thừa hưởng được tính tình của nàng.

“Thành Nhi, mẫu hậu đã nói với con rất nhiều lần, không cần đi trêu chọc Mặc Phong, vì sao con lại không chịu nghe lời?”

Đem dược thoa lên vết thương cùng vết bầm trên người con, Ngũ thị thở dài. Thái tử so với Mặc Phong lớn hơn bốn tuổi, nhưng lại bị đánh cho chật vật thế này, đối với đứa nhỏ kia, Ngũ thị cũng giống như bao người khác, trong lòng sợ hãi.

“Thành Nhi, mẫu hậu biết con không thích nó, nhưng nó là nghĩa tử (con nuôi) của hoàng thúc (chú) con, năm trước lại được phụ hoàng con phong làm thế tử, sau này nó chính là chủ tử của Lân vương phủ. Mà hiện tại, Hoàng thúc con tay cầm trọng binh, ông cố ngoại của con lại đã qua đời, tương lai con đăng cơ, còn cần hoàng thúc con mạnh mẽ phụ tá, con cứ cùng Mặc Phong tranh cải, hoàng thúc con tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng của thúc ấy khẳng định không thoải mái.”

Nhìn khuôn mặt của con trai bị đánh sưng thũng, Ngũ thị vô cùng đau lòng.

“Mẫu hậu, con ghét nó!” Nhiễm Lạc Thành oán hận nói: “Nó là yêu nghiệt, là quỷ tử, là dã loại mà hoàng thúc nhặt được! Vậy mà phụ hoàng đem ‘Mặc Kim’ sẽ đưa cho con lại ban cho nó!”

“A?” Hoàng hậu sửng sốt, “Thật có chuyện này ư?” ‘Mặc Kim’ là khi Kì đế tuổi còn nhỏ được tiên đế ban cho – chém sắt như chém bùn, phi thường thích hợp cho đứa nhỏ khoảng độ tuổi như thái tử sử dụng, nhưng Kì đế lại đưa cho Nhiễm Mạc Phong mới năm tuổi.

“Thành Nhi, đây là sự thật?”

“Là thật! Không tin mẫu hậu có thể đi hỏi Tằng công công.”

Nhiễm Lạc Thành lớn tiếng nói, đôi mắt cùng phụ hoàng cực kỳ giống nhau tràn đầy phẫn nộ cùng ủy khuất, còn có không cam lòng.

“Thành Nhi …” Hoàng hậu sau khi kinh ngạc qua đi, liền khuyên nhũ, “Phụ hoàng con làm như vậy, tự nhiên là có dụng ý của người. Làm thái tử, đâu tiên phải học chính là nhẫn, hiểu không?” Nam nhân kia chính là học xong nhẫn, mới có thể từng bước đi đến được ngày hôm nay.

“Mẫu hậu, con vì sao phải nhẫn? Con là thái tử, là thái tử. Tên quỷ kia là thứ gì mà con phải nhịn nó? Nó không chỉ đoạt ‘Mặc Kim’ của con, mà còn đoạt phụ hoàng của con!” Thái tử chín tuổi đem tất cả phẫn uất lâu ngày từ đáy lòng phơi bày ra.

“Thành Nhi!” Ngũ thị kêu lớn một tiếng, thái tử khóc lên.

“Thành Nhi, phụ hoàng con cùng hoàng thúc con là huynh đệ tình thâm, Mặc Phong là thế tử, phụ hoàng con đối với nó tốt cũng là chuyện bình thường. Thái phó chẳng lẽ không dạy cho con điều này sao? Bốn phía Bắc Uyên toàn địch nhân, nếu không có hoàng thúc con đóng quân ở biên quan nhiều năm, ngôi vị của phụ hoàng con sao có thể ngồi vững chắc được? Con trong tương lai sao có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước? Thành Nhi, mặc kệ thân phận của Mặc Phong, hay thái độ của phụ hoàng con đối với nó, vì tương lai của con, con không thể cùng Mặc Phong đối địch được. Sau này, nó rất có thể sẽ là thần võ tướng quân kế tiếp, con hiểu rõ ý của mẫu thân không? Thành Nhi!”

Hoàng hậu đem tất cả phải trái nói cho thái tử hiểu, nàng rất rõ nguy hiểm trong cung cấm này, rất rõ sự hấp dẫn của cái vị trí kia. Nhiễm Mục Kì như thế nào bức tử tiền thái tử, như thế nào đi lên ngôi vị hoàng đế, nàng tất cả đều rõ ràng, chính vì biết rõ như thế, nàng mới phải làm cho con trai hiểu rõ ràng điểm này. Nhưng trớ trêu thay, con trai của nàng lại đem toàn bộ tâm tư lãng phí trên sự ghen tị với đứa nhỏ kia.

“Thành Nhi, tính cách của hoàng thúc con tuy rằng phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, khả con lại 3 lần 4 lượt tìm Mặc Phong gây phiền toái, thúc ấy cũng sẽ mất hứng. Thành Nhi, mẫu hậu sẽ trợ giúp con thuận lợi đăng cơ, nhưng trước đó, con phải học được một thứ – đó là NHẪN. Mặc Phong cho dù được phụ hoàng con yêu thích cỡ nào đi nữa, thì nó cũng không thể trở thành thái tử. Đối với con mà nói – có nhiều trợ lực tốt hơn so với có nhiều kẻ địch.”

Thái tử tuổi nhỏ ngẩng đầu nhìn mẫu hậu, những lời này mẫu hậu đã đối với nó nói qua rất nhiều lần, nhưng thật sự là nó không thể thích được kẻ kia, kẻ có đôi mắt đáng sợ, còn giống như một tên câm điếc. Nó vĩnh viễn không quên được nụ cười của phụ hoàng khi lần đầu tiên gặp được kẻ đó, là nụ cười mà phụ hoàng chưa bao giờ đối với nó lộ ra.

. . . . . . . .

Ra cung lên ngựa, Nhiễm Mục Lân vẫn ôm chặt đứa con. Người trong lòng ngực vẫn cứu úp mặt lên cổ hắn, làm cho người ta không nhìn thấy được mặt của nó. Nhiễm Mục Lân cũng không thấy được đứa con bị đánh ra sao, chính là càng không ngừng mĩm cười, nói: “Phong Nhi, lần này là phụ vương sai, sau này phụ vương nhất định sẽ mang con theo bên người, đồng ý không? Phong Nhi là đang tức giận với phụ vương sao?”

Nhiễm Mặc Phong giống cái hũ nút, không mở miệng, trừ bỏ dùng tất cả khí lực mà ôm chặt lấy cổ phụ vương.

Nhiễm Mục Lân bất đắc dĩ mà cong cong khóe mắt, mày kiếm giãn ra, dùng râu hai ngày chưa cạo mà cọ cọ hai má của con trai: “Phong Nhi, phụ vương nói cho con một chuyện cực vui nè.”

“. . . . . .” Lặng yên

“Hoàng bá con ban cho con một thanh kiếm, là thanh kiếm lần trước con dùng để múa kiếm trong phòng hoàng bá đó. Hoàng bá con thấy con thích, liền ban cho con.”

“. . . . . .” Tiếp tục lặng yên.

“Phong Nhi….” Nhiễm Mục Lân vẫn tiếp tục cọ cọ con trai, “Nếu như con không thích thì phụ vương sẽ đem nó trả lại cho hoàng bá con.”

“. . . . . .” Né tránh râu của phụ vương cọ cọ lên mặt, Nhiễm Mặc Phong vẫn là bảo trì lặng yên.

Bất quá đối với Nhiễm Mục Lân mà nói, đứa con động, hắn liền thắng lợi một nửa. Ôm chặt con trai, không hề tiếp tục trêu chọc nó, Nhiễm Mục Lân giục ngực phi nhanh quay về phủ.

Sau khi vào phủ, Nhiễm Mục Lân cũng không cho quản gia Tống Du đi gọi thái y trong phủ, mà là ôm chặt đứa con trực tiếp trở về Lân Phong Hiên của hắn.

“Phong Nhi, để phụ vương nhìn xem con có hay không bị thương.” Sau khi đóng cửa phòng lại, nụ cười trên mặt Nhiễm Mục Lân liền biến mất không còn sót lại chút gì.

“Không có.” Nhiễm Mặc Phong cuối cùng mở miệng , vẫn là ôm chặt phụ vương không thả ra.

Nhiễm Mục Lân ôm con trai ngồi ở trên ghế nằm, vỗ vỗ nhè nhẹ lưng con trong chốc lát, hắn mới nói: “Phong Nhi, phụ vương biết vì sao con cùng thái tử đánh nhau. Nó nghĩ cái gì, phụ vương rất rõ. Phong Nhi, ngẩng đầu lên, để phụ vương nhìn con.”

Qua hơn nữa ngày, Nhiễm Mặc Phong mới ngẩng đầu lên – trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn có hai đạo vết cào sâu, bên khóe mắt trái một khối xanh tím rõ ràng, còn có má phải hồng hồng bị hắn dùng râu cọ. Nhiễm Mục Lân cởi áo của con ra, xem xét vết thương trên người con, sau khi hắn nhìn thấy trên cổ con có một vết thương do bị cắn thật sâu, hắn nhíu nhíu mày.

“Thái tử y chang con chó, mà răng của con chó này đúng là lợi hại.” Theo trên người lấy ra chiếc khăn, Nhiễm Mục Lân lau đi bùn đất trên mặt con, cùng với vết máu trên cổ con, “Lần sau con cũng cắn nó đi, Phong Nhi là hổ, tuyệt đối so với con chó kia lợi hại hơn.”

“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong kêu lên, không thích phụ vương đem nó so sánh thành lão hổ.

“Ha ha. . . . . .” Nhiễm Mục Lân cười rộ lên, ở trên cổ bị cắn của con liếm liếm mấy phát, “Bị chó cắn dễ dàng nhiễm bệnh, phụ vương liếm sạch sẽ cho con.”

“Phụ vương. . . . . .” Nhiễm Mặc Phong sợ nhột cũng không né tránh, chỉ là kêu lên làm cho phụ vương đừng liếm .

“Phong nhi. . . . . .” Nhiễm Mục Lân không liếm nữa, ôm chặt đứa con, nếm nếm vị máu tươi dính trên đầu lưỡi, ở bên tai con thấp giọng nói, “Lần tới . . . Thái tử còn dám chọc giận con, con cứ đem nó đánh chết, phụ vương cho con chỗ dựa.”

“Phụ vương, chúng ta khi nào trở về?” Nghĩ đến lời mắng của thái tử, một con mắt của Nhiễm Mặc Phong thay đổi.

Thấy mắt phải của con thay đổi màu sắc, Nhiễm Mục Lân ôm con càng chặt thêm: “Trên người con đều là đất, cùng phụ vương tắm rửa đi.”

“Chúng ta khi nào trở về?” Nhiễm Mặc Phong túm túm tóc phụ vương, lại hỏi.

“Phong nhi nghĩ muốn quay về biên quan ?” Nhiễm Mục Lân sờ sờ cằm, việc này . . . . . . có chút phiền phức a.

“Ân. Khi nào trở về?”

“Này . . . . . . Phụ vương suy nghĩ một chút.”

“Con muốn trở về.”

“Hoàng bá con không cho chúng ta đi, người nói hai năm không gặp con, nhớ con. Phải làm sao đây?”

“. . . . . . Con không tiến cung.”

“Vậy, trước cùng phụ vương tắm rửa đã, thì sao?”

Ôm con thẳng hướng ôn tuyền phía sau vương phủ mà đi, Nhiễm Mục Lân vì tạm thời áp chế được ý niệm quay về biên quan của con trai mà cao hứng, lại vì con trai không muốn lại tiến cung mà phiền não. Con trai không muốn tiến cung, vậy hắn mang con quay về kinh cũng chẳng có ý nghĩa.


Chương 3

“Vương gia. . . . . . Nô tài đáng chết. . . . . . Nô tài đã không chiếu cố tốt thế tử. . . . . . Nô tài đáng chết. . . . . .”

Hai nô tài – buổi sáng cùng Nhiễm Mục Lân tiến cung, sau đó được hắn hạ lệnh bồi Nhiễm Mặc Phong ở trong hoa viên chơi đùa – cả người đầy thương tích, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ.

“Bổn vương đem thế tử giao cho các ngươi, thế nhưng các ngươi lại để cho thế tử bị khi dễ …” Nhiễm Mục Lân mặt không chút thay đổi mà uống trà, trên cằm xuất hiện vài đạo vết thương có chút không thoải mái, hắn đứng lên, đi đến trước gương đồng nhìn xem miệng vết thương do chính con trai mình gây ra, hỏi: “Tống Du, hộ chủ bất lực, dựa theo quy củ trong phủ nên xử trí thế nào?”

“Vương gia. . . . . . Vương gia tha mạng a.”

“Nô tài đã muốn đem thế tử cùng thái tử tách ra . . . Nhưng mà thế tử không cho . . . .”

“Bẩm vương gia.” Quản gia Tống Du bị hỏi, lập tức trả lời, “Hộ chủ bất lực, dựa theo quy củ của quý phủ – văn tự bán đứt thì chặt tay chặt chân, trục xuất khỏi vương phủ; văn khế cầm cố, đánh 100 gậy, vĩnh viễn không mướn người.”

“Hai tên này là văn khế cầm cố hay là văn tự bán đứt?”

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng a! Vương gia tha mạng!”

“Bọn họ hai người đều là văn tự bán đứt.”

“Nga. . . . . .” Nhiễm Mục Lân theo trong tay Phúc Quý cầm lấy bình thuốc mỡ, thoa thoa lên mấy vết thương, rồi hướng phía sau khoát tay, “Vậy còn đứng yên đó làm gì? Sáng mai bổn vương còn phải tiến cung a.”

“Dạ”

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!”

“Vương gia có lệnh, đem bọn họ dẫn đi, chặt tay chặt chân, trục xuất khỏi vương phủ.”

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng. . . . . .”

Hai tên nô tài bị người tha đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

“Chủ tử. . . . . . Hoàng Thượng đem ba tên thái giám của thái tử đưa lại đây , nói là làm cho ngài nguôi giận.” Phúc Quý nhỏ giọng ở phía sau Nhiễm Mục Lân nói.

“Nguôi giận? Nguôi giận cái gì? Bổn vương có tức giận sao?” Nhiễm Mục Lân tiếp tục soi gương, không có xoay người, “Đưa trở về, nô tài của thái tử đưa đến chỗ của bổn vương làm gì? Bổn vương lại không thiếu nô tài.”

“Dạ.” Tống Du lập tức gọi người đến, phân phó gã đem nhân đưa trở về.

Nhiễm Mục Lân soi gương đủ rồi, xoay người lại: “Tống Du, bổn vương nhiều năm ở bên ngoài, lần này trở về hơn một tháng, còn chưa gặp qua hết đám nô tài cùng bà mụ trong phủ. Buổi trưa ngày mai, đem toàn bộ người trong phủ gọi ra hiên của đại sảnh, bổn vương có chuyện nói với bọn họ.”

“Dạ, vương gia.”

“Phúc Quý, nửa tháng sau chúng ta sẽ khởi hành quay về Nhân Xương, trước không cần nói cho thế tử.”

“Chủ tử. . . . . .” Phúc Quý mặt mang do dự.

“Lui xuống hết đi.” Nhiễm Mục Lân biết Phúc Quý lo lắng cái gì, hắn làm sao không lo lắng, thế nhưng hắn đã quyết định .

Trở lại Lân Phong Hiên, Nhiễm Mục Lân giống như kẻ trộm – cước bộ nhè nhẹ đi vào buồng trong. Người trên giường không thức giấc, trong tay ôm một cái gối đầu. Nhiễm Mục Lân lặng lẽ cởi xiêm y, đi đến bên giường đem gối đầu trong lòng Nhiễm Mặc Phong cẩn thận lấy ra, rồi mới rất nhanh chui vào trong chăn.

Sau khi nằm xuống, hắn lập tức ôm lấy đứa con vào trong lòng, Nhiễm Mục Lân thấy con trai không thức giấc, nhẹ nhàng thở ra. Sờ sờ vết thương trên mặt con, tại đây ban đêm không người, Nhiễm Mục Lân mới lộ ra biểu tình chân thật nhất của bản thân hắn.

Hoàng cung, Nhiễm Mục Kì nằm ở trên nhuyễn tháp (sofa) trong ngự thư phòng, một bên hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, một bên phê duyệt tấu chương, nghe được bào đệ đem người đuổi về lại đây, phun ra quả nho vừa ngậm vào trong miệng.

“Lui xuống đi.” Làm cho nữ tì hầu hạ lui ra, Nhiễm Mục Kì nghiến răng nói: “Không tức giận sao? rõ ràng lửa này đều phóng tới trên người trẫm đây này.”

“Hoàng Thượng, người này. . . . . .” thái giám bên người Nhiễm Mục Kì ── tổng quản thái giám Hỉ Nhạc xin chỉ thị.

“Đưa đến chổ hoàng hậu, để nàng ta xử trí.”

“Tuân lệnh.”

Hỉ Nhạc lui ra ngoài, trong thư phòng không còn người nào khác, Nhiễm Mục Kì bỏ tấu chương xuống, ngửa mặt lên trời thở dài: “Xem ra lúc này trẫm phải hảo hảo trấn an đệ ấy. Trẫm biết mà, Mặc Phong ở trong cung bị đánh, đệ ấy khẳng định sẽ không để cho trẫm sống khá giả. Lạc Thành thân là thái tử, nhưng sao chẳng để cho trẫm bớt lo.”

Một người theo chỗ tối đi đến phía sau Nhiễm Mục Kì, hắn phủ bụi trên áo, cùng chỉnh lại búi tóc, nửa khuôn mặt phía bên trái có một vết bỏng thật lớn, còn phía bên phải vẫn lành lặn, lộ ra ngũ quan cực kỳ bình thường, thậm chí có chút xấu xí.

Nhiễm Mục Kì không quay đầu lại, mà là tiếp tục thở dài: “Ngươi nói xem – tính tình của thái tử sao cùng Mục Hưu giống nhau vậy? Có khi nào là do hắn chuyển thế không? Tính tính ngày, không phải không có khả năng.”

“Hoàng Thượng nghĩ nhiều.” Nam tử mở miệng, thanh âm khàn khàn.

“Hay là hoàng hậu cùng Mục Hưu cấu kết.” Nhiễm Mục Kì gật đầu, tựa hồ thực tán thành quan điểm của chính mình, một chút cũng không để ý chính mình bị mang nón xanh (cắm sừng), tiếp theo y cúi đầu cười, nói: “Nếu để cho hoàng hậu nghe được, chắc chắn sẽ lấy cái chết chứng minh trong sạch của chính mình. Thôi thôi, chuyện thái tử trước bỏ qua một bên, hiện tại giúp trẫm nghĩ cách làm sao trấn an Mục Lân.”

“Hoàng Thượng phong Mặc Phong làm thế tử, còn đem ‘Mặc Kim’ ban cho hoàng tử mà ban cho thế tử. Ở trong mắt thuộc hạ, Hoàng Thượng đối với thế tử so các hoàng tử còn tốt hơn gấp nhiều lần.”

“Ngươi là đang chỉ trích trẫm không quan tâm con của chính mình sao?” Nhiễm Mục Kì lập tức quay đầu lại.

“Thuộc hạ không dám.” Nam tử cúi đầu bồi tội. Nhiễm Mục Kì một lần nữa nằm xuống, lấy qua một trái nho bỏ vào trong miệng: “Khương Vịnh, năm năm , trẫm biết ngươi vẫn luôn muốn hỏi trẫm vì sao đối với Mặc Phong còn tốt hơn các hoàng tử hoàng nữ của trẫm.”

“Thuộc hạ không dám.” Ngữ khí của nam tử từ đầu đến cuối cũng chưa biến hóa.

“Khương Vịnh, trên đời này, có ai đáng giá để trẫm thiệt tình yêu thương?” Nhiễm Mục Kì cười yếu ớt hỏi.

“Vương gia, thái tử điện hạ, Nhị điện hạ, Tam điện hạ, Tứ điện hạ, trưởng công chúa điện hạ cùng Nhị công chúa điện hạ.” Nam tử lập tức nói.

Nhiễm Mục Kì nhếch miệng cười sâu: “Vì sao không có Phong Nhi? Cũng không có Hoàng hậu, Trương phi, Triệu phi, Nghiên phi?”

Nam tử không trả lời.

Nhiễm Mục Kì cũng không tiếp tục hỏi, mà là nói: “Mục Lân phải về biên quan, trẫm cũng không thể để cho đệ ấy đem theo tức giận mà quay về.” Lấy qua một quyển tấu chương, Nhiễm Mục Kì bắt đầu xem. Thẳng đến đêm đã khuya, y cũng không quay về cung nghỉ ngơi. Mà nam tử gọi là Khương Vịnh biết Kì đế sẽ không cùng hắn nói chuyện nữa, hắn liền giống như khi đi ra vậy, đem chính mình giấu ở trong bóng đêm.

__
Chương 5

“Hoàng huynh, thần đệ bất quá là có chút không thoải mái, ngài sao lại làm lớn chuyện như thế, làm kinh động đến các vị đại nhân, thần đệ sao có thể nhận nổi a.”

Nhìn thấy Nhiễm Mục Kì, Nhiễm Mục Lân đầu tiên là một cái quỳ lễ, tiếp theo đứng dậy nhân tiện nói.

“Nghe nói thần đệ bị tâm bệnh, trẫm đương nhiên phải đến thăm rồi, hơn nữa đệ lại sắp phải về biên quan, trẫm sao có thể để cho đệ mang theo tâm sự mà quay về.” Nhiễm Mục Kì ngồi ở thượng vị (chỗ gia chủ), đối với người đứng ở bên phải mình nói, “Mục Lân, nhân đây có đông đủ các vị triều thần, đệ có tâm sự gì cứ nói ra đi. Nếu trẫm giúp đệ giải quyết không được, có nhiều người ở đây thế này, chắc chắn có thể giúp đệ nghĩ ra biện pháp.”

Nhiễm Mục Lân thở dài, lắc đầu, lại nói: “Không có gì, chỉ là hai ngày nay trong lòng có chút khó chịu.”

Nhiễm Mục Kì “Hòa ái” mà cười cười: “Lân đệ, với hoàng huynh mà cũng khách khí như thế sao? Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Nghe Nhiễm Mục Kì thúc giục , Nhiễm Mục Lân mới khổ sở nói: “Hoàng huynh, ngài biết, đệ chỉ có một mình Phong Nhi là con. Năm ấy đệ mới vừa mãn nhược quán chi năm ( vừa qua hai mươi tuổi) thì có Phong nhi, chỉ chớp mắt hiện tại Phong Nhi đều đã năm tuổi. Nó tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng không sợ khổ, đệ hàng năm ở biên quan, sinh tử khó liệu, ít nhiều có Phong Nhi theo giúp đệ, đệ mới sẽ không tĩch mịch. Phong nhi đứa nhỏ này cùng với những đứa nhỏ khác có điểm bất đồng, thế nhưng hoàng huynh ngài hẳn cũng là biết rõ – Phong nhi tuyệt đối là đứa nhỏ tốt. Nó năm nay năm tuổi, đệ vốn định thừa dịp lần này quay về kinh để cho nó ở lại trong cung cùng với các hoàng chất cùng nhau học tập, khả hiện tại xem ra, thần đệ là suy nghĩ không chu toàn, đã quên đặc thù của Phong Nhi. Chính là thần đệ lần này đi khỏi, không biết là có mệnh trở về không? Nếu đệ mất, Phong Nhi. . . . . .”

Nói tới đây, thanh âm Nhiễm Mục Lân đều ách, vẻ mặt cũng có vẻ thực kích động, nói được đến làm cho Nhiễm Mục Kì cũng cảm động.

“Tâm che chở của Vương gia đối với thế tử lệnh thần cảm động.” Nhiễm Mục Lân vừa nói xong, Ngũ Vũ Khôn liền đứng lên, nói: “Bất quá, Vương gia ngài cứ yên tâm mà để thế tử ở lại trong cung. Bệ hạ đối thế tử cũng như các hoàng tử khác là hết mực yêu thương, hoàng hậu ôn nhu hiền đức, nhất định là có thể chiếu cố tốt thế tử. Cựu thần nghe nói hôm qua thái tử điện hạ cùng thế tử có chút không thoải mái, khả Vương gia không cần bởi vậy mà sầu lo. Thế tử trong năm năm quay về kinh thành chỉ có vài ba lần, khó tránh khỏi thái tử cùng thế tử không thân quen. Tục ngữ nói không đánh không quen biết, thái tử cùng thế tử hôm qua đánh nhau, ngày mai sẽ thành bằng hữu. Thái tử thân là huynh trưởng, cũng sẽ dạy các vị hoàng tử cùng thế tử giao hảo. Cho nên, Vương gia hoàn toàn không cần quá lo lắng.”

Sắc mặt Nhiễm Mục Lân thoáng tốt lên một ít, khả vẫn mang đầy lo lắng.

Thấy thế, Thái úy Trương Chiêu Xương cũng lập tức đứng dậy, nói: “Lời tể tướng nói rất có lý. Thái tử hôm qua tuy có chút lỗ mãng, nhưng cũng không chứng tỏ là thái tử không thích thế tử. Nhị hoàng tử tính cách ôn hòa, tam hoàng tử văn tĩnh, tứ Hoàng Tử là ngoại tôn (cháu) của Triệu tướng quân, Vương gia cùng Triệu tướng quân lại là bạn cũ, thế tử ở trong cung sao có thể lại chịu ủy khuất?”

Nhiễm Mục Lân gật đầu, chính là vẫn như cũ có băn khoăn, các vị đại thần đều khuyên giải.

Nhiễm Mặc Phong mặc một kiện áo choàng ngắn, ngồi một mình dưới tàng cây bóng râm ở trong sân, một tay cầm quả dâu ăn, một tay cầm sách, trước mặt là một chậu chứa đầy quả dâu được đặt trên một cái bàn nhỏ, băng bên trong đang từ từ tan chảy.

Khi hai tuổi, Nhiễm Mặc Phong liền theo phụ vương tập viết, tuy rằng không thỉnh qua tiên sinh, khả nó đã sớm có thể đọc sách viết chữ. Bất quá Nhiễm Mặc Phong không thích xem thi từ ca phú, lại càng không xem lễ nghi đạo đức, nó đặc biệt thích xem binh thư, đối với võ công quyền pháp lại lĩnh ngộ cực cao thường thường gây cho Nhiễm Mục Lân kinh hách.

Lật qua một trang, Nhiễm Mặc Phong lại giương mắt nhìn nhìn cửa, rồi mới đem cái bàn hướng dưới tàng cây mà kéo qua, làm cho băng trong chậu tan chậm một chút. Cho dù là ở trong vương phủ “Nhà mình”, nó cũng rất ít ra khỏi Lân Phong Hiên. Nó biết bộ dạng chính mình đáng sợ, cũng biết người khác không dám nhìn nó, cho nên nó tận lực không rời khỏi nơi ở của mình cùng phụ vương.

Lại lật thêm một trang nữa, Nhiễm Mặc Phong ăn xong quả dâu trên tay, nhìn nhìn cửa, phụ vương vẫn chưa trở về, nó đặt binh thư xuống. Hôm qua cùng thái tử đánh nhau chọc giận phụ vương, phụ vương nhất định muốn báo thù cho nó. Nó cùng thái tử đánh nhau không phải bởi vì thái tử mắng nó là quỷ tử, là yêu nghiệt, mà là bởi vì thái tử mắng nó là dã loại do phụ vương nhặt được, cho dù được phong làm thế tử, cũng không thể thật sự trở thành đứa con của phụ vương.

Phụ vương nói qua, hai phụ tử bọn họ phải sống nương tựa lẫn nhau, nó là con của phụ vương, nó không cho phép bất luận kẻ nào nói nó cùng phụ vương không phải phụ tử.

Quỷ, yêu nghiệt ── bởi vì nó sinh ra có đôi mắt đỏ như máu. Sờ lên con mắt phải của mình ── màu đỏ, con mắt phải đáng sợ, Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, phụ vương nói qua, mắt phải của nó là trân bảo quý nhất trong thiên hạ.

“Phong Nhi, xảy ra chuyện gì? Mắt đau? Mau để phụ vương nhìn xem.”

Vừa nghe được thanh âm lo lắng của phụ vương, thân thể nhỏ bé của Nhiễm Mặc Phong đã bị bế lên.

“Phụ vương, ăn dâu.” Nghĩ muốn đem quả dâu đưa cho phụ vương, nhưng thân mình lại bị ôm chặt.

“Phong Nhi? Mắt không thoải mái?” Ngồi lên trên ghế, Nhiễm Mục Lân lo lắng mà xem xét mắt phải của con.

Lắc đầu, Nhiễm Mặc Phong túm túm phụ vương: “Ăn dâu, băng sẽ tan.”

Cẩn thận kiểm tra mắt phải của con một lúc, phát hiện thật sự không có gì, Nhiễm Mục Lân mới ‘ha hả’ cười rộ lên, ở trên mặt con hôn hai phát: “Phụ vương cũng đang rất nóng đây, Phong Nhi để dành cho phụ vương sao?”

“Băng sẽ tan.” Thúc giục phụ vương mau ăn, Nhiễm Mặc Phong im lặng ngồi ở trên đùi của phụ vương. Nó cùng phụ vương đều thích ăn dâu, chính là biên quan điều kiện gian khổ, thường thường chỉ có mùa hè mới được ăn một ít dâu, càng đừng nói đến băng .

“Phong Nhi, hoàng bá nãy giờ đứng ở đây, sao vậy lại không mời hoàng bá ăn dâu chứ.” Đột nhiên truyền đến một thanh âm ai oán, Nhiễm Mặc Phong quay đầu lại, mới phát hiện hoàng bá đứng ở cửa viện.

Ôm chặt đứa con, Nhiễm Mục Lân nói: “Hoàng huynh có nhiều con như vậy chẳng lẽ không có ai tặng dâu cho huynh ăn sao?” Phất tay làm cho những người khác lui ra.

“Mục Lân, đệ còn không bằng Phong Nhi nhỏ tuổi.” Nhiễm Mục Kì cũng ra lệnh cho người đi theo ra trước viện chờ y, rồi chậm rì rì đi đến trước người Nhiễm Mục Lân ngồi xuống, cầm lấy một quả dâu cắn hai miếng, nói: “Chuyện này trẫm không tốt ra mặt nhiều lời, hôm nay Ngũ Vũ Khôn đã nói đến thế, mà hoàng hậu bên kia nếu còn không biết nên như thế nào làm, thì nàng sẽ không phải từ Ngũ gia đi ra.”

“Nếu hoàng hậu có thể quản tốt thái tử, Phong Nhi sẽ không bị nó đánh.” Nhiễm Mục Lân làm cho hoàng huynh thấy rõ vết thương trên mặt con, lại chỉ chỉ lên cổ con, “Huynh xem Phong Nhi bị nó cắn này. Ở biên quan, ai dám khi dễ con đệ!”

“Phụ vương, con không đau.” Túm túm tay phụ vương, Nhiễm Mặc Phong thúc giục, “Băng sẽ tan.”

“Hừ!” Hướng Nhiễm Mục Kì hừ một tiếng, Nhiễm Mục Lân cười tủm tỉm cắn một miếng dâu thật to, đối với con hắn chưa bao giờ nổi giận.

“Đệ cho là người khác đều như đệ và huynh sao? Người trên đời này đều là phàm phu tục tử, có thể nhìn thấy được Phong Nhi là người tốt, sợ là chỉ có đệ và huynh .” Nhiễm Mục Kì chê cười nói, rồi mới nhìn Nhiễm Mặc Phong vẫy vẫy tay, “Phong Nhi, đến bên người hoàng bá này. Hoàng bá đã hơn hai năm không thấy con, trở về hơn một tháng, phụ vương con mới mang con vào cung một lần.”

“Vậy mà con đệ còn bị đánh.” Càng ôm chặt con, Nhiễm Mục Lân không bỏ qua.

“Phụ vương, con không đau.” Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu nhìn phụ vương, không biết nên làm sao để cho phụ vương nguôi giận.

“Keo kiệt, đệ thật sự là không bằng Phong Nhi.” Nhiễm Mục Kì ‘hừ’ một tiếng, rồi ném một nửa quả dâu còn lại vào miệng, cầm lấy khăn tay trên bàn lau tay, “Chờ đệ . . . . . .” Thấy Nhiễm Mục Lân thay đổi sắc mặt một chút, y liền nuốt xuống câu sắp nói ra, “Sau này trẫm sẽ có cơ hội ôm Phong Nhi.”

“Phong Nhi, đem chữ con tập viết ra cho hoàng bá nhìn xem đi.” Thả con xuống, Nhiễm Mục Lân đột nhiên như hiến vật quý mà nói.

“Ân.” Đáp lời, Nhiễm Mặc Phong xoay người đi đến thư phòng của phụ vương.

Nó vừa vào phòng, Nhiễm Mục Lân vội vàng hạ giọng nói: “Phong Nhi còn chưa biết đệ muốn đem nó để ở lại kinh thành, huynh cũng đừng để lộ ra.”

“Đệ tính khi nào mới nói nó biết?” Nhiễm Mục Kì nhìn nhìn cửa thư phòng, cũng thấp giọng hỏi.

Nhiễm Mục Lân khó xử mà lắc đầu: “Đệ không biết làm sao mở miệng.”

“Phong Nhi đi ra .” Đứng thẳng người dậy, Nhiễm Mục Kì cười nói, “Mau đem tới hoàng bá nhìn xem nào.”

Đem chữ mình tập viết đưa cho hoàng bá, Nhiễm Mặc Phong ngồi vào trên ghế nhỏ của riêng mình.

Mở ra một trang giấy viết chữ thật lớn, Nhiễm Mục Kì nhìn nhìn, nói: “Ân, chữ của Phong Nhi viết rất khá, có bút phong của phụ vương con, xem ra Phong Nhi luyện chữ thực cố gắng.”

Không có vui sướng khi được hoàng bá khích lệ, Nhiễm Mặc Phong vẫn cứ im lặng ngồi đó.

“Tốt lắm, trẫm cũng nên hồi cung , đỡ phải có người trong cung nhớ thương.” Nhiễm Mục Kì không có đem chữ Nhiễm Mặc Phong tập viết trả lại, mà là xếp lại cất vào trong ngực, trong mắt Nhiễm Mặc Phong hiện lên kỳ quái, thực đạm, bất quá nó không có hỏi, chỉ đứng lên tiễn hoàng bá.

“Phong Nhi, ” sờ sờ đầu Nhiễm Mặc Phong, Nhiễm Mục Kì cúi đầu nhìn nó, “Không cần vì lời nói của người không quen biết mà tức giận, con là thế tử, đã nói lên hết thảy. Hoàng bá cho dù vô cùng thích con, cũng sẽ không tùy tiện phong con làm thế tử.”

Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu nhìn hoàng bá, con ngươi đỏ sẫm trong suốt hiện lên kiên định, nó nắm chặt tay phụ vương, kiên định mà nhìn thẳng đối phương để cho đối phương thấy rõ tâm của nó.

“Đứa bé ngoan.” Nhiễm Mục Kì cười nhẹ, rồi mới ngửa mặt lên trời thở dài, “Lại phải quay về trong cái lồng nhàm chán kia. Có đôi khi, trẫm thật sự hoài niệm những ngày còn bọn người Mục Hưu.”

“Chờ các hoàng tử trưởng thành, hoàng huynh sẽ không còn cảm thấy nhàm chán .” Ôm lấy con, Nhiễm Mục Lân nói.

Nhiễm Mục Kì nhìn nhìn hắn, hơi thâm ý mà cười rộ lên: “Cũng đúng, một cửa này, chỉ cần là hoàng tử, ai đều trốn không được.” Tiếp theo, y lại sờ sờ đầu Nhiễm Mặc Phong, đột nhiên cảm thán nói, “Có lẽ còn có Phong Nhi.”

“Hoàng huynh, thần đệ sẽ quản tốt Phong Nhi, hoàng huynh cũng pải quản tốt bọn họ.” Nhiễm Mục Lân nghiêm túc nói, Nhiễm Mục Kì chỉ là cười cười.

Tiếp theo, y đột nhiên chỉ vào cằm Nhiễm Mục Lân: “Mục Lân, cằm của đệ bị làm sao vậy? Tên nô tài nào dám cạo mặt cho đệ mà làm đệ bị thương?” Tên nào tay chân vụng về như vậy.

Nhiễm Mục Lân cười hắc hắc, xóc xóc người trong lòng ngực: “Đương nhiên là con của đệ a. Tối hôm qua, khi Phong nhi cạo mặt cho đệ mà đệ lộn xộn, kết quả . . . . .”

Nhiễm Mặc Phong sờ nhẹ nhẹ lên cằm bị thương của phụ vương, đêm qua là chính nó không cẩn thận. Nắm lấy tay nhỏ bé của con, Nhiễm Mục Lân lấy mặt cọ cọ vào mặt nó: “Phong nhi cạo rất tốt.”

Bĩu môi, Nhiễm Mục Kì mặt mang ghê tởm mà bỏ đi. Nhiễm Mặc Phong túm túm phụ vương, nó không hiểu hoàng bá vừa nói câu kia là có ý gì, nhưng nó nghe ra được – khi hoàng bá nói câu đó cũng rất không vui.

“Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Lân ôm chặt con quay về phòng, “Bọn người thái tử đó, sau này con cũng không cần phải để ý tới ai, cho dù bọn họ đối với con thật tốt.”

“Phụ vương, ” Nhiễm Mặc Phong mở to ánh mắt đỏ sẫm, “Chúng ta khi nào quay về biên quan?”

“Ách. . . . . . Phong Nhi, phụ vương còn có chút việc phải giúp hoàng bá con xử lý, chờ xử lý xong rồi, chúng ta sẽ trở về biên quan.” Nhiễm Mục Lân ở trước khi đứa con tiếp tục hỏi, vội vàng nói, “Đi, cùng phụ vương tắm rửa đi, buổi tối phụ vương mang con đi ‘Phúc Tinh lâu ’ ăn cơm.”

. . . . . . .

Trong bể tắm to lớn, Nhiễm Mặc Phong nằm ở bên cạnh ao, Nhiễm Mục Lân ngồi ở một bên gội đầu cho nó.

“Phong Nhi . . . . Con năm nay đều đã năm tuổi . . . . Ngày tháng sao lại trôi qua mau như thế? Mới hôm qua phụ vương còn tay chân vụng về mà thay tã cho con, hôm nay con đã có thể giúp phụ vương cạo mặt .”

“Phụ vương, quay về biên quan.” Nhiễm Mặc Phong lại nhắc tới, nó nghĩ muốn trở về, cùng với phụ vương trở về.

Nhiễm Mục Lân không đáp lại, chính là thành thạo gội đầu cho con, theo từ lần đầu tiên con mở mắt nhìn hắn, ánh mắt của con chưa từng thay đổi, tựa như hiện tại vậy, không có tạp niệm gì. Rồi từ từ, ngũ quan của con chậm rãi nẩy nở, hắn mới giựt mình phát giác – thì ra con hắn lại có một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như vậy, là một trân bảo xinh đẹp nhất trong thiên hạ ── hắn thực may mắn lúc trước đã không nghe theo lời của Phúc Quý.

“Phụ vương.” Ánh mắt không có rời khỏi phụ vương, Nhiễm Mặc Phong lại lên tiếng, đã quen với phụ vương ở trên mặt nó sờ tới sờ lui, “Gội đầu.”

Nhiễm Mục Lân buông gáo nước, tháo dây buộc tóc của mình ra. Nhiễm Mặc Phong đứng lên, đứng ở bên cạnh ao, múc nước.

Nhiễm Mục Lân nhắm mắt lại, nước thuận theo từ trên đầu chảy xuống mặt, hắn luyến tiếc nghĩ: lần này ra đi, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại con, không biết. . . . . . Có còn mệnh để gặp lại con không nữa? Không, hắn nhất định phải sống, sống trở về gặp con.

Nhiễm Mặc Phong không rõ tâm tư lúc này của phụ vương, chỉ đang chăm chú tỉ mỉ gội đầu cho phụ vương, bàn tay nho nhỏ ở mỗi chỗ trên đỉnh đầu của phụ vương đều nhẹ nhàng gội qua. Theo lần đầu tiên nó mở mắt ra, nó liền nhớ rõ hết thảy – được phụ vương ôm, được phụ vương che chở, phụ vương chưa từng … dù chỉ một lần sợ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro