Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xảy ra chuyện gì", Lisa rất muốn nói không có gì, nhưng cô không nói nên lời. Lisa cắn môi dưới, đau đớn giúp cô che dấu đôi mắt đỏ, sau đó cảm xúc dần bình tĩnh lại, sự yếu ớt vừa rồi thật đúng như chưa từng tồn tại.

"Muốn uống chút rượu không? Whiskey nhé?"

Hỏi là hỏi như vậy, nhưng cô đã tự mình đến trước quầy rượu lấy một chai Whiskey rồi tự rót cho bản thân một ly đầy.

Kim Tae Hyung nhanh chân tiến đến giành lấy ly rượu, dứt khoát lấy một ly nhỏ khác san đều một chút, sau đó đưa cho cô: "Một chút như vậy là đủ rồi."

Lisa không nhận, bất mãn nói: "Anh cũng xem thường tôi."

Tae Hyung vẫn một mực xem nhẹ sắc mặt người nào đó: "Rượu này rất mạnh, chừng này cũng đủ cho em uống."

"Say thì sao, tửu lượng của tôi vẫn tốt lắm."

Lisa còn muốn rót một ly đầy khác, tiếc rằng anh vẫn thờ ơ, cô đành phải nhận lấy ly rượu kia.

Vị cay vào miệng thiêu đốt trong thanh quản, sau đó chảy xuống bụng, ngấm vào máu. Lisa nghiêng người vào sô pha uống một ngụm lại một ngụm, nâng ly đổ vào miệng như uống nước. Tae Hyung đến bên cạnh cô, ly rượu trong tay, anh không uống, chỉ thưởng thức, thỉnh thoảng nhìn cô uống.
Rốt cuộc, anh đành nói: "Em uống quá nhanh."
Lisa thở dài, đôi mày cong lại: "Rượu này thật kích thích. Tôi muốn nữa."


Cô nói chuyện bằng giọng mũi, mùi rượu bắt đầu xông lên mặt, trên da mặt trắng nõn đã phớt phớt hồng. Cô kỳ lạ như vậy, rượu nặng uống thế nào cũng không say, nhưng vừa uống Whiskey lại say ngay lập tức. Hơn nữa cô thường không biết bản thân đã say.

Anh lắc đầu, bây giờ cô đã say rồi.

Lisa lắc lư ly rượu, quay đầu đi, trong con ngươi là một hồ nước mênh mông: "Anh còn nhớ không, khi tôi trốn Choi Ye Sung tới chỗ ấy, sau đó gặp được anh, chúng ta nói chuyện?"

Anh hồi tưởng lại, cảnh tượng kia chỉ như mới hôm qua: "Nhớ rõ."

Khoảng năm năm trước, Lisa vẫn còn là người mới bước chân vào làng giải trí, với những quy tắc trong giới có cái hiểu cái không. Cô có dã tâm, có mục đích, có nghị lực, nhưng còn thiếu thủ đoạn. Dù sao tuổi trẻ, cẩn thận mấy cũng có sai lầm. Cô không chịu nổi móng vuốt của Choi Ye Sung , nên tháo chạy, hoang mang lo sợ. Đầu tiên cô chạy về công ty tìm người, nhưng sau khi chạy về công ty cô bỗng nhận ra, căn bản không có ai sẽ giúp cô.

Choi Ye Sung là ai chứ, người bình thường chống đối với hắn chính là muốn chết.

Trời tối, đèn trong hành lang đã tắt hết một nửa, chỉ để lại mấy ngọn đèn nhỏ chỉ đường. Lisa ở trong WC nôn mửa nửa ngày, kiệt sức, vẫn không thể thoát khỏi cảm giác buồn nôn. Giới giải trí đen tối này, cô biết, nhưng cô không biết lại đen tối hạ lưu như thế. Cô bước tới ngồi bệt xuống cạnh cửa toilet, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt đất. Cảm giác vô lực chưa khi nào trầm trọng như thế, khiến cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Cô trở mặt với Choi Ye Sung, cự tuyệt yêu cầu của hắn. Khi ấy cô tức giận rời đi, bây giờ tỉnh táo lại mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cô không có chỗ dựa vững chắc, anh ta lại là một ngọn núi lớn, có thể ép cô vào chỗ chết bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, có bóng người đi tới chỗ cô. Lisa cả kinh, cuống quít đứng lên trên mặt đất. Người tới càng lúc càng gần, khi cô nhìn thấy gương mặt người nọ, trong hoảng sợ có loại cảm giác hít thở không thông.

Kim Tae Hyung đi ngang qua mặt cô, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, phối với một chiếc khăn xanh sọc đen, nhưng anh vẫn cao quý tao nhã như quý tộc thế kỷ trước, toàn thân tản ra sự quyến rũ chết người, ngay cả dáng vẻ bước đi ung dung cũng đẹp hơn bất cứ ai. Khuôn mặt anh thật ra cũng có phần ôn hòa, nhưng bị khí thế mạnh mẽ áp đảo, như một thanh kiếm lạnh lẽo rút ra khỏi vỏ, kiếm khí bức người. Vì thế người ta chỉ nhớ là diễm lệ, mà quên mất nét ôn hòa.

Lúc này, ánh mắt anh trên cao mờ mờ ảo, như đảo qua người cô, lại như đè nén không nhìn cô.

Khi tất cả tế bào não của Lisa khởi động lại, cái khó ló cái khôn, tuy biết việc này rất mạo hiểm, nếu không thành liền hy sinh, nhưng với việc ngồi chờ chết, không bằng thử một lần, mượn cơ hội này có thể được một công đôi việc.

Trong khoảnh khắc đó, lúc này Lisa quyết định một việc nguy hiểm.

"Kim tổng."

Có lẽ vì khí thế của Tae Hyung quá mạnh mẽ, tiếng nói của cô cũng hơi run rẩy.

Cũng may, Kim tổng không coi cô thành người vô hình không nhìn thấy. Anh dừng chân lại, nửa thân mình hơi nghiêng đi, mắt phượng khẽ nheo lại, đuôi mắt hơi nhướn lên, có cảm giác như dứt tình đoạn nghĩa, tiếc rằng lại gợi cảm, mị hoặc phi thường. Anh vẫn chưa quan sát Lisa, mà ánh mắt dừng tại bức tường cạnh người cô.

"Tôi rất xin lỗi đã quấy rầy anh! Tôi tên Lalisa, là thực tập sinh của Big Hit Entertainment. Lần trước chúng ta đã gặp qua, ở thang gác kia, con gái anh..."

"Nói chuyện chính."

Giọng nói anh thật đặc biệt, hơi thấp, lại dễ nghe, rõ ràng, lại gợi cảm.

Câu nói của Lisa bị anh lạnh lùng cắt ngang, nhưng cô nhanh chóng sắp xếp lại lời nói: "Tôi xin anh giúp đỡ."

Lisa nghĩ tới rất nhiều cách thức, nhưng cuối cùng cô quyết định nên dứt khoát gọn gàng. Theo hiểu biết của cô về anh, ai muốn giở thủ đoạn với anh, chắc hẳn chê mình sống quá thoải mái rồi.

Kim Tae Hyung xoay người, tay phải xoa nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên bàn tay trái. Ánh mắt anh lạnh như băng, như tấm sa mỏng gắn trên mặt Lisa.

Cô vội lấy điện thoại từ ví, tay cô lạnh toát, hơn nữa còn run rẩy, vất vả mãi mới bật được đoạn ghi âm, chỉ là âm thanh phát ra đều là tạp âm.

Lisa sửng sốt, lại bật lại lần nữa, nhưng trong điện thoại vẫn chỉ là tạp âm như trước. Nói cách khác cô không thể tìm được lời nói đê tiện của Choi Ye Sung. Điều này... Lisa trợn tròn mắt, mà anh vẫn đang đứng đó chờ.

Đứng đó trơ mắt sẽ chỉ làm anh mất kiên nhẫn, Lisa nắm chặt tay, lấy hết can đảm, liều mình nói với anh: "Đạo diễn Choi Ye Sung dùng quy tắc ngầm, trừ tôi ra, công ty chúng ta hẳn có không ít diễn viên nữ..."

Khóe môi Kim Tae Hyung khẽ cong lên, trong lòng Lisa lập tức dấy lên chờ mong, nhưng lời nói tiếp theo lại làm toàn thân cô rét run trong nháy mắt.

Kim Tae Hyung nói như không có gì: "Chuyện đó thì sao?"

Lisa bỗng cảm thấy ảo tưởng tan biến, sớm biết anh khó gần, nhưng chưa từng nghe nói anh không biết lý lẽ. Loại cảm giác này giống như cô vốn tưởng bản thân có một quả cầu thủy tinh trong suốt, nhưng kết quả phát hiện cầu thủy tinh đúng là cầu thủy tinh, có điều là quả cầu thủy tinh đen.

Lisa nhanh chóng phản ứng: "Kim tổng để mặc loại người tùy tiện này làm công ty đi xuống?"

Tae Hyung nói bằng giọng không quan tâm: "Nếu đã muốn vào giới giải trí, sẽ phải tuân theo quy tắc nơi này. Tôi nên nói cô ngây thơ, hay là trong sáng quá đây?"

Lisa trăm ngàn lần không ngờ được thái độ này của anh, biết là không thể, nhưng mặc kệ bằng bất cứ giá nào, cô vẫn lớn tiếng nói với anh: "Ngày trước Kim tổng cũng vào bằng cách này?"

Đối với sự khiêu khích của cô gái này, Kim Tae Hyung khẽ nâng cằm dưới, quả thực không ai bì nổi: "Ai dám nói thế?"

Hàm ý là không ai dám động đến anh, do anh có tiền. Nhưng cô gái ngây thơ này lại khác, nếu muốn có vị trí, nhất định phải tỉnh ngộ.

"Như vậy, tôi chọn anh." Lisa vững vàng, nói như đinh đóng cột: "So với Choi Ye Sung, tôi chọn Kim tổng."
Đáy mắt anh lóe lên tia kinh ngạc. Một bàn tay anh nâng cằm Lisa, như nhìn một người xa lạ, vẻ mặt cân nhắc như người này không đủ xinh đẹp: "Cô muốn là tình nhân của tôi? Nhưng tôi không muốn người tự dâng tới cửa."

Không biết vì sao, Lisa nhạy cảm nhận ra anh hơi tức giận.

"Không phải, tôi hy vọng anh là chỗ dựa."

Kim Tae Hyung thu tay lại: "Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ chỉ bằng bốn tiếng đồng hồ cô chăm sóc con gái tôi?"

Lisa bất mãn khi anh nói như vậy, cô trả lời:"Tôi sẽ không để anh thất vọng."

"Người ngay cả quy tắc ngầm cũng không dám làm, lại còn dám mạnh miệng như vậy." Tae Hyung mỉm cười, nhìn thật tốt, cũng thật lạnh lẽo như băng: "Nếu tôi là cô, sẽ ngoan ngoãn quay lại khách sạn, cố gắng thay đổi quyết định của đạo diễn Choi."

Con người như thế nào mới có thể thản nhiên nói ra lời tàn nhẫn như vậy, lại không làm người ta ghê tởm, vốn chỉ có Kim Tae Hyung. Mẹ Lisa trước khi chưa lâm bệnh đã từng nói với cô,  Kim Tae Hyung chính là người may mắn. Mẹ con cô sống nơi đầu đường xó chợ, nhưng người nhà họ Kim vẫn sống vui vẻ như nước cuốn. Cả đời mẹ cô bị hủy hoại trở nên yếu ớt, điên cuồng như vậy, nhưng Lisa sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó. Cô đứng ở đây vì trả thù, không có thành công phía trước, cô sao có thể thất bại như vậy?

Lisa bình tĩnh lại dứt khoát nói: "Tôi sẽ không đi, cho dù bây giờ tôi trở lại, Choi Ye Sung cũng sẽ không buông tha."


"Bây giờ tôi lệnh cô đi." Anh thản nhiên nói: "Nếu không đi, thì ra khỏi công ty."

Người đàn ông này thật khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể trút giận. Lisa đứng im không nhúc nhích, Tae Hyung vượt qua cô. Cô lập tức tiến từng bước chặn trước mặt anh.

Anh nói không chút thân thiết: "Còn muốn làm gì?"

Lisa đếm đến ba, trừng mắt nhìn Tae Hyung, không nhượng bộ chút nào, nói: "Tôi không phải người tốt. Tôi có thể vì thành công mà không từ thủ đoạn, nhưng trong từ điển của tôi, không có hai chữ đê tiện, và có nguyên tắc."

Kim Tae Hyung trái lại lại đứng im chăm chú lắng nghe.

Lisa tiếp tục nói: "Bán đứng thân xác, tôi sẽ không làm, đây là giới hạn. Tôi biết lấy thân phận bây giờ của tôi mà nói như vậy thật nực cười, cũng thật ngu ngốc. Anh có thể không tin, nhưng tôi thà dùng mười lần sức lực và thủ đoạn để đạt được mục đích, cũng không tình nguyện đánh mất bản thân. Thân thể của tôi trung thành với tôi, dù không muốn có trách nhiệm với bản thân, cũng muốn..."

"Có trách nhiệm với người yêu." Kim Tae Hyung nói tiếp.

Lisa giật mình, lập tức gật đầu. Thật kỳ lạ, anh đang dùng một loại ánh mắt tán thưởng nhìn cô đầy lưu luyến. Nhưng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, ngắn đến mức không thể xác nhận có thật hay không.

"Lalisa." Tên cô chạy một vòng trong yết hầu anh, vô cùng tuyệt vời.

Anh nhìn cô chăm chú một hồi, bất ngờ nói: "Tốt lắm, chớ quên lời nói của cô hôm nay, về sau Teddy sẽ theo cô."

Bây giờ nhớ lại, Lisa không khỏi cảm khái thế giới này quá mức mâu thuẫn. Ai cũng đều nghĩ rằng cô đã sớm không còn là một cô gái trong trắng, Jung Kook cũng thế, mẹ chồng cũng thế, biết cô nhưng không biết con người cô, dường như đều cho rằng như vậy.

Ngược lại là Kim Tae Hyung, người đàn ông mà cô suy tính đề phòng khắp chốn, lại phá lệ bảo vệ cô.

Vì thế, từ lúc ấy, lời đồn Lisa dựa vào anh nhanh chóng lan truyền.

Teddy nói đó là do Tae Hyung coi trọng sự kiên trì này của cô.

Bản thân Kim Tae Hyung là một người đàn ông nghiện sạch sẽ đến cả về thể xác lẫn tinh thần, nói cách khác, anh là người chủ nghĩa cấm dục. Về phương diện này anh bảo thủ đến biến thái, xem ra nếu gắn kết thân thể chỉ vì hưởng chút ái ân, anh nhất định thấy mình không khác gì cầm thú. Vậy nên nếu tỉ mỉ quan sát Big Hit Entertainment sẽ không khó phát hiện, những diễn viên nữ thường dựa vào chút nhan sắc để đi lên sẽ không được công ty coi trọng. Mà người chăm chỉ thật thà, nghệ sĩ làm việc nghiêm túc, dù bản thân không có gì xuất chúng, cũng có thể có được không ít cơ hội.

Tae Hyung vẫn chưa từng đánh giá những quy tắc ngầm, như anh dùng một phương thức khác thực hiện suy nghĩ của chính mình.

Trong cái thế giới giải trí rực rỡ này, có lẽ anh là người sạch sẽ nhất.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro