Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Camera chắc chắn ở khắp nơi.... vậy mà vẫn có bao nhiêu cảnh vệ đứng canh... Tại sao sóng từ lại bị chặn? Có phải anh ấy là người quản lí tất cả hệ thống an ninh? Anh ấy giống như bóng ma bí ẩn trong căn phòng tối ý...Ôi! Ôi! Minji! Không được đổi chủ đề...mày đang phân tích an ninh của khu biệt thự cơ mà! Máy tính ấy bị treo khi có tay người khác chạm vào...mình chắc chắn thao tác "back chương trình" không sai...vậy là 1 chiếc máy tính không thường? Và đương nhiên quan trọng vô cùng. Có lẽ nếu sử dụng được thì lại cũng như máy trong phòng Kim Minhyung, mật khẩu 32 kí tự! Làm quái gì đoán ra nổi...mà mình đụng vào máy tính anh ấy, anh ấy có nghi ngờ gì không nhỉ? Lúc ấy cũng có vẻ không mấy dễ chịu.... ánh mắt quả thực rất hút hồn và...và đáng sợ...Ôi!!!! Mày lại chuyển đề tài....Cái đầu! cái đầu! "

- Đang nghĩ gì mà tự đánh vào đầu mình vậy?

Minji đứng bật dậy, quay lại nhìn Minhyung mới về và bước vào phòng cậu.

- Àh' không! Em suy nghĩ lung tung thôi! Anh đi đâu về muộn thế?

- Anh có cần thông báo lịch trình của anh cho em không?

- Đương nhiên không!

- Em ăn tối chưa?

- Ăn rồi, giúp việc nhà anh nấu ổn lắm và cư xử cũng rất dễ chịu nữa

- Vây tốt...lần sau đến gọi trước cho anh, dạo này anh hơi bận!

- Sao? Anh sợ em điều tra được bí mật gì của anh àh?

Minhyung bật cười, lại chỗ bàn làm việc định mở laptop

- Tuỳ e nghĩ. Cha em muốn gì thì em cứ tuân lệnh thôi. Nhưng báo trước ông ấy sẽ thất vọng đấy...vì khu biệt thự này chẳng có bí mật nào cả!

- Không có mà hệ thốg an ninh lại chặt và phức tạp vậy sao?

- Anh chắc 1 ông trùm mafia như cha anh hay cha em chẳg muốn 1 tên nội gián hay điệp viên cấp cao nào lọt được vào nhà mình để tìm hiểu 1 kế hoạch làm ăn phi pháp nào đó!

- Um. Em không muốn quan hệ của chúng ta bị ràng buộc bởi cha anh hay cha em! Đó là việc của họ và chúng ta thì vẫn là bạn!

- Ok! Nếu hơn nữa thì tốt!

- Hơn nữa?

- Ví như....Người yêu!

- Thật đểu giả! Anh đã giới thiệu với em cô người tình sống cùng anh đấy, thiếu gia àh!

- Em có nhầm lẫn rồi! với anh, người tình và người yêu...khác nhau!

- chỗ nào?

- Người tình như 1 chất kích thích bất kể lúc nào có hứng thú...còn người yêu... phải ngang hàng! Tức giúp đỡ anh được trong chuyện làm ăn và để anh giới thiệu với các mối quan hệ xã hội cùng đẳng cấp và địa vị!

- Anh tham quá đây!

- Đàn ông không có tham vọng và chí tiến thủ là loại bỏ đi!

Tay Minhyung lướt trên bàn phím laptop. cậu hơi mỉm cười vì hệ thống an ninh báo lại đã có kẻ muốn đột nhập vào nhưng đương nhiên bất lực với những dãy mật mã dài ngoằng...

- Muộn rồi đấy, tiểu thư! Cha em sẽ lo lắng lắm, nhất lại là ở chung phòng với 1 kẻ không nghiêm chỉnh như anh!

- Anh đang cảnh báo đấy àh?

- Tuỳ em nghĩ!

- Nếu em bảo tối nay không về?

- Thì...tốt!

Minhyung đóng laptop... mắt nhìn về phía Minji và chân bước lại phía giường nơi nhỏ đang ngồi...Minji cởi áo khoác và làm như đang cảm thấy nóng chứ không phải tán dương cùng suy nghĩ của Minhyung!

- Con gái anh quen có 2 loại khi nằm trên giường...hoặc chống cự hoặc phục tùng.... Em định chọn loại nào?

- Không gì cả! Em chẳng có ý định nằm trên giường anh!

- Vậy mà em đang ngồi trên giường anh với chiếc váy ngắn khoe đôi chân trần trước mắt anh...và chiếc áo khoác vừa cởi như 1 lời đề nghị đấy!

- Đừng cố suy diễn!

- Dù không phải ý định của em thế thì lúc này em cũng đang kích thích anh quá liều!

- Dừng hành động đi...thiếu gia!

Tay Minhyung đang tháo khuy áo và mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái trước mặt..

- Em bảo dừng đi và... quay lại nhìn coi, người tình của anh kìa!

Minhyung chợt khựng lại, quay đầu... Đúng như Minji nói, Yerim đang bước vào và cũng vừa dừng lại khi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra...

- Thiếu gian àh, sao em ghét nhữg kẻ phá đám kinh khủng! Chắc anh cũng như em, thấy mất hứng rồi?

- Ra ngoài đi! - 1 câu ra lệnh hơi khó chịu khi Minhyung nhìn Yerim! Và đương nhiên, nhỏ chẳng có lí do gì để ở lại. Yerim quay người....

Nhưng Minji đứg dậy và... với nhữmg cử chỉ khiêu gợi vô cùng... nhỏ choàng lấy cổ Minhyung...

- Không được! để em ra lệnh lại cho....

"Sang khu A và đem 1 cốc nước cam về đầy cho người tình của ta...đêm nay..."

Giọng nói và hơi thở của Minji áp sát vào Minhyung... trước khi cậu ôm lấy nhỏ, 1 câu mệnh lệnh nhẹ nhàng phát ra đủ để cho Yerim nghe:
- Làm vậy đi!

Yerim vừa ra khỏi phòng, Minhyung ghì lấy Minji và hôn cuồng nhiệt...Minji luôn biết cách đánh thức ham muốn của 1 thằng đàn ông nhưng đó không phải ý định cuối cùng... Nhỏ đẩy người Minhyung ra...Minhyung cố ghì chặt và vẫn tiếp tục như 1 con thú đói...Nhưng Minji một lần nữa đẩy mạnh cậu ra!

- Không! ..không phải lúc này...

- Tại em thôi! - Minhyung đẩy Minji lùi nhanh và ngã ầm xuốg giường..

- Khoan...khoan đã...

Nhưng Minhyung đã vồ tới và tháo khuy áo của nhỏ...cậu tiếp tục hôn...vồ vập và thô bạo..

- Người tình của anh...sẽ...vào đấy!

Minhyung khựng lại:

- Em định tặng anh hoa hồng rồi tát nước luôn vào mặt anh sao?

- Không phải! Em chỉ đang muốn biết người tình của anh...quan tâm anh tới mức nào..

- Ý em là gì?

- Em đang cố tình...chọc tức cô ta, anh không thấy sao? Người con gái của anh thấy anh nằm trên giường và chiếm đoạt một cô gái khác...cảm giác sẽ thế nào nhỉ?

- Em đang bỡn cợt với anh sao?

- Anh nghĩ đi...chút nữa, cô ta quay lại... hoặc bàng hoàng nhìn và cốc nước vỡ choang hoặc...không dám nhìn và chạy như bay ra cũng nỗi ghen tuông...

- Nếu...không quay lại?

- Thì rõ rồi...cô ta hoàn toàn sợ phải nhìn thấy cảnh tượng này...cô ta yếu đuối hơn em nghĩ...

- Em đang làm phép thử sao?

- Chẳng phải anh cũng muốn biết đấy àh? Cánh cửa phòng ngủ của Minhyung kẹt mở...Yerim đang bước vào...Minji liếc nhìn Minhyung, mỉm cười...Minhyung cúi xuốg, xé toạc áo Minji ra và tiếp tục làm việc đang làm, dù lúc này ham muốn không còn là tột đỉnh nữa

Yerim đang tiến lại...nhỏ dừng chân khi thấy cảnh tượng trên giường, nơi nhỏ đã nằm suốt thời gian qua. Sững người vài giây...Minhyung như vẫn chìm trong cuộc yêu mãnh liệt nhưng thực chất vẫn để ý hành động của Yerim...và nhỏ...không thể đứng trơ ra đấy mà xem tiếp được. Nhỏ quay người, bước đến đặt khay đựng cốc nước bàn rồi...lại quay người hướng về phía cửa vào.

Cửa phòng Minhyung lại khép...

- Chẳng giống 1 suy đoán nào của em... cô ta...hoàn toàn dửng dưng và bình thản quay đi..

Minhyung đã dừng mọi hành động từ lúc nào, cô gái với chiếc áo bị xé trần trụi trước mặt cậu cũng chẳg làm nỗi thèm khát trỗi dậy thêm nữa. Trong đầu Minhyung, giờ đang có những suy nghĩ... không cách nào giải thích.

- Cô ta có thật là người con gái của anh?? Kể cả không có tình cảm đi nữa, thì khi thấy 1 cô gái khác đang nằm cùng anh trên chiếc giường anh và cô ta đã nằm... cũng không thể nào...bình thản đến vậy.. không thể.... - Minji đưa tay ôm lấy Minhyung - Mà thôi, kệ cô ta...chúng ta tiếp tục đi anh...

Giọng nói ngọt ngào vang bên tai, thứ nước hoa quyến rũ vương khắp nơ phảng phất bên mũi Minhyung. Và lúc này, Minji lại la người bắt đầu. Nhỏ dướn lên...hôn lên cổ, lên cằm...rồi lên môi Minhyung... thật khêu gợi.... Nhưng Minhyung hoàn toàn bất động trước tất cả...

- Anh...

- Biến đi! - Minhyung bất ngờ đẩy mạnh Minji xuống và cậu nhảy ra khỏi giường lao như bay ra khỏi phòng...

Trên giường, Minji kéo lại áo mình, hơi mỉm cười trên gương mặt...đã tối sầm. Dù sao cũng là lần đầu tiên có kẻ dám đẩy nhỏ ra khi nhỏ là người bắt đầu...

....

Yerim đang đi một mình trên hành lang vắng lặng, bước chân thật chậm rãi...

Bỗng, 1 bàn tay bạo lực kéo mạnh nhỏ quay lại...Minhyung đang nhìn nhỏ, thở hổn hển vì mới chạy, vẻ như không gặp được nhỏ lúc này, Minhyung sẽ phát điên luôn.

- Tại sao em lại như thế? tại sao em có thể như thế???

Đáp lại Minhyung là ánh mắt khó hiểu...

- Em thật sự... thật sự không có cảm giác gì sao?? Không 1 chút cảm giác gì sao?? Nhìn thấy ta và người con gáí khác trên giường đó sao em có thể dửng dưng mà quay đi?? Sao em có thể làm thế...Em muốn làm ta phát điên lên phải không? Em đang thách thức sức chịu đựng của ta phải không?? Vậy ta nói cho em biết.. ta thực sự đã chịu hết nổi rồi... Em làm ta muốn điên lên! Em làm ta chỉ muốn điên lên!!!!!!!

Yerim từ từ đưa 1 tay gạt tay Minhyung ra khỏi mình....nhỏ quay đầu... chậm rãi bứơc tiếp...

- Thực sự thì em...không coi ta ra gì sao????

Chân Yerim vẫn bước và 2 bàn tay Minhyung đã xiết chặt lại....

............

Gần 2h sáng

Minji đi trên hành lang khu giữa, định ra khỏi khu biệt thự.

- Dẫu chưa tìm ra được bí mật nào... nhưmg mình vẫn thấy khu biệt thự có nhiều điều thú vị lắm...

Minji sững lại, mắt để yên không chớp và miệng vẫn nói như 1 cái máy:

- Thực sự thì mình đã tìm ra 1 bí mật tuyệt nhất đối với mình......

Trứơc mắt Minji...cách khá xa trên dãy hành lang. Gần cửa vào phòng 102, Jungkook đang đứng dựa tường...mắt nhắm nghiền, tay đút túi, tai đeo mp3... Cậu vừa trở về từ phòng thí nghiệm...Minji cứ đứng ngây người...và như hành động theo cảm tính, nhỏ rút di động, giơ lên và bấm nút chụp hình liên tục...

........

Kim Taeyong đang ngồi trước bàn làm việc đặt laptop. Ông vừa đáp chuyến bay cuối ngày về nước và lập tức về khu biệt thự của 3 cậu con trai.

Trên màn hình laptop, hình ảnh đang được thu về từ camera dãy hành lang khu giữa...nơi 1 cô gái đang cầm chiếc di động và chụp ảnh không ngừng...Kim Taeyong chợt cười...

- Phán đoán của mình chưa bao giờ sai...

.............

- Tình hình thế nào con gái yêu?

- Vẫn tốt àh! Nhưng an ninh ở đó rất phức tạp, con nghĩ con cần thời gian

- Còn chuyện với mấy thằng con đại tài của Kim Taeyong?

- 1 người đã mất, thật tiếc. nhưmg 2 kẻ còn lại thật sự không hề tầm thường. 1 kẻ tham vọng, toan tính và sắc xảo. 1 kẻ...bí ẩn vô cùng, nhưg con chắc đằng sau khuôn mặt sắt đá ấy là 1 bộ óc siêu phàm!

- Ta hiểu con nhất trên thế gian này đấy, con gái àh!

- Vâng, thưa ba. Con không kìm chế nổi sự rung động của trái tim mình... Và con đang nghĩ, 1 tên có gia đình quyền thế nhưng bất tài và nhu nhược so với 1 người địa vị xã hội không bằng nhưng có 1 cái đầu thiên tài thì....Ba nghĩ sao?

( Chap bị thiếu có nói đến, con trai ngài Thượng nghị Oban-rad si mê cô tiểu thư nhà Jung và trên mặt báo có thông tin mùa xuân năm sau, hắn và Minji sẽ đính hôn, "tên bất tài và nhu nhược" là hắn)

- Theo tin mật thì...bộ óc siêu phàm con vừa nói, ta chắc là thằng con thứ 2 của Kim Taeyong, người làm ông ta có được đỉnh cao ngày hôm nay và không có cậu ta, sự nghiệp của Kim Taeyong sẽ dễ dàng trở về con số 0! Ta không hề phản đối 1 thằng con rể như thế cùng 1 mối quan hệ tốt đẹp với gia đình Kim đâu!

- Vậy con hiểu rồi thưa ba. Nếu có được anh ấy, con nghĩ ba sẽ làm cho ngài Thượng nghĩ sĩ không đủ phiếu bầu trong cuộc tổng tuyển cử mùa xuân năm sau...

....

8h sáng

Tay quản lí vào phòng Minhyung...

- Cậu chủ không dùng bữa sáng sao?

Minhyung ngồi trên giường, đan chéo 2 tay vào nhau. Dưới đất, tàn thuốc lá rơi vãi và 1 bao thuốc hét nhẵn nằm lăn lóc...

- Cậu chủ mất ngủ đêm qua àh? Vì Jung Minji từ chối và tự ý bỏ về/

- Là ta đã đuổi cô ta ra khỏi phòng...

- Jung Minji sao? Sao có thể. Cậu chủ không thể vì phút nông nổi nhất thời mà phá tan mối quan hệ ấy!

- Đừng có dạy đời ta! Ta biết phả làm thế nào...cút ra đi!

- Em sẽ ra. Nhưng em vào để báo với câu chủ. "lũ chó hoang lại lên cơn dại, chúng thường xuyên không tuân thủ nội quy...và mấy ngày nay, chúng tổ chức đánh nhau liên miên, 2 kẻ đã mất mạng

- Lũ điên... Vứt xác cho Seiky ! ( nhớ không các bạn? seiky là con trăn cưng của Leader đó)

- Theo lời của 1 tên thì thằng Leader nói không cho Seiky "xơi mạng" anh em...mà sẽ thưởng cho thú cưng ấy 1 món mồi hấp dẫn chưa từng thấy, hấp dẫn với cả hắn và với cả...cậu chủ đấy ạ..

Mắt Minhyung trợn lên, cậu nghiến răng.... nỗi khó chịu mây ngày nay cần được giải toả...

Khu B

Lũ tội phạm đang nhốn nháo, hò hét vây quanh 2 tên đang vật lộn nhau. Chúng lao vào nhau như 2 con hổ dữ tranh mồi..máu me be bét. 2 tên càng xung, cành bị đòn đau và hiểm thì lũ xug quanh lại càng vỗ tay, hò hét tán dương hơn...

Cửa phòng bỗng mở toang ra...

-Chúng mày phát dại lên đấy àh?

1 tiếng hét khó chịu, Minhyung đang bước vào....

- Câm miệng!!!! - Tiếng quát to và quyền lực của Minhyung làm áp hết tiếng reo hò. cả "lũ chó hoang" im re, cùng quay lại nhìn Minhyung...

- Tao dạy chúng mày làm chó dại hả? Muốn làm chó dại thì cút ra ngoài đường!! Cuốn xéo luôn đi cho khuất mắt tao!!!

Mắt Minhyung trợn trừng lên, cơn giận dữ đang bốc khói. Lũ tội phạm biết không nên ho he gì lúc này, để Minhyung điên lên tới mức phải rút súng ra thì...

- Chúng mày không coi tao ra gì phải không? Không thực hiện qui định...chúng mày muốn chống tao phải không???? - Giọng Minhyung lại gầm lên...1 tên tội phạm có vẻ rụt rè và sợ hãi lên tiếng:

- Không...không phải...cậu chủ....

- Không phải mà chúng mày phát dại lên thế àh? Chúng mày không sợ tao phải không?

- Ai dám không sợ cậu cả chứ?

Đám tội phạm quay sang nhìn.. Leader từ phòng trong đang bước ra...Minhyungliếc ánh mắt khó chịu đến chỗ hắn

- Mày ra lệnh cho chúng cắn càn phải không?

- Cậu chủ không nên nói thế...lũ chó thấy khó chịu thì cắn nhau thôi...vẫn còn may là....Chúng chưa quay lại...cắn chủ đấy..
Vài tên tội phạm bụm miệng cười...mặt Minhyung tối sầm lại:

- Ừ, thật may, nếu đứa nào làm thế...Tao sẽ bẻ răng, chặt chân nấu giã cày và đập vỡ sọ ra lấy óc luộc ăn lắm...tao đoán là óc chó rất ngon...

- Vậy thì không ổn rồi...Câu chủ cũng biết ông chủ tốn bao nhiêu tiên mới đưa được lũ chó ấy về đây. cậu chủ không quản nổi mà đem ra giết thịt như thế...cậu định ăn nói với ông chủ thế nào???

- Mày không phải lo, lo giữ cái mạng của mày đi...

- À vâng, tôi sẵn lòng nghe cậu chủ căn dặn mà...

Minhyung liệc mắt nhìn 1 lượt lũ tội phạm....

- Nếu chúng mày còn để tao đến đây vì chuyện này nữa...tao sẽ không nói lời nào mà chỉ rút súng ra thôi.... - Minhyung liếc nhìn tên Leader, hắn khẽ cười

Minhyung quay đi mà vẫn chưa thấy cơn giận nguôi ngoai....

- Đã vậy, tôi cũng muốn nhắc cậu chủ...cậu chủ sẽ phải đến dây tiếp đấy...đương nhiên không phải vì chuyện này nữa...người tình của câu chủ...hấp dẫn lắm...

Minhyung toan rút súng nhưg tên quản lí ở ngoài đã ra hiệu bình tĩnh...chân cậu bước tiếp trước khi dằn 1 câu:

- Đụng đến người tình của tao...là đụng đến tao...Mày nhớ đấy!

......

10h đêm.

"- huhu...mẹ ơi...mẹ...mẹ đừng đánh anh nữa..

- Taehyung! Con tránh ra....

- Mẹ...con xin mẹ...là lỗi của con...tự ý con chạy ra ngoài chơi mà mẹ....

- Con không được khóc... con ra chỗ khác đi...

.......

- jungkook! Con biết lỗi chưa??? Con còn lì thế được phải không??

Vút...vút...vút...

- Á á mẹ ơi...mẹ đừng đánh anh nữa mà....
- jungkook! Ta hỏi con biết lỗi chưa? Trời thì mưa mà con để em chạy ra ngoài...em bị ốm thì biết làm sao?

- Là tự ý con mà mẹ....anh rầm mưa đi tìm con đấy thôi...người bị ốm là anh kia kìa...

Vút...vút...

- Jungkook! Con không mở miện ra phải không?

- Mẹ đừng đánh anh nữa...anh đau mà....

Vút... vút... - Vẫn không mở miệng ra xin lỗi...xem con lì tớ mức nào...( vút...vút....) - Đứa con bất hiếu này...bất hiếu!!!
- Mẹ! anh chảy máu rồi...mẹ đừng đánh nữa mà...huhuhu...

- Mày im đi! Mỗi lần này nói tao càng bị đánh nhiều hơn thôi!

Chát!!!

- Con dám to tiếng với em sao??? Con không trông được em mà còn dám to tiếng quát em??

- Nó có phải trẻ lên 3 đâu! Nó bằng tuổi con và con cũng là con trai mẹ đấy!

Chat!!!

- Im ngay! mẹ không có đứa con như mày...! Mày được sinh ra để bảo vệ Taehyung! Và chỉ thế thôi!

- Vậy tại sao mẹ không mướn vệ sĩ và giết quách con đi?

- Không được! Mày quên mẹ đã nuôi nấng mày khó khăn thế nào àh? thằng bất hiếu...

- Thì ra mẹ còn nhớ con là con trai mẹ đấy....

.......

- Taehyung? Con sao thế? Con mệt àh?

- Chỉ hơi hơi thôi mẹ...mẹ và anh đừng cãi nhau nữa....

- Jungkook! Con còn đứng đó được sao? Đi mua thuốc cho em đi!

- Con biết rồi!

- Mẹ...mẹ đừng bắt anh đi...trời còn mưa to lắm....

- Phải trưng phạt nó vì nó làm con trai mẹ mệt thế này....

- anh không phải con trai mẹ sao?

- Taehyung àh...con ngoan quá...mẹ yêu con nhất...chỉ yêu con thôi...

- Anh nghe thấy đấy mẹ...anh sẽ buồn lắm......"

...........

Jungkook choàng tỉnh, bật dậy trên giường...

Mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi...Jungkook thở dốc, hơi thở gấp gáp và bấn loạn...Xung quang tối đen như mực, bóng đêm bao trùm với 1 sự tĩnh lặng đến gai người....

Mưa!

Tiếng mưa đêm vọng về từ đâu đó xa...rất xa....

Tiếng mưa ù ù bên tai Jungkook....

Mắt cậu bỗng mở căng 2 bàn tay xiết chặt lại....người Jungkook run lên....

.....

" - Jungkook àh...mẹ sợ lắm...sợ phải bỏ rơi em con lại...sợ 1 ngày không được nhìn thấy Taehyung nữa. Nó quá hiền lành và tin người...nó không thể tự bảo vệ cho bản thân...Mẹ muốn chăm sóc và ôm Taehyung mãi...nhưng Jungkook àh, mẹ mệt quá...mẹ không thể chịu nổi cuộc sống này nữa. Mẹ ích kỉ phải không?

- Jungkook! Con đã bao giờ hận mẹ chưa? Con có bao giờ ghét mẹ không? Không đúng không...mẹ biết...con yêu mẹ lắm...yêu rất nhiều...nhưng xin con...hãy chuyển tình yêu ấy sang em con...mẹ không thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời này nữa...người mẹ lo lắng và nhớ nhất...là Taehyung. Xin con... Jungkook àh...hãy thay mẹ...thay mẹ... đbảo vệ Taehyung... và hãy gánh hết trách nhiệm lên vai con...hãy làm luôn phần việc của em trai con...giúp đỡ ba...

- Jungkook! Sao còn nhìn mẹ với ánh mắt đó...Jungkook...mẹ mệt quá...mẹ muốn ngủ... mẹ ngủ trong vòg tay con được không... Khi Taehyung tỉnh giấc...hãy nói với em rằng...mẹ yêu em rất nhiều...rất rất nhiều........."

" Mẹ...ngủ sao...mãi mãi không tỉnh dậy... phải không. Lâu quá rồi...con không được ôm mẹ thế này...giờ...mẹ hiền quá...con muốn được nghe giọng nói của mẹ lần nữa...dù...mỗi lần mẹ nói, mẹ nhìn con...tim con đều rất đau...con muốn được nhìn mẹ thế này hơn...giống như...mẹ là của con.. chỉ của con thôi. Con vui lắm.... vì... sẽ không bao giờ...nghe mẹ nói...mẹ yêu em nữa. Mẹ chưa bao giờ hiểu được cảm giác của con...sao??? Câu nói cuối cùng của mẹ.. vẫn chỉ là....mẹ.....yêu em......."

End chương
3741 từ
#minie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro