Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8h sáng. Minhyung đứng trước gương thắt cavat, cậu chuẩn bị ra ngoài. Nhìn vào gương, cậu thấy Yerim trên giường vừa tỉnh dậy. Tối qua nhỏ có tỉnh 1 lần, nghe Minhyung hỏi vài câu rồi lại nằm ngủ tiếp. Minhyung quay người:
- Bàn ăn chuẩn bị sẵn rồi, em đói thì ăn nhiều vào.

Yerim dụi mắt, chưa có ý định xuống giường vì thấy cơ thể còn mỏi mệt.
- Hôm nay ta ra ngoài có việc. Em đừng đi đâu đấy, ta cứ ra khỏi nhà thì kiểu gì em cũng gặp chuyện thì phải!

Minhyung quay lại nhìn gương, bẻ lại cổ áo:
- Chắc tối mới về được, chẹp… có khi sẽ nhớ em mất!

…Joohyun bê khay thức ăn vào phòng 62 - Phòng quản lí của Jungkook.

...
- Tôi không gọi đồ ăn

-Tôi cũng không có ý định đem đến mời quản lí ăn!

- A... cậu cả ra ngoài rồi phải không ? Thời cơ tốt nhỉ, kế hoạch thế nào?

- Chắc quản lí cũng rõ, để che mắt được cậu cả thì phải làm hệ thống camera vô tác dụng.

- Được rồi, quy tắc đầu tiên là không gặp nhau, không gặp riêng "cô ta" ở bất kì hành lang hay phòng sinh hoạt chung nào

- Kế hoạch thì… chắc phải để quản lí liều 1 phen rồi.

- Sẵn lòng thôi, trừ việc chiếm đoạt cô ra ra!

12h trưa

Minji lăn qua lăn lại trên giường ngủ, từ sáng đến giờ chẳng ăn uống gì. "Trời ơi là trời. Anh ấy đi đâu mới được chứ? Mất tích từ đêm qua, gần 12h đồng hồ rồi, đến chết mất thôi. Lấy chồng kiểu này… đến chết mất thôi"

Còn lúc này, trong phòng 101, Yerim đang thong thả ăn bữa trưa. Sáng đến giờ ngủ, rồi ăn, rồi đọc tạp chí, rồi chơi ghép hình, vô cùng nhàn hạ và thoải mái.

Yerim dừng ăn khi thấy mảnh giấy đút phía dưới miếng sanwich. Nhỏ cầm lên, mở ra xem. "6h chiều, đến phòng 62. Tôi sẽ cho cô thứ thuốc chữa Smith-agen"

Đọc đến đây, Băng lơ đễnh hạ tay.

- Zkilico? - Nhỏ tự lắc đầu phản đối, zkilico không phải thuốc chữa Smith-agen, mà đúng hơn Smthi-agen làm gì đã có thuốc chữa. Nếu Yerim biết cười, nhỏ sẽ bật cười vì thấy ngồ ngộ. Cứ mỗi khi Minhyung ra ngoài, lại có người gọi Yerim ra khỏi phòng. Nhưng lần này nhỏ đâu có ngốc mà tin nữa chứ. Yerim liếc lại mảnh giấy, thấy có tên người hàng cuối cùng: "Joohyun". nhỏ hơi suy nghĩ, Joohyun biết bệnh của Yerim?? Thực tình Yerim chẳng thích quan hệ của mình và Joohyun xấu đi. Yerim muốn coi Joohyun như 1 người bạn, thân như ngày xưa vậy, dù giả tạo cũng được. Mỗi khi nhìn Joohyun, Yerim thấy có gì đó thân thương lắm.

6h kém.

Yerim hạ cuốn tạp chí, nghĩ về mảnh giấy lúc trưa. Có nên đi không? Nhỏ lắc đầu chán ngán, rồi cúi xuống đọc tiếp.

6h.

Khu A.

- Không phải nấu cơm thật sao? - Đám giúp việc dồn mắt về phía quản gia

- Cô chủ mới gọi cơm khách sạn rồi, khỏi nấu.

- Nhỡ… cậu cả về và muốn ăn?

- Đương nhiên cậu cả sẽ về, nhưng chắc chắn không có tâm trạng nào mà ăn uống đâu - Joohyun quay sang ra hiệu với 1 cô giúp việc:
- Để ý nếu cậu cả về, báo lại ngay với em nhé. Còn mọi người, có muốn xem kịch hay không?

- Kịch??

Joohyun nhìn đồng hồ:

- Phải, khoảng nửa giờ nữa sẽ có kịch hay. Từ đêm nay, con ranh đó sẽ xuống Địa Ngục! - Giọng Joohyun rít qua kẽ răng.

- Chúng tôi phải làm gì sao?

- Không! Mọi người chỉ cần đứng xem thôi!

Đúng như 1 nửa suy nghĩ của Joohyun, Yerim rốt cuộc vẫn mò đến phòng 62. Chỉ là Joohyun nghĩ, Yerim đến vì thứ thuốc chữa bệnh không có thật đó, còn Yerim lại đến vì… người viết mảnh giấy.
Đứng trước cửa phòng 62, Yerim đẩy cửa vào. Căn phòng khá rộng và bật đèn sáng trưng, hơi giống bố trí phòng quản lí của Minhyung. Nhỏ nhìn khắp 1 lượt, không thấy ai. Nhỏ chợt thấy làn hơi lạnh phả vào người, nhiệt độ trong phòng này còn thấp hơn cả ngoài hành lang. Nhỏ quay người định ra, đúng lúc quản lí của Jungkook bước vào. Hắn đẩy cửa khép chặt, và bằng vài động tác xoay, ấn đã khóa cánh cửa lại.

- Sao cô vào phòng tôi giờ này?

- Joohyun?

Tay quản lí nuốt khan, lần này không tê liệt thần kinh mà đỡ hơn chút. Hắn cũng không tiến lại gần Yerim thêm tý nào, sợ không kiềm chế được.

- Cô.. cô có vấn đề không? Tự dưng vào phòng tôi rồi gọi tên quản gia.

Wind mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của Yerim, bước lại phía giường mình, trèo lên giường. Trong 1 giây, hắn liếc nhìn chiếc máy quay ở trên bàn gỗ, đang hướng ống máy đến thẳng giường. Rồi hắn lôi đại 1 cuốn tạp chí ra đọc, lôi chiếc tai phone của di động đeo vào tai, bật loa cỡ to nhất. Hắn cứ ung dung ngồi, đọc tạp chí và nghe nhạc, cố không chú ý đến Yerim.

Nhỏ lúc này thấy mình không nên ở đây nữa, có thể đã tìm nhầm phòng, tốt nhất nên ra ngoài. Nhỏ bước lại phía cửa, vặn tay nắm, nhưng cửa đã khóa. Cố vặn vài lần nữa nhưng bất lực. Yerim quay ra nhìn tay quản lí tìm 1 lời giải thích, nhưng hắn không để ý. Yerim cảm thấy nhiệt độ trong này càng ngày càng xuống thấp. Nhỏ nhìn quanh trần nhà và thấy chỗ lắp đặt điều hòa: 20°C

Việc trước mắt phải tăng nhiệt điều hòa rồi sẽ tìm cách ra khỏi đây. Yerim đi tìm điều khiển, ở những nơi hay để nhất nhưng không thấy. Cơ thể đang phản đối, người nhỏ bắt đầu run nhè nhẹ. Yerim lại phía giường, đứng sát mép giường:
- Điều khiển đâu? Cửa khóa rồi?

Tay quản lí không ngước lên vì chẳng nghe thấy, đó là lí do hắn mở loa nhạc to nhất. Yerim lặp lại câu hỏi, nhưng thấy vẻ thản nhiên của tay quản lí, nhỏ lại quay ra nhìn khắp phòng. Đứng đây mà hỏi han tên này thì nhỏ sẽ khụy xuống mất. Lạnh! Ngày càng lạnh! Người Yerim run lên mạnh hơn, da bắt đầu tím tái. Nhỏ đang nhìn xem trong phòng có chiếc áo nào mặc được không, hay thứ gì ấm có thể quấn vào người. Nhưng phòng này không có lấy 1 mảnh áo nào, giống như ai đó đã dọn hết đi. 2 tay ôm lấy người, Yerim thấy sắp không chịu nổi nữa. Nhỏ nhìn xuống giường, ngoài tấm ga chải và 2 cái gối thì không có lấy 1 cái chăn nào. Yerim lúc này chẳng có thời gian để nghĩ về điều kì lạ đó, chân tay nhỏ bắt đầu run lập cập rồi. Không suy nghĩ thêm, Yerim trèo lên giường, lại gần tay quản lí. Giờ hắn buộc phải ngẩng lên:
- Sao?

- Lạnh!

- Tôi chẳng nghe được cô nói gì đâu! Tốt nhất ra chỗ khác đi, để tôi yên!- Tay quản lí đẩy Yerim ra, khi những ngón tay chạm vào làn da lạnh ngắt nhưng vẫn mềm như lụa ấy, hắn thấy đốt tay như bị giật điện. Lập tức hắn rụt lại.

- Tôi bảo cô ra khỏi giường mà!

Yerim vẫn nhìn với ánh mắt van nài. Nhỏ bắt đầu thấy khí quản bị xiết lại. tim đập nhanh hơn vì máu thiếu oxi. Bàn tay lạnh ngắt bỗng túm lấy tay tên quản lí, tay hắn vẫn ấm.

- Cô.. cô làm gì vậy hả? - Hắn đẩy ra tỏ ý phản đối

- Lạnh quá…

- Tôi bảo không nghe! Cô có tránh ra không?

Hơi ấm từ người Wind làm Yerim thèm như bị nghiện. Nhỏ bắt đầu thấy khó thở hơn rồi. Không còn cách khác, nhỏ nhào tới trận tay quản lí xuống và… cởi ao hắn!

- Cô… cô làm gì ..

Những ngón tay run rẩy vội vã kéo khóa và lột nó ra. Rõ ràng tay quản lí dư sức chống đối, đẩy Yerim ra, nhưng hắn làm như không kháng cự nổi. Rốt cuộc Yerim cũng lôi được chiếc áo khoác còn ấm hơi người ra. Nhưng nhỏ chưa kíp mặc vào người thì Wind đã đẩy nhỏ trận xuống giường. Người hắn áp sát vào người Yerim. nhỏ nhìn hắn không chớp, không hiểu hắn định làm gì. Còn Wind thì không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nâu ấy.

- Chẳng phải cô muốn ấm sao? Nằm yên rồi sẽ ấm.

Thình thịch. Thình thịch. Tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực, tay quản lí cúi xuống, gần, gần hơn, dù mắt vẫn nhìn qua chỗ khác không dám 1 lần nhìn thẳng. Yerim chưa hiểu ý định của hắn nhưng để thế này thì… ấm, thật tốt! Tay quản lí nuốt khan, cúi xuống tiếp, gần hơn cho đến khi… Môi Wind chạm vào 1 bên má Băng, khoảnh khắc ấy, tim hắn như ngừng đập!

2 giây sau, hắn bật phắt dậy , vẫn chưa dám nhìn vào mắt nhỏ, hắn thở hổn hển như vừa chạy đua 200m vậy. Rồi hắn nhảy xuống giường, lao đến cái bàn gỗi tắt cái máy quay, lại đứng thở hổn hển. Yerim cũng ngồi dậy, chớp thời cơ mặc cái áo khoác lôi được ra từ người tay quản lí, nhỏ lẩm bẩm:
- Lạnh muốn chết...

Wind quay phắt lại định nói gì đó, nhưng ánh mắt hắn đập vào.. đôi chân trắng nõn co lại trên cái đệm giường hắn. Yerim mặc váy và khoác lên người chiếc áo khoác nên không thể che được đôi chân trần. Tay quản lí lập tức quay đi, mặt nóng ran.

1 lát sau, Wind cúi xuống lôi cái điều khiển điều hòa dưới gầm tủ ra, nhỉnh nhiệt độ cao lên, đủ cho Yerim chịu được. Hắn cố gắng tập trung vào kế hoạch Joohyun vạch ra để quên đi cô gái đang ngồi trên giường hắn, gợi cảm và không sức chống cự kia. Hắn mở lại máy quay, đoạn băng lúc trên giường… Quá đẹp! Ở góc độ này của máy quay, những gì người ta xem sẽ được hiểu là: cô gái lên giường đang ve vãn người con trai, cậu ta cố phản đối nhưng cô gái càng nhiệt tình hơn, còn… cởi hộ áo cho cậu ta nữa. Rốt cuộc, không thể kìm chế được, cậu ta đáp lại ham muốn của cô gái và người bắt đầu… Hết phim! Chỉ để đoạn băng chạy đến đây, còn lại sẽ cắt. Tay quản lí nhấn delete, cảm thấy hài lòng và quay lại nhìn Yerim. Nhỏ chẳng mảy may nghi ngờ và đang ngồi trên giường đọc tạp chí! Điều nhỏ quan tâm là nhiệt độ ấm hơn rồi…

Giờ thì tay quản lí chỉ đợi Joohyun nháy máy qua thôi.

...

Phòng thí nghiệm.

Jungkook bước ra, đóng cửa lại, hệ thống tự động khóa và bảo mật. Cậu đứng dựa luôn vào cánh cửa, nhắm nghiền mắt. Từ đêm qua, cậu vẫn ở lì trong này để tìm hiểu về zkilico đối với căn bệnh Smith-agen. Đúng như dự đoán ban đầu, zkilico làm người mắc Smith-agen tăng cảm xúc của não bộ. Nhưng tác hại của nó thì quá nhiều, và nó nguy hiểm hơn cậu nghĩ. Trên tay Jungkook đang cầm mảnh giấy ghi kết luận cuối cùng:

Tác dụng ngược :

+ Tăng ảo giác, giảm trí nhớ

+ Thúc đẩy lượng bạch cầu trong máu tăng.

Và tác dụng phụ thứ 2 là điều làm Jungkook lo lắng nhất. Người mắc Smith-agen đã có sẵn tác hại của bệnh, là máu đào thải hồng cầu vượt mức bình thường. Khi sử dụng zkilico, dùng dài và dùng nhiều 1 lần. sẽ làm máu tăng lượng bạch cầu lên gấp 3 lần so với không dùng. Việc đào thải hồng cầu sẽ nhiều và thường xuyên hơn. Lượng bạch cầu tăng quá nhiều sẽ làm cơ thể mệt mỏi, hay choáng và dễ ngất. Nó làm con người yếu dần cho đến khi không còn sức lực, máu sẽ chuyển thành dạng máu trắng nhưng sẽ nhanh tử vong hơn bệnh máu trắng rất nhiều.
Nếu không để Yerim được chữa trị kịp thời, nhỏ sẽ chết đột ngột lúc nào.. chỉ Thần Chết mới hay! Nhưng điều quan trọng là Smith-agen trên thế giới lúc này, chưa có thuốc chữa và chưa có cách chữa!

6h30' tối.

- Người đẹp, ta về rồi.

Minhyung vào phòng, cao giọng gọi khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng nhỏ đâu. Cậu ra khỏi phòng.

- Lại đi đâu rồi? Đã dặn ngồi yên trong phòng mà. Đi đâu nhỉ? Nhớ muốn chết - Cậu bước trên hành lang mong tìm được Yerim.

- Cậu chủ về sớm vậy sao? - Tiếng cô quản gia lanh lảnh.

Minhyung quay lại:
- Sao không thấy ai hết? Quản lí của ta đâu? Người đẹp đâu?

- Quản lí thì em không rõ, còn người đẹp của cậu thì…

- Thì sao?

- Cậu chủ không thấy kì lạ à? Thỉnh thoảng cô ta lại chốn đi đâu đó. Theo em thì tại vì cô ta… thèm hơi đàn ông quá!

Mặt Minhyung sầm xuống, nhưng rồi cậu lại bật cười trong cổ họng:
- Nếu cô nói hôm nay cô hơi có vấn đề về thần kinh thì tôi sẽ tha cho cô đấy. Cô không nghĩ được việc gì nói cho đáng tin à? Thèm.. hơi đàn ông? Cô nói như tôi không phải đàn ông vậy! - Minhyung rút di động, lại bước - Để tìm người đẹp đã, tôi nói chuyện với cô sau! - Cậu kết nối với hệ thống an ninh trên máy để xem camera trực tiếp trên di động

Đằng sau, Joohyun vẫn bám theo:
- Nếu không rõ sự thật, em sẽ không dám nói đâu. Nếu cậu chủ kiểm tra camera hành lang thì ban nãy cô ta vừa mới vào phòng quản lí của cậu hai đấy ạ.

Minhyung liếc 1 cái nhìn vừa khó chịu, vừa khó tin về phía cô quản gia, dẫu sao cậu cũng đang mở camera trên hành lang có phòng 62. Cậu đang nghĩ kiểm tra trước rồi "xử đẹp" cô quản gia này một thể!

Nhưng.. đúng như Joohyun nói! Camera quay lúc 6h5', thấy Yerim mở cửa phòng 62. Minhyung không tin lời Joohyun nhưng vẫn lao đi… Phía sau, Joohyun đang cười, rút bộ đàm nháy đến máy tay quản lí.

Phòng 62

Tay quản lí đút di động vào túi, quay lại nhìn Yerim đang thản nhiên trên giường đọc tạp chí

- Cô không lo mình bị bắt cóc sao? Cô có vẻ không biết sợ là gì nhỉ?

-…

- Cậu cả về rồi, cô muốn về phòng cậu cả không? - Lúc này Yerim mới ngước lên nhìn Wind. Về phòng Minhyung? Sẽ ấm hơn ở đây nhiều! Tay quản lí tiến lại phía cửa, rút chìa khóa mở cửa.

*Lạch cạch, cửa được kéo ra*

- Cô về đi!

Yerim xuống giường, đang nghĩ phải chạy nhanh qua mấy dãy hành lang lạnh. Nhỏ vừa bước khỏi cửa, tay quản lí phía trong lập tức cở áo sơ mi, tuốt luôn xăng-tuy ra.

Yerim bước ra hành lang, nhiệt độ thấp hơn trong phòng 1 chút, nhỏ định chạy.

- Em làm gì ở đây ? - Nhưng nhỏ bỗng nghe tiếng nói quen thuộc của Minhyung, cậu đang tiến nhanh lại phía cửa phòng 62

- Ta nói em phải ở yên trong phòng mà? Sao em chạy lunh tung vậy hả? Mà… em vào phòng này làm gì?

Cùng lúc, quản lí của Jungkook từ trong phòng bước ra, gọi tự nhiên:
- Cậu cả chưa về đâu. ở đây lát đã em…

Mắt Minhyung cứng đờ khi thấy tay quản lí cởi trần, tay đang khuy quần và cài lại xăng-tuy.

- Cậu cả?? - hắn làm ra vẻ sửng sốt vô cùng

Còn Minhyung thì đang cố giữ bình tĩnh, quay lại hỏi Yerim:
- Nói coi em đến đây làm gì khi ta không có nhà vậy?

- Em đã nói cô ta thèm hơi đàn ông mà! - Joohyun đang bước lại, theo sau là đám giúp việc

- Im ngay! Tôi hỏi cô sao? - Minhyung gắt lên, cậu lại nhìn Yerim - Em đã làm gì hả? À không.. hắn đã làm gì em??

- Làm gì? - Yerim lơ đễnh hỏi lại, nhỏ chẳng quan tâm khuôn mặt đang biến sắc của Minhyung, mà chỉ quân tâm chuyện nhỉ đang lạnh run lên

- Nhìn bộ dạng quản lí thế này, quá rõ còn gì cậu cả. Cô ta đến ve vãn quản lí và em nghĩ không tên đàn ông nào chống cự nổi đâu, phải không quản lí?

Minhyung nhìn Wind, hắn ậm ừ không thành tiếng như vừa làm chuyện tội lỗi tày đình.

- Sao cậu chủ không sáng suốt lên? Chuyện quá rõ rồi mà!

- Phải đấy cậu chủ! Cô ta chuyên đi quyến rũ đàn ông.

- Phải! Phải! - Đám giúp việc nhao lên

- Im hết cho tôi! - Minhyung lại gắt - Nếu các người rỗi việc thì cũng đừng đứng đó ăn nói bậy bạ, tôi sẽ đuổi cổ cả lũ ra ngoài đường đấy!

Đám giúp việc im re, Minhyung nhìn cô quản gia
- Còn cô nữa. Cô không có việc làm phải không?

- Cậu chủ vẫn chưa tin cô ta là loại con gái đó chứ gì? Em chỉ thấy lo lắng vì cậu bị 1 con hồ li làm cho mờ mắt thôi!

Chat! 1 cái bạt tai mạnh làm cô quản gia quay phắt.

-Tôi bảo im ngay!

- Nếu không tin, em sẽ cho cậu chủ thấy tận mắt!

Mặt đỏ hằn lên, cô quản gia càng nói chắc nịch hơn. Joohyun vẫy tay ra hiệu cho 1 người đựng cái xe đựng nước tẩy và khăn lau lại, còn nhỏ vào phòng quản lí . Joohyun bước ra với chiếc máy quay trong tay.

- Em đã đặt trộm trong phòng để cậu chủ thấy bộ mặt thật của cô ta!

Minhyung chộp lấy cái máy quay, thực sự thì cậu lo sợ hơn là tin lời Joohyun. Đặt máy lên cái xe đẩy, Minhyung mở cho máy chạy. Đám giúp việc cũng cố nhìn ngó từ phía sau.

3 phút! Mặt Minhyung đã tối sầm xuống, cậu nuốt khan nhưng nghẹn ở họng. Có lẽ cậu đang cố nghĩ ra lí do để giải thích cho những gì cậu đã thấy trong đoạn phim, nhưng khó quá!

- Giờ thì cậu chủ hiểu rồi đấy! Cô ta là loại con gái thế nào…

2 Tay đã xiết lại, Minhyung từ từ quay mặt nhìn Yerim, cơn giận đã lên đến cổ rồi, Minhyung khó mà nén xuống được.

- Cô… có gì để nói không?

- Cậu cả! Xin lỗi, nhưng em không thể kìm chế nổi - Giọng quản lí tỉnh bơ, nhưng Minhyung đang hoàn toàn chú mục vào Yerim. Nhỏ ngày càng lạnh, đã biết bị giăng bẫy nhưng nhỏ chẳng có ý định thanh minh. Nhỏ thấy lạnh, vậy thôi.
Minhyung xô ầm Yerim vào tường, 2 tay ghì lấy vai nhỏ.

- Cô không còn gì để nói phải không? Vì cô đã bị vạch mặt 1 cách trắng trợn phải không? - Minhyung nhìn Yerim bằng đôi mắt đầy căm phẫn và giọng gần như rít lên - Cô vẫn vậy, như không có chuyện gì … cô không hề sợ tôi??

______________

như đã hứa nhé :3

End chương
3312 từ
#minie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro