Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taeyong quay phắt lại và sững người khi thấy cậu con thứ hai.

- Jungkook! Con...

Đôi mắt Jungkook hằn lên những tia đỏ ngầu, xuyên tới Kim Taeyong một ánh nhìn sắc như gươm dao và thù hận như máu chảy...

Lập tức, tai cậu nghe được những tiếng cười khoái trá của lũ cận vệ từ phía trong.... Jungkook lao vào, không kịp nghe Kim Taeyong dằn giọng.

- Jungkook! Con không được!!...

......

- Tao trước!

- Cút đi... tao trước!

- Chúng mày thôi tranh giành đi.... - Tên cận vệ ngừng lại khi nhận ra có một dáng người cao lênh khênh đang bước vào.... Hắn quay ra nhìn, thấy Jungkook với khuôn mặt tối sầm muốn bốc hỏa.... Hắn lập tức đẩy tay, ra hiệu cho ba tên còn lại dừng lại, chúng có vẻ khó chịu nhưng đã kịp nhận ra sự có mặt của Jungkook.

- Cậu chủ!

Ba tên có vẻ ái ngại, còn một tên ra chiều bình thản:
- Là lệnh ông chủ... sợ gì?

Mắt Jungkook đã nhìn thấy người con gái ấy nằm dưới đất, áo bị xé tung ra, đôi mắt không mở hết, vật vờ đảo nhìn xung quanh như nửa tỉnh nửa mơ chẳng còn biết trời đất là gì... Da nhỏ bệch ra nhợt nhạt. Jungkook cố nuốt trôi trong cổ họng, hàm răng nghiến chặt lại, giọng cậu rít lên.

- Chúng mày... đã-làm-gì?

Mấy tên kia lờ mờ nhận thấy cơn phẫn nộ trong giọng cậu chủ, nhưng chúng vẫn yên tâm vì ông chủ sẽ xuất hiện ngay thôi!

- Không.... không có gì.... chỉ là một chút...

- Kích thích! - Một tên khác trả lời thay, không hề biết sau khi lời mình vừa dứt, đôi mắt Jungkook đã biến thành màu đỏ rực, hai cánh tay cậu căng ra và lên gân, không thể diễn tả nỗi giận dữ trong cậu lúc này... Và, tai cậu không hề nghe thấy giọng Kim Taeyong vang lên đằng sau khi cổ họng Jungkook rít lên.

- Một - lũ - khốn!

- Jungkook! Ta sẽ không tha cho con nếu con dám....

Phừng! Phừng! Phừng!

Bốn ngọn lửa lớn đột ngột bốc lên trên người bốn tên cận vệ... Chúng lăn ra đất gào thét, vừa bỏng rát vì bị thiêu cháy, vừa đau đớn đến tột cùng như có hàng vạn mũi kim xuyên tới từng đầu dây thần kinh....

Kim Taeyong chết sững.... chỉ còn biết nhìn trân trân vào thằng con với một biển thù hận và phẫn nộ rực lên trong đôi mắt!!!

Chỉ sau 10 giây, cả bốn tên cận vệ đã trở thành tro đen xung quanh người Yerim, nhưng chúng đã trải qua nỗi đau khủng khiếp. Kim Taeyong vẫn bàng hoàng hết sức.... Jungkook từ từ quay lại nhìn ông.... Trong đôi mắt Jungkook, nỗi tức giận vẫn chưa nguôi chút nào.

- Sao... con có thể??

- Muốn-thử-không?- Jungkook nhìn cha như nhìn kẻ thù.

- Sao con dám????

Cạch! Cạch....ch....!- Vài khẩu súng đã chặn trước Jungkook, che chắn cho Kim Taeyong và họng súng hướng thẳng về phía Jungkook, là kẻ dưới của ông trùm mafia. Đương nhiên, với Jungkook có cả chục khẩu súng tỉa thì muốn thiêu sống Kim Taeyong vẫn dễ như chơi... Nhưng tiếng ho sù sụ của Yerim làm cậu dịu đi cơn giận dữ, cậu nhanh chóng quay lại chỗ Yerim. Nhỏ vẫn nằm dưới đất, hơi gập người lên ho và cố hít thở vào.... cơ thể nhỏ mệt dã dời và khí quản không dễ dàng thở được.

Jungkook ngồi xuống cạnh Yerim, kéo vạt áo của nhỏ lại, đỡ nhỏ dậy.

- Em thấy thế nào?

Yerim dúi mặt vào ngực Jungkook, nhắm nghiền mắt, bàn tay cố đưa lên víu chặt lấy áo Jungkook. Nhỏ lắc đầu quầy quậy

- Đừng... đừng đi.....

- Không! Tôi ở đây.... em ổn rồi.... tôi xin lỗi!

Yerim vẫn cố víu lấy Jungkook, áp sát vào cậu như muốn tìm hơi ấm và tự an toàn. Tay Jungkook đã ôm lấy nhỏ.

- Em... sợ.... - Giọng Yerim run lên như tiếng nấc....

- Tôi xin lỗi! Em đừng sợ.... Không kẻ nào làm hại tới em nữa đâu.... Em đứng dậy được không? - Jungkook chợt thấy bên vai đau nhói vì cử động. Băng lại lắc đầu.

- Mệt.... mệt..... khó thở.... nữa....

- Không sao.... tôi sẽ đưa em về phòng.
Jungkook cắn răng, cố quên đi vết thương chưa rút chỉ mà mỗi cử động đều khiến cậu đau đớn. Mặc kệ cánh tay phải run lên. Jungkook vẫn bế Yerim lên và bước lại chỗ Kim Taeyong. Yerim vùi mặt mình vào ngực áo Jungkook, lả đi.....

Jungkook đứng trước những họng súng chĩa vào mình, một ánh nhìn sắc ngọt về phía cha. Kim Taeyong giơ tay ra hiệu:
- Rút đi!- Đám kẻ dưới lập tức hạ súng, tản ra... Kim Taeyong đoán nếu cản Jungkook thì mấy đám lửa sẽ bốc lên tiếp, tốt nhất không nên đụng vào cậu lúc này....

Giọng Jungkook hạ xuống thật trầm và đầy nguy hiểm, trước khi lướt qua Kim Taeyong.

- Còn đụng đến người con gái này lần nữa... khu biệt thự này... và cả ông! Sẽ-trở-thành-tro-bụi!

........

Phòng 102

Jungkook đặt Yerim xuống giường, nhỏ lập tức túm lấy tay Jungkook.

- Đừng....

- Tôi sẽ ở đây! Em thấy thế nào rồi?

- Khó chịu.... khó thở.... - Mắt Yerim vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch ra, môi nhợt nhạt.

- Chất kích thích sẽ làm máu chậm lại và bạch cầu sản sinh rất nhanh.... tôi phải làm gì để giúp em đây?

Yerim lắc đầu.

- Không lâu nữa.... em thấy.... Tử Thần rồi.....

- Không! Em sẽ không sao!

- Chỉ cần.... cần anh ở đây thôi.... Taehyung....

Tim Jungkook nhói lên: - Tôi không phải....

- Cậu chủ! - Tay quản lí chặn lời Jungkook. - Trời đất! Cậu chủ đã làm gì vậy? Vết thương rách ra rồi!

Jungkook giờ mới nhận ra vết thương trên vai do cử động mạnh đã rách ra, máu đã ướt vai áo cậu. Nhưng với cậu lúc này, chỉ có người con gái ấy là quan trọng nhất thôi!

- Tới phòng bệnh, em sẽ khâu lại!

- Im đi! Cô ấy sắp không chịu nổi rồi!

Tay quản lí giờ mới thấy tình trạng nguy kịch của Yerim. Jungkook cúi xuống vẫn xiết lấy tay nhỏ.

- Tôi sẽ tìm cách! Em cố chịu được không?
- Không! Không! Taehyung... Ở đây! - Yerim cố dướn lên giữ lấy Jungkook, nhỏ thở hổn hển một cách khó khăn... và nhỏ bỗng.... ngất đi vì kiệt sức....

- Yerim! Em ổn chứ? Yerim! - Jungkook hốt hoảng, lay người nhỏ.

- Cậu chủ! Phải bình tĩnh!

- Ta phải làm sao... làm sao hả? - Tay Jungkook run lên ôm lấy đầu, cậu cố chấn tĩnh lại để nghĩ cách. Tình trạng Yerim quá nguy kịch, Jungkook không ngờ lại sớm đến vậy. - Được rồi! Ta sẽ thử!

Jungkook lao đi....

- Cậu chủ định làm gì?

....... Phòng thí nghiệm.

Jungkook vội vã nhấn mã số, cậu vẫn cố giữ bình tĩnh.

- Cậu chủ! Đừng có làm gì điên rồ! - Tay quản lí đã chạy đến.

- Im đi! Nếu ngươi có cách cứu cô ấy! Hoặc trong 3 phút nữa tìm cho ta một người có nhóm máu AB.

- Máu??? Không lẽ cậu chủ định... Không được!!! - Tay quản lí giật giọng.

- Câm miệng! Quay về và trông cô ấy! Đến lúc ta trở lại mà xảy ra chuyện gì... ngươi sẽ xuống Địa Ngục!

Rầm! Cửa phòng thí nghiệm đóng mạnh lại....

- Cậu chủ! Quá nguy hiểm! Không được! Cậu chủ! - Tay quản lí bất lực, đành trở về...

... Jungkook mở tủ kính trên cao, lấy vài lọ dịch, là chất kháng Smith-agen cậu đang điều chế, chỉ thiếu một thứ quan trọng duy nhất: Angtronskalista. Thiếu nó thì lọ dịch này cũng vô tác dụng... Nhưng có một khó khăn quá rõ, Angtronskalista chỉ có trong nọc rắn Runi!

Jungkook đã mất khá nhiều thời gian để nghĩ cách tách Angtronskalista ra khỏi nọc độc nhưng vẫn chưa có giải pháp tốt nhất, vì ngay cả công nghệ máy mọc hiện đại còn chưa thể...Song, như đã nói, cậu từng nghĩ đến một cách... nguy hiểm chưa từng được kiểm nghiệm. Mà điều kiện đầu tiên là một người cùng nhóm máu với người mắc bệnh! AB là nhóm máu không phổ biến và thật trùng hợp, cả Jungkook và Yerim đều có nhóm máu AB.

Lí do tay quản lí hoảng hốt khi nghe Jungkook nói cần một người nhóm máu AB? Không phải vì hắn đã biết dự định thực sự của cậu chủ mà hắn cũng như Jungkook, từng nghe về một điều kì lạ: Những nạn nhân bị loài rắn độc nhất thế giới cắn, chất độc sẽ được giữ lại hết ở tim, nhưng những gì máu hấp thụ được thì khiến máu người đó trở thành...."quý hiếm". Quý hiếm bởi.... chứa Angtronskalista!

Nói đơn giản có nghĩa, khi nọc rắn đi vào cơ thể, quả tim người không khác gì một máy lọc chất độc, hấp thụ hết độc tố và trả lại máu những thành phần "quý hiếm" nhất. Với vài giọt nọc nguyên chất, đi vào tim sẽ khiến con người tử vong, nhưng với loại nọc được xử lí 80% chất độc thì khi máu đưa đến tim... tim sẽ tích tụ dần dần độc tố... chẳng khác gì một cái chết từ từ! Yerim cần Angtronskalista trong máu, nhưng Jungkook sẽ để thứ độc ấy ngấm vào tim nhỏ? Đương nhiên là không.... Jungkook từng nói, nếu người con gái ấy đau đớn thì thà người chịu nỗi đau ấy... là cậu!

Xoẹt...ẹt.....

Jungkook dùng kéo mở hộp bưu phẩm từ Viện khoa học ra, 100 lọ thủy tinh nhỏ đựng 100cc ... nọc rắn Runi!

Mắt Jungkook chú mục vào những chiếc lọ chứa thứ dung dịch sóng sánh, ngà ngà trong... nhưng đầu cậu chỉ có hình ảnh là người con gái ấy thôi.

Jungkook nuốt khan, rồi hít một hơi thật sâu....

Cậu lấy trong hộp đồ một xi lanh mới và lấy một lọ thủy tinh từ hộp bưu phẩm ra....

.....Phòng 102.

- Taehyung! Taehyung! Đừng! - Yerim tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, người vẫn mệt lả và không khá hơn ban nãy được chút nào. Nhỏ cảm thấy lần này mình khó mà qua khỏi.....

- Cậu chủ đang tìm cách, nên cô nằm yên ở đây đi!

Yerim lắc đầu, tay quờ quặng lên.

- Taehyung.... Taehyung ! Taehyung đâu?

- Cậu chủ không phải là... - Tay quản lí bắt đầu khó chịu khi Yerim luôn miệng gọi cậu chủ mình là Taehyung nhưng hắn không muốn thêm rắc rối nữa. - Cô cố chịu đi! Cậu chủ không ở đây!

Yerim dùng hết sức chống tay, bước xuống giường.

- Cô định đi đâu?

Băng loạng choạng bước, suýt ngã xuống.... nhỏ thấy xung quanh mọi thứ quay vòng vòng, cơ thể mình thì dã dời... Tay quản lí tiến lại, nhưng không ( dám ) chạm vào nhỏ.

- Cô không được đi đâu! Cậu chủ bảo cô ở đây.

- Tránh ra! Tránh xa ra...Taehyung... Taehyung... - Nhỏ vừa bước... vừa cố tìm kiếm một người vẻ như quan trọng lắm... Nhỏ nghĩ mình sắp không sống được nữa nên muốn gặp người ấy... lần cuối cũng được!

....

Tay quản lí bám theo sau những giữ khoảng cách với Yerim. Nhỏ lảo đảo bước từng bước chậm chạp trên hành lang, bước siêu vẹo, thi thoảng suýt chúi xuống. Nhỏ đi như kẻ mất hết sức lực và mất hồn. Miệng nhỏ lặp đi lặp lại tên người con trai ấy.

End chương
1951 từ
#minie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro