Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gieo hạt mầm vào đất, cây sẽ tự động sinh sôi, sẽ ra sao nếu gieo một mầm non vào trong hòn đá.

Câu chuyện giữa một người nắm giữ hạt giống yêu thương đang cố gieo vào lòng một người có trái tim như hòn đá.

"Cut"

"Okie, đã xong"

"Mọi người đã vất vả rồi ạ"

Kết thúc buổi quay lúc trời tối muộn, giọng nói ngọt ngào của đạo diễn vang lên cũng là khi cả nhóm cuối cùng cũng thả lỏng được ít nhiều.

Bởi lịch trình dày đặc của nhóm nên các thành viên đều trông rất mệt mỏi nhất là hội người có tuổi. Seokjin, người anh cả trong nhóm chỉ kịp khoác vai tựa vào người leader mà ngủ như chết, lúc cả bọn lên xe trở về ký túc xá. Hội em út cũng thôi loi nhoi như thường lệ, bởi ai nấy đều rã rời khi phải thức trắng hai đêm ròng quay hình cho MV trong album sắp ra mắt.

Như một thói quen khó bỏ, Taehyung vẫn thường đảo mắt ra xung quanh trước khi thu lại dáng hình mệt mỏi của người anh già thứ hai trong nhóm.

Taehyung mị người ngắm nghía mái tóc ánh lên sắc tím khi phơi mình dưới thứ ánh sáng yếu ớt đang cố len lỏi qua lớp kính chưa khép kín của đêm trăng đầy.

Tựa lưng vào băng ghế, lởn vởn bên tai nhịp điệu thống thiết cùng giọng rap đầy nội lực của người anh cùng nhóm. Taehyung dạo này hay nghe mấy bài hát trong mixtape vừa phát hành cách đây ít lâu của Yoongi, nhưng nhiều nhất có lẽ là So Far Away. Đến nổi thân là trưởng nhóm, Namjoon không khỏi càu nhàu vì Taehyung nghe đi nghe lại quá nhiều lần, thậm chí còn hơn cả những bài hát trong Album sắp phát hành của nhóm. Dù đáp lại chỉ là nụ cười hình chữ nhật si ngốc đặc trưng của cậu. 

Biết sao được vì thích nên nghe, nghe xong lại không thể dứt khỏi.

Namjoon gọi đó là sức hút của Yoongi đối với Taehyung.

Ngẫm nghĩ lại câu nói của Namjoon cũng không hề sai, Taehyung dường như thật sự bị Yoongi câu dẫn mất hồn phách luôn rồi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào chỉ khi nhận ra đã là không dứt khỏi.

Tự bao giờ Taehyung lại luyến tiếc cái siết tay cùng anh khi kết thúc mỗi buổi concert hay những chương trình âm nhạc. Đôi mắt cứ mãi miết kiếm tìm, thu vào nhãn cầu bóng dáng thân quen nhưng vô cùng xa lạ ấy, dù đôi khi trái tim si ngốc cũng phải cố chống chọi lại những tổn thương do ánh nhìn lạnh lùng nơi anh mang đến.

Để đầu óc trôi bồng bềnh theo tiếng nhạc xập xình, đôi mắt dại đi vì nhìn ngắm mớ tóc lấp ló trên băng ghế trước mặt. Taehyung cảm thấy bản thân như bị điều khiển bởi từng chuyển động phất phơ của mấy sợi tóc bị bung khỏi nếp, chơi vơi cùng làn gió nhẹ phả ra từ máy điều hòa lạnh ngắt.

Lúc vươn tay định chạm vào thứ đang nhảy múa trước mắt, đoạn nhạc cao trào cùng giọng hát ma mị đồng loạt vang lên.

So far away,

Giá như tôi có một giấc mơ.

Giá như tôi có một giấc mơ, giấc mơ để tung cánh bay thật xa.

Don't far away..... ♬♩♪

Âm điệu da diết đánh vào tai, ghim sâu vào đầu Taehyung đau rát.

Bàn tay vì thế cũng chơi vơi trong không khí, chần chừ giữa tiếp tục hoặc buông xuôi. Thậm chí đến khi cảm nhận cái lạnh đang luồn lách qua lớp biểu bì mỏng manh, thấm vào da thịt gây nên một trận tê cóng. Vẫn chưa thể đưa ra quyết định sau cùng.

Cắn môi, rụt tay lại. Taehyung rốt cuộc cũng chẳng lấy nổi dũng khí để chạm vào. 

Có thể là sợ cũng có thể chưa đủ niềm tin.

Taehyung sợ phải đối diện với ánh mắt lạnh lùng nơi anh, sợ phải nghe lời từ chối từ anh một lần nữa. Chính mình thừa biết bản thân hèn nhát đến nhường nào.

Có một ranh giới mỏng manh giăng ngang giữa Taehyung cùng Yoongi. Nó bắt Taehyung phải dừng lại không cho cậu tiếp bước, dù khoảng cách đã gần như vậy.

"Chỉ cần một chút nữa thôi, một chút nữa thôi" Taehyung cứ không ngừng siết chặt cái gọi là một chút đó đến nay đã được 1090 ngày. Cái ngày mùa hè oi bức nhưng tâm lạnh đến tê dại khi mang tấm chân tình trao anh, để nhận lại là cái lắc đầu cùng tiếng thở dài mệt mỏi.

" Đoạn nhạc này sẽ không có cái kết trọn vẹn như mình mong muốn đâu Taehyung à. Từ bỏ đi"

Thật dễ dàng với người từ chối, nhưng quá đỗi khó khăn cho kẻ đã lỡ bắt đầu.

Bấy nhiêu ngày trôi qua là bấy nhiêu ngày sống trong chờ đợi.

Thật buồn cười vì cứ mãi ngu ngốc tin rằng hạt giống đem gieo lên hòn đá rồi sẽ nảy mầm. Kỳ tích là thứ chỉ xuất hiện trong những câu chuyện xa xưa nào hiện diện trong thực tại.

Cũng giống như chuyện Min Yoongi sẽ đoái hoài đến tình cảm của Kim Taehyung là điều không thể.

Ngăn bản thân thôi không nhìn anh nữa, Taehyung cùng lúc lấy tay bấu chặt trái tim mình.

" Yoongi trong những bản tình ca anh viết, liệu có bài hát nào chỉ cách từ bỏ một người hay không? " Taehyung nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu mờ ảo trên kính xe, trông cậu thê thảm đến đáng sợ .

----

Sau một giấc ngủ chập chờn trên đường trở về ký túc xá. Trong khi mọi người ai nấy đều cuống quýt chạy về phòng tìm đến chiếc giường thân yêu, rồi thả hồn vào mộng đẹp. Yoongi lại nhốt mình trong studio tiếp tục làm việc.

Ai cũng biết quãng thời gian này quả thật rất bận rộn, riêng Yoongi với tư cách là một nhà sản xuất trách nhiệm và cả núi công việc cùng lúc đổ ào ào như nước lũ khiến anh lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc. 

Những giấc ngủ chóng vánh, chập chờn chỉ phần nào cứu vớt cơ thể khỏi ngã khuỵu. Chính Yoongi tự biết bản thân đã quá ngưỡng chịu đựng từ lâu.

Tháo tai nghe, để mặc âm điệu trôi ồ ạt vào không khí. Yoongi khẽ nhắm mắt, xoa xoa thái dương nặng trĩu.

Bang...

Tiếng thủy tinh rơi xuống mặt đất làm Yoongi có chút giật mình.

Nhanh chóng bật dậy hối hả bước ra ngoài. Quét mắt xuống bếp, thấy một bóng người đang ngồi xổm thu thập mảnh vụn.

" Cẩn thận" Yoongi đi tới, bắt lấy bàn tay đang với ra chạm vào mảnh thủy tinh sắc bén.

" Bao nhiêu tuổi rồi còn không biết đối với mấy mảnh vỡ li ti thế này phải dùng máy hút bụi, hút đi chứ. Tưởng bản thân mình đồng da sắt hay sao?"  Taehyung ngẩn ngơ nhìn người anh của mình càu nhàu không dứt. " Còn tưởng chỉ có Namjoon tay chân vụng về thôi chứ"

" Này, tay chảy máu rồi kia kìa còn ngồi thừ người ra đó làm gì. Thật là" Theo lời  Yoongi, Taehyung đưa mắt nhìn xuống đầu ngón tay vừa bị mảnh vụn cắt trúng. Chất lỏng màu đỏ chói mắt cũng đang rỉ rả trào ngược ra ngoài.

Từ khi nào.

Từ bao giờ.

Taehyung không cảm nhận được mình đang bị thương. Có thể vì cơn đau này đang trộn lẫn cùng nỗi đau kia, trong một lúc chưa phân định rõ ràng rốt cuộc xuất phát từ nơi nào.

" Thật là... " nhìn vẻ mặt ngơ ngác không biết làm gì của Taehyung, trong lòng Yoongi lại dâng lên một tầng hỏa khí. Bắt lấy bàn tay đang không biết làm gì, đưa vội vào miệng, cẩn thận hút lấy vết máu chỉ vừa kịp ló mặt ra ngoài.

Dõi theo hành động của Yoongi. Taehyung có chút bất ngờ, hai mắt mở to trừng trừng nhìn người trước mặt.

" Như vậy nghĩa là trong người anh đang mang giọt máu của em đúng không?" Rời khỏi ngón tay đã không còn rỉ máu, Yoongi liếc mắt nhìn Taehyung, cậu em nhỏ đang trưng bày nụ cười hình hộp ngố chưa từng thấy, lạnh lùng lên tiếng " Chú mày đang cố gây cười đấy à, ăn nói vớ vẩn"

"Ngồi yên ở đây, không được cử động, cũng không được làm gì hết" ngồi dậy Yoongi chạy vội lấy hộp sơ cứu, nhăn nhó nhìn mấy miếng băng dính đủ màu sắc sặc sỡ. Yoongi cảm thấy đến khổ với người anh già nhất nhóm nhưng mang tâm hồn hường phấn này muốn chết.

" Quả là Jin hường nhỉ? Toàn những màu chói mắt không thôi" Taehyung cười tít khi trông thấy vẻ mặt không mấy hài lòng của Yoongi. 

Đưa mắt nhìn đối phương đang bày ra gương mặt nửa cười nửa mếu, Yoongi không khỏi nặng lòng. 

Chọn bừa miếng băng dính bản thân cho là vừa mắt nhất, cẩn thận băng vào vết cắt trên tay cho Taehyung. 

" Miệng chú mày cũng đang bị thương đấy muốn anh băng lại luôn không " 

" Có sao?" Taehyung nghiêng đầu, trố mắt kinh ngạc nhìn người vẫn còn đang cuối đầu thu dọn giúp mình mấy mảnh vỡ.

 
" Vậy đừng có bày ra nụ cười méo mó đó nữa " 

Taehyung mím môi, rốt cuộc cũng không biết làm gì khi đứng trước Yoongi. Giống như lúc trước, lời chưa kịp nói đã bị anh vô tình cắt đứt hy vọng. Ngọn lửa vừa mới nhen nhóm đã bị anh lạnh lùng dập tắt. 

Đối diện cùng anh, Taehuyng lúc nào cũng cảm thấy bản thân là một kẻ trần truồng không mảnh vải che thân, bởi chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ tận tường nỗi niềm sâu thẳm trong mình. 

Một kẻ lạnh lùng ác độc. Bởi rõ ràng đã thấy, nhưng cố tình không chịu hiểu.

Trách ai bây giờ?

Yoongi? 

Taehyung không thể.

Chỉ có trái tim ngốc nghếch cứ mong ước điều không tưởng mới ngàn lần đáng trách.

" Về phòng ngủ đi " Nhìn cậu em ngốc nghếch cứ mãi cuối đầu, Yoongi nhẹ giọng lên tiếng.

" Còn anh" 

Xoay mặt, nhìn bộ dạng không yên kia của Taehyung, Yoongi thở dài "Anh vào tiếp tục công việc, vào ngủ đi không còn sớm đâu."

Vào đến phòng, Yoongi ngã mình xuống ghế bắt chéo chân. Nhăn mặt nhìn mảnh vụn vừa khéo cắm vào lòng bàn chân trắng mướt. Đưa tay gỡ bỏ mảnh thủy tinh ra khỏi cơ thể, nơi tiếp xúc vì mất đi vật cản, vội tràn ra huyết dịch đỏ tươi. Yoongi nhìn dòng máu không ngừng rỉ rả, sắc đỏ ngập cả đáy mắt mơ hồ.

Cái giá phải trả do làm người khác tổn thương.

 " Đáng đời mày lắm Min Yoongi "  

Nhưng thật đau đớn làm sao. 

Nhắm mắt, gương mặt ngại ngùng pha chút mong chờ ngày ấy của Taehyung lại lởn vởn trong đầu như mới ngày hôm qua. 

 Cậu nhóc đã từng hay cười, nhưng bởi một câu nói của mình đã cướp đi tất cả.   

Cả cái chần chừ, cùng sự đau đớn phản chiếu vào kính chiếu hậu lúc trên xe cũng vậy. Yoongi rõ ràng đã thấy, rõ ràng đã cảm nhận được nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể lờ đi giả vờ vô tâm không biết đến.

Chính mình đã dựng một bức tường đầy gai nhọn ngăn Taehyung bước đến, sợ cậu phải chịu tổn thương. 

Nhưng khi nhìn vào vẻ mặt khi ấy của Taehyung, Yoongi mới biết mình đã sai rồi. 

Phải phá hủy mới gọi là bảo vệ hay sao? 

Vì muốn bảo vệ Taehyung, Yoongi đã dùng chính đôi tay mình phá hủy cậu.

Nhưng...

Hóa ra không chỉ mình Taehyung tan vỡ, mà chính bản thân cũng đang rã ra từng mảnh vụn.

---

Ngày comeback gần kề. Đoạn review giới thiệu album cũng nhận được phản hồi tích cực dành cho những bài hát mới. Nhất là bài hát chủ đề do chính Yoongi sáng tác. 

Taehyung vẫn thường hay cười một mình mỗi khi đọc những bình luận thích thú dành cho người anh khó ở của mình. Mà khổ chủ vẫn cứ trơ mặt không cảm xúc với những lời khen. 

Như thường lệ cả nhóm vẫn cứ miệt mài tập luyện vũ đạo cho bài hát mới cũng như chuẩn bị cho đợt fanmeeting sắp tới. Lại là những chuỗi ngày ngủ không đủ giấc khiến tất cả các thành viên đều trong trạng thái mệt mỏi. Và Yoongi có lẽ là người tệ nhất, tất cả đều thể hiện ra gương mặt lờ đờ, thiếu đi sức sống của chàng rapper trẻ tuổi. Mỗi khi được yêu cầu đi kiểm tra sức khỏe Yoongi đều bảo mình vẫn ổn, nhưng dường như không phải vậy. Trong một buổi tập Yoongi gần như đã gục ngay tại chỗ sau khi nhảy được gần 2 phần 3 bài hát. Kết quả đã bị anh quản lý túm ngay về ký túc xá dưỡng sức. Taehyung khi đó so với Yoongi vẻ mặt còn tệ hơn gấp trăm lần. Trong suốt buổi tập, bản thân không thể tập trung dù chỉ một khắc. Vừa kết thúc, cậu vội vã rời đi, chỉ khi nhìn thấy Yoongi cuối cùng đã chịu nghỉ ngơi, bản thân mới thả lỏng được phần nào.

Trước ngày biểu diễn, thường sẽ có buổi tổng duyệt trên sân khấu. Lần này không ngoại lệ, lần lượt những màn trình diễn được trau chuốt kỹ càng nhằm mang đến cho khán giả một buổi diễn thật đáng nhớ được thực hiện. Khác với những buổi diễn trước kia, fanmeeting lần này ngoài những bài hát quen thuộc, sẽ bao gồm các màn biểu diễn cá nhân của các thành viên. Trưởng nhóm có một màn bắn rap thật ngầu cùng với Yoongi, Jin sẽ cover một ca khúc tiếng anh để khoe giọng, Hoseok và Jimin thì cover dance của nhóm nhạc nữ. Jungkook cùng Taehyung có một màn trình diễn vũ đạo thật hoành tráng. 

Yoongi sau khi xong phần của mình, đứng dưới khán đài quan sát hai đứa em đẹp trai hơn hoa luyện tập trên sân khấu. 

Âm nhạc vang lên, réo rắc những nhịp điệu dồn dập. Một Taehyung đang cười phớ lớ cũng thay bằng gương mặt nghiêm túc chưa từng thấy. Yoongi ngơ ngẩn nhìn những chuyển động uyển chuyển của chàng trai đang hòa mình cùng những bước nhảy mạnh mẽ. 

Dù đã trông thấy hai đứa nhỏ này luyện tập nhiều lần trong phòng tập, nhưng khi đứng trên sân khấu hiệu ứng âm thanh cùng ánh sáng quả thật không đùa được. Yoongi có thể mường tượng ra cảnh fan sẽ la hét như thế nào nếu trông thấy cả hai tỏa sáng như thế này.

Trong phút chốc, đôi mắt như tự động chuyển đổi từ nhàn nhã thưởng thức màn trình diễn của cả hai, đến khi tìm kiếm bóng hình mỗi mình Taehyung trên khán đài rực rỡ. Gương mặt nghiêm túc, mái tóc bết lại vì những giọt mồ hôi, chiếc áo mỏng manh không đủ sức che đậy tấm lưng ướt đẫm, thắt lưng uyển chuyển, bước nhảy điêu luyện hòa cùng ánh đèn đủ màu mờ ảo khiến mọi thứ phản chiếu vào mắt Yoongi giống như một cái gì đó hư vô, không thuộc về thực tại. 

Đôi mắt dần tối đi, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Cơ thể giống như bị vô số bàn tay túm lấy nặng nề đến lạ thường. 

Ngay khi bản thân gần như mất đi ý thức bên tai lại vang lên giọng hét chói tai.

" Taehyung bị ngã rồi"

" Mau gọi xe cứu thương"

Yoongi bỗng tỉnh táo vạn phần. Đôi mắt trừng trừng, đáy mắt thu vào gương mặt khổ sở mang đầy đau đớn của cậu em ngốc nghếch. Quên đi mệt mỏi của bản thân, chạy ào đến chen chúc trong đám người đang vây lấy Taehyung. Ngồi xuống bên cạnh, trước khi Yoongi kịp mở miệng, Taehuyng đã lên tiếng trước.

"Yoongi hyung, anh không sao chứ?"

Yoongi cứng người, ngay cả cử động cũng trở nên khó khăn. Cậu nhóc ngốc nghếch, bản thân đã như vậy còn sức để quan tâm người khác.

" Lo cho mình trước đi" Yoongi phát hiện giọng nói mình lúc này khản đặc, y như mọi ngôn từ đều bị kẹt lại nơi cuốn họng, không tài nào thoát ra được.

Yoongi đã không biết cảm giác lo sợ mất đi thứ gì đó lại đáng sợ như vậy.

Đến khi trông thấy dáng vẻ đau đớn lúc đó của Taehyung, Yoongi mới kịp nhận ra.

Yoongi mím môi xoay người đi nơi khác bỏ rơi ánh mắt lo lắng cùng sợ hãi của Taehyung chạm vào tấm lưng mình nóng hổi.

Không lẽ ngay cả sự tồn tại của mình cũng dễ dàng khiến Taehyung phải chịu tổn thương như vậy.

Nếu là vậy Yoongi chỉ cần biến mất khỏi tầm nhìn của Taehyung, liệu đứa nhỏ ngốc nghếch kia sẽ tìm được hạnh phúc chứ?

---

Thương tích của Taehyung không nghiêm trọng, chỉ bị sây sát một chút, không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe. Dù vậy Bang PD cũng yêu cầu đặc cách cho cậu được nghỉ tập vài buổi.

Mọi người đều đến công ty luyện tập. Taehyung ở trong ký túc xá một mình quả thật vô cùng buồn chán, mỗi ngày đều gọi về nhà không dưới hai lần, sau đó lại lôi game ra sát phạt đến mệt nhoài mới thôi. Nằm dài trên sàn nhà, đưa mắt nhìn vạt nắng chiều thiêu đốt vạn vật. Bàn tay bị nắng bao lấy cũng chẳng màng rút về, mặc cho cái nóng châm chít da thịt đau rát.

Tiếp tục xoay người, đáy mắt thu vào cánh cửa luôn đóng chặt phía trong. Taehyung luôn tò mò những thứ phía sau cánh cửa đó, y như cách cậu vẫn không hoài thắc mắc Yoongi thật sự có tồn tại trái tim hay không.

Ngồi dậy, đánh liều bước đến. Cậu biết mình đang làm việc vô ích và ngớ ngẩn nhất trần đời, bởi lẻ nào cánh cửa kia lại không khóa.

Nhưng thần may mắn đã nghe thấu lời thầm thì bên trong Taehyung, bởi cánh cửa rõ ràng đánh "rắc" sau khi Taehyung xoay nhẹ tay nắm.

Lần đầu tiên Taehyung bước vào căn phòng này, lần đầu tiên Taehyung tiếp xúc với một phần thế giới nhỏ bé tồn tại trong Yoongi. Mọi thứ quá đỗi xa lạ. Chỉ bị ngăn cách bởi cánh cửa nhưng không hiểu sao Taehyung cảm thấy như xa dịu vợi.

Yoongi đối với Taehyung mà nói dù có đứng cạnh bên cũng vô phương với tới.

Taehyung không biết hành động hiện tại của mình có thể gọi là biến thái hay không, bởi cậu đang cố hít lấy mùi hương của Yoongi vẫn còn tản mạn nơi đây.

Thứ dù cậu khát khao đến mức nào vẫn không có được.

Ngồi vào chiếc ghế của anh, lướt tay lên phím đàn mang đầy hơi ấm nơi anh. Tay lỡ chạm vào xấp tài liệu trên bàn khiến nó đổ ào xuống đất. Hoảng hồn, Taehyung khom người thu gom sau đó sắp xếp lại chỗ củ.

Đáy mắt có chút đờ đẫn khi trông thấy góc ảnh ló ra từ tập chép nhạc, có chút quen thuộc. Khi lật trang vở mới phát hiện là một tấm ảnh selca, dễ dàng nhận biết tấm ảnh được chụp cách đây khá lâu bởi hai cậu nhóc trong ảnh gương mặt có phần trẻ thơ đang choàng vai nhau dưới cái rán chiều dìu dịu, trên môi không ngớt nụ cười.

Là Kim Taehyung cùng Min Yoongi của những ngày mới debut.

Là những ngày giữa cả hai chưa hề tồn tại bức tường gai ngăn cách, là những ngày Taehyung có thể nhìn thẳng vào mắt Yoongi không một chút ngượng ngùng.

Taehyung cứ mãi luyến tiếc về cái ngày xưa kia.

Giá mà cậu đừng nói, giá mà cậu có thể chôn chặt tình cảm non trẻ của mình thì sẽ tốt biết bao.

Giá mà thời gian có thể quay trở lại.

" Cậu đang làm gì ở đây? "

Giọng nói hằn học của Yoongi vang lên làm Taehyung có chút giật mình. Đưa mắt ra cửa, Yoongi mang gương mặt đỏ bừng bước đến giật lấy tấm ảnh cùng quyển sổ trên tay Taehyung.

" Cậu không biết tự ý chạm vào đồ của người khác là mất lịch sự lắm hay sao? "

" Em không biết anh vẫn còn giữ tấm ảnh đó, thời gian trôi qua lâu như vậy"

" Ra ngoài ngay lập tức "

"Yoongi hyung, sao anh vẫn còn giữ nó cơ chứ?"

" Kim Taehyung, cậu ra ngoài nhanh lên"

" Em đã sắp từ bỏ được rồi mà, tại sao anh lại như vậy. Tại sao? "

Yoongi trố mắt nhìn gương mặt đau đớn của cậu trai trước mặt, trong lòng chua xót đến hơi thở như bị tắt nghẽn.

" Min Yoongi, anh là một gã tồi"

Yoongi hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhắm mắt lạnh lùng đáp " Vậy nên cậu phải tránh xa anh ra Kim Taehyung, đừng tiến thêm bước nào nữa "

"Anh thật lòng muốn như vậy? " Nhìn thẳng vào Yoongi, Taehyung chậm rãi tiếp lời " Anh thật sự có thể sao? Anh lừa mình dối người suốt bao năm qua chưa mệt mỏi hay sao? Anh có thể siết lấy tim mình rồi bảo em quên anh bao nhiêu lần nữa hả Min Yoongi. Anh luôn mồm bảo em ngu ngốc, nhưng rốt cuộc kẻ nào mới thật sự là kẻ ngốc ở đây. Là em kẻ sống thật với trái tim mình, hay anh kẻ vừa gây đau đớn cho người khác đồng thời cũng làm tan nát trái tim mình?" 

Yoongi trừng mắt nhìn Taehyung, vẫn không thể tin đứa nhỏ luôn nói những thứ ngớ ngẩn lại có thể nói những lời mạch lạc như thế này. Không phải Yoongi không thể nói mà căn bản không biết nói gì. Bởi những lời Taehyung nói là thật. Dù Yoongi có phủ nhận bao nhiêu lần đi nữa thì mọi thứ cứ rõ ràng ra đó, không muốn tiếp nhận nhưng nó cứ hiện diện ngay tầm mắt thì có cách nào để thối lui?

Chối bỏ tất cả để sau cùng bản thân không biết tự bao giờ đã trở thành một kẻ dối trá. 

Vờ không biết cảm xúc của Taehyung, vờ dối gạt trái tim mình. 

Mọi thứ cứ như giọt nước tràn ly, không thể nào ngăn lại được.

" Nếu em không phát hiện anh còn định nói dối đến bao giờ hả Yoongi?"

" Đến khi cậu không còn quanh quẩn bên anh nữa?"

" Còn anh thì sao?"

Yoongi ngẩn mặt, khi trông thấy đôi mắt kiên nghị của Taehyung lại lờ đi nơi khác, thì thào lên tiếng "Cậu bỏ được thì anh quên được" 

Siết lấy nắm đấm, Taehyung thật sự muốn đánh Yoongi ngay lúc này. Kẻ luôn miệng bảo mình là thiên tài, là một kẻ thông minh hóa ra lại ngốc nghếch đến nhường này. 

" Nếu có thể dễ dàng quên đi lời anh nói, em đã có thể buông tay từ cái ngày anh lạnh lùng từ chối , làm sao có thể sống trong khổ sở suốt gần ba năm trời như hiện tại"

" Bây giờ cậu đã hối hận chưa, về quãng  thời gian mình đã lãng phí vì một người như anh. Đáng lý cậu có thể quan tâm bản thân nhiều hơn, vui vẻ nhiều hơn, cười thoải mái hơn chứ không phải suốt ngày lẽo đẽo theo một kẻ vô vị như anh, nụ cười lại gượng gạo méo mó như hiện tại. Tình yêu này sẽ hủy hoại cậu, sẽ giết chết tương lai của cậu đó biết không Kim Taehyung. Anh chỉ muốn bảo vệ cậu. Cậu còn ngốc nghếch không chịu hiểu"

" Vậy anh gọi đây là sống, anh gọi thế này là hạnh phúc anh gọi như vậy là tương lai. Những thứ đó đều do anh tự suy diễn tự áp đặt lên bản thân rồi bắt em phải làm theo lời anh nói. Nếu tình yêu này hủy hoại em, vậy cơn đau dày xéo em mỗi đêm sẽ lấy gì để xoa dịu. Nói bảo vệ em mà hết lần này đến lần khác làm tổn thương em bằng những lời lạnh nhạt, bằng ánh mắt vô tình, bằng hành động vô tâm. Đây là cách anh bảo vệ em hay sao?" Taehyung cao giọng lấn áp nhịp tim dồn dập đang đập loạn trong ngực trái, nó đang đau nhói đến rã rời kêu gào được yên ổn.

" Cách bảo vệ quái gở gì đây chứ? Em không cần, một chút cũng không cần..."

Yoongi chau mày nhìn Taehyung gục đầu, bờ vai đang run lên từng hồi, giọng nói ngày một vơi dần.

Vươn tay chạm vào mớ tóc rối mù của cậu em kém mình hai tuổi, Yoongi thở dài mệt mỏi " Cậu là con nít sao, đến bao giờ mới chín chắn được đây hả? tương lai là thứ có thể dễ dàng vứt bỏ hay sao, cậu như vậy lại cứng đầu bảo không cần bảo vệ, làm sao anh có thể yên lòng đây hả?"

Taehuyng ngẩn mặt cảm nhận một trận tê rần trên da đầu mỗi khi ngón tay mềm dẻo của Yoongi lướt nhẹ. 

" Thời gian chúng ta đi bên nhau còn dài như vậy. Anh với cậu cứ như hiện tại không tốt hay sao. Có thể chào nhau mỗi buổi sáng, có thể cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi tắm đôi khi còn được giúp nhau chà lưng, tựa vào nhau mỗi khi mệt mỏi ôm lấy nhau những lúc vui mừng hạnh phúc. Những thứ này những cặp đôi yêu nhau có mấy ai trải qua được chứ.  Mối quan hệ này tại sao phải cứ đặt tên cho nó mới được"

Taehyung ngẩn người bởi lời Yoongi nói . Tại sao phải cứ đặt tên cho nó trong khi anh cùng cậu đã trải qua những ngọt bùi cay đắng cùng nhau suốt bao năm ròng. Kỷ niệm được tạo thành bởi quá khứ, hạnh phúc chờ viết tiếp ở tương lai. Tại sao cậu cứ mãi đòi hỏi thứ mình vốn đã nắm giữ trong tay. Ngốc nghếch rốt cuộc vẫn hoàn ngốc nghếch.

" Còn về lời đề nghị của cậu gần ba năm trước anh sẽ suy nghĩ sau. Nếu năm mươi năm nữa anh vẫn chưa tìm được người vừa ý đến lúc đó nhờ cậu chiếu cố vậy"

Yoongi mỉm cười nhìn một Taehyung đang si ngốc " Thấy sao?"

" Anh đang bảo em chờ thêm năm mươi năm nữa đấy hả?"

" Ai biết được"

" Thật là"

Taehyung vẫn cứ như vậy ngốc nghếch đem hạt giống tình yêu gieo vào tim của Min hòn đá. Dù biết chẳng có ngày được đáp lại nhưng có sao đâu, miễn sao Yoongi cho cậu cái quyền được thích anh là tốt rồi. Taehyung sẽ cần mẫn tưới tiêu, chăm bón mỗi ngày. Biết đâu kỳ tích rồi sẽ xuất hiện, hạt mầm kia ngày nào đó sẽ đâm chồi trên hòn đá vô tri.

---

Tiếng cổ vũ cuồng nhiệt bên trong khán đài rộng lớn, buổi fanmeeting kết thúc với màn cảm ơn khán giả thường thấy. 

Taehyung đưa mắt nhìn ngắm biển bomb rực rỡ, đáy mắt ngập những niềm vui, siết lấy tay người bên cạnh nhẹ giọng lên tiếng.

" Yoongi hyung anh có cảm nhận được gì không?"

Yoongi xoay mặt nhìn cậu trai bên cạnh nghi hoặc " Cảm nhận cái gì chứ?"

" Hạt mầm đang đâm chồi trong lòng ngực anh rồi đó, hóa ra mầm non vẫn có thể sinh sôi trên hòn đá nhỉ? " 

Yoongi ngơ ngác nhìn nụ cười tươi đến chói mắt của Taehyung, trong tim như có thứ gì đó đang khát khao mạnh mẽ. 

" Ừ hạt mầm rồi sẽ lớn lên, nhanh thôi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taegi#vga