Muộn Màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi khẽ cựa mình, chân co lại tạo tư thế thai nhi trong bụng mẹ ngồi co ro trên sofa mặc cho ngoài trời mưa gió đang nổi ầm ầm. Yoongi cứ thế mà ngồi nhìn ra ngoài trời, mưa to thế này không biết Taehyung có về được không...

Yoongi cứ ngồi đó đợi, đợi mãi mà vẫn không thấy bóng ai ngoài trời đen sấm chớp kia, lòng thầm nghĩ chắc anh ấy sẽ về nhà nhanh thôi, có đợi một chút cũng đâu có sao, lỡ như Taehyung về mà không ai ra mở cửa sẽ bị cảm lạnh mất, cho nên cố gắng một tí, Taehyung anh ấy sẽ sớm quay về nhà mà...

Tám giờ...

Mười giờ...

Mười một giờ...

Mười hai giờ...

Rồi trời sáng, rốt cuộc anh ấy không về nhà. Yoongi nghĩ thầm do tưởng tượng nên tự bản thân cười ngốc một cái. Taehyung không về nhà, đã mấy năm nay lúc nào cũng như thế cớ sao ngày nào Yoongi cũng ngồi đấy chờ đến khi ngủ quên mất vẫn cố thức dậy chờ anh ấy về?

Ngày đó hai người cưới nhau là do gia đình ép chứ Taehyung đâu có muốn, cưới nhau về vẫn là Yoongi vui vẻ ở bên cạnh Taehyung chăm sóc, nghĩ rằng anh ấy cũng sẽ yêu mình như mình yêu anh ấy, cứ thế mà sống thôi. Nhưng mà có ai ngờ, hóa ra chỉ có một mình Yoongi là yêu, Taehyung sau ngày cưới hay chán nản bỏ đi, có hôm còn không về nhà, nếu về cũng chỉ im lặng đi lên lầu chứ chẳng hề nhìn Yoongi lấy một cái.

Mở mắt ra trời đã sáng, vẫn là căn nhà trống không có một hơi ấm, vẫn là chỉ có Yoongi một mình đơn độc.

Chuông cửa reo. Là Taehyung!

Yoongi chạy ra mở cửa, lo lắng nhìn Taehyung nồng nặc mùi rượu đứng không vững trước cổng. Anh ấy lại uống rượu.

- Taehyung, để em đưa anh vào nhà...

- Tránh ra! Không cần! - Taehyung nói rồi đẩy Yoongi ngã trên thềm, một mình vật vã đi vào nhà.

Taehyung nằm xuống giường, quăng chiếc cặp sang một bên rồi chìm vào giấc ngủ. Lúc dậy cũng đã là một giờ chiều, anh nhìn lại, giờ mới thấy bản thân đang mặc một bộ đồ khác, giày cũng được cởi ra xếp gọn gàng ở một góc phòng.

Lắc đầu cho tỉnh táo, Taehyung bước xuống nhà.

- Anh dậy rồi! - Yoongi đang nấu canh, thấy Taehyung xuống rất muốn chạy lại hỏi thăm nhưng cậu đâu dám, sợ anh lại cáu nên chỉ dám nói nhỏ nhìn Taehyung.

Taehyung liếc nhìn Yoongi một cái, sau đó liền đi lại tủ lạnh lấy nước, chưa kịp uống lại có tiếng vang lên.

- Cái đó... nước chanh pha sẵn.. anh mau uống... - Ba từ cuối "cho giải rượu" chưa kịp thốt lên thì Taehyung đã đóng sầm tủ lạnh, tiếng kêu lớn làm Yoongi có chút giật mình.

- Mau biến đi, đừng có xuất hiện trước mặt tôi. Đừng nghĩ việc cậu làm tôi đã bỏ qua!

- Em...

- TÔI BẢO BIẾN! - Taehyung giận dữ hét lớn, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này anh đều không có chút thiện cảm. Trong mắt Taehyung, Yoongi chính là thứ dơ bẩn nhất.

Yoongi sợ hãi, chân cứng ngắc không nhúc nhích được, cứ đứng im cúi đầu run run trong góc bếp.

- Đã bảo là biến! - Taehyung mắt đỏ au nhìn cậu, sau đó mở tủ lạnh cầm ly nước chanh ném xuống đất vỡ tan tành.

Lần nào sau khi Taehyung uống rượu cũng thế nhưng sao cậu vẫn cứ sợ hãi mặc dù việc này xảy ra rất nhiều lần?

Taehyung càng tiến lại, Yoongi càng lùi về phía sau, cứ thế cho đến lúc sơ ý đụng tay trúng nồi nước nóng. Chiếc nồi rơi xuống đất, nước nóng văng tung tóe khắp nhà bếp, lênh láng đổ xuống rồi thấm vào bàn chân đang run rẩy kia.

Taehyung nhìn Yoongi ngạc nhiên, chẳng lẽ không nóng sao? Dù sao cũng mặc kệ, Taehyung quay người bước lên lầu, bỏ mặc người kia đứng chịu trận dưới bếp.

Nóng, nóng quá! Cảm giác này thật đau đớn, nhưng không đau bằng việc Taehyung đã làm. Yoongi vẫn đứng đó sợ sệt, chẳng lẽ bản thân đáng ghét đến nỗi  Taehyung nhìn cũng không muốn sao?

                               ***

Yoongi khóa cửa lại, từng bước nhấc chân ra khỏi nhà. Hôm nay cậu có hẹn với một người.

- Đến rồi à?

- Jung Hoseok, anh không cần ra vẻ như thế đâu!

- Được rồi, tùy cậu. Ngồi xuống đi!

- Cảm ơn.

- Yoongi, cậu còn nhớ đã nói gì với tôi không?

Nhớ chứ, làm sao mà quên được. Nếu trở thành người của Jung Hoseok thì công ty của Taehyung sẽ không bị phá sản, lời nói đó chưa bao giờ Yoongi quên, có lẽ đã đến lúc thực hiện rồi...

- Nếu tôi trở thành người của anh, anh có chắc sẽ thực hiện lời nói?

- Tôi chưa bao giờ nói dối, ngoài ra cả "người đó", tôi sẽ giúp cậu xử lí.

- Người đó? Xử lí?

- À không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu mau chóng đưa đơn ly hôn cho chồng. Dù sao hắn cũng đâu có yêu thương gì cậu...

Rời khỏi quán cà phê, cậu đến bệnh viện kiểm tra vết bỏng một chút rồi rời đi ra công viên. Bắt đầu nghĩ về Taehyung.

Người em yêu là anh, hạnh phúc của anh cũng là của em... Mấy năm sống cùng em, anh đã vất vả rồi!

Chúng ta đến với nhau ngay từ đầu đã không đúng, người anh yêu là chị ấy, còn em chỉ là vật cản cấm ngăn tình yêu của cả hai...

Nước mắt lăn dài, Yoongi à mày không cần phải khóc, mày phải vui vẻ lên...

Nhớ lại khoảng thời gian trước kia, cậu cảm thấy bản thân thật quá ích kỉ, ghen tuông đến mù quáng, cố giành giật Taehyung về bên mình nhưng rồi vẫn sẽ là số 0, anh vẫn không để ý.

Lúc trước, đã nhiều lần cậu đến hăm doạ người yêu của Taehyung, bảo rằng không được lại gần anh ấy nhưng cuối cùng bị Taehyung phát hiện, tức giận rồi đánh cậu. Đúng, chính là đánh. Cảm giác khi bị Taehyung tát hai bên má vô cùng đau đớn, cuối cùng vẫn im lặng mà chịu đựng, dù sao cũng là bản thân sai trước.

Có lần thấy chị ta âu yếm cùng người đàn ông khác, Yoongi hùng hổ đến chửi vào mặt chị ta một trận, xem như là trả thù cho Taehyung. Đêm đó, anh trở về đập vỡ đồ đạc của cậu, lạnh lùng nhốt Yoongi ngoài ban công trong khi nhiệt độ bên ngoài chẳng dễ chịu một chút nào. Hôm sau, Yoongi sốt cao...

Taehyung à! Sau này em đi rồi, anh phải thật vui vẻ, hạnh phúc bên người anh yêu, còn em không cần bận tâm đến...

Yoongi ảm đạm nhìn lên trời, nước mắt từng giọt rơi không ngớt, quẹt đi rồi vẫn cứ chảy. Không thể thế được, bằng cách nào cũng phải quên anh ấy, có như vậy mới có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Nhìn từ xa bóng dáng quen quen, đó chẳng phải là SooYoung - người yêu của Taehyung sao? Chị ta hình như bị một đám người bắt đi thì phải. Không xong rồi, Yoongi giật mình, cố bắt chiếc taxi rồi đuổi theo.

Cậu lấy điện thoại, run run bấm số gọi Taehyung.

- "Alo?" - Tiếng anh lạnh lùng bắt máy.

- Anh Taehyung... Nguy rồi! SooYoung, chị ấy...

- "SooYoung? Cô ấy làm sao?" - Phía bên kia đầu dây, giọng Taehyung hốt hoảng.

- Có một đám người kéo chị ấy đi... Căn nhà hoang quận GwangDo...

- "Bíp... Bíp..." - Anh tắt máy, vội vàng chạy khỏi công ty, nhanh chóng lái xe đến chỗ Yoongi nói.

Cậu nhìn từ ngoài thông qua khe cửa sổ. SooYoung đã gây thù chuốc oán gì với bọn áo đen gớm ghiếc này? Nhưng khoan đã, có khi nào Taehyung đến đây rồi cũng bị thủ tiêu luôn không? Vậy càng không được, anh mà có chuyện gì thì bản thân Yoongi càng ân hận hơn khi chính cậu gọi Taehyung tới. Còn SooYoung thì sao? Không thể để chị ta một mình được...

Yoongi chuyển tầm mắt sang vị trí của SooYoung. Tay chị ta bị trói chặt sau lưng, hai bên có người đứng canh, miệng không ngừng chửi rủa thậm tệ.

Chờ một chút, người đàn ông kia không phải là Jung Hoseok sao? Anh ta đang làm gì ở đây vậy?

Yoongi bất ngờ khi thấy Hoseok ngồi ở chiếc ghế cao nhất. Anh ta bắt SooYoung đến đây là có ý đồ gì?

Cánh cửa bật tung ra, Yoongi đi vào, bỏ qua ánh mắt cầu cứu của SooYoung mà tiến thẳng đến trước mặt Hoseok, ánh nhìn như muốn hỏi anh ta đang làm gì.

- Yoongi? Sao cậu lại đến đây? - Hoseok có chút bất ngờ nhìn cậu.

- Jung Hoseok, anh định làm gì với chị ta? - Yoongi mặt vô cảm hỏi.

- À, thì ra là lo lắng cho cô ta. Không cần bận tâm làm gì, cậu về nhà nghỉ ngơi đi!

Nói rồi Hoseok ngả người về phía sau, đồng thời ra lệnh cho bọn áo đen. Sau khi nghe lệnh, chúng liền tiến lại gần SooYoung. Lúc này chị ta không còn sức chửi nữa nên chỉ có thể nhìn chúng bằng đôi mắt sợ sệt ứa nước.

- Khoan đã! Không được chạm vào chị ấy!!! - Yoongi quay sang nhìn Hoseok. - Jung Hoseok, tôi nói cho anh biết, nếu như anh đụng đến chị ta thì thỏa thuận sẽ chấm dứt!

- Được thôi, cậu có thể làm vậy nếu muốn công ty của chồng cậu bị phá sản! - Hoseok nhếch miệng. Anh ta chưa từng phục tùng dưới chân ai, kể cả người anh ta muốn chiếm đoạt.

- Anh dám...

- Sao lại không? - Hoseok nhướng mày khó chịu, sau đó nhìn bọn áo đen hét lớn. - Còn đứng đó làm gì? Mau đánh nó!!!

Hoseok nói xong thì cả bọn áo đen vội cầm gậy đánh thật mạnh vào SooYoung. Yoongi đứng trố mắt nhìn như đang phân vân điều gì đó, đôi mắt căng thẳng nhìn SooYoung rồi lại lia về phía Hoseok. Đột nhiên cậu chạy lại, đẩy bọn áo đen ra, dùng thân thể nhỏ bé ôm SooYoung vào lòng như muốn che chở.

Hoseok bực mình, cầm súng chĩa thẳng vào SooYoung.

- KHÔNGGGG.....!!! - Yoongi hét lớn rồi đẩy SooYoung sang một bên, đứng dậy hứng trọn viên đạn. SooYoung vì bị đẩy nên mắt vô tình đâm thẳng vào cây sắt nhọn, máu chảy lênh láng.

*Rầm*

Taehyung chạy vào, nhìn thấy SooYoung đang run run ôm mắt liền hoảng sợ, vội vã ôm cô ta vào lòng.

- SooYoung! Lee SooYoung, em làm sao thế này? Đừng sợ... Đừng sợ nữa... Có anh ở đây rồi... Anh sẽ đưa em tới bệnh viện...

- Mắt của em... Đôi mắt của em... - SooYoung nức nở, ngất đi trong vòng tay của Taehyung.

Taehyung à! Anh có thể nhìn về phía em một chút không? Một chút thôi cũng được...

Hoseok lúc này mới hoàn hồn mà chạy đến chỗ Yoongi, miệng ra lệnh cho đàn em gọi cấp cứu, tay thì lay cơ thể đang dần yếu mềm kia.

- H..Hoseok... Không được...đụng đến họ.. Tôi...sẽ ở bên anh...cả đời... Làm ơn..

- Được, không đụng đến họ! Chúng ta cùng đến bệnh viện nào! - Hoseok bế Yoongi trên tay, thân thể toàn là máu.

                               ***

Tuyết!

Ngoài trời tuyết rơi rồi, là tuyết đầu mùa...

Lạnh!

Lạnh quá đi mất, không có ai ở bên thật sự rất cô đơn, rất đáng sợ...

Yoongi nhíu mày, khẽ mở đôi mắt ra nhìn xung quanh. Đang ở đâu đây? Là bệnh viện?

- Taehyung... - Yoongi khẽ gọi. Không có tiếng trả lời. Thật sự không có ai ở đây.

- Taehyung...

- Taehyu...

- Tỉnh rồi à? - Tiếng nói lạnh lùng vang lên, Taehyung từ ngoài cửa bước vào.

- ....

- Tôi tưởng cậu chết luôn rồi chứ?

Anh muốn em chết đến thế sao?

- Cảm giác hại người khác vui không? - Taehyung ngồi xuống ghế, lạnh lùng quét ánh mắt lên người Yoongi.

- Anh...

- Tôi hỏi cậu cảm giác hại người khác vui không? - Anh gằn mạnh từng chữ.

- Không... Không...

- Min Yoongi, cậu thật ti tiện! Cấu kết cùng Jung Hoseok để hại SooYoung sao? Còn viết cả đơn ly dị để đến với hắn à? - Taehyung đôi mắt đỏ dữ tợn, hai tay hung hãn nắm cổ áo Yoongi xốc lên.

- Không có... - Yoongi nói nhỏ, từng chữ nghẹn lại trong cuống họng.

- Đến lúc này còn giả bộ ư? Muốn tôi thương hại? Muốn tôi yêu cậu? Min Yoongi, cậu thật xấu xa!

- X..xấu xa...

Em cứu chị ấy gọi là xấu xa sao?

Lẽ ra tốt nhất em không nên tỉnh lại...

- Được! Đơn ly dị tôi kí, nhưng mãi mãi Kim Taehyung này hận cậu đến tận xương tủy! Phá hoại hạnh phúc của người khác chính là cậu!!!

Taehyung nói rồi rời đi, căn phòng trắng xóa âm u đến đáng sợ.

Một lần thôi, em sẽ biến mất mãi mãi...

Taehyung, em trả cho anh hạnh phúc. Chúng ta từ đây không còn nợ nhau điều gì...

                              ***

- Bác sĩ, tôi muốn hiến giác mạc cho bệnh nhân Lee SooYoung.

- Tôi nghĩ cậu không cần hiến giác mạc nữa.

- Tại sao không cần nữa???

- Chúng tôi vừa chụp CT cho bệnh nhân này. Có phải bệnh nhân trước khi nhập viện đã bị đánh đập rất dã man?

- Hm... Phải.

- Tim bệnh nhân bị tổn thương rất nghiêm trọng. Tôi e rằng bệnh nhân sẽ không sống được tới 2 tuần sau...

- ....Tôi sẽ hiến cả tim lẫn giác mạc.

- Cậu chắc chứ?

- Tôi chắc. Nhưng xin ông đừng nói với ai tôi là người hiến.

- Được!

Taehyung à, xem như ta hết nợ nhé!

Em không có gì ngoài đôi mắt và trái tim này... Thôi anh hãy hạnh phúc!

Ngày phẫu thuật, Yoongi rơi nước mắt, nhìn xung quanh lần nữa và nhìn tấm ảnh của anh một lần nữa thôi. Vì cậu sẽ không được nhìn thấy anh, mãi mãi. Sau ca phẫu thuật này, cậu sẽ chìm vào giấc ngủ... vĩnh viễn.

- Đừng sợ, đã có tôi ở đây. Tất cả mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! - Hoseok nắm chặt lấy bàn tay cậu. Chiếc giường trắng được đẩy dần vào trong...

                              ***

*Hai tháng sau*

- Anh à, mua cái này cho em đi! - Tiếng nhõng nhẽo xuất hiện, đôi nam nữ hình như đang đi shopping.

- Được rồi.

Taehyung nhìn SooYoung cười hạnh phúc. Thật may mắn khi có người hiến giác mạc và tim cho cô ấy.

- Ơ, nước mắt lại chảy rồi này! Để anh lau cho... - Taehyung cầm chiếc khăn giấy nhẹ nhàng lau cho SooYoung.

- Từ khi phẫu thuật xong em hay chảy nước mắt. Chắc lúc trước người chủ của nó khóc nhiều lắm!

Taehyung chỉ cười, bất giác trái tim cảm thấy nhói đau.

- Chẳng phải kia là Hoseok khốn nạn hay sao? - SooYoung chỉ vào cặp đôi đang đi vào trung tâm thương mại, cười nói rất vui vẻ mà người bên cạnh không phải là Yoongi.

Taehyung nhìn thấy, từ đâu cơn nóng trào đến, đi thẳng đến đấm Hoseok một cái.

- Jung Hoseok! Mày là đồ tồi!!!

Cả hai lôi nhau vào một góc vắng vẻ. Taehyung bắt đầu đánh. Cứ nghĩ tới Yoongi ở chung với hắn là cảm thấy bực mình.

- Mày chắc không tồi đâu nhỉ? - Hoseok đấm lại, xô Taehyung ra xa.

- Hừ, cướp vợ của người khác, hạnh phúc chưa đủ hay sao mà còn kiếm đứa khác để hú hí?

- Ít ra tao còn có nhân tính, mày nhìn lại mày đi! Mày nghĩ có người nào tự động hiến giác mạc và trái tim cho con đàn bà lẳng lơ đó không? Taehyung thật ra mày ngu vậy sao?

- Mày nói vậy là có ý gì?

- Chưa biết sao? Người hiến giác mạc và trái tim cho ả, mày chưa biết sao? - Hoseok cười khinh bỉ, nhếch mép nhìn Taehyung.

- Thằng khốn, nói mau!!! - Taehyung giận dữ đấm mạnh vào mặt Hoseok, nắm cổ áo lôi lên.

- Mày là thằng ngu khi đi yêu một con đàn bà đã qua tay của bao thằng khác, thậm chí còn bắt cá khi đã quen mày. Nói cho mày biết, tao khốn nạn nhưng tao vẫn còn có lương tâm, còn mày, mày thậm chí còn không bằng đồ bỏ đi! Yoongi yêu mày như thế mà mày lại hành hạ em ấy! Yoongi làm mọi thứ cho mày thì mày lại nói em ấy đi phá vỡ hạnh phúc của mày! Yoongi là người tốt, mày có biết em ấy đã nói gì với tao không?

- ....

- Em ấy nói sẽ ở bên cạnh tao nếu như tao để cho công ty của mày yên ổn, em ấy nói hạnh phúc của em ấy chính là mày, LÀ MÀY ĐÓ!!!

Là vậy sao? Hóa ra em muốn ly hôn là vì lí do này...

- Nói! Cậu ta đang ở đâu? Đừng có lừa tao!!!

- Yoongi đi rồi, đi lên Thiên đường rồi!

- Thiên đường...? Tại sao???

- Người hiến giác mạc là em ấy, người hiến trái tim cũng là em ấy! Thật uổng phí cho một đôi mắt đẹp và một trái tim cao thượng.

- ...

Taehyung thẫn thờ. Là thật sao? Trước giờ tôi chưa làm gì tốt cho em, cớ sao em lại vì tôi mà chịu nhiều tổn thương như thế?

Yoongi, hóa ra trước giờ tôi chưa bao giờ không nghĩ về em. Chỉ là tôi vô tâm nên mới không nhận ra rằng em yêu tôi như thế...

- Nơi em ấy an nghỉ là ở đâu?

- Sao?

- Tao hỏi nơi an nghỉ của Yoongi ở đâu?

- Gyeonggi...

                              ***

Ngày X tháng Y năm Z

Tại một ngôi làng nhỏ thuộc tỉnh Gyeonggi...

Cuối cùng anh cũng tìm thấy rồi

Từ đằng xa, một ngôi mộ nhỏ đơn độc nằm cạnh cây anh đào

Trái tim đau thắt lại dù đã tìm thấy em

Nhẹ nhàng đến bên cạnh em

Vẫn thấy nụ cười như ánh ban mai của em

Nhớ lại từng kí ức

Nhớ lại những gì anh đã gây ra

Từng giọt nước lăn dài trên khóe mắt

Kiếp này anh nợ em một lời xin lỗi

Nhưng nếu có kiếp sau, chắc chắn anh vẫn sẽ yêu em như em đã từng yêu anh...

                             END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro