Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1569 ngày trước:

Yoongi bước vào phòng khám và suýt nữa chút nữa đã thẳng thừng quay đầu bước ra khỏi phòng. Anh không hiểu tại sao Kim Taehyung đặt được lịch hẹn suốt như vậy, chuyện này đang ngày càng trở lên vô lý.

"Ah, Bác sĩ Min, đừng như thế chứ!"

"Tôi có bệnh nhân thực sự cần gặp và mạng sống thực sự cần cứu, anh Kim," Yoongi nhắc nhở hắn.

Taehyung gật đầu. "Tôi biết. Tôi hứa, tôi sẽ ngừng làm phiền anh. Tôi chỉ muốn biết một điều thôi."

Yoongi ngập ngừng. "Được rồi."

"Anh thích thứ gì?" Taehyung hỏi thẳng thừng. Đây là lần duy nhất anh xuất hiện trước mặt con người trong hình dạng thật của mình nhưng đồng thời cũng chẳng còn miếng idea nào để tán tỉnh con người trước mắt. Thường thì giới tính rõ ràng không phải thứ quan trọng gì cho cam khi hắn đi quyến rũ con người nhưng hắn đã thử cả ngoại hình nam lẫn nữ, cả hai đều không hiệu quả trước mắt người đàn ông này. Hắn cũng đã thử một hình dạng trung tính hơn những cũng không thành công. Rốt cuộc hắn đành phải dùng tên thật và hình dạng thật của mình. Trong suốt 1 tháng qua, hắn luôn xuất hiện và nói chuyện với Yoongi. Anh cũng không tỏ ra khó chịu mà rời đi dù bản thân anh thừa sức làm điều đó, điều này khiến Taehyung coi đó như là một tín hiệu tốt, nhưng thực tế Yoongi lại tỏ ra rất thờ ơ với điều đó. Đây mới là thứ khiến hắn bực bội

"Thích?" Yoongi nhíu mày, cân nhắc câu hỏi một lúc. "Nhiều thứ, tôi đoán. Tôi thích đọc sách. Ngủ. Thư giãn trong bóng râm vào một ngày ấm áp. Ừm, tôi thích âm nhạc và nghệ thuật, đặc biệt là hội họa."

"Gì?" Taehyung bối rối. Rồi hắn lắc đầu. "Không phải, ý tôi là anh thích gì ở một người bạn đời?"

"Một người bạn đời?" Yoongi lặp lại, vẻ mặt kinh ngạc. "Giống như hẹn hò à?"

"Đúng vậy!" Taehyung gắt lên, tâm trạng rõ ràng là đang thất vọng.

Ngay lập tức, má Yoongi đỏ bừng, anh cúi đầu. "Ừm, nhiều thứ."

"Như là ...?" Taehyung thở hổn hển, nghiêng người về phía trước vẻ mặt đầy háo hức.

Yoongi nhìn vào mắt hắn, bỗng mắt anh mở to. "Mắt anh.... màu cam?"

Taehyung giật mình. Hắn vốn không có ý thay đổi hình dạng, ngay cả khi chỉ là một chi tiết nhỏ như vậy. "Kính áp tròng thôi."

"Bây giờ chúng màu nâu rồi," Yoongi bước một bước tới gần hơn để nhìn rõ hơn.

"Điều này thật tuyệt vời."

"Tôi— tuyệt vời?" Taehyung lặp lại. Hầu hết con người đều hét lên vì sợ hãi. Đáng lẽ họ nên như vậy. ấy vậy mà Yoongi chỉ trông có vẻ thích thú.

"Thật sao?"

"Màu cam đó rất đẹp."

"Đó là màu mắt tự nhiên của tôi," Taehyung thừa nhận. Đây là lần nói chuyện lâu nhất giữa hắn và Yoongi kể từ trước đến nay. Hắn bắt đầu cảm thấy phấn khích. Yoongi cuối cùng cũng chú ý đến hắn rồi

"Tại sao anh lại giấu nó?" Yoongi hỏi.

Taehyung nghiêng đầu, để lộ màu cam lần nữa, thích thú với cách Yoongi mở to mắt và nghiêng người lại gần hơn. "Hầu hết mọi người đều sợ chúng."

"Tại sao?"

"Vì nó là thứ chứng minh tôi là gì...."

Yoongi giữ ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc. "Vậy...anh là gì vậy, Kim Taehyung?"

"Một kumiho."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro