Story 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Yoongi... Yoongi-hyung...

Trong một góc của lán hàng ăn ven đường, một chàng trai tóc đỏ trẻ tuổi đang nằm gục xuống bàn, bên cạnh là những vỏ chai sochu trống không, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu, đôi lúc khẽ nấc lên một tiếng.

-Này, cậu gì ơi, cậu không sao chứ?- bà chủ quán vừa gọi vừa lay vai cậu

Cậu mệt mỏi mở từng bên mắt một, vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.

-Cậu không sao chứ? Có tự về được không?

Giọng nói oang oang của bà chủ quán cũng đã làm cậu tỉnh táo phần nào. Cậu đứng dậy trả tiền, cảm ơn bà chủ quán rồi đi về.
Tuy đã ngủ được một giấc nhưng cậu vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, bước chân hơi loạng choạng nên đành ngồi nghỉ ở gốc cây ven đường. Cậu hiện tại chưa muốn về kí túc xá, cậu cũng chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào. Nghĩ tới anh, một giọt nước mắt không hẹn mà lăn dài trên má cậu, len vào kẽ môi rồi thấm vào đầu lưỡi cậu mặn chát. Cậu mỉm cười chua xót. Từ lâu cậu đã biết trước rằng một ngày nào đó sẽ phải nhìn anh ở bên người khác nhưng không ngờ rằng nó lại đau đến vậy. Cô gái ấy thật xinh xắn, đáng yêu và tỏa sáng, thật xứng với Yoongi.
———————

-Taehyung!

Giọng nói quen thuộc vang lên làm tim cậu đau nhói, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gạt hết nước mắt rồi cố gắng nở nụ cười hình hộp ngốc nghếch nhìn về phía anh.

-Em đã đi đâu vậy, mọi người rất lo cho em đó.- Yoongi chạy đến bên cậu- sao người em toàn mùi rượu thế này.

Cậu nhìn anh: trên áo khoác to sụ, dưới quần ngố, dép xỏ ngón, cả người đang run bần bật vì lạnh, tay chân thì ửng đỏ cả lên. Tim cậu lại một nữa như bị vật nhọn xuyên qua, phần vì anh trời lạnh như này mà không mặc ấm, phần nhiều vì sự quan tâm của anh.

-Em mới đi uống với bạn.

Yoongi lập tức nhíu mày lại, có lẽ anh đã nhận ra cái không thật trong lời nói của cậu.

-Anh xem tụi nó ác chưa này- Taehyung chỉ vào mắt mình, giả giọng mếu máo - tụi nó còn làm đổ rượu vào khuôn mặt đẹp trai của em làm đỏ hết cả mắt nè.

Yoongi mím chặt môi, trông anh lúc này không có vẻ gì nghi ngờ mà vô cùng tức giận, cậu biết giờ mà biện hộ thêm câu nào là bị lật tẩy ngay câu đấy liền đổi chủ đề:

-Anh ra ngoài mà mặc thế này không lạnh sao? Coi chừng cảm đó. Thôi, chúng ta về kí túc xá đi.

Anh không nói câu nào, chỉ lặng lẽ theo cậu về, mặt vẫn nhăn nhó một cách giận hờn. Taehyung mỉm cười trước vẻ đáng yêu của anh, cậu thầm ước mong ngoài cậu ra không ai được thấy anh những lúc như này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Yoongi-hyung, anh đi đâu thế?- Taehyung nhìn về phía Yoongi đang gấp gáp đi giày.

-Anh ra ngoài có chút việc, có lẽ sẽ về muộn, em bảo mọi người giùm anh nha.

Nói rồi anh chạy vội ra ngoài. Cậu lắc đầu chán nản, cơn đau đầu cộng thêm buồn ngủ khiến cậu khó chịu muôn phần.

"Sáng sớm đã đi mà tối muộn mới về, chắc hẳn hôm nay là dịp đặc biệt nên mới dành nhiều thời gian bên nhau đến vậy."

Cậu mệt mỏi nằm phịch xuống giường, mở điện thoại tìm kiếm chút niềm vui nhỏ nhoi nhưng hàng chữ số chỉ ngày tháng trên màn hình khóa chỉ khiến cậu thêm đau đớn. Hơn hai mươi năm tồn tại trên cõi đời này, cậu chưa một lầǹ quên sinh nhật mình và mấy năm nay, anh cũng chưa từng quên sinh nhật cậu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Happy birthday to you. Happy birthday to you...

Sáu con người ngồi quây quần bên chiếc bánh kem và hát bài ca quen thuộc. Năm thành viên của nhóm đều dành cho nhân vật chính của bữa tiệc những lời chúc tốt đẹp nhất và những món quà hay ho nhưng trong lòng Taehyung vẫn cảm thấy thật trống vắng. Cậu cười vui vẻ để che đi nội tâm u sầu mà nhập tiệc cùng mọi người đến tận đêm khuya. Tiệc tàn, mọi người đã về phòng, còn mình cậu vì không ngủ được mà định xuống bếp tìm nước uống. Cánh cửa chính bỗng mở ra khiến cậu có chút giật mình. Anh vội vàng bước vào nhà, phủi đi đám tuyết bám đầy trên áo.

-May quá, vẫn chưa qua ngày hôm sau.- Anh nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay.

-Anh về rồi, Yoongi- hyung- cậu gượng cười chào đón anh.

-Nè- anh bất ngờ chạy về phía cậu, lấy chiếc hộp màu xanh lá ủ trong người nãy giờ giơ ra trước mặt cậu- chúc mừng sinh nhật, Taehyung.

Cậu ngơ ngác nhận lấy bọc quà, môi nở nụ cười hình hộp ngốc nghếch, thì ra anh không quên sinh nhật cậu. Cẩn thận mở lớp giấy gói bên ngoài, cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy vật trong đó.

-Đây là...

Trong hộp là những figure One piece được xếp ngay ngắn. Đây không phải chính là bản giới hạn mà cậu luôn ao ước có được sao?

-Em cứ nghĩ anh đã quên sinh nhật của em rồi đi gặp bạn gái chứ.- cậu xúc động nói, đôi mắt ngấn nước mà miệng vẫn cười.

-Đồ ngốc, sao anh có thể quên được chứ. Với cả... bạn gái nào cơ?

-Ơ... chẳng phải hôm qua anh...

Anh nhìn cậu một cách khó hiểu rồi phụt cười như chợt nhớ ra điều gì đó. Lần này lại đến lượt cậu khó hiểu nhìn anh.

-Haha... Taehyung ơi là Taehyung... người mà hôm qua em nhìn thấy không phải bạn gái anh đâu, anh thậm chí còn không có bạn gái.

Rồi anh kể rằng những figure này là do anh trao đổi thời gian quý báu để hẹn hò với một cô gái trên mạng mới có được, rằng anh đã kì kèo mặc cả như thế nào mới giảm thời gian hẹn hò xuống còn 3 ngày, rằng anh đã rất khổ sở trong mấy ngày qua khi phải hẹn hò với người mình không hứng thú,...

Taehyung im lặng ngồi nghe anh kể lể, nhìn anh đắm đuối mà nở nụ cười ôn nhu. Rồi cậu trườn người đến mà bất ngờ ôm anh vào lòng. Yoongi cũng không phản kháng, khuôn mặt trắng bệch khẽ ửng hồng. Anh vốn dĩ đã quá quen với những cái ôm của cậu, vả chăng anh căn bản cũng không phải là không thích nó...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau, Jimin ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng khách. Đập vào mắt cậu là khung cảnh tràn ngập màu hường còn hơn cả tủ đồ của Jin-hyung. Thấy thế Chimchim bỗng cảm thấy cô đơn lạ thường liền ủy khuất đi tìm Jungkook, bỏ lại hai con người vẫn đang ôm nhau ngủ không biết trời biết đất gì hết.

Em quyết định rồi, Yoongi-hyung.

Không cần biết đó là cô gái xinh đến đâu, duyên dáng, đáng yêu cỡ nào, nhìn xứng đôi vừa lứa với anh ra sao

Cũng không được tiến lại gần anh

Bởi anh là của em, Min Yoongi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Au: Hãy coi tuôi như một người đàn ông, tuôi có thể đến gần Yoongi của cậu được chứ? *mắt long lanh*
-Taehyung: *lườm* Đàn ông thì càng không được, lượn ra chỗ khác chơi đi.
------------------------------------------------------
*lảm nhảm đôi lời*
Câu chuyện trên là lấy ý tưởng từ giấc mơ của tuôi ngày trước, cũng mở đầu với cảnh Vuy nốc rượu nhưng nó không ngọt ngào và tràn ngập màu hường dư lày, và... e hèm... có H nhẹ *toát mồ hôi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro