•tình ta•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"tình mình chẳng giống mây trôi
mây thì trôi mãi, mình mãi chẳng thành đôi."

--------------

gã ôm em thật chặt, ôm cho hết thảy những nhung nhớ bao ngày, ôm cho hết cái tình nơi gã, và ôm cho trọn tấm thân gầy nơi em.

gã xót xa cho xinh đẹp của gã, cho tình yêu đời gã. em đã ốm đi nhiều rồi, ốm đi rất nhiều so với lần cuối cùng gã gặp em là khoảng tháng trước.

em ơi, em biết không. một tháng qua gã luôn nhớ em, nhớ em đến muốn phát điên lên. nhớ đến hao mòn thân gã, nhớ đến những ấm áp mà gã nhận được nơi em.

"em ơi em, em có nghe không hỡi Quốc. tôi nhớ em, nhớ xinh đẹp của tôi."

gã buông lõng tay, nhìn chằm chằm vào em của gã. xinh đẹp của gã, tình yêu của gã em đang ở đây, ở trước mặt gã nhưng cớ sao em ơi gã lại cảm thấy lạnh lẽo tột cùng.

gã nhớ hơi ấm của em, nhớ câu hò em hò gã nghe khi hai đứa cùng nằm trên cái vạc cũ. gã nắm tay em cưng chiều hôn lấy, em mỉm cười nhìn gã như nhìn cả tâm can đời em.

gã nhớ sao những cái hôn cháy rực cái lửa tình giữa em và gã, gã nhớ hết, nhớ hết tất thảy những điều mà em và gã đã từng, nhớ hết tất thảy những điều đẹp đẽ nơi em. nhớ đến phát điên, nhưng em ơi sao gã tìm mãi tìm mãi cũng chẳng còn thấy những đẹp đẽ ấy?

"Quốc ơi."

tiếng gã thều thào gọi tên em trong đêm trăng tĩnh lặng, cái yên tĩnh ấy khiến người ta rùng mình nhưng đối với gã thì lại u sầu một mảng trời đêm.

em ơi, em có nghe thấy gã không em? làm ơn, nói chuyện với gã đi. gã nhớ giọng nói của em, nhớ đến điên dại. nhớ hai tiếng " cậu ơi " mà em gọi gã, mèn ơi nó ngọt đến dường nào hỡi em.

xinh đẹp ơi, em đừng nằm ở đấy mãi có được không? em nhìn gã này, nhìn cái gã cô đơn tiều tụy này? em ơi em không xót cho gã sao em, làm ơn thứ gã cần lúc này chỉ có em, duy chỉ em mà thôi. gã không cần gì khác nữa.

cậu cả con ông hội đồng? không, gã không cần. cái danh đấy nó làm được gì chứ. sưởi ấm được con tim lạnh lẽo đã chết tự khắc nào nơi gã sao? hay nó có thể ôm gã, cho gã cái ấm áp gã đang khát khao?

tất thảy, tất thảy đều không có.

gã căm hận cái danh phận ấy, gã căm hận cái tôi nơi gã. nhìn xem chỉ vì một chút sĩ diện của cái danh cậu cả mà gã đã làm em giận rồi này.

em không thèm chơi với gã nữa, cũng không chịu hò cho gã nghe. em không ôm gã nữa, cũng không gọi gã hai tiếng "cậu ơi" mà gã nhớ mong từng ngày.

"em ơi em, Quốc ơi Quốc."

gã xin em, đừng giận gã nữa. gã chẳng cần cái danh ấy nữa, gã cần em thôi, gã biết lỗi rồi Quốc ơi em có nghe không, gã biết lỗi rồi em ơi em về với gã đi em.

"em ơi."

cái tiếng "em ơi" nơi gã sao nghe mà nặng trĩu cả cõi lòng. nước từ đâu cứ thế lăn dài trên đôi gò má, một giọt hai giọt rồi cứ thế rơi lã chã. gã khóc thật rồi em ạ, gã khóc cho duyên gã dang dở, gã khóc cho thân em lận đận sớm chiều. khóc cho con tim lạnh lẽo chết mòn nơi gã, và khóc vì cả những nhớ nhung gã dành cho em.

mẹ từng bảo với gã, nếu gã thương em hãy bảo vệ em thật tốt, đừng vì cái danh cái phận, cái sĩ diện hão mà đánh mất người mình thương. bởi tại, bà đã từng. bà đã đánh mất người mà cả đời này bà chẳng thể quên được, cái người đã cướp đi cái rung động đầu đời của thiếu nữ tuổi trăng tròn mới lớn. bà yêu, bà thương nhưng vì một cái tiền cái tài mà bà gạt bỏ cái duyên ấy. để rồi giờ thì sao, hối hận? cũng chẳng kịp nữa rồi.

bà đã lận đận một đời, duyên bà mà đã chẳng thành thì con bà đừng như thế, đừng giống như bà để rồi chỉ biết ôm ân hận cả một kiếp người.

nhưng, nhưng gã có nghe sao? thấy đấy, em đi rồi, đi mất rồi. gã đã đánh mất em như cái cách mà mẹ gã đã đánh mất người mình thương. và em ơi, gã sẽ chẳng ân hận mãi một kiếp này đâu, mà còn cả những kiếp sau và sau nữa. gã vẫn sẽ ôm mãi một nỗi nhớ thương về xinh đẹp của gã, về em nhỏ gã thương.

cái đêm ấy gã gạt tay em, chối bỏ cái tình cảm dang dở đôi lứa. gã đã chẳng ngần ngại, cũng chẳng đắn đo mà bỏ lại em cùng cái duyên dang dở. bởi, gã sợ, gã sợ chính người đàn ông mà gã gọi là cha sẽ giết chết gã ngay cái khắc mà gã thừa nhận, ừ gã "đồng tính luyến ái" và ừ thì gã thương em.

gã đã rất sợ, cái tôi ấy cùng cái sợ hãi ấy cứ thế mà cuốn lấy tâm trí gã. để rồi gã quên bén đi xinh đẹp của gã, em của gã em không sợ sao?

'em không sợ sao?' nghe thật nực cười, đương nhiên là em sợ và gã biết rõ điều đấy. gã thấy em run rẩy, nhưng ánh mắt em lại kiên định dường nào. em nhìn gã như nhìn một hy vọng nhỏ, và em đã tin rằng gã sẽ luôn bên em, sẽ nắm tay em dù cái giá phải trả nó đắt thế nào. bởi em tin gã và tin cái duyên đẹp của gã dành cho em. cái khắc ấy, em đã đem trọn cái niềm tin mong manh nơi cõi lòng em đặt trọn vào tay gã. còn gã thì sao? đúng thật là một gã tồi vô dụng.

và em ơi, giờ đây gã ân hận rồi thật sự rất hối hận. giá như, giá như cái khắc ấy gã nắm chặt lấy tay em run rẩy, giá như cái khắc ấy gã kiên định bước tiếp cùng em, giá như gã dũng cảm như xinh đẹp của gã thì có lẽ giờ đây đôi ta đã vẹn đường rồi em nhỉ?

có lẽ vậy.

nhưng em ơi, hai từ "giá như"nó vô dụng lắm, vô dụng như gã tồi yêu em này. giá như thì cũng chỉ là giá như, hỏi thử xem nếu ta có thể quay trở lại quá khứ thì cái đời long đong này làm gì còn tồn tại hai chữ sai lầm?

Quốc của gã, tình yêu của gã, xinh đẹp của gã em đã rời bỏ gã trong một đêm trăng tròn hiu quạnh và rồi em bỏ lại gã một cái duyên lỡ dở cùng câu hứa đôi mình trọn kiếp chẳng thành.

em ơi, đời này của gã mất em rồi còn nghĩa lý gì đâu hỡi em? em đi rồi gã như khuyết đi một mảnh hồn cằn cõi.

em ơi, hay đôi mình cùng hẹn nhau một kiếp khác, một kiếp chẳng lận đận long đong, một kiếp chỉ có gã có em và có hạnh phúc.

"em ơi, Quốc ơi Quốc, xinh đẹp của tôi, em đợi tôi nhé, đợi tôi đến tìm em."

---------

và rồi người ta tìm thấy xác cậu cả Kim con ông hội đồng trong một cái chồi nhỏ. cái khắc cuối đời gã, gã vẫn nắm chặt lấy tay em, nắm chặt cái bàn tay nhỏ của em như gã sợ gã sẽ lại lạc mất em một lần nữa.

về sau, người ta vẫn cứ mãi than vãn về mối tình đẹp thời niên thiếu của cậu cả Kim. tình ấy nó đẹp lắm, đẹp đẽ đến một cách kỳ lạ chỉ tiếc là tình đẹp nhưng chẳng được trọn duyên.

cũng biết trách than ai bây giờ, chỉ tại tình đó chẳng đúng thời đúng thế. cái lúc cao trào của thời phong kiến, người ta cho cái tình ấy là bệnh hoạn chẳng thể chữa lành thì lấy đâu ra cái thương xót cho tình ta.

" kiếp này long đong, chỉ mong kiếp sau hai ta gặp lại, ta vẫn sẽ bên nhau, chỉ có tôi có em và có hạnh phúc kiếp này chưa thành."

em ơi, đợi tôi.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro