Thiên Thần của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, bao trùm thành phố bởi một màu đen kịt. Đó cũng là lúc ánh đèn lần lượt thắp lên, chúng lung linh như những vì sao giữa ngân hà. Đó cũng là lúc xe cộ thưa thớt dần, người người lũ lượt trở về nhà sau ngày dài mệt mỏi.

Và đó cũng là lúc Kang Taehyun chạy đến quán bar quen thuộc.

...

Blue là một quán bar nhỏ nằm ẩn mình trên tầng cao nhất của tòa chung cư cũ giữa lòng thành phố. Dù vậy Blue lại yên tĩnh và nhẹ nhàng đến lạ, hầu hết âm thanh trong quán chỉ có tiếng nhạc du dương và "leng keng" từ những cốc nước ngon lành. Cũng phải thôi, vị trí của nó khá là khó tìm nhưng đấy lại trở thành nét đặc trưng riêng của Blue.

"King coong"

Kang Taehyun đẩy cửa bước vào rồi đi thẳng đến quầy bar, hắn chọn cho mình vị trí trong góc rồi yên vị ở đấy.

Thấy hắn, cậu chàng bartender tóc vàng liền vui vẻ đến gần

-Chà, chào anh, nay đến muộn thế?

-Công ty có chút việc

-Như cũ đúng không ạ?

Hắn nhàn nhạt gật đầu, mắt nhanh chóng hướng về phía cánh cửa ra vào như thể đang chờ đợi ai đó.

Nội thất, đèn chùm, từng dãy bàn chiếc ghế từng chậu cây khung cửa hắn đều đã nhìn đến thuộc lòng. Cũng phải, Taehyun đây đích thị khách quen của Blue kia mà.

Nhưng chớ vội nghĩ hắn rượu chè lêu lổng nhé. Cứ nhìn ly Mojito mát lạnh vừa được chàng bartender kia đem tới cho hắn là biết.

Thú thật, Taehyun tìm đến Blue không phải để giải sầu, uống rượu mà là vì một người.

-Anh ấy vẫn chưa quay lại đây.

Huening Kai vừa nói vừa gõ nhẹ lên mặt bàn để thu hút sự chú ý của người kia.

-Chưa đến thì đợi thôi.

Taehyun trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa gỗ. Kai khẽ thở dài

-Khó hiểu thật đấy, anh ấy có khi còn chưa biết đến sự hiện diện của anh vậy mà ngày nào cũng cố chấp chờ đến tối muộn. Anh thành công lập được kỷ lục là vị khách cuối cùng trong liên tiếp 7 ngày của quán rồi đấy.

-Nhóc thì biết cái gì.

Lần này Taehyun đã chịu nhìn cậu nhưng lại bằng một ánh mắt vô cùng "trìu mến".

Kai lại lắc đầu, cậu thầm nghĩ "Tình yêu thật khó hiểu, Kang Taehyun cũng thật khó hiểu" rồi lại bỏ đi làm việc của mình.

Chỉ vì một người mà ngày nào Huening Kai cũng phải tiếp người khách khó tính này.

Chỉ vì một ánh mắt mà hằng đêm Kang Taehyun vẫn luôn sẵn sàng chờ đợi.

.
.
.

Nhớ về ngày này tuần trước. Đó là ngày ướt đẫm nước mưa và cũng là ngày Taehyun gặp định mệnh đời hắn.

Vừa ký thành công hợp đồng quan trọng thì đám nhân ai cũng vui mừng. Thật không uổng công sức họ còng lưng chạy deadline đến sáng và những ngày tăng ca đến đêm muộn. Cuối cùng, tất cả đã được đền đáp thật xứng đáng.

-Giám đốc Kang đi uống với tụi em không ạ?

Taehyun trước giờ không mấy hứng thú với mấy buổi liên hoan nhậu nhẹt như thế này, hắn rất ghét ồn ào (chứ không phải vì tửu lượng hắn kém đâu nhé).

-Các cậu cứ đi đi, tôi không thích xập xình cho lắm.

-Thôi mà, em đảm bảo nơi này rất yên tĩnh, chắc chắn đúng gu sếp.

Theo sau đó là tràn dài lời năn nỉ tha thiết của đám nhân viên khiến Taehyun rơi vào thế khó xử. Thôi thì đi một hôm cũng chẳng mất gì mà đúng không.

Và Taehyun vẫn chưa biết rằng hắn chẳng những không mất mà còn lời to.

Điểm đến của họ là Blue bar và đúng như người nhân viên đã cam kết, nơi này khá hợp gu hắn.

Tâm trạng hắn nhanh chóng trở nên vui vẻ, nội thất và cách bài trí của quán thực sự đã thu hút hắn rất nhiều. Mãi lo ngắm ngía xung quanh, Taehyun bất cẩn va phải người khác.

Chiếc túi của người kia rơi "bộp" xuống đất, Taehyun lúng túng quỳ xuống nhặt và trùng hợp thay người kia cũng có hành động giống hắn.

Tay của họ vô tình chạm vào nhau, lúc ấy Taehyun cảm tưởng như có một luồng điện xẹt qua tay hắn vậy.

-Tôi thành thật xin lỗi, anh có sao không?

-Không sao.

Giây phút người kia ngẩng lên nhìn hắn, Taehyun này dường như đã biết yêu mất rồi.

Ấy là một chàng trai có dáng người nhỏ nhắn và anh xinh đẹp tựa một thiên thần vậy. Da trắng, mi cong, môi đỏ, mũi cao và đặc biệt là đôi mắt anh sáng ngời như chứa hàng vạn tinh tú lung linh nhất thế gian. Giọng anh hơi trầm nhưng lại rất ấm áp, chỉ hai từ "không sao" được thốt lên với chất giọng ấy thôi đã đủ khiến hắn chết mê chết mệt.

Khi đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn hắn, Taehyun đã thấy thiên thần giáng trần.

Khi hắn gặp anh, Taehyun đã biết tình yêu sét đánh là hoàn toàn có thật.

Thiên thần ấy đã thành công biến Kang Taehyun trở thành một con người hoàn toàn khác.

Cái đầu chỉ toàn chữ với số của hắn giờ đây lại tràn ngập hình bóng anh, tâm trí lúc nào cũng chỉ biết chăm chăm vào công việc của hắn nay lại một lòng hướng về anh.

Và quan trọng nhất, một người uống được 2 ly soju là gục như hắn lại đến bar không xót ngày nào.

Taehyun mong mỏi được gặp lại thiên thần ấy vì thế hắn nuôi hy vọng anh sẽ đến Blue lần nữa nên đêm nào cũng mò đến đây.

Chỉ tội cho chàng bartender tóc vàng kia, ngày ngày chứng kiến sự cuồng si của hắn đến ngán ngẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro