bản nhạc thứ 3: next door

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I'm in love, I'm in love, I'm in love with the boy next door

Never been so in love with a boy like this before

He's got no idea

How I'm really feelin'

I'm in love, I'm in love, I'm in love with the boy next door"

-next door by Amelia Moore, ASTN-

Đây là mẩu truyện được chuyển ver từ chap "i'm in love with the boy next door" trong fic Rừng thông.

***

Nhiều khi người ngoài hay hỏi rằng tại sao mối quan hệ của Beomgyu và Taehyun lại tiến triển nhanh đến thế. Chỉ vì vô tình gặp nhau và trở thành bạn cùng phòng trong thơi gian công tác ngắn ngủi ở Cộng hòa Trung Phi thôi mà đã yêu nhau rồi ư?

Những lúc như thế, họ thường cười và lắc đầu. Không phải là từ lúc đó mà là từ cái đêm định mệnh 2 năm về trước cơ.

.
.
.

Là một bác sĩ tâm lí, Kang Taehyun thường được nghe những câu chuyện tiêu cực của bệnh nhân. Có một số chuyện giống nhau, đều là vấn đề chung như bị bố mẹ đối xử bất công hay bị bạn bè bắt nạt nhưng có những lời tâm sự tiêu cực đến mức nuốt chửng cậu vào hố đen.

Taehyun nhiều lần tự đánh mình để tỉnh táo, sốc lại tinh thần mà đối mặt với những câu chuyện ấy của bệnh nhân. Cậu vẫn luôn cố gắng giữ tâm lí vững vàng nhất có thể.

Những câu chuyện ấy vẫn luôn thường ám ảnh cậu, đôi lúc trên đường chỉ cần bắt gặp một con hẻm nhỏ nào đó thì chuyện bị cưỡng bức thương tâm của cô nữ sinh lại ùa về hay việc nhìn một chú mèo đang tắm nắng thì cậu lại nhớ đến hình ảnh bệnh nhân nam nọ ra tay hãm hại con vật nhỏ bé ấy dã man nhường nào.

Hơn hết, Taehyun cần phải giữ bí mật tất cả những câu chuyện ấy. Cái cảm giác không thể nói ra cho người khác biết rằng mình sợ hãi và kinh tởm đến thế nào như đang đốt cháy cậu, bức cậu đến ám ảnh. Taehyun còn là bác sĩ có tiếng tăm trong nghề, vậy nên mức độ tiêu cực của bệnh nhân luôn không phải dạng vừa.

Nhiều lúc cậu nghĩ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì ngày cậu vào trại thương điên cũng chẳng còn xa vời gì đâu.

Thế nên Kang Taehyun tìm đến rượu bia, cậu dùng thức uống đắng nghét ấy để rửa sạch những thứ kinh tởm trong đầu cậu, chất cồn không chỉ đốt cháy cuống họng mà còn đốt cháy tất cả những suy nghĩ tiêu cực đang bám lấy cậu. Đôi lúc cũng vì quá say mà trên đường về Taehyun không cẩn thận té ngã.

Cũng vì vậy Beomgyu mới thường thấy hình ảnh người hàng xóm của mình say bét nhè và trên người còn trầy trật đủ chỗ. Những lúc như thế, anh thường tốt bụng cho cậu vài miếng băng keo cá nhân hay lâu lâu lại mang nước giải rượu sang.

Đối với Beomgyu đó chỉ là phép lịch sự, tình hàng xóm bình thường nhưng đối với Taehyun lại là một sự quan tâm đặc biệt.

Mỗi lúc nhìn vào miếng dán cá nhân hình con gấu trên tay thì trái tim cậu lại dâng lên một cỗi hạnh phúc. Dù nhỏ bé nhưng chúng mang lại cho cậu cảm giác được an ủi, được có người ở bên, chúng cũng nhắc nhở cậu rằng Taehyun cậu không chỉ cô đơn một mình.

Không biết tự lúc nào, Taehyun thường hay giả vờ bị thương để nhận được những miếng dán từ hình con gấu đến con mèo của cậu chàng hàng xóm.

"Cái anh trai nhà bên xinh ghê, như gấu con ấy"

Thời gian biểu của hai người luôn khác nhau. Beomgyu phải dậy từ sớm để đi làm còn phòng khám tư của Taehyun đến 10 giờ mới mở cửa nên cậu dậy trễ hơn anh nhiều. Beomgyu cả ngày tất bật trên bệnh viện, có hôm thì vào ca trực cả đêm rồi về nhà vào trưa hôm sau nhưng cũng có hôm anh được về sớm. Ăn uống, tắm rửa xong đến lúc đi đổ rác thì mới có thể bắt gặp Taehyun đang say rượu trở về.

"Đẹp trai nhưng mà côn đồ thì vứt." - Anh thường xuyên nghĩ như thế khi thấy Taehyun trông bộ dạng đó.

Đêm hôm ấy cũng thế, anh được về sớm còn cậu lại tìm đến bia rượu để giải thoát bản thân.

Beomgyu sau ngày dài làm việc thì mệt lả người, vừa về đến nơi đã lăn ra giường ngủ say sưa, đến khi tỉnh giấc đã là 11 giờ đêm.

Bụng anh đói cồn cào vì từ trưa đến giờ chưa có gì được bỏ vào. Trời đã tối còn anh thì mệt rã rời nên Beomgyu quyết định đặt thức ăn bên ngoài về. Vừa lúc tắm rửa xong thì hàng được giao tới.

Y tá Choi vừa vui vẻ nhận hộp gà chiên nóng hổi từ tay shipper thì nụ cười lại tắt ngúm khi thấy con sâu rượu kia lại lết thân về nhà.

Nhưng lần này có lẽ cậu uống nhiều hơn cả, từ xa đã có thể nghe mùi rượu nồng nặc, Taehyun còn say đến nỗi gục ngay trước cửa nhà. Cậu cứ thế nằm lì ra đó mà chẳng biết trời trăng mây đất gì.

Beomgyu chứng kiến một màn này thì không khỏi ngán ngẩm nhưng anh cũng mặc kệ mà đi vào nhà. Để một lát nữa thì tên kia cũng tự tỉnh thôi.

Y tá Choi ăn uống ngon lành đến nửa đêm. Bỗng bên ngoài trời đổ mưa, cơn mưa giữa đêm rơi xối xả, gió mạnh đập vào cửa kính phát ra âm thanh kinh người. Trong lòng anh tự dưng cũng bồn chồn khó tả.

"Tên kia vào nhà chưa nhỉ?"

Nghĩ đến đó, Beomgyu vội ra ngoài kiểm tra. Bất ngờ thay Taehyun vẫn nằm bất động ngoài cửa, cả người đã bị cơn mưa dội ướt sũng. Y tá Choi hốt hoảng, liền chạy ra vác cậu về nhà mình. Cũng may quãng đường rất gần, nếu không anh sẽ bị tên này đè chết mất thôi.

Vất vả bế Taehyun lên được sô pha, Beomgyu lại chết lặng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Tên này uống cái quái gì mà ngủ say như chết thế này.

Nhìn áo quần ướt đẫm của cậu, anh chần chừ mãi. Nếu như không cởi ra thì cậu sẽ bị nhiễm lạnh mất, cơ mà tự nhiên cởi đồ người khác ra thì có kì lạ quá không!!!!

"Chẳng sao cả, ở bệnh viện thấy cảnh da thịt hoài ấy mà, nhiêu đây nhằm nhò gì."

Y tá Choi nhắm tịt mắt, tay run run cởi đồ Taehyun ra. Sau đó anh nhanh chóng dùng nước ấm lau người cậu rồi lấy tạm đồ của mình mặc vào cho cậu. Những việc này anh đều làm đến thuộc lòng nhưng thật sự vẫn rất ngại ngùng. Xong xuôi tất cả, Beomgyu vì kiệt sức mà ngủ quên bên cạnh cậu.

Tờ mờ sáng, Taehyun tỉnh dậy. Đầu cậu đau như búa bổ còn bụng thì nặng nề như có thứ gì đó đang đè lên. Mắt Taehyun mở to khi phát hiện thứ đó chính là tay của Beomgyu và quan trọng hơn hết là cậu đang ở trong nhà anh.

Những kí ức vụn vặt tối hôm qua dần hiện về. Mặt cậu đỏ như gấc khi phát hiện người thay đồ cho mình lại là Beomgyu. Cũng may cậu không vì say mà quá phận với anh, nếu không cậu hối hận cả đời mất.

Nhìn vị ân nhân của mình đang say ngủ, lòng bác sĩ Kang lại yên bình đến lạ. Đến bây giờ cậu mới phát hiện không chỉ có những miếng dán, ly nước của anh dễ thương mà chính bản thân cũng dễ thương vô cùng. À không, phải nói là xinh đẹp.

"Nếu mình gọi anh ấy là gấu con thì có bị đấm không nhỉ?"

Si mê hồi lâu thì cậu cũng biết phận mà nhẹ nhàng trở về nhà. Đến lúc Beomgyu tỉnh dậy thì chẳng thấy người đâu, chỉ có mảnh giấy cùng lời nhắn cảm ơn và một tô cháo nóng hổi trên bàn.

"Coi bộ cũng dễ thương đấy!"

.
.
.

- Vậy là từ lúc đó em đã thích anh rồi sao?

Taehyun thành thật gật đầu, cậu còn lôi bộ sưu tập nhưng miếng băng keo cá nhân do anh tặng ra để khoe Beomgyu nữa.

- Chìn chá, em làm anh bất ngờ đấy!

- Tại em yêu anh mà!

Taehyun si mê nhìn người đối diện khiến Beomgyu ngại đỏ cả mặt.

- Này, em làm anh bất ngờ đấy.

- Em yêu anh!

- Bất ngờ thật.

- Anh đừng bất ngờ nữa, anh có yêu em không?

- Anh...có.

- Hửm, anh có cái gì?

- Thì... anh có yêu.

- Anh yêu gì cơ? Gyu ngoan nào!

- Anh yêu em.

Taehyun đạt được mục đích thì cười tít cả mắt, chỉ có Beomgyu bên này đã bị luộc chín luôn rồi đây.

-next door end-
.
.
.

Trời đất ơi, nhớ rừng thông quá, nhớ bác sĩ Kang với bác sĩ Choi quá 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro