thần chú thứ 17: rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Chúa ơi, Taehyun à, đừng quyến rũ tớ nữa được không? ☆

*lưu ý: cách pha chế trong chap này chỉ là trí tưởng tượng của tớ.

.
.
.

Giáo sư Snape bước vào cắt đứt dòng suy nghĩ của cả ba, cái lớp đang náo loạn cũng im bặt. Thầy bắt đầu chia nhóm rồi cho thực hành.

Taehyun và Beomgyu may mắn được phân thành một nhóm, chỉ có Kai tội nghiệp bị tách đàn, thế nhưng trông nhóc vẫn vui vẻ lắm, vì bạn cùng nhóm của nhóc vừa hay lại đứng đầu môn Độc dược này.

Dưới sự hướng dẫn của giáo sư, đám phù thủy bắt tay vào điều chế, tiếng lách cách của những lọ thủy tinh và ống nghiệm vang khắp căn phòng.

Beomgyu và Taehyun lại phối hợp rất ăn ý, hắn đi tìm nguyên liệu thì cậu lo đọc công thức, cứ thế việc ai người nấy làm. Mắt cả hai cũng tràn đầy quyết tâm, loại thuốc Ageing Potion này họ nhất định phải điều chế thành công.

Phù thủy Choi gãi gãi đầu, chân mày nhíu chặt lại trông rất tập trung. Cậu cứ lật đi lật lại cuốn sách trên tay, đọc mãi mà vẫn không thể hiểu được. Taehyun đã chuẩn bị nguyên liệu xong, hắn vừa ngước mặt lên đã thấy con gấu kia như sắp xé cuốn sách tới nơi.

Taehyun bật cười, Beomgyu làm gì cũng đáng yêu hết.

- Bồ có chỗ nào không hiểu hả?

Beomgyu gật đầu nhưng lại không vội đưa cuốn sách cho hắn. Thay vào đó là nhìn người trước mặt với vẻ hoài nghi. Cái tên Kang Taehyun này nhìn thế nào cũng không giống học sinh giỏi.

Nhìn mà xem, mắt hắn to tròn nhưng ánh nhìn lại rất nam tính, sống mũi cao nhọn, gương mặt nhỏ nhưng lại rất cuốn hút... ơ khoan khoan, ý Beomgyu không phải thế. Cậu là đang nói đến tính cách của hắn cơ, chứ không có ý khen hắn đẹp trai đâu... thật đấy.

Gấu con tự nghĩ rồi lại đỏ cả mặt, cậu đưa tay vỗ nhẹ vào má. Chết thật, dạo này cứ hay suy nghĩ linh ta linh tinh.

- Lão Snape ác độc thật, đã là sách hướng dẫn rồi mà còn bắt phải giải toán cơ.

Taehyun tiến tới chỗ cậu, cúi sát đầu nhìn cuốn sách trước mắt. Từ khoảng cách này cậu có thể nghe rõ mùi bạc hà thơm mát từ người hắn, thứ mùi hương dù rất quen thuộc nhưng khi phát ra từ hắn lại mang cho cậu cảm giác xao xuyến đến lạ.

Mặt Beomgyu lần nữa đỏ ửng, tim đập bất chấp nhịp điệu. Cậu thầm cảm ơn vì hắn đang đứng đằng sau mình, nếu để Taehyun thấy vẻ mặt này của cậu thì chết mất.

"Chúa ơi, Taehyun à, đừng quyến rũ tớ nữa được không?" - Beomgyu khổ sở trách thầm.

Taehyun cười khẩy nhìn cuốn sách hướng dẫn, cũng ít có ác thật đấy, bảo sao Beomgyu lại khóc thét.

“Chúng ta có 70 gam sa giông tác dụng với 50 gam chuối vàng, nhưng để điều chế thuốc thì cần pha chúng ở dạng lỏng. Biết M của sa giông và chuối vàng lần lượt là 30 và 40, hãy tự tính số V cần để điều chế thuốc.”

Phù thủy Kang trầm ngâm hồi lâu, ít phút sau hắn liền lôi giấy bút ra và bắt đầu giảng:

- Bây giờ để tính được số V thì trước mắt phải tìm mol đúng không? Mà đã có M của sa giông và chuối vàng là 30 và 40, khối lượng là 70 và 50 thế thì dễ dàng tìm được mol của chúng rồi hen. Bồ tính thử xem.

Beomgyu vội vã gật đầu rồi bắt đầu hí hoáy viết.

- mol của sa giông là sấp xỉ 2,3 ừm còn chuối vàng là… 1,25.

- Giỏi lắm. Vậy công thức tính mol dựa vào V là gì?

- n bằng V chia 24,79.

Taehyun hào hứng, Beomgyu của hắn là giỏi nhất, cậu hiểu bài rất nhanh, chả bù cho Huening Kai, hỏi đến là cứ ngơ ngơ.

- Rồi đó, cứ vậy mà thế số vào công thức thôi là tính được à.

Beomgyu kêu lên một tiếng “Ồ” rõ to, cậu trầm trồ nhìn hắn, ánh nhìn cứ lấp lánh lấp lánh ánh sao khiến Taehyun cười ngại gãi đầu. Cậu không ngờ hắn coi vậy mà thông minh phết, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà.

Cứ thế nhờ có Taehyun mà những cú thách đố trong bài đều được gỡ bỏ dễ dàng, niềm tin chiến thắng trong lòng Beomgyu dâng trào khiến cậu hào hứng không thôi, tay cậu khuấy hỗn hợp nhiệt tình hơn bao giờ hết.

Tiếng “ùng ụng” phát ra từ vại mỗi lúc một rõ ràng, theo như sách hướng dẫn thì bây giờ cần phải dừng việc khuấy lại mà bỏ thêm nước vào. Taehyun một tay cầm cuốn sách, tay kia vươn ra tính ngăn cậu lại nhưng vì quá chăm chú vào sách mà thế nào lại nắm nhầm tay Beomgyu thay vì cái muôi.

Cả bàn tay trắng hồng của cậu được một màu rám nắng khỏe mạnh bao trọn lấy, tay Beomgyu vốn đã nhỏ nhắn nay lại nằm gọn trong lòng bàn tay hắn khiến nó như biến mất. Xúc cảm mềm mại truyền đến khiến Taehyun giật mình mà rụt tay lại, vừa phát hiện thứ mình vừa nắm là tay cậu chứ không phải muôi khiến hắn liền đâm ra lung túng.

“Hèn chi thấy mềm ơi là mềm, Chúa ơi, đáng yêu quá, muốn nắm lại quá” – Taehyun đang rất cố kiềm nén bản thân để không ngất ra lúc này.

- Tớ xin lỗi, tớ không để ý.

Beomgyu vội xua tay, cậu nở nụ cười tươi như nắng.

- Có gì đâu mà.

Dù ngoài mặt là vậy nhưng tim Beomgyu đang như muốn nổ tung, chỉ cần nhớ đến sự ấm áp lúc nãy là cậu liền không khỏi rung động. Beomgyu lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại rồi tự nhủ chỉ là do lâu quá rồi chưa thân thiết với ai nên mới vậy thôi, lâu dần rồi cũng sẽ quen mà.

Bên ngoài gió thổi mạnh va vào tán cây nghe xào xạc, lũ chim đã bắt đầu di cư về phương Nam để tránh rét, từ xa đã nghe vọng lại tiếng líu lo vui nhộn. Ánh sáng lung linh từ những cây nến xung quanh rọi vào gương mặt của Beomgyu như vô thực. Trong phút chốc, Taehyun tưởng như mình đang nơi thiên đàng khi thấy đôi má cậu hây hây đỏ ở đối diện.

Dường như, cả hai đều cảm nhận được một thứ xúc cảm mới lạ. Nhưng có người lại nghĩ nó chỉ là vì sự mới mẻ, còn người kia lại loay hoay tìm kiếm cho nó một cái tên.
Đáng buồn thay, cả hai đều không biết thứ ấy được gọi là “rung động”.

.
.
.

Tuần sau tớ sẽ lên bài gom ficbook nhó! 🌷💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro