ghosting

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả

-author: swweetcrazylove (ao3)

-link gốc:

https://archiveofourown.org/works/28904727

°
°
°

một bầu không khí trầm lặng nơi choi beomgyu sống, trời luôn mưa và nhiều mây, anh không có bạn bè, cha mẹ không quan tâm đến anh, và tất cả những gì anh muốn làm là khóc.

cho đến khi một cậu bé mới vào thị trấn, tên là kang taehyun. beomgyu thậm chí còn không cố gắng kết bạn với cậu bé, bởi vì anh ấy nhận ra rằng ngay cả một người mới chuyển đến cũng sẽ không muốn nói chuyện với anh ấy hoặc làm bạn với anh ấy.

đó là một ngày khác mà beomgyu ở ngoài trời, ngồi dưới mưa trên lề đường, chỉ nhìn về phía trước, hoàn toàn xa cách khi anh bị cuốn vào những suy nghĩ của riêng mình, khi cậu bé tóc nâu nhìn thấy anh.

"này, cậu ổn chứ?" taehyun hỏi.

beomgyu bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình khi nghe thấy một giọng nói, và anh ấy nhìn sang cậu bé, ngạc nhiên vì cậu ấy thậm chí đang nói chuyện với mình, trước khi anh ấy đáp lại bằng một giọng trầm lắng, "Tôi ổn."

taehyun sau đó ngồi xuống bên cạnh người con trai tóc đen và đặt chiếc ô mà cậu ấy có che cho cả hai người để beomgyu không bị ướt hơn. "cậu biết cậu có thể bị bệnh nếu cứ ngồi như thế này."

anh đảo mắt trước những dòng suy nghĩ và anh nhìn lại phía trước, "tôi không quan tâm."

"và tại sao vậy?" người kia hỏi.

beomgyu không trả lời câu hỏi, chỉ im lặng, không muốn nói chuyện với cậu ấy nữa.

taehyun chỉ gật đầu, nói nhanh, "vậy được rồi." nhưng cậu vẫn ngồi ở đó.

khoảng 30 phút đã trôi qua khi beomgyu nhìn về phía mình và thấy taehyun vẫn ở đó. thở dài, anh hỏi cậu, "tại sao cậu lại bắt chuyện với tôi?"

"không có lý do." cậu đáp lại với một nụ cười nhỏ. "mình chỉ muốn xem liệu cậu có ổn không."

"tôi ổn, cậu có thể đi ngay bây giờ." beomgyu nói với taehyun.

taehyun cau mày và lắc đầu, "Đó không phải là cách để cậu trốn tránh. mình sẽ ở lại với cậu cho đến khi cậu ổn. "

chàng trai tóc đen lếch thếch đứng dậy, đánh vào chiếc ô và anh thì thầm, ôm lấy đầu và di chuyển để anh trở lại trong mưa. "hãy để tôi một mình."

taehyun nhanh chóng đứng dậy sau khi beomgyu làm vậy và cậu bước đến gần anh, "chỉ cần đi với mình." cậu nói với anh, nắm lấy cánh tay anh ,bước xuống đường, kéo anh đi cùng.

"Cậu làm cái gì vậy- HÃY ĐỂ TÔI ĐI!" beomgyu kêu lên, cố gắng rút tay mình khỏi cậu nhưng không thể.

anh bị kéo đi cho đến khi anh ở một ngôi nhà, bước vào trong và đóng cửa lại sau lưng cậu và beomgyu. cậu buông anh ra và nhìn anh, "đây là nơi mình sống."

beomgyu bối rối nhìn lại cậu rồi nhìn xung quanh, "để làm gì chứ? tại sao tôi lại ở đây? "

taehyun mỉm cười và giơ một ngón tay lên, bảo beomgyu đợi một lát, cậu đi sang phòng khác trước khi quay lại với chìa khóa và một tập tài liệu trên tay. cậu đứng trước mặt beomgyu và đưa những món đồ về phía anh , "nó là của cậu rồi."

"huh?"

taehyun cười khúc khích và trả lời, "mình biết cuộc sống gia đình của cậu như thế nào, vì vậy mình sẽ tặng cậu ngôi nhà này và chiếc xe hơi trong ga ra. cậu sẽ không phải trả bất cứ điều gì. mình đã sắp xếp mọi thứ rồi. "

beomgyu nhìn cậu với vẻ bối rối tột độ nhưng cũng từ từ cầm lấy chùm chìa khóa và tập tài liệu, "Làm sao cậu biết cuộc sống gia đình tôi? và tại sao cậu làm điều này? cậu là ai?" anh có một triệu câu hỏi cho cậu và anh muốn có câu trả lời. bởi vì đây có lẽ là điều khó hiểu nhất mà anh trải qua.

"mình chỉ ở đây để giúp đỡ." taehyun trả lời đơn giản khi cậu mỉm cười với beomgyu.

"Được rồi ..." beomgyu chậm rãi gật đầu, vẫn vô cùng bối rối nhưng dù sao cũng đồng ý.

taehyun cúi đầu về phía beomgyu, vẫn mỉm cười trước khi điều gì đó kỳ lạ bắt đầu xảy ra. beomgyu nghĩ rằng anh ấy đã phát điên ngay khi nhìn thấy nó. tay và chân của taehyun bắt đầu rã rời, chỉ đơn giản là biến mất mà không để lại dấu vết. Đôi mắt của anh mở to khi anh nhìn cậu bạn kia, "đ-đợi đã có chuyện gì xảy ra vậy? Bạn bị làm sao vậy? cái này là gì thế? "

cậu đang dần biến mất chỉ cười khúc khích và lắc đầu, "cậu sẽ biết sớm thôi."

cơ thể cậu tiếp tục biến mất và khi nó gần đến cổ cậu, cậu lại nói, "mình sẽ không quên cậu đâu, choi beomgyu." trước khi cậu biến mất hoàn toàn, không còn lại gì.

beomgyu nhìn vào vị trí cuối cùng của mình với đôi mắt mở to khi anh ấy nhanh chóng nhìn xung quanh, như thể anh đang cố gắng tìm kiếm cậu. "cái quái gì thế?" anh lầm bầm một mình. làm thế nào mà điều đó xảy ra? nó đã thực sự xảy ra? chuyện gì đang xảy ra vậy rất nhiều suy nghĩ đang lướt qua tâm trí của beomgyu. anh nhìn vào tập tài liệu trên tay và mở nó ra, những bức ảnh rơi ra từ đó. anh cúi xuống nhặt những tấm ảnh lên và nhìn chúng với vẻ bối rối , lật ra xem bức ảnh đó là gì.

đó là hình ảnh của anh và cậu. anh thậm chí còn không biết. Tấm ảnh dường như được chụp khi cả hai chỉ mới vài tuổi do trông beomgyu vẫn còn khá nhỏ, nhưng anh vẫn còn bối rối. anh nhìn lại tập tài liệu và mở nó lần nữa, lấy giấy tờ bên trong ra. anh nhìn vào cái đầu tiên và đọc nó.

tên bệnh nhân: kang taehyun

tuổi: 15

giới tính: nam

lý do: tự sát

dod: ngày 21 tháng 7 năm 2017

đôi mắt của beomgyu mở to hơn khi đọc những gì đã xảy ra và nhìn thấy bức ảnh của taehyun trên tờ giấy và đôi mắt của anh đã rưng rưng khi đọc phần còn lại. thứ không phải từ bệnh viện.

tôi chỉ có 1 người bạn tên choi beomgyu. hai chúng tôi đã rất thân thiết và đã làm mọi thứ cùng nhau, chúng tôi không thể tách rời. Kỷ niệm yêu thích nhất của tôi với người bạn của tôi là khi cả hai chúng tôi thức cả đêm để nghe nhạc và nói chuyện với nhau cả đêm, chúng tôi nói về cuộc sống của chúng tôi, sở thích của chúng tôi, những gì chúng tôi muốn làm khi lớn lên. thật là tuyệt. Tôi ước chúng tôi có nhiều khoảnh khắc như thế hơn, bởi vì đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất. anh ấy là người duy nhất ở đó vì tôi, và tôi là người duy nhất ở đó vì anh ấy.

mình xin lỗi vì đã ra đi quá sớm, beomgyu. mình đã bỏ rơi cậu khi không có một lời tạm biệt. đó là lý do tại sao mình để lại cho cậu cái này. mình biết là cậu không nhớ, đó là một điều tốt. nhưng mình không thể không nói chuyện với cậu ít nhất một lần nữa. hãy luôn nhớ rằng mình vẫn ở bên cạnh cậu. và làm ơn, hãy sống tiếp thay luôn phần của mình nhé. mình yêu cậu.

-trân trọng, kang taehyun

nước mắt bắt đầu rơi từ đôi mắt xinh đẹp của beomgyu khi những kí ức bắt đầu ùa về trong kí ức anh. tất cả những gì anh có thể cảm thấy là đau đớn. anh khuỵu xuống, làm rơi đồ trong tay, nức nở, từng giọt nước mắt rơi xuống tay anh. Làm sao anh có thể quên được người bạn duy nhất mà anh từng có vậy? nó khiến anh cảm thấy rất kinh khủng. anh không thể tin rằng anh đã quên một thứ như thế này. nhưng tại sao cậu ấy quay lại bây giờ? tại sao không sớm hơn? một tiếng hét vang lên trong cổ họng của beomgyu khi anh khóc,nằm nghiêng và cuộn tròn thành một quả bóng.

những tiếng nức nở phát ra từ miệng khi anh vẫn che mặt, khóc. điều duy nhất anh có thể cảm thấy là nỗi đau, và anh muốn nó biến mất. nhưng anh không thể, bởi vì taehyun muốn anh sống, vì cậu, nên anh sẽ không. anh ấy sẽ vượt qua nỗi đau, và giữ lại những ký ức mà anh có như những bức ảnh và giấy tờ.

anh không biết mình sẽ làm điều đó như thế nào. nhưng anh biết anh có thể. bởi vì taehyun sẽ ở bên anh ấy ở mọi nơi anh đi qua. ngay cả khi anh không thể nhìn thấy cậu hoặc cảm thấy cậu. mọi thứ cuối cùng sẽ ổn. anh chỉ phải trải qua thêm một chút đau đớn. và cuối cùng thì tất cả đều đáng giá.

End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro