3. Anzil

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Beomgyu đã suy nghĩ rất lâu. Anh muốn nhờ vả hắn nhưng cả hai lại quen biết chưa lâu, và làm vậy thì chẳng khác nào anh đang lợi dụng Kang Taehyun cả. Chẳng lẽ mọi thứ lại kết thúc ở đây sao...? Cuộc hành trình này vừa bắt đầu đã trở nên gian nan rồi...

Thấy Beomgyu có vẻ trầm mặc đi nên hắn nói:
"Đừng lo, tôi giúp anh mà."

"Dù chưa đến tinh cầu PT340 lần nào nhưng theo lời cậu thì nhà cầm quyền ở đó khá gắt.", anh thở dài "Haiz, bỏ đi. Tốt nhất anh không nên liên luỵ cậu và mẹ cậu."

Taehyun đặt tay mình phủ lên tay anh, hắn cười:
"Không có đâu, tôi giúp anh được mà. Thật đó!"

"Trước hết tôi sẽ tìm bản đồ khác, nếu không được thì mới tính đến cách này."

"Ừm, trong lúc đó ta cứ đi từ từ theo cái này."

Anh gật đầu, đáp:
"Đi thôi, Kai đang chờ đấy."

Vừa nhắc xong thì phi thuyền của Kai từ phía sau phóng lên: "Này!"

Taehyun hạ kính xuống: "Gì?"

"Của tớ gần hết nhiên liệu rồi, hạ cánh chút đi."

"Phía trước có chỗ, lên đó đã."

Hai phi thuyền hạ cánh ở bãi đất trống gần đó, Beomgyu vừa xuống là đi dò đường ngay. Kai gọi Taehyun lại, hỏi:

"Sao rồi?"

"Sao là sao?", hắn khó hiểu.

"Anh ấy! Có gì kì lạ không?"

Taehyun suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Có"

"Gì?"

"Khác hôm qua."

Kai vỗ vai hắn:
"Khác là khác cái gì. Hôm qua mình có ở đây đâu!"

"Hôm qua anh ấy hiền hiền, còn hơi ngốc nghếch. Hôm nay biến thành người khác luôn!"

"Cậu biết khác từ lúc nào không?"

"Từ lúc cậu đến."

"..."

Kai bỏ đi nạp nhiên liệu cho phi thuyền, để Taehyun nhún vai bất lực. Nhiên liệu đã nạp xong nhưng vẫn chưa thấy anh về, hắn gọi:
"Anh Beomgyu!"

"Taehyun à !!", tiếng anh gấp gáp vọng lại.

Taehyun đi theo tiếng gọi kia vào tít sâu trong rừng, vừa thấy bóng dáng áo trắng của anh thì hắn chạy lại vỗ vai ngay:
"Anh đi đâu xa thế."

"Có người..."

Hắn nhìn theo hướng tay anh chỉ, dưới đất là một bé gái tầm 12, 13 tuổi đang cuộn tròn ngủ say. Taehyun lấy trong túi ra một cái đèn pin nhỏ, hắn ngồi xuống kiểm tra sơ lược rồi nói:

"Còn sống...Nhưng mất nước quá lâu nên bất tỉnh."

Taehyun quay lên nhìn anh:
"Giúp tôi đưa cô bé về phi thuyền...nhé?"

Gương mặt Beomgyu trông khá nghiêm trọng, mày anh cau lại còn tay thì siết chặt cái la bàn. Hắn hỏi:
"Anh sao vậy?"

"Có thể không mang cô bé theo không? Chúng ta đưa về Edith rồi để cô bé ở đó nhé?"

"Anh đang nói gì thế, em ấy còn nhỏ như thế. Hơn nữa còn là con người, là nữ đấy."

Beomgyu kinh tởm lùi lại một bước rồi chạy vụt đi. Taehyun day ấn đường và thở dài, thôi thì hắn tự đưa cô về vậy.

Vừa thấy Taehyun về là Kai chạy ngay lại hỏi:
"Mình nghe Beomgyu nói cậu tìm thấy con người..."

Taehyun vừa mừng cũng vừa lo lắng:
"Ừ, là một bé gái."

"Tuyệt...Lần này chính phủ sẽ thưởng lớn cho cậu đấy."

"Beomgyu đâu?"

"Ban nãy anh ấy chạy vội về, mặt trông hoảng lắm. Đang ngồi trên phi thuyền.", Kai liếc mắt về bóng dáng áo trắng đằng xa rồi đáp.

Hắn đưa bé gái cho Kai lo rồi chạy đi tìm anh. Trong lúc Kai đang vất vả đưa cô bé lên tàu thì Taehyun bên này đã ngồi cạnh Beomgyu rồi. Hắn vừa chạm vào vai Beomgyu thì anh liền giật bắn mình. Hắn lo lắng:
"Anh sao thế? Không khoẻ ở đâu à?"

Beomgyu đảo mắt liên tục, anh cắn môi:
"Tôi không muốn đi cùng nó..."

"Nó? Cô bé vừa nãy à?"

"Ừm..."

"Sao thế? Chỉ là một bé gái thôi mà."

"Tôi sợ..."

Taehyun ngồi xổm xuống nhìn anh:
"Có tôi ở đây thì anh không phải sợ."

Beomgyu nắm chặt cổ tay hắn:
"Tôi lo cho cậu nữa."

Hắn vỗ về tay anh, đáp:
"Tôi không sao mà. Anh bĩnh tĩnh lại chút rồi chúng ta xuất phát."

Beomgyu ngồi co rút cạnh hắn trên phi thuyền, cô bé vừa nãy sau khi được Kai sơ cứu thì nằm phía sau anh và hắn. Phi thuyền của Kai yếu hơn nên nếu chở thêm người sẽ đi rất chậm, cô bé chỉ đành để ở chỗ Taehyun. Suốt chuyến đi Beomgyu luôn trong tình trạng lo lắng, đôi lúc lại ngủ gà ngủ gật.

Sau 2 tiếng, cách Edith 478km, cô bé tỉnh lại. Beomgyu vừa nghe tiếng cô thì tim đập nhanh, anh ngồi nép vào cửa cách cô xa nhất có thể. Taehyun vừa lái vừa hỏi:

"Em tên gì?"

"Anzil"

"Anzil bao nhiêu tuổi?"

"Em mười ba."

Mười ba...vậy là được sinh ra trên trái đất luôn sao? Nếu vậy thì mẹ cô...bà ấy đâu? Hắn hỏi:

"Người thân em hiện đang ở đâu?"

"Mẹ em mất rồi, em và anh trai lạc nhau một tháng trước."

"Anh trai em bao nhiêu tuổi?"

"Em không biết. Em gặp anh ấy vào hai năm trước, thấy em một mình nên anh ấy dẫn theo em."

Vậy là không phải anh ruột...Xem ra vẫn còn khá nhiều người cần hắn tìm đến đấy. Anzil cười tươi quay sang hỏi anh:
"Còn anh? Anh tên gì?"

Taehyun thấy anh thẫn thờ một chỗ liền nói:
"Anh ấy tên Beomgyu, anh tên Taehyun."

"Hai anh đến từ đâu vậy?"

"Tinh cầu PT340, sau này em sẽ được đến đó."

Và học cách trở thành một người chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu. Tinh cầu là nơi như thế, nó vắt cạn bộ não con người đến khi người ấy héo mòn.

Cả hai cứ ngồi nói chuyện qua lại cho đến chiều tối, Beomgyu thì vẫn im lặng ngồi một chỗ. Sắp đến đêm nên Taehyun bật máy quét, hắn lượn một vòng quanh khu mà tối nay mọi người sẽ nghỉ ngơi. Sau khi hạ cánh thì Anzil là người xuống phi thuyền đầu tiên, Taehyun chưa để anh xuống đã phóng lên trời. Beomgyu giật mình quay sang:
" Cậu làm gì thế!"

"Thấy anh buồn nên đưa anh đi một lúc."

Anh trầm mặt nhìn đi chỗ khác. Hắn nói:
"Hôm nay anh sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"

Anh lắc đầu và không nói gì. Taehyun để phi thuyền lơ lửng trên không rồi chống tay nhìn anh, nói:
"Tối nay tôi để Anzil ngủ chỗ Kai nhé, anh không thích cô bé đúng chứ?"

"Xin lỗi..."

"Không sao. Nhưng tôi có thể hỏi vì sao anh sợ cô bé được không?"

"Không biết, ngay từ lần đầu đã thấy khó chịu."

Taehyun thở dài. Hắn lái phi thuyền về lại chỗ tập kết rồi báo cho Kai một tiếng. Từ hôm nay Kai sẽ chính thức trở thành bảo mẫu của Anzil.

Taehyun đang thắc mắc, thuật toán của anh đến cuối cùng là bị làm sao? Không phải tự nhiên mà anh sợ cô bé đến thế. Vấn đề chỉ có thể nằm ở một trong hai.

Một ngày...hai ngày rồi lại một tuần trôi qua. Cả đội vẫn đi theo bản đồ của Beomgyu chỉ đến Cherish. Anh thì vẫn xa lánh Anzil như thế, mỗi lần cô lại gần đều vô thức né ra xa.

Hôm đó cả đội đang nghỉ trưa cạnh một bờ suối. Nước suối đục ngầu, không trong như bình thường. Mà cũng phải thôi, đầu nguồn là một bãi phế liệu với hàng trăm cân sắt vụn. Taehyun đang đốt lửa gần đó, Beomgyu thì đang đứng cạnh suối để kiểm tra lại bản đồ.

Khung cảnh hoang tàn không có lấy một chút màu xanh càng làm tâm trạng của họ trở nên nặng nề hơn. Đã một tuần nhưng họ vẫn chưa tìm được đường khác để đến với Cherish, dấu vết về người anh mà Anzil nói cùng không có.

Beomgyu đang đứng bên bờ suối và nhìn xa xăm về phía thượng nguồn, nơi có hàng tá phế liệu. Anh vừa nhìn lại vừa dò la bàn mãi chẳng biết là đang tìm gì. Đang đăm chiêu thì đột nhiên Anzil chạy tới kéo tay áo anh, cô cười nói:
"Anh đang xem gì thế? Em xem với!"

Beomgyu giật tay mình lại rồi tránh sang một bên:
"Không có gì..."

"Thôi mà, cho em xem với."

Cô chạy tới choàng tay vào cổ Beomgyu và gần như đu người lên đó. Tim Beomgyu đập mạnh, anh đẩy mạnh cô ra và quát:
"Đã bảo không rồi mà!"

Chỉ nghe một tiếng 'ào'. Cả ba quay sang thì đã thấy Anzil ngã sõng soài dưới nước. Beomgyu trợn tròn mắt, anh rối rít muốn đỡ cô dậy nhưng lại không dám.

Taehyun chạy đến đỡ cô đứng lên, ánh mắt hắn tức giận nhìn anh:
"Có gì từ từ nói, sao lại động tay như thế!"

"Tôi xin lỗ-"

Hắn đỡ cô bé vào lều, giọng nghe có vài phần trách mắng:
"Thôi được rồi, từ giờ anh đi chung với Kai đi."

"Taehyun à...", anh chầm chậm đuổi theo.

"Nếu vẫn còn thấy khó chịu thì anh có thể chọn đi bộ."

Câu nói kia tựa như sét đánh ngang tai, Beomgyu dừng bước và dõi theo bóng hình hắn. Đôi mắt anh có hơi buồn, anh nói nhỏ:
"Con người đó quan trọng với cậu vậy sao..."

Beomgyu không đuổi theo nữa, anh siết chặt la bàn trong tay rồi đi một mạch về phía thượng nguồn.

Đêm xuống, lửa trại cũng được đốt lên. Đồng hồ trên tay Kai thông báo nhiệt độ không ổn định. Hiện giờ bên ngoài là 4°C, độ ẩm cũng cực thấp. Kai hơ tay trước đống lửa, cậu chán nản hỏi:

"Định không đi tìm anh ấy thật à?"

Ánh lửa hắt lên mặt hắn, Taehyun nghiến chặt răng đáp:
"Anh ấy quá bốc đồng, được voi đòi tiên."

"Lỡ không về thì sao?"

"Anh ấy sợ lạnh, kiểu gì cũng về."

Taehyun dừng một lúc rồi nói thêm:
"Dù sao anh ấy cũng là robot, không chết được."

Hắn nào biết, Beomgyu nếu nghe được câu nói kia sẽ thất vọng đến nhường nào. Phải, anh không chết được. Nhưng hàng triệu thuật toán trong Beomgyu bắt anh phải buồn, phải đau lòng, và phải có cảm xúc....

Kai nhớ lại dáng vẻ của Beomgyu lúc bỏ đi, trông rất cô đơn. Cậu hướng mắt về phía thượng nguồn, miệng thở ra khói. Bốn phía xung quanh đều tối mịt, ánh sáng duy nhất là đống lửa trại hai người đốt. Kai hỏi:
"Anzil đâu?"

"Ngủ trong lều."

Kai phủi mình đứng dậy đi vào trong vì quá lạnh, cậu co rúm người nói với Taehyun:
"Khuya nay có thể có sẽ có tuyết luôn đấy, vào sớm đi."

Lúc quay đi cậu còn nói thêm:
"Nếu cậu đã quyết định không đi tìm anh ấy thì đừng cố chấp đợi làm  gì nữa."

Hắn mở đồng hồ lên xem, ba tiếng nữa nhiệt độ sẽ xuống con số âm. Taehyun bực bội đứng bật dậy bỏ vào trong. Nếu là bình thường thì trong lều sẽ có một con gấu đang cuộn mình trong chăn đợi hắn nằm xuống để làm gối ôm. Lều này thiết kế đặc biệt nên Taehyun chẳng lạnh tẹo nào, còn anh thì sao nhỉ? Anh...có đang lạnh không?

Mặt khác Beomgyu đang loanh quanh ở bãi phế liệu nơi thượng nguồn. Mỗi hơi thở của anh đều trở nên khó khăn, vì không biết đêm nay sẽ lạnh đến thế nên anh chỉ mặc mỗi một lớp áo. Beomgyu bắt đầu đào...bằng tay. Anh lật hết tấm sắt này đến tấm sắt khác, đôi tay hồng hào và ấm áp của anh giờ đây đã cứng đơ và đầy vết trầy xước. Anh bực bội:

"Rốt cuộc là ở đâu chứ...hệ thống chỉ ở đây mà."

Anh tiếp tục tìm rồi lại tìm. Khoé mắt anh ửng đỏ, mũi và tai cũng thế. Mỗi lần thở là lại có làn hơi lạnh xuất hiện, tay cũng dần run rẩy. Tìm đống này không thấy anh lại chuyển sang đống khác. Beomgyu lật một mảnh của xác máy bay lên, miếng sắt gần đó cứa ngang tay anh khiến nó trầy một đường thật dài. Anh than đau một tiếng rồi cũng mặc kệ nó, lật tiếp phần tiếp theo.

Thêm 30 phút trôi qua, Beomgyu thật sự sắp hết năng lượng. Anh ngồi phịch xuống đất và bó gối lại, nửa mặt anh vùi vào trong và thẫn thờ nhìn xung quanh.

"Lạnh..."

Sau lưng Beomgyu đột nhiên động đậy, một con chuột từ đống phế liệu sau lưng chạy ra. Tiếng chuột kêu làm Beomgyu tỉnh ngủ, anh loạng choạng ngồi dậy và tiếp tục lật tìm. Sau khi kéo một thanh sắt thật dài ném sang một bên thì thứ anh cần tìm cũng hiện ra.

"Cuối cùng cũng thấy..."

Anh cười khổ. Nằm dưới lớp sắt vụn là một cái huy hiệu sáng bóng, trên đó là hai chữ 'BG'. Hai ngày qua thứ này cứ quanh quẩn trong đầu anh mãi, cho đến chiều nay thì la bàn của anh run lên dữ dội. Beomgyu đi theo hệ thống chỉ đến đây và tiến hành tìm kiếm. Dù chưa biết nó có tác dụng gì nhưng anh biết nó rất quan trọng. Beomgyu cất nó vào túi rồi thở gấp.

Anh đột nhiên nhớ đến Taehyun...Và cả Anzil! Trong lòng Beomgyu nôn nao khó tả, anh có điềm không lành. Dưới thời tiết không độ Beomgyu chạy bán sống bán chết trở về lều, trời vừa tối vừa lạnh khiến anh gần như mất phương hướng. Hình như tuyết vừa rơi, tóc anh may mắn được bạn tuyết kéo xuống thăm khiến nó dần ướt đẫm.

Từ xa xa Beomgyu thấy được ánh lửa trại bé nhỏ đang le lói cố níu hơi tàn. Gió mạnh thổi qua khiến nó bùng lên một hồi rồi cũng tắt ngúm đi. Anh thở hồng hộc chạy tới, thấy mọi chuyện có vẻ êm đềm liền thở phào nhẹ nhõm.

Định mở lều xem Taehyun thế nào rồi thì Beomgyu nghe được tiếng 'sột soạt' ở đâu đó. Mỗi bước chân của anh đều tuyệt đối nhẹ nhàng, Beomgyu vòng ra sau lều hắn xem xét.

Một bóng người nhỏ con đang cặm cụi làm gì đó ở góc lều, cái đầu đen nho nhỏ quen thuộc kia cứ lắc qua lắc lại để quan sát. Anh trầm mặc khi nhận ra đó là Anzil...Beomgyu nói:
"Cô...là ai?"

Anzil giật bắn mình nhìn lên, trên tay cô là một cái bật lửa cùng vài tờ giấy mồi. Cô nhìn anh và trợn tròn mắt. Anzil đứng bật dậy định bỏ chạy thì bị anh nắm cổ áo kéo lại:
"Chạy đi đâu? Từ đầu đã thấy cô không bình thường!"

"Thả ra!"

Anzil vùng vẫy khiến cổ áo cô bị trượt ra sau lưng. Anh chết đứng khi thấy thứ lấp ló đằng sau lớp áo kia của cô. Sau gáy Anzil là một vết sẹo, nhưng không phải vết sẹo bình thường, nó có hình một dãy số.

16117

16117 là tên của người máy đầu tiên do Harvey tạo ra, cũng là ngọn nguồn cho sự điên loạn của ông dẫn đến thế giới diệt vong. Kí hiệu này đại diện cho một nhóm người, nhóm người này mang trong mình suy nghĩ chống robot, phản đối AI và các loại người máy. Họ cho rằng trí tuệ nhân tạo là nguyên nhân dẫn đến tận thế...

Kể từ ngày trái đất còn sự sống, nhóm người này luôn tồn tại với ý định sẽ biến toàn bộ robot trên thế giới thành sắt vụn.

Hàng triệu AI bị nghiền nát dưới tay tổ chức mang tên 16117, từ đó thấm nhuần vào nỗi sợ của mỗi người máy từ những bước lập trình đầu tiên. Đây là cái bug sẽ tồn tại vĩnh viễn, cũng tức là nỗi sợ đó sẽ không bao giờ biến mất.

Beomgyu không tin vào mắt mình, anh sờ vào vết sẹo kia:
"Anzil...cô-"

"Cứu! Anh Taehyun cứu em!!", cô la toáng lên.

Rất nhanh sau đó Taehyun từ trong lều chạy ra. Đập vào mắt hắn là cảnh anh đang xách cổ áo cô lên, tay còn lại đang sờ vào cổ cô. Taehyun chỉ vừa nhắm mắt được vài phút thì bên ngoài đã có một trận ồn ào, chỉ là không ngờ sự ồn ào đó có liên quan đến anh.

"Choi Beomgyu!", hắn quát.

"Chờ đã, cậu nghe tôi nói."

"Anh...một đứa trẻ thôi mà, anh cần phải như thế không?"

"Không phải, cậu bình tĩnh đã!"

Anzil vũng vẫy, cô khóc lớn:
"Đau!! Anh Taehyun giúp em! Ban nãy em nghe thấy tiếng động lạ nên ra xem thử, em thấy anh ấy cầm bật lửa và giấy định làm gì đó. Sau khi bị em phát hiện thì anh ấy tóm lấy em thế này."

Taehyun khó tin nhìn Beomgyu:
"Anh..."

"Tôi không có!"

Kai cũng đã đứng bên cạnh từ sớm, cậu còn chưa kịp nói gì đã bị Taehyun cướp lời:
"Anh có còn là con người không! À...phải rồi, anh vốn chẳng phải con người mà..."

Câu này chạm đến tim Beomgyu...À, mà theo hắn nói thì anh làm gì có trái tim đâu. Tay anh siết cổ áo Anzil dần chặt hơn. Là người máy, nhưng nơi giữa lồng ngực vẫn rất khó chịu. Giải thích là do bánh răng bị hỏng, chương trình bị lỗi hay gì cũng được, chỉ là anh không cam lòng....

Anh cười:
"Haha, vì thế nên tôi chẳng quan trọng gì ở đây đúng không? Người quan trọng ở đây...", anh vung tay ném Anzil ngã sang một bên "Chỉ có con người này thôi."

"Anh thì biết cái gì...", hắn trầm giọng.

"Cậu mới đúng là người không biết gì!"

Dù chỉ là một người máy nhưng chẳng hiểu sao tim anh đau quá...Nó đau thắt lại khiến giọng anh nấc nghẹn:
"Cậu cho rằng tôi không quan trọng đúng chứ?", Beomgyu chỉ tay về phía thượng nguồn "Cậu... nghĩ tôi rồi cũng sẽ như đống sắt vụn kia...phải không?"

Kai bắt đầu thấy không khí dần trở nên nghiêm trọng, cậu nói:
"Beomgyu...bình tĩnh đã."

Bầu không khí không những nghiêm trọng mà còn là rất gay gắt, rất kịch liệt. Dù từng lời nói ra không có lời nào là mắng nhiếc hay chửi rủa nhưng tất cả đều như xát muối vào tim đối phương.

"Phải...Hai cậu là con người mà, lo lắng cho đồng loại...cũng bình thường thôi."

Beomgyu chầm chậm tiến về phía hắn. Anh muốn cho Taehyun biết vì sao mình lại sợ Anzil và con bé đã định làm những gì. Chỉ là chưa kịp....

Taehyun siết chặt tay, quát:
"Chết tiệt! Anh thì biết cái quái gì. Anh...chỉ là một robot mà thôi..."

Beomgyu đang bước đi thì đứng khựng lại. Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ ra không cử động được hệt như một cái lỗi đáng ghét nào đó vừa phá hỏng đi máy chủ của anh vậy. Beomgyu cau mày khổ sở nhìn hắn với đôi mắt đã hoen đỏ, anh khóc...nước mắt anh rơi...

Lần đầu tiên trong đời hắn thấy một người máy rơi nước mắt....còn là vì hắn.

Ngay sau giọt nước mắt đó tư thế của Beomgyu thay đổi. Hai tay anh song song đặt gọn sát vào thân, dáng đứng vô cùng nghiêm túc, gọn gàng. Gương mặt khổ sở kia dần trở về dáng vẻ bình thường. Đôi mắt anh vô hồn...một giọng nữ quen thuộc vang lên:
"Mật mã chính xác."

Taehyun cảm thấy không ổn:
"Khoan đã..."

"Hệ thống...ngưng hoạt động."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro