12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai ngày cùng ra ngoài với Beomgyu, cậu cảm thấy tiếp cận anh cực kì dễ. Cái này nên vui vẻ hay nên lo lắng đây? Vui vẻ vì mình tiếp cận được anh nhưng lại lo lắng vì lỡ như.... có ai đó cũng muốn tiếp cận anh nữa thì sao. Taehyun không nghĩ nhiều về chuyện này bởi cậu nhất định chỉ cho Choi Beomgyu thuộc về mình. Giờ con gấu ngốc kia còn chẳng biết là cậu đang có cảm xúc với anh nữa mà chỉ nghĩ Taehyun dạo này yêu đời hơn nên cười nhiều hơn thôi 

- Này Beomie _ Taehyun cất tiếng gọi 

- Đã bảo là-

- Suỵt !! Không được ồn ào _ Cậu chặn lời 

- Xùy !! Tại cậu cứ gọi tôi như thế mãi _ Beomgyu ấm ức trả lời 

- Tại vì anh cũng dễ thương như cái tên mà 

- C-Cậu điên đấy à 

- To gan đấy nhỉ _ Lớp trưởng Kang nhướng mày

Beomgyu liền im lặng ngay. Anh biết trong tình huống nào khi nói chuyện với Taehyun cũng nên nghiêm túc một chút, nhưng trong trường hợp này chẳng lẽ Taehyun lại nghiêm túc khen anh dễ thương hay sao. Đúng là vô lí mà Taehyun biết đùa thì cũng vô lí nữa. Những điều vô lí ấy đã dày vò Beomgyu suốt cả buổi học, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Taehyun xem rốt cuộc cậu đang nghĩ gì . Có phải cậu đang cần anh giúp gì không. Thực ra mấy ngày nay anh thấy Taehyun bắt đầu lạ rồi ai mà nghĩ sẽ lạ đến mức này. Thế thì nhất định phải có chuyện. Nghĩ liền làm, tan giờ học sáng, Beomgyu lon ton chạy đến chỗ Taehyun đang lấy xe hỏi cho ra nhẽ 

- Yah !! Cậu đang có chuyện gì vậy ?

- Chuyện gì là chuyện gì _ Cậu bình tĩnh hỏi lại 

- Thì là việc dạo đây cậu lạ lắm đó 

- Cụ thể đi 

- Uhmmm cậu quan tâm tôi nhiều hơn trước này, cười nhiều hơn nữa này, rủ tôi đi chơi riêng này, gọi tôi bằng cái biệt danh đáng ghét đó và... và... còn nói tôi dễ thương.... Cậu có bao giờ như thế đâu ??_ Beomgyu cáu lên nhưng chỉ nói nhỏ đủ để Taehyun lắng nghe thôi 

- Anh muốn biết à ?

- Đồ ngốc ! Tôi không muốn biết thì hỏi cậu làm c-

- Bởi vì tôi thích anh đấy 

- Thích.... thích... tôi ?

- Ừm 

- Đừng có đùa chứ, sao bây giờ cậu lại thích đùa như vậy nhỉ ??

- Tôi không có đùa đâu Beomie 

- Tôi đi về trước đây _ Mặt anh đỏ lựng lên

- Beomgyu !! Trả lời tôi !!

- Trả lời gì tôi phải về 

- Anh lại đánh trống lảng nữa 

- Được rồi. T-Tôi không có thích cậu nữa, bỏ ra để tôi về 

Nghe thế Taehyun cũng bỏ tay ra, cậu không muốn cản đường của anh nữa. Chỉ còn lại những khoảng trống trong lòng cậu. Tự trách sao lại hồ đồ đến thế, sao lại từng tổn thương anh như thế

[....] 

Xin lỗi vì chap ngắn, đây có lẽ là chap ngắn nhất mình viết từ trước tới giờ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro