O2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã đến nhà của Beomgyu rồi. Anh nhanh chóng tạm biệt Taehyun rồi bước vào. Taehyun im lặng nhìn theo cái bóng lưng đang xa dần chợt nhận ra đã khá muộn cậu trở về nhà. Vừa mở điện thoại lên thì đã thấy :" Bạn có 32 tin nhắn đến từ Đồ đần bám đuôi "

Beomgyu
Taehyun à !
Taehyun à em về chưa ?

Taehyun                                                                                                                                                                               
Anh còn một tháng nữa để thi đấy, sao vừa
về đã nghịch điện thoại rồi

Beomgyu 
Đâu có anh ăn cơm xong rồi cơ 

Taehyun
Từ đó về nhà tôi 10' đủ để anh nấu cơm                                                                                                                 trọn bữa à ? Nghĩ tôi đần giống anh chắc 

Beomgyu 
Đừng có gọi anh là "đồ đần" nữa , cứ gọi 
như thế anh sẽ yêu em nhiều hơn
 
Taehyun
Đừng đùa nữa

Beomgyu 
Anh xin lỗi. Anh đi ăn cơm đây 
Seen
 
Ồ có vẻ lần này là Kang Taehyun sơ suất để bị mắc lừa rồi. Gần 1 tiếng sau Beomgyu đã chem chẻm gọi tên cậu ngoài cửa 
- Taehyun ơi ! 

Trời đã trở tối rồi và còn khá lạnh nữa ấy vậy mà Beomgyu nhất định chờ cậu bằng được, không biết định làm gì nữa. Taehyun vội vã mở cửa, miệng không quên mắng mỏ :

- Anh điên rồi hả ? Sao lại thích lang thang khi trời tối vậy ?

- Anh đến gặp Taehyun mà ! Em còn thừa cơm không, nồi cơm nhà anh bị hư mất rồi 

Nghe đến đây Taehyun cũng chỉ biết thở dài một cái, chuyện Beomgyu hậu đậu không phải là lần đầu tiên nhưng cái tật này phải bỏ sớm chứ cứ như này cậu cũng phiền 
- Tôi cũng vừa nấu xong thôi. Anh vào ăn luôn đi 

- Vậy thì may quá ! Không uổng công anh 

Cả hai cùng ngồi vào bàn ăn. Mặc dù cả hai đều kén ăn nhưng Taehyun ăn rất là nhanh luôn còn Beomgyu thì khác, nếu không phải ăn để sinh tồn thì anh hông gảnh mà ăn nó đâu. Nên trong những lúc chán nhường như lúc ăn, anh sẽ tìm niềm vui cho mình bằng cách vừa ăn vừa xem tivi :)) Kang Taehyun nhìn đến khó chịu, cậu đập tay xuống bàn làm Beomgyu cũng có chút giật mình hoảng sợ

- Ăn mau còn rửa bát 

- Anh ?

- Không lẽ tôi ?

- Sao chứ ? Anh là khách mà ?

- Đến ăn trực nhà tôi còn tính toán à ?

- Được rồi anh ăn nhanh đây 

Hai người dùng chỉ ít bát nên chớp nhoáng đã xong rồi. Vội quệt tay vào quần cho ráo nước, anh chạy ngay tới chỗ Taehyun lấy cớ nhờ cậu giảng bài. Haha, toàn mấy bài anh hiểu hết rồi ấy thế mà Taehyun vẫn mảy may không hề biết gì mà giảng rất nhiệt tình. Giảng gần xong rồi, anh lại giở trò không hiểu để được cậu giảng lại lần nữa. Ai ngờ bị cốc đầu một cái rồi lại bảo :

- Tôi không giảng lại nữa đâu. Anh không chú ý gì cả. 21h8 rồi kìa, anh cũng nên về nhà đi 

- Anh muốn ngủ lại đây. Trời tối lắm anh cũng rất sợ đó 

- Không được !

- Đi mà Taehyun....

- Đã bảo là không được 

- Rồi rồi nhưng em phải đưa anh cái đèn pin thật sáng đấy 

Có vài người cho rằng đây là nhõng nhẽo nhưng mà Choi Beomgyu thì sợ thật. Trời đã muộn rồi, đường thì còn vắng nữa, nghĩ tới cảnh 10' mới về nhà nó khiếp sợ kinh khủng. Ra đến cửa anh vẫn còn dè dặt :

- Nhưng Taehyun à .....

Taehyun vẫn không nói gì. Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của cậu ta Beomgyu buồn bã mở cửa

- Khoan đã, anh ở lại đi dù gì mai cũng là ngày nghỉ

- Thật sao ? Vậy để anh đi tắm. Taehyun lấy anh mượn bộ quần áo nhé

- Sao anh không đem quần áo theo 

- Ai mà biết sẽ ở lại đâu 

- Mà từ giờ tắm sớm một chút, anh mà chết thì tôi lại bị vạ lây 

- Anh quen vậy rồi. Vả lại anh mà chết hì sẽ chẳng ai bám đuôi em nữa , vậy thì càng vui

- Im đi đừng nói kiểu anh chết thì tôi vui như thế 

- Đừng cằn nhằn nữa đi, im cho anh tắm 

Taehyun đã nằm sẵn, một tay lướt điện thoại, tay kia phân chia cái giường. Cậu thừa biết mình khi ngủ rất an tĩnh còn người kia thì không biết nên cứ phân trước vậy. Cuối cùng thì Beomgyu cũng tắm xong. Anh chán nản bước tới giường

- Yah... Chúng ta đều là con trai mà, có cần vậy không ?

- Im lặng đi , tôi sợ anh phá rối giấc ngủ của tôi nên mới thế 

Beomgyu liền im lặng ngay 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro