O5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Beomgyu ....

- Beomgyu....

-Beomgyu....
....
Tiếng gọi Beomgyu cứ đều đều vì dạo đây anh bắt đầu được mọi người để ý bao gồm cả nam lẫn nữ hay các giáo viên . Những giáo viên trước đây luôn mắng mỏ anh vì đi thi nhìn bài bạn ( anh tự làm thoii mà :(( ) nhưng họ cũng chỉ nhắc nhở và bỏ qua thôi bởi họ còn lấy tiêu chuẩn cho trường nữa. Ờm khỏi nói, giờ họ đang tranh nhau bàn luận xem có nên lấy Beomgyu vào câu lạc bộ của riêng mình hay không , chỉ duy nhất một giáo viên. Đó là thấy toán:))) Thầy cho rằng Beomgyu cũng khá giỏi toán nhưng chưa thực sự xuất sắc để thầy lấy vào câu lạc bộ*. Cũng chính vì độ khó của toán mà Beomgyu luôn cảm thấy chán ngấy khi giờ toán đến.

Hôm nay thấy giáo quyết định cho làm đề để thử khả năng của Beomgyu. Và kết quả chính là.... không đạt, quả không ngoài dự đoán. À gần đây Beomgyu còn làm ăn khá thuận lợi đó là dạy học cho bạn học yếu để lấy về một khoản tài chính, vô cùng bận rộn luôn ấy. Ơ hình như tôi quên mất thứ gì nhỉ ? A! Đúng rồi ! Là áo của Taehyun mà Beomgyu chưa trả ! Haizz... nếu không phải anh có hứng dọn tủ đồ thì cũng chẳng nhìn thấy cái áo đó. Nó bây giờ chắc cũng đầy mùi Hoocmon của Beomgyu rồi nhưng dù gì cũng phải trả lại nếu không thì kì lắm. Thật ngại quá đi, chẳng lẽ chiều mai lại sang nhà Taehyun để trả hả ? Cơ mà giờ đó ẻm đi học toán đã về đâu ? Vậy là phải đợi đến chiều tối rồi

- Taehyun ssi !? Cậu về chưa vậy ? _ Beomgyu gọi to trước cửa nhà Taehyun 

- Gì vậy hyung ?

- À thật ngại quá , cái áo này mình quên chưa trả cậu 

Taehyun lại đơ ra một phút. Anh lại cư xử xa lạ vậy rồi, Beomgyu đã khác thật rồi. Không hiểu sao Taehyun có cảm hơi tức giận khi nghe những lời lẽ đó 

- Này cậu ổn không ?

- Chúng ta tan trường rồi hyung , không cần phải xưng hô thế đâu 

- Uh quên mất, Taehyun dạo này khác quá nhỉ, không hề lạnh lùng giống trước. Qủa nhiên sau khi từ bỏ, em sẽ nhìn anh dễ dàng hơn mà 

- Một người bỗng nhiên nổi tiếng, bỗng nhiên học giỏi, bỗng nhiên cư xử một cách kì lạ. Ai là người thay đổi nhiều hơn đây Beomgyu ?

- Ok cả hai đều thay đổi, em lại quên kính ngữ rồi _ Beomgyu khúc khích cười

- Trời tối rồi, anh muốn vào nhà ăn chút cơm không ?

- Tử tế quá ha ? Nhưng anh phải về rồi, lấy anh mượn cây đèn pin 

- Được rồi nếu anh sợ đến thế thì em sẽ đi cùng anh 

- Anh không có sợ đâu nhé ! Anh cần dùng đèn pin nhỡ không may đụng phải người khác thì sao ?

- Anh đứng đây đợi chút 

Taehyun vào rồi, cậu như quên mất đã để Beomgyu đứng một mình ngoài trời tối. Còn anh vì hơi sợ nên ngân nga hát cho khuây. Ra rồi, cậu đã ra rồi, lòng anh có hơi mừng rỡ vì nó không quá lâu. Nhưng hình như trên tay cậu không chỉ có đèn pin mà còn có... áo khoác ? Hai cái sao ?

- Anh cầm một cái mà mặc đi 

- Anh mới trả cái áo cho em cách đây vài phút thôi đó, em bắt anh giặt nữa hả ?

- Mặc một lần không cần giặt, nếu thích anh cứ lấy mặc thoải mái 

- Uh được, mai sẽ trả em sau. Ơ hình như .....

- Đi với anh, sợ anh bị ma rượt chết

- Nói xằng nói bậy _ Beomgyu có chút cau có nhưng vì trời khá tối nên Tae cũng không nhìn rõ đâu 

Cả hai trải qua 10' lạnh nhạt đi về nhà Beomgyu, Taehyun cũng không nghĩ Beomgyu giờ lại xa cách đến mức ấy

[...]

- Này Taehyun ! Thấy toán gọi cậu 

- Được rồi tôi ra ngay _ Taehyun trả lời một cách chán nản, có vẻ như hôm qua cậu đã thức khuya để giải nốt mấy cái phương trình mà thầy giao. Cậu đến phòng của thầy toán 

- Có chuyện gì sao thầy ?

- Em kèm Beomgyu học toán được không ?

- Gì ạ ?

- Em sẽ kèm Beomgyu học toán, thầy thật tham lam nhưng thầy muốn rằng hai giải đầu toán quốc gia thuộc về thầy. Thầy thấy Beomgyu cũng không phải không có năng khiếu, nếu bắt đầu luyện tập từ bây giờ có lẽ sẽ tốt thôi 

- Em thấy chắc không được đâu thầy, Beomgyu không thích học toán, cũng không có ý định tham gia vào một câu lạc bộ nào đâu 

- Chưa thử mà sao em biết được chứ _ Thầy lại nói tự tin thế rồi 

- Em hiểu Beomgyu mà thầy, cậu ấy không thích học toán đâu, nếu bây giờ thầy bắt bạn ấy học sẽ càng sinh ra chán nản 

- Thôi được ! Thầy hiểu ý em rồi. Em dạo này có mệt lắm không ?

- Thành thật thì có một chút quá sức với em 

Thực ra thầy toán đúng là một người thầy lí tưởng, ông luôn lắng nghe học sinh, nhìn hấy sự mệt mỏi của Taehyun làm ông hơi xót lòng. Có phải ông giao bài quá tay không 

- Taehyun tuần này em nghỉ ngơi chút đi, thầy sẽ cho em thoải mái một tí 

- Cảm ơn thầy ! Em xin phép 

Cậu mệt mỏi đi lên lớp , cho dù là lớp chọn đi nữa thì cũng không thiếu náo động như các lớp khác , ít thấy học hành như những bộ phim truyền hình. Và cậu thấy Beomgyu đang làm nhiệm vụ của mình, chính là dạy kèm cho các bạn yếu hơn. Người mà Beomgyu ngồi là một bạn nam. Taehyun liếc qua, cậu thấy có chút buồn bã, có chút tức giận, còn có chút mệt mỏi 

- Beomgyu !! _ Taehyun lên tiếng 

- Sao vậy Taehyun ?

- Qua đây một lát 

Beomgyu dù không hiểu gì nhưng vẫn làm theo bởi anh thấy sự nghiêm túc của Taehyun 

- Anh nằm xuống bàn đây đi 

- Thế này hả ? Để làm gì à ? _ Anh nằm xuống theo lời của Taehyun 

- Tôi hơi mệt, phiền anh làm cái gối cho tôi một lát 

- Hả ...??

*Trong mỗi câu lạc bộ sẽ có một số học sinh đủ xuất sắc về bộ môn đang theo học




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro