[02]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có phải hắn quá ích kỷ, nên cứ mãi muốn em hồn nhiên như vậy, dù hắn biết rằng, những câu chuyện của em phải thay đổi, vì cuộc sống của em đang dần đổi khác. Nhưng Kang Taehyun lại chỉ muốn nghe, Beomgyu kể chuyện đáng yêu, ví như câu chuyện em kể em đã gặp con mèo lúc đi chơi. Lúc đấy em còn kêu "meo meo", trái tim hắn tràn đầy ngọt ngào, hôn một cái lên môi em.

Hắn dỗ dành để em ngừng khóc, nói mình đã chuẩn bị bữa tối rồi, em mau đi tắm rồi ra ăn. Beomgyu cuối cùng cũng không khóc nữa, gật đầu đồng ý với Kang Taehyun rồi đi lấy đồ vào phòng tắm.

Kang Taehyun ngơ ngác nhìn em, lòng hắn tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Ăn cơm xong, em dọn dẹp rồi vào phòng làm việc, Kang Taehyun ngồi ở phòng khách. Beomgyu chăm chú xử lý nốt chút công việc, sau đó gửi kế hoạch cho sếp. Em hơi khát nên đã ra ngoài để rót chút nước, lại vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của Kang Taehyun.

"Anh đây!"

"Ừm, tối nay anh ở nhà. Xin lỗi nhé, ngoan, mai gặp!"

Beomgyu run rẩy đến đứng cũng không vững, em còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm rồi nên không tin nổi vào tai mình. Nhưng lúc Kang Taehyun quay lại nhìn em với vẻ hốt hoảng, em biết điều em nghe thấy là đúng rồi. Beomgyu vờ như chưa nghe thấy gì, nói với hắn là em hơi khát nước. Kang Taehyun liền chột dạ bảo hắn đi lấy nước cho em.

Beomgyu nhận lấy cốc nước từ tay hắn, nói cảm ơn rồi vào phòng, đóng cửa lại. Em cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc. Thì ra, những gì em nghĩ đều đúng, Kang Taehyun có lẽ đã chán ngấy em rồi, ở cạnh nhau quá lâu, hắn chẳng còn tí tình cảm nào với em nữa. Vậy thì tại sao phải dằn vặt nhau? Sao không nói chia tay đi? Beomgyu khóc đến mất sức, em quẹt nước mắt, đôi mắt nặng nề dính lại với nhau. Em gác đầu lên cánh tay mình mà ngủ thiếp đi.

Đến nửa đêm, Kang Taehyun mãi chẳng thấy em về phòng nên đã sang phòng làm việc tìm. Hắn thấy Beomgyu ngủ gục từ bao giờ, hai mắt sưng đỏ, hắn đau lòng bế em về giường. Khẽ xoa gương mặt xinh đẹp của em, Kang Taehyun ôm em vào trong lồng ngực mình, khẽ vỗ lưng em. Lúc này, trông Beomgyu giống hệt như năm ấy, năm 18 tuổi đã qua ấy!

"Bé xinh thật, rất xinh!"

Kang Taehyun biết mình điên rồi, nhưng hắn cũng không làm sao có thể dừng lại được! Trái tim con người có thể chứa hai bóng hình không? Có lẽ hắn chưa nhận ra rằng, Lim Hanyoung đối với hắn, chỉ là chút nhất thời bồng bột. Choi Beomgyu trong hắn mới chính là khắc sâu tận xương tuỷ, in dấu trong tim.

Nhưng người Kang Taehyun yêu, lại bị chính hắn làm cho đau đớn.

Trong lòng em biết rõ, hắn chắc chắn có người khác rồi, nhưng lại sợ hãi không dám thừa nhận. Trưa hôm sau, Beomgyu tới công ty hắn, muốn cùng ăn bữa trưa, cũng không chừng sẽ là bữa trưa cuối cùng ăn với nhau. Mười năm qua, Beomgyu đã moi cả tim gan ra để yêu hắn, bây giờ để con tim mình nghỉ ngơi chút cũng chẳng sao cả. Bình yên một chút, không cần yêu đương gì hết!

Thế nhưng, ông trời tàn nhẫn, đến bữa ăn cuối cùng cũng không muốn ban cho em. Beomgyu đẩy cửa bước vào, thấy Kang Taehyun và thư ký của hắn đang hôn nhau. Em vốn tưởng mình thua một người xuất chúng như thế nào, cuối cùng không ngờ bản thân chẳng bằng một cô thư ký. Mà Lim Hanyoung lại còn là đàn em trong trường của em, lúc đi học, được chính tay Beomgyu hướng dẫn. Cũng đích thân Beomgyu, giới thiệu cô cho Kang Taehyun.

Hoá ra, nguyên căn của mọi việc, vẫn lại là do em.

Beomgyu nổi cáu, xông đến kéo hai người ra, thẳng tay tát Lim Hanyoung và Kang Taehyun mỗi người một cái tát. Kang Taehyun bàng hoàng nhìn em, chuyện xấu hắn muốn cất giấu cả đời, ai ngờ đã sớm bị em phát hiện. Hắn lắp bắp mãi mới gọi được tên em.

"Beomgyu!"

"Im miệng, cậu không xứng gọi tên tôi."

Sau đó quay sang Lim Hanyoung nói.

"Cả cô nữa, cút ngay ra ngoài trước khi tôi điên lên và xé xác cô."

Lim Hanyoung hoảng loạn nhìn hắn, Kang Taehyun gật đầu, cô ôm mặt chạy ra khỏi phòng. Hắn cuống cuồng nắm tay em, kéo em vào lòng. Choi Beomgyu kịch liệt giãy dụa, hắn giữ chặt em, mở miệng giải thích.

"Nghe em nói đã được không? Thực ra em..."

Còn chưa nói hết câu, em đã dùng sức đẩy hắn ra, thẳng mặt nói.

"Tôi nhìn thấy hết rồi, tôi cũng đoán được rồi, chỉ không ngờ lại là cô ta. Em không cần giải thích, chúng ta chia tay đi."

"Beomgyu, em xin lỗi!"

"Xin lỗi cũng có ích gì đâu? Tôi dùng cả tuổi thanh xuân để ở bên em mà, tôi mới chính là kẻ ngốc!"

Beomgyu quay lưng rời đi, rời khỏi tắm mắt hắn. Em chạy thật nhanh ra khỏi đây, cứ cắm đầu chạy, giống như chỉ là một cơn mơ, cật lực chạy trốn để thoát khỏi ác mộng.

Kang Taehyun chôn chân tại chỗ, ánh mắt vô định nhìn về hướng em đã rời đi. Hắn ngồi phịch xuống sofa, đưa tay vuốt mặt của mình. Cuối cùng điều hắn muốn che dấu cũng đã lộ, hắn muốn giữ em mãi ở bên cạnh mình, đã không thể nữa rồi.

Beomgyu cứ chạy mãi, đôi chân em đã mỏi nhừ, tới nỗi ngã quỵ dưới nền xi măng cứng đến đau nhói. Nước mắt như suối không ngừng tuôn rơi, em không phải khóc vì hắn yêu cô ta, em khóc vì từng kỉ niệm suốt mười năm qua, hắn chẳng hề trân trọng. Giống như một thước phim rất dài, từng chút đều hiện rõ trong đầu em, chưa từng quên. Beomgyu và Taehyun yêu nhau từ trung học, đại học rồi ra trường vẫn yêu nhau. Đã cùng nhau trải qua những lúc khó khăn nhất, vậy mà đến khi tưởng chừng như đã không còn trở ngại nào nữa, lại rời bỏ nhau.

Kang Taehyun nói còn yêu em, nhưng nếu hắn thật sự yêu em nhiều đến thế, đã không rung động với kẻ khác.

Trời nổi trận gió rất lớn, từng hạt mưa tí tách rơi xuống rồi bắt đầu mưa lớn, như bão tố ập đến muốn cuốn trôi em đi. Mấy hôm dự báo thời tiết nói là sẽ mưa lớn, Beomgyu chẳng quan tâm, chỉ cần hắn bên cạnh, sẽ lo lắng mang đủ mọi loại đồ che mưa cho em. Bây giờ thì sao chứ, con đường vắng tanh đã chẳng còn một bóng người, vậy mà chỉ có mình em đứng dưới cơn mưa, cười như một kẻ điên.

Mưa nặng hạt rơi xuống người em đau nhức, nước mắt em hoà quyện cùng cơn mưa tới nỗi hai mắt sưng tấy, không thể mở nổi. Beomgyu cảm thấy mình chống đỡ không nổi thiên nhiên đất trời, càng chống đỡ không nổi trái tim đau đến nứt thành từng mảnh rồi vỡ vụn. Cơ thể em vô lực, đầu óc trống rỗng, trước mắt tối đen không còn thấy gì. Em ngã xuống nền đường, buông bỏ mọi thứ mà ngất đi.

Kang Taehyun lái xe đi tìm em, mưa lớn như thế này em đã chạy tới đâu mà không về nhà chứ? Bao năm qua, Beomgyu ngốc nghếch của hắn đã dầm mưa biết bao nhiêu lần, sau đó liền ốm một trận khiến hắn đau lòng. Hắn đi mãi chẳng thấy bóng dáng em, chỉ đến khi nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn thân thuộc nằm co ro trên vỉa hè, hắn hoảng hốt dừng xe lại. Kang Taehyun mở cửa xe, chạy ào ra. Beomgyu không biết đã ngất ở đây từ khi nào, gương mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch không có chút huyết sắc. Cơ thể em lạnh toát khiến hắn không ngừng sợ hãi, trái tim hắn đau đớn đến vụn vỡ, cả đầu óc cũng quay cuồng. Kang Taehyun bế em lên rồi nhanh chóng đưa em tới bệnh viện.




_dongjae_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro