[07]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm em ốm, Beomgyu cũng đã dịu hơn khi gặp Kang Taehyun, không còn thấy mặt là muốn đuổi đi nữa. Nhưng, cũng không muốn yêu nữa, nói với hắn là cả hai chỉ nên làm bạn. Dù sao trước đây họ từng là bạn thân, Kang Taehyun biết lúc này em chưa chấp nhận hắn nên ngậm ngùi đồng ý.

Beomgyu đi làm trở lại, Kang Taehyun liền lấy cớ tới bàn công việc mà rất hay qua phòng em ngồi chơi. Hắn không muốn em làm việc quá sức, nên lúc nào tới cũng mua đồ ăn cho em. Nhưng Beomgyu đang tập trung, không thèm để ý tới hắn. Kang Taehyun buồn bực chết đi được, hắn kéo tay em ra ghế ngồi, không cho làm nữa. Còn nói, mắt em mỏi rồi cần nghỉ một chút.

Beomgyu bất lực với hắn nên chấp nhận nghỉ ngơi một chút.

"Em qua đây làm gì vậy?"

"Thời gian này muốn hợp tác với bên anh mà."

"Vậy tới bàn công việc hay tới ăn?"

"Tới để gặp anh á!"

Beomgyu chán chả thèm nói chuyện với hắn, nhìn một bàn đồ ăn Kang Taehyun mang tới cho em, đúng lúc khát nước nên em lấy cốc trà sữa uống. Hắn nhìn em không rời mắt, môi xinh của em cứ chu chu lên ngậm ống hút, Kang Taehyun không làm cách nào thoát khỏi sự đáng yêu chết người của em. Tự nhiên hắn ước mình trở thành cái ống hút kia!!!

...

Lim Hanyoung và hắn kết thúc mối quan hệ mập mờ trước đó, trong lòng cô không can tâm, vẫn muốn có thể được ở cạnh bên hắn. Ngày tháng hạnh phúc đã từng cùng hắn trải qua ấy, cô không thể nào quên đi. Dù chỉ ở cùng hắn nửa tháng, trong nửa tháng này đã có một phần hai thời gian Kang Taehyun lo lắng, quan tâm đến Choi Beomgyu, thời gian vui vẻ cùng cô rút ngắn chỉ còn một nửa. Vậy mà, Choi Beomgyu hơi ốm một chút, Kang Taehyun đã cuống cuồng chia tay cô, nói không muốn em đau lòng. Vậy còn Lim Hanyoung thì sao? Cô không biết đau lòng sao?

Kang Taehyun và Lim Hanyoung qua lại trong khoảng hai, ba tháng. Đó là khoảng thời gian, hắn cảm thấy tình yêu dành cho em phai nhạt dần, hình bóng Beomgyu dần dần không còn lấp đầy trái tim của hắn nữa. Như đã nói Kang Taehyun không thể rời xa em, nhưng lại muốn tìm một người khác tạm thời thay thế em trong lúc hắn tình cảm đi xuống. Mà Lim Hanyoung lại giống Beomgyu năm mười tám tuổi tới mức hắn không kìm lòng được. Tất nhiên chẳng phải trùng hợp gì, là Lim Hanyoung cố tình quyến rũ Kang Taehyun.

Hồi còn đi học, cô ngưỡng mộ Beomgyu lắm, nhưng vì là đàn em cùng khóa lại cùng câu lạc bộ hơn nữa còn được em dẫn dắt, nên lúc nào Hanyoung cũng bị so sánh với Beomgyu. Đúng là cô không xinh đẹp cũng không giỏi bằng em, nhưng chẳng ai muốn bản thân cứ mãi bị đặt lên bàn cân với người khác. Choi Beomgyu như ánh sao sáng cả trường đều muốn theo đuổi, thật ra Lim Hanyoung chỉ kém hơn em một chút thôi...

Nhưng người ta nói rồi, họ chỉ nhớ đến hoa hậu, đâu ai nhớ tới á hậu chứ! Trong câu lạc bộ âm nhạc của cô, Beomgyu hát hay, nhảy giỏi, làm gì cũng thành khuôn mẫu, Lim Hanyoung chỉ thiếu một chút, chẳng hiểu vì sao đuổi theo mãi cũng không thể bằng được em. Lim Hanyoung điên cuồng bắt chước theo phong cách của em, ngày càng trở nên giống với em. Cô dần dần căm ghét Beomgyu vì luôn được mọi người ưu ái, cô thề rằng phải có được một thứ hơn em... Chính là cướp đi người em yêu nhất!

Trước đây hồi còn đi học, Kang Taehyun và Choi Beomgyu là cặp đôi rất nổi tiếng trong trường. Lim Hanyoung ghen tị với em, tại sao em vừa có nhiều người yêu thích lại vừa có một tình yêu đẹp, còn cô lại chẳng có gì. Từ đó, thứ gì mà Choi Beomgyu có được, Lim Hanyoung cũng muốn có được, thậm chí là lấy đi, cướp mất của em.

Beomgyu uống hết cốc trà sữa, còn khen hắn mua ở tiệm nào mà rất ngon. Kang Taehyun nhìn em cười, nói tối nay cho hắn qua nhà em chơi, hắn sẽ mua thêm trà sữa cho em. Beomgyu bĩu môi, muốn ở cạnh em thì nói luôn đi còn kiếm cớ. Em gật đầu đồng ý, sau đó liền đuổi hắn ra ngoài để tập trung làm việc. Kang Taehyun bất đắc dĩ phải rời đi, nên đành qua phòng Kim Namjoon làm phiền anh.

Buổi chiều lúc tan ca, Beomgyu nhớ ra tối nay Kang Taehyun sẽ sang nhà em, nên đã tới siêu thị mua chút đồ về làm cơm tối mời hắn. Beomgyu nghĩ trong đầu sẽ làm mấy món hắn thích, chọn lựa nguyên liệu cẩn thận, còn mua thêm soju về uống cùng hắn. Em vui vẻ đi thanh toán rồi xách túi lớn, túi nhỏ bỏ vào trong xe, sau đó lái xe về nhà, còn yêu đời mở nhạc, hát theo.

Beomgyu về tới nhà liền thay đồ, rửa tay rồi vào bếp chuẩn bị cơm tối. Đi siêu thị về cũng gần bảy giờ, chắc một chút nữa Kang Taehyun sẽ sang. Vừa nãy còn gọi cho em nói sắp tới nơi rồi nhưng quên mua trà sữa, giờ hắn đang đi mua nên em đợi chút nữa. Choi Beomgyu chỉ biết cười, Kang Taehyun còn bảo em đừng giận hắn. Beomgyu cười rồi nói hắn đi cẩn thận, em không có giận hắn.

Kang Taehyun vào cửa hàng tiện lợi, mua cho em rất nhiều đồ ăn vặt, chủ yếu toàn là đồ ngọt. Hắn cho rằng em làm việc vất vả, phải ăn đồ ngọt cho có tinh thần. Trong lúc đang trên đường tới nhà Beomgyu thì hắn nhận được cuộc gọi của Lim Hanyoung.

"Alo, có chuyện gì sao?"

"Anh Taehyun, em..."

"Chuyện gì, em nói đi."

"Anh đang bận ạ?"

"Ừ, anh qua nhà anh Beomgyu, có chuyện gì không?"

Lim Hanyoung đầu dây bên kia liền khóc lóc, Kang Taehyun không hiểu chuyện gì, cũng thấy sốt ruột.

"Em xin lỗi, nhưng mà hình như em ốm rồi. Bây giờ mệt quá không ra ngoài mua thuốc được, anh có thể giúp em không?"

Nói xong còn nức nở khiến hắn bối rối không biết phải làm thế nào. Kang Taehyun nghĩ là sẽ mua thuốc giúp cô, rồi qua nhà em chắc cũng chưa muộn. Dù sao thì Hanyoung cũng là con gái, còn ở xa nhà, bị ốm không thể nhờ ai ngoài Kang Taehyun, hắn làm ngơ không được.

Beomgyu thấy hắn mãi vẫn chưa sang, đồ ăn đã nấu xong cả rồi, lo hắn xảy ra chuyện gì liền gọi cho hắn.

"Ừ em đây!"

"Em sắp tới chưa? Đi đường ổn chứ?"

"Em sắp tới rồi anh, hơi tắc đường một chút, em sẽ qua liền."

"Được rồi, cứ từ từ, đi cẩn thận."

"Lát gặp anh!"

"Ừm, anh đi tắm trước, qua thì cứ bấm mật mã là sinh nhật của anh nhé!"

Kang Taehyun đáp lời em rồi cúp máy, hắn phóng nhanh qua tiệm thuốc sau đó tới nhà của Lim Hanyoung.

Beomgyu tắm rửa xong xuôi, trên người để lại mùi hương thơm đầy ngọt ngào. Em bước ra ngoài, còn tưởng hắn đã tới rồi nhưng căn nhà vẫn trống trơn, không có một bóng người. Em nhìn bàn ăn đã nguội rồi nhìn đồng hồ, đã gần 9h rồi nhưng Kang Taehyun vẫn chưa tới. Có phải do gấp gáp tới gặp em nên đã xảy ra chuyện gì không? Beomgyu ngồi xuống ghế, tìm điện thoại xem hắn có nhắn tin tới hay gọi điện tới cho em không. Nhưng hoàn toàn không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Beomgyu lo Kang Taehyun gặp chuyện gì nên đã gọi cho hắn, đầu dây bên kia lại không nghe máy.

Em ngồi đợi hắn, 9h rồi 10h, Kang Taehyun vẫn chưa tới. Beomgyu đã gọi cho hắn rất nhiều nhưng không nhận được phản hồi. Em thực sự rất sợ, sợ hắn đã xảy ra chuyện gì rồi! Như vậy thì em làm sao có thể tha thứ cho mình chứ? Vì đến gặp em nên Kang Taehyun mới gặp chuyện. Trong đầu Beomgyu đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh đáng sợ, em ngồi co lại trên ghế, đôi tay cầm điện thoại cũng đã run lên. Thêm một tiếng nữa trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Kang Taehyun, Beomgyu lo lắng đến bật khóc nức nở, em sợ hắn gặp chuyện, sợ tới mức tim không ngừng đập loạn nhịp.

Tiếng điện thoại vang lên, Beomgyu hoảng loạn, vội vàng nhìn xuống. Đúng là tin nhắn của Kang Taehyun, thế nhưng lại là một bức ảnh hắn đang nằm cùng Lim Hanyoung, trông có vẻ rất hạnh phúc. Beomgyu nhìn thấy tức giận, ném điện thoại đi, em điên cuồng gạt đồ đạc rồi ngồi thụp xuống. Beomgyu đã lo lắng cho hắn biết bao nhiêu, đã thấy có lỗi như thế nào? Vậy mà, Kang Taehyun lại khiến em đau đớn, biến em trở thành trò hề ngu ngốc như thế này! Em gào lên một tiếng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Kang Taehyun, cậu coi tôi là trò đùa đấy à?"

Kang Taehyun có nói với em là đã hoàn toàn chấm dứt với cô rồi, bây giờ chỉ muốn được ở cạnh em. Thì ra Beomgyu luôn tin tưởng hắn dù thế nào đi chăng nữa, cho nên hắn đã lừa dối em dễ dàng tới vậy! Giờ Beomgyu chẳng có tư cách gì, hai người đã chia tay rồi, chỉ là em không hiểu, hắn căm thù gì em mà cứ muốn em phải đau lòng?

Cả ngày hôm nay, nói thật em đã đủ mệt mỏi rồi nhưng vẫn cố gắng chuẩn bị bữa tối cho hắn. Cả thế giới này chắc cũng chỉ có mình em mới ngốc thế! Người đã phản bội em một lần, thế mà cứ tin là không có lần hai.

Em đứng dậy tới bàn ăn, nhìn không thuận mắt mà gạt đổ tất cả xuống sàn. Chén đĩa bị vỡ toang, mảnh thuỷ tinh bay tung tóe, có cái găm vào tay, chân em. Beomgyu đau đớn nhăn mặt lại, nhìn xuống thấy cánh tay và bàn chân đang chảy máu. Beomgyu loạng choạng ngồi xuống ghế, đau đớn lấy mảnh vỡ đang ở trên người mình ra.

Cả một tối đợi hắn, em cũng chưa ăn được gì, lại bị hắn chọc tức đến sức lực cũng chẳng còn. Beomgyu gục xuống ghế, thiếp đi mất.

Nửa đêm Kang Taehyun tỉnh dậy, hắn giật mình nhìn đồng hồ đã điểm 12h đêm, nằm cạnh hắn lại là Lim Hanyoung. Đầu óc hắn đau nhói không nhớ được gì, chỉ nhớ đã tới đưa thuốc cho cô, sau đó uống một ngụm nước liền ngủ mất. Hắn mở điện thoại ra xem, rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Beomgyu. Kang Taehyun vội xuống giường, rời khỏi nhà cô. Ngay sau đó phóng xe thật nhanh tới căn hộ của Beomgyu.

Lúc hắn nhập mật khẩu rồi vào nhà, đập vào mắt hắn là đồ đạc đổ vỡ, thức ăn cũng rơi vãi đầy sàn. Kang Taehyun hoảng hốt tìm kiếm em, thấy Beomgyu đã nằm trên ghế, tay chân còn rướm máu. Kang Taehyun lập tức chạy tới bên cạnh Beomgyu, có vẻ như em bị thuỷ tinh bắn vào người lúc gạt đồ đạc. Hắn thấy điện thoại em vẫn đang mở, bị ném đi, màn hình cũng vỡ tan. Trên đó có hình ảnh của Taehyun và Hanyoung đang nằm cạnh nhau được hắn gửi tới cho em. Nhưng trên máy hắn lại không hề có. Kang Taehyun dường như đã lờ mờ hiểu ra chuyện, hắn ôm em lên, để em nằm trong lồng ngực mình mà vuốt ve.

"Beomgyu, em xin lỗi..."

Bấy giờ hắn mới đọc tin nhắn trước đó của em.

Taehyun à, em đang ở đâu thế, trả lời anh!

Em có ổn không? Không có chuyện gì xảy ra đúng không?

Taehyun, anh vẫn chờ em, em an toàn đúng không?

...

"Beomgyu, bé đã sợ lắm đúng không? Em xin lỗi..."

Beomgyu thấy động tĩnh, em tỉnh lại liền nhận ra Kang Taehyun đang ôm mình. Beomgyu không kìm chế được cơn tức giận, em đẩy hắn ra, quay mặt đi nơi khác, nói.

"Kang Taehyun, tôi là trò đùa đúng không? Cậu trêu đùa tôi thấy vui vẻ lắm chứ gì?"

Kang Taehyun vội vã giải thích.

"Em không có, em thật sự không muốn như vậy. Cô ấy gọi nói bị ốm nên nhờ em mua thuốc tới. Sau đó em qua uống cốc nước không ngờ lại ngủ mất. Em xin lỗi, Beomgyu..."

"Nói như cậu, dễ tin lắm sao? Coi tôi là con nít à?"

"Không có mà, em nói thật mà anh..."

"Kang Taehyun, tôi đã đợi cậu rất lâu, tôi còn sợ rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi. Tôi điên cuồng gọi cho cậu, tôi như một kẻ điên ngồi trên đống lửa, vô cùng sợ sệt. Cuối cùng, tôi lại nhận ra rằng cậu chẳng làm sao cả, còn ngủ bên cạnh cô ta rất ngon. Chỉ có mình tôi mới ngu như thế!"

"Beomgyu, em thật sự xin lỗi mà..."

"Về đi."

"Beomgyu, anh bị thương rồi, để em băng lại cho anh rồi về được không?"

Kang Taehyun biết em giận thật rồi, lái sang chuyện khác để được ở lại bên em. Choi Beomgyu không quan tâm, đứng phắt dậy, nói em tự làm được rồi bảo Taehyun mau rời khỏi nhà em.

"Beomgyu..."

"Tôi nói cậu mau đi, có cần tôi gọi bảo vệ không?"

Beomgyu quay lưng với hắn, tức giận lớn tiếng. Kang Taehyun sợ rằng em sẽ kích động, hắn hoà hoãn nói sẽ về, em đừng cáu giận. Kang Taehyun còn chưa kịp rời khỏi ghế đã thấy Beomgyu kêu lên một tiếng, rồi ôm ngực khuỵu xuống sàn. Kang Taehyun sợ hết hồn, chạy ra đỡ em.

"Beomgyu, anh sao thế?"

Tự nhiên Beomgyu thấy lồng ngực đau nhức đến không thể thở được. Đầu óc em quay cuồng mờ mịt, chân cũng đứng không vững nữa. Nếu không có Kang Taehyun kịp đỡ, chắc cả cơ thể em đã đổ xuống sàn nhà rồi.

Kang Taehyun không thấy em lên tiếng, hắn ôm em vào lòng, để em tựa vào hắn hồi phục lại sức. Chắc Beomgyu tức hắn quá mức nên khó thở.

"Beomgyu, anh sao rồi? Anh đau ở đâu?"

Em không đáp lời hắn, mệt nhọc thở ra một hơi. Beomgyu muốn đứng lên, Kang Taehyun đỡ em, dìu em vào phòng nghỉ ngơi. Mới đứng được lên, đầu óc em đã choáng váng tới mức hoa hết cả mắt, cơ thể cực kỳ khó chịu. Beomgyu chống tay lên tường, đi được vài bước, sau đó mệt quá mà cúi người nôn khan. Kang Taehyun lo lắng vỗ nhẹ vài nhịp lên lưng em. Cả tối em chưa ăn gì, nôn ra toàn dịch dạ dày, đến nỗi không còn gì mà vẫn không ngừng được. Hắn đau lòng đỡ lấy em vào lòng, Beomgyu thở không ra hơi, sau đó ngất đi. Kang Taehyun hoảng loạn gọi tên em.

"Beomgyu, Beomgyu, đừng làm em sợ. Mau trả lời em đi. Beomgyu..."

...

Kang Taehyun đưa em tới bệnh viện, Beomgyu đang nằm trong phòng hồi sức. Hắn đi tìm gặp bác sĩ, hỏi về tình trạng của em.

"Bác sĩ, kết quả sao rồi?"

"Cậu ấy đang mang thai..."

Kang Taehyun ngơ ra, nhìn bác sĩ rồi không biết mình nghe có đúng không. Hắn hoàn toàn chưa kịp tiếp nhận thông tin đã nghe được một giọng nói yếu ớt từ đằng sau mình vang lên.

"Bỏ nó đi được không?"




_dongjae_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro