3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mãi cho đến khi tôi gọi anh?". Tôi khe khẽ gật đầu. Kai vùi mái tóc rối của mình vào hai bàn tay. Rồi cậu ngẩng lên, đôi mắt mờ một làn sương mỏng:

- Anh biết không. Những ngày trên giường bệnh, cậu ấy vẫn không thôi nhớ anh...

Hôm ấy là một buổi chiều xám xịt. Tôi phóng xe như điên khi nhận được điện thoại của Kai. Em đang ngủ vùi mê mệt trên giường bệnh khi tôi đến. Tôi nắm những ngón tay gầy guộc của em, xót xa...

Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra một nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thầm thì gọi tên em mãi không thôi...

Đó cũng là lần cuối cùng em mỉm cười với tôi. Em đã bỏ tôi đi vào một buổi chiều gió heo may xao xác khắp thành phố. Kai trao cho tôi một cuốn sổ bìa xanh: "Beomgyu nhờ tôi gửi nó cho anh...". Tôi lật cuốn sổ, ngay trang đầu tiên là nét chữ nhỏ nhắn quên thuộc của em với hai câu thơ của Olga Berggholz:

"Tránh đừng động vào cây - mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi..."

☆☆☆

Tôi phóng xe giữa đại lộ. Ngọn gió quen thuộc lại sà xuống, rủ rê tôi chơi trò đuổi bắt. Tôi dừng xe bên đường, ngước nhìn vòm cây xanh lấp lánh những ánh nắng như mắt em đang nhìn tôi tinh nghịch. Tôi thầm thì: "Có em trên đó không Gyu?".

Một chiếc lá vàng trên vòm cây đậu xuống vai tôi. Tôi nhặt chiếc lá cho vào túi áo. Dường như chiếc lá đang thủ thỉ điều gì đó với trái tim tôi.

Em chỉ trốn tôi đâu đó trong mùa thu thôi, phải không Beomgyu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro