(1) "Em chán"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em chán, Hiền à."

"Thì mặc em, không liên quan đến tôi." - nếu đó vẫn là hồi hai năm trước, hồi mà cả hai chỉ mới nói chuyện với nhau được hai ba tháng hơn, thì hẳn là Thái Hiền sẽ bảo vậy. Còn nếu là bây giờ, Hiền sẽ bảo:

"Ừ."

Hiền bảo thế, bởi vì cậu không có hơi sức đâu mà trả lời dài dòng hai chữ "em chán" luôn đặt bên môi ấy của anh. Cứ sau khi Hiền "ừ" như thế, Khuê sẽ nhắc lại câu "em chán" vài chục lần, đủ để làm phiền cậu, và đủ để cậu buộc phải đưa anh đi đâu đó trong khi miệng vẫn lẩm bẩm chửi Khuê. Khuê biết mình phiền, nhưng anh mặc kệ, bởi vì anh biết Hiền không thấy phiền. Lại bởi, nếu thấy anh phiền, chẳng cần đợi đến khi anh hé miệng nói thêm câu thứ hai, cậu đã lập tức đá anh ra khỏi cổng và quát rằng không có việc gì thì đừng đến làm ồn, như cái cách mà cậu luôn làm với Nhiên Thuân, hay là nhóc Khải. Tú Bân may mắn thoát, anh chưa lần nào lâm vào tình cảnh oái oăm ấy, vì lẽ đương nhiên, Bân là chủ nhà. Và phần nữa, Bân không hứng thú bước vào căn phòng toàn giấy tờ ngổn ngang ấy, thà rằng mang theo đôi dép đi trong nhà, ghé qua căn trọ chẳng mấy khi quét của Thuân, hoặc vấp phải đống gấu bông và ngã vào đống gấu bông khác trong phòng của Khải, hoặc ngồi im lặng trong căn phòng trống trơn không có lấy một cái đồng hồ treo tường của Khuê, chứ chẳng đời nào Bân buồn vác xác đến thăm Hiền, để rồi giẫm nhầm vài bản thảo quan trọng và nghe Thái Hiền la toáng lên. Bân đã muốn bảo, "đã là giấy tờ quan trọng thì đừng có để nó ngửi mùi đất", nhưng lại thôi, nếu cậu chịu nghe thì đã nghe từ hai năm trước. Vả lại, đã cho người ta thuê thì là của người ta, mình ý kiến nhiều cũng vô ích.

___

"...Phiền phức, em không có việc làm à?" Hiền ném cho Khuê cái mũ bảo hiểm mẻ mất phần vành, "Đứng đực ra đấy làm gì? Lên xe, tôi chỉ rảnh được nửa tiếng thôi đấy."

"Đúng thật là em không có việc làm, nên mới bảo anh nuôi em đi, em quét nhà, rửa chén, xếp lại giấy tờ giúp anh, còn anh mỗi ngày đưa tiền cho em đi mua đồ trang hoàng nhà cửa, chúng mình thế là vừa vặn." Khuê leo lên con xe cà tàng, vừa nói vừa khúc khích bên tai cậu, tay toan vòng qua eo Hiền thì bị cậu giãy ra.

"Ngồi yên, đừng có ôm ôm ấp ấp, tôi chạy có té em được à?"

"Không té được, nhưng mà em muốn ôm, anh cũng muốn ôm, chúng mình thế lại càng vừa vặn."

Hiền cau mày nhìn ra sau: "Tôi muốn ôm bao giờ?"

Khuê lại ngoan cố vòng tay vào eo cậu: "Bây giờ. Anh bảo chỉ có nửa tiếng mà, đứng ở đây đôi co với em là hết cả thì giờ đấy."

Thái Hiền thở hắt một tiếng nặng nhọc, sau đó rồ ga phóng ra đường lớn.

Không biết có phải là do bản thân nghĩ nhiều không mà hôm ấy, Phạm Khuê thấy đường đến quán cà phê đi lâu hơn hẳn. Chắc bởi vì con xe đã cũ vừa bị Khuê gián tiếp bóc lột mỗi ngày, vừa bị thời gian bào mòn đến từng cái đinh, cái ốc, và điều đó buộc nó phải làm việc chậm chạp hơn.

Nếu Thái Hiền nghe được suy nghĩ lúc này của anh, nắm chắc mười phần rằng cậu sẽ giấu nhẹm chuyện mới vừa được anh Thuân độ lại con xe ngày hôm kia.

___

Thôi Tú Bân có một căn nhà năm phòng ngay gần thành phố, được bố mẹ cho, bảo là bao giờ lấy vợ thì làm quà cưới. Nhưng Bân thấy để vườn không nhà trống như vậy chẳng khác nào ngó lơ một nguồn cung kinh tế tiềm năng, thân là một sinh viên kinh tế, anh không cho phép điều đó xảy ra. Huống hồ, yêu đương Bân còn không muốn, chứ đừng nói đến chuyện lấy vợ. Thế là, căn nhà được đem ra cho thuê, và anh gặp nhóm đối tượng mà bất kì người cho thuê nhà ở nào cũng gặp ít nhất một lần - sinh viên. Ban đầu chỉ có hai người thuê, là Khải, và Phạm Khuê. Hai người, một mống mười tám, một mống mười chín đến đây thuê nhà để tiện cho việc đi học qua lại, mống mười chín kia thực ra là cãi nhau với bố mẹ, vùng vằng bỏ đi trong đêm, nhưng kể ra thì mất mặt, nên Khuê giấu nhẹm. Sau này khi chuyện gia đình đã êm đẹp, Khuê cũng không dọn về nhà, bởi lúc bấy giờ anh có một lý do khác để ở lại đây.

Thái Hiền gặp anh khi cậu hai mươi hai, còn anh, hai mươi ba. Khác với lý do của Khải và Khuê, cậu biết được nhà Tú Bân cho thuê qua một người bạn khác, người bạn đó, là anh Thuân. Ngoài lý do trên, cậu còn một lý do khác gần như là trái ngược hoàn toàn với người tự nguyện dứt áo ra đi Thôi Phạm Khuê kia - cậu bị đuổi khỏi nhà. Lý do của việc bị đuổi khỏi nhà lại vô cùng đơn giản - mẹ Hiền chịu không nổi việc cứ hai hôm là lại phải dọn cái bãi rác với tiền thân là phòng riêng của con trai mình nữa. Nếu như cậu nói điều này ra ngay từ đầu, mọi người có lẽ sẽ không tin, nhưng khi ở cùng một mái nhà chỉ khác mỗi phòng với cậu được một thời gian, ba người - Khuê, Bân, Khải - đã không còn bất kì nghi hoặc gì về tính xác thực của câu chuyện. Họ thấy mình đồng cảm với mẹ của họ Khương.

Thôi Nhiên Thuân có lẽ là trường hợp lạc loài nhất, anh không trọ nhà Tú Bân. Lại vì lẽ đương nhiên, anh có một căn biệt thự to bằng mười cái nhà của Tú Bân ngay trung tâm thành phố, dù anh không mấy khi ở đó mà thuê một căn trọ khác gần căn của Bân. Lý do cho việc không trọ nhà Bân dù được cậu em mời gọi giảm năm mươi phần trăm tiền phòng vô cùng dễ hiểu: anh đã nghe đủ chuyện về Thái Hiền để bệnh sạch sẽ lấn chiếm mọi sự ham vui. Tuy vậy, có lần vì tò mò, anh đến nhà Bân để diện kiến sự bê tha của Thái Hiền, sau đó anh nhận ra vốn dĩ chuyện gì qua miệng kể của Tú Bân cũng nghiêm trọng thêm một bậc. Phòng Thái Hiền nói bừa thì có bừa, nhưng không dơ. Chỉ là cậu ta có quá nhiều giấy tờ mà sau này Thuân được biết, là "đứa con" tâm huyết của Hiền.

Nói về Nhiên Thuân thì cũng phải tiện nhắc đến cái ga-ra sửa xe của anh. Bố Thuân làm kinh doanh, nhưng cuộc đời lại quăng cho ông một thằng con đam mê ngắm mấy cái lốp xe thủng lỗ. Con trai trưởng nhà họ Thôi, Nhiên Thuân, thích mê việc sửa xe, vá lốp dưới cái nắng cháy da cháy thịt. Chính anh cũng không hiểu thú vui ấy từ đâu mà có. Mẹ Thuân vì sốt ruột nhìn làn da đứa con ngày một sạm đi nên ép bố xây cho cái ga-ra nhỏ, chủ yếu là che nắng che mưa. Thuân không có ý kiến, miễn là được cầm tua vít sửa xe, thì ở đâu anh cũng thấy như nhau.

Cứ như thế, năm người đàn ông chơi thành một vòng, anh quen ai thì tôi quen người đó, bạn anh cũng là bạn tôi, thoắt cái đã thành chí cốt, chỉ thiếu mỗi bước cắt máu ăn thề.

Trước nhất là rất đau, thứ hai là Thuân và Hiền lắc đầu nguây nguẩy, Thuân bảo nhẹ thì là trẻ con, Hiền nói nặng thì là ngu dốt.

Tình bạn keo sơn gắn kết hơn keo 502 là thế, rốt cuộc, lại có người không giữ được lòng mình.

Câu chuyện kể ra không quá dài, cụ thể như sau.

Vào một tối không trăng, không sao, Phạm Khuê sau khi say bí tỉ thì bám chặt vào Thái Hiền, trước mặt ba người còn lại mè nheo với cậu, đòi được đút ăn, đòi được ôm, còn đòi hôn. Cứ như thế, hai Thôi còn lại cùng một Hưu Ninh Khải biết chắc Phạm Khuê đã bị con ** tình yêu hạ một cú knock out, rằng Thôi út đã đổ họ Khương quên lối về. Những tưởng sau một hồi bị Khuê lắc qua lắc lại, Hiền sẽ theo thói quen ném anh ra ngoài đường, nhưng không, ba người chỉ thấy cậu mặt mày khó chịu, lẩm bẩm mắng Khuê, tay lại vẫn đút anh ăn theo yêu cầu, chỉ không hôn và ôm. Nhiên Thuân tặc lưỡi kèm theo cái lắc đầu, Tú Bân và Ninh Khải làm bản sao của anh.

Khải: "Chết chết, dính vào tình yêu là chết."

Bân: "Chết chết, dở rồi Hiền ơi. Thằng Khuê dở thì chớ, mày thế mà cũng...chết chết, thế là hai bạn yêu nhau mất rồi. Chỉ còn chúng mình là lẻ bóng."

Thuân: "Chậc chậc, cả đời xem phim tình cảm của anh chúa ghét kiểu "tình trong như đã mặt ngoài còn e". Anh thấy nó rất dở người, Bân, Khải ạ. Nhưng thấy tụi nó thế này, tự nhiên anh lại muốn coi hai đứa nó vờn nhau lâu một chút, thế này là thế nào?"

Bân: "Thế nào là thế nào? Là thế đó đó, ai mà chẳng vui vẻ xem người khác yêu đương."

"Ba người nói cái gì vậy?" Hiền nheo mắt nhìn hai ông anh lớn và cậu đồng niên chụm đầu to nhỏ cái gì đấy.

"Chúng tôi nào có nói cái chi? Tôi còn tưởng hai cậu bận nghe nhau nói chuyện, mặc kệ chúng tôi rồi?"

Thái Hiền đảo mắt, không đáp nữa, lại bị Phạm Khuê ôm chặt cứng, lay lay.

"Anh giả ngu hay là, ực, không biết? Hả? Khương, ực, Thái Hiền? Anh ngu thật đúng không?" Anh nói bằng giọng mũi, dựa nghiêng cả người cậu.

"Lại làm sao?" Cậu nạt anh.

"Làm sao cái gì?! Anh...ực...anh giả ngu, anh làm như không biết tôi...ực...thích..." 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro