2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh thích em"

Lời tỏ tình nhẹ nhàng vang lên phất phơ trong chiều gió cuối đông, thành công ngăn lại bước chân chuẩn bị rảo bước của người đằng trước mặt. Thời tiết Seoul dạo nay ngày một trở lạnh, vẫn rả rích tiếng mưa rào chưa nguôi và tiếng trái tim đang đập thổn thức.

"Anh đừng nói lung tung nữa ạ, nhỡ có người nghe được thì không hay đâu".

Beomgyu nhận câu trả lời với gương mặt không chút biểu cảm. Đúng như anh dự đoán, vẫn là sự cẩn trọng như thế, như cái lần đầu mà anh cả gan dám tỏ lòng mình với cậu nhóc cùng nhóm ấy. Nhưng cũng như lần đầu, Taehyun chẳng thể đối mặt, chỉ biết bất lực cụp mắt xuống như một câu trả lời vô định.

"Anh không nói lung tung" Beomgyu cất giọng hậm hực đáp khi kéo mạnh vai áo xuống sau khi được chỉnh trang lại từ Taehyun, tiện thể lườm người trước mặt một cái.

"Em không muốn nói gì với anh?" Beomgyu hỏi ngỏ với cái giọng hờn dỗi đầy dè chừng

"Anh trẻ con ghê" Taehyun khẽ thì thầm từng từ mà Beomgyu ghét nhất.

Taehyun kém Beomgyu 1 tuổi, nhưng nhìn vào chẳng ai đoán nổi người kia lớn hơn cậu một chút nào, nhất là khi tiếp xúc với tính cách vô tư ấy của anh và điều đó chưa bao giờ làm Beomgyu cảm thấy thoải mái. Beomgyu chưa từng là một người có lòng tự tôn cao, nhưng không phải là không có.

Chừng ấy thời gian tiếp xúc, tất cả những cử chỉ hành động và suy nghĩ của Beomgyu, Taehyun tin chắc rằng cậu nắm trong lòng bàn tay. Một phần bởi cậu quá quen thuộc với lối suy nghĩ của anh, một phần vì anh quá dễ đoán. Nhưng chính bản thân cậu mới là người chẳng hay biết gì. Từ những ngày đầu tiên quen nhau, cậu chưa hề đặt Beomgyu vào vị trí của một người lớn hơn mình.

"Em đang chiều nó quá rồi đấy"

Soobin ném cho Taehyun một cái nhìn đầy ẩn ý rồi quay lại ăn nốt chiếc bánh ăn dở trong tay mình. Những lúc như thế, cậu cũng chỉ mỉm cười, thuận tay quệt đi vết kem còn dính trên má trái người kia.

"Beomgyu, mày hơn nó 1 tuổi đấy"

Giọng Yeonjun chẳng biết cố tình hay vô ý mà nhấn mạnh từng từ như cảnh cáo. Taehyun liếc nhìn gương mặt đang xụ ra của Beomgyu, lên tiếng đáp

"Có sao đâu anh. Anh Beomgyu đang bị đau tay mà"

"Kể cả thế..." Yeonjun thở dài thườn thượt nhìn hai bóng người ngồi đằng trước mặt, lòng dấy lên vài câu hỏi lạ lùng nhưng chẳng dám nói.

Chuyện Taehyun đặt cách đối xử với Beomgyu, kể cả những staff làm việc với họ cũng đã sớm quen thuộc rồi. Nhưng chẳng ai hẹn nhau, họ đều đồng lòng thắc mắc một câu hỏi: Tại sao hai con người tưởng chừng như chẳng hề liên quan tới nhau lại cứ dính như sam?

Taehyun cũng chưa thể trả lời cho câu hỏi ấy.

Kang Taehyun từ xưa đã tham gia vào làm người mẫu cho bao dự án quảng cáo lớn nhỏ, có lẽ vì thế, sự thật về thế giới bên ngoài đã ảnh hưởng tới cái nhìn mơ mộng của một đứa trẻ. Nhưng cậu cũng chẳng hề cho rằng đó là lỗi của gia đình mà còn thầm biết ơn điều đó. Trong khi bạn bè trang lứa vẫn đang cái tuổi mơ mộng về ước mơ tương lai, Kang Taehyun đã chẳng đặt chút niềm tin nào vào chúng nữa.

"Tại sao em lại lựa chọn trở thành một idol"

"Vì em thích thế?"

Taehyun tay mân mê bình nước bù khoáng, chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời một cách qua loa "Ông anh này hỏi ngớ ngẩn thế?"

"Thế à.. còn anh muốn trở thành thành viên của nhóm nhạc top 1 Hàn Quốc"

"Suy nghĩ ấu trĩ ghê, nhỡ đâu tới đội hình chính thức còn chẳng vào được" Taehyun thốt ra lời nói trong lòng mình một cách rất tự nhiên, đột nhiên chột dạ ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của người phía trước.

"Em thực tế thật đấy nhỉ?" Người kia mặt méo xệch, môi cố nặn ra một nụ cười gượng.

Chính vì thế cậu vừa thích vừa lại chẳng vừa lòng cái sự trẻ con của Beomgyu.

Trong mắt Kang Taehyun, Choi Beomgyu dẫu trong hình hài của người 22 tuổi nhưng tâm trí lại đầy mơ mộng hiếu kì như tuổi mới lớn.

Cái nhìn đầy mâu thuẫn này của Taehyun khiến Soobin và Yeonjun nhiều lần cảnh cáo cậu

"Em thay đổi đi, Gyu không hơn em nhiều tuổi nhưng chí ít nó vẫn là "hyung". Dừng việc áp đặt suy nghĩ của em lên thằng bé đi."

"Phải rồi, em chưa từng nghĩ việc suy nghĩ như thế ảnh hưởng tới Beomgyu sao?"

Taehyun chỉ ậm ừ rằng sẽ sửa đổi rồi đâu lại vào đó.

Taehyun không phủ nhận việc cậu bị thu hút bởi Beomgyu từ những lần đầu tiên, từ những lần anh thao thao bất tuyệt chia sẻ ước mơ của mình với những người còn chưa đầy 1 tháng gặp mặt.
Cậu chẳng rõ từ bao giờ mình luôn muốn làm mọi thứ cho Beomgyu, như cách người ta bỏ công bỏ sức ra theo đuổi ước mơ viển vông của mình.

Choi Beomgyu là ước mơ của Kang Taehyun. Nhưng chính cậu chẳng nhận ra nó đã chuyển hóa thành thứ tình cảm chết tiệt mà cậu luôn né tránh.

Nhưng Choi Beomgyu lại khác. Dù sao thì anh cũng có cái dạn dĩ thường thấy của người hơn tuổi.

Beomgyu nhún vai, húng hắng ho. Không nhanh không chậm, anh nghiêng người ôm Taehyun một cái, cười nhạt nói

"Thôi được rồi, coi như đây là lần cuối cùng vậy"

Kang Taehyun nhìn theo bóng lưng của Choi Beomgyu, cả người có phần ngẩn ngơ. Đến những người trước nay luôn  như Taehyun chẳng hiểu sao lại trở nên kích động, đầu óc chợt nhiên như choáng váng. Đợi đến khi đủ tỉnh táo để nhìn xuống thì cậu đã nắm lấy cổ tay anh từ lúc nào chẳng hay.

Beomgyu giương đôi mắt đầy xám xịt dán chặt lên gương mặt của người nhỏ tuổi, bày ra một gương mặt khó hiểu.

"Em còn muốn nói gì à?"

Câu hỏi bình thường qua tai Kang Taehyun bỗng dưng trở thành lời oán trách. Bàn tay cậu mướt mồ hôi, hàng loạt suy nghĩ trong đầu trở nên loạn xạ, chẳng biết mở mồm nói sao cho phải với hành động ngu ngốc tự bốc phát này.

"Em xin lỗi"

"Tại sao?" Beomgyu nhẹ giọng hỏi, nhưng chẳng để cậu đáp lại, anh lại tiếp

"Vì anh thích em à?"

Kang Taehyun hơi ngẩn người ra một chút.

"Anh.."

"Em đúng là chẳng thành thật tí nào"

Nói rồi anh quay người rời đi, để lại người kia vẫn đang đứng như trời trồng.

Trời cũng dần trở tối, lại đang trong cái tháng đông rét nhất, Kang Taehyun không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn theo người vừa rời đi.

Ngay cái khoảnh khắc Beomgyu vụt chạy, tầm mắt cậu thu hai gò má ướt đẫm nước mắt đang lăn dài dần se lại vì cái buốt của mùa đông, chẳng thể dừng lại, chỉ thấy từng dòng chồng lên từng dòng, dưới đất thấm dần từng giọt nước mắt đang tí tách rơi. chừng đó cũng đủ khiến Taehyun nghe rõ mồn một tiếng trái tim mình vỡ tan ra thành từng mảnh.

Từ sau buổi tối hôm ấy, Beomgyu cũng chẳng gặp mặt đơn lẻ với Taehyun bao giờ, thậm chí những lúc công ty đưa ý tưởng gần gũi để cọ nhiệt, anh cũng từ chối tách ra. Đương nhiên việc này không chỉ Taehyun đặc biệt chú ý, chắc chắn hai ông anh cả cũng chẳng thể không nghi ngờ.

"Hai đứa cãi nhau à"

Soobin trước giờ chẳng mấy khi vào thẳng vấn đề, nay lại dành lời với Yeonjun, xem ra anh cũng chẳng thể chấp nhận việc này diễn ra lâu dài như trước nữa.

"Một chút ạ"

"Là sao?"

"Anh Beomgyu bảo em không thành thật với anh ấy"

"Đúng còn gì"

Soobin đáp một cách thản nhiên, như thể anh đợi câu nói này từ lâu lắm rồi. Taehyun nhận câu trả lời liền chững lại vài giây, dù sao từ trước đến nay cậu chưa hề bị nhận xét như vậy.

Cũng giống như việc bản thân đang cận tới tuổi 20, người ta luôn không ngừng nghĩ có nên lì xì cho trẻ con bao nhiêu trong khi vẫn thích cảm giác được người lớn mừng tuổi. Kang Taehyun từ nhỏ vẫn thầm muốn trở thành ma thuật sư nhưng khi được hỏi lại đáp rằng nghề nghiệp tương lai chính là bác sĩ.

Trong suốt quá trình tập luyện, chẳng ai phủ nhận sự nỗ lực của cậu, thậm chí, nhiều lần đồn thổi rằng Kang Taehyun chính là đối thủ lớn nhất của thực tập sinh huyền thoại Choi Yeonjun. Nhưng lại nói đến, cậu chỉ muốn rằng tuổi thanh xuân được trải nghiệm nhiều thứ, bao gồm việc được tập hát chuyên nghiệp, chẳng nhắc đến việc được vào đội hình chính thức.

Nói cho cùng, Kang Taehyun là một kẻ nói dối siêu cấp.

"Em dối trá với cả bản thân mình"

Taehyun lại ngẩn người ra "Em á?"

Choi Soobin liếc nhìn cậu với đôi mắt đầy chán nản, cao giọng hỏi

"Em có thích thằng bé không?"

"Ai cơ ạ? Là anh Beomgyu sao?"

"..."

"Em không chắc"

Soobin hơi tức giận, nhíu mày nhìn người đối diện sau đó lại thả lỏng

"Anh hỏi vậy thôi"

"Dạ?"

Con ngươi cậu đưa chậm nhìn theo bóng người rời đi trước mắt, trong lòng cũng không ngừng tự nghi vấn chính mình.

Không chắc?

Chẳng rõ như thế nào, đầu óc lại đột nhiên lưu lạc đến tối hôm qua, lại vừa vặn thế nào cậu nhớ tới cái ôm bất chợt của Beomgyu.

Cảm giác thế nào?

Taehyun chẳng tự trả lời chính bản thân mình. Tất thảy mọi thứ cần nhớ chỉ là mùi hương bạc hà thoang thoảng vờn trên mũi mình khi khẽ chạm nhẹ vào tóc Beomgyu lúc cả hai rời khỏi vòng tay người kia.

Lần cuối sao?

Kang Taehyun chưa bao giờ thích skinship, nhưng trong lòng lại rộn lên cái cảm giác tiếc nuối khó tả. Cậu không hiểu nổi chính bản thân mình, điều mong muốn nhất đã xảy đến, nhưng lại cảm thấy khó chịu không thôi.

Taehyun nghĩ tới lời truyền tai rằng "Nếu bạn nhắc tên ai đó quá nhiều, người đó sẽ nghe thấy"

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cậu nhẩm cái tên Choi Beomgyu trong ý nghĩ bất chợt tự phát ra ngoài miệng.

Taehyun giật nảy mình, vội cúi gằm mặt khi bắt trọn gương mặt đỏ bừng của mình trước gương. Chừng đó cũng đủ bản thân nhận ra được rằng cậu thích Beomgyu tới nhường nào.

Và chính anh cũng là người hiểu rõ điều đó nhất.

Choi Beomgyu thấu cái tình cảm của Kang Taehyun khi thấy bản thân mình phản chiếu trên đôi mắt cậu. Hình ảnh mà anh cũng chưa từng thấy trong cái nhìn của những người trước đây.

Kang Taehyun là người duy nhất khiến anh tự tin rằng bản thân thật sự đặc biệt.

Nhưng lại chính là người thổi tắt niềm tin ấy trong anh.

Sau tối hôm ấy, anh vẫn luôn không ngừng giữ khoảng cách với Taehyun, nhưng anh không ngờ rằng cậu nhóc này lại ngày càng trở nên kì lạ.

Ví dụ như những lúc không cần thiết lại thường xuyên xảy ra vài đụng chạm nhỏ, mặc dù nuốt không trôi cái lý do "cọ nhiệt couple" nhưng ngoài mặt Beomgyu vẫn phải tỏ ra chẳng bận tâm là mấy.

Hay thậm chí thỉnh thoảng người kia lại rất hay ngẫu nhiên nhìn chằm chằm anh, bị bắt gặp lại quay ngoắt đi, làm bộ làm tịch không liên quan.

Beomgyu cạn lời, chẳng hiểu rốt cuộc người này bị làm sao nữa. Dù sao cũng hoạt động cùng nhóm, việc trốn tránh thế này mãi cũng sẽ gây ảnh hưởng tới mọi người, nghĩ tới đó anh cũng chỉ biết thở dài.

"Lịch trình tối hôm nay trống, có ai muốn.." Huening Kai huơ huơ chiếc điện thoại của mình lên ra hiệu chú ý.

Beomgyu nghe tới đó là hiểu. Thường họ sẽ có vài khoảng nghỉ lẻ tẻ trong ngày để các thành viên lấy lại sức, nhưng chợt nghĩ nếu quay lại kí túc xá, khả năng chạm mặt Kang Taehyun rất cao, dù đã mệt đến lả người, Beomgyu vẫn tươi rói hùa theo cậu em út

"Anh đi"

Câu nói vẫn còn ráo hoảnh, bàn tay Taehyun chẳng rõ từ khi nào đã yên vị trên vai Choi Beomgyu một cách đầy tự nhiên. Đôi lông mày đang khẽ nhếch lên vì bất ngờ lại lập tức nhíu chặt khi Taehyun thản nhiên đáp

"Hôm nay em với anh sẽ đi ăn cùng nhau mà"

"Hả? Lúc nào chứ?"

"Bây giờ nè"

"Không ý anh là mình hẹn với nhau bao giờ chứ"

"Bọn em đi nhé, mọi người cứ vui vẻ đi" Taehyun tỉnh bơ, giả vờ không nghe, tiếp tục nói tiếp, chẳng nói chẳng rằng lôi xềnh xệch người kia vẫn đang ngẩn tò te không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rốt cuộc tới lúc ngồi xuống bàn ăn rồi, Beomgyu vẫn trong trạng thái mơ hồ, anh chẳng biết phải xử sự ra sao với người này khi hàng loạt hành động kì lạ xảy ra.

Nhưng Kang Taehyun nói là đi ăn, chính là đi ăn thật. Sau khi đặt Beomgyu thành công xuống ghế, cậu chỉnh trang lại quần áo rồi ngồi một cách tự nhiên xuống phía đối diện, thản nhiên gọi món trước ánh mắt đầy nghi hoặc của người kia.

Cả hai cứ duy trì cái bầu không khí đầy ám muội này cho tới khi bàn ăn bắt đầu xuất hiện gần hết đồ đã được gọi ra, Kang Taehyun nhẹ nhàng đặt đôi đũa đã được lau sạch sẽ trước mặt Choi Beomgyu

"Anh"

"Hửm"

Beomgyu đưa mặt mình hướng lên trên, ý rằng vẫn lắng nghe nhưng đôi mắt lại chăm chăm vào chiếc màn hình đang sáng lên đặt dưới mặt bàn. Hành động ấy lại khiến Taehyun tự nhiên cảm thấy bực bội, vươn tay ấn nhẹ vào phím tắt cạnh điện thoại làm người kia giật mình ơ một tiếng

Vốn Beomgyu định mắng cho cậu nhóc một trận, tự nhiên rảnh rỗi tắt điện thoại của người khác thì bắt đúng khoảnh khắc đôi mắt của Taehyun cũng vừa ngước lên nhìn mình.

"Anh có còn thích em không ạ?"

"Hả?"

"Em xin lỗi"

"Tại sao?"

Beomgyu lại lặp lại câu nói trước kia của mình, định bụng cũng sẽ lặp lại câu kế tiếp, người kia lại cất giọng

"Em thích anh"

"..."

"Cái này.. là em thành thật đó ạ"

Cái dáng vẻ thật trọng của Taehyun tức thì đập tan cái vỏ bọc vốn cũng chẳng vững vàng gì của Beomgyu, dù sao bản thân cũng đoán ra được tình cảm của cậu với mình, nhưng khi được trực tiếp nghe thấy, cảm giác trái tim như bị căng phồng, chỉ còn một chút nữa sẽ nổ tung mất

"Nếu anh nói anh không thích em nữa thì sao?"

Beomgyu cười thầm trong bụng khi thấy gương mặt xụ ra của Taehyun, phải cho cậu trả giá tội dám trêu chọc tình cảm của mình, không thể bỏ qua được. Nhưng có vẻ anh đánh giá thấp cậu nhóc này thật, Kang Taehyun chẳng nói chẳng rằng tiến đến ngồi sát rạt vào người đối diện, tay đan tay

"Thế thì em sẽ bám đến khi nào anh chịu thì thôi"

".."

"Em biết anh vẫn thích em mà"

"Tự tin quá nhỉ?"

Beomgyu cạn lời rồi, mặt này của Taehyun anh chưa khám phá ra nổi, có lẽ mình dễ dãi với cậu nhóc này quá rồi thì phải.

"Vậy sao em lại thích anh?"

Taehyun nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lại gục xuống đè nặng bả vai anh, khẽ dụi khi hơi nóng ấm của anh vờn trên gáy mình, lè nhè đáp

"Thôi em không nói đâu"

"Vậy sao anh tin em được?"

Kang Taehyun hơi khựng lại, ngước lên nhìn vào gương mặt đang cười đến tít mắt vì được chứng kiến phản ứng mong đợi nhất, cười khổ với tính trẻ con của người này. Cậu kéo bàn tay của người ấy lên đan vào tay một lần nữa rồi cúi xuống chạm nhẹ môi với mu bàn tay, thành công chặn được tiếng cười khúc khích chuẩn bị phát ra.

"Lúc nào đó em sẽ nói, anh tin em đi mà"

Beomgyu cũng có uống một chút nên dù đèn điện không phải là sáng nhưng vẫn thấy rõ mồn một gương mặt đang dần trở nên đỏ ửng, vội quay mặt khỏi ánh mắt của Taehyun, lắp bắp nói

"Thôi được rồi"

Beomgyu cảm thấy mình càng ngày càng khó giữ liêm sỉ của mình. Trong lòng nhớ kĩ không được dây dưa nữa, giờ lại không kìm chế được mà bỏ qua cho cậu. Beomgyu nhìn người kia lại đang lục đục dọn gọn đồ vào, chắc cũng sắp tới giờ trở về kí túc xá rồi, chẳng hiểu sao Beomgyu cảm thấy hơi tiếc nuối, nếu chỉ như thế thôi thì

"Anh có muốn hôn không?"

Beomgyu há hốc mồm khi nghe lời nói tự nhiên phát ra từ một người luôn cẩn trọng như Taehyun, nhưng nhìn kĩ lại, cũng sắp tới giờ đóng cửa, xung quanh cũng chẳng có ai, thậm chí chủ quán cũng đang tất bật dọn đồ còn dư của các bàn khác để lại.

Hóa ra là người ta tính cả rồi.

"Em hứa là sau này em sẽ thành thật mà"

Taehyun tưởng Beomgyu nghĩ mình nói đùa, khẳng định một lần nữa cho đối phương nghe

Dù sao anh cũng bất ngờ vì Taehyun lại hỏi thẳng, nhưng nhìn ánh mắt của người kia, Beomgyu như bị thôi miên, dễ dãi gật đầu đồng ý

Tim Beomgyu đập vội, cảm giác như sắp trào dâng ra ngoài khi người trẻ tuổi hơn nhẹ nhàng ăn trọn cánh môi mình.

Cảm giác lần đầu được hôn khiến mọi điểm trên cơ thể anh trở nên nhạy cảm. Beomgyu cảm nhận từng hơi ấm trên đầu ngón tay Taehyun đang trượt trên cần cổ mình khiến trái tim anh mềm nhũn, trong lòng không ngừng cảm thán

Hôn giỏi đấy nhỉ.

Beomgyu chợt cảm thấy không vừa ý, bàn tay đang trong thế bị động lại vươn lên túm lấy khuỷu tay người kia như muốn đòi hỏi, nhắm chặt mắt, áp sát gương mặt mình khiến Taehyun cũng phấn khích không thôi.

Đợi tới khi tách ra, anh mới nhận cả hai vẫn đang ở bên ngoài, vội vàng thu bàn tay đang quàng cổ người yêu lên che mặt lại

"Em đi thanh toán"

Beomgyu hé mắt nhìn bóng lưng người kia vội vàng đứng dậy đi khỏi, liếc mắt nhìn vành tai vẫn đang ửng đỏ, khẽ chửi thề.

Điên chết mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro