Chap 28: Còn yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba... Ba đừng đánh mẹ mà... Mẹ sẽ đau lắm...

Taehyunie ngoan, mẹ không sao đâu con. Mau về phòng với chị hai đi!

Không...hức..mẹ ơi! Ba ơi, ba đừng đánh mẹ nữa. Mẹ đau lắm...

Thằng con hư đốn, mày cũng giống mẹ mày thôi! Cút ra, không thì tao đánh cả hai!!

Đừng, đừng làm Taehyunie đau mà anh!! Cầu xin anh! TAEJI, ĐƯA EM VỀ PHÒNG MAU ĐI!!

Và tiếp theo đó là hình ảnh chính người cha ruột của cậu đã đập bể chai rượu còn đang lỡ dở và cầm lấy điên cuồng đâm vào người mẹ đáng thương. Ánh mắt của bà vẫn nhìn chằm chằm vào cậu nhóc nhỏ, cậu như chết lặng mà nhìn cận cảnh ba mình đâm mẹ mình với máu tươi chảy lênh láng nhuộm đỏ cả gạch trắng...

.
.
.

Em...Em sẽ ngoan, chị đừng bỏ em mà...Cầu xin chị...

Hứa với...với chị là phải sống..thật tốt! Chúc em...sinh nhật vui vẻ... Taehyunie...

Không...Chị hai...chị ơi! KHÔNG!!!

Hình ảnh người chị nằm trên vũng máu ngay con đường lạnh toát ấy thật đáng thương...

.
.
.

Buông tha cho nhau đi Kang Taehyun... Sau cho cùng, cũng là do tôi gây ra. Nếu cậu muốn trả thù, được! Muốn chém muốn giết gì tùy cậu. Tôi ở ngay đây này! Thẳng tay giết tôi đi, đừng giày vò tôi nữa...

Em không thể! Đúng là em yêu anh chỉ vì trả thù nhưng nó là của trước kia... Bây giờ em toàn tâm yêu anh thật mà. Beomgyu, tin em đi... Làm ơn!

Cậu nghĩ tôi là một đứa ngu ngốc như lúc trước mà tin vào những lời xin lỗi của cậu lần nữa sao?

Anh thẳng thừng quay bước đi và để lại cho cậu một chiếc nhẫn bạc và... căm hận...

.
.
.

- Đây là đâu vậy... Đẹp quá!

Kang Taehyun tỉnh dậy và ngỡ ngàng khi thấy bản thân nằm trên một thảm cỏ xanh mướt và hoa ở đây cũng rất nhiều trông thật sặc sỡ đầy bắt mắt. Bầu trời trong xanh chỉ lác đác vài đám mây trắng bồng bềnh trôi trên không như bông gòn khổng lồ vậy. Cứ ngỡ đây là một thiên đường!

Cậu trầm trồ vừa ngó nhìn vừa bước đi để kiếm người nhưng kì lạ thật nơi này là nơi nào mà không có người vậy, cứ như chỉ có một mình cậu. Cậu bắt đầu cảm thấy run run, ở đây đẹp thật nhưng...

Đột nhiên đằng trước cậu có luồng ánh sáng kì lạ và bước từ trong đó ra là...
- MẸ???

Taehyun như không thể tin vào những gì mình thấy. Tại sao mẹ cậu lại ở đây? Chẳng phải bà đã qua đời rồi sao? Tiếp theo đằng sau mẹ là người chị Taeji của cậu...
- CHỊ HAI???

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Không lẽ mình đã..."

Cậu không dám nghĩ gì tiếp theo nữa, cậu không muốn đâu mà...
- Taehyunie, lại đây với mẹ nào... Có phải con đau khổ lắm đúng không?

Người mẹ với gương mặt phúc hậu nhẹ nhàng đưa tay ra như ý muốn cậu hãy nắm lấy tay bà và dẫn đi theo vậy... Taehyun ngạc nhiên đến rơi cả nước mắt:
- Mẹ...Con mệt lắm! Tại con cả... Con đã khiến anh ấy rời bỏ con. Con đúng là kẻ bị người khác bỏ rơi mà...

- Vậy...đi theo chị và mẹ nha! Như vậy em sẽ không đau nữa Taehyunie à...

Như bị cuốn tới, chân cậu bất giác bước đi mặc dù cậu vẫn chưa có ý định tiến đến họ. Cậu mặc kệ vậy, buông bỏ mọi thứ mà tiến lên cho đến khi gần tới nơi chỗ mẹ cậu đứng cậu đưa tay ra như muốn nắm lấy tay của mẹ mình nhưng bàn tay chưa chạm đến thì...
.
.
.
- KANG TAEHYUN!!!
Cậu vội bừng tỉnh dậy, trên người ướt đẫm cả áo đồng phục trắng và nó dường như muốn thấm cả ra ngoài. Cậu ngước nhìn lên thì thấy Soobin - y đã nhìn cậu từ bao giờ...

- Soo...Soobin hyung?

Thấy cậu tỉnh lại y cũng nhẹ nhõm trút hơi thở nặng nề ra rồi đi lại ghế ngồi. Thật ra khi nãy y đang ngồi đó canh chừng cậu thì thấy cả người cậu cứ túa mồ hôi ra như mưa trong khi hiện tại lạnh muốn đóng băng. Cứ sợ cậu bị làm sao mà vội kêu cậu tỉnh lại...

- Cậu tỉnh rồi sao? Sao rồi? Khỏe hơn không?

Taehyun cứng họng chẳng biết trả lời như thế nào vì người cậu như vẫn còn đang lâng lâng trên mây chưa biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Cậu đã phải dành ra vài giây để biết được rằng mình đang ở bệnh viện..

- Em...Em bị làm sao vậy anh?

- Sốt!

Y thờ ơ lười biếng trả lời vì bây giờ trong mắt y, cậu là một con người cần đề phòng để tránh gây tổn thương cho Beomgyu một lần nữa...

- Cảm ơn đã... đưa em đến bệnh viện!

Soobin liếc nhìn cậu nằm trên giường rồi chợt thở dài:
- Đừng cảm ơn tôi, người cậu cần cảm ơn là Choi Beomgyu - em trai tôi! Nếu không nhờ nó cầu xin thì cậu nghĩ tôi có giúp cậu không?

Taehyun vừa nghe những câu từ đó xong tự bản thân cậu cảm nhận rằng trong lòng cậu có một chút hạnh phúc và có một chút khá đau...

- Em biết... Em đã gây ra cho anh ấy quá nhiều đau đớn. Nhưng Soobin hyung, em yêu anh ấy là thật, không còn mối hận thù nào ở đây nữa cả!

Cậu chống hai tay về sau cố đỡ cả thân người ngồi dậy để giải thích cho y hiểu nhưng thái độ của y vẫn dửng dưng như không...

- Vậy thì đã sao? Muộn màng rồi Kang Taehyun. Cậu và em tôi cũng đâu là gì, tôi có tha thứ hay không cũng đâu giải quyết được. Nút thắt ở đây là ở em trai tôi!!!

Soobin dừng chút rồi nói tiếp:
- Mà dù Beomie nó có tha thứ và nhất quyết quay về bên cậu thì xin lỗi nhá...Tôi không đồng ý!!!

Cậu nghe xong chỉ biết á khẩu không nói được gì mà giương đôi mắt buồn bã có chút ướt mi nhìn y...

- Cũng là do thằng bé Beomie nhà tôi gây ra chuyện năm xưa. Để mọi thứ kết thúc tại đây đi Kang Taehyun...

Y dứt câu, đứng dậy chậm rãi đi về phía cánh cửa phòng bệnh và sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ một cái cạch. Để lại không gian yên tĩnh trong căn phòng bệnh mà cậu nằm...

"Ha!! Còn gì nữa nhỉ? Hết thật rồi..."

Cậu cười chế nhạo cho bản thân mình... Có vẻ như cậu đúng là một đứa trẻ bị bỏ rơi thật. Cậu nằm phịch lại xuống giường, cả người cậu bây giờ đã quá mệt mỏi và không muốn nghĩ gì thêm nữa...

"Beomie hyung, anh ở đâu vậy? Về với em đi có được không? Em nhớ anh!"

Đôi mi nặng trĩu bắt đầu khép lại và đưa cậu dần dần chìm lại vào trong giấc ngủ...
...............................................................

Soobin vì chuyện của Taehyun nên đã vào trường muộn chút, chính xác là vào ngay giờ ra chơi, trước khi vào còn không quên đặt lên nụ hôn trên má của Yeonjun. Nói đúng hơn Yeonjun cũng vì y mà bỏ lỡ 2-3 tiết đầu, hai người vẫy tay chào tạm biệt nhau rồi Yeonjun lái xe đến trường mình ngay gần đó.

Thở dài thườn thượt, y đặt nhẹ balo vào chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống trông rất mệt mỏi. Chưa gì thì Choi Beomgyu chạy vào mà réo y...

- Anh hai!!!

- Có gì sao Beomie?

- Dạ là...Taehyun em ấy sao rồi ạ?

Thì ra là đứa em quý hóa của y chạy thục mạng đến đây cũng chỉ vì hỏi tình hình người mà gây tổn thương cho nó. Còn công bằng ở đây không vậy? Nực cười ghê nơi!

- Thằng nhóc đó ổn! Chẳng sao, đang nằm nghỉ ở bệnh viện. Còn gì nữa không?

Beomgyu - anh chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau mà lấp bấp không biết có nên mở lời nói ra không...
- Chuyện là... Em định...

- Sao, em định làm gì?

- Em muốn đi thăm...Taehyun...

Soobin trừng mắt lên nhìn anh và đập mạnh tay xuống bàn khiến mọi người trong lớp có chút giật mình tò mò quay lại nhìn:

- KHÔNG ĐƯỢC!!!

- Tại sao chứ?

Anh chau mày ngước nhìn người anh của mình đang tức giận như muốn điên lên vậy...

- Choi Beomgyu, em nên nhớ em và thằng nhóc đó không còn là gì của nhau...

- Nhưng...nhưng em chỉ thăm em ấy với tư cách...một người bạn...

Thật sự anh không muốn nói ra ba chữ cuối cùng ở câu đâu. "Một người bạn"??? Nghe sao nó chua chát đến thế nhỉ?

- Và em... Muốn nói rõ với em ấy! Em sẽ không quay lại đâu bởi vậy anh hai yên tâm...

Anh cúi thấp đầu mình xuống để cố gắng buông ra những câu từ đó. Muốn quay lại lắm chứ nhưng chỉ cần anh nghĩ rằng bản thân mình là người gián tiếp đã gây ra cái chết cho người chị của cậu, anh ray rứt hồi lâu không thể quên được...

Soobin cũng không muốn em mình phải buồn thêm nữa nhưng nếu không cho gặp thì... Có chút quá đáng không nhỉ? Y phẩy tay mà gật đầu, nghe được lời chấp thuận, anh đã vui muốn nhảy cẫng lên.

- Nên nhớ những gì em nói đó Beomie!

- Dạ.....

Anh khẽ đáp rồi tiến ra cửa lớp với tâm trạng xuống dốc trầm trọng. Anh rõ là còn yêu cậu, mà cũng đúng thôi! Mới chia tay hôm qua thôi mà sao quên nhanh vậy được...

Đôi lúc cứ như một thói quen tồn tại trong anh vậy, nếu là mọi hôm thì anh rất hay quay xuống để nhìn ngắm cậu nhưng hôm nay lại khác, anh quay xuống thì cậu đã không có ở đây. Bộ bàn ghế trống rỗng chẳng ai cả, tự nghĩ rồi tự buồn đã thế còn tự khóc...

"Taehyun à, em nói xem anh phải làm sao đây?"

"Có câu "Gương vỡ lại lành" liệu anh và em cũng được như thế chứ?"

"Nhưng em ơi, gương đã vỡ và dù có dán lại thì cũng vẫn sẽ tồn tại lại những vết nứt không thể như lúc ban đầu được... Cũng như chuyện tình của chúng ta vậy! Trái tim một khi đã vỡ tan nát rồi, dù có nhặt lên và hàn gắn chúng lại với nhau đi chăng nữa thì nó vẫn còn tồn tại một vết sẹo lớn không thể mất đi được..."

End Chap 28
20210809
...............................................................
1h13 phút sáng :> Thức viết ớ, tại ngủ sớm không được thôi chứ không có gì! Thôi đi ngủ chứ giờ này up ai đọc ~~~

Ngược Taehyun để sau này nhé, chap sau ngọt lịm luôn á nha mọi người, ngược quá cũng nhàm nên toy spoile miếng thôi nha, nói hết còn gì hay nữa hihi ~ 
Bái bai 👋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro