CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm gay ngày thứ mười bốn – Phần 2

[ Cùng nhau ngồi ngắm sao, lúc cảm thấy lạnh thì ôm người ta vào lòng ]

"Còn ngây ra làm gì nữa?" Thôi Phạm Khuê đã chạy đến trước mặt Khương Thái Hiền không biết tự lúc nào, cậu thò tay vỗ vào mái đầu trọc lóc của Khương Thái Hiền một tiếng "Bốp" giòn tan, "Đi thôi!"

Khương Thái Hiền lúng ta lúng túng đuổi theo.

Nói đến nơi lý tưởng để ngắm sao ở đại học F, lựa chọn đầu tiên đương nhiên là hồ Nguyệt Lượng.

Nước hồ lóng lánh, bãi cỏ bằng phẳng, tầm mắt mênh mông.

Đúng là thánh địa của những đôi tình nhân ở đại học F.

Bây giờ là cuối kỳ lại còn đang vào đông nên số lượng các cặp đôi đến đây đã giảm bớt, chỉ có vài ba chú mèo hoang đang lảng vảng, ngược lại còn thuận tiện cho Thôi Phạm Khuê và Khương Thái Hiền hành sự.

Hai người tìm một chỗ yên lặng để ngồi xuống, Khương Thái Hiền vốn đã chuẩn bị trước, cậu lấy ra một túi bia và một chồng đồ ăn vặt, mời Thôi Phạm Khuê ăn.

Thôi Phạm Khuê chống tay lên đầu gối, hai tay ôm cằm, nghiêng mặt liếc nhìn Khương Thái Hiền: "Tối nay có thế thôi hả?"

"Ừ." Trong lòng Khương Thái Hiền vẫn còn đang xoắn xuýt vì mớ suy nghĩ lung tung của mình nên không đế ý đến lời của Thôi Phạm Khuê.

Thôi Phạm Khuê nhìn bộ dáng không yên lòng của Khương Thái Hiền, không nén nổi tò mò. Theo lý thuyết, mấy chuyện làm gay này thì Khương Thái Hiền phải năng nổ nhiệt tình mới đúng chứ.

"Đang nghĩ gì đấy?" Thôi Phạm Khuê đẩy Khương Thái Hiền một cái.

Khương Thái Hiền nhanh chóng hồi phục tinh thần, đối mặt với Thôi Phạm Khuê khiến cậu có chút chột dạ, liền vội cười ha ha: "Không, đang nghĩ khi nào thì mấy ngôi sao mới bắt đầu chui ra?"

Khóe miệng Thôi Phạm Khuê giật giật, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực: "Cậu muốn ngắm sao thật à?"

Thành phố hiện đại bị ô nhiễm trầm trọng đến mức đừng nói sao, bình thường mặt trăng còn lúc tỏ lúc mờ nữa là. Thôi Phạm Khuê còn nhớ rõ bắt đầu từ lúc đến thành phố G học đại học, chưa bao giờ cậu nhìn thấy sao.

"Đó là chuyện đương nhiên, chúng ta ra đây để ngắm sao mà!" Khương Thái Hiền khui nắp lon bia đưa sang cho Thôi Phạm Khuê.

Thôi Phạm Khuê nhận lấy uống ngay một ngụm, ngẩng mặt nhìn trời: "Ở trong thành phố có thấy ngôi sao nào đâu. Nếu muốn ngắm sao, chắc phải về nông thôn."

Khương Thái Hiền sinh ra và lớn lên ở thành phố G nên chưa bao giờ được thấy một bầu trời đầy sao, nghe thế liền tò mò hỏi: "Ở nông thôn có thể ngắm bầu trời đầy sao được hả?"

Thôi Phạm Khuê nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Ừ, bầu trời quê tôi có rất nhiều sao, nếu cậu muốn ngắm thì đợi đến kỳ nghỉ tôi dẫn cậu đi."

"Tốt!" Khương Thái Hiền vui vẻ ra mặt, giơ lon bia ra huơ qua huơ lại trước mặt cậu, "Nào, làm một lon."

Thôi Phạm Khuê chẳng ừ hử gì cả mà cụng bia với cậu ta.

Mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu, xung quanh được tô điểm bằng vài ngôi sao lấp lánh, ngoài ra, những chỗ khác chỉ là bầu trời đen huyền, không nhìn thấy ánh sáng gì nữa.

"Woah, sao kìa!" Khương Thái Hiền chỉ lên trời, giọng điệu khoa trương mà cảm thán, "Đẹp thật!"

Thôi Phạm Khuê nhìn bộ dáng ngu ngốc của cậu ta, liền cầm lon bia lạnh như băng áp vào mặt Khương Thái Hiền.

"Đệt, đệt, lạnh chết tôi rồi!" Khương Thái Hiền vội vàng đẩy ta Thôi Phạm Khuê ra, "Thụ thụ, cậu dám khiêu chiến với tôi hả!" Nói xong vòng tay qua vai Thôi Phạm Khuê, khóa chặt cậu trong lòng ngực, lon bia đang cầm trong tay vội áp vào cổ cậu.

"Phắc!" Thôi Phạm Khuê bị Khương Thái Hiền kìm lại nên không thể nhúc nhích, cảm giác lành lạnh khiến cậu rùng mình, tay chân quơ loạn như một con cá đang giãy dụa lúc sắp chết.

Khương Thái Hiền đùa giỡn xong, cười lớn "Ha ha" mấy tiếng rồi mới buông tay. Một giây sau Thôi Phạm Khuê lại chồm dậy, đẩy ngã (À~ đây là một từ rất đứng đắn, xin đừng hiểu sai *mặt nghiêm túc*)xuống đất. Hotboy Thôi vội dùng chiêu lấy thịt đè người đè lên mình Khương Thái Hiền.

"Hừ hừ~" Thôi Phạm Khuê híp mắt cười gian, "Khương Thái Hiền, chịu chết đi!" Dứt lời, cậu vội kéo áo Khương Thái Hiền lên cao, lộ ra cơ bụng sáu múi trong truyền thuyết, tay kia lại cầm lon bia lạnh ngắt đè mạnh lên những múi cơ bụng trắng bóng.

"Shh..." Mặt Khương Thái Hiền nhăn nhúm, cậu gào to: "Tôi thua tôi nhận thua!"

Đây là lần đầu tiên hai người giằng co mà Khương Thái Hiền lại nói ra hai chữ nhận thua khiến Thôi Phạm Khuê đắc ý vô cùng, để lon bia sang chỗ khác rồi cười nắc nẻ, không hề để ý đến gương mặt xấu hổ của kẻ bị đè Khương Thái Hiền.

"Được rồi được rồi." Khương Thái Hiền giấu đi sắc mặt kỳ quái, vờ như không có chuyện gì mà đẩy Thôi Phạm Khuê, tiếp tục nằm trên cỏ giả chết, "Ngắm sao nào."

Thôi Phạm Khuê cũng nằm xuống bên cạnh, nhìn lên bầu trời đêm, khuôn ngực và bụng phập phồng vì cười quá nhiều, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.

Loại cảm giác tự do tự tại, cười to thoải mái này, dường như đã lâu lắm cậu chưa nếm qua.

Hạnh phúc của con người thường đến từ những điều giản dị của cuộc sống. Theo đà phát triển, tâm tình con người dần trở nên phức tạp, hạnh phúc lẫn lộn với những thứ khác khiến nụ cười không còn sáng trong.

Trong lòng Phạm Khuê đã sớm lấy lại bình tĩnh, không nhịn được bèn nghiêng đầu nhìn sang người đã mang đến thứ cảm xúc đơn giản kia cho mình, chỉ thấy Khương Thái Hiền đang ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì mà ngay cả áo cũng chưa kéo xuống.

Tên này không sợ lạnh à! Thôi Phạm Khuê liếc mắt, thò tay định kéo áo xuống cho cậu ta nhưng lại nhận được một cái đẩy mạnh của Khương Thái Hiền.

"Cậu làm gì thế?" Khương Thái Hiền giật mình hỏi, vẻ mặt có chút bối rối.

"Phải để tôi hỏi cậu làm gì mới đúng chứ?" Khóe môi Thôi Phạm Khuê giật giật, bàn tay vừa vươn ra sững lại giữa chừng, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, cuối cùng chỉ đành gãi đầu, "Tôi chỉ muốn kéo áo cậu xuống thôi."

Lúc này Khương Thái Hiền mới sực nhớ ra là mình chưa kéo áo xuống, vội vàng kéo lại áo rồi nói: "À, không sao, cảm ơn!"

"Đang nghĩ gì thế? Sao thừ người ra vậy?" Thôi Phạm Khuê hỏi, đừng trách cậu đa nghi, Khương Thái Hiền thần kinh tên này không bình thường, ít khi nào thấy được bộ dạng suy nghĩ sâu xa của cậu ta.

Khương Thái Hiền không trả lời câu hỏi của Thôi Phạm Khuê mà chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, trong đáy mắt ánh lên một loại cảm xúc không thể gọi tên.

"Sao vậy?" Thôi Phạm Khuê bị Khương Thái Hiền nhìn đến lạnh cả người.

"Tôi lạnh!" Khương Thái Hiền hô lớn rồi úp sấp vào ngực Thôi Phạm Khuê, "Thụ thụ, mau ôm chặt lấy tôi đi!"

Thôi Phạm Khuê: "..."

"Thụ thụ, nhanh ôm tôi đi kìa!" Khương Thái Hiền vừa nói xong đã níu chặt vai Thôi Phạm Khuê không buông, "Cậu thật là, lúc cảm thấy lạnh phải ôm chặt tôi chứ!"

Thiệt thua cậu ta luôn!

Thôi Phạm Khuê im lặng, mặc dù rất muốn quăng Khương Thái Hiền xuống hồ ngay nhưng nhìn bộ dạng hứng thú bừng bừng của cậu ta, cuối cùng vẫn phải vòng tay qua ôm Khương Thái Hiền.

Lồng ngực hai người dán chặt vào nhau, ánh trăng mờ ảo, bầu trời lác đác vài đốm sao, bờ hồ Nguyệt Lượng về đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như Thôi Phạm Khuê và Khương Thái Hiền có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.

Ở trong màn đêm yên tĩnh như thế này, vô cùng rõ ràng.

Mãi đến khi hai người trở về ký túc xá của mình, Khương Thái Hiền gỡ xuống chiếc mặt nạ ngụy trang cả buổi tối, để lộ gương mặt ảo não xen chút xấu hổ.

Cơ thể dù đã thả lỏng bình thường nhưng bắp đùi vẫn còn lưu lại chút cảm giác khi bị Thôi Phạm Khuê ngồi lên.

Lúc ấy Thôi Phạm Khuê chỉ lo cầm lon bia lạnh áp lên bụng cậu mà chẳng hề để ý đến bộ phận nhạy cảm của cả hai đang chạm nhau, cũng bởi vì lúc hai người đùa giỡn mà cọ sát qua lại.

Vốn hai thằng con trai đùa giỡn nhau thì rất bình thường, trước đây Khương Thái Hiền cũng thường đè mấy đứa bạn xuống mà đánh, trước sau chẳng cảm thấy tư thế này có gì đặc biệt.

Thế nhưng đêm nay, không hiểu tại sao lúc Thôi Phạm Khuê ngồi lên đùi mình, Khương Thái Hiền lại cảm giác được bộ phận nào đó của mình đang lặng lẽ hóa cầm thú!

Xấu hổ sợ Thôi Phạm Khuê phát hiện nên đành vội vàng nhận thua mà đẩy cậu ta ra, sau đó thật lâu mới hết rung động.

Khương Thái Hiền cảm thấy mình như một kẻ mặt người dạ thú, cậu nhìn ra được dạo này Thôi Phạm Khuê bắt đầu mở lòng, nhường nhịn mình, cũng vì những điều đó mà Khương Thái Hiền đã ngầm xem Thôi Phạm Khuê là bạn tốt.

Vậy là rõ ràng mình...

Thật không phải là người mà!

Khương Thái Hiền ảo não vỗ trán một cái, nhất định là dạo này quá bận, để tay phải nghỉ ngơi quá lâu, quên chăm sóc nhu cầu của cậu nhỏ, khiến lửa lòng dâng cao đến nỗi chỉ bị một thằng con trai chọc ghẹo đã không nhịn được.

Rõ là phải thỏa mãn thôi.

Khương Thái Hiền che mặt bước vào phòng tắm mà bắt đầu an ủi cậu nhỏ "hạn hán" đã lâu của mình.

Thế nhưng chẳng hiểu sao, trong đầu lại cứ hiện ra khuôn mặt điển trai thanh tú của Thôi Phạm Khuê.

Dáng vẻ cậu ấy lúc ngồi trên đùi mình cười rạng rỡ.

Còn có lúc mình nằm trong lồng ngực cậu ấy, nghe tiếng tim đập nhịp nhàng...

Đúng là điên rồi!

Khương Thái Hiền vừa đế cậu nhỏ của mình xuất ra, vừa khinh bỉ chính mình.

Nhưng thật ra, Thôi Phạm Khuê cũng chẳng bình tĩnh hơn Khương Thái Hiền bao nhiêu.

Lúc này Thôi Phạm Khuê đang ở ký túc xá điên cuồng tìm kiếm trên baidu —— người dị tính có thể biến thành người đồng tính hay không?

Mà lỡ thành người đồng tính rồi thì sẽ có dấu hiệu gì?

Khi nào thì người dị tính có phản ứng với người đồng tính?

...

Vô số câu hỏi.

Đúng vậy, mặc dù lúc ở cùng nhau trông hotboy Vương vô cùng bình thường nhưng thật ra, phản ứng sinh lý không bình thường đã khiến Vương Phạm Khuê hoang mang vô cùng.

Đẩy ngã Khương Thái Hiền chỉ là hành động ngoài ý muốn, ngồi lên mình Khương Thái Hiền cũng là trò mà bọn con trai hay đùa giỡn, nhưng khi nửa thân dưới của hai người chạm nhau thì Thôi Phạm Khuê lại cảm thấy cơ thể mình có điều gì đó khác thường.

Là run rẩy, còn xen chút khoái cảm khó nói!

Loại cảm giác vốn chỉ có trong mộng này làm cậu rùng mình, lập tức vì xấu hổ mà giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì.

Cho đến khi Khương Thái Hiền bổ nhào vào lồng ngực cậu, hai khuôn ngực kề sát nhau, cậu đã nghe được tiếng tim mình nhảy lên điên cuồng.

Một giây đó, cậu ý thức được mình phải đẩy Khương Thái Hiền ra, vậy mà thân thể lại vô thức ôm lấy cậu ta.

Thôi Phạm Khuê ảo não ôm mặt.

Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Mặc dù bản thân đã biết chuyện này là sai trái nhưng tại sao ăn đến tủy mới biết vị, mãi không chịu dừng lại?

Trên baidu toàn mấy bài viết vớ vẩn, Thôi Phạm Khuê chẳng tìm được tin tức nào hữu dụng, bèn quyết định bò lên giường ngủ sớm.

Tôn Tư Dương vừa về đến ký túc xá đã thấy Thôi Phạm Khuê nằm ườn trên giường, đưa cả đầu ra ngoài, vẻ mặt thì uể oải vô cùng.

"Phạm Khuê, cậu sao thế?" Tôn Tư Dương giật mình hỏi.

"Không có gì đâu." Thôi Phạm Khuê nằm lùi vào bên trong, tiếp tục tìm một tư thế thoải mái để ngủ, đúng vậy, cậu đã nằm trên giường hết hai tiếng đồng hồ rồi, bây giờ còn mải đau buồn vì chuyện mình có khả năng biến thành người đồng tính mà vẫn trằn trọc chưa ngủ được.

"Sao nay cậu ngủ sớm vậy?" Tôn Tư Dương lại hỏi, Thôi Phạm Khuê bình thường rất chăm đọc sách, lần nào đến cuối kỳ cũng về trễ, tình huống về nhà trước những người khác như bây giờ rất hiếm thấy.

"Đại khái là vì giờ đang là mùa đông đó mà!" Thôi Phạm Khuê nhìn trần nhà. Ừ, cậu muốn mình cũng có thể biến thành động vật máu lạnh để ngủ thẳng cẳng qua mùa đông này luôn.

"Hừm, vậy thì tốt rồi." Tôn Tư Dương vừa xếp quần áo vừa cảm khái, "Tớ nghe lớp trưởng nói danh sách sinh viên trao đổi với Đài Loan ở khoa mình đã có rồi, giáo viên phụ đạo đề cử cậu đấy!"

"Hả?" Thôi Phạm Khuê còn đang ngẩn người chợt nghe thông tin quan trọng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.

Tôn Tư Dương ngạc nhiên: "Cậu không biết à?"

Thôi Phạm Khuê ngây người: "Có ai nói gì với tớ đâu."

Tôn Tư Dương nói tiếp: "Tớ nghe lớp trưởng nói, lúc chiều cậu ấy đến chỗ giáo viên phụ đạo lấy tài liệu thì thấy danh sách sinh viên trao đổi, khoa chúng ta có một người, chính là cậu đó. Bây giờ chỉ chờ viện trưởng bên kia phê duyệt thôi." Vừa nói xong liền nhíu mày: "Chúc mừng cậu nha, khi nào phê duyệt xong nhớ mời tớ đi ăn đó."

"Được thôi!" Thôi Phạm Khuê sảng khoái đáp, thế nhưng trong lòng thì không vui vẻ như dự tính.

Đại học F và một trường nổi tiếng ở Đài Loan có chương trình trao đổi sinh viên, mỗi năm trao đổi một lần. Bởi vì số lượng sinh viên trao đổi rất ít nên những người có thể đi đều là sinh viên xuất sắc được học bổng hạng nhất.

Cũng bởi vì chi phí được nhà nước tài trợ nên hạng mục này là đối tượng để các sinh viên đại học F tranh giành nhau.

Vì suất du học ấy, Thôi Phạm Khuê đã cố gắng rất nhiều, trường đại học Đài Loan đó có khoa Marketing rất nổi tiếng, cậu rất muốn được đi.

Vốn là phải rất vui vẻ chứ...

Thôi Phạm Khuê im lặng thở dài một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro