CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm gay ngày thứ năm.

[ Cùng nhau xem phim trong rạp chiếu bóng ]

Thôi Phạm Khuê cầm vé xem phim, ngây người nhìn Khương Thái Hiền: "Cậu có chắc là cậu muốn xem phim này không?"

Bộ phim kinh dị có tiếng là đáng sợ nhất năm.

Nhưng điều làm Thôi Phạm Khuê đơ mặt không phải vì đây là phim kinh dị mà là vì... cậu đã xem phim này ba lần rồi.

Khương Thái Hiền hứng khởi gật đầu: "Thụ thụ, tôi đã tìm hiểu rồi, phim kinh dị được người ta xưng tụng là 'phim kích tình giúp các cặp đôi ve vãn tán tỉnh nhau' đó!"

"Phim kích tình?" Thôi Phạm Khuê im lặng nhìn trời, sao không ai nói cho cậu biết, chỉ mới ngắn ngủn mấy ngày mà chuyện gì đã xảy ra? Vì cái quái gì là phim kinh dị lại biến thành phim kích tình hả trời?

Khương Thái Hiền gật đầu nói: "Không sai, sở dĩ tất cả các cô gái đi xem phim cùng các chàng trai đều chỉ có cùng một mục đích —— đó là vào lúc các cô gái sợ hãi đến run rẩy, các chàng trai kéo họ vào lòng rồi thừa cơ giở trò!"

Thôi Phạm Khuê khoé miệng giật giật: "Bộ bọn con gái hẹn con trai đi xem phim à?"

"Cái đó tất nhiên là làm bộ sợ hãi rồi nhân cơ hội chui vào lòng bọn con trai rồi." Khương Thái Hiền liếc mắt sang, "Sao cậu lại hỏi cái này? Đã có cô gái nào hẹn cậu đi xem phim kinh dị rồi à?"

"Không có." Thôi Phạm Khuê trả lời như đinh đóng cột.

Mà sự thật là, không chỉ có, mà còn hơn một lần.

Đúng vậy, ba lần cậu xem phim này đều là bọn con gái mời, nghĩ đến những cô gái kia vẻ mặt hồn nhiên chờ mong: "Wow, nhìn qua có vẻ hấp dẫn ha, chúng ta xem phim này đi!" Sau đó vừa xem phim vừa hét, trong bóng tối dùng đôi mắt nai tơ đáng yêu vô tội nhìn mình, cũng cố gắng lén trốn vào lồng ngực của mình.

May mà cậu thân kinh bách chiến, vừa xem phim vừa dùng hai tay ôm ngực, không để những cô gái kia có dịp giở trò.

Hai người ôm suất bắp rang và cocacola loại lớn nhất vào rạp chiếu phim.

Bộ phim không hổ danh là số một của năm, hình ảnh sống động, nội dung kịch tính không nói, âm thanh cũng rất tuyệt vời.

Khương Thái Hiền lần đầu tiên xem phim này sợ đến nổi da gà.

Mà đối với kẻ thuộc làu làu kịch bản như Thôi Phạm Khuê thì đối với bộ phim không có chút hứng thú, vô cùng bình tĩnh mà ăn bắp rang.

"Bùm——"

"Crắc~"

Đầu của cái xác phụ nữ trong phim đột nhiên nổ tung, óc máu chảy đầy đất, trong khi Thôi Phạm Khuê vô cùng bình tĩnh cầm một miếng bắp rang bỏ vào miệng, phát ra tiếng "crắc crắc", bỗng nhiên trước mặt tối sầm, toàn bộ đôi mắt bị một bàn tay thon dài che khuất.

"Cậu làm gì vậy?" Thôi Phạm Khuê gạt tay Khương Thái Hiền ra.

"Tôi sợ cậu sợ!" Khương Thái Hiền vỗ ngực nói, "Với tư cách là một tiểu công, tôi muốn gánh vác trách nhiệm bảo vệ cậu. Nào, nép vào trong vòng tay của tôi!"

Thôi Phạm Khuê đối với Khương Thái Hiền thi thoảng hành động như lên cơn động kinh đã có thể thản nhiên như không rồi, vì vậy mà chỉ liếc mắt, lơ cậu ta đi.

"Này bạn học Thôi, với tư cách làm thụ, cậu có thể tự giác một chút được không?" Khương Thái Hiền rất bất mãn với hành vi không phối hợp của Thôi Phạm Khuê, "Tôi lựa chọn phim kỹ lưỡng như vậy để làm gì? Còn không phải vì thời khắc này sao?" Nói xong một tay nắm chặt bả vai Thôi Phạm Khuê, kéo vào lồng ngực mình, "Thụ thụ, nép vào lòng anh đi!"

Thôi Phạm Khuê nhịn không nổi, ăn hết một nửa phần bắp rang, cầm luôn hộp úp lên đầu Khương Thái Hiền, giận dữ nói: "Tôi thấy cậu hình như bị ma nhập rồi!"

Mấy người ngồi hàng sau bị hành vi của Thôi Phạm Khuê doạ cho kinh hãi.

Khương Thái Hiền cầm hộp bắp rang xuống, một đầu toàn mùi bắp rang ngọt, uỷ uỷ khuất khuất nói: "Thụ thụ, vì sao cậu không làm theo hiệp định?"

Thôi Phạm Khuê tức giận nói: "Bởi vì đầu của tôi không có bị cửa kẹp."

"Tôi cũng không mà." Khương Thái Hiền biện hộ cho chỉ số thông minh của mình.

"Vậy thì tốt rồi, xem phim đi." Thôi Phạm Khuê quay đi tiếp tục xem phim.

Trong lòng Khương Thái Hiền vẫn biến động.

Cậu cố tình chọn bộ phim này vì muốn bắt chước các cặp tình nhân ve vãn nhau. Kế hoạch ban đầu của cậu là tiểu thụ Thôi Phạm Khuê sẽ bị doạ đến mặt trắng bệch, sau đó đầu lấp ló trong lồng ngực của cậu. Mà cậu, tiểu công vĩ đại sẽ bình tĩnh mà vuốt mông cậu ta... À không, lưng cậu ta, nhẹ nhàng an ủi mới đúng.

Hình ảnh hài hoà như vậy, nhất định có thể khiến một bầy gái tức chết~

Nhưng vì cái gì mà Thôi Phạm Khuê hết lần này tới lần khác không chịu phối hợp với cậu chứ.

Khương Thái Hiền cân nhắc một hồi, rốt cuộc vô cùng đau khổ đưa ra một quyết định.

Kế hoạch không thể sinh non. Cho nên, cậu ta không ngã vào mình thì mình sẽ ngã vào lòng cậu ta.

Vì vậy, vào thời khắc đáng sợ tiếp theo, toàn bộ con gái trong rạp thét lên, còn có thể thấy cả đám con gái phía trước nhao nhao núp trong lồng ngực bọn con trai.

Sau đó...

Khương Thái Hiền liền học theo bọn con gái, như chim non mà bổ nhào vào lòng Thôi Phạm Khuê: "Thụ thụ, anh sợ!"

"..." Biểu cảm của Thôi Phạm Khuê rốt cuộc chống đỡ không nổi, vỡ ra.

Bước ra từ rạp chiếu bóng, biểu cảm của Thôi Phạm Khuê đã khôi phục lại bình thường, chỉ còn dùng ánh mắt kì lạ nhìn Khương Thái Hiền: "Cậu có muốn đi khám não không? Tôi nghi ngờ đầu óc cậu có vấn đề."

Khương Thái Hiền đau buồn phẫn nộ: "Sao cậu có thể nói như vậy, tôi tốt xấu gì cũng đã từng đoạt học bổng đó!"

Thôi Phạm Khuê cảm khái nói: "Chỉ là tôi thấy hành vi của cậu không phải của một người từng đoạt học bổng!"

Khương Thái Hiền uất ức: "Còn không phải tại cậu không chịu nép vào ngực tôi? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi!"

Thôi Phạm Khuê im lặng.

Hai người làu bàu một hồi, đang chuẩn bị đi về bỗng điện thoại của Thôi Phạm Khuê reo lên, mở ra xem, là Vu Hải Ninh mấy ngày nay không thấy.

"Sao cô ta còn không biết xấu hổ mà gọi điện thoại tới?" Khương Thái Hiền khinh bỉ nói.

Thôi Phạm Khuê cũng hơi bất ngờ một chút.

Trước kia luôn là cậu tìm Vu Hải Ninh trước, cô nàng chưa từng chủ động liên lạc với cậu, giờ đột nhiên gọi điện làm Thôi Phạm Khuê có chút kinh ngạc.

Cậu vốn định cắt đứt liên lạc với Vu Hải Ninh, giờ cô nàng chủ động gọi tới, lòng hiếu kỳ cuối cùng chiến thắng dè dặt trong lòng, nghe điện thoại.

"Phạm Khuê~" Giọng nói ngọt ngào của Vu Hải Ninh xuyên qua điện thoại truyền đến ngọt như kẹo tơ, nếu là bình thường thì đã quấn Thôi Phạm Khuê cả chục vòng.

"Chuyện gì?" Giọng nói Thôi Phạm Khuê rất lãnh đạm.

Không ngờ được lần đầu tiên chủ động gọi cho Thôi Phạm Khuê, cậu ta lại bình tĩnh như vậy. Vu Hải Ninh hơi sửng sốt một chút rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, mềm mỏng nói: "Em đang ở ngoài vừa đi shopping về, giờ đang đứng ở ga tàu điện ngầm, cầm rất nhiều đồ đạc không thể đi tiếp được. Anh có thể đến giúp em không?"

"Không thể." Thôi Phạm Khuê lạnh lùng đáp, nhanh chóng cúp máy.

"Chậc chậc, cậu cũng phải để lại cho người ta tí mặt mũi chứ." Khương Thái Hiền lắc đầu nói, tuy rằng không nghe Vu Hải Ninh nói gì nhưng nhìn bộ dạng Thôi Phạm Khuê cũng có thể đoán được vài phần.

"Biết cô ta là hạng người gì rồi mà cậu còn muốn ngu ngốc cho cô ta lợi dụng nữa sao? Tôi đâu phải loại coi tiền như rác."

Thôi Phạm Khuê vừa mới dứt lời, điện thoại Khương Thái Hiền cũng reo.

Lại là Vu Hải Ninh.

"Moá, lúc trước sao chưa bao giờ thấy cô ta chủ động nhiệt tình như vầy?" Khương Thái Hiền khinh bỉ nói, "Bây giờ không thèm ngó tới cô ta thì lại tự mình tìm tới." Sau đó hai mắt nhanh chóng sáng ngời, cười hà hà liếc nhìn Thôi Phạm Khuê rồi nghe điện thoại.

"Ừa, được, không sao. Em chờ một chút anh sẽ đến ngay." Hotboy Khương rất nhiệt tình.

Vu Hải Ninh hài lòng cúp máy, đây mới là thái độ xứng đáng dành cho nữ thần. Thôi Phạm Khuê dám cúp điện thoại của cô, sau này nhất định phải tránh mặt cậu ta vài ngày mới được.

Bên kia, Thôi Phạm Khuê khó hiểu nhìn Khương Thái Hiền: "Chẳng lẽ cậu còn chưa chịu từ bỏ ý định với Vu Hải Ninh?"

"Đương nhiên là chưa từ bỏ!" Khương Thái Hiền nói. "Moá, bổn thiếu gia đã lớn như vậy, lần đầu tiên theo đuổi con gái lại bị chơi xỏ, không đem tự trọng trở về thì sao coi được?"

"Vậy mà còn muốn xách đồ cho cô ta?"

"Tất nhiên là không phải." Khương Thái Hiền cười gian tiến lại gần bên tai Thôi Phạm Khuê nói nhỏ vài câu.

"Như vậy có tốt không?" Thôi Phạm Khuê dù cảm thấy hứng khởi nhưng trong lòng còn chút lương tâm.

"Sao mà không tốt? Chúng ta không có làm tổn thương cô ta, chỉ để cho cô ta hiểu rõ, đừng có ỷ lại bề ngoài xinh đẹp mà đem con trai ra đùa cợt." Khương Thái Hiền vừa nói vừa kéo Thôi Phạm Khuê ra ngoài.

Ga tàu điện ngầm cũng khá gần rạp chiếu phim, Khương Thái Hiền lôi kéo Thôi Phạm Khuê chạy tới ga tàu điện ngầm gần đó, cách một đoạn nhìn thấy Vu Hải Ninh đang đứng ngoài ga nghịch điện thoại, dưới chân là vài chiếc túi lớn nhỏ.

"Đi thôi, cậu lên trước." Khương Thái Hiền buông tay Thôi Phạm Khuê, đẩy cậu đi tới.

"Hình như thế nầy thì hơi quá!" Thôi Phạm Khuê còn chút do dự.

"Khỉ gió, tôi và cậu làm gay luôn rồi thì chuyện này có nhằm nhò gì? Nhanh đi nhanh đi~" Khương Thái Hiền thúc giục.

Thôi Phạm Khuê ngẫm lại thấy đúng, dù sao cũng đã làm gay cùng Trương Thái Hiền rồi. Vì vậy cậu không nhăn nhó nữa, đi về phía Vu Hải Ninh.

"Hải Ninh, anh đến đón em."

Vu Hải Ninh lo nghịch điện thoại không để ý người đến gần, bất thình lình xuất hiện làm cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thôi Phạm Khuê lại càng hoảng sợ.

"Ah, Phạm Khuê, sao anh lại đến đây?" Vu Hải Ninh kinh ngạc nói.

"Không phải em gọi anh đến đón sao?" Thôi Phạm Khuê trưng vẻ mặt vô tội.

"Nhưng lúc nãy anh nói không đến mà?"

"Haha, chỉ là giỡn với em thôi mà." Thôi Phạm Khuê làm bộ muốn xách mấy chiếc túi dưới đất, "Em gọi làm sao anh dám không đến?"

"Chờ một chút." Vu Hải Ninh vội vàng lên tiếng ngăn cản, định nói khéo mấy câu để cậu ta rời đi, bỗng thấy Khương Thái Hiền từ xa chạy đến, vừa chạy vừa hô: "Hải Ninh, anh đến rồi."

Chạng vạng tối mùa đông, ánh mặt trời mỏng manh còn có gió lạnh nhẹ thổi, góc áo Khương Thái Hiền phất qua lại, khuôn mặt tuấn tú toả hào quang như ánh mặt trời.

Giờ khắc này Thôi Phạm Khuê như nghe nhầm.

Tiếng hét của Khương Thái Hiền đến lỗ tai của cậu tự động đổi thành —— Phạm Khuê, anh đến rồi.

Đúng là một cảnh vui tai vui mắt.

Vu Hải Ninh không hiểu sao mọi thứ lại thành thế này, trước giờ cô nàng vờn hai hotboy của trường ngon lành mà.

Tuy nhiên họ còn rất trẻ. Họ không thể cho cô tiền tài và hàng hiệu như những tên đàn ông trung niên có sự nghiệp thành công, nhưng mà được hai hotboy Đại học F cùng lúc theo đuổi, cũng có thể thoả mãn lòng hư vinh của cô nàng.

Đúng là cô cũng có chút rung động đấy. Dù sao, đàn ông tuổi trung niên dù có rất nhiều tiền nhưng lại không có tinh thần tuổi trẻ cũng như bề ngoài đẹp trai như Thôi Phạm Khuê và Khương Thái Hiền.

Chỉ là cô quá tham lam, ai cũng đều không nỡ, ai cũng muốn chiếm nhanh.

Khương Thái Hiền đã chạy đến trước mặt, lúc đứng lại còn thở dốc, liếc nhìn Thôi Phạm Khuê, lông mày lập tức nhíu lại, giọng nói không mấy thân thiện: "Hải Ninh, sao cậu ta cũng ở đây?"

"Chuyện này..." Thôi Phạm Khuê và Khương Thái Hiền vốn bất hoà, cả trường học đều biết. Dù Vu Hải Ninh là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Sắc mặt Thôi Phạm Khuê cũng cực kì khó coi: "Vu Hải Ninh, không ngờ cô lại là loại người này." Sau đó mạnh mẽ đi thẳng.

"Phạm Khuê..." Vu Hải Ninh muốn níu kéo, Khương Thái Hiền ở một bên cũng nói tiếp: "Vu Hải Ninh, sau này làm ơn đừng tìm tới tôi nữa." Dứt lời, hất tóc vô cùng đẹp trai mà bỏ đi.

"Ah ha ha, cuối cùng bổn thiếu gia cũng có thể giải toả uất ức trong lòng!" Khương Thái Hiền đắc ý đập vào vai Thôi Phạm Khuê.

Thôi Phạm Khuê có chút cảm thấy không tự nhiên, bả vai cứng ngắc. Nhưng nghĩ lại thấy hai thằng con trai đi với nhau, vốn không có gì để nhăn nhó, cũng liền đi theo cậu ta.

Gió đêm nhẹ thổi, trong không khí lộ ra cảm giác mát mẻ.

Thôi Phạm Khuê hỏi: "Khương Thái Hiền, tại sao cậu lại theo đuổi Vu Hải Ninh?"

"Cái này à~" Khương Thái Hiền nhìn lên trời, im lặng.

Thôi Phạm Khuê đợi cả buổi không thấy trả lời, không kiên nhẫn mà dùng khuỷu tay đẩy tay cậu ta: "Ấp úng cái gì, nói mau."

Khó thấy được cảnh Khương Thái Hiền xấu hổ: "Tôi nói, nhưng cậu không được nổi điên đâu đấy!"

Thôi Phạm Khuê híp mắt, có ẩn tình, bèn làm bộ không thèm để ý: "Tôi đâu có nhỏ mọn như vậy, nói mau nói mau!"

"Cái đó... Chuyện là thế này..." Khương Thái Hiền gãi đầu, "Lúc đó là gần vào năm ba, tôi vốn định hẹn hò với ai đó. Nếu không thì chỉ chừng hai năm nữa là học xong Đại học, chẳng phải tôi bỏ lỡ khoảng thời gian yêu đương đẹp đẽ nhất sao... Nhưng mà tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng thích đứa con gái nào, vốn nghĩ thử hẹn hò với La Tử Tuệ là được rồi, không ngờ lại nghe tin cậu theo đuổi Vu Hải Ninh..."

"Mẹ kiếp!" Thôi Phạm Khuê như gà hóc xương, "Chẳng lẽ cậu cố tình giành giật Vu Hải Ninh với tôi sao?" Nếu như cậu ta dám nói có, cho dù có nói cậu không giữ lời, cậu cũng muốn đánh chết cậu ta.

"Ờ, vốn là không muốn đấy, nhưng mà cậu nghĩ lại đi, tôi vào học Đại học F đến nay, cái gì cậu cũng tranh giành với tôi, tuy vẫn thua tôi một bậc nhưng cậu cũng không tệ cho nên tôi tin tưởng mắt nhìn của cậu... Ah ah, đừng đánh, tôi là tôi nể mặt cậu đó!"

"Moá! Tôi nói đừng đánh nữa! dù thiệt thòi nhưng cậu vẫn được xếp ngang hàng với tôi đó, không nghĩ tới mắt nhìn người của cậu lần này lại..."

Hai người nháo nhào một hồi mới dừng lại được.

Thôi Phạm Khuê tức giận mà không để ý tới Khương Thái Hiền.

"Này, cậu cũng nói đi, sao cậu lại thích Vu Hải Ninh~" Khương Thái Hiền giả vờ như không thấy Thôi Phạm Khuê tức giận, chọt cánh tay cậu.

"Hừ!" Thôi Phạm Khuê ngúng nguẩy quay đầu, không thèm để ý tới cậu ta.

"Nói một chút đi~" Hotboy Khương vô cùng nịnh nọt.

Thôi Phạm Khuê vẫn không để ý.

"Tôi dùng một ngày làm công để đổi!" Khương Thái Hiền khó khăn đưa qua quyết định.

Mắt Thôi Phạm Khuê lập tức sáng ngời: "Ba ngày!"

"Hai ngày." Khương Thái Hiền không nhượng bộ.

"Thành giao!" Thôi Phạm Khuê cười đến sáng lạn.

Khuôn mặt cậu vốn rất đẹp, cười tươi như vậy, hào quang lập tức toả sáng, không khí mùa đông rét lạnh cũng bị đẩy lùi không ít.

Khương Thái Hiền nghe trong lòng nhảy một cái, đột nhiên có chút luống cuống.

Cảm xúc lạ lẫm mãnh liệt không biết phải làm như thế nào đành phải nhanh chuyển chú ý của mình đến nơi khác: "Nói mau nói mau!"

"Tôi muốn suy nghĩ một chút!" Thôi Phạm Khuê ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn trời thật lâu, rốt cuộc chậm rãi nói: "Chỉ là tôi nhìn thấy cô ấy xinh đẹp thuần khiết!"

"..." Khương Thái Hiền dù không nói ra miệng nhưng trong đôi mắt đã toát ra ánh nhìn khinh bỉ vô cùng tinh tế. Moá!

Xinh đẹp thuần khiết?

Có bốn chữ đơn giản như vầy mà gạt mất của mình hai ngày làm công, cậu thật muốn hét to: "Tôi muốn rút lại lời lúc nãy!"

Nhưng với tư cách là một người đàn ông thực thụ, cuối cùng cậu cũng không mở miệng nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro