thư tình cho em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hiển _ khuê.

hà nội.

những nỗi niềm cũ kĩ trong bao kí ức buồn rười rượi ngày thu hà nội cứ bám lấy tôi không ngớt.

tôi vẫn thức giấc ở chiếc giường gỗ cũ mèm vương bóng người xưa, mò mẫm chiếc ga giường trắng lạnh buốt hơi người tìm kiếm thứ gì đó.

có lẽ là chút sự sống cuối cùng trong hư không lạnh ngắt.

là hộp thuốc giá dăm mười đồng hay hơi thở nồng ấm của người tình bé nhỏ. tôi hy vọng là vế thứ hai, nhưng sao mông lung quá. tâm trí tôi sáo rỗng, tôi bỗng ngộ ra rằng có lẽ đã lâu lắm mình mới gặp người trong mơ. thương yêu của tôi.

ừ trong mơ.
chỉ trong mơ thôi.

hồ tây.

hồ tây có bóng người.

bóng người mái tóc cành hoa nhỏ,
bóng người thuở má đỏ hây hây.

"nhớ rồi, yếu lòng rồi."

tôi vẫn trong phút bâng quơ nào đó thầm lặng kiếm tìm hình bóng khuê.

chiều tà muộn màng,
chắc cũng như tôi,
như khuê,
như tình,
đều muộn màng.

tôi nhớ môi mềm của khuê, tay yêu bé nhỏ chạm khẽ vào má tôi. tôi vẫn nghe đâu đó hơi thở đều đặn như sóng vỗ của khuê trên bao gối trắng, trong từng lời yêu em thủ thỉ bên tai tôi trong giấc mơ, trong buồng phổi có lẽ đã trắng bệt vì thuốc lá, không chối, tôi nhớ khuê nhiều, thương yêu của tôi. tôi nhớ, khuê vẫn luôn ngây ngất nhìn tôi bằng đôi mắt kiều diễm sắc hương, ngấn lệ ươn ướt. hai con ngươi màu nâu đen sâu vun vút tưởng như có thể nuốt chửng hồn tôi. nhưng tôi đoán em chẳng cần phải làm thế, vì tôi đã tình nguyện đắm mình trong mắt khuê.

hẹn. tôi hẹn hồn tôi ở góc trà đá trước gốc bàng thân quen. những yêu thương đã lạc theo đàn én bay cao vời vợi trong gió xuân nay lại ào ạt đập vào tâm trí tôi. thật hỗn loạn. tôi vẫn ngồi đó, đưa con ngươi đen láy khô hốc nhìn về hồ tây.

hồ tây, hoàng hôn.

vị cà phê phin đắng nghét chẳng xoa dịu được nỗi đau lòng tôi. tôi chặc lưỡi, ừ làm sao đắng như cái khắc cuối mà khuê khẽ gọi tên tôi.

gọi tên tôi lần cuối, được không?

thanh âm của khuê trầm lặng, câu dẫn hồn tôi lơ lửng trên mây. mỗi khắc khuê gọi tên tôi, cái dịu dàng nồng ấm trong khuê cứ vồ vập lấy linh hồn tôi, mân mê lấy đôi môi nứt nẻ cạn kiệt vì đời.

khuê - nỗi buồn;
cặp song sinh chưa bao giờ ngừng làm tôi say sưa.

tôi kỳ lạ, phải rồi. tôi thả hồn mình lơ đãng theo từng bậc mây, bầu trời của tôi xám xịt. nước mắt tuôn giàn giụa như máu chảy, mặt hồ tây lóng lánh như tráng gương. nhưng lúc thế này, tôi lại nghĩ tới khuê. khuê cũng vậy, cũng kiêu sa kiều diễm. ôi thiên thần của tôi. đặc biệt là mắt, tôi không biết mình nên nói điều gì nhưng...

chỉ mình tôi,
mắt khuê là mắt tình.

khuê vẫn giữ đôi mắt ấy nhìn trời hà nội, và hơn cả là nhìn tôi - người tình một kiếp của em. ánh mắt ấy, là thứ duy nhất khiến tôi chưa từng nghi ngờ em lấy một lần. khuê dùng cái tình trong tim tuôn trào ra con ngươi đẫm lệ nhìn tôi. khi ấy, trái tim tôi như được hồi sinh lần nữa, tình yêu thiêng liêng của em đã vớt tôi khỏi cơn chết đuối sau tiếng vỡ tan tác của mảnh vỡ lòng. tôi trao mình cho khuê và chẳng còn gì để mất. khuê nói với tôi:

"bầu trời vốn dĩ đẹp, vốn dĩ. thái hiển, anh có thấy vậy không?"

"ừ, khuê đẹp, khuê là bầu trời của tôi."

phải, khuê là bầu trời của tôi. mong sao ánh mắt khuê vẫn sẽ toả sáng khi ngọn đuốc mặt trời rọi sáng dẫn đường rọi. và ai đó, như tôi, sẽ nguyện vì em, một mình em mà hoá thành hàng triệu giọt sương sớm lấp lánh dưới ban mai tan chảy vì em.

tôi hy vọng đó là tôi.
chỉ được là mình tôi.

thuốc tàn, tình tan.

tôi vứt điếu thuốc xuống vào gạt tàn. thậm chí còn chẳng thèm "gạt" tàn thuốc như tên gọi của món đồ vật ấy. khuê vẫn hay nói về thói quen này của tôi với hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, và đôi môi nhỏ cứ không ngừng buông lời cay đắng. nhưng tôi thích nghe khuê nói, bất kể chuyện gì.

bây giờ thì khó rồi.

khuê vẫn hay bảo, nếu tôi còn làm vậy thì cả căn nhà sẽ cháy mất, lúc đấy tôi và khuê sẽ lưu lạc bốn phương, chẳng có chốn nào nương thân. tôi vẫn hay cười khi nghe khuê nói, lần này cũng vậy. tôi không thấy khuê, nhưng những ký ức đã lâu không xuất hiện lại bất cẩn lọt vào tâm trí tôi. tôi khẽ cười, tôi nghe tiếng khuê văng vẳng trong đầu, bất giác nhặt cây thuốc lá đã cháy rụi, cọ cọ vào gạt tàn như cách tôi vẫn hay làm.

tôi ngẩn ngơ nhìn trời,
nghĩ về đời,
nghĩ về em.

tôi chẳng hiểu vì sao người ta lại thích cái nơi hồ tây hoang sơ này đến thế. tôi không thể thấy vui được khi ngắm cái sắc vàng ảm đạm của hoàng hôn. một nỗi đau, nỗi đau xác xơ cõi lòng, hoang vu của đất trời.

tôi mê mẩn cái chiều hoàng hôn khổ đau ấy. tôi thích gặm nhấm nỗi buồn một mình, ý tôi là, cùng khuê thì sẽ tốt hơn rất nhiều. khuê nói rằng em thấy con người tôi nơi đó, thấy trái tim chằng chịt, đặc quánh những vết thương chóng vánh nhưng lâu phai. em hôn tôi, nụ hôn phớt trên cánh mũi như niềm an ủi bằng những hy vọng cuối sót lại trong em. còn tôi, tôi thấy em trong cái nỗi buồn tuyệt đẹp, thấy em trong giấc mộng bao đêm, tôi tìm em, tìm em lẫn trong mơ. rằng tôi và em đều nhìn thấy nhau nơi ấy.

còn họ, những vui đùa thể xác, ôm ấp, tình tứ nhưng tâm chẳng màng đến nhau, họ thấy được chi?

...

lê la từng bước chân mỏi mệt trên mặt đường xi măng bấp bênh ổ gà, ổ voi. tôi đoán nếu mình cứ ngẩn ngơ nhìn trời thế này thì sẽ vấp, nhưng ước gì chỗ tôi ngã vào lại là lồng ngực phập phồng hơi thở của khuê. được vậy thì tốt rồi. chẳng hiểu từ đâu, vài giọt sương li ti lại đến đậu trên mái tóc xơ rối của tôi.

và rồi những giọt mưa dần nặng hạt. lòng tôi cũng vô tình dính chút nước của cơn mưa rào thoáng qua ngày hạ, mà kéo theo trận buồn nặng trĩu đến tận cuối thu.

lạnh thật.
nhưng dẫu sao, tôi vẫn thích mưa.

tôi đi dưới cơn bão lòng của trời, có lẽ khuê đang khóc, khóc khi thấy tôi hoang tàn héo úa thế này. trời phủ lên mình lớp màn đen kín cùng hoạ tiết mây đen, xám xịt đến đượm buồn. tôi không rõ người ta có thấy buồn không, nhưng mà thế đấy.

"người buồn cảnh có vui đâu bao giờ."

...

và thế là, tôi bị ốm.

lúc đầu, tôi đơn thuần nghĩ nó chỉ là ốm vặt. lê cái thân xác mỏi mệt lên chiếc giường lạnh lẽo, sự thống khổ của cô đơn. tôi chưa bao giờ ngừng nhớ đến khuê, nhất là những lúc yếu đuối như vậy.

co chân, cuộn tròn bản thân lại, tự ôm ấp lấy mình như chú bướm còn trong kén, có bao nhiêu là đủ để cảm thấy ấm áp nơi đáy lòng.

buồn, hờn, tủi.

nếu có được một ước nguyện dưới sao băng trong khu rừng linh thiên ở nơi xa nào đó, tôi nhất định sẽ cầu nguyện cho khuê được hạnh phúc, được nở nụ cười dưới nắng ấm ban mai, những giọt nước đậu trên má em sẽ là sương sớm tồn đọng trên lá chứ chẳng phải bất cứ giọt lệ sầu đau nào cả. và hơn ai hết, tôi mong khuê được toại nguyện sống một đời an yên bên người mình yêu.

có lẽ hơi ích kỷ,
nhưng làm ơn,
người đó,
là tôi có được không?
là tôi.
là tôi yêu khuê.
tôi yêu khuê.
khương thái hiển yêu thôi phạm khuê.

song, vậy mà dăm bữa, làn da rám nắng thô ráp hệt như gỗ sồi đã nhũn ra như mục nát. cánh môi bật máu vì nứt nẻ phờ phạc. sợi tóc vương vãi đầy trên gối như lá khô rụng ngày thu, vương vãi khắp sàn nhà.

tôi biết, mình không thuộc về cõi trần tục vướng máu bụi này.

và tôi đâu sợ gì thời gian bay nhẹ qua kẽ tóc hô biến nó thành màu bạc phơ. đâu sợ gì hạt cát trắng theo gió luồn qua kẽ tay, cũng đâu sợ hạt bụi dưới đất hồ tây khẽ chạm nhẹ khiến con ngươi đỏ ửng vì đau rát. cũng không sợ dụi mắt đã thấy mình trở thành trung niên mái tóc xám trắng.

tôi vẫn sống, ý tôi là, vẫn đang như một hạt cát nhỏ tồn đọng trên cõi đời này.

sống nhưng chẳng sống,
một bóng ma lưu lạc giữa đời.

sống vờ vật cho qua ngày tháng khổ đau. cơn đau cứ ập đến dồn dập như sóng biết dào dạt ngoài đại dương xanh. miệng tôi giờ đây ngập ngụa máu tanh. nhưng tôi chấp nhận nó. chấp nhận rằng tôi đã lụi tàn vì sự bào mòn của đời.

cơn đau cứ dai dẳng, dai dẳng mãi không dứt. tôi cứ nhìn thật lâu vào chiếc đồng hồ treo tường bằng gỗ cũ kĩ, từng chiếc kim đồng hồ đang quay.

quay,
quay,
quay,
quay
...

nó làm tôi nhớ lại cơn đau ngày ấy, so với bây giờ thì còn gấp bội phần. thà rằng đừng để tôi thấy, đừng để tôi thấy những viên thuốc trắng tinh nhưng lại đen ngòm cái vị đắng nghét của cà phê, thà rằng đừng để tôi thấy cơn đau quằn quại xé toạc cả tâm hồn tương chừng như lìa đời của em ngay lúc ấy.

tôi thấy, thấy tất cả, nhưng không thể làm gì.

thật bất tài, vô dụng, đến ngay cả trân quý của đời mình ấy vậy mà cũng không thể vươn nổi đôi tay ra níu lấy linh hồn em.

cứ thế hồn em bay theo gió.

sống, tôi sống với niềm nhung nhớ dai dẳng, sống với cơn đau xé lòng giữa hiện thực tàn khốc. tôi vội vàng cầm bút, đôi tay run rẩy chẳng nói nên lời.

viết,
viết,
viết cho em,
cho tôi,
cho tình,
cho mình,
cho đời.

và giữa lúc ấy, lúc nước mắt vẫn còn chưa khô cạn trên gò má, lúc những nét chữ vẫn chưa thể trọn vẹn mà gửi đến em. tôi không thể viết nữa.

máu rơi xuống gối,
nước mắt rơi gò má,
tay run, bút rơi nơi mặt đất.

"thứ lỗi cho tôi, đời này không thể viết trọn bức thư tình cho em."

"trân quý đời tôi. phạm khuê, em có biết không? tôi vẫn luôn sống trong niềm đau dai dẳng tưởng như vĩnh hằng. tôi yêu em, yêu em đậm sâu hơn tất cả. em biết đấy, tôi luôn chờ em ở chốn này, dù đã cũ kỹ, ý tôi là không biết em có thể trở về không? thì thôi vậy khuê, tôi xin lỗi em, xin lỗi gì đã không trọn vẹn bên em suốt đời suốt kiếp.
tôi yêu e-"

đến cuối cùng, chỉ một câu ba chữ "tôi yêu em" cũng không trọn vẹn.

_end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro