Say "tình"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Choi Beomgyu lê cái thân mỏi nhừ của mình về khách sạn, tay nới lỏng cà vạt, miệng lẩm bẩm chửi rủa cuộc đời này chỉ biết hành xác anh. Gọi phục vụ mang lên một chai Malbec, rồi anh thả thân mình xuống giường. Anh mệt lắm rồi, nhưng chẳng tài nào vào giấc. Cứ thấy thiếu thiếu một chút hương vị quen thuộc, phải rồi, là hương vị mà anh cùng Taehyun luôn nhâm nhi một chút trước khi quấn lấy nhau suốt một buổi tối, rồi lại vô tình gây vương vãi một chút sắc đỏ ra ga giường.

Phục vụ bấm chuông, anh cầm chai vang từ tay người nọ. Vươn tay lên kệ với lấy một chiếc ly, ngồi bệt xuống dưới chân giường, mắt ngó ra cửa sổ kính. Tay tùy tiện rót vào một phần ba ly, lắc nhẹ, rồi uống.

Ngọt.

.

Giống như, khi anh và Taehyun làm chuyện mà người ta ngại nói thẳng. Như khi em khẽ ôm anh ngồi vào lòng, hỏi anh hôm nay làm việc thế nào, vẫn với một giọng trong trẻo, vậy mà thân trên đã cởi sạch. Tay cũng không chịu yên, khẽ vân vê lưng anh, từ sống lưng đến mạn sườn, và cái eo thon cũng không có đặc ân thoát khỏi em.

"Lần công tác kế anh đi bao lâu?"

Vuốt ve chán chê bờ lưng anh rồi tay lại không yên, táy máy tới ngực anh, nghịch ngợm đậu nhỏ, thỉnh thoảng sẽ ngắt đau anh mấy cái. Em còn chẳng thèm bịa một cái cớ hợp lý cho thói quen dở ương ấy, chỉ hờ hững bảo rằng em thấy đáng yêu. Nhưng cái gì đáng yêu thì em chẳng nói rõ. Là lời mắng yêu âm trầm thoát khỏi cánh môi anh, là thành quả ửng đỏ do đôi tay em nhào nặn, hay những cơn run rẩy chớp nhoáng của chàng trai trước mắt em đây?

"Bộ sếp không định cho anh nghỉ ngơi sao?"

Anh nghịch phần tóc gáy đã vài tuần chưa cắt của em. Những lúc như thế anh mới cảm nhận rõ sự hữu thực của em, rằng em cũng như anh, cũng sẽ có lúc không chỉn chu và không trông thật hoàn mỹ - như em thường ngày. Mái tóc vuốt gọn, cà vạt tiêu chuẩn, đôi giày trơn nhẵn và mấy sấp giấy tờ thì hợp với em thật đấy, trông vô cùng đẹp trai là đằng khác, nhưng so với em của lúc này, Beomgyu vẫn thích con người bạo dạn mang ham muốn nguyên thuỷ đây hơn. Và cái điều làm anh có chút nhảy múa trong lòng ấy à? Là em chỉ trông lôi thôi - và đôi khi còn nhếc nhác - ở trước mặt anh thôi. Vì sao lại thế thì chính anh cũng thấy mù mờ  khi tìm câu trả lời. 

"Nào có, tại vì anh tự ôm việc đấy."

Em gỡ bốn cúc áo anh, rúc đầu vào, ngậm lấy nơi mới bị em đùa bỡn cho đỏ ửng lên. Chết thật! Cảm giác được đầu lưỡi mềm mềm của em chăm bẵm tuyệt vời chết mất! Tên tóc nâu đây phải gắng gượng lắm mới ngăn được vài tiếng nỉ non quá trớn chực chờ lao vút đến mang tai em. Anh biết mình sẽ chẳng ổn nếu để em "hứng" lên trước, nhưng đồng thời lại kích thích vô cùng, đêm còn dài, và anh biết mình cần giữ cổ họng này cho những phút cao trào sau. 

Thôi thì họ Kang cứ nghe tạm vài nốt trầm bổng xem như là demo cho bản giao hưởng dồn dập sắp tới nhé~

"Thế sao còn than vãn mãi vì nhiều việc, tự anh chuốc vào thân đấy thôi."

Anh kéo đầu em vào sâu một chút, cầm tay em đặt lên bên còn lại từ nãy đến giờ bị bỏ quên. Vừa mới nãy thôi, chính anh còn nghĩ thầm rằng không được khiến em vội vàng, vậy mà giờ anh như bị quỷ xui khiến, giật dây điều khiển tâm trí mình: ngay lúc này đây, anh muốn Kang Taehyun thôi lèm bèm, mau chóng nhường sân khấu cho con sói trong em đến chiếm lấy anh ngay.

"Thì cũng bởi vì anh muốn có một kì nghỉ dài thôi mà."

Em im lặng rồi tiếp tục, anh bảo đủ rồi, tay lần mò xuống cái khóa nhỏ. Nương theo anh, em nhả ra, mặc anh muốn làm gì thì làm, gác cằm lên vai anh, phả hơi nóng vào tai anh.

"Sao hôm nay vội vàng thế?"

"Hay là vì anh nghiện em rồi?"

.

Giật nảy mình khỏi giấc mộng bỗng từ đâu kéo đến, anh đờ đẫn mất một lúc mới lại dựa vào chân giường, lặng nhìn từng mảng loang lổ đỏ trên tấm thảm cùng ly vang đã ngã nơi đầu ngón tay. Anh biết mình lại làm việc quá sức rồi, nhưng sao dạo này lúc nào người xuất hiện trong giấc mơ anh cũng là em? Và tự bao giờ, khung cảnh vốn chỉ toàn dục vọng ấy lại trở nên nồng đậm mùi tình ái tới vậy? Có ngốc lắm cũng phải nhận ra. Và cả câu nói ấy, nó hiện lên liên tục thành một vòng tuần hoàn, như thể có kẻ nào đấy đứng sau màn điều khiển đầu óc và nhấn nút replay một trong số vô số đêm hai người đã ở cùng nhau, cốt chỉ để nhắc anh nghe về lời nói ấy.

Beomgyu thực đã có lúc trăn trở về câu hỏi bộc phát đó của em. Em cũng như ly mang đỏ thẫm trong tay anh lúc này đây. Uống một ngụm, hai ngụm, rồi ba ngụm, có khi anh nghiện rồi mà chả hay. Anh thì nghĩ mình đã rơi vào một bể đỏ tựa máu, nhưng có khi do anh tự nhảy vào?

Chắc mớ công việc đã hành anh mệt lắm, khi một cơn nóng bức đột nhiên xuất hiện. Anh nhớ Taehyun. Nhớ những lần em từ từ chậm rãi, kiên nhẫn tìm cho anh sự thoải mái trước tiên, nhớ em sẽ xoa đầu anh trấn an chỉ vì trông thấy một tia lo lắng của anh dù là nhỏ nhất. Nhớ cả khi em cố ý bỏ ngoài tai tiếng nức nở của anh, lao vào anh như hổ đói. Nhưng họ Choi sẽ chẳng thể phủ nhận, em tuyệt vời đến nỗi làm anh phát điên. Dồn dập hơn một chút nữa, để ta gần nhau hơn một chút nữa.

Anh vô thức nuốt khan. Nụ hôn của em, anh cũng nhớ. Taehyun hôn chẳng giỏi chút nào, nhưng lại làm anh thấy thích thú không thôi. Những nụ hôn vụng về, chẳng theo quy củ đường lối như tính cách em thường ngày. Không sao, em đã giỏi nhiều việc thế rồi, phần hôn cứ để anh lo.

Nhưng nếu chỉ thế thì có lẽ Beomgyu đã chẳng ngồi đây nhung nhớ.

Beomgyu chẳng biết em có làm thế này với ai đó trước anh chưa, nhưng những lần môi em chạm mí mắt anh sau trận hoan ái, nó khiến anh bỗng vô lực mà ham muốn nép vào lòng em thêm một chút. Những lúc như thế anh biết tim mình đã đầu hàng trước em rồi. Có đôi khi lại muốn nói với em, chẳng phải ngay từ đầu ta chỉ đến bên nhau vì những cuộc chơi chóng vánh rồi sẽ vờ quên ngay sau đêm? Cớ gì em phải nâng niu anh thế? Đã bao lần anh sinh ảo tưởng hai người là một đôi thật đấy. Nhưng những lời ấy rốt cuộc không thể thốt ra. Anh nào muốn em thu lại cử chỉ ấy. Anh tham lam, anh muốn Taehyun làm những điều ấy vì anh và chỉ vì anh. Yêu thương, được yêu thương, dẫu chỉ là tự mình diễn, thì cũng đâu có kẻ nào chối từ.

Nhưng cái gì cũng không nên quá nhỉ? Anh chắc đã chìm trong cảm giác sung sướng khi được nuông chiều ấy lâu quá rồi, nên giờ khi nghĩ tới em, anh lại thấy tim nhảy rộn ràng, và gò má thì đỏ hây. Lạ lùng thay, Beomgyu thủ thỉ những lời khiêu khích đầy ái muội chẳng ngượng mồm, thế mà lại vì một sợi tóc được người ấy chỉnh cho liền hóa thành một quả cà chua chín.

Anh đã lơ là cảnh giác, đã chẳng đề phòng chút nào mà gỡ cả bộ giáp xuống, để cho em nắm lấy, trần trụi. Anh nào có ngờ, sẽ có một ngày bản thân bị bắt thóp như thế, từ bên ngoài đến bên trong, đều bị cái cậu kia chi phối toàn bộ.

Say mất rồi?

Cái bể này sâu quá rồi, rượu cũng nhiều quá rồi. Anh uống mà đâu để ý tửu lượng của mình, chỉ biết tham lam nốc thật nhiều. Đến lúc lú lẫn chẳng biết đâu mới là rượu, thì đã vô ý biến bản thân thành một kẻ say khướt.

Anh ngốc quá, quên mất tình yêu cũng màu đỏ chăng?

____



Nên nhớ, người tà răm luôn có quỷ theo sau >=)) Để được cứu khỏi con quỷ đó chúng ta hãy cùng lắng nghe nhạc phẩm trữ tình mang âm hưởng dân ca mới ra lò của danh ca Tê Ích Tê, nhạc phẩm mang tên Trai Tốt Thành Tồy, đã có mặt trên nhiều mặt trận nhạc số. Song song với đó hãy nghe cả album để lắng đọng trong từng giai điệu nên ther, các bạn nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro