3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến thành phố, Taehyun và Beomgyu bước xuống xe, liếc nhìn nhau không biết nói gì.

"Này, người yêu..."

Beomgyu cất tiếng nói trước, nhưng khựng lại. Quên mất, giờ đây bọn họ không cần giả làm người yêu nữa rồi, lòng anh chợt có chút buồn.

"À...bây giờ cậu...về nhà?".

Đúng là một câu hỏi ngu ngốc, anh tự mắng mình. Taehyun khẽ gật đầu.

"Ừ... Vậy tạm biệt".

Anh mỉm cười rồi vẫy tay chào, hắn không thèm đáp lại. Beomgyu lườm hắn, khó ưa vẫn hoàn khó ưa mà. Rồi anh quay người bước lên chiếc xe buýt vừa chạy đến. Lúc quay người ra cửa sổ đã không còn thấy bóng dáng Taehyun đâu nữa. Cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.

Bây giờ đã gần 10 giờ đêm, Beomgyu biến mất mấy ngày không nói với ba mẹ tiếng nào, chắc họ rất lo lắng và tức giận. Mở cửa, anh rón rén bước vào phòng khách, hiện tại anh rất buồn ngủ, chửi mắng gì để hôm sau đã.

Cạch!!!.

Đèn bỗng mở sáng choang, Beomgyu giật mình, ba mẹ đang ngồi trên ghế sofa, không hề quay lại nhìn anh, lần này thảm rồi. Anh thậm thà thậm thụt bước đến, mặt cúi xuống không dám nhìn mặt ba mẹ. Mẹ anh đứng bật dậy, nhanh như cắt, một bạt tay giáng xuống mặt anh.

"Sao con không đi luôn đi hả? Có biết mọi người lo lắng cho con thế nào không? Gọi một cuộc điện thoại cực khổ lắm sao?".

Bà Choi cứ mắng liên tục, giọng bà run run vì khóc. Dù luôn chuẩn bị trước việc Beomgyu có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng có người mẹ nào lại không đau lòng khi đứa con trai bảo bối đột ngột biến mất kia chứ.

Anh ôm chầm mẹ vào lòng, khẽ xoa xoa tấm lưng gầy của bà, dỗ dành lại bà. Ba của anh giờ mới đứng dậy, ông vòng tay ôm chặt hai người thân yêu của mình.

Một bóng người đứng im trên cầu thang, đôi mắt lạnh lùng nhìn ba người họ sau đó quay người bước đi.

-------

Taehyun bước vào nhà đã thấy hai bóng người quen thuộc ngồi trên sofa.

"Con trai yêuuuuu..."

Người phụ nữ vừa thấy hắn thì đứng dậy lao vào hắn với vận tốc ánh sáng.

"Mẹ à, cư xử đúng tuổi có được không?".

Taehyun ngao ngán đẩy bà Kang ra. Bà không vừa lòng, đưa tay nhéo má hắn.

"Con bắt mẹ phải cư xử như người già sao, có phải ý con là mẹ già rồi không hả?".

Đang định gật đầu thì nhìn thấy ánh mắt như toé lửa của bà thì im bặt, ngồi xuống ghế sofa cạnh ông Kang.

"Con trai à, đối xử tình cảm với mẹ con chút đi". Ông Kang bỏ cuốn tạp chí xuống nói.

"Ba mẹ đến nhà con có chuyện gì?".

"Thằng nhóc này, ba mẹ đến nhà mà cũng cần lí do à?".

"Không phải lí do, mà là mục đích". Hắn nói rồi thản nhiên uống trà chờ đợi.

"Thẻ học sinh của con". Bà Kang để tấm thẻ lên bàn.

"Con để quên nó ở Phu Thê Các".

"Sao ba mẹ biết".

"Ông Joo điện thoại cho hai chúng ta".

"À... Ông già trực quầy".

Đột nhiên bà Kang lao sang ngồi sát hắn, vặn hỏi.

"Con còn chưa chịu ra mắt gia đình".

"Gì cơ?".

"Chàng dâu tương lai của mẹ".

Taehyun phun hết ngụm trà vừa uống vào, ho sặc sụa.

"Đúng là có tật giật mình, con giấu ai chứ sao giấu nổi mẹ hả, nói cho con biết, năm nào kỷ niệm ngày cưới mẹ và ba cũng đều đến Phu Thê Các hết. Còn là khách quen ở đó, ông Joo đã kể hết chuyện của con rồi".

Taehyun tỏ ra ngán ngẩm.

"Không như ba mẹ nghĩ đâu, sự thật là..."

"Con ơi là con, mẹ đã già rồi sao con còn bắt mẹ đợi con trai dẫn người yêu về ra mắt chứ, con thật là tàn nhẫn".

"Mẹ, người đó là nam nhân, như vậy cũng không sao?"

"Nam nhân thì đã sao, chỉ cần con trai mẹ ở bên người đó thấy hạnh phúc không phải được rồi à, quan trọng nam hay nữ để làm gì?"

"Nhưng con..."

"Nhưng cái gì, có phải con muốn mẹ chết mới vừa lòng không, ông trời ơi ngó xuống mà xem..."

"Được rồi, được rồi. STOP!!! Con sẽ đưa anh ta về giới thiệu với ba mẹ. Vừa lòng mẹ rồi chứ???". Hắn đang buồn ngủ mà cứ nghe mẹ khóc than càng khiến đầu muốn nổ tung.

Nghe vậy bà Kang không than vãn nữa, gật đầu ngay lập tức. Không muốn nghe thêm bất cứ câu nào Taehyun nhanh chóng về phòng. Trước khi đóng cửa phòng hắn còn nghe loáng thoáng tiếng mẹ bàn tính kế hoạch gặp mặt chàng dâu tương lai.

Sắp khổ rồi đây!!!.

---------

Sau khi chúc ba mẹ ngủ ngon, Beomgyu nằm trên giường, không sao ngủ được. Trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh của Taehyun. Hai ngày đi cùng nhau, người con trai đó đã cho anh trải nghiệm rất nhiều cái "lần đầu tiên". Lần đầu tiên băng bó vết thương, lần đầu tiên có người yêu, lần đầu tiên cưỡi ngựa, lần đầu tiên thấy hoa chuông xanh, còn có lần đầu tiên khiêu vũ.

Trong lòng anh chợt mong được gặp lại Taehyun. Và anh ước ngày mai mình lại có thể thấy được ánh sáng mặt trời, vẫn có thể tỉnh dậy để tìm gặp lại hắn, anh chưa sẵn sàng bất chợt rời xa thế giới này.

Đó cũng là điều ước đầu tiên của anh.

*

*

"Beomgyu, tôi đã cấm không được trượt patin trong trường rồi mà, đứng lại mau".

Thầy giám thị vừa hét vừa rượt theo vừa thở hồng hộc. Beomgyu quay lại lè lưỡi trêu, không ngờ lúc quay lại phía trước thì thấy cục đá chắn ngay giữa, anh nhanh chóng lách người qua nhưng mất thăng bằng, đang chờ một cú ngã đau đớn thì có cảm giác mình được ôm chặt lại, người tựa vào một vòm ngực ấm áp, ngước lên Beomgyu không giấu được nụ cười.

"Là cậu..."

Ngược lại với vẻ hí hửng của anh, khuôn mặt Taehyun vô cùng khó ở, không nói nhiều, hắn cầm tay anh lôi đi.

Hôm nay hắn chạy một chiếc xe ôtô màu đen. "Thảy" anh vào xe, hắn nhấn ga phóng như điên.

"Tôi sẽ nói ngắn gọn thế này, hôm nay tôi cần anh đóng giả làm người yêu trước mặt ba mẹ tôi. Nhưng sau đó tôi sẽ chia tay anh ngay trước mặt họ, vì...anh lăng nhăng".

"Cái gì, tại sao tôi là người bị đá chứ không phải cậu?"

"Vì tôi thích vậy".

"Buồn cười thật, nằm mơ đi. Muốn tôi giúp cậu thì cậu phải để tôi đá cậu trước".

Taehyun quay sang nhìn, thấy anh không có vẻ gì là thương lượng được. Đành thôi vậy.

Kang gia.

"Xin chào thiếu gia".

Một dãy người hầu cúi đầu chào khi thấy hắn bước vào, Beomgyu thoáng giật mình, không ngờ tên này giàu đến thế. Taehyun dẫn anh bước vào phòng khách. Có hai người đang ngồi trên ghế sofa. Người đàn ông chăm chú đọc báo, còn người phụ nữ thì thong thả ngồi uống trà.

"Ba mẹ, đây là người yêu con - Beomgyu".

Taehyun lạnh nhạt giới thiệu. Ông bà Kang lúc này mới ngước lên.

"Con chào hai bác".

Bà Kang ra hiệu cho anh ngồi xuống.

"Ta hỏi đơn giản thôi, con cảm thấy Taehyunie nhà chúng ta thế nào?".

Đúng là câu hỏi đơn giản thật, anh hơi bất ngờ, đôi mắt đầy mê hoặc của mẹ hắn cứ nhìn xoáy vào anh khiến anh bối rối.

"Hắn...à...cậu ấy...ừm...rất đáng yêu".

Beomgyu đỏ mặt, đây cũng coi như là lời thật lòng của anh.

Ông Kang đặt lại tờ báo xuống bàn, bà Kang mở to mắt nhìn anh, Taehyun phun hết nước trà trong miệng ra. Có vẻ lần này không cần dùng đến chiêu ngoại tình thì ba mẹ hắn cũng sẽ không đồng ý cho hai người quen nhau rồi.

Bỗng bà Kang chồm đến ôm chặt lấy anh.

"Đứa trẻ này thật khiến người ta hài lòng. Rất hợp với ý ta".

Hắn lại lần nữa ho sặc sụa, ba hắn lại tiếp tục xem báo. Beomgyu hơi bất ngờ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiếp tục vui vẻ tiếp chuyện với bà Kang.

Đến khi Taehyun giả vờ ho đến sắp nghẹt thở đến nơi, anh mới chú ý đến hắn. Hắn ra hiệu lên phòng, mặt lộ rõ không vui.

Đã rất lâu rồi nơi này không có người sử dụng, vì từ khi vào cấp ba thì hắn đã ra ở riêng. Nhưng trong phòng mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ, như được lau chùi, quét dọn hằng ngày.

"Được rồi, bây giờ tiến hành kế hoạch B". Hắn nói sau khi hai người đã có mặt tại phòng.

"Có kế hoạch A sao?".

"...Cấm thắc mắc, làm đi".

Beomgyu bĩu môi.

"Tôi không ngờ cậu lại là đồ tồi đến vậy".

"Không, anh hãy nghe em giải thích đã".

"Đừng nói nhiều, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa".

"Chỉ một lần này thôi xin anh hãy bỏ qua cho em".

"Im đi, dành hơi mà nói lời ngon ngọt với cô ta".

"Em sẽ chia tay với cô ta ngay lập tức".

"Không cần, bây giờ tôi và cậu chia tay đi".

"Anh..."

"Có chuyện gì vậy?"

Nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào "đầy cố ý", bà Kang chạy lên xem. Thấy mặt anh đỏ bừng vì tức giận, còn Taehyun thì ra sức năn nỉ nhưng khuôn mặt chẳng tỏ vẻ gì ăn năn.

"Không có chuyện gì đâu mẹ".

"Con nhìn mặt thằng bé vậy mà nói không có chuyện gì à?".

Quay sang nhìn, Beomgyu không những mặt đỏ bừng mà tay còn ôm ngực, ra vẻ khó thở. Taehyun hơi bất ngờ "anh ta có làm quá không vậy?".

Nhưng hắn không biết là Beomgyu đang đau. Tim của anh hình như vì quá kích động nên nhói lên từng cơn.

Trà!!!

Phải rồi, sao anh lại quên được chứ. Mẹ anh đã dặn không được uống trà đắng. Không tiện từ chối bà Kang mà anh uống liền mấy ly. Tiêu rồi, mẹ nói nếu uống nhiều quá, ngoài co thắt tim thì còn bị...buồn nôn.

Beomgyu chạy vội vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Bà Kang và Taehyun trố mắt ra nhìn.

10 phút sau Beomgyu bước từ nhà vệ sinh ra, khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi. Bà Kang đi đến đầy dịu dàng nhìn anh.

"Gyu à, con hãy tha thứ cho Taehyunie một lần đi, sau này ta sẽ không để con phải chịu ủy khuất như vậy lần nào nữa, được không?"

Trong lúc chờ anh nôn xong, bà đã gặng hỏi Taehyun, hắn "thật thà" kể đầu đuôi cho bà nghe.

Bà nói tiếp "...như vậy nó mới có cơ hội chăm sóc cho con cả đời chứ".

"Sao ạ?".

Anh và hắn cùng đồng thanh hét lên, gì thế này???

"Gyu, ta biết Taehyunie đã làm nhiều việc khiến con đau lòng, nhưng con yên tâm, từ giờ ta sẽ bảo vệ con không để nó làm càn nữa".

"Không, không... Bác hiểu lầm rồi, con...".

"Được rồi, con không cần nói nhiều nữa, nhà họ Kang quyết không để con chịu thiệt thòi, ta sẽ gả Taehyunie cho con".

"Cái gì??". Cả hai đồng thanh.

Taehyun như muốn gào lên, sai rồi, sai rồi. Kế hoạch của hắn không phải là thế này. Đã lệch kế hoạch mà còn bị gả đi là sao. Chết mất. Hận. Ta hận Beomgyu.

Beomgyu dù bất mãn ngoài mặt nhưng trong lòng cũng vô cùng sung sướng. Vốn định từ từ bắt người về, nhưng không ngờ thỏ lại tự chui vào hang cọp. Coi như bước đầu thành công.

"Con không muốn!!"

Taehyun gắt lên phản đối, làm người yêu giả của anh ta hai ngày mà hắn đã vô cùng khốn khổ rồi, muốn bắt hắn làm suốt đời thôi thà tự tử, huống hồ hắn mới 18 tuổi, cưới gì chứ.

Beomgyu thoáng buồn, nhưng cũng lí nhí nói.

"Bác à, cháu chỉ mới 19 tuổi thôi, cưới bây giờ e là quá sớm".

"Sớm gì chứ, bây giờ không cưới đợi đến khi nào mới cưới".

"Mẹ nói cái quái gì thế, giữa con và anh ta không hề có gì hết".

Đến lúc này thì không thể tiếp tục diễn nữa rồi. Hắn mặc kệ việc sau này mẹ than vãn về việc hắn mãi không có người yêu, thà nghe thế còn hơn lấy anh ta.

"Á".

Bà Kang nhéo tai hắn.

"Con ăn nói với mẹ thế à? Con có còn là đàn ông hay không? Làm người ta đau khổ còn không muốn chịu trách nhiệm??"

Taehyun tức giận, mặt đỏ bừng hét lên

"Con đã nói giữa con và anh ta không có gì hết, anh ta không phải người yêu của con".

Bà Kang cũng tức giận, đưa tay lên ôm ngực thở lấy thở để.

"Con... Con...".

Chưa nói hết câu bà đột nhiên ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh.

"Mẹ... Mẹ, tỉnh lại đi". Taehyun hốt hoảng chạy nhanh lại đỡ bà dậy. Hắn lập tức bế bà lên rồi kêu người giúp việc gọi cấp cứu.

--------

"Bác sĩ, bà ấy thế nào?". Taejoon hỏi bác sĩ vừa bước ra từ phòng bệnh.

"Chủ tịch Kang, phu nhân có dấu hiệu bệnh tim, bây giờ chỉ là giai đoạn nhẹ không có gì đáng lo, nhưng nên hạn chế làm những việc khiến phu nhân không vui hay bực mình, bà ấy không chịu được đả kích hay xúc động quá đâu".

Ông Kang gật nhẹ đầu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh. Taehyun nãy giờ vẫn ngồi im bất động trầm ngâm. Còn Beomgyu thì hồn dường như đã bay đi đâu mất rồi.

Ông Kang đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

"Hayoon à".

Taejoon chậm bước đến bên vợ, nở nụ cười hiền từ. Bà cũng khẽ cười, dịu dàng nắm lấy đôi tay có chút nếp nhăn của ông. Nhưng lúc nhìn sang Taehyun lại quay đi, vẻ mặt giận dỗi. Hắn đến buồn cười với tính cách trẻ con của mẹ, hắn biết bản thân mình rất may mắn, khi nhà vừa giàu có lại vừa được hưởng tình yêu thương của ba mẹ một cách đầy đủ, vì lẽ đó nên hắn chưa bao giờ tôn trọng tình cảm yêu thương đó, chỉ luôn lạnh nhạt với họ.

Taehyun đương nhiên rất yêu ba mẹ mình nhưng lại không biết cách bày tỏ, hắn chưa từng tặng hoa cho mẹ, tặng quà cho ba, thậm chí viết thiệp chúc mừng hay đơn giản chút một câu ngủ ngon cũng chẳng có. Hắn không ngờ người mẹ luôn luôn tươi cười vui vẻ giờ đây lại mang bệnh, mà có lẽ phần nhiều đều tại hắn mà ra.

"Mẹ, chúng con sẽ kết hôn!"

Taehyun bất chợt lên tiếng, giọng vô cùng bình thản. Cả ba người trong phòng quay sang nhìn hắn.

Lúc này suy nghĩ trong đầu ba người.

"Ông Kang: biết điều đó con trai".

"Bà Kang: mẹ yêu con. Haha".

"Beomgyu: yeah!!!"

Vậy là chúng ta đã có người hy sinh. Taehyun có cảm giác mình đã bị sập bẫy.

Thật tội.

Dưới sự nhiệt tình thúc đẩy của bà Kang. Hôn lễ sẽ được cử hành vào đầu mùa thu, nghĩa là...tuần sau.

Áo vest cưới, lễ phục, bàn tiệc, khách khứa, tất cả đã được lo chu toàn. Chỉ thiếu mỗi một việc quan trọng, đó là...hỏi cưới.

Hai nhà ngồi hai bên đối diện nhau, Taehyun và Beomgyu ngồi giữa, mặt đều thờ ơ.

Bà Kang nói chuyện cởi mở gần gũi. Bà Choi lịch sự đáp lại, không khí vô cùng hoà hợp. Nhưng rồi đột nhiên bà đứng dậy, nói giọng nghiêm túc.

"Phu nhân Kang, có thể nói chuyện riêng một chút không?".

Ngoài nhà của Beomgyu ra, ba người nhà Kang gia trố mắt ngạc nhiên. Bà Kang gật đầu, bước theo sau có chút căng thẳng.

30 phút trôi qua.

Hai vị phu nhân bước ra. Bây giờ khuôn mặt của bà Kang trở nên khác lạ. Rồi bà nhìn Beomgyu nói.

"Ta có chuyện muốn nói với con".

Anh không nói gì, khuôn mặt bình thản gật đầu đứng dậy. Taehyun thắc mắc, chuyện gì mà như đi thẩm vấn vậy. Nhưng trong lòng hắn có chút hy vọng chuyện sẽ không thành, như vậy thì hắn thoát rồi.

"Con có yêu Taehyunie không?".

Bà Kang nhanh chóng vào thẳng vấn đề. Beomgyu hơi bất ngờ vì đột nhiên được hỏi như vậy, nhưng vẫn chậm rãi trả lời.

"Con không biết. Nhưng...con thật sự muốn ở bên cậu ấy".

Bà Kang chợt mỉm cười, bà bước đến cầm chặt tay anh.

"Vậy thì con phải luôn nắm chặt tay nó thế này này, biết chưa, dù có chuyện gì cũng không buông ra".

"Nhưng bác gái...con..."

"Con biết ấn tượng đầu tiên khi ta gặp con là gì không?"

"...."

"Chính là đôi mắt của con, con rất hay cười, con cố cất giấu nỗi đau vào đôi mắt, khiến cho nó trông thật u buồn nhưng cũng rất đẹp, ta ấn tượng nhất là đôi mắt này".

"Con..."

"Gyu à, con có quyền được hạnh phúc, con xứng đáng có được hạnh phúc, hãy cố nắm chặt lấy".

"Nhưng như vậy...thật bất công cho Taehyun".

"Vì thế ta cần con làm một giao kèo, nó là con trai của ta, đương nhiên ta không thể để nó chịu thiệt".

"Giao kèo???"

"Đó là" bà dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt anh cười hiền. "hãy làm cho Taehyunie nhà ta hạnh phúc".

.......

Vậy là cả hai bên gia đình đều đã đồng ý. Niềm hy vọng mỏng manh của Taehyun vỡ tan tành. Cho đến tận khi đứng trước lễ đường, hắn vẫn cảm thấy hối hận vì câu nói bốc đồng trong bệnh viện. Định quay người bỏ đi thì nhìn thấy bà Kang để tay lên ngực, thở khó nhọc.

Ôi...

Chỉ còn cách sau này tìm đại một lí do nào đó để ly hôn với anh ta thôi. Đứng sau cánh cửa gỗ sang trọng, Beomgyu vô cùng căng thẳng, tim cứ đập từng hồi. Một bàn tay to ấm áp khẽ đặt lên vai anh vỗ nhè nhẹ như trấn an. Anh nhìn nụ cười hiền từ của ba, bỗng thấy lòng buồn đến lạ. Anh xoay người nhẹ ôm lấy ba mình. Nhìn khung cảnh này thật giống một người ba đang tiễn con gái đi lấy chồng.

"Được rồi Gyu à, đàn ông thì phải mạnh mẽ. Sao cứ bịn rịn như con gái vậy".

Ông Choi vuốt mái tóc Beomgyu, xoa nhẹ đôi mắt đã bắt đầu ửng đỏ. Anh nhìn ông, mỉm cười thật tươi. Tiếng nhạc chợt nổi lên, anh hơi giật mình rồi nhanh chóng hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Ông Choi nắm chặt tay anh hơn.

Cánh cửa gỗ bật mở. Thánh đường hiện ra. Đây là nhà thờ nổi tiếng nhất thành phố Seoul, với kiểu mái vòm cổ kính. Khách mời đa số là những bạn bè, người thân thiết nhất. Beomgyu căng thẳng bước theo điệu nhạc nhẹ nhàng, anh siết chặt tay ông Choi hơn, bước đi vững vàng.

Hôm nay trông anh vô cùng điển trai, bộ vest trắng tinh khôi, trên cổ là chiếc nơ màu đen đặt ngay ngắn, mái tóc được tỉ mỉ vuốt hết ra phía sau lộ ra toàn bộ khuôn mặt hoàn mỹ, nốt ruồi nhỏ dưới khoé môi chuyển động liên hồi theo từng cái nhếch môi của anh.

Đưa mắt nhìn về phía trước, Taehyun đang đứng đó. Hắn mặc một bộ comple đen, mái tóc màu nâu vẫn loà xoà trước trán, khuôn mặt cao ngạo trông vô cùng hoàn hảo, anh có thể thấy được sự bất mãn trong đôi mắt phượng của hắn. Đột nhiên thấy buồn cười, mọi căng thẳng bay đi hết. Giờ anh chỉ muốn nhanh chóng trói hắn đem về để hành hạ, dày vò. Nghĩ đến đó Beomgyu bất giác phá ra cười, cả lễ đường ai nấy cũng đều trố mắt nhìn anh, ông Choi vội nhắc khẽ, anh xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xuống.

Taehyun than thầm "Trời ơi, mình phải kết hôn với tên thần kinh này thật sao, thật mất mặt".

Đến nơi hắn đứng, ông Choi trao tay Beomgyu lên tay hắn, Taehyun không đưa tay ra đỡ, chỉ trân trối đứng nhìn... Cha xứ. Mong Cha sẽ cứu rỗi linh hồn đáng thương này của hắn. Beomgyu khẽ hắng giọng, bà Kang phía dưới lại làm động tác ôm tim khó thở. Hắn rời mắt khỏi Cha xứ, miễn cưỡng cầm lấy tay anh.

Đến phần đọc lời thề.

"Con đồng ý!!!".

Beomgyu nói to trong vui sướng.

"...con có đồng ý không?".

Cha xứ nhìn sang Taehyun hỏi, hắn không trả lời, bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Bây giờ vẫn còn kịp. Taehyun đang ra sức đấu tranh tư tưởng.

Nói không đi, mau nói không đi!

Nhưng...

Bệnh tim của mẹ...

Một đứa con suốt bao năm qua luôn khiến cho bà phải lo lắng đau lòng, đây có lẽ là món quà duy nhất hắn có thể tặng bà, làm cho bà vui. Rồi hắn quay sang Beomgyu. Anh cũng đang nhìn hắn.

Đôi mắt đen vẫn ám mùi buồn bã, bất chợt hắn lại nhớ về buổi chiều tà trên bãi biển. Ánh mắt đó của anh thật cô độc và đau thương, nếu bây giờ hắn không đồng ý, anh nhất định sẽ bị người khác chê cười. Huống hồ Kang gia là một gia tộc rất quyền lực, rồi người ta sẽ đào bới mọi thứ về cuộc sống của anh và rồi bịa ra đủ lý do vì sao bị Kang thiếu gia cao quý "đá" ngay trong hôn lễ. Không hiểu sao trong phút chốc, 1% bản chất tốt trong hắn trỗi dậy.

"Con...đồng ý".

Cả hội trường, không, phải nói là "những người trong cuộc" lập tức thở phào nhẹ nhõm. Taehyun chậm chạp đeo chiếc nhẫn vào tay Beomgyu. Anh vui sướng ngắm nhìn chiếc nhẫn bằng vàng đen độc nhất vô nhị vừa khít tay mình, rồi nhìn sang chiếc y hệt trên tay hắn, nở nụ cười rạng rỡ. Đáp lại anh chỉ là cái liếc nhìn thờ ơ.

"Ta tuyên bố, bây giờ hai con đã chính thức trở thành một nửa của nhau. Hai con có thể hôn bạn đời của mình".

Taehyun chợt mỉm cười, quay sang nhìn Beomgyu. Lấy tay nâng cằm anh lên, anh nhíu mày chờ đợi, xem hắn đang định bày trò gì đây.

Taehyun cúi xuống, cả lễ đường đều dồn mắt vào hai người họ, chờ đợi một nụ hôn nồng nàn. Hắn áp sát vào miệng anh, nhoẻn miệng nói khẽ.

"Ly dị nhanh thôi".

Beomgyu hoàn toàn không bất ngờ, miệng cũng cười gian hét to.

"Anh cũng yêu em".

Không đợi Taehyun kịp hoàn hồn, anh đã ôm chặt mặt hắn đặt xuống một nụ hôn ngọt ngào. Hắn đang gào thét trong nụ hôn đó, tứ chi hoàn toàn không còn sức để đẩy anh ra, đầu óc cũng bỗng chốc trở nên mụ mị.

Hắn vậy mà lại bị cưỡng hôn.

Và đó cũng là nụ hôn đầu tiên của cả hai. Để lại ấn tượng thật khó phai.
Hôn lễ kết thúc. Cả hai mang hai tâm trạng khác nhau trong ngày cưới của mình.

Và họ đều mượn rượu giải sầu.

Lúc cả hai tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng đến mông. Taehyun khẽ nhăn mặt vì cơn đau đầu, quay sang bên cạnh, khuôn mặt phóng đại Beomgyu đập ngay vào mắt hắn, anh đang mở to mắt nhìn hắn.

"Anh...sao lại ở đây?"

"Chúng ta đã kết hôn, đương nhiên tôi phải ở đây rồi".

"Về mặt hình thức thì là vậy, nhưng sự thật thì không, chút nữa tôi sẽ lập tức đi làm thủ tục ly hôn".

Beomgyu hoàn toàn không để tâm, anh khẽ xoa bụng nói.

"Đói quá".

"Muốn ăn thì lết xuống bếp mà nấu".

"Ừ, vậy bảo bối có muốn ăn luôn không?"

"Này, tôi cấm anh không được xưng hô như vậy".

Không đợi hắn nói xong anh đã chạy biến đi mất. Taehyun xoa xoa đầu, hôm qua uống nhiều quá bây giờ đầu vẫn còn choáng váng, đau như búa bổ. Sao người ta hay nói khi uống say sẽ quên hết mọi phiền não, mà hắn vẫn không sao quên được vụ bức hôn ngày hôm qua.

Bực bội.

Hắn đấm mạnh vào tường rồi bước vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại.

"Shit, đau quá". Trong nhà vệ sinh hắn ôm tay than vãn. Đúng là chơi ngu mà.

........

Lúc bước xuống nhà, hắn thấy Beomgyu đang loay hoay trong bếp, hí hửng xào nấu gì đó. Hắn cười khinh khỉnh "có vẻ tự tin quá nhỉ, xem anh nấu ngon đến cỡ nào".

Rồi hắn bước ra khỏi nhà, phóng thẳng đến quán bar quen thuộc.

"Hey". Từ xa trong thấy hắn, Kwan liền đứng lên hú hét.

"Đêm đầu tiên thế nào?". Kwan hỏi khi Taehyun vừa đặt mông xuống ghế. Hắn không đáp, bắn đôi mắt hình viên đạn sang hướng bạn mình.

"Đừng nói không xảy ra chuyện gì nhé. "Chồng" của cậu cá tính như vậy, không thịt cậu à?".

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của hắn, Kwan cười ngặt nghẽo. Từ sau nụ hôn hôm qua, hình tượng của hắn hoàn toàn sụp đổ, đúng là một nỗi nhục nhã.

Hắn bực mình thảy một phong bì lên bàn, Kwan nhanh chóng mở ra xem.

"Giấy ly hôn. Nhanh vậy?"

"Bây giờ tôi cần một lí do".

"Cậu yếu sinh lí".

"Chán sống à".

"Vậy chẳng lẽ nói Beomgyu bị yếu sinh lí à?"

Taehyun chán nản đứng dậy, bỏ lại mấy cái sinh lí của Kwan sau lưng. Có điên mới trông cậy vào cậu ta.

Trên đường trở về nhà, hắn chợt nghĩ ra một ý tưởng. Không cần phải suy nghĩ tìm lí do cho mệt người, hắn sẽ hành hạ anh cho đến khi anh nản lòng mà đòi li dị là được. Taehyun phá ra cười "không hổ là mình, thông minh thật".

Sau khi về nhà, hắn sẽ hất đổ hết tất cả thức ăn do anh làm, rồi bắt anh dọn dẹp, lau chùi tất cả mọi ngóc ngách trong nhà...

Nhưng...

Cuộc đời đâu bao giờ được suôn sẻ. Lúc gần về đến nhà, thì cả người hắn đần ra, tay chân bủn rủn quên cả việc thắng xe lại.

*

*

CHÁY

*

*

Nhà của hắn

*

Đang bốc cháy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro