20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyun ngồi ở phòng VIP quán bar với nhóm bạn của mình, anh giận dữ ném vỡ toàn bộ mọi thứ trong phòng. Soobin đã gọi cho Taehyun một dàn phục vụ cả nam lẫn nữ, nhưng bọn họ đều bị anh mắng chửi rồi đuổi đi không thương tiếc.

Yeonjun ngồi ở bàn tít trong góc phòng lớn tiếng nói "Taehyun, mày không bình tĩnh lại được à?"

Căn phòng này rất rộng, nó được chia thành ba dãy bàn lớn cách xa nhau. Vì Taehyun đang nổi giận nên không có ai dám ngồi xung quanh anh hết, thỉnh thoảng nhóm người sẽ bị giật mình khi một cái ly hay một chai rượu bị ném vỡ tan.

"Tại sao em ấy không nghe máy của tao? Em ấy đang làm gì với thằng đó? Em ấy phản bội tao sao?"

Taehyun uống hết rượu trong ly rồi ném mạnh lên mặt bàn, lần này mảnh thuỷ tinh bắn lên mặt anh tạo ra một vết cứa ngọt lịm trên má. Huening Kai thấy Taehyun tự làm mình bị thương thì tỏ ra tức giận, y chạy tới túm lấy cổ áo rồi hét vào mặt anh

"Mày điên à? Nếu mày muốn biết thì đến nhà cậu ấy mà tìm hiểu. Mày ngồi ở đây la hét rồi tự làm mày bị thương thì được cái đếch gì? Hay tại mày hèn nhát quá nên không dám tới gặp cậu ấy?"

Taehyun cũng tóm lấy cổ áo Huening Kai, trong đầu anh lúc này toàn là những suy nghĩ lệch lạc "Mày thì biết cái gì? Lỡ em ấy đang ở cạnh thằng đó thì sao? Lỡ em ấy đang vui vẻ với nó thì sao? Mày bảo tao phải làm gì? Bảo tao giết chết em ấy vì đã phản bội tao à?"

"Mày nói mày yêu Beomgyu nhưng mày lại không tin tưởng cậu ấy"

Taehyun buông Huening Kai ra rồi ngồi thụp xuống ghế, chán nản đưa tay ôm đầu "Không phải tao không tin em ấy mà là tao không tin chính tao, tao sợ em ấy đối với tao chỉ là nhất thời, còn với người đã ở bên cạnh em ấy từ nhỏ mới là trân quý. Tao sợ tao chưa đủ tốt, chưa đủ để em ấy tin tưởng"

"Beomgyu là người thế nào, mày phải hiểu rõ hơn bọn tao chứ? Bọn tao tin em ấy không lừa dối, phản bội mày, thế nên mày cũng nên tin tưởng vào em ấy"

Soobin từ ngoài bước vào, anh ấy mang kinh nghiệm bao năm tích luỹ ra để khuyên nhủ Taehyun "Bọn mày chỉ mới xa nhau có mấy tiếng thôi, vậy mà mày đã có quá nhiều thứ để sợ như thế rồi. Taehyun này, nếu mày thật lòng yêu cậu nhóc đó thì mày phải tin tưởng cậu ấy, nếu mày cứ ích kỉ muốn chiếm giữ cậu ấy thì tình yêu của mày sẽ khiến cậu ấy mệt mỏi. Mày hãy đi tìm cậu ấy đi, hãy tự đi tìm câu trả lời cho chính mình"

Beomgyu nằm ở trên giường, mở điện thoại lên thì thấy gần chục cuộc gọi nhỡ của Taehyun. Bây giờ đã hơn một giờ sáng rồi, cậu nghĩ lúc này anh đã ngủ nên không muốn làm phiền anh nữa. Vừa mới tắt chuông điện thoại chuẩn bị đi ngủ thì lại thấy điện thoại rung lên. Nghe máy xong Beomgyu chạy vội xuống nhà, trước khi ấn công tắc mở cửa cổng thì cậu đã tắt hệ thống camera, tránh việc ba Choi sẽ kiểm tra đột xuất.

Taehyun tắt đèn xe để tránh làm phiền người khác, khi cửa cổng mở rộng thì anh liền đánh xe vào trong sân rồi loạng choạng bước xuống xe. Trong ánh đèn vàng lờ mờ, Taehyun thấy Beomgyu đang đứng ở trước cửa nhà, cậu mặc trên người bộ đồ ngủ màu lục bằng lụa mềm mại, cúc áo chỉ cài đến giữa ngực, bỗng dưng anh lại nghĩ đến viễn cảnh không mấy vui vẻ mà bản thân tự vẽ ra.

Thấy Taehyun cứ thừ người đứng một chỗ, Beomgyu đi tới trước mặt anh nhỏ tiếng hỏi "Sao anh lại đến đây?"

Taehyun vẫn nhìn Beomgyu không nói gì, anh giống như đang muốn nhìn kỹ xem cậu có biểu hiện gì khác thường hay không.

"Taehyun, anh uống rượu à? Uống say tới mức này mà còn lái xe tới đây, anh có bị điên...ưm...ư"

Beomgyu ngửi thấy mùi men rượu từ trong hơi thở của Taehyun, cậu lên tiếng muốn trách móc thì lại bị anh vòng tay ôm lấy gáy rồi ép vào một nụ hôn sâu. Bị Beomgyu đẩy ra, Taehyun cảm thấy tức giận, anh không hề để tâm đến chuyện gì khác mà lớn tiếng quát lên

"Em từ chối anh? Em dám từ chối anh à? Hay là em không thích anh? Em thích thằng đó phải không? Có phải em và nó vừa làm ra cái chuyện..."

Beomgyu sợ Taehyun đánh thức người làm trong nhà nên đã dùng tay bịt miệng anh lại. Eunbin vẫn đang thức tám chuyện trên KakaoTalk, cửa sổ cô để mở vô tình lại nghe thấy tiếng của Taehyun.

"Gyu, có chuyện gì vậy?"

Beomgyu hướng tới Eunbin nhỏ giọng "Dì, con xin lỗi"

Eunbin nói Beomgyu đưa Taehyun lên phòng, còn cô sẽ chuẩn bị nước giải rượu cho anh. Mặc dù rất muốn đá cái người say xỉn này ra ngoài đường, nhưng khi nhìn thấy vết xước đã khô máu trên mặt của anh thì cậu lại lo lắng.

Taehyun rất an phận để Beomgyu đưa lên phòng, khi cánh cửa vừa đóng lại anh đã dồn cậu vào góc tường rồi hôn ngấu nghiến lên môi của cậu. Vừa nãy ở bên dưới vì không có sự chuẩn bị nên anh mới để Beomgyu đẩy ra dễ dàng, còn bây giờ thì cậu khó mà thoát khỏi vòng tay của anh được. Bỗng dưng Taehyun buông Beomgyu, đưa tay ôm ngực bực tức nói

"Đau đấy, sao em cấu anh?"

Beomgyu lấy tay lau nước bọt dính trên miệng của mình rồi liếc nhìn Taehyun "Biết đau rồi à? Anh đè nghiến em như thế, không lẽ em không đau"

Taehyun dùng tay xoa xoa ngực giận dỗi "Ai chỉ cho em cái kiểu này thế? Hiểm thật"

"Em học của Sunghoon đấy"

Beomgyu mỉm cười rồi ôm chầm lấy Taehyun, cậu thực sự rất nhớ anh, nhưng chỉ vì vừa rồi Taehyun hành xử vội vàng quá khiến cậu thoáng chút sợ hãi. Taehyun vòng tay qua eo Beomgyu ôm chặt cứng, lên tiếng chọc ghẹo

"Sao em không học cách lăn giường ấy, học cách cấu ngực anh làm gì?"

"Sao chứ? Anh đúng là tên biến thái"

Eunbin gõ cửa phòng khiến Taehyun và Beomgyu phải tách nhau ra, cậu nhận lấy ly nước giải rượu từ Eunbin rồi nói lời cảm ơn với cô. Không hiểu vì sao Eunbin lại rất có cảm tình với Taehyun, trước khi trở về phòng cô còn nói với anh một câu

"Có làm gì thì cũng phải nhẹ nhàng với Gyu của dì đấy, biết chưa?"

Beomgyu ngượng đỏ cả mặt, còn Taehyun thì vô cùng khoái chí mà cười lớn. Đợi cánh cửa phòng đóng lại, anh ngồi xuống cạnh giường rồi đưa mắt quan sát khắp căn phòng

"Đây là lần thứ ba anh được vào phòng của em thì phải? Nhưng đây là lần đầu tiên em không đuổi anh ra ngoài"

Beomgyu đi đến trước mặt Taehyun, cậu cầm trên tay miếng băng cá nhân rồi dán lên vết thương cho anh. Beomgyu hỏi tại sao lại bị thương như thế này? Anh nói vì cậu không nghe điện thoại nên anh tức giận tự làm mình bị thương. Beomgyu ôm lấy mặt Taehyun, nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Em không thích nhìn thấy anh bị thương, cũng không thích anh đánh nhau với người khác, vậy nên anh đừng như thế này nữa, được không?"

Thấy Beomgyu đang xoay người muốn đi, Taehyun vòng tay qua eo kéo cậu lại rồi áp đầu lên ngực cậu "Anh nhớ rồi, chắc chắn sẽ không khiến em lo lắng nữa. Người em thơm thật đấy, mùi này là mùi sữa phải không?"

Taehyun áp mặt vào ngực Beomgyu dụi tới dụi lui như một chú mèo nhỏ khiến cậu bật cười. Beomgyu xoa đầu Taehyun mỉm cười ngọt ngào.

"Đừng nháo nữa, để em lấy nước giải rượu cho anh. Dì đã tự tay làm cho anh đấy, yên tâm đi, dì của em là một bartender chuyên nghiệp đấy"

"Có một thứ còn tốt hơn cả nước giải rượu của dì đấy" Taehyun ngước mặt lên nhìn Beomgyu, hai bàn tay không yên phận đã mò vào phía sau quần bóp lấy hai bên mông của cậu. Beomgyu biết Taehyun đang nói đến chuyện gì, hành động của anh cũng đã nói rõ lên ý đồ của anh rồi, nhưng cậu lại có chút e ngại

"Tae... Taehyun, muộn rồi đấy" Taehyun nhìn Beomgyu bằng ánh mắt nhu tình, hai bàn tay lại trườn lên eo rồi xoa nắn ở đó.

"Em không thích sao?"

"Không...không phải thế"

Cơ thể Beomgyu khẽ run lên, cái cảm giác động chạm từ Taehyun khiến cậu rất nhanh có phản ứng. Beomgyu nghĩ tới vừa rồi khi ngồi ở trong bồn tắm, cậu thực sự đã có suy nghĩ muốn Taehyun tắm chung với mình.

Beomgyu cúi đầu hôn lên môi Taehyun, cậu chủ động mút từng cánh môi mỏng của anh rồi đưa lưỡi vào bên trong làm loạn. Taehyun ngậm lấy lưỡi của Beomgyu mút nhẹ, bàn tay cũng nhanh chóng đem bộ quần áo ngủ trên người cậu trút bỏ. Cơ thể Beomgyu lúc này hoàn toàn trần trụi trước mặt Taehyun, nhưng vì quá ngại ngùng nên cậu cứ ôm chặt lấy mặt anh mà hôn môi. Taehyun tự lột bỏ chiếc áo phông trên người, anh ôm lấy cơ thể trần trụi của Beomgyu nằm lên chính giữa chiếc giường. Bị ánh nhìn của Taehyun thiêu đốt, cậu co người lại rồi quay về một bên. Anh nhìn cơ thể nhỏ bé trần trụi đang co ro trước mặt thì vừa cảm thấy thương vừa cảm thấy mãn nguyện, cơ thể này là của anh, nó chỉ thuộc về một mình anh mà thôi. Leo lên giường xoay người Beomgyu lại đối diện với mình, Taehyun nhẹ nhàng nói

"Beomgyu, anh yêu em"

"Ừm, em biết. Em cũng yêu anh"

Cả hai lại cùng nhau trải qua một đêm tình ái cao trào. Beomgyu không biết cậu yêu Taehyun từ khi nào, chỉ biết lúc này ngoài anh ra thì cậu không để ai vào mắt cả. Beomgyu hỏi Taehyun yêu mình từ lúc nào thì anh thản nhiên nói từ lúc nhìn thấy cậu đánh người một cách dã man, anh đã thấy yêu thích rồi. Mặc dù biết đó là câu nói đùa nhưng Beomgyu vẫn cảm thấy hài lòng, vì người yêu trước không phải cậu mà là Taehyun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro