8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan học không thấy Beomgyu đâu, Taehyun lập tức túm Jaeyun lại đe doạ, anh nói từ ngày mai nếu không giữ người lại được thì cậu ta hãy mang chiếc xe motor tới trả cho anh.

Taehyun lái thẳng xe tới nhà Beomgyu, anh đưa tay bấm chuông cửa và chờ đợi. Chỉ tại gọi điện thoại mà cậu không nghe máy nên anh phải làm người mặt dày tới nhà cậu ăn chực thế này đây. Người làm đi tới mở cửa cho Taehyun, vừa đặt chân vào đến nhà thì Eunbin đã từ trong đi ra hớn hở nói

"Taehyunie đấy à? Con lại tới ăn tối với Gyu sao?"

Taehyun đưa hộp đồ ăn trên tay lên phía trước đung đưa, "Con chào dì, con mua đồ ăn cho em ấy"

Eunbin thở dài tỏ vẻ tiếc nuối, "Chắc hôm nay Gyu không ăn được đồ ăn con mua rồi"

"Tại sao ạ?"

"Thằng bé lại bị chứng đau bao tử hành hạ, lúc chiều dì đã cho nó ăn tạm một ít ruột bánh mỳ, chắc giờ nó ngủ rồi"

Taehyun xin phép Eunbin lên phòng Beomgyu. Mới đầu Eunbin cũng do dự vì biết đứa cháu nhỏ của mình không thích người khác vào phòng, nhưng đến khi nghe Taehyun nói đã từng vào phòng của cậu rồi cô mới miễn cưỡng gật đầu.

Taehyun mở cửa nhẹ nhàng bước vào bên trong. Đúng như lời Eunbin nói, Beomgyu đã ngủ mất rồi. Anh đi tới ngồi xuống cạnh giường ngắm nhìn người đang say ngủ, dáng vẻ của cậu lúc ngủ khác hẳn với lúc bình thường, khuôn mặt thả lỏng không còn vẻ lãnh đạm nữa. Taehyun đưa tay chạm lên khuôn mặt mịn màng ấy, một luồng điện chạy từ đầu ngón tay thẳng vào trái tim của anh khiến nó đập loạn không dừng lại được.

"Thích thật" Taehyun tự nhủ trong đầu.

Bất chợt ngón tay cái chạm nhẹ phải môi dưới của Beomgyu khiến hai cánh môi mọng của cậu khẽ động đậy. Taehyun nuốt khan một ngụm nước bọt kìm nén, thế nhưng ánh mắt lại di chuyển xuống bên dưới. Beomgyu vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, cúc áo ở trên hoàn toàn cởi bỏ để lộ ra xương quai xanh cùng khoang ngực trắng nõn. Đang muốn đưa tay chạm lên cơ thể ấy thì tiếng nói của Beomgyu khiến Taehyun giật thót

"Anh đang làm cái gì ở đây thế hả? Ai cho phép anh vào đây?"

"Dì nói em bị đau bụng nên tôi muốn lên xem thử"

"Tôi không sao. Anh đi ra ngoài đi"

Beomgyu chỉ tay thẳng ra phía ngoài cửa, sự kích động khiến cơn đau kéo tới làm cậu lại phải đưa tay ôm bụng. Taehyun đứng dậy ép cậu nằm xuống giường

"Đã bị đau rồi còn tỏ ra mạnh mẽ với ai chứ? Mau nằm xuống đây đi, tôi giúp em xoa bụng"

"Anh làm cái gì thế? Buông tôi ra. Tên điên này, anh dám động vào tôi à?" Beomgyu vùng vẫy chống lại nhưng căn bản sức cậu không làm gì được

"Em mà còn ngoan cố thì tôi sẽ dùng dây trói em lại, lúc đấy em đừng có oán trách tôi"

Thấy Taehyun đặt tay lên giữa bụng mình, Beomgyu liền nắm lấy cổ tay anh hất ra, "Tôi... tôi không cần. Anh mau ra ngoài đi, tôi ngủ một giấc sẽ hết"

Taehyun gỡ tay Beomgyu để sang bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu theo chiều kim đồng hồ, anh ôn nhu dỗ dành "Mau nhắm mắt vào ngủ, khi nào em ngủ thì tôi sẽ đi"

"Anh mà cứ như thế này là tôi không thể ngủ được đâu"

Beomgyu không còn kháng cự lại hành động của Taehyun nữa, thế nhưng cảm giác bị anh động chạm khiến cậu có chút khó chịu

"Không sao, tôi sẽ đợi đến lúc em ngủ"

Chỉ một lúc sau Beomgyu đã chìm vào giấc ngủ sâu, thế nhưng Taehyun không dừng lại mà vẫn tiếp tục xoa bụng cho cậu. Anh cảm nhận được cơ thể của Beomgyu thật mỏng manh, giống như chỉ cần anh dùng lực một chút là có thể trực tiếp làm tổn thương cậu rồi. Cứ nghĩ đến việc Beomgyu phải tự mình trải qua mọi thứ trong cô độc, Taehyun lại cảm thấy xót xa trong lòng.

Beomgyu tỉnh dậy cũng đã là tám giờ tối, nhìn xung quanh không có ai thì cậu biết chắc Taehyun đã rời đi rồi. Đặt tay lên giữa bụng của mình cậu bất giác mỉm cười, trong lòng bỗng dâng lên một sự ấm áp lạ thường. Beomgyu đi xuống phòng khách lại bất ngờ khi Taehyun vẫn đang ngồi ở đó

"Tại sao anh còn ở đây?"

Taehyun thản nhiên trả lời "Đợi em ăn cơm chung"

"Ăn cơm? Thế dì của tôi đâu?"

"Dì bảo có việc nên về rồi"

"Vậy để tôi kêu người làm nóng lại đồ ăn"

Taehyun thấy Beomgyu không còn hằn học với mình nữa thì cảm thấy có chút vui. Anh đã muốn đi về từ lúc cậu ngủ, thế nhưng Eunbin lại nói anh hãy ở lại đây. Cô nói nhìn Beomgyu mạnh mẽ và cứng rắn như vậy nhưng cậu thật sự rất sợ cô đơn, mặc dù đã lớn chừng này nhưng lúc nào Eunbin cũng phải lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho cậu. Những lúc phải ăn cơm một mình thì Beomgyu thường hay bỏ bữa, tối đi ngủ mà trong nhà quá vắng vẻ thì cậu sẽ rất khó ngủ, vậy nên thường ngày Eunbin đều phải ngủ lại ở phòng bên cạnh, như vậy sẽ khiến Beomgyu cảm thấy yên tâm hơn.

Thấy Taehyun cứ đần mặt ra nhìn mình, Beomgyu khó hiểu lên tiếng hỏi, "Sao anh không ăn đi?"

"Em... à không có gì"

Taehyun muốn hỏi Beomgyu là có cần anh ở lại với cậu hay không? Nhưng với tính cách của cậu thì anh đã tự có cho mình câu trả lời. Beomgyu cau mày khó chịu

"Muốn nói gì thì cứ nói đi, làm gì úp mở mãi vậy"

"Tôi muốn nói là từ mai tôi sẽ đến đây ăn cơm tối với em"

"Không cần, nhà tôi không có đủ gạo để nuôi đại gia Kang đâu"

"Ai cần em nuôi, tôi sẽ mua đồ ăn cho em, bất cứ món gì em thích tôi đều sẽ mua"

"Tôi đã nói không cần rồi mà, tôi không thích ăn gì cả"

Beomgyu nói xong liền gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng

"Món đó ngon không?"

"Ừm, cũng khá ngon, không biết hôm nay là ai làm món này?" Beomgyu gật đầu rồi lại gắp một miếng nữa bỏ vào miệng

"Là tôi mua cho em đấy..."

Lời nói của Taehyun khiến Beomgyu bị sặc, cậu cứ thế mà ho đến đỏ mặt. Taehyun chạy lại vỗ lưng cho Beomgyu

"Em ăn từ từ thôi, ăn vậy có ngày chết nghẹn đấy"

"Tại sao anh lại mua? Đừng làm như thế nữa"

"Em đừng nghĩ nhiều quá, tôi chỉ muốn mua bù lại cho em phần đồ ăn mà tôi đã lấy đi thôi, thế nên em cứ yên tâm ăn đi"

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Taehyun luôn mua đồ ăn cho Beomgyu, bất kể là sáng, trưa hay tối, thậm chí là cả đêm anh cũng chuẩn bị đồ ăn cho cậu. Nhiều lúc Beomgyu cảm thấy rất lạ, cậu hỏi anh có bị thần kinh hay không khi mà lấy đồ ăn của cậu mang cho người khác, xong lại mất công mua món đó trả lại cho cậu. Taehyun cũng đưa ra lời giải thích vô cùng hợp lý, anh nói rằng những lúc đó thật trùng hợp là người con gái kia cũng muốn ăn món mà Beomgyu có. Taehyun cũng hỏi cái người mà trưa nào cũng mua đồ ăn gửi đến cho cậu là ai, thế nhưng lần nào cậu cũng chung thuỷ với một câu trả lời

"Không biết, mặc kệ, cứ ăn trước đã"

Buổi trưa hôm nay Beomgyu lại được người ta gửi đến cho một hộp sushi ngộ nghĩnh, cậu thích thú nhìn hộp sushi rồi bất giác mỉm cười khiến Taehyun có chút nóng mắt

"Em thích đến vậy à?"

Beomgyu hất mặt về phía cô gái ở sau lưng Taehyun "Không phải nhìn rất dễ thương sao? Chị gái đó có thích ăn sushi không?"

Taehyun dùng thái độ có chút lạnh nhạt hỏi lại "Để làm gì? Em muốn đưa cho tôi hộp cơm của em à? Sao hôm nay lại tự nguyện vậy?"

Beomgyu thẳng thắn trả lời "Ừm, nếu nó có thể giúp anh sớm thành công trong việc tỏ tình"

"Thôi khỏi đi" Taehyun nói xong thì đứng dậy bỏ đi.

"Anh ta bị làm sao vậy nhỉ?" Beomgyu xoay người nhìn theo bóng lưng Taehyun, không biết thế nào mà cậu lại đậy nắp hộp sushi lại rồi cầm nó lên rời đi.

Giờ nghỉ giải lao giữa tiết hai và tiết ba, Beomgyu cùng với Sunghoon và Jaeyun đang ngồi nói chuyện trong lớp thì Taehyun từ đâu xông vào, khuôn mặt của anh vô cùng đáng sợ khiến đám bạn học vội vã tránh xa, ngay cả Jaeyun và Sunghoon cũng bị doạ cho một trận. Taehyun đứng trước mặt Beomgyu lạnh giọng nói

"Đứng lên, đi ra ngoài"

Beomgyu quay mặt đi không nhìn Taehyun, vẻ mặt đáng sợ này của anh lần đầu tiên cậu được chứng kiến

"Anh lại lên cơn gì nữa thế hả? Sắp vào tiết học rồi, tôi không đi"

Taehyun dùng chân đạp mạnh vào bàn bên cạnh làm mọi người giật nảy mình, cả Beomgyu cũng không ngoại lệ

"Con mẹ nó, tôi nói em đứng lên cho tôi, em điếc à?"

"Anh điên vừa thôi, đây là lớp học đấy, nếu muốn làm loạn thì anh về lớp của anh đi"

Beomgyu không nhịn được nữa, cậu đứng bật dậy đối mặt với Taehyun, nếu để chuyện này lọt vào tai của ba Choi thì cậu sẽ rất khó ăn nói với ông. Taehyun nắm lấy cổ tay của Beomgyu kéo đi, còn cậu không ngừng nói lớn

"Bỏ tôi ra, Taehyun, buông tay tôi ra đi"

Một người đàn ông đứng chắn trước mặt Taehyun cản lại "Bỏ tay em ấy ra"

Taehyun gằn giọng nói với người trước mặt, "Mày là ai? Tránh ra"

Beomgyu nhìn thấy Lee Jonghwa thì tỏ ra ngạc nhiên, "Jonghwa, sao anh lại ở đây?"

Taehyun nhếch miệng cười quay lại nói với Beomgyu "Jonghwa sao? Thân thiết quá nhỉ?"

"Anh bỏ tay ra đi, tôi đi với anh là được chứ gì?"

Beomgyu gỡ tay của Taehyun ra khỏi cổ tay mình, nhưng lực tay của anh càng siết mạnh khiến cổ tay cậu đau nhức. Jonghwa nắm lấy cổ tay của Taehyun, anh ta cũng dùng lực siết chặt

"Cậu bỏ tay của em ấy ra trước đã, cậu không thấy cổ tay của em ấy sắp bị cậu bẻ gãy rồi sao?"

Taehyun vẫn không nhân nhượng "Dù cổ tay của em ấy bị gãy thì cũng không phải việc của mày, tránh ra..."

Yeonjun chạy tới lên tiếng khuyên can, "Taehyun, đó là thầy thể dục mới đấy, mày đừng vô lễ"

Taehyun giả bộ ngạc nhiên "À, thì ra là thầy thể dục khiến con gái trong trường hâm mộ đây sao?"

Beomgyu vặn vẹo cổ tay của mình "Taehyun, buông tay ra tôi sẽ đi theo anh"

"Không buông"

"Nếu cậu không buông thì đừng có trách tôi"

Jonghwa nói xong liền dùng sức ở khớp cổ tay của Taehyun vặn một cái khiến nó kêu khốc một tiếng.

"Jonghwa, anh làm gì vậy?"

Beomgyu hốt hoảng khi thấy tay của Taehyun có chút buông lỏng, cho dù bằng mắt thường cũng thấy được cổ tay của anh đã bị chệch khớp, lệch hẳn về một bên rồi, nhưng cho dù có đau đớn thì anh vẫn gồng hết sức để nắm lấy tay của cậu không buông, chẳng mấy chốc trên khuôn mặt tuấn mỹ đã phủ một tầng mồ hôi mỏng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro